Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Tác Giả: DamLaox
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 1921 Lượt Xem
Chương 56: Tổ đội
Buổi sáng hôm sau, tại nhà ăn,
Vũ Thanh Tâm cầm khay thức ăn được phát, bước ra khỏi hàng dài chờ đợi, đến bên bàn, rồi ngồi bên cạnh Trần Phong:
– Đêm qua cậu lại đi thiền đến sáng à?
– Ừ, rồi ngủ quên luôn!
Trần Phong nhìn Hoàng Bá Vương và Cù Nam Anh ngồi đối diện:
– Mọi người biêtd Trần Văn Đông không?
Cù Nam Anh gật đầu:
– Nhân vật nổi bật trong giờ bắn súng hả? Trừ ngày đầu tiên vào học, thì còn lại đều là 9/10 trở lên!
Trần Phong cười:
– Mời cậu ta vào team chứ?
Hoàng Bá Vương cũng gật đầu:
– Có thể lúc đầu không quen súng! Cậu ta được đó nha!
Mọi người cùng tán thành…
Hoàng Bá Vương nhìn quanh nhà ăn một lượt rồi rủ rê:
– Chút nữa ai ở lại không? Đi tìm Lương Thế Tùng với tôi?
Phong nhìn quanh, quả thật vẫn chưa thấy Lương Thế Tùng đâu. Nhưng lại nhìn thấy Trần Văn Đông, liền gọi:
– Trần Văn Đông! Bên này!
Trần Văn Đông đang định ngồi xuống một bàn riêng ở góc vắng, nghe thấy tiếng gọi của Phong liền đứng dậy đi đến.
Trần Phong nhích người chừa một khoảng trống, nhường chỗ ngồi trên băng ghế cho Trần Văn Đông.
Hoàng Bá Vương liền làm thân:
– Ý Trần Văn Đông, cậu tham gia cùng chúng tôi nhé?
Đông hơi đẩy mắt về phía Trần Phong bên cạnh, gật đầu rồi nói:
– Tôi cũng đang muốn xin vào một team nào đó! Cho tôi một chân!
Vũ Thanh Tâm gật đầu:
– Được thôi. Vậy chúng ta đã có 5 người….
– 6 người! Tình thêm tôi đi!
Giọng Lương Thế Tùng khá vang, bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh. Cậu ta nhìn 5 người trên bàn:
– Tôi đi một vòng, rốt cuộc toàn to mồm lập team! Nhưng nghe nói đến phải kí giấy sinh tử thì ai nấy đều lang lảng như chó cái trốn con vậy! Các cậu có thế không?
Hoàng Bá Vương ngớ người:
– Giấy sinh tử gì?
Cù Nam Anh chọc cậu ta:
– Cậu không đọc hết thông báo à? Vì chúng ta là học viên năm nhất, ít kinh nghiệm lẫn kiến thức, để tham gia phải kí giấy sinh tử. Như vậy mới chính thức trở thành binh lính, có thể nhận nhiệm vụ thực tế bất cứ lúc nào! Nhiệm vụ thì không tránh khỏi hi sinh!
Nhưng bên cạnh đó, sẽ được tham gia bồi dưỡng trọng điểm của lớp đặc công! Nhiệm vụ liên tục, quân công liên tục, thì sẽ thăng tiến vô cùng nhanh!
Vũ Thanh Tâm cũng tiếp lời:
– Không phải ai cũng đạt điều kiện được kí giấy sinh tử đâu! Nếu không qua được bài kiểm tra năng lực, thì tất cả phải ngoan ngoãn mà đi học và làm bài tập về nhà!
Hoàng Bá Vương hếch cằm:
– Tưởng gì!…
Cù Nam Anh không đợi cậu ta vênh mặt khoác lác, phủ đầu luôn:
– Tôi đã đi hỏi quanh các anh chị học viên khoá trên, nhưng không ai biết đã từng có những nhiệm vụ gì được giao! Số lượng team được chọn cũng vô cùng ít. Thời gian đầu, quả thật bọn họ trở nên mạnh hơn rất nhiều! Nhưng về sau, tất cả đều dần nhận nhiệm vụ rồi không thấy trở lại nữa!
Chỉ duy nhất một người gần đây mới lại xuất hiện…
Cù Nam Anh ngẩng mặt, nghiêm túc:
– Bông hồng thép của học viện Trình Ngưng!
Lương Thế Tùng đứng cạnh thiếu kiên nhẫn nhìn một vòng 5 người quanh bàn:
– Này, mấy người cũng gan thỏ à?
Trần Phong cười:
– Tôi thấy, đội chúng ta khá mạnh! Cù Nam Anh thiên về công nghệ máy tính, Trần Văn Đông hỗ trợ bắn tỉa từ xa, Lương Thế Tùng và tôi có thể làm chủ công hành động, Hoàng Bá Vương thì…giàu! Ở vị trí hỗ trợ chiến đấu! Còn…
Phong quay đầu, nhìn Vũ Thanh Tâm bên cạnh:
– Cậu thì hơi nhỏ con, thể lực cũng quá yếu!
Vũ Thanh Tâm gật đầu, thừa nhận:
– Tôi sẽ khắc phục. Ngoài ra, tôi còn biết lái xe!
– Lái xe? – Phong thắc mắc.
Vũ Thanh Tâm hếch mặt:
– Nếu phải chạy trốn, e rằng không ai bắt được tôi!
Cả đám gật gù, trở nên tự tin hơn. Lương Thế Tùng liền quay đi, bỏ lại một câu:
– Có việc gì thì gọi tôi ở phòng 503!
Trần Văn Đông ít nói nhất, ăn xong trước, cũng đứng dậy:
– Còn tôi ở 727!
Vũ Thanh Tâm quay đầu hỏi Phong:
– Lát nữa, lại giúp tôi luyện kỹ thuật cận chiến nhé?
Trần Phong chưa kịp trả lời, Hoàng Bá Vương đã nhăn nhở xen vào:
– Thứ 7 máu chảy về trimmmm, cậu ta có hẹn với mỹ nữ rồi thây?
Hoàng Bá Vương dài giọng, cố lái chữ sang nghĩa khác, rồi quay ra cười đùa với Cù Nam Anh bên cạnh:
– Xinh nhở?
Vũ Thanh Tâm hừ một tiếng, không đợi Trần Phong trả lời, đứng dậy bỏ đi…
….
Gần trưa, trong gian phòng bí mật của Dương Ánh Tuyết, Trần Phong thoải mái tận hưởng sự mềm mại của cơ thể Vương Bội, đang xoay lưng nhấp nhổm trên đùi hắn.
Bên cạnh là Dương Ánh Tuyết đang nâng chiếc ipad vừa tầm mắt, cho hắn xem một đoạn video được ghi hình trực tiếp.
Vương Đạt đang quỳ gối, tự tháo, rửa và lắp trở lại chiếc lồng nho nhỏ của mình, một cách thành thục. Sau đó quỳ gối tụng kinh niệm phật. Có vẻ xám hối tội lỗi!
Trần Phong xoa nắn khuôn ngực nhấp nhô của Vương Bội:
– Chẳng có gì mới mẻ! Hay em nghĩ trò gì giúp anh hành hạ ông ta đi?
Vương Bội đang ra sức cắn răng nén tiếng rên rỉ, không kìm được bật thốt:
– A..sướng quá… chủ nhân… trừng phạt em…thay ba… aaa
Trần Phong lập tức đẩy ra, khiến Vương Bội ngã dụi xuống sàn. Cô quay đầu, thấy vị trí của mình đã bị thay thế bởi cái miệng của Dương Ánh Tuyết. Vương Bội mếu máo:
– Chủ nhân…lâu rồi mới chơi em mà…
Trần Phong cúi xuống, chộp lấy cằm cô ta, bóp chặt:
– Con đĩ này! Tôi chiều quá nên quên mất địa vị của bản thân rồi hả?
Vương Bội bị đau, nhận râ mình trong lúc mải mê đã cãi lời chủ nhân, liền giữ tay Phong rối rít năn nỉ:
– Em..xin lỗi…em xin lỗi chủ nhân! Em mải mê quá..lâu lắm mới được gần anh nên em nứng không biết gì nữa! Chủ nhân! Bội nô là con đĩ trung thành của chủ nhân mà!
Phong vuốt má Vương Bội:
– Đã phạm lỗi thì phải phạt! Phạt Bội nô 1 tháng không được sướng! Tuyết nô giám sát cho kĩ!
Ánh Tuyết ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Phong, cười với Vương Bội chia sẻ kinh nghiệm:
– Tức là không được đụ, cũng không được thủ dâm! Phải chịu đựng trong một tháng. Cách tốt nhất là làm được việc gì để chủ nhân ban thưởng!
Trần Phong ấn đầu Ánh Tuyết xuống:
– Đi thôi, về phòng huấn luyện. Chủ nhân của em đây còn phải nhịn cả tuần!
Vương Bội cố kìm sự khó chịu bởi cơn đê mê còn dang dở, lết đến ôm chân Phong, liếm tranh với Ánh Tuyết:
– Chủ nhân trừng phạt em thế nào cũng được!
– Vậy thì ăn viên thuốc này vào, ôn lại chút kỉ niệm nhé?
Vương Bội ngoan ngoãn nuốt viên nén trắng trong tay Phong, tự động tìm lấy còng tay và sợi xích trói chính mình lại. Rồi lẳng lặng quỳ dưới chân Phong.
Nhưng chưa được 15 phút, Vương Bội đã chịu không nổi. Vốn dĩ đã khó chịu vì cơn sướng dở dang, lại thêm chất kích dục hành hạ. Hơn nữa, trước mắt là cảnh làm tình mãnh liệt của chủ nhân, kèm tiếng rên rỉ không kiêng nể của Dương Ánh Tuyết. Sự thèm khát không khác gì tra tấn!
Vương Bội cúi rạp người xuống đăt, cố dụi hai chân vào nhau, cầu xin:
– Chủ nhân…húc…em biết sai rồi…chủ nhân cho em cặc…chủ nhân… hức… con đĩ không cần ba…con đĩ chỉ là của chủ nhân… hức.. chỉ cần chủ nhân thôi…em chịu không nổi….
Trần Phong chơi đùa chán chê với Ánh Tuyết, cuối cùng cũng quay sang Vương Bội, kéo sợi xích cổ lại gần:
– Nhớ rõ chưa?
– Rõ..rõ em nhớ rõ…Vương Bội chỉ cần chủ nhân trên đời này… chỉ thuộc về chủ nhân!
Trần Phong cúi người, xoa tay vào cái rãnh đẫm nước. Vương Bội rướn người dựa vào hắn, ư ư rên rỉ. Một ngón, hai ngón, cuối cùng là cả bàn tay Phong, chui tọt vào hang động, moi móc. Trong tiếng thét dài của cô, hắn tiêps tục tẩy não cô bằng dục vọng:
– Vương Bội là thứ nô lệ bẩn thỉu nhất của chủ nhân!
….
Trong khi đó,
Lê Minh Tâm đang buồn chán liếc cái màn hình điện thoại tối đen của mình. Cô đã chờ mãi, vẫn không thấy người đó hồi âm tin nhắn. Ngày thứ bảy rảnh rỗi mà cô vất vả đổi lịch làm việc, sắp trôi đi một cách vô vị.
*** Từ hôm lấy vợ, buổi tối ăn xong phải phụ vợ rửa chén, quét nhà. Đêm tắm xong còn phải tập thể dục. Thời gian viết ít hơn hẳn. Bác nào đợi boom thì thông cảm nhá, đang chỉnh nốt****