HỘI QUÝ BÀ – Truyện XXX Cực Dâm – Update Chương 31 END

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: HỘI QUÝ BÀ – Truyện XXX Cực Dâm – Update Chương 31 END

Tác Giả:

Lượt Xem: 1662 Lượt Xem

Chương 13

Dù rất muốn biết diễn biến như thế nào nhưng Khánh không dám hỏi, chẳng dại gì khơi dậy cơn tức giận trong Linh. Chuyện hôm đó đã được giải quyết và kết thúc tại đây, Khánh cho rằng nên như vậy. Chiếc máy chạy bộ bên cạnh giảm tốc độ rồi dừng hẳn, cẳng chân thẳng tắp bước xuống nhún nhảy vài động tác rồi sau đó đôi mông căng đét đặt xuống chiếc ghế nhỏ bọc nệm. Linh chống cùi chỏ trên hai đùi khom khom ngồi thở hổn hển. Mồ hôi ướt đẫm chảy thành dòng trên vùng bụng phẳng phiu. Khăn lau được đưa đến trước mặt rồi đến chai nước ướp lạnh. Linh ngước nhìn mỉm cười.
Cứ săn đón thế này chắc chị phải đổ nhào mất thôi.
Em vẫn đang đợi đến ngày ấy.
Gu của em lạ đó.
Hi hi… cám ơn đã quá khen.
Nay có bận gì không?
Ngoài bận đồ thì không bận gì nữa.
Ăn tối rồi cà phê cà pháo gì đi. Chán đời quá!
Khánh đồng ý ngay hí hửng ra bãi dắt chiếc Piaggio để được đi chung xe với tỷ tỷ xinh đẹp. Linh không thắc mắc như lần trước vì đã có chuẩn bị cho một ngày về trễ. Khánh đưa Linh đến một quán bánh canh nổi tiếng trong giới sinh viên. Sợi bánh ở đây dai rất khác biệt, giò heo mềm béo ngậy, nước lèo ngọt lịm do được hầm từ xương chính hiệu, và nhất là những cục huyết, nó vừa to vừa giòn tan ra khi cho vào miệng… Phải rất lâu mới có người bê ra hai tô rất to đặt lên bàn. Khói bốc lên nghi ngút, mùi hành phi hòa quyện cùng tiêu và gia vị xông lên kích thích cơn đói. Linh ăn rất ngon lành và không ngờ mình cũng thích bánh canh đến vậy.

Sau bữa ăn chiều tạm gọi là chắc bụng, Khánh chở Linh đi dạo trên khắp những ngã đường đông đúc ở trung tâm Sài Gòn. Hôm nay nàng quyết định không giấu mặt sau lớp khẩu trang như mọi khi. Mặc xác sự đời muốn ra sao thì ra. Thiên hạ bắt gặp thì đã sao? Máy bay ư? Phi công ư? Ừ thì thế, làm quái gì nhau? Lão chồng của Linh cũng không phải đã lên giường với hết con này đến con nọ hay sao? Ông ăn chả bà ăn nem, chuyện bình thường thôi. Mà nghĩ cho cùng mình chỉ đi dạo chứ có làm gì sai để sợ miệng đời?

Linh ngồi choàng chân qua hai bên, đôi mông tròn lẵng được bọc trong chiếc quần thun ôm sát cứ cong vểnh khi nhìn từ phía sau. Trang phục tập gym của phái nữ bao giờ cũng tôn lên những đường nét hút hồn. Đã có quá nhiều ánh mắt trai tráng lướt qua cứ phải ngoái lại ngưỡng mộ lẫn thèm muốn.
Hôm nay tự ôm không cần nhắc rồi đó, chịu chưa?
Chịu quá đi chứ! Vậy mới là bạn gái ngoan.
Xí, tưởng bở hả?
Em nói là bạn gái, có nghĩa bạn là con gái chứ có nói là bồ đâu. Quê một cục…
Đồ lẽo lự…
Linh ôm chặt eo Khánh ngã đầu vào vai hít hít cánh mũi. Nàng thích cảm giác này hay đúng hơn là muốn thưởng thức mùi mồ hôi rịn trên tấm lưng to bản. Không hiểu sao nó đến với nàng thật thân thương gần gũi. Điều giản dị này nàng chỉ có được vài lần trong năm đầu làm vợ ông Thành. Sau này chồng nàng quá bận bịu với khách khứa, với quan trên… nên dần dần không còn đưa vợ trẻ đi dạo. Linh đã từng ngây thơ nghĩ như thế. Nàng khá bế tắc khi tìm giải pháp giữ chồng, rồi nàng đến với gym như một phương thuốc rèn luyện thể chất lẫn vóc dáng. Nhưng cái lão tệ hại ấy cứ đi sớm về khuya, có bao giờ nhận ra sự thay đổi thần kỳ của vợ mình trong khi cả thiên hạ đều nhìn về Linh bằng ánh mắt khát khao chiếm hữu.

Trong số bạn bè của ông Thành thì Dũng là người đến nhà Linh nhiều hơn cả, mỗi lần như thế trong ánh mắt kia luôn tiềm ẩn sự mê đắm chinh phục. Linh đọc được những điều đó và tin chắc nếu bật đèn xanh thì sẽ có một cuộc hẹn. Nhưng Linh không làm thế mà nhắc khéo chồng, nàng không muốn tạo cơ hội cho bất kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào len lỏi vào cuộc sống, nàng muốn bảo vệ thanh danh cho ông ta. Có lẽ hậu phương quá vững chắc, thành trì quá an toàn đã khiến lão chồng không cần lo nghĩ. Hắn chẳng cần phải giữ vợ mà dồn tâm trí vào chuyện săn gái đưa vào khách sạn. Phụ nữ khá nhạy ở điểm này, có thể không cần bắt quả tang mà chỉ cần kiểm tra chất lượng trả bài cũng đủ nói lên tất cả.
Ôm trai đẹp thích quá hay sao mà im re vậy ta?
Không biết ai thích hơn ai à? Nói thấy ghét… – Linh dựng thẳng lưng buông tay.
Hi hi… giận kìa…
Không phải Linh giận mà nàng thoáng giật mình khi vừa lướt qua một người quen, nàng nghĩ thế nhưng lại không dám nhìn về phía sau kiểm chứng. Mặc dù đã xác định là từ nay sẽ sống thoải mái theo ý mình nhưng vẫn tồn tại đâu đó chút dè dặt.
Đi nãy giờ cũng lâu rồi, thôi kiếm chỗ nào ghé đi Khánh – Linh khẽ nhìn quanh xem có thấy người khi nãy không.
Cà phê nhé?
Ừ, tìm chỗ nào vắng thôi.
Em biết mà. Để đưa chị tới chỗ này chắc chị sẽ thích.
Khánh tấp xe vào một quán được giới sinh viên rỉ tai nhau hàng ngày. Hắn dắt tay Linh như một đôi tình nhân đi sâu vào trong chọn chỗ ngồi sát bờ sông, nơi có những cụm bàn được xếp cách xa nhau trong những góc khuất có ánh sáng rất yếu. Linh chưa đến đây lần nào nhưng nhìn là biết khu vực này dành cho những cặp đôi. Nhân viên phục vụ mang ra hai ly nước, Khánh trả tiền cùng Linh ngồi xuống chiếc ghế đôi có độ rộng khá khiêm tốn. Trong thoáng chốc có chút gì đó ngượng ngùng khi cả hai ngồi sát vào nhau trong một hoàn cảnh thật nhạy cảm. Không ai nói với ai lời nào, mắt cứ dõi theo những cụm lục bình lờ đờ trên mặt nước. Gió hiu hiu đùa nghịch vài lọn tóc trên khuôn mặt phản phất chút nội tâm. Một lúc lâu Khánh gợi chuyện.
Sao tự dưng chị buồn vậy?
Ừ, có quá nhiều chuyện không ngờ tới.
Nhớ ngày đầu mới gặp chị, nhìn nét lạnh lùng cứ ngỡ chị rất kênh kiệu, nhưng khi thân thiết mới biết chị là người rất mềm lòng và luôn cần ai đó bên cạnh.
Phải rồi, mềm lòng bị dụ miết đây nè!
Đã dụ được gì đâu mà lại mang tiếng, thật khổ thân tôi.
Vậy muốn thế nào mới gọi là dụ được?
Ít ra cũng ôm ấp, hôn hít, sờ soạn… hay…
Quỷ lắm nha! – Linh trỏ tay vào trán Khánh – Cái mặt này không phải hiền như đang thể hiện đâu. Dụ tui ra đây là có ý đồ đen tối, đúng không?
Cứ kết tội thằng em. Nói thật em đưa chị ra đây vì nơi này yên tĩnh, dễ tâm sự. Giờ thì chị cứ thoải mái trải lòng đi, chỉ có một mình em biết thôi.
Không biết có nên kể với Khánh không nhỉ?
Nếu xem em là người đáng tin cậy thì chị nên gởi gắm tâm tư của mình. Nói ra được sẽ thấy nhẹ nhõm.
Linh gượng cười. Nhìn vào bóng tối trên mặt sông, nàng thấy đời mình đang lênh đênh trên đó. Đứa con gái mới tốt nghiệp đại học chạy vại khắp nơi tìm chỗ làm đúng ngành nghề thật sự quá khó khăn. Rồi nàng được mai mối lấy ông Thành, được ông ta hứa hẹn có một chỗ làm đúng với chuyên môn. Ông Thành thuộc tuýp người mê tín. Thầy bói phán tuổi của Linh rất hợp, nếu lấy cô này làm vợ chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, tiền vô như nước, thuận lợi trăm điều… Thế là hắn theo đuổi nàng như con đĩa đeo dính háng người đi cấy. Dù có linh cảm cuộc hôn nhân không hạnh phúc nhưng Linh chẳng quan tâm, nàng tin sự chân thành sẽ giúp tình yêu nảy nở. Điều cấp bách lúc này là có một chỗ làm ổn định để lo cho gia đình đang nợ nần. Thế là Linh gật đầu trở thành vợ của một gã nhà giàu đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp.

Ngày cưới cũng là ngày ông Thành vun tiền như nước, họ hàng nhìn vào đều trầm trồ khen Linh có phúc. Không biết là trùng hợp hay đúng như thầy đã phán, từ ngày lấy nhau công việc trơn tru vô cùng. Ông Thành liên tục được bổ nhiệm vào những chức vụ quan trọng rồi nhảy thẳng lên cái ghế giám đốc chi nhánh toàn quyền khu vực phía Nam. Từ đó ông ta càng tin vào bói toán, chuyện gì cũng phải hỏi thầy nhưng lại giấu không cho vợ biết. Sau thời gian đó thấy ông vắng nhà thường xuyên và cũng ít gần gủi vợ, có lẽ để thỏa mãn thói lăng nhăng đã ăn sâu vào máu. Người đời thường nói cái gì lặp đi lặp lại là bản chất, đã là bản chất thì không thể thay đổi. Thật chẳng may chồng Linh là kẻ như thế. Vừa rồi Linh đã làm lớn chuyện, một lần nữa cương quyết xé hôn thú và lão lại tỉ tê.
Anh chán cơm thèm phở, anh khen người ta hấp dẫn hơn tôi thì tôi giải thoát cho anh, còn than vãn gì nữa?
Không không… anh xin em, dù có ghét bỏ em cũng đừng ly hôn.
Tôi thật không hiểu là anh muốn cái gì. Anh nói đi, anh muốn cuộc sống phải như thế nào mới vừa lòng?
Anh muốn vợ chồng mình đừng cãi vã nữa.
Anh đang chọc cho tôi nổi điên phải không? Có phải tôi ham kiếm chuyện đâu, mà chính anh không muốn cơm lành canh ngọt. Anh nghĩ sao nếu tôi cũng cặp thằng này thằng nọ? Như vậy chắc anh hãnh diện phải không? Ừ một tiếng đi, trai đẹp nhan nhãn sẵn sàng lao vào tôi kia kìa.
Em… em muốn như vậy hả?
Tôi chỉ ví dụ thôi chứ tôi muốn hồi nào?
Linh chột dạ không biết lão chồng chỉ nói bâng quơ hay gã đã có sự nghi ngờ nào rồi. Nhưng suy cho cùng mình đã làm gì sai đâu. Linh lại lớn giọng.

Anh có con mắt hay không? Nhìn tôi đi, một người vợ rất biết chăm chút nhan sắc để anh được nở mặt với cuộc đời. Mỗi lần tiệc tùng có bao giờ anh lép vế trước bất kỳ ai không, hay vợ anh luôn là người nổi bậc? Thiên hạ nhìn vợ anh thèm khát trong khi anh thì thèm vợ người ta, xách khúc thịt dư đi phục vụ con đàn bà khác. Còn nói cái gì? Quần quật bên nhau hả? – Linh bật lại đoạn ghi âm – Anh quần quật với con nào? Có bao giờ anh làm chuyện đó với tôi quá 10 phút không? Có biết vợ anh cũng cần những thứ đó hay không?

Lão Thành không còn lời biện minh nào trước những bằng chứng quá sống động. Có chăng hắn thầm trách ông trời sao lại để chuyện trùng hợp xảy ra khi vợ hắn lại có được đúng chiếc điện thoại của Hằng bị giật trên phố. Nhưng chuyện đó vẫn không khủng khiếp cho bằng việc Linh cương quyết ly hôn, mà chung quy cũng vì nhu cầu tình dục không được đáp ứng. Trời ơi không thể để điều này xảy ra, bằng mọi giá phải ngăn lại.
Anh biết mình là thằng chồng tệ bạc vì đã không chu toàn bổn phận. Nhưng em phải thông cảm cho những mối quan hệ xã hội, có nhiều thứ phải đánh đổi để đạt mục đích. Anh ra ngoài cũng để vun đắp cho sự nghiệp này mà thôi.
Câm họng đi. Nói cứ như anh bị ép vào khách sạn với gái vậy. Tôi không đôi co nữa, anh ký đi. Tôi còn son sắc, tôi không muốn tuổi trẻ trôi qua một cách vô vị, tôi cũng biết hưởng thụ cuộc sống kia mà.
Thầy nói nếu anh ly hôn thì sự nghiệp sẽ tiêu tan, em muốn thấy như vậy sao? – Ông Thành bụm miệng trước một câu nói hớ, may mà còn một vế nữa ông chưa kịp nói ra.
À… hóa ra là cái trò mê tín và cũng vì bản thân anh chứ có phải nghĩ cho tôi đâu?
Lão Thành ú ớ không giải thích được gì. Hắn nghẹn ngào hối tiếc vì đã để lộ bí mật mà thầy đã dặn phải giấu kín. Cũng do Linh liên tục dồn gã vào thế kẹt đến rối trí, đầu óc cứ ngu ra không tính toán được gì. Giờ thì hết đường binh rồi, ông Thành nghĩ đến buổi xem bói trước đây, lời thầy như còn văng vẳng bên tai, lẽ nào làm như ông ấy nói?
Vợ của con cũng là linh vật, bằng chứng là nó tên Linh đó thôi, nên con phải biết gìn giữ không được làm điều xằng bậy – Ông lão vuốt vuốt chòm râu bạc trắng.
Dạ, con vẫn rất chiều chuộng cô ấy.
Vợ chồng có thường gần gũi nhau không? Một tuần mấy lần?
Dạ… – Ông Thành ái ngại trả lời – … dạ đôi ba lần.
Vậy sau đó, con gặp thuận lợi hay trở ngại trong công việc? Nghĩ cho kỹ hẳn trả lời.
Ông Thành nhíu mày, dường như sau mỗi lần mây mưa với vợ thì hôm sau lại gặp vận đen. Nhân viên của ông không gặp tai nạn giao thông thì cũng làm sai số liệu, rồi bản thân cũng bị cảnh sát phạt vì lỗi vượt đèn đỏ… đều là những chuyện trên trời rơi xuống.
Đều là chuyện xấu – Thầy gật gù phán một câu.
Dạ chính xác – Ông Thành chắp tay xá xá liên tục – Thầy hay quá, đúng là vậy.
Con có thấy linh vật nào bị đem ra làm chuyện ô uế hay chưa?
Ông Thành thất kinh ngã nhào ra sàn nhà. Phải rồi, chuyện giường chiếu rõ ràng là ô uế. Hóa ra mình đã xúc phạm đến linh vật rồi sao? Vậy là từ nay…
Từ nay con phải biết kiềm chế – Ông Thành chưa kịp mở lời thầy đã nói thay – Đừng quá vì đam mê dục vọng mà đánh mất điều to tác.
Thế con không được gần vợ nữa sao thầy? Rồi chuyện con cái?
Ông lão bấm bấm mấy đầu ngón tay nhẫm tính – Năm 46 tuổi sẽ là lúc thích hợp để có con. Vị chi con phải đợi 3 năm nữa hãy gần gũi vợ.
Nhưng còn nhu cầu sinh lý…
Ta hiểu. Đàn ông thì dễ, ra khỏi nhà là có. Còn chuyện đàn bà, hãy làm ngơ để vợ con tự tìm cách giải quyết.
Hả? Thầy nói vậy chẳng khác nào xúi cô ấy ngoại tình? Nhưng đó cũng là ô uế kia mà?
Cô vợ là linh vật của con chứ không phải của người khác nên không thể xem là xâm phạm đến thần bí. Ta chỉ có thể vạch ra con đường, còn đi hay không do con tự quyết định.
Buổi xem bói hôm nó thật sự là cơn ác mộng. Trong nhà có hàng ngon lại không được động đến mà để dành cho kẻ khác xơi. Nếu không phải một lão già râu tóc bạc phơ mà là một gã trung niên còn sung sức, chắc ông Thành đã nghĩ đây là trò lừa bịp hòng chiếm đoạt cô vợ đẹp của mình.

Ông Thành ngồi im không thèm trả lời khiến Linh càng nổi xung thiên. Nhưng nàng đâu biết rằng trong đầu gã chồng đang cân nhắc để đưa ra một quyết định khó khăn.
Anh xin em đừng ly hôn. Em muốn hưởng thụ, muốn lưu giữ xuân sắc thì cứ việc. Hãy làm bất cứ điều gì em muốn để luôn thấy thoải mái. Thậm chí anh sẽ không quan tâm nếu em có bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào, nếu thích dẫn về nhà anh cũng chịu, chỉ cần mình vẫn là vợ chồng nha em.
Lão Thành chăm chú theo dõi phản ứng của Linh, hắn nghĩ vừa đánh trúng vào nhu cầu của người đàn bà thiếu thốn tình dục, thứ mà hắn không đáp ứng suốt thời gian qua. Linh suýt té ngửa trước lời đề nghị quá trơ trẽn của người chồng nhiều năm chung sống, bỉ ổi đến thế là cùng. Nàng muốn tát cho hắn một bạt tay nhưng kịp dằn lại.

Trong cơn tức giận thì lời nói của gã chồng như một hành động chà đạp lên phẩm giá vợ mình. Nhưng khi nguôi ngoai Linh lại nhìn ở góc độ khác. Hắn cố tình bật đèn xanh, hắn gợi mở một con đường cho Linh tự giải tỏa nhu cầu mà vẫn không phá vỡ cuộc hôn nhân này. Linh không dối lòng đã từng nghĩ đến quan hệ lén lút. Cũng vì nàng đã quá chán chồng muốn tìm cho mình một người để sẻ chia những điều thầm kín, nhưng nàng không đủ can đảm và cũng không có cơ hội vì môi trường phòng tập chỉ toàn những thằng gay.

Đêm đó Linh tống cổ ông Thành ra khỏi phòng và không mong nằm chung giường một lần nào nữa. Nàng đã trằn trọc suốt đêm để hình dung về một tương lai không chút sáng sủa. Lão nói gì thế nhỉ? Lão chấp nhận cho mình có quan hệ ngoài luồng ư? Đúng là khùng thiệt rồi.

Câu chuyện của Linh khiến Khánh không khỏi chạnh lòng. Trên đời tồn tại một thằng đàn ông mê tín đến vô lý như thế ư?
Thôi bỏ đi chị. Nếu ông ấy đã nói vậy thì cứ coi như ở ghép chung nhà cho đỡ tốn tiền thuê. Từ nay phòng ai nấy ngủ, tiền ai nấy xài.
Em đang lý giải theo cách của sinh viên ở trọ đó hả?
Nghĩ lại thấy cũng hay đó chị. Mỗi người một cuộc sống riêng, nước sông không phạm nước giếng. Chị có thể làm mọi thứ mình thích.
Vậy mà cũng sống được hay sao? Rồi vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, mỗi lần tiệc tùng thì chị lại lót tót theo chân làm bình phong cho ông ta được nổi bật.
Chị có thể đàm phán đưa ra một yêu sách hay một giao kèo, đại loại là vậy. Nếu ổng đáp ứng thì mình làm, không thì… a lê hấp… Tui bận không đi với ông được.
Linh không trả lời mà chỉ mỉm cười. Khánh nói cũng có lý. Nếu giờ ly hôn thì phải kéo nhau ra tòa, rồi phân phân xử xử, rồi tài sản, rồi danh dự trước thiên hạ. Bọn chống đối trong công ty sẽ nhân cơ hội nổi lên chí ít cũng khiến Linh phải điên đầu phân tâm. Chưa hết, chia tay xong thì ở đâu? Căn nhà hiện tại là tài sản có trước hôn nhân. Nàng sẽ phải dọn đồ ra khỏi đó rồi lây lất trong một căn trọ dột nát nào đó. Chi bằng cứ như Khánh nói, xem như ghép lại ở chung đỡ phải thuê nhà. Kinh nghiệm ở trọ của liếp sinh viên không ngờ áp dụng vào hoàn cảnh này lại rất hợp. Nghĩ đến đây Linh khẽ bật cười một mình.
Cười có nghĩ là thừa nhận em nói đúng. Chị thấy chưa, có buồn kiểu gì ở bên em đều vui cả!
Ừ… có lẽ vậy. Chị phải cảm ơn Khánh rồi!
Mà thôi đừng nói chuyện không vui nữa – Khánh nâng cằm nhìn sâu vào mắt Linh – Khuôn mặt sang trọng này không thích hợp với nét u sầu, chỉ thích hợp cho những nụ cười tỏa nắng.
Ồ… hóa ra chị là ông mặt trời!
Đó, cười như thế phải đáng yêu không! Nụ cười này làm thế gian điên đảo lắm nè.
Lại tán tỉnh…!
Có đâu!
Cái miệng của em đó nha! Mật ngọt chết ruồi.
Hi hi… Chị nè, chuyện em nói hôm trước… chị nên cân nhắc. Đó là dịp để thử thách bản thân, để phát triển tài năng của chị và biến nó thành những giá trị cụ thể.
Đúng là Linh đã nghĩ và dao động về điều này. Biến cố vừa rồi với lão chồng bệnh hoạn khiến Linh thấy mình cần mạnh mẽ và độc lập hơn. Nàng phải tiến thân vững vàng về tài chính và có một sự nghiệp của riêng mình. Giờ thì chính nàng đang sợ đánh mất cơ hội này.
Chị nghĩ kỹ rồi. Chị muốn đến đó phỏng vấn.
Thật hả? – Khánh quay ngoắt gần như ôm lấy Linh trong chiếc ghế đôi chật chội – Ôi cám ơn chị, vậy là sứ mạng của em cuối cùng cũng hoàn thành.
Và từ ngày mai không cần đến phòng gym nữa, đúng không?
Em tệ đến vậy sao? Vẫn phải ở bên cạnh chăm sóc cho chị, bầu bạn để chị không cảm thấy cô đơn – Khánh cầm tay Linh đưa lên mũi hôn nhẹ – Chị xinh đẹp quá!
Mỗi lời nói đều có ngụ ý. Khánh đang tán tỉnh một phụ nữ hơn tuổi đã có chồng. Sao Khánh làm vậy với chị?
Vì… em thích chị!
Chị không nghĩ vậy! Em thích thân xác của chị, có đúng không?
Khánh vòng tay ôm chầm lấy Linh. Hai ánh mắt vừa chạm đã hút vào nhau như định mệnh. Nàng không phản ứng mà để mặc cho hắn hôn hít khắp khuôn mặt trái xoan. Tay Khánh lân la xuống thấp vuốt ve đôi chân ngà ngọc mà hắn chỉ mới được chiêm ngưỡng qua chiếc quần thun. Khánh cầm bàn tay mềm mại khẽ nói.
Em thấy chị thỉnh thoảng nhìn vào nơi ấy của em, chị cũng thích thân xác em, có đúng không?
Linh chết lặng không tìm được câu trả lời, hay đúng hơn là đang ngượng ngùng. Nàng đã cố lướt cái nhìn rất nhanh vậy mà cũng bị Khánh bắt gặp. Giờ thì cả hai đã chơi bài ngửa với nhau chẳng còn là bí mật nữa rồi. Khánh đặt tay Linh vào giữa chân mình.
Chị có muốn khám phá nó không? – Nàng lại im lặng – Cứ thử đi, sẽ có nhiều điều kỳ thú!
Linh nửa như rụt tay, nửa như để nguyên. Sự nổi cộm đã quá rõ ràng và nó đang thôi thúc người đàn bà hãy can đảm phiêu lưu, một lúc sau bàn tay mềm mại đã bắt đầu cử động. Linh bóp nhẹ rồi mạnh dần. Chỗ nổi cộm càng nhô lên thành một khối dưới lớp vải quần tây. Sự vướng víu đã đến lúc cần loại bỏ, Linh kéo khóa luồn tay vào trong. Nàng há hốc chết trân vì kích cỡ vượt ngoài sức tưởng tượng. Khánh cũng đang bóp nắn khối thịt mềm giữa hai chân Linh, nghe sự ướt át thẩm thấu qua từng lớp vải. Hai đôi môi bất chợt hút vào nhau giữ chặt. Những cái nút lưỡi đẩy đưa, những cái xoắn tít vờn vũ khiến cho chiếc hôn say đắm lạ thường. Bên dưới, bàn tay mềm mại run rẩy vuốt ve khẩu đại pháo sau khi đã lôi hẳn ra bên ngoài. Nàng nhìn vào nơi ấy và một lần nữa phải ngỡ ngàng thốt lên.
Ôi… to quá!
Linh không thể dằn nỗi cơn xúc động, nàng thu mình khom sát vào Khánh. Hắn nhích ra mép ghế khẽ nẩy phần dưới gần với tầm quan sát của Linh hơn. Khánh hóp bụng tháo khóa dây nịt mở toang chiếc quần tây. Bộ lông rậm rạp tua tủa vây quanh họng súng dài hơn một gang tay dựng đứng đầy ngạo nghễ. Linh như bị thôi miên bởi cái vật dũng mãnh đó, ánh mắt không thể rời đi khi những ham muốn thầm kín đang nối tiếp trỗi dậy từ tiềm thức. Nàng đã nhiều lần nhìn trộm và luôn thắc mắc vì sao lại nhô cao đến vậy. Nàng đã có lời giải khi đang tiếp cận thứ ấy trong một khoảng cách thật mong manh nguy hiểm.
Chị có muốn chiếm hữu nó không?
Ư… – Linh bật dậy ôm chầm lấy thân thể hừng hực sức trẻ – Của Khánh đẹp quá. Chị rất muốn!
Khánh ấn nhẹ đầu Linh trở lại nơi ấy, nàng ngoan ngoãn cúi xuống lần nữa hôn vào cái chóp to đang cương mọng. Đôi môi cao quý chầm chậm mở ra bọc lấy khối thịt tròn nóng ấm.
C13-1.jpg
Linh lại trân trối không tin nỗi trong đời lại có lúc quai hàm phải mở lớn đến vậy. Những giọt lệ tình ái nối tiếp rịn ra được chiếc lưỡi mềm mại cuốn đi thật quá đê mê. Khánh nâng Linh ngồi dậy siết chặt thân thể trập trùng đồi núi.
Gần đây có khách sạn…
Nhưng… tối rồi, chị phải về – Giọng Linh thì thào van lơn.
Một chút thôi. Không phải chị cũng đang ướt đẫm đó sao? – Khánh nựng yêu lên chiếc gò mềm mại, cảm nhận sức nóng đang thiêu đốt cả hai con người.
Ư… Tối rồi, để hôm khác.
Ghét chị quá! – Khánh rời ghế ngồi xổm giữa hai chân Linh – Chị đã nếm hương vị của em, vậy phải để em được biết vị ngọt nơi ấy rồi mới thả cho chị về.
Hai tay Khánh bấu vào lưng chiếc quần tập gym. Linh run run giữ lại nhìn quanh quất.
Ở đây… không được đâu…
Linh tự mâu thuẫn với chính mình khi chống tay chầm chậm nhấc mông cho Khánh tuột xuống lưng chừng đùi, ánh mắt vẫn lo lắng ngó chừng xung quanh. Linh chỉ định dừng ở mức đó nhưng Khánh đã ranh ma lôi tuột chiếc quần thun ra khỏi hai chân. Nàng lính quýnh co đạp giữ lại nhưng không kịp nữa. Gió từ đâu thổi đến trêu ghẹo những sợi tơ xếp xuôi chiều trên đảo ngọc như có kiến bò trên vùng nhô cao giữa hai chân.
Đồ quỷ, mặc lại cho chị!
Da thịt chưa kịp thích nghi trước cái lạnh của gió đêm vì cả phần dưới bất ngờ bị lột truồng trơ trọi. Linh luống cuống kéo vạt áo túm tó trước sau che đậy nhưng hình ảnh đó càng khiến con thú trong Khánh trỗi dậy.
Người ta thấy bây giờ! Trả quần cho chị!
Khánh mặc kệ cầm quần lót lận ngược liếm láp miếng vải đáy, nơi mà dâm thủy đang thấm đẫm một mảng sậm màu. Khánh nhấc Linh đặt ngồi ở mép ghế, chân người đẹp tự dạng ra đón Khánh vào lòng.
Thôi mà… kỳ lắm Khánh…!!!
Đôi tay rắn như thanh thép bợ cặp mông lạnh ngắt nâng lên kê miệng vào nơi ấy trông như đang bê một giò rượu để uống. Cánh mũi gã trai trẻ phập phồng thưởng thức mùi mồ hôi còn đọng bên đôi háng, mùi ngai nồng của lồn đàn bà cả buổi chiều chưa qua rửa ráy, và cả mùi dâm khí đặc trưng của giống cái đã vào cơn động tình.

Hai hàm răng cạp trượt lên khe lồn cạo đi lớp khí bầy nhầy đã ứa ra từ buổi chiều. Linh ngửa cổ ngất ngư khổ sở kiềm nén tiếng rên. Âm thanh không giữ được lâu vì ngay sau đó Khánh đã liếm vào hạt đậu, điểm giao của hai mép thịt đang phất phơ run theo hạ thể.
A… Xuýt…t…t…
Linh ngửa cổ rít lên. Nơi huyền bí ấy tiếp tục đón nhận cơn tê buốc khi lưỡi Khánh bất ngờ thọc sâu vào cửa mình. Thật là một sự kích thích tuyệt vời khi chiếc lưỡi cứ liên tục ngọ nguậy trong lỗ lồn như con lươn tìm đường rút vào hang sâu. Linh chống một tay xuống ghế, tay còn lại nắm tóc Khánh ghịt vào háng thật chặt. Gã trai trẻ thuận thế nút mạnh để hút những dòng khí nhớt nhợt sang khoang miệng rồi nhanh chóng nuốt trôi, nghe sự nhớp nhúa chạy dài từ đầu lưỡi xuống thực quản.
Mình qua khách sạn nha chị?
Không, trễ rồi, cho chị về đi mà! – Mông rơi xuống ghế, Linh nhoài người ôm chặt lấy Khánh rên rỉ đến tội nghiệp.
Em ước gì có thể tàn phá chị ngay lúc này.
Chị cũng muốn… Nhưng mà… trễ rồi… Để lúc khác nha…
Có tiếng nhân viên xếp bàn ghế gần đó. Trời đã về khuya, sương rơi dày hơn ướt cả mặt bàn. Linh luống cuống mặt lại quần lót mà không kịp sửa cho ngay ngắn rồi tròng vội chiếc quần thun, còn Khánh thì khổ sở đè đầu thằng bạn thân vào một không gian bức bối. Thân hình nhiều cung đường uốn lượn hối hả nhoài sang Khánh tì cái vật mềm mại lên chỗ cứng như thỏi sắt. Môi lại liền môi quấn quýt trao nhau chiếc hôn ngọt lịm, cả hai đang vật vã để có thể tách rời nhau đúng vào lúc cao trào.
Em muốn chị lắm, em không chịu nổi nữa!
Hai bàn tay nõn nà ôm lấy khuôn mặt đẹp trai đầy ma lực, Linh nói trong hơi thở dồn dập.
Ngày mai… sau giờ tan tầm, chị hứa!
(Hết chương 13 )

4.5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận