Huấn Nô Ký – Update Chương 5

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Huấn Nô Ký – Update Chương 5

Thể Loại: , , ,

Ngày Cập Nhật : 11/06/2025

Chương 4:

Dù cuộc đời đầy biến động, thời gian vẫn vô tình tiến về phía trước.

Không lâu sau khi Bạch Khiết hoàn toàn phụ thuộc vào Ngô Thần, con Lulu nhà nàng bị dính bả mà chết.

Ngày ấy chỉ có Ngô Thần an ủi Bạch Khiết, chỉ có Ngô Thần hiểu Bạch Khiết đã mất đi thứ gì.

Nàng không phải chỉ mất đi một con chó nhà, nàng đã mất đi một bạn tình đầu tiên, đối với Bạch Khiết thì Lulu không khác gì người thân cả.

“Đừng buồn, anh hứa đã nuôi em rồi mà! Em phải vui vẻ sống thay Lulu chứ.” Ngô Thần ở bên cạnh nhìn Bạch Khiết leo lắt suốt ngày hôm đó.

Cuối cùng khi hoàng hôn buông xuống, Bạch Khiết đã không kìm nổi nước mắt òa khóc với người duy nhất nàng có thể nói ra cảm xúc của mình.

“Huhuhu… Chủ nhân, Lulu mất rồi!”

Ngô Thần ôm Bạch Khiết vào lòng vuốt ve, như một con thú cưng mà cũng như 1 tri kỷ hiểu rõ nhau nhất.

“Ngoan, anh sẽ nuôi em như cái cách anh từng làm với Lulu vậy, nếu Lulu còn sống chắc chắn sẽ không thích em khóc thế này đâu!”

Sụt sịt…

“Phải, chủ nhân nói đúng!” Bạch Khiết lau đi nước mắt nước mũi tùm lum, nắm tay nắm chặt làm ra quyết định:

“Em sẽ sống thay Lulu, thay nó phục vụ tốt chủ nhân!”

Nói rồi Bạch Khiết như nhớ ra gì đó, ngón tay nhanh nhẹn bấm trên điện thoại.

“Chủ nhân em xin ngài cho em đưa ra 1 yêu cầu!” Nàng quỳ xuống đất, trán thậm chí còn chạm vào ngón chân hắn.

“Nói đi!” Ngô Thần mở miệng cho phép.

Nàng bấy giờ mới tiếp tục lên tiếng:

“Xin ngài hãy làm lại những gì ngài từng làm với Lulu với em… Tại những địa điểm đó!”

Ngô Thần tiếu dung hơi nhăn lại, đến khi nhận điện thoại của Bạch Khiết mới khẳng định nàng ta nói chuyện gì, khóe môi mỉm cười ấm áp:

“Được thôi! Coi như là lời động viên của ta vậy!”

“Tạ ơn chủ nhân!” Bạch Khiết mừng rỡ dập đầu xuống, đáy lòng nàng cảm thấy chủ nhân càng thêm ấm áp.

Điện thoại trên tay Ngô Thần nhanh chóng lướt, tìm được 1 tấm ảnh.

Đó là trong một nhà vệ sinh bỏ hoang lúc Ngô Thần phát hiện con người thật của Bạch Khiết.

Trong ảnh là Lulu đang ngoan ngoãn cúi đầu, được Ngô Thần cho ăn cứt.

Đúng vậy, Bạch Khiết muốn đóng vai thành Lulu, cảm nhận sự sung sướng khi được Ngô Thần “cho ăn” lúc đó…

Như một cách sống khác thay cho người bạn tình đầu tiên của mình.

“Chủ nhân, em chuẩn bị xong rồi! Ngài cứ ngồi lên mặt em đi!”

Bạch Khiết đặt hẳn đầu vào trong hố xí, bên dưới đã kê cao nên không sợ thụt.

“Ta thỏa mãn yêu cầu của em nhé!”

Ngô Thần diễn vai người chủ ấm áp dễ gần, sẽ thỏa mãn mong ước của thú nuôi.

Bạch Khiết há miệng thật lớn, Ngô Thần phải đổi chiều ngồi để Bạch Khiết có thể thở được.

Lỗ đít nằm trọn trong miệng Bạch Khiết, Ngô Thần không hoàn toàn ngồi lên mặt nàng, phải ngồi xổm để nàng không khó chịu.

Bạch Khiết cũng cảm nhận được điều đó, nàng càng yêu chủ nhân mình hơn, đầu lưỡi luồn lách tìm lỗ đít chủ nhân trong khoang miệng để đi vào.

“Ưm…”

Ngô Thần cảm nhận hàm răng săn chắc của Bạch Khiết đang cạ vào mông mình, trong đầu miên man suy nghĩ.

Đây là nơi thay đổi cuộc đời hắn, là nơi hắn bắt đầu trưởng thành hơn, học cách nhẫn lại và trả thù.

Dẫn dắt 1 con người đi theo đường lối mà hắn vạch sẵn, từng bước một sa vào lòng hắn, cam tâm làm nô lệ thấp hèn cho hắn.

“Trước kia là Lulu… nhưng giờ sẽ là em – Bạch Khiết!” Ngô Thần ân cần gạt tóc mái nàng cho gọn gàng, dịu dàng nói:

“Mong là em hiểu… Mong là em sẽ vui vẻ sống với anh… Đừng bị nỗi buồn quấn lấy, đừng làm anh thất vọng!”

Bạch Khiết chăm chú nhìn chủ nhân, con cặc của chủ nhân mà nàng chưa từng được động vào giờ đây cũng vô cùng cao quý.

Con cặc mà nàng mãi mãi chỉ có thể ngẩng đầu mơ ước được nâng niu, cung phụng.

Nàng giờ khắc này thật hạnh phúc, vào lúc nàng mất đi người bạn đầu tiên và quan trọng nhất cuộc đời mình… cha mẹ nàng chỉ tiếc của rồi vứt Lulu đi, chỉ có chủ nhân là an ủi nàng, cho nàng một bờ vai để dựa.

Nàng thề, vì Lulu cũng vì chủ nhân, nàng tuyệt đối không bao giờ phản bội.

Nháp… Nháp…

Cứt ỉa đầy khoang miệng, Bạch Khiết ngửi thấy mùi thối nhưng lạ thay nàng muốn ăn nó cực kỳ.

Giống như có người thích ăn đồ ngọt, có người thích ăn đồ chua dù mùi vị các món khác nhau…

Còn nàng thích ăn mọi thứ chủ nhân ban tặng.

Hai hàm răng va chạm vào nhau, nàng cắn nuốt chất thải bẩn thỉu Ngô Thần xả trong miệng mình.

Nhớ tới vẻ mặt Lulu trong tấm ảnh đang hốc cứt một cách ngon miệng, nàng cũng cảm thấy cứt này thật ngon.

Nàng nhai đi nhai lại cứt trong miệng mình rồi nuốt xuống một cách ngon lành.

“Em ăn xong rồi chủ nhân!”

Ngô Thần nhìn Bạch Khiết dâm dật như thế, con cặc căng cứng như sắp nổ.

“Em giờ là gì?”

Ngô Thần đưa tay sục cặc hỏi.

“Dạ, em chỉ là con chó của chủ nhân, là cái bồn cầu phục vụ ngài ỉa đái!” Bạch Khiết vui vẻ trả lời như điều hiển nhiên, như nghĩa vụ nàng phải làm.

“Tốt lắm, em bảo mình muốn được ta làm giống như Lulu đúng không?” Ngô Thần lại hỏi.

“Vâng!” Bạch Khiết vô cùng háo hức trả lời.

Nhận được câu trả lời này, Ngô Thần từ từ hạ mông mình xuông.

Trong ánh mắt mong đợi của Bạch Khiết, cái mông dính đầy cứt của Ngô Thần từ từ quệt khắp mặt nàng.

Môi, miệng, mũi thậm chí là tóc đều dính đầy chất màu vàng bí ẩn.

“Hợp với em lắm đấy!” Ngô Thần khích lệ Bạch Khiết, cũng như 1 lời khen vì biểu hiện tốt.

“Cảm ơn chủ nhân!”

Bạch Khiết say mê, hôn lấy cái nhúm tròn đã ban thưởng cho nàng.

Mùi thối cũng chẳng còn nữa, nàng chỉ cảm thấy hạnh phúc và hưng phấn, yêu chủ nhân, sẽ làm tất cả vì chủ nhân…

“Liếm đi! Lulu thích nhất là liếm sạch đít anh sau khi xong việc!”

Bạch Khiết hòa mình làm chó, giả đến nghiện, giả đến thật…

Cái lưỡi từng chút một di chuyển, làm sạch mọi nơi cứt dính vào.

Mất thời gian dài mới hoàn tất, cùng lúc ấy nàng ngoài cái lưỡi ra thì trên cơ thể chẳng còn chỗ nào sạch nữa.

Quần áo bị dâm thủy của mình làm ướt, mặt không cần phải nói dính đầy cứt và nước đái của Ngô Thần, tóc tai bẩn thỉu không thể tả.

Ngô Thần ngắm nghía cơ thể đang run rẩy vì khoái cảm của Bạch Khiết, khá chắc chắn nàng đang tự tẩy não chính mình.

Không nhất thiết phải đút cặc vào lồn mới lên đỉnh được, ví dụ điển hình là Bạch Khiết vậy.

Nàng chỉ cần ăn cứt và thủ dâm cũng đã xuất tinh!

Từ ngày hôm đó, cách 2 – 3 hôm Ngô Thần buồn ỉa lại gọi cho Bạch Khiết, đi tới từng nơi Lulu được Ngô Thần huấn luyện cho quen ăn cứt.

Có tổng cộng 21 tấm ảnh, nghĩa là Bạch Khiết phải ăn cứt Ngô Thần liên tục trong tầm 2 tháng.

Thực ra đa số tấm ảnh đều là Ngô Thần chụp trong một lần huấn luyện Lulu, chỉ là góc quay và nơi quay khác nhau 1 đoạn thôi.

Lý do Ngô Thần không nói điều này ra vì muốn Bạch Khiết coi ăn cứt là việc thường nhật, và như dự đoán sau khi ăn xong 22 lần thì lại có lần 23 rồi tới lần 24…

Tóm lại từ lần đó, Ngô Thần không còn phải vào nhà vệ sinh để ngồi ỉa nữa.

Mà Bạch Khiết cũng coi ăn cứt Ngô Thần là chuyện bình thường rồi.

Mãi mãi về sau, Bạch Khiết vẫn là nhà vệ sinh đặc biệt nhất trong lòng Ngô Thần, chỉ để phục vụ hắn việc ỉa đái.

Ngồi trước bàn học.

Bên dưới là một tấm thảm trải, tránh để thân thể Bạch Khiết tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà.

Ngô Thần rất tùy ý gác chân lên đầu nàng, mà Bạch Khiết không những không phản kháng mà ngược lại rất hưởng thụ.

Ngô Thần đung đưa vòng dây chuyền gắn ngọc bội trong tay, viên ngọc này hắn nhặt được tại nhà vệ sinh bỏ hoang kia, nơi thay đổi cuộc đời hắn.

Hoặc chính xác thì chính viên ngọc này mới là thứ thay đổi cuộc đời hắn.

Từ khi nhặt được viên ngọc này, việc gì hắn cũng thuận buồm xuôi gió, từ bài kiểm tra trên lớp khoanh bừa cũng đúng toàn bộ đến việc tẩy não Bạch Khiết cũng cực kỳ trơn tru.

Lại còn thi thoảng kẹt tiền thì cúi đầu liền nhặt được tiền ai đó đánh rơi.

Bật điện thoại lên, so sánh viên ngọc lúc này với ảnh chụp viên ngọc đó tuần trước, không khó để nhìn thấy viên ngọc này đã nhỏ hơn rất nhiều, ánh sáng cũng không mạnh bằng lúc trước.

“Thế giới này… thật sự có sức mạnh siêu phàm sao?” Ngô Thần thầm nghĩ ngợi.

Nguyên lý đá tự phát quang hay tự nhỏ đi, lần đầu hắn biết đến.

Mọi chuyện tưởng như trùng hợp, nhưng lại quá trùng hợp rồi.

“Bạch Khiết, em mặc quần áo vào trước đi!” Ngô Thần dường như đã quyết định gì đó.

Bạch Khiết tuy không hiểu nhưng cũng vâng lời làm theo.

Ngồi trên giường, Ngô Thần hít sâu một hơi rồi cắn răng nuốt viên ngọc vào bụng.

Hắn cảm giác nếu mình không làm vậy, sau này chắc chắn hối hận.

“Aaaaaaa…”

Cảm giác ruột gan như thắt lại, bụng đau quằn quại.

Ngô Thần siết chặt tay vào ga giường, một số chỗ ở lòng bàn tay bị móng tay đâm cho chảy máu.

“Chủ nhân!” Bạch Khiết đang mặc quần áo thì gật mình, vừa hét vừa vội đóng nốt khóa áo còn lại.

Nàng vừa rồi không hề biết Ngô Thần đã nuốt viên ngọc kia xuống bụng.

Ục ục… Thịch… Phì phò…

Bên trong cơ thể như sôi trào, tim đập loạn nhịp, hệ bài tiết rối loạn không tự chủ được mà thải ra, phổi lúc thở được lúc không thở được, cả người co giật liên tục.

Cha mẹ Ngô Thần nghe thấy tiếng hét sợ hãi chạy lên, cửa phòng khóa trái bị đập liên hồi, Bạch Khiết sợ hãi chạy ra mở chốt.

Cha Ngô Thần cùng mẹ hắn kiêng hắn lên xe, cả Bạch Khiết cũng lo lắng ngồi ghế sau giữ chặt chân Ngô Thần không cho hắn đá loạn.

Đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra, chụp chiếu toàn diện cơ thể Ngô Thần cũng luống cuống, bệnh lý này chẳng chỉ ra bệnh tình gì cả.

Kê liều thuốc chống co giật thì sốc thuốc, tim ngừng đập thì sốc điện một hồi cũng không phản ứng, lúc gần từ bỏ rồi thì nhịp tim đập lại…

Đến cả vết kim tiêm cũng lúc thì chảy máu, lúc thì ngừng chảy.

Bên ngoài phòng bệnh.

Bạch Khiết khóc nức nở, cha mẹ Ngô Thần thấy vậy vốn muốn hỏi Ngô Thần tại sao đột nhiên co giật cũng đành tạm thời thôi hỏi.

Mãi hơn hai tiếng sau.

Cửa phòng bệnh mở ra.

“Bác sĩ, thằng bé hiện sao rồi?” Mẹ Ngô Thần nhịn không được nắm tay bác sĩ hỏi.

“Bệnh nhân đã ổn định lại tình hình cơ thể, mọi chỉ số cũng trở về mức bình thường.” Bác sĩ nói xong, lại dường như có chút không tự tin bổ sung:

“Tuy nhiên vẫn cần quan sát thêm ít nhất một ngày.”

Ngô Thần sau đó được đưa sang phòng bệnh khác.

Ba người cũng đi theo sau.

“Cha, mẹ, con không sao đâu.” Ngô Thần mở miệng an ủi.

“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Mẹ Ngô Thần nhìn con trai bình an thì thở phào.

“Con hôm nay làm gì, tại sao toàn thân đột nhiên co giật vậy?” Cha Ngô Thần bên cạnh lo lắng hỏi.

Mẹ Ngô Thần thấy vậy thì vỗ vào đùi chồng, lườm gã.

“Mẹ, không sao đâu, cũng chẳng có gì cả cha.” Ngô Thần cố nở nụ cười nói:

“Con đang học cùng Bạch Khiết, đột nhiên thấy cơ thể khó chịu muốn về giường, sau khi vừa lên giường thì cả người càng thêm khó chịu, cuối cùng mất ý thức.”

“May mà có Bạch Khiết ở đó, cảm ơn cháu.” Mẹ Ngô Thần kéo tay Bạch Khiết lại cảm ơn.

“Không có gì đâu ạ.” Bạch Khiết cũng cố cười, thấy may mắn vì hai người không nghe thấy tiếng “chủ nhân” mà mình gọi.

“Lúc nãy con cũng nghe thấy rồi, chờ thêm ngày nữa nếu cơ thể con không có việc gì thì xuất viện đi mẹ.” Ngô Thần năn nỉ:

“Trên lớp con ngày kia có bài kiểm tra.”

“Con đó.” Mẹ Ngô Thần mềm lòng, bác sĩ cũng bảo chỉ cần theo dõi thêm một ngày nữa nên bà đồng ý với con trai.

………………………………………..

Cảm giác mình không hợp viết lách lắm nên chắc sẽ không viết nữa đâu.

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
3 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Phi

Truyện đang hay mà sao ko viết nữa vậy tiếp đi

Phi

Khi nào đến đoạn có scat vậy

Phi

Bộ này hay á ra tiếp đi tác