HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 2577 Lượt Xem

Chương 20: Cầm thú

Biệt thự thứ 2 của gia đình Tố Quyên không được hoành tráng, xa hoa và có quang cảnh đẹp như ngôi biệt thự thứ nhất, bởi khu Mĩ Đình đã xây dựng được khá lâu, không giống với khu mới bên Long Biên. Nói thì nói vậy thôi nhưng biệt thứ thứ 2 này cũng là một căn hoành tráng nhất khu này. Diện tích đất gần 500 m2, ở chính giữa khu đất là một ngôi biệt thử ba tầng bề thế. Ai đi qua cũng phải ngước nhìn.

Chiếc BMW vừa đỗ ở cổng thì ba mẹ con Tố Quyên xuống, ánh mắt lo lắng nhìn vào bên trong bởi cánh cửa sắt nặng nề đóng im lìm, vắng lặng. Nhưng có ai biết ở bên trong thực sự đã có những trận “bão lớn” suốt mấy ngày hôm nay.

– “Mẹ có chìa khóa cửa không?”, Mạnh lo lắng nhìn mẹ hỏi.

Tố Quyên lục trong cái túi xách hàng hiệu mà cô khoác ở bên vai trái rồi giơ ra một chùm chìa khóa:

– Hy vọng là không bị thay khóa.

Nói rồi Tố Quyên đưa cho Mạnh bộ chìa khóa mà cô vừa lấy ra.

Mạnh tìm cái chìa to nhất mà anh cho là chìa khóa cổng chính.

– “Cạch”, vẫn mở được mẹ ạ.

Đẩy chiếc cổng sắt sang hai bên, ba người lẳng lặng bước từng bước một vào bên trong căn nhà. Đây rõ ràng là ngôi nhà của gia đình, ấy thế nhưng Tố Quyên hoàn toàn không có cảm giác thân thuộc, chỉ có cảm giác rờn rợn gai gai. Ngôi nhà được mua từ khá lâu rồi nhưng vẫn để không, hãn hĩu lắm Tố Quyên mới ghé qua đây khi có công việc gì đó đi qua khu vực này.

Trên khoảng sân rộng lát bằng những viên đá hoa giống đá người ta lát vỉa hè là đầy rẫy những lá cây héo rụng báo cho Tố Quyên biết mặc dù có người ở nhưng rõ ràng ngôi nhà không được dọn dẹp.

Vượt qua khoảng sân, một bậc thềm hơn chục bậc dẫn lên sảnh chính của căn biệt thự, Mạnh tìm một chiếc chìa khóa thứ 2 rồi tra vào ổ khóa, chiếc này không mở được nên Mạnh lần đến chiếc thứ 3.

Sau khi vặn 2 vòng thì chốt khóa đã thụt vào:

– Mở được mẹ ạ.

Nói xong, Mạnh đẩy mạnh cánh cửa gỗ sang hai bên. Cả ba người cùng phải nhăn mặt, nín thở bởi một thứ mùi nồng nặc từ bên trong phát ra. Mùi tình dục.

Đủ các thứ mùi hỗn hợp ùa ra khi có không khí đối lưu lùa vào. Mùi của tinh trùng, mùi của dâm thủy hòa cùng mùi nước đái khai nồng. Thật là khó chịu, nhất là đối với một người ưa sạch sẽ như Tố Quyên.

Mùi đã làm cho ba người khó chịu như vậy nhưng những thứ đập vào mắt còn làm cho họ cảm giác ghê tởm hơn nhiều. Ngổn ngang cả một không gian rộng đến gần hơn 100 m2 của phòng khách là đủ các thứ hổ lốn. Nào quần áo dài, nào quần lót, nào áo lót, chiếc nào chiếc nấy bị xé nát không còn hình dạng ban đầu. Nào từng vũng nước vàng vàng pha trộn với những đụm cô đặc mầu nhờ nhờ. Tất cả đều là kết quả của những cuộc làm tình khốc liệt, nhìn sơ qua là biết mà cũng chỉ diễn ra cách đây không lâu.

Cả ba người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào những trong đầu đều hiểu những gì đã diễn ra, cả ba càng thêm lo lắng bởi đó đều đúng với những dự đoán của họ trước khi đến đây. Không biết người mà họ cần tìm có còn ở trong căn nhà này không.

– “Lên tầng 2 đi, ở đó là phòng ngủ”, Tố Quyên đưa tay lên bịt mũi mình rồi nói.

Tầng 2 có tất cả 4 phòng ngủ, cả 4 phòng mở toang nhưng không có một ai. Cả ba lại theo cầu thang gỗ uốn lượn đi lên tầng 3. Trên tầng 3 chia làm 2 không gian rộng, bên phải là không gian mở có kính ngăn, dùng để tập thể dục. Còn bên trái là một phòng kín cách âm, theo thiết kế là phòng hát karaoke gia đình.

Từ bên ngoài, Mạnh nhìn qua kính vào phòng thể dục thì không thấy có ai, cũng chẳng có đồ vật gì. Vậy chỉ còn một nơi cuối cùng phải kiểm tra, đó là căn phòng karaoke kín như bưng.

– Không biết bố có ở trong phòng này không?

Mạnh quay lại hỏi mẹ. Tố Quyên trả lời:

– Con mở ra xem đi.

Mạnh lấy tay ẩn mạnh cánh cửa nhưng không được, cánh cửa được ốp một lớp da nhồi bông rất dầy vẫn đứng im. Mạnh tiếp tục lấy các chìa khóa khác trong bộ khóa mà mẹ vừa đưa cho. Cậu thử hết chìa này đến chìa khác nhưng không cái nào vừa:

– Hình như cửa bị khóa mẹ ạ. Không chìa nào mở được.

Nói xong Mạnh ghé tai thật sát vào cánh cửa để nghe xem có tiếng động gì bên trong hay không, cậu chú ý lắm nhưng không có một tiếng nào bất thường đập vào tai cả:

– Con không nghe thấy gì mẹ ạ.

– Cửa cách âm, con không nghe được đâu. Phá cửa đi con.

Mạnh dùng một bên vai, lấy vài bước đà rồi xô mạnh vào cánh cửa, lớp đệm da không làm cậu đau nhưng lực tác động là không đủ, cánh cửa chỉ hơi rung rung lên một tí nhưng vẫn không bung ra được.

Mạnh làm thêm lần nữa nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi, cậu dùng chân đạp cũng không ăn thua. Thở phì phì, quay lại nhìn mẹ và Thục Trinh có chút ngượng vì là đàn ông mà sức của cậu yếu quá:

– Không được mẹ ạ, hay là gọi người đến mở khóa?

Tố Quyên lắc đầu, không biết bên trong căn phòng có gì, nhưng những thứ dưới tầng 1 là không thể cho người ngoài nhìn thấy:

– Không được cho người ngoài biết.

– Vậy giờ làm sao?

Đúng lúc đó thì Thục Trinh lên tiếng, rất nhẹ. Vừa rồi nhìn anh Mạnh cong đít phá cửa cô ngứa ngáy lắm rồi nhưng vì là con gái không tiện nhận việc của đàn ông thành ra cô cứ để im mà nhìn. Đến nước này rồi thì cũng không thể không đứng ra giải quyết những việc liên quan đến sức mạnh:

– Anh để em.

Tố Quyên và Mạnh mắt tròn mắt dẹt nhìn Thục Trinh. Đúng là hai mẹ con không nhớ ra là còn có một Thục Trinh, một “chú voi con ở bản Đôn” bên cạnh mình.

Mạnh lo lắng nhìn Thục Trinh:

– Em làm được không? Chân còn đi tập tễnh kia kìa.

Thục Trinh ngượng không để đâu hết ngượng, anh Mạnh kia không biết được lý do tại sao cô phải đi tập tễnh, chỉ có cô Tố Quyên là biết. Không lẽ cô lại chỉ thẳng mặt anh Mạnh mà nói: “Người ta đi tập tễnh là vì đau lồn”, nhưng tất nhiên Thục Trinh không dám nói ra miệng:

– Để em thử, anh tránh ra một bên.

Hít một hơi thật sâu, đứng cách cánh cửa khoảng 5 mét, Thục Trinh lấy đà rồi nén đau lồn chạy thật nhanh tới cánh cửa. Khi chỉ còn cách điểm va chạm khoảng nửa mét, Thục Trinh nghiêng người để hai và mông mình tiếp xúc với cánh cửa.

– “Uỳnh!”

Cánh cửa bật tung vì lực va chạm là quá mạnh trong hai cặp mắt nhìn của mẹ con Tố Quyên. Họ không dám nói ra miệng sợ chạm lòng tự ái của Thục Trinh nhưng trong đầu đều kinh hô: “Thật là quá khỏe”.

Nhưng tất cả những điều thán phục đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, để nhường chỗ cho sự kinh hoàng với những gì họ nhìn thấy trong căn phòng. Đồ vật ngổn ngang, những thứ đồ giống như ở dưới tầng 1 những nhiều hơn gấp vài lần. Và, ở trên dải ghế salong phía cuối căn phòng, có một người đàn ông trần truồng, co quắp nhưng hai tay đang tự vuốt cái dương vật cứng như sắt.

Không khó để Tố Quyên nhận ra đó chính là chồng mình, chẳng nhìn kĩ thì Mạnh cũng biết đó là bố mình.

– Ôi, anh Đạt!

– Bố!

Còn Thục Trinh thì ngoảnh mặt quay ra phía cửa, bởi vì cô ngượng khi nhìn thấy dương vật trong tay bố anh Mạnh.

Mạnh và Tố Quyên lách qua cái bàn ở chính giữa đi mà như chạy về phía ông Đạt, đến gần họ mới nghe thấy những tiếng thều thào từ miệng ông Đạt phát ra:

– Cho tôi đi. Tôi thèm địt. Đến đây đi. Nhanh lên ………

Tố Quyên xuýt chút nữa thì bật khóc, bởi cô nhìn thấy người chồng cô hết mực yêu thương, một người đàn ông đúng nghĩa, giỏi giang và tình cảm. Nhưng giờ đây đã khác hoàn toàn ngày xưa, gầy gò nhìn rõ cả từng chiếc xương sườn, đôi mắt vô hồn trên khuôn mặt hốc hác không còn sức sống:

– Sao anh lại ra nông nỗi này hả anh.

Mạnh lấy chiếc áo khoác ngoài của mình khoác lên người bố xong thì Tố Quyên ôm dịt lấy chồng mà than trời than đất. Nhìn chồng cô giờ đây như mành treo sợi tóc, cô có cảm tưởng như chồng sắp chết đến nơi rồi. Nếu cô đến chậm thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra nữa.

——–

Trên chiếc xe BMW hướng về quận Long Biên. Mạnh cầm lái cùng với Thục Trinh ngồi ở hàng ghế trên cùng. Hàng ghế sau là hai vợ chồng Tố Quyên. Tố Quyên ôm ngang người chồng để ông Đạt không co quắp. Miệng ông vẫn liên tục lẩm bẩm những câu thèm địt, liên tục đến mức chính Mạnh cũng đang hết sức lo lắng. Rằng nếu không đáp ứng bố thì rất có thể sẽ đột tử:

– Mẹ, phải làm gì bây giờ?

Mạnh khẽ ngoảnh xuống hàng ghế dưới nhìn mẹ nói.

Từ khu Mĩ Đình về đến nhà cũng mất khoảng 1 tiếng đồng hồ nếu không tắc đường, Tố Quyên đã có dự tính trong đầu là khi về đến nhà thì sẽ lấy thân mình ra đáp ứng cho chồng để giải độc dược mà chính cô đã trải nghiệm ngày hôm qua. Xem ra như vậy là quá lâu. Ngặt nỗi trên xe còn có Thục Trinh. Chuyện này là không tiện. Nhưng cứu người như cứu hỏa, không thể chờ đợi thêm nữa:

– Mẹ phải cứu bố luôn trên xe thôi. Con cứ lái nhanh về nhà đi.

Dừng một lát, Tố Quyên vỗ vỗ lên vai Thục Trinh rồi nói khẽ:

– Thục Trinh, có được không cháu?

Thục Trinh biết ý của cô Tố Quyên là gì. Mới chỉ từ chập tối hôm qua, Thục Trinh từ một cô gái hoàn toàn trinh trắng chưa biết mùi tình dục là gì đã được chứng kiến cảnh anh Mạnh địt mẹ, cảnh cô Tố Quyên địt anh Mạnh, rồi còn chính bản thân mình bị anh Mạnh phá trinh. Và giờ đây, ngay sau lưng Thục Trinh sẽ là cảnh chú Đạt địt cô Tố Quyên. Cái loại thuốc kích dục mà tên Quang kia sử dụng quả là ghê gớm. May thay tất cả đều là bất đắc dĩ, nếu không sẽ có người hiểu cô chuẩn bị về làm dâu một gia đình bệnh hoạn.

– “Cháu không sao ạ”, Thục Trinh khẽ gật đầu nhưng khuôn mặt thì không thể không đỏ lên. Cô khẽ nhìn anh Mạnh thì nhận được cái gật đầu cảm ơn của anh.

Ở hàng ghế sau.

Tố Quyên buông lỏng chồng ra rồi lấy cởi cúc quần bò ống côn đang mặc trên người, tiếng “roẹt” của phecmơtuya là tiếng đầu tiên báo hiệu cuộc làm tình sắp diễn ra. Khó khăn lắm Tố Quyên mới lột được hai ống quần bò để lộ đôi chân thon gọn trắng muốt. Chiếc quần lót xinh xắn cũng được Tố Quyên nhẹ nhàng kéo xuống rồi đặt nó xuống dưới mông, cô muốn chiếc quần lót này sẽ đỡ những nước dâm tình sắp chảy ra từ miệng lồn cô.

Ngả lưng vào một bên cánh cửa, một chân Tố Quyên vắt lên thành ghế sau, một chân vắt lên thành ghế trước tạo thành một tư thế chữ V. Cũng may cửa của chiếc xe này là cửa kính đen, chỉ có thể từ bên trong nhìn ra còn bên ngoài nhìn vào không thấy gì. Xong đâu đó, Tố Quyên nhỏ một ít nước bọt trên miệng ra tay rồi xoa xoa vào cửa lồn mình cho âm đạo có tí nước. Quả thật nó đang bị khô, có ai trong hoàn cảnh này mà nứng sẵn được cơ chứ. Tố Quyên nhìn vào ánh mắt thèm thuồng của chồng rồi nói:

– Anh làm đi.

Chẳng cần Tố Quyên cho phép thì ông Đạt cũng đã sẵn sàng, bởi ông đã không còn là chính mình nữa rồi. Hoàn toàn bỏ qua những thủ tục bú liếm. Ông Đạt nhanh chóng tọng thẳng dương vật vào trong cái lồn quen thuộc của cuộc đời mình. Ông nhấp rất nhanh và rất mạnh, miệng rên hư hử những tiếng câu không đầu không cuối.

– Pạch pạch pạch pạch!!!!!!!!

Chiếc xe cứ thế đi trong những âm thanh của buồi vào ra trong lồn.

——–

1 ngày sau.

– “Anh tỉnh hẳn chưa?”, Tố Quyên cầm bàn tay gầy gò nhăn nheo của chồng ốp lên má mình rồi khi thấy chồng vừa hé mắt sau một giấc ngủ dài.

Lúc ở trên xe oto đón chồng từ biệt thự Mỹ Đình về nhà, ông Đạt đã xuất tinh vào lồn vợ 1 lần. Nhưng chưa dừng ở đó, về đến nhà là ông tiếp tục địt đến mấy tiếng đồng hồ và phải đến lần xuất tinh thứ 4 mới thiếp đi ngủ một giấc kéo dài gần trọn 1 ngày. Và giờ đây là lúc ông tỉnh dậy.

Ông Đạt nói bằng hơi thở ngắt quãng:

– Quyên! Sao anh lại ở đây?

– Anh không nhớ gì sao? Là em đón anh về từ Mỹ Đình.

Ông Đạt lắc đầu tỏ vẻ không nhớ gì cả. Một khi thuốc đã ngấm vào người thì hoàn toàn đã mất đi lý trí.

Tố Quyên bắt đầu kể lại câu chuyện:

– Chuyện này bắt đầu từ chiều hôm kia. Thằng Quang đã đến đây và nó lừa em uống thuốc kích dục, loại thuốc mà chính anh đã uống và không biết gì. Đến giờ phút này em không thể tha thứ cho nó được nữa. Nó thật là táng tận lương tâm. Sau khi em uống thuốc thì nó cho 4 người đàn ông vào nhà với ý định là cưỡng hiếp em. Cũng may khi thuốc chưa ngấm hẳn thì em đã kịp gọi điện cho thằng Mạnh cầu cứu và chính Mạnh và Thục Trinh đã cứu em trước khi 4 thằng kia định làm hại em. Em cũng thú nhận với anh luôn để sau này anh trách em hay không thì tùy ở anh. Lúc em bị lên cơn vì tác dụng của thuốc, em đã quan hệ tình dục với Mạnh.

Bà Tố Quyên không kể cho ông Đạt nghe đoạn Mạnh uống thuốc và địt lại bà rồi sau đó phá trinh Thục Trinh, bởi chuyện đó là không cần thiết, địt một lần hay địt hai lần, ai địt ai thì cũng là địt mà thôi. Bà cố tình thú nhận với ông bởi rất có khả năng, sau này ông sẽ điều tra chuyện bà bị ngấm thuốc thì làm cách nào giải được. Bởi chính ông cũng uống thuốc này và chỉ có cách duy nhất là được địt mới hết.

Ông Đạt nghe xong thì không gật cũng không lắc, trong đầu ông cũng không có nhiều ghen tuông giống như dạo trước. Có lẽ khi qua một cơn thập tử nhất sinh, người ta đã có suy nghĩ khác hơn về mọi việc:

– “Vậy là anh phải cảm ơn thằng Mạnh rồi”, có một chút chua chát nhưng không rõ ràng nên bà Tố Quyên không nhận ra trong lời nói của chồng.

– “Anh không ghen hay sao?”, Tố Quyên mừng lắm khi chồng nói như vậy nhưng bà hỏi lại cho kỹ.

Ông Đạt cầm lại tay vợ rồi lắc đầu. Tố Quyên yên tâm kể tiếp:

– Sau khi tỉnh lại, em mới phán đoán ra việc anh không liên lạc với em và cũng không đến công ty rất có thể liên quan đến loại thuốc kích dục mà em đã uống phải. Thế rồi em, Mạnh và Thục Trinh đến biệt thự thì nhìn thấy anh đang trong tình trạng hưng phấn do tác dụng của thuốc. Em đưa anh về đây và để cho anh …….. làm tình suốt mấy tiếng đồng hồ. Sau đó thì anh ngủ liền gần 1 ngày thì tỉnh lại.

Ông Đạt chớp chớp mắt để tránh mình bị khóc:

– Cảm ơn em. Em không giận anh sao?

Cấu một phát vào tay chồng, Tố Quyên giận lẫy:

– Giận chứ sao không? Vợ chồng mình sống hạnh phúc hòa thuận với nhau mấy chục năm. Vậy mà anh nỡ vì một chuyện bất hòa nhỏ mà bỏ đi khỏi nhà. Em giận anh lắm nhưng cũng thông cảm cho anh muốn bù đắp cho thằng Quang. Mà nhắc tới thằng Quang em mới nhớ, anh đã cho nó làm Tổng giám đốc rồi phải không? Anh có biết nó đã gây ra chuyện gì ở công ty không? Nó đã đuổi hết những cán bộ cốt cán của công ty, những người đã gắn bó với anh suốt bao nhiêu năm qua. Nó đang làm loạn công ty lên kia kìa.

Ông Đạt nghe đến đây thì bật dậy:

– Sao, có chuyện đó sao? Anh chưa bao giờ cho nó làm Tổng giám đốc. Chuyện đó anh cũng tính tới nhưng không phải bây giờ.

– Kim Anh nói với em là có giấy Ủy quyền làm Tổng giám đốc của anh cho nó.

Nghĩ một lúc rồi ông Đạt phán đoán:

– Nếu thế thì rất có thể mục đích của việc nó cho anh uống thuốc rồi lợi dụng anh ký giấy.

Bà Tố Quyên đưa thêm vào phán đoán của mình:

– Không chỉ thế đâu. Nếu em đoán không lầm thì đó chỉ là bước đầu, bước sau chính là ép anh đến chết và để lại toàn bộ công ty cho nó. Nó lừa em vào thế giống như anh cũng chính là muốn cướp nốt Quyen’Fashion.

Nói đi thì cũng phải nói lại, ông bà Tố Quyên – Đạt có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, cũng không phải là đầu óc không có sỏi mà thành công. Mặc dù thừa hưởng gia tài của hai gia tộc để lại nhưng để duy trì và phát triển được trong thời đại mới với nhiều biến động cũng phải có tài mới làm được. Quang chỉ là một thanh niên mới ra trường với ảo vọng làm bá chủ thiên hạ, còn non và xanh trong các tính toán của mình.

Ông Đạt gầm lên:

– Thằng này điên rồi à?

Bà Tố Quyên củng cố thêm:

– Em cũng nghĩ như vậy. Cha mẹ sinh con giời sinh tính. Nhưng có thế nào cũng không thể con làm hại bố mẹ đẻ được. Chỉ có loài cầm thú mới làm như vậy. Giờ anh tính sao?

Trầm ngâm một lúc, ông Đạt nghiến răng:

– Em yên tâm, đã đến lúc phải dạy lại nó từ đầu. Cần phải đặt nó vào đúng vị trí.

Bà Tố Quyên gật đầu, nếu là người khác thì chỉ có nước phải đền tội vì những gì nó đã gây ra. Nhưng nó lại không phải “người khác”, mà chính là con đẻ của ông bà. Ngay đến như loài cầm thú cũng chỉ có loài con ăn thịt mẹ chứ chưa có loài nào mẹ ăn thịt con cả. Phải chăng, đó chính là cái giá phải trả cho một sự nhầm lẫn, dù chỉ là vô tình.

— Hết chương 20 —​

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận