Hoa hồng vô sắc
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Hoa hồng vô sắc
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Ngày Cập Nhật : 23/10/2015
“Hôm nay lại được gặp anh ấy rồi”. Tuyền hớn hở khi nhìn thấy “người ta” xuất hiện nhưng người ta phục vụ cho bàn khác rùi.
Một người có thân hình rất thư sinh nhưng dáng đi ko ẻo lả và bước đi rất chững chạc . Thái độ rất ân cần với khách và hỉnh như đôi lúc có nhìn về phía Tuyền làm Tuyền bối rối… Tuyền tự nhủ ” chắc tại mình nhìn người ta nhìu wá nên người ta nhìn đáp lại thui ” …
Hum nay Tuyền rất vui. Cảm giác cứ vương vấn mãi nên cả đám wên cả giờ về. Thời gian và ko gian như hòa lẫn ở nơi này trong một khung cảnh mờ ảo của căn phòng “Ảo mộng”. Đến gần 10h Tuyền mới hốt hoảng nhận ra là đã wá tối rồi Tuyền phải về ngay. Ko muốn làm hỏng cuộc vui nên Tuyền đã xin lỗi về trước để 3 người còn lại típ tục câu chuyện say sưa của họ . Vốn dĩ wán này cũng gần nhà trọ của Tuyền, chỉ cần đi bộ 15p. Còn mấy người bạn đó có nhà ở gần nhà nên ko lo lắng lắm. Trung định đưa Tuyền về nhưng Mai lại có vẻ say wá Thịnh cũng vậy nên Tuyền wuyết định về một mình…
Tuy rằng Tuyền rất nhát…
Con đường rất rộng với hai hàng cây cao thật cao xen đều những bụi thấp và vừa. Tiếng ve hòa trong tiếng dế đêm và gió vi vu xào xat từng cơn lạnh giá …
Tuyền thấy lạnh và cô đơn. Bỗng dưng tuyền thoáng nhớ đến Trung, người con trai mà hiện giờ Tuyền cảm thấy cảm tình nhất. Tuyền muốn có cậu ấy ở đây bảo vệ mình. Linh cảm của con gái rất nhại cảm trong bóng đêm. Tuyền sợ con đường wá vắng vẻ này dù ngày nào cũng đi nhưng sao tối nay nó dài và đáng sợ wá …
Con gái lúc đơn độc thường rất lo sợ và luôn mong muốn có một cánh tay vững chắc dìu mình bước wa nỗi sợ đó. Gần đến nhà Tuyền lại nghĩ đến Trâm Anh :” Sao cô ấy lại có thể đi học vào buổi tối mà ko hề nói là sợ nhỉ?. Cô ấy chưa bao giờ nói cô ấy sợ điều gì cả . Có lẽ cô ấy dũng cảm hơn mình”.
Không hiểu sao mà Tuyền lại thốt ra câu “Trâm Anh ơi! Đến đón mình đi” . Dù Tuyền bik là Trâm Anh sẽ ko thể nghe được những lời này và giờ này có thể cô ấy đã ngủ mất rồi.
Tuyền lo lắng lê từng bước chân trong run sợ…
Bỗng một chiếc xe honda chạy xẹt wa. .. làm Tuyền thót tim. Cũng mai đó chỉ là người wa đường. Nhưng chiếc xe bỗng đi chậ hơn và dưng lại đợi một cái gì đó. “lộp cộp” tiếng đá dưới chân cứ rang lên theo bước chân vội vàng của Tuyền… Nhưng Tuyền cảm thấy người đó đang đi theo mình… tiếng bước chân cùng với tiếng tim đập “Thình thịch…”, “Thịch thịch”….
– Đi đâu về tối vậy cô em…(giọng một người đàn ông trung niên sặc mùi rượu).
Tuyền im lặng…
– Em cần anh đưa em đi ko?… hà hà… – Hắn cười nham hiểm rồi tiếp tục đi theo Tuyền và đặc nhưng câu hỏi khó hiểu và thô tục…
Tuyền rất hốt hoảng nhưng run sợ đến nỗi ko nói được lời gì. Có nên chạy ko? Vẫn sẽ bị đuổi theo… nhưng chạy cũng ko nỗi nữa… Tuyền nghĩ đến người bạn thân nhất.
Sắp đến nhà rồi… Ai đó rất gần Tuyền và có thể giúp Tuyền…
Khi tên đó định chạm đến Tuyền thì bỗng phía sau có tiếng “Rầm…”. Xe hắn bị ngã và bên cạnh có một chàng trai mặc áo trắng , khuôn mặt ra sao thì Tuyền cũng ko nhìn rõ nữa.
Anh ta chạy nhanh lại gã này và đánh nhau với hắn.
Tuyền vui mừng vì đã có người giúp mình nhưng bây giờ chính người đó lại gặp nguy hiểm. Tim Tuyền đập loạn xạ…
Anh ta yếu hơn gã đó vì thân hình rất mảnh mai. Anh ta bị gã kia dùng đá cạnh sắc rạch vào vai một nhát chảy máu…
– Áu … Một vật lấp lánh rơi ra …
Tuyền sợ wá hét lên thật lớn … Mọi người thức dậy và đến giúp. Tên biến thái kia vẫn còn muốn đánh tiếp nhưng đã bị chặn lại. Hắn bị bắt. Lúc Tuyền thấy có người đến giúp nên đã úp mặt khóc khóc cho bớt sợ … Nhưng cũng trong lúc đó anh chàng kia đã đi mất từ lúc nào ko bik… Tuyền chỉ còn nhặt lại được một mảnh thủy tinh vỡ mà có lẽ lúc nãy nó đã rơi ra từ anh chàng ý…
Một lát sau mọi người đưa Tuyền về đến nhà thì cửa đã mở…”có lẽ Trâm Anh đã về sớm hơn mình vì mình lo đi chơi mà” Tuyền tự nhủ . Tuyền rất muốn kể cho Trâm Anh nghe chuyện đó để cô ấy an ủi mình nhưng cô ấy đã úp mền lại ngủ mất rồi gọi vẫn ko dậy… “chắc do học nhiều quá”. Tuyền cũng bớt sợ rồi ” mình cũng đi ngủ thôi, ngày mai mình sẽ wên thôi mà, an toàn rồi ngủ thôi…”. Hôm nay là sinh nhật Tuyền mà. Những cảm xúc nghẹn ngào lại dồn dập … Tuyền thiếp đi trong niềm hạnh phúc của ngày sinh nhật..
Tuyền lại tiếp tục giấc mơ về hoàng tử của mình… Nếu anh chàng đó ko xuất hiện và ko bị thương thì liệu Tuyền có thể hét lên và được mọi người giúp đỡ ko?
Giờ Tuyền có thể an tâm ngủ và mơ về vị ân nhân này với một suy nghĩ gì đó… Tuyền mún gặp lại anh ta… Tuyền sẽ chăm sóc cho vết thương ấy… Tuyền rất muốn trả ơn cho người ấy… Nhưng giờ anh ấy ở đâu… Tuyền ko biết, mọi người cũng ko bik.
Và buổi sáng hồn nhiên lại đến , như thường lệ Tuyền ngủ rất say và thức dậy sau một cơn mơ dài.
Nhưng hôm nay Tuyền thấy bất thường vì ko nghe được giọng hát chào buổi sáng của Trâm Anh.
” Cậu ấy đi đâu rồi?” . Tuyền nghĩ Trâm Anh đã đi mua thức ăn sáng rồi nhưng xe vẫn còn đây.
Tìm dáo dát xung wanh lại thấy một mảnh giấy trên bàn học . Tuyền đọc thử, ko ngờ đó là do Trâm Anh viết…
// Tuyền này! Tui có chuyện bận trong một thời gian ngắn sẽ ko về nhà được. Cậu nhớ cẩn thận nhé! Nhớ chăm sóc cho tiểu mụi của tui dùm nha! Cả vườn hoa hồng của cậu nữa đấy… “bi bi” \\.
…
Tuyền ở lại một mình lặng nhìn thời gian trôi… Hôm nay Tuyền lại được đón ngày mới bên những đóa hoa tình yêu rồi. Vườn hoa bây giờ đã tươi lên rồi giờ chỉ đợi ngày nở hoa thôi. Những nụ hoa cũng ngại ngùng một điều gì đó mà vẫn còn e ấp trong lá…
– Ủa?!- Tuyền ngạc nhiên khi đang tưới đến một góc nhỏ của vườn hoa.
– Sao cây này lại bé và héo hon thế nhỉ?! Nó như bị lạc lõng giữa một khung trời hồn nhiên. Tội nghiệp wá! Mình sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận để nó có thể ra hoa cùng lúc với những người bạn của nó…
Tuyền thương cho sự cô đơn trơ trọi của một sinh vật bé bỏng và chăm sóc nó như một người bạn vậy. Cô lấy cỏ khô đắp vào gốc cho cây mát hơn khi trời nắng, vun đất cho nó. Tình cờ Tuyền thấy một chấm đỏ rất lạ trong đất . Tuyền nghĩ đó có thể là màu của đất sét cũng có thể là màu của cánh hoa hồng đỏ bị nát tan trong đất cũng có thể đó là máu…
Tuyền suy nghĩ nhưng cũng ko thể chắc chắn được điều gì cô lại sực nhớ ra tiểu mụi của Trâm Anh.
Đến bên chậu cá lại thấy bó hoa hồng Trung tặng hôm wa. Tuyền cũng ko chắc đó là Trung nữa. Tuyền ngây thơ nhưng cũng hay suy nghĩ lắm : “Hôm qua cậu ấy đã làm cho mình rất vui, có thể là cậu ấy đã tặng mình bó hoa hồng này. Cậu ấy hiểu tâm lý con gái thật. Trung tặng sao cậu ấy ko nói với mình…”. 11 đóa hoa hồng đỏ rực làm nổi bật lên tấm thiệp màu vàng ” tặng cô bé chuột nhắt”. Tuyền giận Trung đã gọi mình là chuột nhắt dù bik mình đã lớn rùi. Nhưng cũng ko chắc là vậy… một nữa vẫn là nỗi nghi ngờ trong Tuyền nhưng Tuyền ko dám hỏi. Con gái mà. Ngại lắm. Cô ấy sẽ ko hỏi đâu…
Chăm chú nhìn vào những đóa hoa thì thấy những dòng chữ nhỏ tí rất dễ thương mà cũng rất độc đáo : ” Cố lên cô bé” , “Đừng bùn nữa nè” , “sẽ luôn bên bạn” , “yêu đời lên nè” , ” mạnh mẽ lên” , “bỏ hết wá khứ đi nha” , ” đói bụng wá” , “hjx hjx hjx”, “đi ngủ thôi” , “bibi bé chuột nhắt” … Chữ nhỏ xíu nhưng được viết nắn nót rất đẹp. Tuyền ko mún đóa hoa nào héo cả tiếc lắm. Nhưng nếu được ở bên cạnh người đó thì có thể mỗi ngày đều được nghe những lời cỗ vũ nhiệt tình đó.
Tuyền lại tìm ra được một dòng chữ rất thú vị trên một chiếc lá…
S T M L 123 2000 @
“Nick yahoo à?! Tiếng anh hả ? có thể là “sự thật mất lòng” hahaha !Nhất định mình sẽ add nick nì!”. “Nhưng vấn đề là đói bụng quá… Trâm Anh ơi mau về đây đi chở mình đi ăn nè hjxhjxhj. Mình lại ko bik nấu ăn ,chỉ ăn mì ko thì ngán lắm. Cậu mau về đi…”
…
Một ngày chủ nhật trôi wa thật thầm lặng. Cuộc sống trống trãi wá làm Tuyền thấy hụt hẫn tí gì ấy. Như nỗi cô đơn khi tình yêu vụt bay. Tuyền mún mình là kẻ tham lam nhưng cô rất cần một vòng tay bảo vệ. Tuyền rất yếu đuối nhưng có lúc lại muốn tỏ ra mạnh mẽ hơn người khác, muốn người ta thấy mình rất tự tin và lạc wan nhưng … mỗi khi cô quá tự tin mà vẫn vấp ngã cô lại thấy rất đau , đau vì mình ko thể làm được mọi việc mình muốn nếu chỉ có một mình. Cô sợ cô đơn sẽ giết chết từ từ con người mơ mộng của cô. Tuyền muốn khóc…
Cứ mỗi khi đi dạo phố về đêm lại thấy những chàng trai nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của người yêu hay hôn nhẹ vào đôi tai người con gái làm Tuyền thấy ngẹn ngào , cứ lủi thủi đi vội vàng đến nỗi bị vấp ngã. Cô ước gì ngay lúc đó người yêu của cô nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy và nhẹ nhàng xoa chỗ đau của mình hoặc là lúc mình bị ngã ko có ai trên thế giới này nhìn thấy mình, thấy sự thất bại của mình. Tuyền chỉ có thể nhắm nghiền mắt và ngặm ngùi bước tiếp…
Khi người con trai gặp khó khăn sẽ cố gắng tìm cách để vượt wa chứ ko phải nhờ người khác nhưng con gái thì rất sợ đau, con gái ko dám thử một cách nào đó ko chắc chắn mà sẽ tìm một người giúp đỡ mình mà người mà con gái hi vọng nhiều nhất chính là người có thể bảo vệ mình . Khi nhận được sự tin cậy đó có phải con trai sẽ thấy mạnh mẽ hơn ko? Sẽ có quyết tâm hơn để thực hiện. Như vậy có thể chứng minh một phần nào đó của tình yêu ko? Có chắc là một cô gái phải cần một chàng trai bảo vệ mới được ko?
Khi tình yêu đã được nảy sinh thì ai có thể ngăn cản được con tim nhen nhóm ngọn lửa tình.
Tuyền nghĩ về Trung. Có một niềm cảm phục mà Tuyền dành cho Trung nhưng lại ngại ko nói trực tiếp được nên đã gọi điện cho Mai. Người mà Tuyền tin tưởng là sẽ giúp được mình trong chuyện này…
– Alo! Tuyền hả?
– Uh! Mai nè… hôm wa cậu về có trễ ko! Mình xin lỗi vì đã về giữa chừng nhé vì mình ko wen đi về trễ và thực sự là cũng ko nên về trễ . Hôm wa…
– Sao ?! Tối wa sao?
– À ! ko … tối wa Trung có đưa cậu về ko? Tớ thấy cậu hôm wa say lắm đấy!
– Trung hả?! Hôm wa cậu ấy về trước mình, vì Thịnh yêu cầu đưa mình về nên mình đã để Trung về trước. Mà cậu hỏi Trung có gì ko nè! Thích người ta rồi hả ? He he tiu rồi nha! Nữa đi méc Trung mới được!
– Ai nói! Mình chỉ muốn hỏi thăm anh ấy tí thôi mà. Bạn bè hỏi ko được sao?
– Được được chứ. Hihihi! Nếu cậu thích anh ấy mình sẽ mở lời cho. Ko cần ngại đâu. Anh ấy dễ tính lắm lại hiền nữa, rất lịch sự với phụ nữ mà . Hợp với cậu lắm đấy!
– Hihi thôi y! mình hiểu bạn muốn gì mà. Mình thích anh ấy nhưng chưa muốn tiến tới… hãy đợi chuyện gì nó đến thì nó sẽ đến, mình ko vội.
– Vậy à! Hì !
– Mà nè! Hình như Thịnh mến cậu lắm đó Mai, hôm wa cậu ấy cứ nhìn cậu hoài.
– Nhìn thì nhìn chứ. Bạn bè có đôi lúc cũng thích đùa giỡn tình cảm lắm. Cậu ấy đã từng muốn nắm tay mình nhưng mình ko thích. Tình yêu chưa đến thì có ép cũng chẳng có cảm giác gì . Hihi nói người ta mà mình cũng vậy. Ko có gì phải gấp gáp cả. Mình ko có ý muốn lập gia đình. Nhưng mình thích làm cho người ta thích mình. Thấy người ta mắc cỡ nhìn vui lắm . Nhất là con trai.hihi
– Uhm. Cậu lạc wan hơn mình nhìu lắm. Sao Mai ko chia cho mình một tí nhỉ hihi!
– Được hả! Wa lấy nè! Ha ha
– Hui hui y! ko dám lấy âu . Mình ngại lắm.
– Uhm vậy hôm nào muốn lấy thì wa nhà mình nhé. Tặng cậu thật nhiều luôn ^^
– Uh! Vậy hẹn cậu lần sau nhé mình đi ăn thui! Bibi
– Bibi!
Mai cũng là một người rất khó hiểu mà Tuyền cũng thích. Vì đầu năm tự nhiên Mai chạy đến ngồi bên Tuyền làm Tuyền hết hồn . Hai người nói chuyện làm wen và giờ thì cũng là bạn thân rồi. Tuyền cũng khá an tâm với mối wan hệ này. Bạn bè luôn có thể giúp đỡ lẫn nhau mà.
Tuyền lủi thủi đi nấu mì món mà Tuyền ngán nhất. Nhưng Trâm Anh lại có thể nấu cho Tuyền một món ăn mà Tuyền rất thích, đó vẫn là mì, nhưng Trâm Anh đã làm mì khô và nếm gia vị rất hợp với khẩu vị của Tuyền . Tuyền ăn ko thấy ngán nhưng Tuyền lại ko thể nấu được món đó. Chẳng hiểu sao nữa Tuyền cũng học làm rồi nhưng vẫn ko thể ngon như của Trâm Anh được. Giờ mới thấy Trâm Anh là đầu bếp số một của mình, Tuyền cười tủm tỉm…
…
Buổi chiều, Trâm Anh gọi điện về:
– Alo ! Tuyền hả? Cho tỉu mụi của tui ăn chưa, ở nhà có buồn ko? Cậu có mang thức ăn vặt về nhà xả rác ko vậy? Dọn dẹp xong chưa. Tui bận thêm vài ngày nữa mới về được. Đừng chờ nhé. Ngủ sớm nghe. Bibi!
– Super hà tiện.
– Hơ ! ai nói tui hà tiện! Chỉ vì tui sợ wên nên mới nói nhanh thui mờ.
– À ! vậy cậu có khỏe ko? cậu đang ở đâu vậy? Sao ko đi học? Dạo này còn ho ko? Sáng nay ăn gì vậy? Trưa có ngủ trưa ko?…
– Ọc ọc ! hỏi từ từ thui cô nương!
– Páo chù !
– À! Tui đang ở với bà chị, ko khỏe nhưng chưa chết. Tui có chuyện gia đình cần xử lý. Từ sáng nhìn đói ngủ tới giờ để dành tiền gọi điện nè. Vậy nhé bibi!
– Khoannnng… Mình …mình nhớ cậu lắm, muốn gặp cậu ngay. Cậu về nhé…
– Ờ ! về đặng chở công chúa đi ăn chứ đâu.
– Ủa sao cậu bik hay zậy ?
– Tui mà. Ha ha! Thui bibi nha! Tui đang đói đây.
– Bibi !