KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: dị năng, harem, xuyên không
Lượt Xem: 1703 Lượt Xem
CHƯƠNG 25: HUYẾT TẨY DINH THỰ NHÀ HỌ LÊ – Sáng tác cùng Feelex
5h30 sáng hôm sau,
“Ầm…”
Trời mới tờ mờ sáng dinh thự to lớn nhà họ Lê còn chìm trong giấc ngủ mơ màng thì đột nhiên một âm thanh chấn động rất lớn làm cả mặt đất rung chuyển. Tiếng còi báo động cùng lúc hú lên inh ỏi. Đám bảo vệ quanh năm ăn ngon ngủ ấm còn nằm trên giường bật tung cả người hoảng hốt ngơ ngác. Tên bảo vệ tên Minh hôm nay đến ca trực cổng đang ngủ say sưa bất ngờ bị âm thanh như động đất làm té nhào từ trên ghế bố xuống. Hắn lồm cồm ngồi dậy, tay cuống cuồng cầm lấy dùi cui điện hùng hổ chạy ra… Nhưng khi thấy được thứ gì tạo ra âm thanh đó, miệng hắn há hốc quên luôn cả việc hô hoán tình huống khẩn cấp…
Cổng rào cao sáu mét bằng thép tấm nặng hàng tấn của dinh thự nhà họ Lê đã đổ sập bị ba chiếc xe bán tải gầm rú kéo lê ra thật xa. Từ bên ngoài vô số người đông nghịt phần lớn là đàn ông tay cầm cuốc xẻng, gậy gộc cả đao kiếm hùng hổ xông vào cổng rào toan hoang của dinh thự nhà họ Lê…
-
GIẾT MA TU… GIẾT…
-
QUÉT SẠCH MA TU RA KHỎI AN NAM…
Minh không dám ngăn cản, họ đi tới hắn liền lùi nhanh rồi nhớ đến trách nhiệm của mình liền quay đầu chạy vào trong vừa hô hoán.
-
KHẨN CẤP… ĐỊCH TẬP KÍCH…
Trong đó vẫn có vài kẻ yếu bóng vía không chịu nổi cảnh máu tanh mà nôn mửa, lập tức bị đám đông dè bỉu xem thường. Một trong những kẻ nôn mửa đó gương mặt tái nhợt, bên mặt còn có một miếng băng gạt khá lớn… Hắn chính là Hoài Nam. Hoài Nam chen chúc trong đám dân chúng bị đám đàn ông thuộc hạ của Hoàng Bá kè kè bên cạnh. Hắn nhìn thi thể người bảo vệ quen mặt của nhà mình lại nhìn dòng người đang đẩy mình đi sâu vào trong mà lòng ngổn ngang không biết diễn tả thế nào.
-
Hai ngươi mang hắn vào phòng sách lấy đồ… Xong lập tức châm lửa đốt…
-
Vâng…
Hoàng Bá thấy hai tên thuộc hạ của mình thành công đột nhập vào trong mà đám đông không ai nhìn thấy, hắn nhếch mép cười. Cảm giác hòa mình trong một đám kiến hôi vẫn có một chút thú vị.
Vốn kế hoạch ban đầu của Hoàng Bá là mạnh mẽ xông vào huyết tẩy nhà họ Lê. Nhưng thời điểm hắn quay về đến thành phố mới hay tin đêm qua một đoạn video tố cáo thân phận ma tu của Khánh Phương đã lộ ra trên internet. Và một kẻ uy tín lâu năm trong Hiệp hội tu chân An Nam đã thừa cơ cả đêm kích động tụ họp dân chúng ở quảng trường trung tâm thành phố để chuẩn bị giáng cho ông Bắc một đòn chí mạng.
Thông điệp kêu gọi là… Người đến tham dự cuộc bài trừ ma tu khỏi đất An Nam là anh hùng của đất nước. Mỗi người được nhận một phần tiền bồi dưỡng và chu cấp thức ăn đồ uống đầy đủ chu đáo trong suốt một đêm tụ tập cho đủ số lượng. Hoàng Bá được đích thân kẻ đó gọi điện mời tham gia. Bọn chúng cũng không biết mục đích ban đầu của mình đã bị nhóm người Hoàng Bá lợi dụng.
Hoàng Bá cho người lén lút bỏ vào những ổ bánh mì thức ăn của mọi người một loại thuốc bột không mùi không vị vừa lộ ra trong không khí liền tan thành vô hình. Đó là một loại thuốc gây kích động thần kinh. Không thấy máu thì thôi. Chỉ cần thấy máu sẽ làm cho người ta ảnh hưởng dẫn đến chém giết điên cuồng. Hoàng Bá cũng không ngờ lần này vì trả thù cho con trai mà vô tình nhặt được một cơ hội ghi công to lớn như vậy. Từ lúc vào dinh thự nhà họ Lê, thuộc hạ của hắn luôn ra tay tàn nhẫn chém giết cho đám dân chúng ngu si kia hăng máu. Hiện giờ chỉ cần nhìn nơi đám người này đi qua không để lại một thi thể nguyên vẹn cũng biết loại thuốc kia phát huy cực kỳ hiệu quả.
Hoài Nam bị đưa vào phòng sách, hắn lập tức giở tung hàng sách trên kệ xuống chỉ vào một cái két nhỏ giấu âm bên trong. Hoài Nam tuy biết cha nuôi cất những thứ quan trọng ở đây nhưng hắn không có mã số. Hai gã Trúc cơ nhếch mép cười nhạt bước lại. Chúng cầm một con dao đen đúa như quanh năm thiêu đốt trong bếp lò. Dồn linh lực cho nó đỏ ửng lên liền có thể cắt xuyên qua hai bản lề két sắt. Hiển nhiên do ông Bắc chủ quan vì nơi này là nhà mình, an toàn như tường đồng vách sắt không cần dùng đến loại két kiên cố hơn…
-
Tìm thấy rồi. Có tận bốn miếng… Hắc hắc… Lần này Bang chủ sẽ trọng thưởng ah…
-
Wah… Rất nhiều ngân phiếu do ngân hàng Thụy Sĩ phát hành…
-
Cậu Hai… Họ là ai ? Bên ngoài là chuyện gì ?
-
Bang chủ không muốn thông tin ông lấy được bốn miếng ngọc bội lọt ra ngoài… Ngươi biết phải làm gì rồi chứ ?
-
Tôi đã biết…
-
Cậu Hai… Cậu… cậu đừng giết con. Con là… là người của cậu mà… – Hằng khóc mếu máo quỳ xuống van xin.
-
Câm miệng… – Hoài Nam gằn giọng tức giận.
-
Hắc hắc… Thật không ngờ… Mày có vợ đẹp như vậy mà vẫn xơi cả con bé giúp việc trong nhà. Thật nể ah…
-
Chết đi…
-
Cậu… sẽ rất nhanh đi cùng con… Rất nhanh… con chờ cậu…
“ẦM…”
Cùng lúc đó hai cánh cửa gỗ nặng nề đổ sụp ngay trước mặt Hoài Nam. Đám người đã giết đến đỏ mắt hùng hổ lao vào vừa thấy bên trong có gã đàn ông cầm đao gương mặt tái xanh hoảng hốt thì lao đến điên cuồng chém giết…
-
AAAA… KHÔNG…
Lúc này, Đan Trung cõng trên lưng ông Đức gương mặt trắng bệch vì mất máu chạy lên lối cầu thang dành cho người giúp việc lên lầu một. Đêm qua trở về đây chỉ kịp băng bó sơ cái chân đứt cho ông Đức, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã xảy ra biến cố này. Giây phút này lẽ ra hai người nên sớm leo rào phía sau mà trốn đi nhưng ông Đức cứ nhất quyết bắt Đan Trung đưa mình trở lại lầu một của gia chủ.
-
Nơi này… có thứ phải tiêu hủy. Không thể để tin tức quan trọng của ông chủ lọt ra ngoài…
-
“CÓ AI KHÔNG… CỨU…”
-
“CÓ AI KHÔNG ? BỌN CON SẮP CHẾT NGẠT RỒI…”
“Phùn…”
Phong Hỏa trận bùng cháy mãnh liệt. Ngọn lửa mang một màu xanh lá tuyệt đẹp nhưng sức nóng làm cho Đan Trung không khỏi lùi lại vài bước.
-
Chú… Đám con nít trong kia đã làm ra việc gì ? – Đan Trung không nhịn được hỏi.
-
Chúng sao ? Không làm gì cả. Thậm chí đã giúp ông chủ một việc lớn. Nhưng đành chịu thôi… Thông tin chúng biết không thể để ai khác biết…
-
Cậu muốn biết thông tin đó chăng ? – Ông Đức chợt nhìn sang Đan Trung hỏi.
-
Ặc… Không. Con còn yêu đời lắm. Biết ít mới sống lâu mà… Phải không chú ?
-
Ha ha… Vậy mới là kẻ thông minh.
Ông Đức bị cổ mình vẫn không ngăn được máu nóng trào ra xối xả. Ánh mắt ông từ lưỡi dao cắm ngập trên ngực chuyển lên gương mặt Đan Trung đầy vẻ khó tin… Cuộc đời này ông Đức rất ít khi nhìn lầm người. Như mợ Hai Khánh Phương, ông luôn yêu quý tôn trọng vì vừa gặp ông đã khẳng định mợ là một người phụ nữ tốt. Dù lúc này người đời đều xem mợ hai là mục tiêu chém giết… Nhưng ông Đức biết, mợ Hai là hoàn toàn vô tội. Nếu không gả vào căn nhà này, có lẽ mợ Hai sẽ được sống cả một đời yên bình… Nhưng tên Đan Trung này, phải xem là kẻ thứ nhất ông nhìn nhầm. Chỉ sai lầm một lần là phải trả giá bằng cả mạng sống.
Đan Trung đạp thẳng vào ngực lão Đức làm cho cả người lão đâm sầm vào cánh cửa phòng, đè lên vành đai lửa của Phong hỏa trận. Mùi tóc và mùi thịt khét bốc lên làm Đan Trung phải che mũi mới chịu nổi. Hắn lấy hết sức tống mạnh vào cánh cửa to lớn.
“Rầm…” – Cánh cửa bật tung. Khói bên trong ùa ra. Bên trong có tiếng ho sặc sụa không ngừng.
-
RA ĐÂY NGAY… Nhanh…
-
Anh… Anh là… Thầy Trung ? – Thy Thy ngạc nhiên lắp bắp hỏi.
-
Em nhận ra tôi ? Em là… – Đan Trung hơi ngờ ngợ nhíu mày.
-
Em là Thy Thy… Học lớp 10A7 cô Khánh Phương làm chủ nhiệm.
-
A đúng rồi…
-
CÓ NGƯỜI TRÊN NÀY…
-
CHẠY….
-
Thầy ơi… Đã xảy ra chuyện gì ?
-
Không muốn chết thì ngậm miệng mà chạy… Không có thời gian giải thích…
-
ĐUỔI THEO CHÚNG…
-
GIẾT…
-
ĐỪNG ĐỂ CHÚNG CHẠY…
-
GIẾT…
-
NHANH…
-
ĐẠT….
-
Đi đi… Đi nhanh… Mặc kệ tao…
-
CHẾT ĐI…
-
GIẾT NÓ…
-
HÀO… ĐÓN LẤY…
-
HỘI… ĐỪNG… – Thy Thy nước mắt giàn dụa gào lên.
-
BUÔNG TÔI RA…
-
NGU NGỐC… CHẾT CẢ LŨ THÌ ANH HÙNG LẮM SAO ?
-
MẶC KỆ TÔI…
-
Em muốn chết chung với anh em đúng không ? Được… Em nhảy xuống đi… Tôi hứa sẽ giúp em ném con bé kia vào đây. Cho cả năm đứa cùng chết mới trọn tình trọn nghĩa…
-
KHÔNGGGGG… AAAAAA…
-
AAAAAA… TAO GIẾT CHÚNG MÀY…
-
AAAA… HỘI… CHẠY ĐI… MANG THY THY CHẠY ĐI… – Hào mặt mũi đầy máu gào lên, vừa dùng một cánh tay có thể cử động cầm cây xẻng chém loạn xạ.
-
AAAA… CHẠY ĐI…
Đan Trung nghiến răng thoăn thoắt leo qua rào. Vừa nhảy ra bên ngoài bờ rào hắn đã phóng người đuổi theo tên nhóc kia.
-
AAAAAA…
—————-++++++++————–
6h30 sáng, tại phòng điều khiển trung tâm của Cục Cảnh sát,
Phía trước màn hình lớn là bốn dãy bàn điều khiển rất nhiều màn hình hiển thị thông tin thông số báo cáo về những hoạt động đang diễn ra trên khắp các địa bàn thành phố. Lúc này hơn hai mươi người cảnh sát nét mặt nghiêm trọng đứng phía sau dãy bàn điều khiển đã ngồi kín người. Tất cả ánh mắt đều nhìn lên màn hình lớn phía trước đang phát trực tiếp cảnh tượng vô cùng hỗn loạn đang diễn ra ngoài đường phố. Dòng người đông nghìn nghịt cầm gậy gộc các loại vũ khí thô sơ đi đến đâu đập phá đến đó… Nơi họ đi qua là những dãy cửa hàng toang hoang vỡ nát. Còn có không ít người muốn đứng ra can ngăn bị đánh đập tàn nhẫn đến thoi thóp.
-
Dòng người đã vượt qua con số 5000. Vẫn đang di chuyển theo hướng trung tâm thành phố.
-
Thiếu tá Cảnh. Ông không định đưa ra ý kiến của mình sao ?
-
Hừ… Xin lỗi Trung tá. Tôi đang chấp hành mệnh lệnh của cấp trên. Không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì… – Thiếu tá Cảnh hậm hực hừ lạnh.
-
Thôi mà… Cấp trên không cho Đội Điều tra Đặc biệt của anh tham gia. Nhưng đây là Cục Cảnh sát. An ninh của thành phố là nơi này phụ trách…
-
Tôi sẽ hỗ trợ. Trừ phi anh Ủy quyền cho tôi hoàn toàn dẹp yên vụ này… – Thiếu tá Cảnh nói.
-
Được… Làm giấy báo bệnh cho tôi kèm theo một Quyết định Ủy quyền…
-
Được rồi. Ai đang phụ trách chuyển lệnh điều hành… Ai đang phụ trách tin tức… Ai đang phụ trách công tác phối hợp an ninh với quân đội. Vui lòng đứng lên… – Ông Cảnh ánh mắt sắc bén nhìn quanh phòng.
-
Có mặt thưa Thiếu tá. Tôi là Đại Úy…
-
Xin lỗi. Thời gian quá cấp bách không cần giới thiệu… Tôi cần tạm thời thay đổi vị trí của ba người bằng ba người khác…
-
Thiếu tá. Cái này có cần thiết không ? Ba người họ nắm giữ vị trí này nhiều năm rồi.- Trung tá Nghĩa ái ngại hỏi.
-
Tôi cần chắc chắn mọi mệnh lệnh của tôi được thi hành lập tức, không chần chừ, không hỏi ý kiến bất kỳ ai khác… Như vừa rồi là một ví dụ.
-
Được rồi.
-
Nâng tình trạng khẩn cấp của thành phố lên mức cao nhất.
-
Rõ…
-
Cảnh báo toàn bộ địa phương cảnh giác các trường hợp tụ tập hơn một trăm người ngoài nơi công cộng… Phòng ngừa những kẻ mang mục đích xấu giật dây lan rộng mức độ bạo động.
-
Rõ…
-
Lập tức điều các đội cảnh sát cơ động phòng vệ các quận ngoài trung tâm về hỗ trợ. Đưa lực lượng chống khủng bố lên tuyến đầu… phong tỏa các tuyến đường dòng người chuẩn bị đi qua. Giải tán người dân tạm thời rời khỏi nhà.
-
Rõ…
-
Báo cho quân phòng chuẩn bị bốn chiếc F-35 sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào…
-
Rõ…
-
Thiếu tá, vợ chồng ông Huỳnh Tấn Cang và hơn năm mươi người bên đội an ninh của mình đã âm thầm khống chế tòa nhà The Sun View. Nơi dự kiến chuyến bay ông Bắc hạ cánh lúc 10h00. Ông ta còn công bố tất cả tổn thất liên quan đến tài sản và hoạt động của tòa nhà do bản thân ông ta chịu trách nhiệm trước pháp luật.
-
Haizz… Đến lãnh đạo cấp cao cũng làm loạn là sao ?
-
Tôi biết rồi. Cảm ơn Trung Úy.
-
Từ giây phút này trở đi. Tôi yêu cầu tất cả lực lượng áp dụng thiết quân luật với những kẻ nổi loạn… Đập phá tài sản chúng ta tạm thời không can thiệp. Nhưng động đến một người dân vô can. Lập tức nổ súng bắn hạ…
-
Rõ…
-
THIẾU TÁ… VIỆC NÀY KHÔNG ĐƯỢC…
Nhìn nét âu lo trên mặt ông, ông Cảnh vẻ mặt nghiêm túc nói:
-
Tôi đã có ủy quyền. Mọi mệnh lệnh tôi đưa ra tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
-
Nhưng Thiếu tá… Họ cũng là người dân đang bị lợi dụng kích động thôi. Bắn họ có phải là…
-
Tôi biết họ bị lợi dụng. Nhưng một khi hai tay họ vấy máu thì họ không còn vô tội nữa rồi. Đây là cách duy nhất mạnh mẽ ngăn chặn việc này phát sinh lan tràn… Nếu họ muốn diệt ma tu, tôi không can thiệp. Nhưng nếu họ còn động đến một người dân không liên can… Tôi quyết không bỏ qua dù phải dùng đến sức mạnh quân sự để đàn áp.
————–+++++++++————
7h30 sáng, tại đảo Vọng Phu,
Hơn hai trăm phụ nữ làng Vọng Phu mắt đỏ hoe không ngừng vẫy tay nhìn chiếc trực thăng gầm rú từ từ rời khỏi mặt đất. Phía sau họ là hai mươi ba ngôi mộ mới xếp thành hàng ngay ngắn như cùng đưa tiễn. Phía xa gần bờ biển tại vị trí làng Vọng Phu trước đây đã xuất hiện những mái nhà mái tôn mới tinh ngay ngắn san sát nhau… Đám đàn ông vẫn tất bật làm việc để hoàn tất toàn bộ trong ngày hôm nay…
Bên trong máy bay, Khánh Phương để Trung nằm gối lên chân mình, hai mắt đỏ hoe nhìn nhóm phụ nữ đã rất nhỏ bé vẫn vẫy tay với mình. Nàng không ngờ cha nuôi kiên quyết ngay sáng nay quay về thành phố. Để cho nàng yên lòng, ông cam kết công trình dở dang ở làng Vọng Phu sẽ hoàn tất ngay trong hôm nay. Sáng nay Trung vẫn chưa tỉnh lại nhưng vết thương sau lưng anh đã có dấu hiệu khép lại một chút. Khánh Phương biết để anh hoàn toàn khôi phục mình cần phải tiếp tục rút tử khí ra khỏi người anh.
-
Hừ…
Khánh Phương vốn đã rất đẹp lại thêm vào một loại khí chất mị hoặc chỉ ma tu mới có càng làm cho đàn ông không thể rời ánh mắt ra khỏi nàng. Loại mị hoặc đó còn thay đổi theo tâm trạng của Khánh Phương. Đêm qua khi cồn cào ham muốn thì nó làm cho sự quyến rũ khêu gợi của thân thể, ánh mắt nàng tăng hơn cả trăm lần. Sáng nay khi Khánh Phương buồn bã, sự mị hoặc đó lại toát ra một vẻ mỏng manh yếu ớt đầy thương cảm làm cho bốn người đàn ông bên cạnh chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi dỗ dành.
Ông Bắc hít sâu một hơi hai mắt khép hờ vận chuyển linh lực toàn thân vài vòng chu thiên để đầu óc mình thanh tỉnh. Ông quyết định từ lúc này đến lúc máy bay đáp xuống tại điểm đến ông sẽ không nhìn sang Khánh Phương lần nào nữa. Nếu không chính ông cũng không đủ khả năng rời đi… Sáng nay khi báo tin cho ông Cảnh thời gian dự kiến máy bay đến thành phố ông đã nhận được một tin vô cùng không tốt. Chính phủ chỉ thị Đội điều tra đặc biệt không được tham gia vào vũng nước đục này. Lý do của chính phủ đưa ra cũng rất chính đáng… Khánh Phương hiện nay là ma tu nhưng cũng là tu chân giả. Vấn đề của tu chân giả họ không tiện can thiệp. Ông Cảnh còn đưa ra một cảnh cáo với ông… Trong trường hợp xảy ra tranh đấu chém giết, không được để lan đến dân chúng những người không tu luyện… Nếu xảy ra, ông buộc phải dùng sức mạnh quân sự trấn áp. Ông Bắc chỉ cười nhạt không đưa ra ý kiến gì… Vì chính ông cũng sẽ tránh đi không nhúng tay vào việc này.
Khánh Phương sáng nay chắc chắn phải trở thành tế phẩm. Vì vậy giữ Hoài Trung lại cũng không có giá trị gì… Thức hải của nó ông không có lá gan xông vào một lần nữa. Vậy thì xem như ông thành toàn cho hai đứa mãi mãi bên nhau…
9h45, cùng ngày,
-
Đến rồi…
-
Có Khánh Phương trên máy bay không ? – Lý Được hỏi một người bên cạnh.
-
Khẳng định là có…
-
Tại sao lão già Hoài Bắc này còn đưa nàng về đây chứ ? Chọn bừa một bãi đất nào mà đáp xuống không được sao ?
-
Ông ta là đang giao nộp Khánh Phương… Nếu để nàng chạy trốn thì cơn tức giận của công chúng sẽ đổ dồn lên đầu ông ta…
-
Mẹ kiếp… Còn có loại đàn ông này sao ? – Lý Được nghiến răng ken két.
-
Lê Hoài Bắc từ trước đến giờ không làm việc không có lợi ích… Không làm việc thua thiệt cho bản thân mình. Đó là bản chất của ông ta… Người hiểu ông ta nhất không ngoài Huỳnh Tấn Cang. Vì thế mà hai vợ chồng họ mới đưa ra phương án không khác gì đi chịu chết này…
-
Cửa chính tòa nhà The Sun View thất thủ rồi. – Một người khác đang dùng ống nhòm quan sát nói. – Có lẽ bên ông Cang đã cắt thang máy…. Đám người điên kia đang chạy sang hướng thang bộ.
-
Ông chủ… ông xem thứ tôi vừa gửi sang. – Lý Được chợt giọng nghiêm trọng nói.
-
Nhiệt độ trong đầu của những kẻ này cao một cách bất thường… Thông thường nhiệt độ bên trong hộp sọ người luôn thấp hơn các vị trí khác vì mạch máu rất nhỏ… Nhưng đối với kẻ này thì ngược lại… trong đầu hắn đang nóng đến 38,5 độ.
-
Đây là ấm đầu đúng nghĩa đen ah. – Người trợ lý bên cạnh lẩm bẩm một mình. – Chỉ cần tăng thêm một độ C, bộ não của hắn sẽ bắt đầu quá trình chết cục bộ…
-
Hầu hết những kẻ điên cuồng bên dưới đều có tình trạng này… Đây là một loại đầu độc tập thể ah…
-
Thuốc gây kích động thần kinh sao ? – Giáo sư Châu nhíu mày lầm bẩm.
-
Cậu lập tức chụp thêm nhiều hình ảnh đều gửi cho tôi. Tôi lập tức báo cáo chính phủ… Khả năng rất cao là có kẻ lợi dụng cơ hội này âm thầm phá hoại an ninh quốc gia…
-
Vâng…
Lúc này bên trong máy bay, người phi công nói lớn vọng ra sau hỏi ý ông Bắc.
-
Ông chủ, tôi không nhận được tín hiệu của bãi đáp… Chúng ta có nên di chuyển sang bãi đáp khác không ?
-
Không cần. Họ vừa gọi tôi. Tín hiệu đèn của họ đang bị lỗi. Không ảnh hưởng gì… – Ông Bắc thản nhiên nói.
-
Vâng ạ…
Chiếc máy bay từ từ hạ xuống. Khi Khánh Phương nhìn ra ngoài cửa sổ nàng hơi ngạc nhiên vì thấy được cha mẹ mình. Quanh họ còn có không ít vệ sĩ… Thật lạ. Cha nàng có đường lối chính trị ôn hòa, ông hầu như không có kẻ thù. Từ trước đến giờ cha mẹ ra đường hầu như không mang theo một người vệ sĩ nào.
Máy bay còn chưa đáp xuống, Khánh Phương đã có chút nôn nóng. Nàng cảm thấy như đã rất rất lâu rồi mình không được gặp lại cha mẹ. Càng máy bay vừa chạm lên bãi đáp… Ông Bắc cũng không đợi phi công đi xuống mà tự mở cửa máy bay. Nhưng ông không bước xuống mà nhìn sang Khánh Phương, ông nói:
-
Con đưa Trung xuống gặp Cha mẹ trước đi… Ta nói chuyện nói với bốn đứa Văn Hòa một chút…
-
Vâng…
-
Để anh giúp…
Cảnh tượng này thật sự có chút hài hước… Dù trọng lượng khoảng 80 cân của Trung so với sức lực Trúc cơ giả của Khánh Phương thật không có gì đáng nói. Nhưng kích thước cơ thể anh so với nàng đúng là chênh lệch không nhỏ. Hai chân, hai cánh tay anh dài thượt lòng thòng chạm đất theo từng bước của Khánh Phương làm cho vợ chồng Tấn Cang và đám vệ sĩ cũng há hốc nhìn nhau.
Lúc này trên bầu trời đã xuất hiện vài chiếc trực thăng lẫn flycam của các kênh truyền thông truyền hình. Hình ảnh của Khánh Phương cõng một người đàn ông bất động hai chân dài thượt chạm đất làm vô số người không nhịn được cười.
-
Cô Phương cõng ai vậy ?
-
Chắc là anh Nam, chồng cô thôi…
-
Không phải… Người này đầu tóc bù xù như người rừng vậy…
-
Mà… Mày có nghĩ cô Khánh Phương là ma tu thật không ?
-
Xem đoạn video kia thì rõ rồi còn gì nữa. Nhưng tao cứ thấy dường như lúc đó cô không biết gì cả…
-
Không biết mà có thể hút khô tên kia sao ?
-
Biết đâu do hắn tự nguyện dốc hết… bơm vào người cô thì sao ?
-
Tầm phào… Bậy bạ…
-
CHA… MẸ… – Khánh Phương vui vẻ gọi lớn.
-
Mau qua giúp nó…
-
Phụ nữ ai đi cõng đàn ông như vậy chứ ?! – Bà Khánh Vy dù lòng đang rất lo lắng nhưng nhìn con gái như vậy cũng không khỏi mắng một câu.
-
Mà thằng đó là ai… Không giống Hoài Nam ah…
-
GIẾT MA TU… GIẾT…
-
MAU ĐƯA ÔNG BÀ LÊN TRỰC THĂNG…
Khánh Phương hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai người vệ sĩ vừa đón lấy Trung, vội vàng xốc anh lên lưng, cùng kéo Khánh Phương chạy gấp.
-
CHẠY MAU…
“Phạch… phạch…”
Gió từ cánh quạt như một một cơn lốc thổi cả người nàng và Trung chao đảo lùi lại. Khánh Phương nhìn theo chiếc trực thăng lúc càng xa lòng chợt dâng lên một cảm giác thất lạc đau đớn. Nàng không ngu ngốc đến mức giây phút này vẫn không hiểu được việc gì đang xảy ra. Đám người này đến đây là vì nàng, vì giết ma tu. Dưới áp lực số lượng đông đảo của họ cha nuôi đã đưa ra lựa chọn… Ông đã chọn từ bỏ nàng và Hoài Trung, còn có tính mạng của cha mẹ nàng ông cũng không quan tâm.
-
KHÁNH PHƯƠNG CHẠY ĐI CON…
-
KHÔNGGGGG…
-
BẢO VỆ CON GÁI TA…
-
TẤN CANG…
-
CÔ PHƯƠNG… MAU CHẠY ĐI…
-
GIẾT…
-
AAAAAAAA…
Khoảnh khắc chạm đến tột cùng của sự đau đớn vòng xoáy trong đan điền của Khánh Phương đã bắt đầu nổi loạn giận dữ như trở thành trung tâm của một cơn bão khổng lồ. Dòng linh lực đen tuyền ồ ạt như thác lũ đổ toàn thân truyền đến tứ chi…
————++++++———-