ĐỒNG NGHIỆP BIẾN THÁI CÓ SỞ THÍCH TRÓI BUỘC – Update Chương 2
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: ĐỒNG NGHIỆP BIẾN THÁI CÓ SỞ THÍCH TRÓI BUỘC – Update Chương 2
Tác Giả: bexuanmikelolto
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Truyện Sex Người Lớn
Ngày Cập Nhật : 13/05/2025
Chương 2: Kẻ Xâm Nhập Bất Ngờ
Trong khi Thùy Dung đang tận hưởng sự trói buộc trong phòng ngủ, thì ở bên ngoài, một bóng người đang lén lút tiến đến gần ngôi nhà của cô. Đó là D, anh chàng thư ký hiền lành của công ty. D sinh năm 1995, có vẻ ngoài thư sinh, cao ráo và trắng trẻo. Anh làm cùng phòng với Thùy Dung, và đã thầm “crush” cô từ lâu.
D luôn bị thu hút bởi vẻ đẹp trong sáng và có chút bí ẩn của Thùy Dung. Anh thích ngắm nhìn cô làm việc, thích nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, và thích tưởng tượng đến những điều ngọt ngào về cô. Nhưng D là một người nhút nhát, anh không dám thổ lộ tình cảm của mình với Thùy Dung. Anh sợ bị từ chối, sợ làm mất đi mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp giữa hai người.
Tuy nhiên, D lại có một bí mật khác. Anh có một sự thôi thúc kỳ lạ, một khát khao thầm kín mà anh luôn cố gắng che giấu. Anh khao khát sưu tầm… những vật dụng riêng tư của phụ nữ. Anh thường lẻn vào nơi ở của những người mà anh quen biết để “mượn” một vài món đồ, sau đó mang về nhà cất giữ như những chiến lợi phẩm bí mật. Mỗi món đồ đều mang một ý nghĩa đặc biệt, một kỷ niệm vụn vặt về người con gái đó, và D trân trọng chúng như những báu vật của riêng mình.
Tối nay, D quyết định thực hiện một phi vụ “đặc biệt”. Anh biết rằng bố mẹ Thùy Dung đi công tác, và cô ở nhà một mình. Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu anh: lẻn vào nhà Thùy Dung. Không chỉ để thỏa mãn ham muốn nhất thời, D còn muốn tìm kiếm một thứ gì đó sâu sắc hơn, một sự kết nối vô hình với người con gái mà anh thầm thương trộm nhớ. Anh muốn được đắm chìm trong không gian riêng tư của cô, được chạm vào những vật dụng quen thuộc của cô, và biết đâu, khám phá ra những bí mật ẩn giấu trong tâm hồn cô.
D biết rằng nhà Thùy Dung ở khá xa khu dân cư, lại gần nghĩa trang, nên anh đã chuẩn bị rất kỹ. Anh mặc một bộ đồ đen để dễ dàng ẩn mình trong bóng tối, mang theo một chiếc đèn pin nhỏ và một vài dụng cụ mở khóa. Anh đi bộ một đoạn đường dài, băng qua nghĩa trang u ám, nơi những bóng ma của quá khứ dường như đang vẫy gọi. Cảm giác rợn người và hồi hộp đan xen trong lòng D, nhưng nó không ngăn được bước chân anh. Anh tự nhủ rằng đây là một cơ hội hiếm có, một cơ hội để anh đến gần hơn với Thùy Dung.
Đến nơi, D nấp sau một bụi cây lớn, quan sát ngôi nhà của Thùy Dung. Ngôi nhà im lìm, không một ánh sáng, không một tiếng động. D cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. Anh biết rằng Thùy Dung đang ở đâu đó bên trong, có thể đang ngủ say, hoặc có thể đang làm một điều gì đó mà anh không thể tưởng tượng được. D lấy dụng cụ mở khóa ra, bàn tay hơi run rẩy khi chạm vào cánh cửa sổ. Anh nhẹ nhàng mở chốt, đẩy cửa sổ lên và trèo vào trong. Anh khép cửa sổ lại, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Bóng tối bao trùm lấy anh, chỉ có ánh đèn pin mờ ảo dẫn đường.
D dùng đèn pin rọi khẽ xung quanh, tìm kiếm dấu vết của Thùy Dung. Anh đi qua phòng khách, phòng bếp, và cuối cùng cũng tìm thấy cánh cửa dẫn vào phòng ngủ. Một sự thôi thúc kỳ lạ trỗi dậy trong lòng D. Anh biết rằng Thùy Dung đang ở sau cánh cửa đó, và anh sắp được nhìn thấy cô. Nhưng anh không biết rằng, cảnh tượng đang chờ đợi anh sẽ vượt xa mọi tưởng tượng của anh.
D hồi hộp mở cửa, và một luồng không khí ấm áp, thoang thoảng hương hoa nhè nhẹ phả vào mặt anh. Ánh đèn pin khẽ quét qua căn phòng, và D chết trân tại chỗ. Mọi giác quan của anh như ngừng hoạt động. Trước mắt anh là một cảnh tượng vừa kỳ lạ, vừa gợi cảm, vừa đáng sợ.
Thùy Dung đang lăn lộn trên giường, trong một tư thế bị trói buộc đầy ám ảnh. Bộ đồ ngủ màu hồng nhạt ôm sát cơ thể, làm nổi bật những đường cong quyến rũ của cô. Chiếc bờm tai thỏ càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ và gợi tình của cô. Nhưng điều khiến D kinh ngạc nhất là khuôn mặt và cơ thể cô. Mặt cô bị che khuất bởi băng dính và bịt mắt, chỉ để lộ ra đôi gò má ửng hồng và đôi môi căng mọng đang hé mở, như đang mời gọi một nụ hôn. Đôi tay cô bị trói ra phía sau bằng dây zip. Tiếng rên rỉ khe khẽ của cô, phát ra từ phía sau lớp băng dính, khiến cho không gian tĩnh lặng trở nên đầy ma mị.
D đứng chết trân tại cửa, không thể tin vào mắt mình. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng nào như thế này trước đây. Một cảm giác hỗn loạn trào dâng trong lòng anh. Anh cảm thấy choáng váng, tò mò, và một sự hưng phấn đến nghẹt thở. Anh quên mất mục đích ban đầu của mình, quên mất rằng mình là một kẻ xâm nhập. Anh chỉ muốn tiến lại gần Thùy Dung, giải mã bí ẩn trước mắt, và khám phá những bí mật sâu thẳm trong tâm hồn cô.
Một ý nghĩ đen tối, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại, bắt đầu hình thành trong đầu D. Anh muốn chiếm đoạt Thùy Dung, không chỉ thể xác mà cả tinh thần. Anh muốn giam cầm cô trong thế giới riêng của mình, nơi anh có toàn quyền kiểm soát và chi phối cô. Anh biết rằng đây là một hành động sai trái, một sự phản bội tồi tệ. Nhưng anh không thể chống lại được sức mạnh của ham muốn và sự tò mò đang thiêu đốt anh.
D không nói một lời nào. Gã đàn ông cao lớn đó lao vào phòng như một con sói đói, ánh mắt rực lửa dục vọng. Hắn ta xông đến chỗ Thùy Dung, túm lấy hai cổ tay đang bị trói chặt của cô bằng dây zip. Thao tác thô bạo khiến Thùy Dung giật mình và đau đớn. Đôi mắt cô bị che kín bởi một dải da mềm mại khiến cô hoàn toàn mất phương hướng, không biết ai đang ở trong phòng mình, họ muốn gì, và điều gì sẽ xảy ra với cô. Đầu óc cô quay cuồng với những câu hỏi: “Ai đây? Là trộm sao? Nhưng mình đã khóa cửa cẩn thận mà…”. Cô cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu cứu, nhưng miệng cô bị nhét chặt bởi chiếc quần lót, được quấn cẩn thận bằng băng dính, khiến cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ “mmm…” đầy gợi cảm, thứ âm thanh mà trong hoàn cảnh này lại càng khiến cô cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng. Cô không hề biết rằng kẻ đang hành hạ mình lại chính là D, người bạn hiền lành, tử tế mà ngày ngày cô vẫn nói chuyện, tâm sự. Sự thật trớ trêu này có lẽ còn đau đớn hơn bất kỳ sự tra tấn thể xác nào.
Tóm lấy chiếc kéo mà thùy dung để gần chỗ dây còn lại. Ánh mắt gã ánh lên một vẻ kỳ dị, nửa như tò mò, nửa như chiếm đoạt. Anh cắt đứt dây zip trói tay, Thùy Dung rên lên một tiếng đau đớn nghẹn ngào vang lên từ phía sau lớp băng dính. Ngay khi sợi dây zip vừa rơi ra khỏi cổ tay của cô, D lấy đoạn dây thừng còn thừa, trói chặt hai cổ tay của Thùy Dung. Anh siết thật chặt, khiến cho dây thừng hằn sâu vào da thịt cô.
Thùy Dung cố gắng vùng vẫy, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô bị trói quá chặt, không thể thoát ra được. Cảm giác đau đớn từ những vết trói, cùng với sự sợ hãi và bất lực, khiến cho cô chỉ có thể phát ra những tiếng “mmm…” nhỏ xíu, van xin trong tuyệt vọng.
Tiếp theo, Hắn ta quấn sợi dây thừng quanh khuỷu tay cô, tạo thành những vòng tròn đều đặn và chắc chắn. Mỗi vòng siết, hắn lại kéo mạnh hơn một chút, khiến cho sợi dây hằn sâu vào da thịt trắng nõn, tạo thành những vệt đỏ tấy đầy nhục dục. Thùy Dung rên rỉ khe khẽ, đôi mắt ngấn lệ cầu xin, nhưng D không hề nao núng. Bàn tay thô ráp của hắn ta lướt trên cánh tay mềm mại của cô, vừa trói buộc vừa vuốt ve, như thể đang thưởng thức vẻ đẹp mong manh và thuần khiết này.
Để làm tăng thêm vẻ gợi cảm và bất lực của Thùy Dung, D dùng dây thừng quấn chặt khuỷu tay cô vào sát ngực. Hành động này đẩy hai bầu ngực đầy đặn của cô nhô cao, căng tròn và quyến rũ hơn bao giờ hết. Sợi dây siết chặt, tạo thành những đường hằn đỏ trên làn da trắng mịn, càng làm nổi bật thêm sự tương phản giữa vẻ đẹp thuần khiết và sự giam cầm nhục dục. Thùy Dung khẽ rên rỉ, cảm nhận được sự bó buộc và tức thở, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận một cảm giác kích thích kỳ lạ đang len lỏi trong cơ thể. Không dừng lại ở đó, bàn tay thô ráp của D còn nhẹ nhàng vuốt ve, nắn bóp hai bầu ngực căng tròn của Thùy Dung. Cô khẽ rên lên một tiếng đầy gợi cảm, vừa rụt rè chống cự, vừa không thể che giấu sự rung động đang lan tỏa khắp cơ thể.
D tiếp tục luồn thêm một sợi dây nữa, vòng qua háng Thùy Dung rồi siết chặt. Cô khẽ rên lên một tiếng “mmm” nho nhỏ, cảm nhận được sợi dây thừng thô ráp đang cọ sát vào vùng kín nhạy cảm. Mỗi cử động nhỏ của cô đều khiến cho sợi dây siết chặt hơn, tạo ra một cảm giác vừa đau đớn vừa kích thích. Để tăng thêm sự bất lực của con mồi, D túm lấy hai chân đang giãy đạp của Thùy Dung, bắt đầu trói chặt từ cổ chân lên đến đùi non. Hắn ta muốn trói buộc cô một cách hoàn hảo, không một kẽ hở, không một cơ hội trốn thoát, biến cô thành một con búp bê gợi tình, hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
D nhìn Thùy Dung, một nụ cười kỳ quái nở trên môi anh. Anh thích nhìn thấy sự giãy giụa của cô, thích nghe thấy tiếng rên rỉ van xin của cô. Nó khiến anh cảm thấy mình mạnh mẽ và quyền lực hơn. Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn. Anh muốn biến Thùy Dung thành một con búp bê hoàn toàn bất lực, một thứ đồ vật vô tri vô giác, chỉ biết phục tùng mọi mệnh lệnh của anh.
D lấy chiếc vớ da mỏng tang. Ban đầu, nó chỉ là một vật dụng quen thuộc, mỏng manh và mềm mại. Nhưng trong tay D, nó lại trở thành một công cụ đầy ám ảnh. Anh ta từ từ trùm chiếc vớ lên đầu Thùy Dung.
“Để tao xem… mặt mày thế nào nhỉ?” D thì thầm, giọng nói đầy thích thú bệnh hoạn.
Chiếc vớ từ từ bao trùm lấy khuôn mặt Thùy Dung, che đi mọi thứ ánh sáng và hình ảnh xung quanh. Thùy Dung cố gắng lắc đầu, nhưng D giữ chặt lấy cô. Bàn tay hắn siết mạnh, giữ cho đầu Thùy Dung cố định và không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Không ngoan ngoãn là không được đâu đấy…”
Chiếc vớ tiếp tục trượt xuống, che đi đôi mắt bị bịt kín của Thùy Dung. Mọi thứ chìm vào một màu đen đáng sợ. Thùy Dung không thể nhìn thấy gì nữa, không thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác bất lực và sợ hãi trào dâng trong cô.
D kéo mạnh chiếc vớ xuống, đến khi nó che phủ hoàn toàn khuôn mặt của cô. Chiếc vớ ôm sát lấy da thịt cô, làm biến dạng những đường nét trên khuôn mặt. Gò má cao, đôi môi căng mọng, tất cả đều bị che khuất sau lớp vải mỏng tang. Thùy Dung giờ đây trông như một sinh vật kỳ dị, không rõ hình dạng, không rõ giới tính. Nhưng D vẫn chưa dừng lại. Anh ta muốn biến Thùy Dung thành một con rối hoàn hảo, không chỉ bị hạn chế về thị giác, mà còn cả xúc giác. Anh ta lấy thêm một đoạn băng dính bạc, quấn quanh đầu của Thùy Dung, cố định chiếc vớ da và biến chúng thành một khối tròn kỳ quái. Để chắc chắn rằng Thùy Dung không thể sử dụng tay vào bất cứ việc gì, D xỏ thêm chiếc vớ còn lại vào hai bàn tay cô, rồi dùng băng dính quấn chặt quanh cổ tay, biến bàn tay cô thành hai nắm đấm vô dụng. Thùy Dung hoàn toàn bất lực, không thể cử động tay, không thể chống cự, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ xíu, van xin trong tuyệt vọng
D ngắm nhìn Thùy Dung, vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt. Anh ta hài lòng với công trình của mình. Thùy Dung giờ đây đã trở thành một con búp bê hoàn hảo, không thể nhìn, không thể nghe, không thể cử động, không thể phản kháng. Cô hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của anh ta.
“Xong rồi, bé ngoan,” D thì thầm vào tai Thùy Dung, giọng ngọt ngào nhưng ẩn chứa một sự chiếm đoạt tàn nhẫn. “Bây giờ em là của anh rồi. Mãi mãi là của anh.”