KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: dị năng, harem, xuyên không
Lượt Xem: 1726 Lượt Xem
CHƯƠNG 12: SA NGÃ (1) – Sáng tác cùng Feelex
8h05,
Bên ngoài khu đô thị bỏ hoang đã bị cảnh sát lập rào chắn phong tỏa rất nhiều người đang tụ tập bàn tán xôn xao ánh mắt tò mò nhìn vào phía trong. Trong số họ không ít phóng viên săn tin không ngừng dò hỏi nhằm moi được tin tức sớm nhất từ những người dân xung quanh.
-
Tôi không thấy thi thể nào… Nhưng trên mặt đất có rất nhiều máu… Còn có ba chiếc xe bị đốt cháy còn mỗi khung sắt thôi.
-
Không phải có bốn đống tro đó sao. Hai cái còn thấy được hình dạng người đang nằm nha… Tôi có chụp hình đây…
-
Hình đâu ạ ? Chú cho con xem với…
-
À… Cô phóng viên… Không biết tôi có được tiền gì không ?
-
Có chứ ạ. Hình của chú mà được tòa báo sử dụng thì chắc chắn chú phải có tiền hoa hồng rồi…
-
Vậy được. Hình đây…
Một người cảnh sát trẻ quân hàm Trung Úy như đã chờ đợi sẵn bước nhanh đến trước người đàn ông, thẳng người chào.
-
Được rồi. Đưa tôi xem hiện trường…
-
Vâng, thiếu tá.
-
Thông tin ban đầu chúng tôi thu thập được thì… Trong ba chiếc xe thể thao bị thiêu rụi thì có hai phương tiện thuộc về Nguyễn Tấn Minh, Trần Minh Hoàng. Chiếc xe thứ ba do một doanh nghiệp cung cấp dịch vụ cho thuê xe đăng ký, do Đỗ Duy Hải ký hợp đồng thuê. Đây là bộ ba thiếu gia ăn chơi lêu lỏng không ít người biết tiếng.
-
Tại hiện trường phát hiện rất nhiều vết máu đã được lấy mẫu gửi về lấy so sánh với các gia đình có khả năng là của nạn nhân. Còn tìm thấy bốn phần tro, lẫn hài cốt bị thiêu cháy. Qua trang phục và vật dụng còn lại của nạn nhân. Dự đoán là tổng cộng bốn người thiệt mạng. Ba nam một nữ…
-
Nguyễn Tấn Minh là con trai một của ông Tấn Vương…
-
Ừ… Vậy thì sao ? – Ông Cảnh nhướng mày lên hỏi. – Ý cậu là… Vì cha cậu ta là quan chức nên tôi phải đặc biệt quan tâm nhiều hơn ?
-
Dạ. Tôi không có ý đó, thưa Thiếu tá. – Người cảnh sát trẻ nét mặt mất tự nhiên vội trả lời.
-
Trách nhiệm của chúng ta là điều tra ra kẻ giết người và trả lại công đạo cho nạn nhân. Bất kể thân phận nạn nhân thế nào chúng ta cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Tượng nữ thần công lý bịt mắt không phải vì lý do đó sao ?
-
Dạ, tôi đã hiểu.
-
Trung Úy… Người của ông Tấn Vương vừa gọi điện yêu cầu chúng ta cung cấp kết quả điều tra.
-
Nói với ông ta quy trình điều tra của cảnh sát không cho phép làm như vậy. Chúng ta chỉ có thể cho ông ta biết thông tin sau khi bắt được hung thủ…
-
Vâng, Thiếu tá.
-
Thiếu tá… Tại hiện trường không tìm thấy vật liệu gây cháy… Trên phần tro còn lại của thi thể cũng không có. Chúng tôi thật không hiểu hung thủ đã dùng cách gì để thiêu đốt nạn nhân thành tro như này. Còn triệt để hơn cả lò thiêu ah… – Một người cảnh sát báo cáo.
-
Hắn không cần dùng phụ gia bên ngoài mà dùng linh lực của mình…
-
Thiếu tá nghi ngờ hung thủ là… tu chân giả ?
-
Không phải là nghi ngờ mà là xác định. Vụ án này chúng tôi sẽ tiếp nhận từ đây… Các anh lập tức bàn giao tất cả mẫu vật chứng đã thu thập được cho người của tôi…
-
Vâng, thiếu tá.
Cùng thời gian,
“Xoảng… Xoảng…”
-
KHỐN KIẾP… KẺ NÀO GIẾT CON TAO… TAO SẼ GIẾT CẢ NHÀ NÓ…
“Xoảng…”
Thêm một cái bình cổ quý giá bị Tấn Vương ném thẳng vào tường vỡ tan. Một mảnh sứ bắn về phía lối đi được một mũi giày đen bóng bẩy chặn lại. Đó là một người đàn ông chạc 30, dáng người cao gầy, gọng kính mỏng trên sống mũi tạo cho gương mặt anh ta một nét cơ trí thông tuệ. Nếu Khánh Phương ở đây sẽ lập tức nhận ra người đàn ông này là Đan Trung, người giáo viên trẻ đã rời khỏi trường Lạc Hồng sau khi hay tin nàng kết hôn cùng người khác.
-
Kết quả thế nào ? – Tấn Vương nhìn thấy Đan Trung nét mặt hoà hoãn một chút, ngồi xuống ghế.
-
Ông Vương… Người bên cảnh sát không đồng ý cung cấp thông tin về vụ án. Họ nói đó là quy trình điều tra của cảnh sát…
-
Hừ… – Tấn Vương bất mãn hừ lạnh.
-
Nhưng tôi hay tin vụ án của cậu Minh đã được Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh, Tổ điều tra đặc biệt tiếp nhận… Hung thủ hẳn là người trong tu chân giới…
-
Mẹ kiếp… Tu chân giả thì sao ? – Tấn Vương vỗ bàn hai mắt đỏ hoe rít gào. – Dám giết con trai của tao thì tu chân giả cũng phải chết…
-
Ông Vương… Đêm qua trên mạng xuất hiện một đoạn video cậu Minh đã cùng hai người bạn tên Hoàng và Hải đuổi theo một chiếc Lamborghini màu vàng chanh, biển số… Theo điều tra thì chiếc xe mà cậu Minh đuổi theo là của Lê Hoài Nam, con trai ông Lê Hoài Bắc…. Lúc 23h05 camera khu vực gần nơi phát hiện xe và thi thể cậu Minh đã ghi được hình ảnh chiếc xe của Lê Hoài Nam đi ngang qua… khoảng 30 phút trước khi xe cậu Minh và hai người bạn đến…
-
Và chiếc xe đó lần nữa được ghi hình đi theo hướng ngược lại lúc 00h32. Tại thời điểm đó người dân tại khu vực nghe được ba tiếng nổ khá lớn… Hẳn là ba chiếc xe thể thao của cậu Minh và hai người bạn bị đốt mà phát nổ.
-
Cùng lúc sáng sớm hôm nay cảnh sát khu Tây thành phố đã tìm thấy chiếc xe của Lê Hoài Nam bị ai đó dùng xăng đốt, bỏ lại bên bờ sông. Cảnh sát đã liên hệ với dinh thự nhà họ Lê thì được báo rằng chiếc xe trên đã bị đánh cắp từ hai ngày trước.
-
Hừ… Đánh cắp sao ? Nực cười… Nhưng Lê Hoài Nam… hắn lại không phải là tu chân giả. Dù hắn tu chân thì cũng không dám giết con trai của ta… Tên đó rất nhát gan ah…
-
Cậu tiếp tục điều tra cho tôi… Moi bằng được tất cả manh mối từ phía Phòng Điều tra Đặc biệt… – Tấn Vương hai mắt long lên sòng sọc nhìn Đan Trung, gằn giọng. – Tôi không muốn kẻ giết con tôi vào tù… Kẻ đó sẽ không có diễm phúc được ngồi tù… Cậu hiểu ý tôi chứ ?!
-
Vâng, ông Vương.
9h45 sáng,
Trước tòa cao ốc Sunview giữa trung tâm thành phố, lúc này phía trước sảnh đón tụ tập không ít người. Nhân viên văn phòng lúc này đã bận rộn làm việc. Những kẻ túm tụm cười đùa ở nơi này hiện giờ phần lớn là những cô chiêu cậu ấm. Đồ hiệu đầy người, tay xách cơ mang nào túi shopping đầy nhãn hiệu đắt tiền…
Chợt một chiếc Rolls-Royce trờ tới dừng lại thu hút không ít ánh mắt tò mò. Hoài Nam không đợi người phục vụ, tự mở cửa bước xuống. Anh hôm nay mặc một chiếc quần cộc ngang đầu gối, áo thun trắng mỏng, đeo kính râm… Không thấy món đồ hiệu nào ra trò nhưng nhìn anh vẫn một thân khí chất lịch lãm làm đám con gái cứ há hốc ra nhìn. Hoài Nam nhếch mép cười, bước qua mở cửa… Hành động của anh càng làm người ta tò mò người phụ nữ xuất hiện phía sau.
Khánh Phương gương mặt thoáng ửng hồng đưa tay cho anh, bước xuống xe. Nàng mặc một chiếc váy trắng trơn vải xô dài quá gối, hai cánh tay thon thả trắng ngần để lộ ra, giỏ xách hàng dệt kim thủ công, kết hợp với một chiếc kính râm Gentle Monster. Có thể nói trên người Khánh Phương ngoại trừ cặp kính râm còn đáng giá vài đồng, còn lại cũng không thấy món đồ nào có giá trị.
Nhưng nhìn Khánh Phương khoác cánh tay Hoài Nam không ai nghĩ khí chất của hai người tại đây thua kém bất kỳ ai… À, dĩ nhiên. Nếu hai người xuất hiện ở đây trên một chiếc xe gắn máy thì có lẽ đánh giá của mọi người sẽ ít cảm tính hơn một chút.
-
Cậu Hai, mợ Hai… – Chú Đức đã chờ sẵn vội bước ra đón lấy hai chiếc vali du lịch từ người tài xế.
-
Chúng ta bây giờ đi thang máy lên tầng 68.
-
Được… – Hoài Nam lạnh nhạt nói.
Lúc này, Khánh Phương mới bắt đầu nghi hoặc hết nhìn Hoài Nam lại nhìn sang chú Đức, lại không biết phải hỏi ai. Hai người này hôm nay rất lạ. Vào thang máy là im lặng không nói lời nào. Nàng vốn nghĩ mình sẽ ra sân bay. Tại sao lại đến đây còn đón thang máy một đường lên tầng 68.
Khi cửa thang máy tầng 68 mở ra Khánh Phương liền có câu trả lời của mình. Trước mặt nàng là một khoảnh sân hình tròn khá lớn. Phía trên đã chờ sẵn một chiếc trực thăng sơn trắng bóng bẩy phần đuôi có logo của Tập đoàn Bắc Nam. Cánh quạt đang khởi động chậm rãi xoay vòng.
Khánh Phương bắt đầu có chút phấn khích. Nàng chưa bao giờ được đi trực thăng. Kể ra thì có mấy ai trong đời được đi trực thăng chứ ? Nhưng âm thanh động cơ lại rất lớn đến mức nàng phải nhăn mặt khó chịu.
-
Wah… Thật sự là đỡ ồn hơn nhiều rồi…
-
Ha ha… Dĩ nhiên rồi. Đây là đời mới nhất của Airbus H160 mà. Bắc Nam tiêu tốn hơn 600 tỷ mua về đấy…
Trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng mặt bàn đá trượt vào để lộ ra bên trong là một ngăn lạnh đã có sẵn một chai rượu vang và hai cái ly. Hoài Nam lấy rượu, mở nắp, rót ra ly cho Khánh Phương và mình.
-
Em không…
-
Uống chút đi… Bay hơn ba tiếng. Sẽ rất nhàm chán đấy…
Chợt có âm thanh phát ra từ hệ thống loa trên trần. Khánh Phương biết đó là giọng nói của phi công liên lạc với kiểm soát không lưu. Nhưng giọng nói đó dường như nàng đã nghe qua ở đâu đó. Lúc này, Khánh Phương mới lưu ý giữa hàng chỗ ngồi đối diện mình có một bậc thang nhỏ dẫn vào khoang lái phía trước. Nàng còn thấy được tấm lưng của một người phi công ngồi bên phải.
“Confirmed. BN302. Have a safe flight.”
Âm thanh hồi đáp của không lưu vang lên chỉ vài giây sau âm thanh động cơ không ngừng tăng lên. Khánh Phương có chút hồi hộp đón lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
-
Mình không phải đeo seatbelt sao ?
-
Cũng có quy định bắt buộc đấy. Nhưng ở đây ai kiểm soát mình chứ ? – Hoài Nam nhún vai.
-
Nhưng…
-
Không sao…
Khánh Phương thích thú nhìn xuống những chiếc xe nhỏ li ti bên dưới. Còn có cả những tòa nhà chọc trời quen thuộc nay lại như những cây cọc nhọn hoắt dưới chân mình. Nàng rút điện thoại không ngừng chụp hình, còn nghiêng đầu áp sát cửa kính chụp xuống dưới. Khi nàng nhìn sang Hoài Nam liền phát hiện đang nhìn mình cười tủm tỉm. Nụ cười này rất gian ah…
-
Anh đang có âm mưu gì ? – Khánh Phương chống nạnh giả vờ hung dữ chất vấn.
-
Anh không có âm mưu. Chỉ có dương mưu thôi. Qua đây với anh…
-
Anh hư quá đi…
-
Cái vòng này… – Hoài Nam ngạc nhìn cái vòng màu hồng trên cổ tay Khánh Phương.
-
Là một người đàn ông tặng em đó… Hi hi… – Khánh Phương cười híp mắt.
-
Đừng nói với anh là lão Châu có ý gì với vợ anh nha…
-
Phì… Vô duyên. Cái này Giáo sư Châu đưa cho em để theo dõi huyết áp thôi…
-
Ha ha… Được rồi…
-
Anh không cho em mặc nội y trong váy chỉ để sờ ngực em như vậy sao ? Em hơi ướt rồi đó… Anh có chịu trách nhiệm không vậy ? – Khánh Phương cắn nhẹ lên môi anh thì thầm.
-
Ha ha… Có chứ. Anh chịu trách nhiệm với em cả đời ah…
-
Trước khi anh chịu trách nhiệm… em cho anh chụp mấy tấm hình không nội y đi… – Hoài Nam cười vui vê hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
-
Được nha… – Khánh Phương rời khỏi ghế đứng lên trước mặt Hoài Nam.
-
Đây. Anh muốn chụp bao nhiêu cũng được… – Nàng giang hai cánh tay ra ưỡn cái cằm nhỏ ương bướng về phía anh nói.
-
Ha ha… Không. Ý anh là khỏa thân mà.
-
Phì. – Khánh Phương phì cười điểm yêu lên trán anh. – Anh vô duyên vừa thôi… Đang ở trên máy bay nha…
-
Ở đây mới thú vị chứ ? Những tấm hình này sẽ đáng nhớ vô cùng ah… – Hoài Nam kéo nàng đến trước mình, tay anh luồn vào trong váy nàng muốn kéo nó lên.
-
Đừng mà… Ở đây còn có người đó… – Khánh Phương đè chặt tay anh quay đầu nhìn về phía người phi công phía trước.
-
Không sao đâu… Phi công trực thăng có quy định chỉ được nhìn phía trước, không được quay lại phía sau…
Khánh Phương không ngăn anh cởi nút cài váy của mình nhưng vẫn quay nhìn về phía lưng người phi công phía trước. Nàng như muốn xác định máy bay trực thăng không có gương chiếu hậu vậy.
-
Em đứng lên đi…
-
Em sang bên đó đi… – Hoài Nam háo hức mở điện thoại lên.
Khánh Phương vẫn nhận ra hôm nay mình có gì đó thay đổi rất kì lạ. Nàng nhớ mình trước đây không thích xem phim có nhiều cảnh hồi hộp. Nhưng lúc này nàng lại nhận ra mình thích cảm giác phiêu lưu mạo hiểm này một cách kì lạ. Trái tim dù đập nhanh, máu toàn thân nóng lên như bị đun sôi nhưng sự kích thích trong đó thật khó diễn tả.
Khánh Phương ngồi thẳng, cặp đùi thon dài khép hờ nghiêng sang một bên, tấm lưng cong ỏng ưỡn hai bầu vú căng tròn về phía Hoài Nam.
-
Đẹp lắm… – Hoài Nam kích động đứng lên, bước sang phía nàng.
Hoài Nam kích động mặt đỏ ửng lên thích thú ghi lại cảnh tượng dụ hoặc mê người trước mắt. Khánh Phương toàn thân lõa lồ trắng nõn đến lóa mắt. Hai chân nàng quỳ trên mặt thảm, mặt áp lên mặt ghế, tấm lưng uốn cong để cặp mông tròn trịa vểnh cao lên… Cặp mông tròn trịa mê người và bờ eo thon nhỏ tạo thành một đường cong mềm mại tuyệt đẹp. Hai cánh tay nàng duỗi thẳng trên mặt ghế, hai bầu vú không điểm tựa buông thả tự do. Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ gối lên cánh tay, ánh mắt đầy mê hoặc thiêu đốt nhìn vào ống kính của hắn.
Hoài Nam có cảm giác hôm nay Khánh Phương như một người hoàn toàn khác. Nàng dường như đẹp hơn, hấp dẫn gợi dục hơn, làn da cũng căng bóng hồng hào đến khác thường. Đối diện với thân thể như vưu vật của nàng lúc này Hoài Nam có cảm giác choáng ngợp mê man còn hơn cả đêm tân đêm tân hôn lần đầu tiên nhìn thấy trọn vẹn thân thể nàng. Thật là hồ ly tinh ah… Hoài Nam thấy sống mũi mình ê ê. Hắn nhận ra thân thể Khánh Phương dường như sau mỗi đêm được cha nuôi tưới tắm càng trở nên lung linh hấp dẫn đến chết người. Xem ra mình không nên khó chịu mà thỉnh thoảng còn phải tạo điều kiện cho cha nuôi vun vén để cơ thể nàng ngày càng mơn mởn tươi xanh hơn…
Nhìn Hoài Nam phấn khích không ngừng chụp hình mà hai gò má Khánh Phương cũng đỏ ửng lên. Nàng cũng không biết do ly rượu vang kia hay thứ gì đó thay đổi trong ý thức của mình mà nàng có thể thoải mái làm ra những tư thế hư hỏng như vậy. Nhưng ánh mắt hừng hực nóng kia của Hoài Nam lại làm cho nàng thích thú.
-
Bây giờ em đứng ở giữa… ở đây… Hai tay đặt hai bên. Chân mở ra một chút…
-
Em bước lên bậc thang đi…
-
Không… Không mà anh…
-
Thoải mái đi. Anh ta đeo tai nghe… Không biết gì đâu…
Khánh Phương buông thõng hai tay, ánh mắt thiêu đốt nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh của anh. Toàn thân nàng trần truồng không che đậy, làn da trắng nõn ướt át, hai bầu vú căng tròn no nê ưỡn cong ra phía trước, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp hờ hững trên bậc thang không che đậy bờ mu mũm mĩm hồng hào phơn phớt nhúm lông tơ đen nhánh.
Khánh Phương đột nhiên phát hiện mình bắt đầu thích đáp ứng tất cả sở thích kì lạ của Hoài Nam. Anh muốn nàng khỏa thân cho anh chụp hình. Vậy thì nàng sẽ trở thành nàng Eva lõa lồ bước chân vào vườn địa đàng. Khánh Phương thấy đầu óc mình sáng nay như thông suốt rất nhiều thứ. Đối với nuông chiều sở thích của Hoài Nam nàng không còn bất kỳ sự miễn cưỡng nào. Chuyện đó như là thú vui phòng the riêng tư của hai vợ chồng. Không có gì phải e ngại hết.
Khánh Phương chợt chống hai tay ra sau, hai bầu vú căng tròn ngạo nghễ vun cao làm hai đầu nhũ hoa đỏ hồng rung rinh gợn sóng. Nàng cắn môi, gò má đỏ ửng nóng ran lên, hai chân mở rộng phơi bày tất cả trước mắt Hoài Nam. Hành động buông thả tùy hứng bất chợt này làm Khánh Phương xấu hổ vô cùng, trái tim nàng bắt đầu đập nhanh, nơi đó dường như đã ướt át rỉ nước…
-
Em đẹp không ?
-
Đẹp… rất đẹp… – Hành động bất ngờ của nàng làm Hoài Nam háo hức gật gật đầu lia lịa, điện thoại không ngừng chụp hình.
-
Anh có thể nói cho em nghe… Đêm qua đã xảy ra chuyện gì không ? Tại sao sáng ra em vẫn mặc nguyên chiếc váy từ tiệc cưới em thay ra vậy ?
-
Đêm qua… Có chuyện gì chứ ? Em về mệt liền lên giường ngủ thiếp đi… Anh thấy em ngủ ngon quá nên không muốn gọi em dậy thôi… – Hoài Nam vừa nói vừa vắt quần áo lên ghế bên cạnh, bước lại bên Khánh Phương.
-
Thật là vậy ah…
-
Sao em mơ thấy… em nằm giữa ba người đàn ông… Một người không ngừng đẩy cái đó của anh ta vào người em… Hai người khác lại không ngừng… xoa nắn còn mút ti em… Ư…
-
Ư…
-
Em thật sự mơ như vậy ? – Hoài Nam nheo mắt hỏi.
-
Ừ… Mơ… mà cũng không phải mơ ah… Nó rất thật đó… Anh đang ghen sao ?
-
Ư…. Ôi…
-
Ôi… Anh ơi…
Hoài Nam vứt điện thoại mình sang một bên, vội lấy trong túi xách của mình một cái dương vật giả đen bóng. Hắn quỳ gối bên dưới bậc thang giữa hai chân mở rộng của Khánh Phương. Hoài Nam đưa lưỡi liếm dọc theo hai mép âm hộ ẩm ướt trơn nhẫy làm cả người Khánh Phương thổn thức run rẩy. Tay hắn cầm cái dương vật giả to lớn không ngừng rung động cọ cọ lên hai đầu núm vú đỏ hồng săn cứng của nàng.
-
Ôi… uwmm….
-
Uwmmm… Anh ơi…
-
Uwmmmm…. Ôi…
-
Ư….
-
Uwmmm…. Ư…
Khoảnh khắc này cảnh tượng trong khoang máy bay vô cùng dâm mỹ làm bất kỳ ai cũng phải sôi máu.
Khánh Phương toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp thổn thức hổn hển nằm bên dưới Hoài Nam. Nhiệt độ trên máy bay khá lạnh nhưng cơ thể nàng lúc này đang bị một ngọn lửa ham muốn hừng hực thiêu đốt bên trong. Hai chân nàng mở rộng để cái dương vật giả trong tay Hoài Nam không ngừng chọc sâu vào âm hộ. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng hổn hển áp sát vào hạ thể anh dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm ướt khắp dương vật cứng rắn nóng hổi của anh.
Khánh Phương vẫn ý thức được trước mặt Hoài Nam nàng đã hoàn toàn lột bỏ vẻ kiêu sa hiền thục của mình hiện ra nguyên hình một ả đàn bà dâm đãng rạo rực ham muốn… Nhưng dường như tại giây phút này đối với nàng không có gì trên đời quan trọng hơn được thỏa mãn cơn đói khát không ngừng gào thét trong cơ thể mình. Trước đây một cô gái được giáo dục khắt khe như Khánh Phương vô cùng khó chấp nhận bản thân mình buông thả như vậy. Nhưng hôm nay Khánh Phương nhận ra mình như đã bước qua một cánh cửa luôn đóng chặt. Phía trước thật thoáng đãng thông suốt. Hoàn toàn tự do không có gì ràng buộc….
-
Uwmmm….
-
Ah…
Gương mặt Hoài Nam đỏ lên gay gắt, dương vật hắn căng phồng cứng rắn như muốn nổ tung. Hắn vội lùi lại rời khỏi đôi môi há hốc của Khánh Phương. Vơ một hộp Feelex màu bạc đưa lên miệng vội xé. Hoài Nam không thể chờ đợi được nữa đã rất lâu rồi dương vật hắn mới có được sự cứng rắn hừng hực như lúc này. Vội vàng chồng lên dương vật mình cái bao cao su nổi cộm nhiều vòng chấm bi nhỏ, hắn quỳ xuống giữa hai chân mở rộng của Khánh Phương. Chèn nó vào âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng, thúc mạnh.
-
Uwmmmm… Ôi…
-
Ư…. Anh…
Hoài Nam bắt đầu thúc đẩy thật nhanh. Hai mắt hắn mở lớn nhìn chằm chằm vào vẻ đê mê thỏa mãn trên gương mặt xinh đẹp của vợ mình mà trong đầu lại mường tượng ra một hình ảnh khác làm cả người căng cứng. Hoài Nam như thấy được một gã đàn ông ngay đối diện mình. Hắn quỳ hai gối ngay bên cạnh Khánh Phương, tay đỡ lấy đầu nàng vừa đưa cái dương vật đen bóng to lớn của hắn vào miệng nàng. Nhìn chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của nàng khao khát liếm quanh dương vật của kẻ thứ ba đó mà bên trong Hoài Nam như có một trái bom vừa bị kích nổ cơ thể căng phồng hết mức chỉ muốn nứt toác ra thành nhiều mảnh. Hắn nghiến răng ken két mặt mũi đỏ bừng càng thúc đẩy dương vật mình vào cơ thể nàng như vũ bão.
-
Ummm … uwmmm…
Hoài Nam hít hà sung sướng. Hắn chưa bao giờ thấy mình sung mãn như lúc này. Hạ thể Hoài Nam hì hục thúc đẩy, hắn ngẩng đầu đón lấy ánh mắt hâm mộ của người phi công mà nhe răng cười đắc ý. Người phi công không biết từ lúc nào đã quay lại, ánh mắt thích thú quan sát cảnh tượng dâm loạn ngay sát cạnh bên mình như một màn giải trí suốt chuyến bay nhàm chán.
-
Uwmmmm…
-
Ah…
-
Uwmmmm… ôi…