Đổi Vợ – Miền Khoái Lạc

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Đổi Vợ – Miền Khoái Lạc

Tác Giả:

Thể Loại: , , ,

Ngày Cập Nhật : 15/04/2025

CHƯƠNG 2

Không khí trong chiếc xe trên đường về nhà đặc quánh lại, nặng trĩu những điều không nói thành lời, như thể dư âm của mùi mồ hôi, nước hoa lạ và sự căng thẳng thể xác từ căn phòng ngủ kia vẫn còn lẩn quất, bám lấy trong không khí. Ánh đèn đường vàng vọt lướt qua khuôn mặt căng thẳng của Phong, rồi đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng trống rỗng một cách lạ lùng của nàng. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng động cơ đều đều và tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường.

Cuối cùng, Phong là người lên tiếng trước, giọng anh hơi khàn, có chút ngập ngừng mà nàng hiếm khi thấy.
“Em… thấy thế nào?”
Nàng quay sang nhìn anh, cố gắng đọc nét mặt của chồng dưới ánh sáng yếu ớt. Anh có vẻ… phấn khích? Hay chỉ là chưa hết căng thẳng? Nàng cố gắng dò xét, liệu sự phấn khích đó có phải chỉ vì nàng, hay vì cái cách cơ thể phồn thực của Hiền lồ lộ dưới ánh đèn mờ? Cái cách Hiền rên rỉ không chút che giấu?
“Em không biết,” nàng đáp, giọng nhỏ và thành thật một cách miễn cưỡng. Đó đúng là những gì nàng cảm thấy. Một sự hỗn loạn không thể gọi tên, một mớ cảm xúc trái ngược – ngượng ngùng, tò mò, khó chịu, và cả một sự kích thích thể xác lạ lẫm vẫn còn âm ỉ đâu đó dưới làn da, khiến âm đạo nàng vẫn còn khẽ co giật.
Phong thở ra một hơi dài. “Anh… anh thấy… nó khá là… mạnh mẽ.” Anh dùng từ đó, “mạnh mẽ”, như thể đang cố gắng tìm một tính từ tích cực để mô tả cái mớ cảm xúc kỳ quái vừa rồi. “Ý anh là, nhìn em… ở đó… với anh… trong khi họ cũng… Nó làm anh… hưng phấn hơn.” Anh liếm môi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. “Có lẽ đây đúng là cái chúng ta cần. Một cú hích.”
Nàng im lặng lắng nghe. Anh nói về sự hưng phấn của anh, về cái anh nhìn thấy, cái anh cảm nhận. Anh có để ý đến sự đấu tranh nội tâm của nàng không? Hay anh chỉ thấy cái cơ thể đang phản ứng theo bản năng của nàng – cái cách nó nóng lên, ẩm ướt một cách phản chủ?

Nàng nhớ lại ánh mắt anh không rời khỏi bộ ngực và cặp mông đồ sộ của Hiền. Anh có thật sự chỉ hưng phấn vì nàng, hay còn vì sự hiện diện trần trụi của người đàn bà khác với thân hình khiêu khích kia? Câu hỏi đó xoáy sâu vào tâm trí nàng, mang theo vị đắng của sự nghi ngờ và một chút tự ti mơ hồ về vóc dáng của mình so với sự phồn thực kia.
“Em thấy hơi… kỳ cục,” nàng nói, chọn một từ an toàn, không thể diễn tả hết sự hỗn loạn bên trong. “Và ngượng nữa.”
“Ừ, ban đầu anh cũng vậy,” Phong vội vàng đồng tình. “Nhưng rồi… nó qua đi. Quan trọng là mình vẫn ở bên nhau, phải không? Mình chỉ là… mở rộng trải nghiệm một chút thôi.” Anh quay sang nhìn nàng, ánh mắt có sự chờ đợi. “Em có thấy… khác không? Giữa chúng ta?”

Nàng tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh đèn đêm nhòe đi. Khác? Có chứ. Nhưng không phải theo cái cách tích cực mà anh dường như đang mong đợi. Nàng cảm thấy một khoảng cách vô hình vừa được tạo ra giữa họ, ngay cả khi họ vừa trải qua một sự “gần gũi” thể xác có phần mãnh liệt hơn thường lệ. Nàng cảm thấy mình vừa bước chân vào một lãnh địa xa lạ, một thế giới cảm xúc và bản năng mà Phong không thể hoàn toàn thấu hiểu, hoặc tệ hơn, anh không muốn thấu hiểu. Sự thật phũ phàng là, nàng không hề cảm thấy ham muốn Phong hơn sau trải nghiệm này. Ngược lại, sự hiện diện của Tuấn, cái cách ánh mắt anh ta dừng lại trên cơ thể nàng – không phải cái nhìn hau háu vào những đường cong lồ lộ, mà là một sự quan sát sâu sắc, gần như đánh giá – lại khuấy động những điều mà sự quen thuộc của Phong không còn làm được. Một cảm giác được nhìn nhận theo cách khác, dù chỉ là thoáng qua, lại khiến cơ thể nàng âm thầm phản ứng.
Nhưng nàng không nói ra điều đó. Nàng không muốn phá vỡ sự lạc quan mong manh của anh. Hoặc có lẽ, nàng sợ phải đối mặt với sự thật phức tạp đang diễn ra bên trong mình. Nàng sợ phải thừa nhận rằng, sự kích thích nàng cảm nhận được không chỉ đến từ sự phá vỡ giới hạn, mà còn đến từ sự hiện diện của Tuấn, từ cái nhìn của anh, từ chính cái cảm giác tội lỗi và nổi loạn đang âm thầm nảy mầm. Thừa nhận điều đó chẳng khác nào thừa nhận một sự phản bội tiềm ẩn trong tâm tưởng.
“Em nghĩ… nó cũng… tạm ổn,” nàng nói dối, cố gắng tỏ ra trung lập, giọng đều đều che giấu cơn sóng ngầm. “Cũng có chút mới lạ.” Nàng chọn từ “tạm ổn”, một từ đủ mơ hồ để không phải cam kết điều gì, nhưng cũng đủ để không dập tắt hoàn toàn hy vọng của Phong.

Phong có vẻ hơi hẫng một chút trước sự dè dặt của nàng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạc quan. “Ừ, mới lạ là tốt rồi. Cứ từ từ.” Anh đưa tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay anh ấm áp, nhưng không truyền được chút hơi ấm nào vào cái lạnh lẽo bên trong nàng. “Vậy… mình thử lại chứ?”
Tim nàng đập nhanh hơn. Một sự giằng xé dữ dội. Một phần trong nàng muốn hét lên “Không!”, muốn chạy trốn khỏi cảm xúc này, quay về với sự an toàn dù tẻ nhạt. Nhưng một phần khác, cái phần đen tối và tò mò hơn, cái phần vừa được đánh thức bởi những hình ảnh và cảm giác trần trụi đêm qua, lại thì thầm “Có”.
Nó muốn biết thêm. Nó muốn khám phá cái cảm giác lạ lẫm, tội lỗi nhưng lại kích thích đến khó tả khi ở trong căn phòng đó một lần nữa. Nó muốn hiểu tại sao cơ thể mình lại phản ứng như vậy. Nó muốn nhìn thấy Tuấn một lần nữa, muốn giải mã ý nghĩa thực sự trong ánh mắt sâu thẳm kia.
Nàng nhìn Phong, thấy sự hy vọng gần như trẻ con trong mắt anh. Anh thực sự tin rằng đây là giải pháp cho sự bế tắc của họ. Nàng không muốn làm anh thất vọng? Không, không hẳn vậy. Có lẽ nàng chỉ đang dùng cái lý do đó để biện minh cho sự tò mò của chính mình, cho cái khao khát được dấn thân sâu hơn vào cuộc khám phá chính bản thân mình, dù con đường đó có nguy hiểm đến đâu.

“Ừm…” Nàng ngập ngừng, giả vờ cân nhắc, như thể đang cân nhắc một món ăn mới chứ không phải một bước ngoặt có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời. “Cũng được. Thử một lần nữa xem sao.” Nàng cố giữ giọng bình tĩnh, như thể đây chỉ là một quyết định nhỏ nhặt.

Phong mỉm cười, rõ ràng là nhẹ nhõm. “Tốt quá. Anh sẽ báo lại với Tuấn.”
Nàng gật đầu, cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang vô thức siết chặt vào nhau trên đùi, che giấu cảm giác hỗn loạn đang dâng lên như một cơn thủy triều. Nàng vừa đồng ý bước thêm một bước, sâu hơn, vào con đường xa lạ và đầy cám dỗ này. Một bước đi không thể rút lại. Và nàng không chắc liệu mình có thực sự muốn quay đầu lại nữa hay không.

3 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận