Góc Khuất – Những Câu Chuyện Tình – Seri Truyện Sex Siêu Phẩm

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Góc Khuất – Những Câu Chuyện Tình – Seri Truyện Sex Siêu Phẩm

Tác Giả:

Lượt Xem: 495 Lượt Xem

Chapter 6: HÃM HẠI

Sáng hôm sau,

Từ trong mơ màng Đan Thy cảm nhận cơ thể mình bị chuyển động thật khẽ. Hai mí mắt nàng chớp động hé mở… Ba đang đứng bên giường lặng lẽ mặc quần vào, rồi rón rén đi ra khỏi phòng. Mọi chuyện đêm qua chợt hiện lên rõ ràng trong đầu làm gương mặt Đan Thy nóng rang đỏ ửng lên. Đêm qua nàng ngủ rất ngon, lại mơ rất nhiều chuyện xấu hổ mình cùng làm với Ba. Bây giờ tỉnh táo lại Đan Thy nhận ra tất cả đều là sự thật. Nàng hai tay che kín mặt, hơi thở có chút dồn dập, cần một phút sau để bình tĩnh trở lại.

“Ba đang làm gì nhỉ ?” Đan Thy bước xuống giường, nhặt chiếc váy ngủ mặc lên người. Nàng rón rén bước ra khỏi phòng. Trời mới tờ mờ sáng. Cả gian phòng khách vắng lặng không một bóng người. Đan Thy nghe được tiếng rì rào nước chảy trong buồng tắm. Nàng lò dò bước tới, gương mặt thoáng ửng đỏ, nhưng ánh mắt tràn ngập sự tinh nghịch bướng bỉnh. Nàng đẩy nhẹ cánh cửa phòng tắm… Đúng như Đan Thy dự đoán, dù đã được lắp khoá, nhưng bao năm nay Ba không có thói quen chốt cửa.

Nhìn Ba toàn thân trần truồng đứng dưới vòi sen, gương mặt Đan Thy thoáng đỏ ửng lên. Nàng nhẹ nhàng cởi áo ngủ treo lên, nhẹ nhàng bước vào buồng tắm, choàng tay ôm quanh người ông.

Ah… Thy… – Ba giật thót mình, quay lại.​

Qua một đêm lầm lỗi, men rượu cũng tan biến hết, giây phút này đối diện với Đan Thy toàn thân loã lồ gương mặt ông thoáng đỏ ửng lên bối rối. Đan Thy cắn môi, hai gò má đỏ ửng như hai trái đào, nàng nhìn lên ông giọng nũng nịu:

Con muốn ba tắm cho con…​

Ta… ừ…​

Đan Thy ngượng ngùng cắn môi nhìn hai bàn tay ông xoa đều xà bông lên hai bầu vú căng tròn của nàng. Những vết chai sạn của ông trơn nhẫy trên da thịt nàng truyền đến cảm giác rờn rợn nhột nhạt. Hôm nay Đan Thy mới thật sự phơi bày cơ thể trước mặt Ba, để cho ông nâng niu vuốt ve. Cảm giác rạo rực trong cơ thể nàng dâng lên nhanh chóng… Bên dưới nàng đã nóng rang ẩm ướt.

Con tắm cho Ba nha…​

Đan Thy nói khẽ mà gương mặt đã đỏ ửng gay gắt… Hai bàn tay xoa xoa lớp xà bông lên khắp dương vật ông. Nó thật nóng, lại to lớn lên như chớp mắt nặng trĩu trong lòng bàn tay nàng. Hơi thở ông dồn dập gấp gáp, đầu ông từ từ cúi thấp xuống… Đan Thy ngẩng mặt lên đón lấy nụ hôn của ông. Đôi môi nàng hé mở, chiếc lưỡi nhỏ cuồng nhiệt trao qua miệng Ba. Cái lưỡi của ông rất lớn, lại thô dầy mạnh mẽ làm cơ thể nàng nóng rang lên mềm nhũn. Cơ thể trần truồng của Đan Thy hổn hển nằm trọn trong vòng tay của Ba, đôi môi nàng đáp trả nụ hôn của ông cuồng nhiệt, hai bầu vú ưỡn căng ra cho ông xoa nắn… Ba rời môi nàng, hôn xuống chiếc cổ nhỏ nhắn, lại hôn xuống ngực nàng.

Ôi…​

Đan Thy thở dốc hổn hển nhìn chiếc lưỡi ông đánh quanh quanh hai đầu nhũ hoa của nàng, rồi miệng ông ngậm lấy núm vú nàng mà mút mút say mê.

Ưm…. Ba ơi… Ba mút mạnh lên… ôi…​

Đan Thy nỉ non nài nỉ, hai bầu vú ưỡn căng ra cho Ba ngậm mút. Cảm giác rờn rợn nhột nhạt trên hai đầu vú làm cơ thể nàng mềm nhũn ngất ngây. Bàn tay nhỏ của nàng cầm lấy dương vật căng cứng của Ba liên tục vuốt ve sục sục làm hơi thở ông dồn dập.

Không nhịn được nửa, ông chợt đứng thẳng người lên, xoay người Đan Thy lại. Ông để nàng bám tay vào vòi nước, bàn tay đè lưng nàng xuống thấp để bờ mông tròn trịa cong vểnh ra sau. Đan Thy hai gò má đỏ ửng quay lại nhìn Ba khi ông cầm dương vật to lớn dí sát vào hai mép âm hộ ấm áp trơn nhẫy của nàng. Một cảm giác căng phồng chèn ép làm nàng há hốc hơi thở cũng tắc nghẽn lại… Ba thúc người tới…

Uwmmm…​

Ahh…​

Đan Thy gục đầu xuống, hai cánh tay nàng bấu chặt vào vòi nước. Cơ thể trần truồng của nàng bóng lưỡng nước làm làn da mịn màng trắng nõn sáng đến choá mắt. Đôi môi nàng hé mở thở dốc, thân thể liên tục rung động theo từng cú thúc sâu mạnh mẽ của Ba. Ông bóp chặt bờ eo nàng, hạ thể đẩy nhịp để dương vật căng cứng to lớn không ngừng nhồi nhét vào trong âm hộ đỏ hồng khít khao của nàng.

Ôi… Ba ơi… uwmm….​

Đan Thy cúi thấp đầu, miệng đè chặt lên cánh tay vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ sung sướng. Dương vật to lớn gân guốc của Ba phầm phập liên miên đi sâu vào trong người nàng làm nàng sướng đến ngây ngất. Cảm giác thốn bên trong đêm qua đã không còn, hoàn toàn thay thế bằng sự sung sướng tột độ chưa từng biết.

Uwmmm…​

Ahhh…​

Ba hơi ngừng lại, hai tay vòng xuống xoa nắn hai bầu vú nàng, miệng ông hào hển thở dốc hôn lên bờ vai nhỏ nhắn mịn màng của nàng. Như lấy lại hơi, ông lại đứng thẳng lên, hạ thể tăng tốc nhanh như vũ bão.

Ư… ư…. Ư…. Ư…​

Đan Thy nhắm nghiền hai mắt, gương mặt đỏ ửng bị Ba dồn ép sát vào tường. Cơn sướng khoái tột độ làm miệng nàng há hốc không bắt kịp hơi thở. Ba chợt dừng lại, hai tay ông bóp chặt bờ eo nhỏ của nàng ghì chặt vào hạ thể.

Ah…​

Ưm…​

Đan Thy rên nấc lên một tiếng, âm hộ nàng nức nở tuôn trào. Dương vật Ba cũng ồ ạt phun trào một dòng chất lỏng nóng hầm hập bên trong người nàng. Đan Thy được ông buông lỏng ngồi bệt xuống sàn. Cơ thể nàng run rẩy, ánh mắt đê mê nhìn lên Ba…

Ba đi làm. Cả ngày hôm đó Đan Thy ở nhà ngơ ngẩn chờ đợi.

Đồng hồ điểm 5h30 chiều, bên ngoài vang lên tiếng cửa kéo soèn soẹt quen thuộc. Đan Thy từ nhà bếp liền háo hức chạy ra. Ba bước vào nhà vừa đóng cửa lại thì thân hình mềm mại của nàng đã sà vào lòng ông. Ông yêu thương xoa đầu nàng, hỏi nhỏ:

Con ở nhà có học bài không đấy ?​

Con… Ba cho con lười biếng hết hôm nay thôi… – Đan Thy áp mặt lên ngực Ba nũng nịu nói.​

Vậy ngày mai phải nghiêm túc lại đấy…​

Dạ…​

Đan Thy chồm lên tặng một nụ hôi lên môi Ba, rồi vui vẻ chạy chân sáo vào bếp. Nàng cũng không biết ông nhìn theo nàng ánh mắt như trĩu nặng âu lo.

Ba đi thay đồ rồi ăn cơm…​

Ừ…​

Bữa cơm tối hôm nay Đan Thy đặc biệt làm thêm một món thịt ram mặn mà nàng mới học. Nhìn Ba ăn ngon miệng nàng rất vui. Chợt ông đặt chén xuống nói:

Ngày mai Ba sẽ bảo anh Hai con dọn về đây.​

Sao ạ ? – Đan Thy ngạc nhiên tròn mắt.​

Con không nhớ anh sao ? – Ông nói mà khoé miệng hơi mỉm cười.​

Dạ… nhớ… – Đan Thy hơi cúi đầu mặt thoáng ửng đỏ.​

Nàng quả thật rất nhớ anh. Nỗi nhớ đó vừa da diết vừa ray rứt bao gồm cả con người anh và sự thiếu thốn của thân xác. Nhưng từ đêm qua nỗi nhớ của nàng đã vơi đi phân nửa, hình bóng anh trong lòng nàng cũng trở nên bệ vệ hơn, to lớn hơn… Để bây giờ bản thân nàng cũng có chút lẫn lộn cảm xúc của mình đối với anh.

Vậy Ba thì sao ?​

“Vậy Ba thì sao ?” Đan Thy cũng không ngờ mình buột miệng thốt ra một câu hỏi như vậy. Nếu anh Trung về nhà, Ba sẽ lẻ loi một mình. Ông không thể thoải mái vứt bỏ đi tôn nghiêm của một người cha trước mặt anh mà công khai mối quan hệ với nàng. Nhưng làm Đan Thy ngạc nhiên, Ba dường như không hiểu câu hỏi của nàng. Ông chỉ nhìn nàng rồi thở dài nói:

Sắp tới Ba sẽ gặp một số chuyện ở cơ quan… Có thể phải đi xa một thời gian… Con và anh Hai đã lớn, có nhiều chuyện Ba không thể la mắng cấm đoán mà được…​

Không… Ngay cả Ba cũng không có tư cách la mắng hai đứa… – Ông chợt lắc đầu ảo não nói.​

Ba…​

Đan Thy đau lòng, vừa muốn lên tiếng thì ông xua tay ngăn nàng lại, ông nói tiếp:

Tiền Ba không có nhiều nhưng nếu hai đứa chi tiêu tiết kiệm cũng tạm đủ cho đến lúc ba về… Nếu thiếu, có lẽ ba đành muối mặt để con gọi cho mẹ giúp vậy.​

Bao lâu ba về ?​

Ba chưa biết… Có thể vài tháng… có thể lâu hơn…​

Đan Thy nhíu mày, môi mím chặt lại. Lời nói của Ba làm cho lòng nàng dâng lên nỗi bất an mãnh liệt. Đan Thy muốn hỏi Ba chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng biết ông sẽ không nói. Cũng như lần đó ông đã giấu mẹ âm thầm chịu đựng…

Chuyện đêm qua ta kể cho con nghe… Con có thể lựa thời điểm thích hợp kể lại cho anh Hai… Để tránh nó tiếp tục hiểu sai về Mẹ con… – Ông nói tiếp.​

Anh… – Đan Thy ngạc nhiên.​

Nó hiểu sai Mẹ con là do ta… – Ông nói giọng buồn bã. – Từ nhỏ Trung luôn hỏi lý do ta và mẹ con ly dị… Ta không nói. Nhưng Trung càng lớn càng tò mò… Nó tìm đủ mọi cách dò hỏi… Thậm chí nó còn sang nhà ngoại để tìm kiếm hồi ký của ông để đọc… Ta sợ có một ngày nó sẽ tìm ra bí mật về mối quan hệ của Mẹ con và Cậu Ba.​

Để ngăn cản nó, làm cho nó chấm dứt việc điều tra đó… Ta đã đặt điều nói xấu mẹ con. – Giọng nói ông khàn đục hổ thẹn. – Ta nói lý do ta và mẹ con ly dị… do bà đi lại với người đàn ông khác… Cách đó thật sự hiệu quả, nó lập tức chấm dứt việc tìm hiểu vô bổ đó. Nhưng sau đó không bao giờ nhắc đến Mẹ nó nữa.​

Ông chợt bóp bóp trán mình, nhìn Đan Thy ảo não nói:

Đêm qua khi nhớ lại mọi chuyện ta chợt nhận ra bao lâu nay ta đã lừa dối anh Hai con, cũng tự lừa dối chính mình… Ta bịa đặt về mẹ con không phải để đập tan hình ảnh một người mẹ trong lòng thằng Trung, mà mục đích chính là che giấu sự hổ thẹn bất lực của bản thân ta…​

Ba…​

Đan Thy bước qua bàn cơm ngồi xuống trên đùi Ba, nàng gối cằm lên bờ vai ông nói:

Mẹ đã làm chuyện đó là lựa chọn của mẹ, không phải lỗi của Ba. Ba đừng mãi dằn vặt mình như vậy. Được không ?​

Ba gật gật đầu nhưng Đan Thy biết ông chỉ làm cho nàng yên tâm. Sự cắn rứt đó còn theo ông đến hết quãng đời còn lại… Thế gian này người duy nhất có thể chữa lành vết thương đó cho ông, không ai khác là mẹ nàng. Nhưng ba đang ở xa vạn dặm với một mái ấm gia đình riêng… Nếu Đan Thy vì Ba lại muốn mẹ hy sinh hạnh phúc của riêng mình, đó lại bất công với bà. Điều nàng có thể làm lúc này là bù đắp cho Ba.

Tối nay con muốn ngủ với Ba… – Đan Thy mặt thoáng ửng đỏ thì thầm bên tai ông.​

Ba không nói lời nào nhưng hành động của ông đã thay câu trả lời. Ông đỡ nàng đứng dậy, dắt nàng đi vào phòng. Cảm giác hồi hộp đêm qua đã không còn, nhưng lòng Đan Thy lúc này lại háo hức chờ mong. Đến trước giường, gương mặt nàng thoáng ửng đỏ giở hai cánh tay lên để Ba kéo chiếc váy mặc ở nhà qua đầu. Nàng hơi ngượng ngùng khi ánh mắt ông sững sờ ngạc nhiên nhìn toàn thân nàng bên trong không mặc một mảnh nội y. Đan Thy cúi đầu lí nhí nói:

Mấy bữa nay nóng quá… Con lại không chịu được quạt… nên…​

Ba mỉm cười, bắt đầu cởi quần áo. Từng mảnh quần áo rơi xuống lộ ra thân thể rắn chắc của ông làm gương mặt Đan Thy nóng rang lên. Ông ngồi xuống bên cạnh giường, hai cánh tay ấm áp đón lấy cơ thể trần truồng mềm mại của nàng vào lòng. Nàng ngã đầu trên vai Ba, đôi môi hé mở đón lấy nụ hôn say mê háo hức của ông. Nàng ngã xuống giường mái tóc dài đen óng xoã tung ra, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp phơi bày trước ánh mắt mê say của Ba. Ông mê mẩn nhìn ngắm nàng, hai bàn tay ấm áp vuốt ve mơn trớn khắp thân thể nàng. Hai bàn tay ông xoa nắn quanh hai bầu vú tròn trịa rồi cúi xuống thèm thuồng hôn hít chúng.

Ư… Ôi…​

Đan Thy thở dốc hổn hển, ngực ưỡn căng lên. Nàng mê mẩn cái miệng ông ngậm mút núm vú nàng. Bàn tay nàng đan vào mái tóc hoa râm rối tung của ông, xuýt xoa nhìn đầu lưỡi ông không ngừng liếm ướt đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng. Nụ hôn của Ba dần chuyển xuống dưới… Ông hôn lên vùng bụng thon gọn và cái rốn nhỏ nhắn của nàng. Đến lúc nụ hôn ấm áp của ông rơi xuống bờ mu của nàng, cả người Đan Thy liền căng thẳng thở hào hển:

Ba ơi… đừng…​

Không sao… Ba rất thích…​

Đan Thy nín lặng, hai tay bưng kín gương mặt đỏ bừng xấu hổ. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng được Ba giở rộng ra hai bên. Ánh mắt ông say mê dõi theo bàn tay ông vuốt ve dọc theo hai bên đùi non của nàng. Làn da nàng hồng hào lại mịn màng như da em bé. Hai mép môi âm hộ đỏ hồng khít khao chỉ hở một đường chỉ nhỏ đã ươn ướt rỉ nước. Ba cúi xuống, hơi thở nồng nàn của ông làm cơ thể nàng căng cứng. Cái lưỡi nóng của ông liếm một đường nhẹ nhàng dọc theo từ tốn như thưởng thức một món ngon nhất trần đời.

Ư…​

Đan Thy không nhịn được bật rên khẽ. Gương mặt nàng đỏ gay gắt như gấc chín nhìn xuống dưới hạ thể mình. Dù đã làm nhiều chuyện vượt qua luân thường với Ba nhưng giây phút này nhìn gương mặt già cỗi của ông đang áp chặt vào nơi đó của nàng mà hôn hít, lòng Đan Thy vừa cảm giác tội lỗi vừa rạo rực đến kì lạ. Một nửa gương mặt ông cúi sâu vào giữa cặp đùi mở rộng và bờ mu mủm mỉm phơn phớt lông tơ của nàng. Ánh mắt ông lim dim mê mẩn, bờ môi ông phủ lên bờ mu nàng để cái lưỡi từ tốn chui vào hai mép âm hộ liếm sâu vào.

Uwmmmm… ôi… Ba ơi…​

Đan Thy bật rên lớn, chợt che kín miệng mình. Không cuồng nhiệt như anh, Ba hôn âm hộ nàng rất nhẹ nhàng. Nhưng trong sự nhẹ nhàng hời hợt đó lại rất bài bản điêu luyện làm sự nhột nhạt sung sướng của nàng cứ từ từ chồng chất lên. Gương mặt Đan Thy ửng đỏ, miệng há hốc thở dốc, hai bàn tay nàng bấu chặt đệm giường, cơ thể giật nảy nhẹ nhẹ theo nhịp của cái lưỡi của Ba.

Uwmm….​

Lúc nàng tưởng chừng như Ba sẽ ngừng lại, ông lại dùng hai ngón tay vạch mở hai mép âm hộ ướt đẫm nước của nàng. Cái lưỡi lớn nóng của ông lại thay đổi, dùng lực, liếm sâu vào bên trong. Cơ thể Đan Thy căng cứng thở dốc hổn hển. Hai bàn tay nàng vô thức tự se se hai đầu nhũ hoa của mình đến đỏ ửng lên. Một cảm giác sung sướng không bao giờ biết tới làm hai mắt nàng nhìn xuống ông cũng mờ nhạt đi… Khi đôi môi to dầy ấm áp của ông ngậm lấy mẩu thịt mồng đốc nhỏ của nàng mà mút mút cơ thể trần truồng của Đan Thy ưỡn cong lên, tiếng rên rỉ cũng tắt nghẽn. Âm hộ nàng không thể kiểm soát được tuôn trào…

Uwmmmm… ôi… Ba ơi…​

Ba quỳ gối bên cạnh giường, ánh mắt háo hức say mê nhìn xuống thân thể trần truồng tuyệt đẹp của Đan Thy. Nàng thiêm thiếp đê mê cặp đùi thon dài mềm nhũn mở rộng ra chào đón ông. Ba cầm dương vật căng cứng to lớn cọ cọ vào hai mép âm hộ ướt đẫm trơn nhẫy làm cơ thể nàng run rẩy ư ử. Rồi hạ thể ông ép tới từ từ đẩy dương vật lấp kín bên trong nàng.

Uwmm….​

Đan Thy nằm sõng soài trên giường, tay che kín miệng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ. Hai bầu vú nàng liên tục được hai tay Ba xoa nắn, âm hộ nàng căng phồng đón nhận dương vật ông thúc đẩy ra vào thật sâu. Cảm giác sung sướng làm nàng ngây ngất như rơi vào mộng mị. Đan Thy từng tự hỏi mình được sinh ra trên đời để làm gì, cho đến giây phút này nàng đã có câu trả lời. Nàng sinh ra cho Ba và cho anh.

Uwmm… ôi….​

Ánh mắt Đan Thy mê mẩn nhìn lên Ba, miệng nàng cắn chặt một góc chăn vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ khe khẽ tắc nghẽn trong cuống họng. Ba thật mạnh mẽ, hai cánh tay cơ bắp nổi cộm ghì chặt bờ eo nhỏ của nàng. Tuổi năm mươi nhưng cơ ngực ông vẫn rắn chắc còn hình dáng vuông vức, vùng bụng phẳng lì liên tục dẻo dai thúc đẩy ép chặt vào hạ thể nàng. Đan Thy không hiểu khi xưa Mẹ đã sung sướng thế nào khi làm tình với Ba nhưng ông lúc này thật làm nàng mê mẩn.

Ư… ư… ư…​

Ba nghiến chặt hai hàm răng làm bên gò má nổi cộm lên. Gương mặt ông ửng đỏ nhìn xuống thân thể loã lồ của Đan Thy, hạ thể ông bắt đầu tăng tốc thật nhanh. Đan Thy há hốc thở dốc, hai mắt nhắm nghiền cảm nhận dương vật to lớn gân guốc của Ba mạnh bạo nhồi nhét căng phồng bên trong cơ thể nàng. Một cảm giác sướng khoái mãnh liệt làm nàng ú ớ không thốt lên thành lời. Như một người đã lên đến đỉnh núi lại phát hiện thêm một cái thang trời tiếp tục leo lên nữa. Đầu óc Đan Thy trống rỗng chới với như đứng giữa khoảng không cao chót vót. Vẫn tiếp tục được Ba đẩy lên cao nữa… Âm hộ nàng tuôn trào, lại tuôn trào…

Ahhh…​

Ba chợt dừng phắt lại, gầm gừ trong miệng. Dương vật ông bên trong cơ thể nàng ồ ồ phun trào như vỡ đập. Cơ thể ông như bị rút đi hết sức lực ngã sấp xuống cơ thể nàng. Đan Thy ôm ghì lấy cơ thể ông, hai mắt thiêm thiếp nỉ non rên rỉ.

Uwmmm… Ba ơi… con sướng quá…​

———-+++++———-

Khi trời còn tờ mờ sáng,

Đan Thy mê man ngủ vùi trên giường của Ba, chiếc mũi nhỏ phập phồng hít sâu mùi hương cơ thể của ông. Chợt bên tai nàng nghe thoang thoảng có âm thanh cửa kéo soèn soẹt khe khẽ, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng đi quanh nhà. Đột nhiên cánh cửa phòng ngủ bật mở… Đan Thy dụi dụi mắt nhìn lên chợt giật thót khi nhìn thấy anh Trung. Như một phản xạ tự nhiên nàng nhìn sang bên cạnh mình, lòng có chút nhẹ nhõm vì Ba đã rời đi lúc nào không biết.

Em… sao em ngủ đây… – Giọng anh Trung run run kềm nén hỏi.​

Em… em… – Đan Thy giữ tấm chăn trùm kín đến cổ, ấp úng mặt đỏ ửng lên.​

Không đợi nàng tìm ra lý do phân bua, anh Trung chợt bước nhanh tới giật mạnh tấm chăn.

Anh… đừng…​

Đan Thy hoảng hốt không kịp ngăn lại thì tấm chăn đã bị anh kéo xuống. Hai mắt anh đỏ ửng mở tròn nhìn cơ thể nàng trần truồng co ro trên giường. Trên da thịt nàng còn nhiều vết ửng đỏ dấu tích của cuộc giao hoan triền miên đêm qua với Ba.

Đan Thy cúi gằm gương mặt, ánh mắt lo lắng sợ sệt nhìn lên anh. Nàng cũng không thể tìm bất cứ lý do nào để giải thích với anh. Dù có, nàng cũng sẽ không lừa dối anh. Anh Trung siết chặt hai nắm tay, răng nghiến lại ken két, rồi bất ngờ quay người đi ra khỏi phòng.

Anh Hai… Đừng…​

Đan Thy đứng bật dậy, vội quấn cái chăn mỏng quanh người, rồi lao ra khỏi phòng thật nhanh. Anh Trung từ trong phòng đeo lên vai một balo quần áo, xăm xăm bước ra mở cửa không nhìn lại Đan Thy lần nào. Nhưng cánh cửa gỗ vừa mở toang thì nàng đã kịp chặn đứng anh lại.

Tránh đường… – Anh Trung mím chặt môi, trầm giọng nói.​

Không… Anh đừng đi. Anh phải nghe em nói đã… – Đan Thy chặn đứng khung cửa, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.​

Tôi không muốn nghe… Tránh ra…​

Em không tránh…​

Tránh ra ngay…​

Anh Trung và Đan Thy giằng co ngay trước cánh cửa nhà mở rộng. Nàng nhất quyết không tránh đường, anh cũng không dám mạnh tay với nàng chỉ cố lách qua nàng mà đi. Chợt ngay khoảnh khắc đó một giọng nói từ ngoài hành lang vang lên:

Cho ghi số điện… tháng này…​

Đan Thy quay lại nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục điện lực xuất hiện ngay trước cửa. Ông ta nói được nửa câu chợt ấp úng tắc nghẽn, ánh mắt lén nhìn từng mảng da thịt trắng nõn của Đan Thy lộ ra bên ngoài chiếc chăn xộc xệch. Đan Thy hơi ngượng kéo chiếc chăn cao lên che kín cơ thể lại.

Nhưng anh Trung lại thừa cơ nàng không chú ý, lách nhanh qua người nàng bước nhanh ra cửa. Đan Thy đỏ mắt nhìn theo bóng lưng anh, nàng chợt mím môi kéo tuột chiếc chăn trên người, ném thẳng về phía anh. Người đàn ông điện lực cả người cứng đờ sửng sốt, hai mắt mở lớn hết mức mà nhìn. Cơ thể Đan Thy đẹp như tượng thần vệ nữ hoàn toàn loã lồ phơi bày trước ánh mắt hau háu thèm thuồng của ông ta. Hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của nàng phập phồng lên xuống kềm nén cơn giận dữ, nàng hét lên:

Anh cứ đi đi… Đừng hối hận…​

Giọng nói kiên quyết của nàng vang lên bên tai anh Trung, cả người anh hơi chần chừ quay lại. Đan Thy gương mặt lúc đỏ lúc trắng vì cảm giác xấu hổ và giận dữ đan xen. Lúc này nàng mặc kệ cơ thể trần truồng của mình phơi bày trước ánh mắt của một người đàn ông lạ lẫm… Cơn tức giận anh làm nàng bất chấp tất cả sự chê cười của thế gian.

Anh muốn ghi số điện sao ? Vào đây đi… – Giọng nói của Đan Thy run rẩy kềm nén.​

Được… – Người đàn ông nuốt nước miếng đánh ực, chân bước đến.​

Đột nhiên một bóng người cao lớn lao đến đẩy ông ta sang một bên, xông thẳng vào… Anh Trung gương mặt đã tái xanh, che chắn trước người Đan Thy, đóng sập cửa lại thật mạnh. Người đàn ông ngoài kia hụt hẫng một chốc rồi tiếng giày lộp cộp đi sang nhà khác.

Em… em không thấy xấu hổ sao? – Anh quay lại nhìn Đan Thy bực tức đến run rẩy rít lên.​

Phải… Em là đứa con gái không biết xấu hổ đấy… – Hai mắt Đan Thy rưng rưng, nghẹn ngào nói. – Em làm tình với anh trai mình… Còn ngủ với cả Ba…​

CÂM MIỆNG…​

Anh Trung gầm lên, bàn tay anh vung lên giáng mạnh xuống… Đan Thy không tránh né, gương mặt ương bướng của nàng còn ngẩng lên nghênh đón anh. Nhưng bàn tay kia đã dừng lại trên khoảng không, cả người anh Trung run rẩy thở hào hển. Chợt anh quay lại vung tay liên tục đấm mạnh vào vách tường…

“RẦM… Rầm… Rầm…”

Cả căn nhà chấn động làm Đan Thy giật thót bừng tỉnh, nàng lao đến ôm chặt người anh, nức nở khóc oà lên:

Anh đừng… làm như vậy… Là lỗi của em… Em xin anh đó…​

Anh nắm chặt hai nắm tay run rẩy bị vòng tay nàng ôm chặt cứng.

Ba đi rồi… Em chỉ còn mình anh thôi… Anh muốn bỏ em luôn sao ?​

Đan Thy ôm chặt quanh người anh mếu máo. Anh Trung hơi sững người, hơi thở cũng bình ổn lại, ngạc nhiên nhìn xuống nàng hỏi:

Ba đi đâu ?​

Em không biết… Ba nói…​

Đan Thy vẫn ôm quanh người anh, thút thít khe khẽ vừa kể chuyện ba nói đêm qua.

Ba đi đâu chứ ? – Anh thì thầm như hỏi Đan Thy, cũng như hỏi chính mình.​

Đan Thy khẽ lắc đầu, hai cánh tay anh choàng qua cổ anh, dụi gương mặt nhoè nhòe nhoẹt nước mắt vào áo anh.

Em buông tay đi…​

Không…​

Anh cần gọi điện…​

Không…​

Ngoan đi nào…​

Không…​

Anh Trung hết cách, bèn cúi xuống đón lấy đôi môi mềm mại của Đan Thy mà hôn. Nàng đáp trả nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt. Hai bàn tay anh đặt lên bờ mông tròn trịa của nàng mà mân mê xoa nắn. Hơi thở Đan Thy dồn dập, trái tim bị tổn thương như được anh từng chút xoa dịu ấm áp. Anh quỳ xuống trước người nàng, vùi mặt vào giữa hai bầu vú nàng hôn hít mùi cơ thể nàng.

Không giận em nữa chứ… – Đan Thy vuốt ve mái tóc anh thủ thỉ.​

Anh không trả lời, chỉ khao khát sờ nắn bầu vú nàng, miệng ngậm lấy núm vú còn lại mà mút mút đến mê mẩn. Đan Thy xuýt xoa, hạ thể nàng lại bị anh làm ẩm ướt. Ngực nàng ưỡn ra cho anh hôn…

Em hứa với anh… cuộc đời em chỉ có hai người đàn ông thôi… chỉ có anh và Ba thôi… được không ?​

Nghe nàng nói đến Ba, anh sững người lại, vội lấy balo xuống. Thấy vẻ hấp tấp của anh, dường như có chuyện gì đó xảy ra, Đan Thy lo lắng hỏi:

Có chuyện gì sao ?​

Anh không trả lời nàng chỉ đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho nàng yên lặng. Anh bấm số điện thoại Ba. Vài giây sau nét mặt anh hơi ngưng trọng nói với Đan Thy:

Anh vừa gọi Ba, điện thoại Ba đã tắt máy… Xưa nay rất ít khi Ba tắt điện thoại.​

Có khi điện thoại Ba hết pin thì sao ? – Nàng kéo chiếc khăn quấn chặt quanh người, quay lại hỏi anh.​

Anh không cho rằng như vậy. Đã có chuyện gì đó xảy ra thì đêm qua Ba mới nói với em những lời đó…​

Ba… Em đã nghĩ rằng Ba đi công tác… – Đan Thy bần thần ngơ ngác nhìn anh.​

Anh Trung lắc đầu nhìn nàng, nhăn mặt cười khổ. Anh xoa xoa đầu nàng nói:

Vì em chưa bao giờ vào xí nghiệp của Ba nên không mường tượng được công việc Ba làm. Quản đốc một xí nghiệp sản xuất thép công nghiệp như Ba thì làm gì có cơ hội đi đâu công tác chứ ?!​

Em… Em nên nhắn với anh đêm qua… – Đan Thy ngồi bệt trên sàn nhà ôm đầu, hai mắt đỏ hoe lo lắng.​

Anh Trung chợt bừng tỉnh anh tìm trong danh bạ ra một số khác, gọi đi.

“Cháu chào chú Tâm. Cháu là Trung, ba cháu là Nguyễn Bá Sơn… Cháu muốn… hỏi…”​

Đan Thy nhìn anh nói chuyện điện thoại. Anh chỉ giới thiệu một câu ngắn gọn liền tắt ngúm… Đầu giây bên kia dường như người đàn ông tên Tâm rất kích động, giọng nói bức xúc của ông ta như muốn vang ra bên ngoài. Dù Đan Thy không nghe được ông ta nói gì nhưng quan sát nét mặt mỗi giây càng căng thẳng của anh Trung, lòng nàng cũng trầm xuống nặng nề. Ba thật sự đã xảy ra chuyện.

Anh Trung tắt điện thoại, cả người như vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà. Đan Thy lo lắng chồm đến bên người anh chưa kịp hỏi thì anh đã nói:

Ba vừa bị công an bắt sáng nay…​

Lời nói của anh thều thào yếu ớt nhưng lọt vào tai Đan Thy lại như một tiếng sấm làm cả người nàng chấn động. Nàng lặng người nghe anh tiếp tục nói:

Chú Tâm nói… Tất cả là do tên Giám đốc xí nghiệp… Hắn chọn đối tác cung cấp nguyên liệu chỉ đánh giá trên khoản hoa hồng mà hắn đút túi riêng… Ba nhiều lần phản ánh nguyên liệu đối tác cung cấp pha trộn nhiều tạp chất, sản phẩm thành phẩm không đạt yêu cầu kỹ thuật, nhưng hắn chỉ bỏ ngoài tai.​

Một tuần trước một công trình cầu đường ngoài miền Trung do xí nghiệp của Ba cung cấp thép bị đổ sập, gây thiệt hại hai mạng người. Cơ quan điều tra đã có kết luận đánh giá chất lượng thép không đạt yêu cầu kỹ thuật… Tên Giám đốc đó lập tức đổ hết tội lên đầu Ba… Bất chất anh em trong xí nghiệp phản đối, công an vẫn bắt ba về điều tra…​

Nhưng… Ba có nhiều người làm chứng như vậy mà… – Đan Thy nghẹn ngào nói.​

Không có tác dụng gì… – Anh Trung chán nản lắc đầu. – Xã hội này do kẻ có quyền có tiền chi phối… Tiếng nói của hàng trăm người cũng không bằng một lời của Giám đốc xí nghiệp… Công an họ cũng chỉ cần biết một người đứng ra chịu trách nhiệm là đủ rồi.​

Vậy họ sẽ xử lý Ba thế nào ? – Đan Thy nghẹn ngào hỏi.​

Nếu Ba bị khởi tố tội danh thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng… có thể phải ở tù đến mười năm…​

Không… không thể nào… Ba ơi…​

Đan Thy bưng mặt oà khóc nức nở. Nhớ đến mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên mặt Ba trái tim nàng co thắt lại đau đớn. Mười năm sao ? Ba còn bao nhiêu cái mười năm nữa chứ ? Hơn nửa cuộc đời ông là một chuỗi ngày dài buồn bã day dứt… Ông trời không xót thường mà còn đày đọa những ngày tháng còn lại của ông phải trôi qua trong tù ngục.

Em ở nhà… Để anh đi một chút… – Anh Trung chợt đứng lên nói.​

Anh đi đâu ?​

Anh tìm thằng Lộc… Ba nó tên Phát, cũng là tên Giám đốc xí nghiệp của Ba.​

Nghe đến cái tên này Đan Thy chợt có chút hoảng hốt, nàng kéo anh giữ chặt lại.

Anh nói Lộc… chính là người bạn cấp ba xấu tính của anh sao ?​

Ừ… – Anh Trung nhăn mặt gật đầu.​

Vậy… Ba hắn tên Phát… có phải là trước đây là Trưởng Phòng Tài vụ của xí nghiệp?​

Nghe Đan Thy hỏi, anh gật đầu rồi ngạc nhiên nhìn nàng.

Sao em biết chuyện này ?​

Đan Thy hơi đắn đo rồi kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình. Nàng bắt đầu kể lại cho anh nghe chuyện Ba đã kể cho nàng. Khi nghe đến lý do thật sự mà ba mẹ ly dị nét mặt anh Trung tái nhợt, cơ thể run rẩy. Hai mắt anh đỏ hoe loé lên tia căm thù sâu đậm làm Đan Thy sợ hãi. Hai nắm tay siết chặt phát ra âm thanh răng rắc ghê rợn. Anh vừa muốn đứng lên thì Đan Thy đã ôm chặt quanh người anh:

Anh đừng đi. Anh không được đi…​

Ba chịu uất ức lâu như vậy. Còn mẹ… Anh không thể không đòi lại công đạo cho hai người họ… – Anh nghiến răng ken két gằn từng tiếng một.​

Đan Thy khổ sở giữ chặt người anh. Nàng thật hối hận vì đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện. Tính cách anh là cùng một khuôn mẫu với Ba, thẳng thắn, thật thà lại nóng như lửa. Đan Thy lần đầu tiên hiểu được tại sao ngày xưa mẹ âm thầm hy sinh thân mình mà không nói với Ba một lời. Nếu bà nói với Ba, ông sẽ lập tức đánh nát mặt tên Phát ra rồi mọi chuyện càng tệ hại hơn.

Anh muốn bỏ mặc em sao? Ba sắp phải ở tù, anh cũng muốn đi theo bỏ mặc em sao ? – Đan Thy ôm chặt người anh nức nở nói.​

Lời nói của Đan Thy như một xô nước tạt thẳng vào ngọn lửa giận dữ trong lòng anh. Cả người anh ỉu xìu chán nản như mất hết hồn phách ngồi bệt xuống tại chỗ. Đan Thy ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của anh, dụi gương mặt ướt đẫm nước mắt vào vai anh. Gối đầu lên bờ vai rắn chắc của anh, đôi mắt đỏ hoe của nàng âm thầm ánh lên một tia kiên quyết.

7h00 tối hôm đó,

Trong căn phòng ngủ nhỏ quen thuộc, Đan Thy nằm trong vòng tay anh, yên bình thiêm thiếp ngủ. Lẽ ra hôm nay là đêm đầu tiên hai người thật sự được ngủ bên nhau. Nhưng vì chuyện của Ba, một đêm yên lành cũng không thể trọn vẹn.

Lúc này hai mí mắt Đan Thy chợt chớp động hé mở. Nàng lắng nghe hơi thở đều đều của anh, rồi nhẹ nhàng nhổm người ngồi dậy. Nàng bước xuống giường, lặng lẽ thay quần áo. Đan Thy trang điểm cẩn thận, rồi lựa một chiếc váy thun màu xanh dương nhạt ôm sát cơ thể lộ ra đường cong uốn lượn mê người… Nhìn nàng lúc này có thể nói nàng lột xác biến thành một người khác. Nét đẹp tự nhiên thanh thuần hàng ngày đã thay bằng sự yêu kiều quyến rũ đến tận xương tuỷ.

Shopee_94a69acd79944caf750b8580ab7c6f6e-01.jpg

Đan Thy ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngủ mê mệt của anh. Nàng lấy trong túi xách tay da trắng ra một lá thư nhỏ đặt xuống chiếc gối bên cạnh anh. Sau bữa ăn tối Đan Thy lén cho vào ly nước của anh Trung một lượng thuốc ngủ nhỏ, có lẽ anh sẽ ngủ say giấc đến tận sáng mai mới tỉnh lại được. Hơn ba năm ở chung nhà với cha dượng Đan Thy học được không ít kiến thức về các loại thuốc.

Anh Hai, em yêu anh… – Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi của anh, thì thầm.​

Tối hôm nay đường phố dầy đặc xe cộ. Không ít ánh mắt chú ý một bóng dáng thướt tha đứng bên vệ đường vẫy gọi taxi. Một chiếc taxi đỗ lại, Đan Thy mở cửa bước lên.

Biệt thự 17 đường số 8 Khu dân cư Hoà Phát.​

Nàng nói với tài xế, cũng không quan tâm ánh mắt soi mói của anh ta lướt khắp cơ thể mình. Đan Thy ngồi điềm nhiên, ánh mắt lơ đễnh nhìn quang cảnh ngoài ô cửa vùn vụt trôi qua thật nhanh. Gương mặt tuyệt đẹp của nàng phản chiếu trên tấm kính lúc nhoè lúc rõ… Ánh mắt nàng lúc không còn sự trong sáng, tinh nghịch thường ngày mà thay thế bằng sự sắc bén lạnh lẽo. “Mẹ đã một lần hy sinh, mình cũng có thể làm được…” Nhưng nàng sẽ đánh đổi thân thể mình để lấy lại sự bình yên giả tạo cho Ba sao ? Không. Nàng muốn nhiều hơn thế.

Người mà Đan Thy hẹn đêm nay cũng chính là kẻ anh Trung căm ghét nhất. Ngày đó Lộc đã đưa cho nàng số điện thoại của hắn. Đan Thy vốn thao tác lưu lại chỉ tránh làm hắn nghi ngờ. Sau ngày đó nàng quên bẵng đi việc đó cho đến hôm qua. Sau buổi trưa, Đan Thy đã âm thầm gọi cho Lộc hẹn gặp gỡ. Nhưng hắn lại nghi ngờ đây là một cái bẫy quái ác do nàng bày ra.

“Em muốn gặp anh sao ? Vậy được. Hai chúng ta vào khách sạn nói chuyện… Thế nào ?”

“Tuỳ anh thôi… Nhưng em nên nhắc anh… Em chưa đủ 18 tuổi đâu”.

“Ặc… Vậy… vậy em đến nhà anh đi…”

“Không được đâu… Còn người lớn trong nhà anh thì sao ?”

“Ha ha… Không sao. Có mỗi ba anh thôi. Mà ổng toàn nhậu đến khuya mới về…”

“Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”. Sau khi tắt điện thoại, Đan Thy âm thầm nhếch mép cười. Đến nhà Lộc mới đúng là mục đích của nàng. Một lần sập bẫy của nàng Lộc đã rút kinh nghiệm sâu sắc. Hắn muốn nàng chấp nhận mạo hiểm, thậm chí hy sinh thân thể của mình để chứng minh nàng thật sự không có âm mưu khác. Nhưng Lộc không biết rằng vì giành lại công bằng cho Ba, đòi lại món nợ năm xưa của Mẹ, Đan Thy chấp nhận hy sinh tất cả gì nàng có.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận