Huyết ngải oan hồn – Update Chương 4

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Huyết ngải oan hồn – Update Chương 4

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 20/06/2025

Huyết ngại oan hồn chương 3

– Bà Tư đang ngồi một mình trước nhà miệng thì lẩm bà, lẩm bẩm gì đó giống như nói chuyện với ai đó, lúc đó tao có nhìn kỹ chỉ có mình bả mấy à…. Bả đang nói thì đột nhiên quay ngắt đầu lại nhe hàm răng ra cười khanh khách, hai con mắt mang sự lạnh lẽo cằn cõi vô cùng.

Mẹ tao sợ quá ôm tao ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tao thì khóc rống lên. Sau vụ đó mẹ tao không dám đi qua chỗ đó ban đêm nữa, bẵng đi một thời gian thì nghe đâu bà Tư thắt cổ trong nhà tự tử chết.

– Đậu mé ghê quá mày…

– Ừ.. giờ tao nghĩ lại còn sợ đây, nó ám ảnh tao phải mấy năm trời mới vơi đi đó… mà tao kể xong rồi đến lượt mày…

– À.. à…ừ…

Tôi ậm ừ. Thằng Vương nhìn qua tôi, trông mong câu chuyện thú vị từ tôi. Thế là tôi lấy cam đảm hít một hơi sâu bắt đầu câu chuyện của tôi, câu chuyện mà tôi đã gặp ma cách đây 4 năm.

– Chuyện là thế này… Hồi xưa á lúc tao mới 21 tuổi…. Cọt kẹt… cọt kẹt…. Két…..

Đang kể giữa chừng, đột nhiên có âm thanh cọt kẹt, cọt kẹt phát ra từ bên ngoài cửa trước, tôi với thằng Vương xoe tròn hai con mắt lên nhìn nhau. Nó lắp bắp nói.

– Ê… mày nghe thấy gì không..

– Có.. có… tao.. Nghe thấy.. Hình như là ngoài cửa….

– Mày đi ra xem thử đi…

Thằng Vương bảo tôi ra xem thử, nhưng vào lúc này tôi sợ muốn đái ra quần thì tăm trí đâu dám đi một mình phải nài nỉ nó hai thằng đi theo, lúc vừa bước cái chân xuống giừơng thì đột nhiên tiếng két, két đó lại vang lên lần nữa, nghe giống như tiếng móng tay của ai đó cào vào cửa gỗ, ban đầu còn nghĩ là do mưa do gây ra nhưng càng ngày âm thanh càng trở nên mạch lạc rõ hơn đôi lúc còn thoang thoảng đâu đó vào lỗ tai như tiếng ai oán thoán ” Con tôi, hư hư… Con tôi “..

Cái đm, tôi với thằng Vương muốn són luôn ra cả quần hai thằng chân run cầm cặp bước đi không nổi, phải quàng tay vào vai của nhau, thằng vương bước chậm chạp tới, nó kéo cả tôi đi khi đứng trước cửa, nó nuốt ừng ừng ực nước bọt hít một hơi sâu rồi ghé con mắt qua cái lỗ trên ổ khóa, chỗ đó chính tôi đục 1 lỗ nhỏ kế bên để dễ quan sát bên ngoài lỡ có bọn đòi nợ nó biết tôi trốn ở đây khi tới tìm thì tôi còn chuồn ra cửa sau.

Con mắt đứa qua cái lỗ, thằng Vương nhìn chằm chằm thân nó bất động, phải qua một lúc nó mới rời khỏi mặt mày xanh lè, xanh lét quay ngắt đầu đi về phía cái giừơng, chân run cầm cặp. Tôi nhìn nó lắp bắp nói.

– Chuyện, chuyện gì vậy… Mày.. mày thấy gì à…

– Nó không trả lời cái tay về phía sau lưng.

Như muốn nói tôi tự xem, đến giờ phút này tôi cũng liều mạng muốn xem thử sau cánh cửa là có gì, tim đập thình thịch.

Ghé con mặt vào xuyên qua cái lỗ, bên sau cánh cửa không có gì cả, tôi nhíu mày quay đầu sang thằng Vương nói.

– Ê có gì đâu….

Vừa mới cất giọng đột nhiên ” Choảng “. Phía sau nhà lên kêu lên âm thanh lớn làm tôi và cả thằng Vương giật cả mình.

Thằng Vương thì co ro một chỗ trên giừơng nó như mất hồn, còn tôi giờ phút này vẫn giữ chút bình tĩnh im lặng đi từ từ, đi từ từ về phía sau nhà bếp chỗ ngủ cách nhà bếp vài bước chân ngăn cách qua một bức tường gỗ, tôi càng đi tới gần càng run cầm cặp trên trán đã túa ra mồ hôi rất nhiều, lúc vừa bước qua bức tường gỗ ngăn cách, tôi thấy dưới sàn nhà có 1 cái nồi đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà.

Nồi bị rơi, tôi thở phào ra. Âm thanh lúc này là do cái nồi này chắc lúc treo lên vô ý treo không kỹ nó rơi xuống, tôi đi đến nhặt cái nồi đang bị úp dưới sàn nhà lên vừa cầm ngửa ra, thì giật cả mình.

– A…. Choảng….

Tôi ném cái nồi xuống, vừa này khi lật cái nồi lên tôi thấy bên trong có một chất lỏng màu đỏ chót, lại còn nồng nặc mùi hôi chảy ra, mặt tôi cắt không còn giọt máu cái mùi này chính xác là mùi máu mà. Thế là liền thụt mạng chạy lên nhà trên chui vào chỗ mình ngồi run cầm cặp cùng thằng Vương.

Hai thằng không có thằng nào nói lên một lời, lúc này đã hơn 1h đêm ngoài trời thì vẫn mưa rơi tầm tã, trong cái đêm đó nó kéo dài vô tận, mưa thì vẫn rơi nỗi sợ hãi của hai bọn tôi thì không ngớt phải đến 4h sáng tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tôi mở mắt dậy, thì trời đã sáng trưng ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào mắt làm tôi khó chịu khi chưa thích ứng kịp, vội đưa tay lên che mắt lại, bất ngờ từ bên ngoài thằng Vương bước vào nó cầm trên tay gối xôi đặt lên bàn.

– Dậy rồi à, ăn sáng đi.

– Ờ dậy rồi, mà hôm qua mày thấy gì vậy….

Tôi dò hỏi nó, thằng Vương lúc này cũng đã bình tĩnh hơn đêm qua, nghe xong nó trầm lặng một lúc rồi nói.

– Tao thấy ma… Còn mày hôm qua thấy gì ở sau bếo mà chạy dữ vậy.

– Tao thấy cái nồi bị rơi xuống đất vừa nhặt lên thì thấy bên trong chảy ra một vũng máu màu đỏ.

– Gì…. Mày thấy máu, còn tao thấy nguyên cái mặt con ma máu me be bét luôn, chả lẽ tao với mày bị ma ám rồi….

– Cũng, cũng có thể.

Tôi ngồi bật dậy đi đến chỗ cái bàn ngồi xuống bên cạnh thằng Vương, cầm lấy tay nó nói

– Hay là do, hôm qua tao với mày đào cái mộ đó nên người phụ nữ kia về ám tụi mình….

– Anh Vương.. Anh Sang…

Một thét lớn làm tôi và thằng Vương giật cả mình, quay đầu ra ngoài cửa thấy một thằng nhóc từ ngoài chạy vào, Là thằng Tí trong xóm tôi. Nó thở phì phò rồi nói.

– Ngoài làng lại có người chết kìa, trưởng làng bảo em chạy vào đây kêu hai anh ra đó khiên quan tài giúp.

– Gì ai chết ??.

Tôi bất ngờ hỏi, thằng Tí đáp.

– Là chú Năm Rô, sáng 5h rưỡi ổng được đưa về nghe đâu là chết trên núi cấm khi tìm vàng, vừa về tới nơi là thầy kêu phải chôn gấp, giờ ngoài đó thiếu người khiên quan tài… Hai anh mau ra đi..

– Ờ được rồi chờ tao đánh răng rửa mặt cái.

Tôi nói xong nhìn thằng Vương, nó gật đầu, tôi biết là nó đã đồng ý dù sao thì hai thằng đang nghèo ra đó khiên quan tài kiếm ít đồng lẻ cũng được, vào đánh răng rửa mặt xong tôi thay quần áo sẵn tiện cầm gói xôi vừa đi, vừa ăn trên đường ra đến nơi, thì tiếng người thân khóc oán than, tiền giấy bay rợp trời nhìn khung cảnh rất tang thương, nghĩ trong lòng vì sao con người lại tham đến vậy biết lên đó tìm cái chết nhưng sao họ vẫn cố chấp đến vậy vàng thì không thấy đâu, chỉ thấy là cảnh tang tương.

Lắc đầu thở dài tôi cùng thằng Vương tập hợp cùng mấy thanh niên trong xóm rồi bê quan tài ra xe, lúc xuống bậc tam cốc của nhà ông Năm đột nhiên mắt tôi nhòe lại, tôi thấy phía trước mắt ở đằng xa sau đám đông chỗ cái cây đa có một bóng dáng người phụ nữ mặc đồ trắng đứng đó nhìn chằm chằm tôi, không thấy rõ mặt tôi giật cả mình, khiến tay bị trật ra khỏi đáy quần tai, chiếc quan tài liền nghiên về một bên.

3.4 20 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
2 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Bibi

Nếu bạn đọc được điều này, ba mẹ bạn sẽ chết.trong.vòng.5 năm nữa, để hóa giải nó, hãy copy sang. 5 truyện khác nha t biết ko phải thật nhưng cop cho chắc

Xàm loz

Chắc chắc cái con cak ba m. Xàm lz