HỘI QUÝ BÀ – Truyện XXX Cực Dâm – Update Chương 31 END

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: HỘI QUÝ BÀ – Truyện XXX Cực Dâm – Update Chương 31 END

Tác Giả:

Lượt Xem: 1619 Lượt Xem

Chương 7

Thật kinh tởm khi vô tình nghe câu chuyện của Khánh, Hương hình dung đến cảnh mà Khánh đẩy vào hậu môn một thằng đực rựa nào đó rồi hôm sau lại đưa cái của nợ cho các chị của mình ngậm trong miệng… ôi kinh khiếp muốn ọe quá. Hương không dám tiếp tục suy diễn, phải vạch mặt thằng này thôi. Nàng toang bật dậy thì trong điện thoại có tiếng nói vọng ra.

“Thôi ráng giúp tui đi. Mấy bài toán hóc búa hôm trước, ông đang hướng dẫn nửa chừng bỏ chạy mất tiêu, tới nay tui đã giải được đâu, hai ngày nữa nộp bài rồi”

“Được rồi tối tui ghé. Thôi cúp máy nghe”

“Khoan đã…”

“Gì nữa?”

“Tháng này mua laptop cho ghệ hết tiền rồi, cho nợ học phí được không?”

“Ừ… vô tư đi. Chừng nào có thì đưa, không đưa cũng được”

Khánh thả điện thoại vào túi áo trầm ngâm nhưng rồi lại lấy ra vuốt vuốt trên màn hình tìm đến nội dung đang cần, hai ngón tay zoom lớn để xem cho rõ. Chắc hắn đang đọc báo mạng, hay… có lẽ nào hắn quay phim cảnh hôm qua? Nhất định phải kiểm tra điện thoại mới được. Từng dây thần kinh trong đầu giãn ra, Hương nhẹ nhõm khi nhận ra mình đã hồ đồ nghi oan cho Khánh. Hắn không phải loại người lưỡng tính, hóa ra là nhận dạy kèm cho người ta. Ủa, mà hắn có thiếu tiền tiêu đâu nhỉ? Tiền của các chị quá dư dả cho một sinh viên như hắn tiêu xài kia mà?
Em đọc gì đó, cho chị xem với – Chưa dứt lời Hương đã dành lấy điện thoại từ tay Khánh.
Xin lỗi vì cuộc nói chuyện phá hỏng giấc ngủ của chị – Khánh tưởng thế thật, hắn nhìn Hương đang nhíu mày cố đọc những công thức chằng chịt – Xem làm gì, chị không hiểu đâu.
Gì thế này?
Đây là toán chuyên ngành. Em ôn lại để tối nay dạy kèm cho thằng bạn.
Ồ, hèn chi rắc rối quá. Sao học cùng trình độ với nhau mà em lại dạy kèm cho nó là thế nào?
Dạ… vì tụi bạn hơi chậm tiếp thu.
Em dạy kèm để kiếm tiền đi học à?
Dạ. Trước đây là vậy – Trông Hương có vẻ không hiểu, Khánh nói tiếp – Khi còn chưa đậu đại học em xin bán hàng ở shop nước hoa rồi sau đó làm gia sư dạy kèm luyện thi để có tiền đóng học phí. Về sau đám bạn học chung thấy em có năng khiếu sư phạm, lại tiếp thu bài rất nhanh nên đặt vấn đề nhờ em dạy kèm. Dạy trả tiền hẳn hoi chứ không phải nhờ công không. Tuy thu nhập có tăng lên nhưng việc đó vẫn ít tiền mà nhiều công quá chị à, nên em mới… – Khánh gãi đầu gãi tai xấu hổ – Sau này tuy không phải lo về kinh tế nhưng em vẫn nhận dạy chủ yếu giúp bạn nè thôi. Còn tiền công thì không quan trọng nữa, em dành quyên góp vào quỹ khuyến học của trường.
Hương chợt nghe chạnh lòng. Hóa ra thằng bé này thánh thiện hơn nàng nghĩ, và cũng là đứa học rất giỏi. Ôi… nhưng mà mấy thằng trai bao không tin được đâu, không biết chừng nó chỉ tốt trong môi trường đại học, còn khi làm trai bao thì nó chỉ là một thằng đĩ đực, đục khoét và lợi dụng, có thể lắm chứ. Hương vẫn cố đeo bám ý tưởng phòng thủ của mình dù thâm tâm có chút gượng ép. Nàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt đứa con trai mới lớn nhưng rất đỗi vững chải, kẻ mà hôm qua đã gieo vào nàng một dấu ấn quá mãnh liệt, nhiều lần đưa nàng lên tuyệt đỉnh vu sơn. Hắn có phải sinh viên giỏi hay kẻ tốt bụng thì Hương không chắc, nhưng là một kẻ làm tình chuyên nghiệp thì không còn phải nghi ngờ.
Sao em không ở lại phục vụ ba sư tỷ mà theo chị về? Chị có thể đi một mình kia mà?
Khánh nhớ lại phản ứng của Hương lúc sáng, nó trái ngược hoàn toàn với hình ảnh ngọt ngào mềm lòng trao thân rồi hòa nhịp trong mặn nồng ân ái. Hắn không biết đã phạm sai lầm gì để sáng nay thái độ Hương trở nên lạnh lùng xa lạ. Liệu có sự nhầm lẫn nào chăng? Khánh chần chừ hồi lâu rồi thận trọng trả lời.
Em muốn đi cùng để hầu chuyện và để chị em mình hiểu nhau hơn. Em biết, ngoài là bạn thân, chị còn là một đứa em mà chị Phấn rất yêu mến. Em nghĩ nên tìm hiểu về chị nhiều hơn nữa.
Tìm hiểu… để làm gì? Chứ không phải muốn câu thêm một khách hàng hay sao? – Hương tự thấy mình có phần lỗ mãng – Xin lỗi vì chị nói chuyện hơi khó nghe.
Chị không cần xin lỗi vì chị nói đúng. Chẳng có gì danh giá với một thằng làm trai bao. Chỉ có kẻ bất tài mới dùng cái trời cho làm vốn kiếm sống. Em thấy mình thật đáng khinh bỉ.
Không, ý chị không phải thế…
Hương hối hận khi vô tình tổn thương một con người. Nàng không ngờ Khánh triển khai ý này bằng những từ ngữ sắc bén và nặng nề đến vậy. Hương lay nhẹ tay Khánh.
Cho chị xin lỗi.
Em cho rằng mình không có tư cách bắt lỗi chị. Dù thế nào trong lòng em chị luôn là một thiên thần.
Không giận thật chứ?
Sao có thể giận chị được! Thôi bỏ đi – Khánh chuyển hướng câu chuyện để hóa giải sự căng thẳng – À, mà hóa ra chị không định nhập hội phải không? – Hương ậm ờ chưa kịp trả lời thì Khánh nói tiếp – Vậy cũng không sao. Gặp nhau trong cuộc sống đã là một nhân duyên. Dù sau này có gặp lại trong hoàn cảnh nào cũng nên xem nhau là cố nhân và giữ trong lòng chút kỷ niệm đẹp, chỉ cần vậy thôi.
Thằng nhỏ này nói chuyện già hơn độ tuổi của nó. Chắc chị Phấn phải đốt đuốc khắp thế gian mới tìm được một “đối tác” như thế, thảo nào mê trối chết. Từng nghe chị ấy kể nhiều, đã thay bao nhiêu trai đẹp khỏe mạnh mà đứa này giữ lại lâu nhất.
Em rất thất vọng khi chị rút lui phải không?
Thú thật, chị Phấn có giao cho em trọng trách kéo chị vào nhóm. Ngay từ đầu em đã thẳng thừng từ chối.
Từ chối là đúng. Một mình em không kham nổi cả bốn người đâu. Chị nói thật.
Chị hiểu sai rồi. Không phải lý do đó. Thêm chị hay thêm hai ba chị nữa thì Quốc Khánh này vẫn thừa sức đáp ứng. Cái này em cũng nói thật – Khánh nhìn vào mắt Hương nhấn giọng khiến nàng không thể không tin – Em từ chối vì không muốn bị người khác nghĩ mình trục lợi, muốn chèo kéo kiếm thêm. Chị Phấn lập ra nhóm quý bà là ý đồ xâu xa của chị ấy chứ không phải để tăng thu nhập cho em, càng không phải do em xúi giục. Dù là trai bao nhưng em vẫn có sĩ diện của mình. Em làm việc và nhận những gì em xứng đáng được hưởng. Rõ ràng chị đang nghĩ không đúng về em. Nhưng không sao – Khánh nhún vai bình thản – Trước giờ không có chị, em vẫn sống tốt kia mà.
Khánh tựa người ra thành ghế đặt tay lên vai Hương xoa nhẹ, một sự êm ái lạ lẫm len lén đến với tâm hồn cô độc. Trong hoàn cảnh mà người phụ nữ xinh đẹp đang gối đầu trên đùi chàng thanh niên điển trai, trông họ chẳng khác gì đôi uyên ương đang hạnh phúc trong tuần trăng mật. Đó cũng là cảm xúc trong Hương, một cảm xúc chân thật như chính sự tồn tại của nàng. Hương thật sự rung động khi không thể chối bỏ cảm giác êm đềm được nằm khép nép bên Khánh mặc tình cho hắn âu yếm vuốt ve. Cảm giác dán chặt vào Khánh khi hai người siết chặt thân thể nhau trong căn phòng sáng hôm qua ùa về thật sống động. Tình dục là thứ mà nàng thiếu thốn nhiều năm, nhưng không chỉ có thế, còn có sự ân cần chăm sóc và thấu hiểu… những thứ xa xỉ đó, Hương chưa từng được sở hữu trong đời.
Có thể nói là chị Phấn đã khẩn cầu em nhận lời và đừng tiết lộ chuyện này. Nhưng em nghĩ mọi bí mật rồi sẽ phơi bày dưới ánh mặt trời, cuối cùng thì cây kim sẽ thò ra sau bao ngày giấu trong vỏ bọc. Em nói để chị hiểu nhiệm vụ này từ đầu em đã không nhận. Em còn bận học và quỹ thời gian dành cho nhóm của chị Phấn đã chiếm quá nhiều. Còn tiền ư, giả sử chị Phấn cắt viện trợ, em vẫn có thể dạy kèm kiếm sống kia mà – Khánh hít một hơi thật dài nói tiếp – Em thẳng thắn thừa nhận là chị quá xinh đẹp, quá ướt át và thu hút nhất. Làm tình với chị cứ như với cô gái trẻ chập chững vào đời. Nếu chị rút lui, điều mà em tiếc nuối là đã để vuột mất một nguồn cảm hứng vô tận, một thân xác mỹ miều và một linh hồn thuần khiết. Em không giấu là ngay từ giây phút đầu, em đã si mê tôn thờ chị.
Dù cho rằng đó là những mỹ từ tâng bốc nhưng Hương vẫn nghe lòng vui sướng lâng lâng. Những gì nàng đã làm với Khánh là một sự thật không thể thay đổi, và càng chân thật hơn ngay khi “cái đàn ông” của Khánh thâm nhập khiến Hương nhanh chóng nhận ra chỗ đó của mình thực quá tội nghiệp. Nó luôn âm ỷ khát khao nhưng phải nín nhịn kể từ sau khi sinh hạ Mỹ Hạnh vì đức ông chồng chỉ biết vùi đầu vào những cuộc ăn nhậu bê tha. Hương như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày buộc phải tự thích nghi với hoàn cảnh, tự dối gạt bản thân rằng mình không cần những thứ ấy. Đến nay con gái đã lớn khôn, thời gian một lần nữa nói với Hương rằng hãy biết an phận tiếp tục sống như những năm tháng vừa qua, vậy là tốt lắm rồi. Đó là đặc ân mà số phận đã sắp đặt riêng cho đứa con gái chưa vào đời đã lỡ bước sa chân. Đúng là Hương đã chấp nhận như thế. Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu xáo trộn khi Hương đánh liều theo chân chị Phấn ra khu nghĩ dưỡng ở miền Trung, đánh liều thay đổi vận mệnh, đánh liều vào phòng cùng thằng con trai nhỏ tuổi, đánh liều nếm trái cấm… rồi ray rức nhận ra mình đáng thương biết chừng nào!

Thật tuyệt làm sao khi Khánh trút xuống cánh đồng nhiều năm khô hạn bằng giông tố tơi bời. Lâu lắm rồi nàng mới được sống trong ngất ngây khoái lạc, lâu lắm rồi mới có người đủ năng lực khơi dậy những ham muốn tiềm ẩn tưởng đã chết đi sau vài năm lấy chồng. Khánh đã giúp Hương tìm thấy những giá trị mà mình khắc khoải mong chờ. Đứng ở góc độ nào đó, Hương nên cảm ơn Khánh mới phải. Nhưng Hương không làm thế mà cố lãng tránh chối bỏ thực tại. Cuối cùng thì sao, nàng phải thừa nhận chỉ khi ở bên Khánh, nàng mới thật sự soi rõ chính mình.

Lúc sáng chị Phấn bảo Khánh hộ tống Hương trở về nhưng nàng một mực không đồng ý. Không phải vì Khánh phạm lỗi lầm gì, mà vì vàng thiếu tự tin vào bản thân, nàng đã hoảng sợ… Đúng thế, nàng sợ sẽ tiếp tục sa ngã, tiếp tục cuốn vào lối nói chuyện cảm thông của chàng thanh niên trẻ tuổi, sợ mình không đủ nghị lực thoát khỏi con người này. Hương đã cương quyết nhưng gã đẹp trai vẫn chai mặt chui vào xe ngồi cùng ở băng ghế sau, nói thế nào cũng không chịu bước ra. Khánh thật đáng ghét, một lần nữa hắn đã đạp đỗ thành trì mà Hương khổ công dựng lên.
Nàng tiên xinh đẹp ơi, chị đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?
À… không có gì. Chị vẫn không hiểu vì sao chị Phấn chấp nhận chia sẻ em với nhiều người trong khi chị ấy rất mê em?
Sao chị không hỏi chị Phấn? – Môi Khánh nởi nụ cười bình thản – Em cũng từng hỏi như thế và em đã có câu trả lời.
Là gì?
Chị Phấn tự ti khi so sánh mình với các cô gái trẻ. Có lẽ chị ấy đã quá coi trọng tuổi tác. Em chưa từng có ý nghĩ chán chường vì chị Phấn vẫn rực rỡ và quyến rũ, chỗ ấy vẫn luôn sung mãn cuốn hút nam giới…
Hương thoáng ái ngại, nàng khẽ khép chân như để kiểm tra đóa hoa của mình, liệu nó còn tươi mới hay đã bắt đầu lão hóa?

Không ai thoát khỏi quy luật của thời gian. Dù muốn dù không thân xác chúng ta sẽ hao mòn theo năm tháng. Nhưng nếu biết gìn giữ và luyện tập thì hoàn toàn có thể tự làm mới mình để tự tin trước bạn tình. Chị Phấn muốn em gắn bó lâu dài nhưng phải trong trạng thái thoải mái hưng phấn để có thể cùng nhau hưởng lạc chứ không tồn tại cảm giác miễn cưỡng. Chị ấy sợ đến một ngày tự em thấy chán món ăn hàng ngày đã quá cũ kỹ nên phải bổ sung nhân tố mới.

Khánh phân tích rất đúng, nếu đặt Hương vào hoàn cảnh của Khánh, chắc sẽ đến một ngày nàng cũng phải ngán ngẫm.
Đêm qua chị có thấy hai mỹ nhân Phương Linh và Bích Hằng thay nhau quầng em không? Chắc mọi người nghĩ em đuối rồi nên mới nằm yên cho họ hành hạ. Thực ra em giả vờ để hai chị có cảm giác đắc thắng đó thôi. Sức em có thừa đè từng người nện cho ra trò, đó là sự thật!
C7-1.jpg
Đúng là Hương cũng nghĩ vậy, nàng cứ tưởng Khánh làm tình cả buổi sáng mất hết sức lực nên mới cam chịu nằm yên cho hai người đàn bà ngồi lên bụng, lên mặt. Hóa ra không phải vậy, gớm thật, sao mà khỏe thế không biết. Hay bạn trẻ này chỉ giỏi khua môi múa mép chứ làm gì sức khỏe tốt đến vậy. Hương mơ hồ nhủ với bản thân, nếu có dịp thử lửa nhất định sẽ kiểm chứng xem Khánh nói có đúng không. Ủa, làm gì còn có dịp nữa mà mình nghĩ vậy? Hương tự thẹn với chính mình, nàng đang cố dựng lên một thành trì phòng thủ nhưng trong thâm tâm lại muốn sống với những đam mê thầm kín. Đêm qua Hương nằm im vờ ngủ nhưng thực chất là xem trộm để hiểu hơn về đời sống bí mật của những con người cao sang. Những gì Hương từng được các chị kể chi tiết thì giờ đây có cơ hội thấy kiểm chứng ngay trước mắt. Nàng từng lên án điều này nhưng suy nghĩ đó giờ không còn tồn tại, có lẽ nàng đã cảm nhận và thấu hiểu đỉnh cao khoái cảm mà những các chị đang hưởng thụ.

Nghĩ cũng bền thật, quật quật đến gần sáng chứ vừa gì. Hương theo dõi không sót một tình tiết nào gần như trắng đêm nên sáng nay nàng thức dậy trong tình trạng mệt mỏi thẫn thờ. Chuyện đêm qua là một dấu ấn nhiều cung bật khi đan xen giữa hưởng thụ và tội lỗi, giữa sung sướng với trách nhiệm và tư cách… Những cảm xúc trái ngược đó khiến Hương phải xét lại. Nhưng nàng không đủ tỉnh táo, không có không gian riêng tư để một mình chiêm nghiệm, vì thế nàng quyết định rời bỏ chốn hoan lạc này để được về nhà bình tâm trở lại.
Kìa… sao em hỏi mà chị không trả lời?
Hả… em hỏi gì?
Em hỏi là đêm qua chị có thấy hai tuyệt sắc giai nhân kia thay nhau hành hạ em của chị không?
Ờ… – Hương lúng túng – … chị ngủ… nên… không biết.
Thôi nào… em biết chị vẫn thức, rõ ràng chị trở mình nhưng có bao giờ mặt quay vào trong đâu, lúc nào cũng hướng mắt về tấm thảm giữa phòng – Hương chỉ biết lặng thinh vì Khánh nói quá chuẩn xác – Chị Hằng và chị Linh chính là nhân tố mới mà em vừa nhắc đến.
Vậy em hạnh phúc quá rồi, được hưởng một lúc ba người phụ nữ đẹp tuyệt trần.
Dạ phải, phái mạnh mà chị. Em rất may mắn vì đối tác của mình đều là những con người sang trọng biết gìn giữ nhan sắc nên em chưa bao giờ thôi rạo rực khi ở bên các chị.
Khánh mỉm cười hồi tưởng về khoảng thời gian mà Hằng và Linh nhập hội. Đó cũng là những bước ngoặt đầy cảm xúc bên những người phụ nữ xinh đẹp, tươi trẻ và hoang dại. Khánh đã chứng tỏ năng lực giường chiếu đỉnh cao khiến từng người phải hồn xiêu phách tán. Nhờ cái vốn trời cho cộng với kỹ thuật luôn trau dồi khiến bọn họ đều si mê và tôn thờ Khánh như một vị thần tình dục. Đến nay, sự tôn vinh ấy vẫn ngự trị trong mỗi người nhưng lại có thêm nỗi âu lo, nhất là chị cả. Phấn sợ đến một ngày Khánh chán những cái lỗ 40 để tìm đến một “động bàng tơ” nào khác.
Thú thật em không có chút hứng thú với kế hoạch thuyết phục chị nhập hội. Em đã vấp phải một lần với chị Linh nên em cảm thấy có gì đó tội lỗi. Em tự nghĩ giá như chị Phấn tự mình bổ sung vào nhóm một mỹ nhân trẻ trung đôi mươi chưa vướng bận gia đình thì hay biết mấy.
Chúng ta đều biết chuyện này không thể – Hương lý giải thay Khánh.
Đúng vậy, vì sẽ không tìm được một cô gái trẻ chịu dấn thân vào cuộc sống trụy lạc.
Vì những điều đó mà lần thứ ba, chị Phấn đành chọn một bà già như chị. Hiểu rồi.
Cho phép em nói tiếp ý khi nãy. Em thật không quan tâm khi nghe chị Phấn cứ nhắc đi nhắc lại sứ mệnh lôi kéo chị, thật sự em thấy tội lỗi lắm. Thế nhưng khi tiếp xúc với chị, chiêm ngưỡng nhan sắc mặn mà với phong thái kiêu sa hơn người thì những suy nghĩ trước đó lập tức tan biến. Từ giây phút ấy, em tự hứa với lòng sẽ không nhận một xu nào của chị vì chị không phải khách hàng mà là nguồn cảm hứng sáng tạo. Chị khác biệt với tất cả mọi người, chị quá trẻ so với hình dung trước đó, vóc dáng nõn nà như con gái đôi mươi đã khiến bản chất phái mạnh trong em được thổi bùng sôi sục. Em xin lỗi khi nói thẳng điều này nhé! – Khánh hơi ái ngại – … đóa hoa của chị thật quá tuyệt vời, chín mọng, đầm đìa và thắt chặt khít khao như chưa từng ân ái một lần nào, hai cánh thịt mềm mại gọn ghẽ hồng hào khiến cho nơi ấy trở thành một kiệt tác của tạo hóa. Giá như có thể suốt ngày bên nhau để được làm tình cùng chị, được thỏa sức sáng tạo thâu đêm suốt sáng thì đó là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời em.
Khánh không dám chắc Hương đang nghĩ gì, nhưng sắc diện tái nhợt cho thấy lời Khánh nói đã tác động đến suy nghĩ trong Hương. Nàng thẹn cứng người trước sự miêu tả quá táo bạo, và càng lúng túng thảm hại trước ước muốn ngang tàng mà Khánh vừa thổ lộ. Hắn khao khát làm chuyện đó với mình không phải vì tiền mà vì si mê ư? Khánh đúng là kẻ dối trá thật rồi, một kẻ xu nịnh thô thiển, một gã tinh ranh dụ dỗ phụ nữ nhẹ dạ… và cuối cùng là một phi công trẻ đầy thủ đoạn với sự cuốn hút khó cưỡng. Mình ghét gã này, mình muốn trốn chạy, muốn lánh mặt trước một cạm bẫy không có lối thoát… Mình muốn… mình muốn… Trong Hương mãi gào thét những giai điệu thổn thức nhưng nàng vẫn cố trấn tĩnh để che giấu điều thầm kín.
Bản chất đàn ông là ham của lạ. Dù chị có tham gia thì một thời gian cũng trở thành món ăn nhàm chán.
Có lẽ 10 năm nữa điều chị nói sẽ xảy ra. Nhưng lúc đó tuổi tác đã loại em khỏi thị trường này mất rồi – Khánh lại nhìn Hương trìu mến, bàn tay dịu dàng vuốt má nàng – Chị quá trẻ trung xinh đẹp. Em không tin một người xa lạ có thể đoán đúng tuổi chị. Nếu em là một người thành đạt, nhất định em sẽ tán tỉnh để chị phải bỏ chồng, chiếm hữu chị làm của riêng để thỏa sức vùi dập chị mãi mãi.
Hương chết lặng trước lời bộc bạch quá thẳng thắn. Nhìn sâu vào đôi mắt sáng như sao, Hương tin Khánh nói thật. Đôi chân chợt co duỗi vô thức khi cố ngăn dòng nước tình yêu ứa ra từ động tiên. Nơi kín đáo ấy lại rạo rực ôn lại những giây phút ngất ngây cùng Khánh. Lần đầu dâng hiến trinh tiết, Hương đã ướt như hôm nay. Lần đầu lên giường trong đêm động phòng, Hương cũng khá ẩm ướt, nhưng rồi sau đó đóa hoa kia đã khô hạn suốt nhiều năm. Ấy vậy mà một gã trai bao chưa đầy 20 tuổi lại có thể khiến Hương hết lần này đến lần khác đầm đìa xuân tình. Nàng thừa biết chuyện này sẽ xảy ra nên sớm dựng lên bức tường ngăn cách để bảo vệ mình trước hố sâu tội lỗi, nhưng Hương đã thất bại. Một lần nữa nàng lại mềm lòng trước lối nói chuyện thấu hiểu và chân thành. Cho Khánh ăn tát ư? Ý nghĩ đó đã tan biến khi bàn tay đầy yêu thương vuốt ve trìu mến khắp thân thể đang nóng như lửa đốt. Hương ngồi bật dậy tìm lối thoát liền bị Khánh ôm chầm vào lòng, tấm thân mảnh mai lập tức mềm nhũn buông thả.
Làm gì vậy? Bỏ chị ra…!
Chị không khô khan như cách chị đang cố thể hiện, chị là người sống thiên về tình cảm. Xin hãy ban cho em một đặc ân, được làm nô lệ của chị.
Đôi dòng lệ trào ra từ khóe mắt thấm ướt vai áo sơ mi chàng sinh viên trẻ tuổi. Hương không khóc vì những gì đã xảy ra, nàng khóc vì hận bản thân đã không đủ nghị lực. Nàng từng là người phụ nữ kiên định với lối sống khép kín nhưng không ngờ lại dễ dàng lụi tàn lý trí trước những âu yếm ngọt ngào, vì Hương có biết đâu đó chính là thứ mà nàng đang khắc khoải tìm kiếm.
Dừng lại Khánh ơi! Xin Khánh giúp chị dừng lại…! Hãy hứa…
Em hứa… em hứa sẽ không để chị phải cô đơn!
Không để Hương có cơ hội nói thêm lời nào, Khánh khóa môi nàng bằng nụ hôn cuồng nhiệt và hạnh phúc khi được đáp lại. Bao lời nói khinh khi, bao thái độ ngờ vực… tất cả những thành trì tưởng như kiên cố trong phút chốc sụp đỗ tan tành. Cả lời khẩn cầu van xin mới đó đã bị chiếc hôn nồng nàn nuốt chửng. Nàng đã quên lời vừa thốt ra từ cửa miệng để đắm mình trong vị ngọt đôi môi. Khánh ôm lấy khuôn mặt kiều diễm thỏ thẻ.
Chị có nghĩ chúng mình nên dành một ngày trọn vẹn bên nhau không?
Hương lại chết lặng trân trối nhìn Khánh, gương mặt đa tình đỏ ửng trước một gợi ý động trời. Đúng ra nàng phải ngoe nguẩy khước từ, nhưng ngược lại trong đầu đang cấp tốc hình thành những toan tính. Trái tim thổn thức muốn nhảy khỏi lồng ngực trước một ý tưởng điên rồ.Những công việc thường ngày, những thói quen đi lại, những lời nói dối hợp lý, thậm chí sẽ có cả chứng cứ ngoại phạm… Hương tin mình có thể sắp xếp, đúng thế mình sẽ thu xếp để có thể dành trọn 24 tiếng đồng hồ bên Khánh…

(Hết chương 7)

4.5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận