KHI BẦU TRỜI TĂM TỐI – Truyện Sex Dài 18+ – Update Chương 43
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KHI BẦU TRỜI TĂM TỐI – Truyện Sex Dài 18+ – Update Chương 43
Tác Giả: Đông Phấn Nguyên
Danh Mục: Bạo Dâm, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: BDSM, siêu năng lực, some
Lượt Xem: 2230 Lượt Xem
Máu từ vết dao đâm chảy ra không ngừng, Tuấn một tay vịn chặt vết thương ngăn nó chảy máu, hắn đau đớn đi loạng choạng về phía kẻ vừa đâm mình, trên tay siết chặt con dao.
Hắn muốn gã kia đền lại một dao, đúng hơn là cả tính mạng.
Tâm lúc này cực kì sợ hãi, một cô gái lương thiện chỉ biết đến sách vở như nàng chưa từng tự tay giết con gà chứ đừng nói đến việc nhìn cảnh tượng đâm chém nhau thế này.
Trời tối cộng mắt cận nên nàng chẳng thấy gì, nhưng tai nàng nghe rõ những tiếng đánh đấm, tiếng gào thét, tiếng đau đớn.
" Đừng….đừng giết tao….tao xin mày!" Thấy Tuấn tiến đến với con dao trong tay gã kia sợ đến vãi đái ra quần cầu xin tha.
Lúc này Tuấn đột nhiên gục xuống, hắn hết sức rồi…máu chảy nhiều quá, mắt hắn bắt đầu mờ đi. Hắn mất dần ý thức, bên tai chỉ nghe văng vẳng tiếng hoảng hốt của Tâm.
" Mình không xong rồi!" Tuấn thầm nghĩ, sau đó chìm vào hôn mê.
" Tuấn…Tuấn mau tỉnh lại đi em…huhu!"
3 ngày sau tại bệnh viện…
Bên ngoài phòng bệnh, Tâm đứng nhìn qua ô kính cửa mà không khỏi nghẹn ngào. Thầy Ba ngồi ở hàng ghế chờ, vẻ mặt cũng không mấy tốt hơn.
" Nếu không phải em ấy cứu em thì….!" Tâm lấy tay nhấc kính cận lên lau nước mắt.
Thầy Ba an ủi : " Đừng tự trách, đâu ai muốn chuyện này xảy ra."
" Liệu em ấy có tỉnh lại không ạ?" Tâm bất an hỏi, nàng thực sự rất lo lắng.
Thầy Ba đáp : " Suy nghĩ tích cực lên, chắc chắn thằng nhóc sẽ tỉnh lại."
Lời động viên của thầy Ba chẳng làm Tâm bớt lo, nàng vẫn đứng nhìn vào bên trong với ánh mắt lo âu cùng nỗi tự trách rất lớn.
4 ngày sau…
Tâm bắt xe ôm tới bệnh viện, hớt hải đi thang máy tới phòng bệnh Tuấn đang nằm vì nghe được tin Tuấn tỉnh lại.
Lúc này thầy Ba đang đứng ngoài cửa trao đổi với bác sĩ.
" Chúng tôi cũng đã rất bất ngờ, bệnh nhân mất máu quá nhiều cộng với trấn thương ở vùng đầu. Dự kiến phải nửa tháng thậm trí một tháng mới có thể tỉnh lại, nhưng kì tích đã xuất hiện…cơ thể cậu bé bình phục nhanh gấp 3 người thường, lượng máu sản sinh ra bù lại lượng máu đã mất cũng gấp mấy lần tốc độ thông thường…!" Bác sĩ nói với một thái độ hết sức ngạc nhiên.
Thầy Ba cười cười dúi vào tay bác sĩ vài triệu rồi nói : " Thằng bé là võ sinh của tôi, tôi thường cho cậu bé tập luyện nên cơ thể rất khỏe mạnh hồi phục nhanh chắc cũng không quá bất thường…phiền bác sĩ giấu kín điều này."
Bác sĩ nhận tiền, dù sao hồi phục nhanh cũng là điều tốt chứ không có hại gì. Bác sĩ nói : " Hiện tại chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nếu không có gì thay đổi khoảng nửa tháng nữa cậu bé có thể xuất viện."
" Vâng cảm ơn bác sĩ!" Thầy Ba gật đầu nói.
Khi bác sĩ đi khỏi, Tâm cũng vừa hay chạy tới trong bộ dạng hớt hải.
" Anh Ba, Tuấn tỉnh rồi sao? Bác sĩ có cho vào thăm không?" Tâm cười mừng rỡ hỏi.
Thầy Ba gật đầu : " Vào thôi."
Tuấn tỉnh lại trên giường bệnh. Hắn thấy mình mặc quần áo bệnh nhân, dây dợ cắm đầy người. Miệng đeo máy thở oxy đầu băng bó, nói chung là toàn thân chỗ nào cũng có vết thương.
Hắn nhớ lại đêm hôm đó, một đêm liều chết, một đêm kinh hoàng.
" Vẫn còn cái mạng!" Tuấn thở phào, hắn tưởng mình sẽ chết khi gục xuống nhưng hắn vẫn sống.
Trong cơn mê sảng, Tuấn nghĩ tới khoảnh khắc được ở bên gia đình, bên mẹ và em gái. Lúc đó hắn không muốn tỉnh lại, nhưng mẹ hắn lại đuổi hắn đi.
Sau khi bị đuổi đi thì hắn tỉnh lại, có lẽ lúc đó hắn đã đối diện với cái chết. Mẹ hắn dù trong mơ vẫn muốn bảo vệ cho hắn.
Hắn cảm thấy sau lưng có chút đau nhức, trên đầu cũng vậy. Lúc này cửa phòng mở ra thầy Ba và Tâm đi vào.
Tuấn đeo mặt nạ thở oxy nhưng vẫn nói chuyện bình thường, hắn mở miệng chào : " Thầy…chị Tâm!"
Thấy Tuấn vừa tỉnh sau hôn mê và rất tỉnh táo, Tâm bước đến ngồi xuống bên giường bệnh đôi mắt lại đỏ hoe, nàng không kìm nổi cảm xúc.
" Tuấn…em vẫn nhận ra chị sao?…tốt quá rồi em tỉnh làm chị mừng quá…chị đã rất lo lắng."
Tuấn cười đáp : " Em không sao…mừng vì chị an toàn."
Tuấn liếc mắt qua nhìn thầy Ba, lúc này thầy Ba cũng nhìn hắn rồi nói : " Tỉnh dậy là tốt rồi."
" Em nằm đây bao lâu rồi?" Tuấn hỏi.
Thầy Ba đáp : " 7 ngày."
Tuấn trợn mắt, vậy mà đã 7 ngày trôi qua rồi. Hắn lại nhớ tới đám người định giở trò với Tâm và bị hắn đánh, không biết chúng giờ sao rồi.
" Vậy còn…mấy gã kia đâu ạ?" Tuấn hỏi.
Thầy Ba trầm giọng đáp : " Xử sạch sẽ rồi…nhóc cứ dưỡng thương cho tốt đi rồi mau trở về tiếp tục huấn luyện."
Toàn đã được đưa về nhà, cái chân gãy đó có lẽ vài tháng nữa sẽ khỏi. Còn về phía Tâm, nàng tự thấy bản thân nợ Tuấn nên đã chủ động tới thăm và chăm sóc hắn như một lời cảm ơn.
Việc Tuấn nằm viện thầy Ba không cho ai biết, ngay cả tiểu thư Ngọc Anh. Tất nhiên Chiến cùng những em đào kia cũng không biết, chứ nếu không bọn họ đã kéo tới đây rồi.
Mấy ngày tiếp theo sáng nào cũng thế, Tâm thường tới thăm Tuấn khoảng 1 tiếng trước khi tới thư viện làm việc. Nàng thường đem hoa quả tới cho hắn ăn, ngồi trò chuyện cho hắn đỡ chán. Sự dịu dàng chu đáo của Tâm làm Tuấn thầm ước có một cô bạn gái như vậy.
" Em bình phục nhanh thật đấy, bác sĩ nói hơn một tuần nữa em có thể xuất viện rồi." Tâm vừa cầm miếng táo đút cho Tuấn ăn vừa cười nói.
Tuấn lúc này đã được gỡ mặt nạ oxy, dây dợ lằng nhằng cũng không còn chỉ còn một ống truyền nước. Mặt hắn tươi tỉnh hơn rất nhiều, miệng há ra nhận lấy miếng táo ngọt như cặp đùi trắng trẻo của Tâm đang vắt chéo trước mắt hắn.
Tâm hôm nay mặc đồ rất đẹp, một bộ váy xinh lung linh, váy xòe ngắn tới ngang đùi, nàng trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc nửa búi nửa xõa cộng thêm cặp kính tri thức. Tuấn nhìn cặp đùi của Tâm mà chảy nước dãi, thầm ghen tỵ với Toàn.
Hắn đã làm tình với 2 cô gái, cả hai đều có thân hình bốc lửa, kĩ năng làm tình tuyệt vời nhưng cả hai người họ đều có công việc rất vi diệu nên hắn mới dễ dàng đụng vào được thân thể họ.
Giờ đây đối diện với một cô gái hoàn toàn khác, sự mong muốn chiếm hữu nổi lên. Nhưng hắn luôn tự nhủ với bản thân rằng Tâm đã có bạn trai rồi, hơn nữa Toàn cũng không phải kẻ tệ bạc gì, tốt nhất không nên xen vào làm kẻ thứ ba.
" Hì hì…em nói mà, võ vông em cao cường nên mới nhanh hồi phục đó." Tuấn cười cười vén tay áo lên gồng con chuột nhắt khoe làm Tâm cười khúc khích.
" Rồi rồi…võ công em cao cường! Giờ nghĩ lại chị vẫn thấy sợ. Lúc đó em dũng cảm thật đấy, đổi lại là chị chắc đã chạy mất dép rồi." Tâm nhìn Tuấn rồi nói, nàng thực sự rất khâm phục lòng dũng cảm của Tuấn đối với việc cứu một người không thân thích như nàng.
" Chị đừng khen nữa làm em ngại!" Tuấn sắp nở mũi đến phát nổ rồi.
***
Cuối cùng Tuấn cũng được xuất viện, hôm đó Tâm đưa cả Toàn tới. Toàn vì gãy chân nên được Tâm đẩy đi bằng xe lăn.
Khi Tuấn thay xong bộ đồ, Tâm đẩy Toàn đi vào phòng.
" Ê nhóc…cảm ơn em đã cứu bạn gái anh!" Toàn hết sức cảm kích nói với Tuấn.
Tuấn mỉm cười : " Không có gì đâu anh, nhiệm vụ của em mà."
Toàn mời Tuấn nếu rảnh tới nhà hắn chơi hắn sẽ tiếp đón nồng nhiệt. Tuấn đồng ý, dù sao thì Toàn cũng là một công tử nhà giàu, tuy không bì được với gia đình họ Vũ nhưng cũng rất gì và này nọ. Có mối quen biết thế này càng có lợi cho Tuấn về sau này.
Vì việc huấn luyện Tuấn nằm hết trong tay của thầy Ba nên không nhất thiết phải trở về biệt phủ nhà họ Vũ. Thầy Ba nói nếu muốn thực chiến tiếp thì cứ lang thang bên ngoài, dù sao thì những thứ căn bản đã dạy cho Tuấn hết rồi, bây giờ phải xem hắn dùng những bài học đó vào thực tế như thế nào.
Tuấn nghĩ ngay đến việc trở về giúp Chiến, mấy ngày sau Tuấn tới vườn xoài. Đã gần 4 tháng hắn chưa về đây, mùa xoài đã qua đi chỉ để lại những cây xoài xanh lá. Tiết trời tháng 11 mát mẻ, Tuấn đứng trước cổng nhà Chiến thì bất ngờ.
Căn nhà cũ đã thay bằng một ngôi nhà mới, khang trang hơn. Chiếc võng vẫn còn đó nhưng không thấy Chiến đâu, Tuấn muốn gọi cửa nhưng lại nghĩ ra mình có thể trèo qua.
Nhờ thân thủ nhanh nhẹn cùng sức khỏe hơn người Tuấn dễ dàng vượt qua hàng rào mà vào bên trong.
Bên trong căn nhà đóng kín, có thể thấy ánh đèn nháy lập lòe qua khe cửa. Tuấn nhíu mày thầm nghĩ : " Họ đang bay lắc bên trong?"
Tuấn định mở cửa nhưng nó đã cài bên trong, lúc này Tuấn lấy điện thoại gọi cho Chiến nhưng không thấy phản hồi. Tuấn sợ Chiến phê thuốc bất tỉnh nên liền đạp cửa xông vào kết quả nhìn thấy cảnh tượng ngỡ nàng.
Hóa ra trong phòng thực sự đang tổ chức tiệc bay lắc nhưng tiệc đã tàn, mọi người đều phê thuốc mà ngủ lăn lóc. Ngoài Chiến, Thảo, Hoa, Vân ra thì còn vài người mà Tuấn không quen nhưng hầu hết đều là phụ nữ, bọn họ ăn mặc mát mẻ quần đùi áo dây.
Tuấn bước vào trong né tránh không dẫm vào những người đang nằm ở dưới sàn, hắn tới bên Thảo đang nằm trên ghế rồi lay nàng tỉnh lại : " Chị Thảo…chị Thảo!"
Thảo mơ mơ màng màng, nhìn thấy Tuấn thì liền mỉm cười : " Oa…Tuấn đó hả…em về thật tốt…chị nhớ em quá."
Thảo lúc này giống như người phê thuốc uống rượu sau, trong cơn hoa mắt chóng mặt nàng nhìn thấy hình bóng của Tuấn, tưởng mình mơ nhưng vẫn nhào tới ôm hắn.
Nàng không mơ, hắn ở ngay đó và đỡ lấy nàng. Tuấn nhìn mớ hỗn độn này mà không khỏi bất lực.
Khi hết cơn phê, Chiến giật mình tỉnh lại thì phát hiện mọi người cũng đang dần tỉnh lại, Tuấn thì đang ngồi trên ghế cho Thảo gối đầu lên đùi nằm ngủ ngon lành.
" Con mẹ nó thuốc đểu…bị lừa rồi!" Chiến tức giận nghiến răng, tốn tiền mua ít thuốc về cắn cho phê ai ngờ thuốc dỏm làm ngủ luôn chứ đéo phê.
" Ủa Tuấn…mày đó hả?" Chiến thấy Tuấn thì mừng rỡ, nhưng sau đó tưởng mình còn chưa tỉnh thuốc nên loạng choạng đi tới tát vào mặt Tuấn.
" Đau…sao anh tát em?" Tuấn hét lên.
" Tao thử xem tao có đang mơ không…haha đúng thằng em anh đây rồi!" Chiến cười rách miệng xoa đầu Tuấn muốn trọc cả đầu.
Tối hôm đó, khi trong bữa cơm Chiến giới thiệu Tuấn với 3 cô gái mới đến : " Giới thiệu với ba em, đây là Tuấn…thằng đệ ruột của anh đó…còn ba em này là đào mới tên…Huệ, Bích, Phương…cả ba đều 16 tuổi và có 1 năm kinh nghiệm làm đào."
Tuấn nghe vậy tròn mắt : " 16 tuổi?"
Chiến gõ đầu Tuấn : " Mày ngạc nhiên cái gì, mày cũng mới có 15 mà đã chén bà chị tao, tao chưa xử mày đâu."
Nghe vậy Tuấn cảm thấy xấu hổ nhìn qua chỗ Thảo, Thảo đỏ mặt quay đi không nói gì.
" Sao…sao anh biết?" Tuấn cười khổ
Chiến đáp : " Anh cái đéo gì chẳng biết, may lúc đó mày truồn sớm không anh đấm mày rồi…thôi chuyện cũng qua rồi anh cho phép…nhưng phải nhớ đối xử tốt với chị Thảo biết chưa?"
Tuấn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cũng may không bị ngũ mã phanh thây, lăng trì xử trảm. Thảo chỉ biết đỏ mặt cúi đầu bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng.
"Mà anh này, làm ăn khấm khá lắm sao mà sửa lại nhà vậy?" Tuấn lúc này mới nhớ tới căn nhà liền hỏi.
Chiến gật đầu : " Mấy tháng nay phất liên như diều gặp gió, ngày nào cũng kín khách. 6 đào không được nghỉ lúc nào."
Cả đám tiếp tục ăn uống, khi đã ngà ngà say Chiến mới hỏi : " Ở chỗ đó thế nào?"
" Ổn anh ạ!" Tuấn đáp.
" Có chút tin tức của mẹ và em gái chưa?" Chiến coi Tuấn như em ruột nên cũng lo cho an toàn của Liên và bé Trang.
Tuấn lắc đầu : " Vẫn chưa có gì…nhưng em chắc chắn sẽ cứu được hai người họ."
Thời gian có trôi qua, Tuấn dù đã chín chắn lên không ít nhưng tửu lượng thì vẫn thế, uống vài chén mặt đã đỏ gay lên rồi.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Thảo đang ngồi bên hắn, cặp vú to tròn ẩn hiện trong lớp áo 2 dây chật chội. Đôi má ửng hồng vì rượu, ánh mắt lim dim ngồi đó mà nói chuyện cùng những cô gái khác.
Ngồi ăn chơi mấy tiếng cuối cùng cả bọn cũng say khướt, Chiến và Vân là tỉnh nhất. Vân dìu Hoa lên giường trong khi Hoa vẫn còn ú ớ : " Uống…uống nữa đi."
Tuấn cũng muốn đỡ Thảo lên giường nhưng cả hai đã say mềm ngồi gục đầu vào đối phương.
Chiến đá đít Tuấn bảo hắn đứng dậy đưa Thảo lên giường, Tuấn khó khăn bế Thảo lên đi vào giường. Nhà sửa rồi nên có tới 3 phòng ngủ, Tuấn bế Thảo vào căn phòng sâu nhất.
Còn lại ba người Huệ, Bích và Phương, ba cô này cũng đã say mềm và đang hôn nhau tay ba đắm đuối, Chiến lắc đầu rồi quát lên : " Còn ba của nợ này nữa, muốn hôn nhau phệt nhau gì lên giường…tính làm trò ở đây hả."
Nói rồi Chiến xốc từng cô một vứt vào phòng ngủ. Nhìn lại bãi chiến trường bát đũa, Chiến lắc đầu thở dài : " Để mai dọn vậy, giờ mệt vãi rồi."
Hết chương 13.
Tiếng gà gáy vang lên bên tai đánh thức Tuấn dậy sau giấc ngủ say, nhìn lại bên cạnh Thảo vẫn đang nằm ngủ ngon lành và còn ôm chặt hắn.
Đêm qua cả hai đã lao vào nhau một cách điên cuồng, Tuấn cũng không biết cảm xúc đối với Thảo là gì, chỉ biết rằng muốn làm tình với nàng mà thôi.
Tuấn khẽ gỡ tay Thảo ra, đắp chăn lại cẩn thận cho nàng rồi rời khỏi giường. Hắn đang trần truồng vì thế vơ lấy chiếc quần sịp nặc vào. Vừa mặc xong thì cửa phòng mở ra kèm theo một cái đầu thò vào…là Bích. Bích, Huệ và Phương là ba cô bạn thân, cả ba đều khá xinh lại nhỏ tuổi nên nhìn khá đáng yêu chứ không trưởng thành chững chạc như Thảo và Vân.
Tuấn theo phản xạ lấy tay che chim, nhưng không thể nhanh bằng ánh mắt của Bích, nàng đã phát hiện ra con chim khỏe mạnh đang được giấu bên trong chiếc quần kia.
" Hi…chị Thảo vẫn ngủ hả?" Bích đi vào phòng rồi hỏi.
Tuấn đáp : " Vâng."
Tính ra Tuấn nhỏ tuổi nhất ở đây, vậy nên nói truyện lễ phép với Bích cũng dễ hiểu. Bích nhìn Thảo đang nằm như chết trên giường rồi nhìn Tuấn một lượt và đánh giá : " Tướng tá ngon đó."
Tuấn cảm thấy mình thế này có hơi không lịch sự, liền lấy quần sooc mặc vào.
" Đi ra ngoài ăn sáng!" Bích quay người rời đi, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn Tuấn rồi nói.
Tuấn đi theo, ra ngoài thì thấy mọi người đều đã tỉnh lại và đang ăn sáng, mì tôm úp trứng.
Trong khi cả bọn đang ăn, Chiến hỏi Tuấn : " Mày về đây bao lâu?"
Tuấn đáp : " Chắc khoảng 2 tuần anh ạ, anh có việc gì không cho em làm với."
Chiến đảo mắt ra vẻ mừng rỡ, sau đó hỏi : " Mày biết đánh nhau không?"
Sau đó Chiến nhìn Tuấn rồi chán nản lắc đầu : " Mà thôi tao hỏi thừa, nhìn mày còi cọc thế này đánh đấm gì."
Tuấn cũng không thích khoe khoang, chỉ gãi đầu : " Anh quên à?"
Chiến nghe vậy thì nhớ ra, vỗ đùi một cái cười khành khạch : " Ừ nhỉ, con mẹ nó mày được….uống sting nên khỏe hơn người thường."
Đang cao hứng nói nửa câu nhưng Chiến lại không nói thẳng ra mà bẻ lái nhẹ, dù sao thì bí mật này càng ít người biết càng tốt.
Có trợ thủ trong tay, Chiến vỗ vai Tuấn rồi nói : " Lát nữa mày theo anh, anh em mình đi giải quyết một số thằng đang nhăm nhe cái cơ ngơi này của anh."
Tuấn gật đầu ngay, nghe mùi đánh đấm là thích rồi.
Bích ngồi phía đối diện mỉm cười hỏi Tuấn làm hắn xấu hổ đỏ mặt : " Nè Tuấn, hôm qua chị nghe có tiếng lạ phát ra trong phòng em và chị Thảo…không biết có phải chị nghe nhầm không."
Chiến biết Bích đang muốn trêu Tuấn nên chỉ lắc đầu cười, Huệ và Phương cũng hùa theo hỏi làm Tuấn ngượng chín cả mặt.
Lúc này Vân mới lên tiếng dẹp ba cô nàng kia : " Em đừng để ý ba đứa nó, chúng nó chỉ trêu em thôi. Đêm qua chị cũng nghe tiếng lạ từ phòng chúng nó đấy."
Bích quay sang lườm yêu Vân một cái, sau đó ngồi sát lại đặt tay lên đùi của Vân rồi gạ gẫm : " Chị Vân, chị nghĩ sao về việc chơi cắt kéo với em?"
Vân gạt tay của Bích ra rồi nói : " Thôi đi, đừng có gạ gẫm linh tinh. Gu của chị không phải em."
Chiến lườm Bích rồi nói : " Nè nhóc, chơi cắt kéo với 2 đứa kia không đủ sao còn đòi cắt kéo với bồ anh? Anh đá đít mày đó."
Bích cười hì hì, Tuấn thì khó hiểu rồi quay ra hỏi mọi người : " Cắt kéo là trò gì ạ?"
Cả đám bật cười, Bích vồ vập nói với Tuấn : " Em không biết hả? Cắt kéo là trò mà hai người phụ nữ hay chơi khi làm tình với nhau đó."
Tuấn tròn mắt, hắn nào có biết gì về thế giới LGBT, nhìn Tuấn ngơ như bò đội nón mà cả đám cười bò.
Lúc này một bàn tay mềm mại đặt lên vai Tuấn, Thảo trong bộ đồ ngắn tũn gợi cảm ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu giải thích : " Cái Bích, cái Huệ và cái Phương ba đứa chúng nó là les, chỉ thích nữ. Ba chúng nó cũng đang yêu nhau, làm gái vì đam mê chứ không thích đàn ông."
Tuấn thấy Thảo tới thì cảm thấy như có đồng minh, nhẹ cả người. Hắn sắp đũa cho nàng, nàng mỉm cười nói tiếp " Kể cũng hay, nếu ba đứa em không phải les thì chị giữ Tuấn mệt lắm."
Nói xong Thảo quay ra cười tít mắt với Tuấn, còn ngả đầu vào vai hắn một lát như đang thách thức Bích. Tuấn chỉ biết cười hì hì, hắn còn quá non để hiểu hành động đó của Thảo nhằm mục đích gì.
Bích bĩu môi : " Hứ…cứ chờ đó!"
Sau bữa sáng, để mấy cô gái tự ở nhà bảo nhau tiếp khách. Vân giờ có thể thay Chiến quản lý đào, nàng giống như chị đại ở động vậy. Chỉ là cần nàng ra quyết định thì mấy cô đào khách không dám cãi lại vì ai cũng biết Vân đang là bồ của Chiến. Nhưng Vân vẫn dưới quyền một người khác đó là Thảo, từ ngày tương tư Tuấn đến giờ nàng đã không còn hứng thú việc tiếp khách.
Có khi cả tuần mới tiếp 1 khách thì cũng là do Chiến năn nỉ. Có lẽ ai cũng đã đoán được ý đồ hoàn lương của Thảo rồi. Cũng may Động Vườn Xoài có nhiều gương mặt mới nên việc Thảo tính hoàn lương không ai ngăn cản.
Chiến dẫn Tuấn trên con xe máy đểu đi sang làng bên. Sau đó dừng lại ở một vườn ngô rộng, ẩn xe vào vườn ngô để giấu rồi ngồi xuống chờ đợi.
" Mình úp sọt thằng nào hả anh?" Tuấn vừa hồi hộp vừa hưng phấn hỏi.
Chiến đáp : " Có mấy thằng tháng trước úp anh ở đây, anh chạy được. Chúng nó muốn nhắm vào Động Vườn Xoài, hôm nay anh dẫn mày đi úp lại bọn nó…có thể bị thương đấy mày có sợ không?"
Tuấn cười, nếu Chiến biết được hắn từng 1 mình đập 6 thanh niên to khỏe để cứu gái thì chắc mồm rơi xuống đất mất.
" Em cũng hơi sợ…nhưng có anh bảo vệ em mà." Tuấn tỏ ra yếu đuối, hắn muốn Chiến không quá tự tin vào sức của hắn.
Chiến mở cốp xe lấy 2 thanh baton ra đưa cho Tuấn một thanh làm vũ khí, đợi khoảng 30 phút nữa có 3 thanh niên xăm trổ đầu cắt moi đi xe dream tiến tới.
" Đập!" Chiến hô lên, sau đó từ trong bụi lao ra khiến ba thanh niên kia bất ngờ.
Chiến vung baton lên đập vào một thanh niên đang cầm lái khiến thanh niên này phải đưa tay lên đỡ rồi mất lái ngã ra đường.
Thanh niên ngồi sau nhanh tay tóm được tay của Chiến định giằng cây baton thì Tuấn từ trong bụi lao ra cho hắn ăn một đấm gục luôn tại chỗ.
Một cú đấm duy nhất nhưng với sức khỏe của Tuấn thì nhiêu đó cũng đủ gã kia nằm vật ra đất.
Có được sự yểm trợ của Tuấn, Chiến lôi tên phía trước ra một góc rồi đấm đá túi bụi, còn cầm baton nện vào lưng vào vai một cách rất nặng tay.
Thanh niên còn lại hoảng sợ định quay xe bỏ chạy thì Tuấn lao tới bay người dùng 2 chân đạp vào lưng khiến thanh niên kia và xe văng xuống con mương bên cạnh.
Tùm…cả người và xe xuống mương.
" Cứu…tao không biết bơi…ực ực….cứu!"
Thanh niên kia vùng vẫy dưới mương, Tuấn chán ghét quát : " Con mẹ nó… Giang hồ gì đéo biết bơi."
Sợ tên đó chết đuối, Tuấn liền cúi xuống nắm đầu hắn kéo lên.
Chiến có vũ khí trong tay nên phang thanh niên kia tới tấp đến khi thấy máu chảy, thanh niên kia bị thất thế chỉ biết đưa tay lên thủ đầu và mặt.
" Con mẹ mày…úp bố này…hôm nay bố phang chết con mẹ mày!" Chiến vừa phang vừa chửi, đến khi thấy mệt thì quay ra xem thằng em thế nào, hắn há mồm khi thấy Tuấn đã xử xong một thằng và còn đang lôi thằng ngã xuống mương kia lên đấm túi bụi.
" Haha…đánh hay lắm…!" Chiến sảng khoái cười toét miệng.
Chiến đập thêm một cú làm thanh niên kia co rúm như con chó chết, sau đó túm tóc hắn ta kéo lên rồi nói : " Thằng ôn vật…mở mắt to ra mà nhìn xem bố mày là ai…khôn hồn thì biết đường lui…ngu thì tới Động Vườn Xoài lần nữa rồi tao chôn xác mày trong đó luôn….phì!"
Tuấn nói xong nhổ nước bọt vào mặt thanh niên kia rồi gọi Tuấn rút lui. Hai thằng phóng xe như bay tẩu thoát, cả hai cười khoái trí.
Khi đã tẩu thoát một đoạn khá xa, Chiến mới đi chậm lại rồi cười cho đã. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hả hê như vậy.
Chiến hài lòng nói : " Được lắm…xem ra cái nhà giàu kia giữ mày lại cũng làn được chút việc đấy."
" Hì hì…bình thường thôi anh."
" Đánh nhau mệt rồi, đi hốc đã." Chiến chợt cảm thấy bụng sôi dữ dội thì nói, Tuấn cũng cảm thấy đó thế là cả hai quyết định đi ăn.
Chiến đèo Tuấn đến một quán phở gà, một quán mới mở. Chiến vừa ngồi vào đã sảng khoái nói với chủ quán : " Chị ơi, cho 2 bát phở gà đùi đặc biệt nha."
Tuấn nhìn theo hướng Chiến gọi, một người phụ nữ chừng 35 – 37 tuổi với gương mặt đằm thắm. Người phụ nữ quay ra rồi mỉm cười : " Có liền đây."
Chiến đi tới tủ lạnh lấy 2 chai bia ra một cách tự tiện rồi đặt xuống bàn, thấy Tuấn ngạc nhiên nhìn mình thì hắn đá lông mày nói : " Thấy quán này sao?…anh mở đó."
" Thật hả anh?" Tuấn ngạc nhiên.
" Ừ…nhưng anh để người khác đứng tên…chị đó tên Kiều, anh quen chị ấy hồi mấy năm trước…thấy gia cảnh khó khăn nên khi mở cái quán này thì liền cho chị ấy đứng tên vì chị ấy có tay nghề nấu ăn rất ngon." Chiến lấy lọ bột canh đổ ra bát, lấy ít lá chanh thái nhỏ rắc lên, cắt một quả ớt đỏ chót vào rồi dùng đũa đảo đều.
" Anh giao quán này cho người lạ? Có ổn không ạ?" Tuấn hơi khó hiểu vì sao Chiến không giao quán cho người quen.
Chiến giải thích : " Người quen chưa chắc tín bằng người lạ, với lại tao và chị Kiều không phải quen dạng thường đâu…khi nào rảnh tao kể cho nghe."
Tuấn lấy bật bia ra bật nút chia bia rót ra 2 chiếc cốc thủy tinh. Một lát sau Kiều bưng một khay trên đó là 2 tô phở gà đùi đặc biệt…mỗi tô có giá 70 nghìn.
" Phở gà tới rồi đây!" Kiều lên tiếng, lúc này Tuấn mới để ý Kiều có dáng người khá đẹp, mặc dù đã sắp 40 nhưng dáng người chẳng khác gái 20 là bao. Có chăng thì chỉ là hàng họ hơi xuống cấp một chút nhưng vẫn khá ngon.
" Em chào chị!" Tuấn gật đầu lễ phép chào Kiều, khi nàng cúi xuống hắn thấy được khe ngực trắng trẻo ẩn hiện sau lớp áo và tạp dề.
Kiều thấy Tuấn đi cùng Chiến thì cũng hiểu, nàng gật đầu chào lại sau đó mời hai người ăn.
Bát phở gà bốc khói thơm lừng, thịt đùi đầy ắp, sợi phở trắng tinh chìm trong nước hầm xương, những khúc hành lá xanh nổi lềnh bềnh cùng những cọng giá đỗ.
Chiến thọc đũa vào bát, gắp lên một gắp cả phở cả thịt đùi đầy ắp rồi thổi phù mấy cái mới bỏ vào miệng nhai ngon lành.
" Ừm…ngon thật…hốc đi ngồi đấy mà nhìn." Chiến quát Tuấn.
Tuấn cười cười, sau đó cũng bắt đầu ăn. Tuấn lần đầu được ăn một bát phở bà đầy ắp thịt như vậy, mùi vị lại rất ngon. Một phần vì đói một phần vì ngon nên Tuấn húp hết bát phở trong nháy mắt trong khi Chiến còn chưa đến công đoạn húp nước.
Thấy Tuấn ăn xong, Chiến nhìn quanh rồi nói : " Trong thời gian mày rảnh thì ở đây trông cái quán này cho tao, không thì làm phục vụ luôn cũng được."
Tuấn biết Chiến không giao việc mà không có mục đích, hắn hỏi : " Có ai nhăm nhe quán này hả anh?"
Chiến gật đầu tỏ ra hài lòng : " Khôn đấy, có một thằng bạn cũ của tao nó muốn vị trí này lâu rồi nhưng không được…tao nhờ quan hệ nên mới có được mặt bằng này mà mở quán…thằng kia cay nên muốn phá, lát nữa tao đưa ảnh thằng đó cho mày. Mày làm thế nào cho thằng đó không tới đây phá đám là được."
Tuấn gật gù, trong đầu đang vẽ ra một đống kế hoạch để đối phó với kẻ mà Chiến nói.
Húp hết nước bát phở, Chiến đứng dậy đi về để Tuấn ở lại quán phở.
Quán có tổng cộng 8 bàn, mỗi bàn 4 ghế, lúc này cũng không đông khách lắm. Kiều đi ra định dọn dẹp hai cái bát mà Tuấn và Chiến đã ăn, Tuấn đứng dậy rồi nhanh tay thu dọn bát đũa.
" Chị để em…anh Chiến nói em ở đây làm phục vụ."
Khi Kiều đang còn ngạc nhiên thì Tuấn đã đem bát đũa vào trong rồi, phía sau chỗ nấu phở là khu sơ chế đồ và nơi rửa bát đũa. Nơi này sạch sẽ ngăn nắp, phía sau cùng là nhà vệ sinh. Còn một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi nữa và nó ở ngay phía sau chỗ rửa bát.
Những việc như rửa bát, quét nhà, lau bàn là quá đơn giản đối với Tuấn. Khi khách vừa đứng dậy Tuấn đã nhanh chân đi tới thu dọn bát đũa vào bên trong sau đó ra lau bàn để đón khách mới.
Quán phở bán từ sáng tới chiều, sau khi đóng cửa quán Tuấn được Kiều pha cho một ly nước chanh đường.
" May quá…hôm nay có em phụ việc giúp chị." Kiều đứng tựa vào bàn bếp cười nói với Tuấn.
Kiều là một người phụ nữ đảm đang, biết vun vén. Giọng nói của nàng giống như giọng nói của cô phát thanh viên nên nghe cực hay và ấm.
Tuấn gãi đầu cười : " Hì hì, việc em phải làm mà."
Rầm…rầm rầm….
Cả hai giật mình vì tiếng đập cửa thình thình, Tuấn biết kẻ mà Chiến nhắc đã tới đã đến. Hắn bảo Kiều vào trong phòng đóng chặt cửa, Kiều mới lắc đầu nói báo công an rồi cùng trốn nhưng Tuấn lắc đầu bảo nàng đừng báo công an. Kiều sợ hãi không biết làm gì chỉ biết nghe theo Tuấn.
Khi Kiều đã trốn, Tuấn mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài chỉ có duy nhất một người đàn ông cao to đeo kính đen, tay xăm kín đen xì như hỏng. Nhìn Tuấn lạ hoắc thì hắn lên tiếng : " Nhóc…chủ quán đâu?"
Tuấn giả ngu : " Dạ chị Kiều không có đây ạ."
" Mày phục vụ mới à? Tao hỏi thằng Chiến chủ quán đâu gọi nó ra đây gặp tao…bằng không tao vào là nát cái quán đó." Người đàn ông nhe răng bặm trợn nói.
Tuấn nhún vai, sau đó nói : " À anh Chiến, anh ấy cũng không có đây ạ…có gì cứ nói với em là được."
Người đàn ông thấy thiếu niên tý tuổi mà gan dạ, hắn nói : " Cứng gớm nhở, nói lại với thằng Chiến là trong 3 ngày nữa không tới tìm Hưng mắt lé thì thì xác định có người tới đập nát quán đó."
Nói rồi người đàn ông kia bỏ đi, Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy tim hắn đập thình thịch, cũng may không phải đánh nhau nếu không tốn nhiều sức lắm. Người đàn ông kia nhìn cũng không tầm thường, có thể đã học qua chút võ nên Tuấn khá e ngại.
Sau khi gã rời đi, Tuấn vào trong gọi Kiều ra, Kiều tưởng Tuấn bị đánh nhưng xem ra không bị sao cả.
" Gã đó cứ vài hôm là tới, hôm thì chê gà dai hôm thì kêu phở nhạt." Kiều tỏ ra không ưa gã đó nói.
Tuấn hỏi : " Chị biết hắn không?"
Kiều gật đầu : " Hưng mắt lé, nhà gã ở gần đây thôi."
Như bắt được vàng, Tuấn liền hỏi nhà Hưng mắt lé ở đâu. Kiều không biết Tuấn định làm gì nhưng vẫn trả lời. Khi đã có được địa chỉ nhà của Hưng mắt lé Tuấn liền nở nụ cười xấu xa nhìn ác hơn con gà ác.
Hết chương 14.
Tác giả chết chưa.sao k thấy up chương
Chap mới đi
Ra thêm đi bạn