HAM MUỐN TIỀM ẨN 4: ĐA DÂM TƯỚNG – Update Phần 12
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: HAM MUỐN TIỀM ẨN 4: ĐA DÂM TƯỚNG – Update Phần 12
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Tập Thể, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 1042 Lượt Xem
Một tuần sau,
Tại một căn biệt thự tọa lạc bên sông Rạch Bàng, Quận 7.
Bên dưới nhà mát mái đình phía sau vườn, bên cạnh hồ bơi, gió từ sông thổi vào mát rượi. Trên bàn ăn hình chữ nhật mặt đá bày biện tám món ăn thật bắt mắt. Không khí bữa ăn tối đêm nay tại nhà ông Tài, cha Tiến Minh thật ấm cúng vui vẻ. Bích Phương và chồng ngồi đối diện với ông Tài và Đức Tiến không ngừng nói chuyện vui vẻ. Đêm nay xem như liên hoan chia tay Tiến Minh, sáng mai anh sẽ bay sang Singapore bắt đầu quá trình chuyển công tác trong hai năm.
-
Em ăn đi chứ !
Bích Phương thỉnh thoảng lại quan sát cha chồng. Thật sự dù làm việc chung một nơi nhưng có lẽ vì thế nàng rất ngại tiếp xúc với ông. Thậm chí so với nhiều giáo viên trong trường Bích Phương còn ít nói chuyện với ông hơn. Từ ngày lấy chồng, hai người đã ở riêng, hầu như rất ít dịp Bích Phương quan sát cha chồng mình gần như vậy.
Ông Lê Anh Tài chạc 50 tuổi, tóc chỉ điểm bạc hai bên tóc mai, thân hình cao lớn vạm vỡ khoảng 180cm. Có thể nói nếu so sánh Đức Tiến còn giống ông hơn là Tiến Minh đứa con đầu tiên của ông. Hơn tám năm trước vợ ông Tài qua đời vì ung thư. Từ đó ông không kết hôn cùng ai nữa. Nhưng Bích Phương vẫn biết, cha chồng của mình bên dưới lớp vỏ đạo mạo mô phạm kia một người đàn ông phong lưu, lăng nhăng. Dù thông tin này thường sẽ không đến tận tai một đứa con dâu như nàng. Nhưng Bích Phương dạy ở Nam Đô gần ba năm không thể không nghe phong thanh. Nhất là hơn một tuần trước nàng còn tận mắt thấy ông làm tình tay ba với cô Thúy An và chồng cô ta.
-
Con cứ đi công tác. Mỗi ngày ba cha con này cùng đến trường cùng về. Như vậy con đã đủ yên tâm chưa ? – Ông Tài mỉm cười nói.
-
Ha ha… Con làm sao không yên tâm chứ ? – Tiến Minh xấu hổ gãi gãi đầu nhìn sang vợ mình.
-
Anh uống ít ít thôi… Ngày mai ra sân bay sớm đấy… – Bích Phương thấy Tiến Minh tiếp tục mở chai rượu vang khác thì nhắc nhở.
-
Không sao. Chuyến bay dời lại đến 10h00 sáng mới bay. Lâu lâu mới được ngồi với cha và thằng Tiến…
-
Đúng rồi. Anh Hai uống thoải mái đi… Tối nay hai người ngủ đây mà. Có phải về đâu. – Đức Tiến cười toe toét nâng ly.
Lúc này chợt cả người Bích Phương hơi chấn động, ánh mắt sắc lẻm liếc sang Đức Tiến đối diện mình. Bên dưới bàn một cái chân nóng hôi hổi đang cọ cọ lên bắp đùi của nàng. Tên nhóc đáng chết này… Bích Phương không khỏi liếc sang Tiến Minh bên cạnh. Anh vẫn đang hồ hởi nói chuyện với cha về bệnh viện Saint Paul mà mình chuẩn bị sang công tác.
Thấy chị dâu không có vẻ gì phản kháng, bàn chân hư hỏng của Đức Tiến càng bạo dạn hơn. Nó từ từ đưa lên cao chen vào giữa cặp đùi thon dài mịn màng của nàng như thử tiến sâu khoảng hở dưới chiếc váy ngắn Bích Phương đang mặc.
Bích Phương cúi đầu che đi hai gò má ửng hồng, vờ như tiếp tục ăn uống. Hai chân nàng hé mở cho phép cái chân Đức Tiến chui vào thật sâu dưới váy của mình. Bích Phương mím môi nén nhịn. Đôi khi nàng không hiểu được bản thân mình. Nàng lại không hề thấy phản cảm với hành động sàm sỡ của Đức Tiến. Có chăng là một chút bực tức đối với một thằng em chồng lưu manh không biết trên dưới. Trong khi nàng vừa là chị dâu vừa là cô giáo của hắn. Mỗi lần như vậy Bích Phương sẽ tìm một cách gì đó trừng trị hắn, nhìn hắn la oai oái nàng thấy hả hê vui vẻ. Giữa Bích Phương và Đức Tiến như có một sự đồng thuận ngầm. Miễn là hắn làm việc đó kín đáo một chút, không quá đáng, nàng sẽ không phản kháng.
Từ sau khi kết hôn biết đến cảm giác hoan ái nam nữ sự tò mò của Bích Phương mới thật sự thức tỉnh. Nhưng trong vòng tay bảo vệ của Tiến Minh không một người đàn ông nào có cơ hội bén mảng đến gần Bích Phương, càng không nói đến cả gan sàm sỡ nàng. Có lẽ anh cũng không biết người mà Tiến Minh không đề phòng nhất lại là kẻ chỉ chằm chằm muốn ăn miếng bánh thơm ngon mà anh nâng niu cất giữ.
Bích Phương cắn môi hai gò má nóng ran cảm nhận mũi chân của Đức Tiến đã chạm đến nơi đó của mình. Dù còn một lớp quần lót mỏng nhưng cảm giác nóng ấm vẫn truyền vào làm cả người Bích Phương nóng ran lên. Ngón chân đáng ghét kia còn không ngừng khẩy khẩy dọc theo khe lõm giữa hai mép thịt âm hộ mềm mại làm thân thể nàng không ngừng run khẽ.
Bích Phương chợt ngẩng đầu nhìn quanh bàn ăn rồi mím môi gắp một miếng rau xào cho vào chén Đức Tiến.
-
Tiến, em phải ăn rau vào đi chứ ?
-
Dạ, cảm ơn chị dâu…
Đức Tiến vui vẻ gắp miếng rau trong chén cho vào miệng nhai ngon lành. Nhìn hắn thường ngày to con là thế nhưng ở nhà ăn cơm lúc nào cũng phải ép ăn rau… Nếu không ai ép, tên em chồng này chỉ cả ngày thịt cá. Thật không khác một đứa con nít.
Chợt gương mặt Đức Tiến thoáng biến đổi, rồi chuyển sang đỏ ửng lên.
-
AAAAA…. Trời ơi… Cay quá…
Đức Tiến phun nhổ phè phè rồi vụt đầu xuống hồ bơi hớp mấy ngụm nước nhổ ra ngoài. Hành động của hắn làm ông Tài và Tiến Minh cười vang.
-
Ha ha… Em bỏ cái gì vào rau của nó vậy ? – Tiến Minh không nhịn được cười quay sang hỏi Bích Phương.
-
Em có bỏ gì đâu. Chắc là trong rau có lẫn vào trái ớt xanh thôi… – Bích Phương vô tội phân bua.
-
Trời ơi… Ớt xanh… CHỊ DÂU… Chị muốn giết em sao ?! Aaa…
-
Đàn ông con trai mà không ăn rau, không ăn ớt… Quanh năm suốt tháng toàn tương cà. Không biết mày giống ba hay giống tên hàng xóm nào nữa… Ha ha…
Hai tuần sau, thứ Năm 16h45,
Âm thanh ồn ào bên ngoài của đám học sinh tan trường dần dần rút đi trả lại sự yên tĩnh. Phòng giáo viên Nam đô khá lớn hình chữ nhật với hơn ba mươi bàn làm việc xếp ba hàng ngay ngắn như kiểu lớp học. Hai bên vách tường là hai dãy tủ sắt đựng hồ sơ cao đến gần nóc. Bích Phương lúc này đang cặm cụi soạn giáo án cho lớp học tuần sau. Trên bàn làm việc của nàng xếp hai chồng hồ sơ thật cao che khuất cả mái đầu của nàng.
-
Chào người đẹp nha…
-
Em chào chị.
Tiến Minh đã chuyển công tác sang Singapore được một tuần. Bích Phương cũng ở nhà cha chồng chừng đó thời gian. Ông Tài cha chồng nàng mỗi ngày đều tự lái ô tô đến trường, chở theo Đức Tiến đi học. Nhưng Bích Phương không muốn ngồi ô tô của ông. Hơn một tuần nay mỗi sáng nàng đều đến trường bằng xe máy để chiều tan học có thể ở lại trễ.
Không có Tiến Minh bên cạnh, Bích Phương mới hiểu được cuộc sống của mình cần anh đến thế nào. Hơn ba năm lấy chồng chỉ trừ những ngày đặc biệt của phụ nữ thì hầu như mỗi đêm Tiến Minh đều ân ái với nàng. Ban đầu anh luôn là người tạo cảm hứng, khiêu khích lôi kéo Bích Phương. Nàng là một người phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ cần chồng hôn vuốt ve một chút là bên dưới nàng đã ướt át sẵn sàng lâm trận. Lâu dần chuyện ân ái như trở thành một món ăn mỗi ngày không thể thiếu với hai người. Không cần nhiều thời gian, foreplay đơn giản, không tốn nhiều sức lực… Ngắn ngủi nhưng duy trì đều đặn đến mức hình thành một thói quen phải có của hai người trước khi ngủ mỗi đêm.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Tiến Minh chỉ vừa đi xa không bao lâu Bích Phương đã cồn cào khổ sở không chịu nổi. Mỗi một đêm về nhà cha chồng trong căn phòng rộng thênh thang trên chiếc giường trống trải Bích Phương phải trằn trọc thật lâu mới ngủ được. Nàng cũng biết mình thiếu thứ gì và cố không nghĩ đến nó. Nàng ở lại trường mỗi ngày thật trễ để công việc vắt cạn sức lực của mình. Nhưng mỗi ngày trôi qua sự thiếu thốn đó càng rõ ràng hơn trong đầu nàng.
Đóng giáo án lại, Bích Phương nhìn đồng hồ treo tường thầm thở dài. Nàng đã soạn đến giáo án của tuần sau. Nếu còn tiếp tục làm nữa thì sắp tới nàng không còn việc để làm. Nhìn qua tập hồ sơ xếp chồng trên bàn mình, Bích Phương hít sâu một hơi đứng lên. Nàng mở cửa tủ phía sau bàn làm việc nhìn ngăn nào cũng đầy ắp mà ngán ngẩm. Chỉ còn một ngăn ở trên cùng là còn chỗ trống. Thường ngày Bích Phương không dùng tới vì nó hơi cao. Nhìn qua nhìn lại Bích Phương kéo chiếc ghế làm việc của mình vào sát tủ. Nàng cởi bỏ đôi giày cao gót, bước lên ghế. Không mang giày nên ống quần hơi dài vướng víu. Bích Phương phải kéo hai ống quần của mình lên một chút để không giẫm lên.
Bích Phương chọn những hồ sơ lưu trữ ít dùng từ hai ngăn tủ dưới đưa lên trên để tạo khoảng trống. Cứ ngẩng lên cúi xuống như vậy liên tục nhiều lần đến cái tủ bên dưới hoàn toàn trống trải, lưng áo nàng cũng rịn ướt mồ hôi.
-
Cô xuống đi. Để em giúp cho…
-
Khoa. Em chưa về sao ?
-
Á…
-
CẨN THẬN…
-
Á… Trời ơi…
“Rầm…” – Chiếc ghế bật tung ra va mạnh vào tủ ngã chỏng chơ.
Trên sàn nhà khuất sau bàn làm việc Bích Phương và Minh Khoa đang ở tư thế vô cùng ám muội. Nàng ngồi đè lên người đứa học sinh của mình. Hai vạt áo dài mở rộng để lộ ra trọn vẹn cặp đùi thon dài trắng nõn và cả chiếc quần lót nho nhỏ mỏng manh. Hai tay của Minh Khoa lại đặt trên hai bầu vú căng tròn của nàng. Hai cặp mắt mở to sửng sốt xấu hổ nhìn nhau bất động mất vài giây…
Chợt gương mặt Bích Phương đã đỏ lại càng rực lên như có lửa. Ngực nàng truyền đến cảm giác nhột nhạt bất thường. Dù qua một lớp áo dài, còn có áo ngực nhưng Bích Phương vẫn y nguyên cảm nhận được hai tay Khoa đang khẽ khẽ nắn bóp hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Hận nhất là Bích Phương còn cảm nhận được bên dưới mông mình đang có gì đó cứng rắn phình to như muốn nâng cả người nàng lên.
-
Khoa… – Bích Phương gắt lên, vội vàng rời khỏi người cậu ta.
-
Em xin lỗi cô… Em…
Đột nhiên lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng ù ù của máy hút bụi. Bích Phương và Minh Khoa giật thót lồm cồm ngồi dậy. Bác Cảnh bảo vệ đã đến ngoài cửa phòng giáo viên đang hì hục kéo cái máy to lớn qua ngạch cửa.
-
Đi đâu ? Điên à…
-
Tôi không phiền cô Phương chứ ?!
-
Dạ… Dạ… Không sao ạ.
Bất chợt gương mặt Bích Phương đỏ rực lên. Nàng nhận ra lúc này giữa hai chân mình không có gì che đậy. Có chăng là một lớp vải quần lót mỏng manh như có như không… Bích Phương chợt thoáng rùng mình. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Minh Khoa phả lên hai đầu gối trần trụi của mình. Gương mặt Bích Phương đỏ ửng, nghiến răng đá mạnh.
Không có tiếng kêu đau đớn nào. Một mái đầu bù xù gục lên đầu gối Bích Phương, kèm theo hơi thở ồ ồ khe khẽ kìm nén. Bích Phương hơi chột dạ, lo lắng. Nàng nhận ra dường như mình có chút quá đáng. Gầm bàn hẹp như vậy. Minh Khoa lại cao lớn. Không gian nào cho cậu ta né tránh hai chân nàng chứ ?! Bích Phương thấp thỏm đưa bàn chân nhỏ của mình ra đá đá như muốn hỏi thăm Khoa. Chợt một bàn tay ấm áp giữ chặt chân nàng như sợ nàng một lần nữa đá loạng. Bích Phương giật thót căng cứng, không phải vì tay Khoa đang giữ chân mình, mà vì cậu ta vô tình hay cố ý để lòng bàn chân truyền đến cảm giác cưng cứng của một khối u to lớn cứng rắn nóng hầm hập.
Trái tim Bích Phương đập rất nhanh gần như không thể kiểm soát. Làm sao nàng không biết cảm giác cứng cứng nóng hổi kia là gì chứ ? Chính thứ đó vừa rồi đã cộm cứng dưới mông nàng. Cũng chính thứ đó bị nàng trừng phạt bằng một cú đá thô bạo.
Bích Phương cắn cắn môi gương mặt nóng đỏ chân vẫn không rụt về như không biết khối u nổi cộm đó là gì. Nàng tự nói với bản thân, mình đang dùng cách này để an ủi xoa dịu cơn đau của Minh Khoa nhưng sự thật khối u cứng rắn kia lại làm cho chân nàng lưu luyến không muốn rời đi. Cảm nhận nó từng chút phình to lên đội hẳn vào lòng bàn chân mình, trái tim Bích Phương đập nhanh không thể tưởng.
Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với thỏa thuận ngầm giữa Bích Phương và Đức Tiến. Minh Khoa lại để cho nàng sàm sỡ cậu ta. Bàn chân Bích Phương tê cứng như sắp bị chuột rút nhưng vẫn chà sát nhẹ nhàng lên khối u nổi cộm nóng hôi hổi đó.
Cùng lúc đó hơi thở hừng hực của Minh Khoa như len lỏi chui vào giữa hai chân khép chặt của Bích Phương. Hơi thở cậu ta như một bàn tay vô hình mơn man vuốt ve làm cho cặp đùi non trần trụi của nàng từng chút mở rộng ra. Giây phút này gương mặt xinh đẹp của Bích Phương đỏ ửng, cúi thật thấp. Trong tiếng máy hút bụi ù ù nàng dường như vẫn nghe được hơi thở kích động của Minh Khoa. Cảm nhận được hai chân mình lần lượt được nâng lên, Bích Phương nín thở để mặc cậu ta rút hai ống quần ra khỏi chân mình.
Bích Phương chống tay trên bàn, cúi đầu thật thấp che đi gương mặt nóng ran như có lửa. Giây phút này cặp đùi thon dài của nàng hoàn toàn được giải phóng phơi bày trọn vẹn trước ánh mắt của Minh Khoa. Nàng như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Minh Khoa đang nhìn chằm chằm vào đáy quần lót của mình có thể thấy rõ khối u mũm mĩm và màu sắc đen đen của lớp lông tơ ở nơi đó.
-
Ah…
-
Cô Phương lạnh sao ? Sao run lên như vậy ? Có cần tôi tắt máy lạnh không ? – Bác Cảnh thấy Bích Phương run rẩy ngạc nhiên hỏi.
-
Dạ… Không. Không cần đâu ạ.
Bích Phương mím chặt môi thổn thức. Khi hai tay Khoa luồn vào trong mép quần lót từ từ kéo xuống, nàng vô thức nâng mông mình lên. Cảm giác bên dưới mình hoàn toàn trống trải phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Khoa, trái tim Bích Phương như muốn ngừng đập. Toàn thân nóng ran rạo rực không chịu nổi.
-
Tôi xin phép nhé. – Bác Cảnh tươi cười chào vừa kéo máy hút bụi ra khỏi phòng.
-
Dạ… Con chào bác. – Tiếng chào của bác Cảnh làm Bích Phương ấp úng trả lời.
-
Ưmmmm… Ôi…
Toàn thân Bích Phương giật thon thót run lẩy bẩy không ngừng. Hai mép môi âm hộ đỏ mọng của nàng đã sớm nức nở hé mở dưới cái lưỡi ấm nóng của Minh Khoa. Nơi đó của Bích Phương chưa bao giờ được chăm sóc kỹ càng chu đáo đến như vậy. Nàng thật sự choáng ngợp đến mê mẩn. Cái lưỡi của Minh Khoa rất nóng, lại điêu luyện đến mức không hợp với tuổi của cậu ta. Nó như một con lươn trơn tuột lại linh hoạt vô cùng chui rúc vào giữa hai mép thịt đỏ mọng ướt đẫm làm toàn thân nàng mềm nhũn ngất ngây.
-
ưmmmm… Ôi…
-
Khoa ơi… Ưmmmm… Ôi…
Nhìn Minh Khoa háo hức như đang nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nhanh chóng cởi quần áo. Bích Phương mặt đỏ ửng bối rối, nửa muốn nói nửa không. Đến lúc toàn thân Khoa không còn mảnh vải đứng tồng ngồng trước mặt, hai gò má Bích Phương lập tức nóng rực như có lửa. Cơ thể Khoa thật đẹp. Không mập, không ốm. Ngực nở nang, bụng săn chắc nổi cộm từng múi cơ vuông vức. Nhìn xuống vật đàn ông dựng đứng gân guốc của Minh Khoa toàn thân của Bích Phương như muốn nhũn ra. Đó là một cái dương vật thật lớn, còn nổi gân ngoằn ngoèo vô cùng uy mãnh. Chỉ nhìn độ cong ngạo nghễ đó dù chưa chạm đến nó Bích Phương đã có thể tưởng tượng nó cứng rắn đến mức nào.
Minh Khoa cúi xuống, hơi thở ấm nóng đặt lên môi Bích Phương một nụ hôn. Mặt nàng ửng hồng xấu hổ vẫn không né tránh. Đôi môi Bích Phương hé mở đón lấy chiếc lưỡi của Minh Khoa. Ngực nàng cảm nhận được một bàn tay ấm áp xoa nắn làm toàn thân nhột nhạt ray rứt.
-
Khoa ơi… Cô không thể. Cô xin lỗi…
-
Cô chỉ có thể… giúp em một chút…
-
Cô…
-
Ah…
-
Cô… hôn nó đi…
-
Không được nhìn đâu !
-
Ah… Cô tuyệt quá…
Bích Phương đứng lên, ánh mắt mê ly thiêu đốt nhìn Minh Khoa. Ngọn lửa ham muốn trong cơ thể nàng giây phút này đã vượt qua sự ngượng ngùng xấu hổ. Cũng vượt qua một tia lý trí sót lại cuối cùng. Bích Phương túm lấy cổ áo của Minh Khoa đôi môi nàng khóa chặt lấy cái miệng sửng sốt của cậu ta. Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ngọt lịm của nàng cuồng nhiệt tìm đến lưỡi Khoa đến mê mẩn. Hai tay nàng run rẩy tự cởi nút áo… Chiếc áo dài và áo lót rơi xuống, thân thể trần truồng của Bích Phương như một con bạch tuộc bám chặt lên cơ thể Minh Khoa. Giây phút này trái tim nàng đập rất nhanh, rất cuồng loạn. Nàng biết chuyện đêm nay không còn đường thay đổi nữa. Đêm nay sẽ là một trang sách mới cho cuộc đời nàng.
Lưng truyền đến cảm giác mát lạnh của mặt bàn, làm toàn thân Bích Phương thoáng run rẩy. Cặp đùi nàng mở rộng đón lấy cơ thể trần trụi của Minh Khoa áp đè lên trên. Hai tay cậu ta mê mẩn thích thú vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Lưỡi Khoa không ngừng đánh lên đầu vú đỏ hồng ray rứt của nàng. Bích Phương ưỡn cong dâng lên hai khối thịt nõn nà mê người của nàng cho Khoa ngậm mút. Cảm giác nhột nhạt tê dại này làm nàng mê mẩn quên đi tất cả.
-
Ư…
-
Ngực cô đẹp lắm… Người cô cũng đẹp… Chỗ nào cũng đẹp hết… Em thích cô…
-
Khoa ơi… Yêu cô đi… ưmmmm… Ôi…
Minh Khoa nghiến răng vừa thúc đẩy vừa vò nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại của cô Phương. Ngón tay hắn miết miết lên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn vừa thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của cô mê ly run rẩy. Hắn không ngờ hôm nay mình có diễm phúc trời ban như vậy. Cô Bích Phương có thể nói là nữ thần trong lòng của hầu hết nam sinh tại Nam Đô. Mỗi ngày nhìn cô thướt tha trong bộ áo dài trong đầu đám học sinh nam thật khó không sinh ra suy nghĩ dơ bẩn. Dĩ nhiên tất cả đám học sinh, bao gồm cả Minh Khoa đều biết từ ý nghĩ đến trở thành hiện thực thật xa vạn vạn dặm khó có thể vượt qua. Nhưng hôm nay giấc mơ của hắn đã trở thành hiện thực… Nhìn dương vật mình chèn ép âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của cô ra vào liên tục mà lòng Minh Khoa không khỏi dâng lên một cảm giác thành tựu tột đỉnh. Cảm giác này còn làm cho hắn tự hào hơn mười một năm học sinh giỏi được nhận học bổng của mình nhiều.
-
Ưmmmm… Ôi… Khoa ơi…
-
Ưmmmm… Ưmmmm… Ưmmmm…
Minh Khoa thật sự mạnh mẽ dai dẳng đến khó tin. Bích Phương không nhớ mình đã tuôn trào bao nhiêu lần nhưng cậu ta vẫn hùng hục không ngừng nghỉ. Nàng thật sự chìm đắm trong giấc mơ hoang lạc kéo dài bất tận này.
-
Ưmmmm… Ôi…
-
Ahhhh….
Giây phút này khi cơn sung sướng còn âm ỉ chạy khắp toàn thân Bích Phương thấy áy náy hổ thẹn với Tiến Minh chồng mình nhưng dù thời gian có quay lại một lần nữa nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy. Nàng bắt đầu hiểu được lời phán định của lão thầy bói kia… Tướng số định sẵn vận mệnh. Vận mệnh là không thể thay đổi.
————-++++++————