Không màu
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Không màu
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Gay
Thể Loại:
Lượt Xem: 420 Lượt Xem
Tác giả: kokubu karin
Độ tuổi được vào đọc: Bao nhiêu tuổi đọc cũng được. Cái cốt lõi “hiểu không mới là vấn đề”
Đôi lời của kokubu karin gửi đến người được tặng:
Nhung xin gửi tặng DDD_password truyện ngắn Không màu với lời chúc xuất phát từ trái tim con gái “Hãy hạnh phúc! Phải hạnh phúc! Bắt buộc hạnh phúc!”
Và hãy thả trôi miền ký ức mãi mãi nhé.
Lời của karin gửi đến người đọc:
Không màu là truyện ngắn được viết thành 2 phiên bản khác nhau.
Truyện được viết với giọng văn hờ hững, nhạt, không điểm nhấn, không đi sâu vào bất cứ thứ gì, cũng không cấu tứ rõ ràng. Chỉ có một yêu cầu đơn giản dành cho các bạn: hãy đọc từ từ ^^
Đây là một truyện ngắn karin viết trực tiếp trên word, không viết ra giấy, vừa viết vừa chat yahoo, và bệnh đau nửa đầu luôn hành hạ những lúc thả mình trong thế giới “Không màu”, nên, dù truyện dở, karin vẫn rất hy vọng bạn đọc sẽ để lại vài dòng Review.
– Con chó này! Cho mày ăn học để bây giờ trả treo tao thế hả?
Cán chổi vụt liên tiếp lên da thịt cô gái, chiếc áo trên người rách toạc từ lúc nào, bờ vai gầy và cánh tay trần lằn đỏ muốn rướm máu. Đôi môi vẫn mím chặt, không một tiếng kêu la, cô gái mở to đôi mắt không biểu cảm nhìn thẳng vào người đàn bà tuổi 40. Ánh mắt đó như đổ thêm dầu, người đàn bà vung tay tát mạnh lên gò má lấm tấm tàn nhang:
– Mày còn giương mắt nhìn tao hả? Không hiểu kiếp trước tao ăn ở thế nào lại đẻ ra cái đứa lì lợm như mày…
“Cạch”
Tiếng động nơi cửa làm không gian ngột ngạt khựng lại, người đàn bà quay ra xem là ai, để rồi sửng sốt:
– Là cậu à?
Nơi cửa ra vào là một người đàn ông trạc 30 tuổi, mái tóc hớt cao gọn gàng, dáng dong dỏng cao khi vận chiếc áo sơ mi kẻ sọc. Người đàn ông sở hữu khuôn mặt lành lạnh, trên đó không có cảm xúc, trừ đôi mắt với nhiều tia sáng lạ kỳ đang bao gọn cơ thể cô gái trong bộ đồ nát bươm. Bản năng giống cái khiến cô đưa tay che đi phần ngực hớ hênh chiếc áo con thêu ren.
Người đàn bà cũng nhận ra điểm dừng của ánh mắt, nên gắt gỏng:
– Còn ngồi đó! Vào trong ngay! Cứ nhìn mày là hãm!
Cục nghẹn dừng ngay cổ, cô gái cúi đầu bước vào trong. Việc bị mắng chửi một cách hắt hủi, cô gái đã quá quen, không phải mới bây giờ mà là từ khi còn nhỏ. Bất kỳ việc gì không vừa ý, người đàn bà đang tuổi hồi xuân cũng mang cô gái ra trút giận, vì bà là mẹ, còn cô là núm ruột bà tạo ra.
Không bận tâm vị khách lạ là ai, cô gái đi về phòng, bấm chốt cửa, kéo chiếc khoá sang ngang, rồi đứng trước chiếc gương mà cô tự bỏ tiền để dành ra mua, lần lượt trút bỏ bộ đồ trên người. Cơ thể thiếu nữ không mảnh vải hiện rõ từng đường nét, điểm xuyết khắp châu thân là những vết sẹo ngang dọc nơi ngực, cánh tay và lưng.
Cô gái từ tốn giơ ngón trỏ nhẩm đếm “một…hai…ba…bốn…hai mươi…hai mươi lăm…”_giọng không vui không buồn.
Sau đó, vẫn trong cơ thể không mảnh vải, cô gái lôi quyển sổ nhỏ màu lá mạ ra, nắn nót dòng chữ “16 tuổi, trượt trường cấp 3 nguyện vọng một. Thêm 5 vết lằn, 3 vết đúng chỗ cũ, mủ vàng nhoét ra. Không rõ có lên sẹo không. Tổng cộng đã có 43 vết”
Quyển sổ gấp lại. Khoá cẩn thận.
Cô gái thay quần áo rồi vào bếp chuẩn bị bữa cơm tối. Ngoài phòng khách tiếng trò chuyện khá lớn, vẫn là giọng the thé lấn át người khác của mẹ cô. Không tiếng thở dài, cô gái bỏ ngoài tai mọi sự vật, thế giới này, cô không thích can thiệp quá sâu.
Khi đó, một hộp thuốc bôi chống sẹo giơ ra trước mặt cô gái, chồng mẹ cô_tức bố cô đang nhìn cô dịu dàng mà đầy bất lực. Cô gái khẽ cười_chính xác là khoé miệng hơi nhếch lên . Đó là người sinh ra cô, người đàn ông thứ nhất của gia đình này, và ông chỉ có thể làm thế cho cô gái, cho đứa con út của ông. Phận ở rể và sợ vợ là thế.
Còn người đàn ông thứ hai thì đang dắt con Dream II về phía cửa sau “tao không ăn cơm, đêm mày khỏi chờ cửa”. Cô gái không đáp lại.
Cuộc sống của gia đình này là như vậy. Tồn tại 16 năm.
Bữa cơm tối có thêm khách, không khí cũng xoay đi đến lạ kỳ. Đối tượng để mẹ cô gái soi mói giờ đã chuyển, người đàn ông mới đến cũng như cô, từ tốn ăn và không chút phiền lòng khi bị nói cạnh nói kháy.
– Tôi cứ tưởng cậu út nhà này một đi không trở lại, quên luôn nơi nuôi nấng cậu thành người rồi chứ? Thế bây giờ trở về vì nguồn cội hay vì cái gì hả cậu út?
– Thầy u vẫn khoẻ, giờ mà biết đứa con từng thề là không thành tài không quay về, trở lại đây, chắc thầy u mừng lắm đấy cậu út ạ.
Bây giờ cô gái đã biết vị khách là ai. Cậu cô, em trai mẹ, con trai út của ông bà ngoại, 32 tuổi, hoạ sĩ tự do, bỏ nhà đi từ lúc 20, giờ về sống hẳn ở đây_sống tại căn nhà 5 tầng rộng rãi được xây lên từ tiền bán đất của ông bà cô gái. Điều hiển nhiên là mẹ cô gái_dân coi tiền trên mọi thứ không chấp nhận quyết định này. Bà nói ra nói vào, nhiều thứ từ xưa cho đến nay, tất cả cốt để người đàn ông trở về cái nơi trước đây ông ta vẫn sống trong 12 năm qua.
Nhưng. Ông bà ngoại hiện đang về quê xây mộ bên họ hàng bà ngoại, không ở nhà, lời nói của mẹ không có hiệu lực. Chính điều này làm cô gái sau bữa ăn bỏ về phòng khoá kín cửa, bố cô vẫn ngồi lặng lẽ hút thuốc, thỉnh thoảng ậm ừ cho vui lòng vợ. Người khách giờ là cậu cô, thì không nói không phản ứng, để mặc người chị gái xa cách 12 năm muốn thêm bao nhiêu mắm, dặm bao nhiêu muối cũng được. Và, những việc này không liên quan cô gái, cô không có phần lên tiếng nơi phòng khách.
Đêm đó, cô gái thoa thuốc vào chỗ đau, rồi sắp xếp sách vở năm học cũ, kiểm tra tiền bỏ ống xem được bao nhiêu để còn mua sách giáo khoa lớp 10. Đây vẫn là việc cô gái thường làm mỗi khi năm học mới đến kể từ 3 năm nay. Dĩ nhiên tiền bỏ ống đều là bố cô gái cho, nhưng chỉ là lén lút âm thầm. Lý do thì cô không biết vì sao, đơn giản là cô đã quen. Sống ở đây, không hỏi han, không thắc mắc. Cũng có thể là cô không muốn tìm hiểu. Để mặc thời gian bước đi.
Cô gái không cần để mặc, thời gian vẫn trôi hờ hững. Giờ cô gái đã là nữ sinh cấp 3, mái tóc thề dài hơn vài phân và đen tuyền một cách huyễn hoặc. Còn căn nhà dù qua thời khắc mới, vẫn chỉ có những tiếng chì chiết của một người đàn bà từ thành viên này qua thành viên khác, có khác chăng là giờ đây có hai đối tượng để đay nghiến: cô gái và ông cậu họa sĩ.
Việc căn nhà có thêm thành viên thứ bẩy không hề gây phiền phức cho cô gái, trừ hai việc. Việc thứ nhất xảy ra ngay sau hôm người đàn ông chuyển về, lúc đó cô gái đang nhìn qua gương để bôi thuốc, và cửa phòng không đóng kín, ngay cả cô gái cũng ngạc nhiên trước tính đãng trí này. Chính lúc đó, một giọng trầm vang lên:
– Mẹ cháu bảo xuống có viê…
Vẫn là ánh mắt có nhiều tia sáng kỳ lạ như lần người đàn ông bao gọn cơ thể cô gái lúc bị bà mẹ đánh. Tích tắc tiếp theo: cửa khép, không có tiếng động, dù là lời xin lỗi.
Về sau, cô gái mua thêm chốt cửa ngang bên trên, và dán luôn 1 tờ giấy ngay bên trong “khoá cửa”.
Cuộc sống đi tiếp, thời gian trôi qua thản nhiên, không ai nhắc đến việc đó, chỉ có tấm gương trong như la lê là nhân chứng duy nhất. Nhưng, tấm gương không biết nói.
Việc thứ hai xảy ra giữa cô gái và người đàn ông trong năm đầu của cấp ba, chính là khi quyển nhật ký bị thất lạc. Mẹ cô gái đánh cô một trận thừa sống thiếu chết, vì cô là người bà gặp đầu tiên khi ra ngõ, hôm đấy bà nướng 30 triệu vào sới, dĩ nhiên ngôi sao chổi phải bị trừng phạt_đây là lời bà nói. Cơ thể cô gái không chỉ có thêm sẹo, mà toàn bộ quần áo sách vở bị xé nát bươm ném ra khỏi phòng, mái tóc ngang vai bị cắt đi trụi lủi, khoé miệng rách rỉ máu đỏ thắm.
Hôm đó ông bà ngoại về sớm nên cô được một cái ôm đẫm nước mắt của bà “con đừng nghĩ quẩn nha, mẹ con vì không vui mới làm thế, con cũng hiểu tính nó rồi phải không”
“Yên tâm, ý tưởng bỏ nhà đi đã chết vào năm 13 tuổi rồi”, lời này vẫn chỉ vang trong não, bờ môi không tiếng khóc. Cô gái lặng lẽ thu dọn đồ đạc bỏ vào thùng rác, có hai người giúp cô làm việc này :ba cô và em trai của mẹ cô. Điều kinh khủng đã xảy ra, cô gái không tìm thấy quyển nhật ký, dù lục tung toàn bộ chỗ rác, tìm từng góc phòng vẫn không thấy. Việc này cô gái không dám nói với ai, cũng không khóc không buồn, khuôn mặt thon dài vẫn xanh xao lạnh lẽo như từ trước đến giờ, khó ai nhìn vào đó mà đọc được tâm trạng cô. Nhưng, sang ngày thứ ba, khi cô gái chắc chắc quyển sổ sẽ không về được với chủ, thì lúc đang làm bếp, một giọng trầm vang lên sau lưng:
– Của cháu!
Khoá vẫn nguyên vẹn, không trầy trụa.
Cô gái vẫn chưa kịp cảm ơn thì ông ngoại đột quỵ ngay giây đó.
Cấp cứu, bệnh viện, thuốc men và vô vàn lời van xin trời cao, ông ngoại vẫn ra đi, sang thế giới bên kia, bỏ lại bà ngoại và một tờ di chúc:
“Ngôi nhà 5 tầng_nơi thờ tổ tiên dòng họ sẽ để lại cho đứa con trai út. Tuy vậy, người chị cả cũng có một phần, nhưng chỉ cần dọn đi là quyền sở hữu hoàn toàn thuộc về con trai út. Toàn bộ 2 mảnh đất 200m và cửa hàng bán link kiện máy tính đều để lại cho con gái trưởng”
Chính điều này làm mùa hè chuyển lên lớp 11 của cô gái phải sống trong sự tranh cãi, trong sự đòi hỏi thay đổi di nguyện của mẹ cô. Bà ngoại tuy là bậc cha mẹ, nhưng vốn quen sống trong sự lộng quyền của con gái, bà không đủ sức can thiệp hay khuyên can. Bố cô gái vì quá chán cái cảnh vào bữa cơm là nghe những lời nói kháy, nói mỉa của người vợ chung sống 25 năm trời, nên thường xuyên đi công tác xa. Vậy nên, bữa cơm bao giờ cũng có 2 đối tượng để người đàn bà trên 40 chì chiết đay nghiến, cũng như không có ai giảm nhẹ đi nét ngột ngạt bức bối.
Lý do đơn giản cho việc này: người đàn ông là con nuôi trong gia đình, và cô gái là con ruột trong gia đình. Khác nhau về máu mủ, nhưng giống nhau về việc gây ra sự khó chịu trong mắt người khác.
Tưởng chừng chuyện đó sẽ kéo dài mãi mãi đến khi người đàn ông chuyển đi, vậy mà vì một việc rất nhỏ, bà mẹ đã thay đổi thái độ nhanh chóng. Cô gái lên lớp 11, ôn thi Đại học ở lớp học thêm khá xa, nếu tự đạp xe đạp đi về thì tối nào cũng gần 11 giờ 30 mới tới nhà, vậy là người đàn ông_người duy nhất trong nhà rảnh rỗi_theo suy nghĩ của bà mẹ cô gái, người này sẽ lãnh nhiệm vụ đưa đi đón về đứa cháu 17 tuổi.
Cô gái vốn không có tiếng nói. Chấp nhận.
Người đàn ông khẽ quay lại nhìn cô gái với đôi mắt sâu như hồ nước. Gật đầu.
Thời gian tiếp theo, cứ 6 giờ tối là con wave chạy ra khỏi ngôi nhà 5 tầng màu vàng non, và 11 giờ đêm không hơn không kém lại quay trở lại cánh cổng có giàn hoa tigon trắng. Không ai biết khoảng thời gian giữa 6 giờ và 11 giờ đêm, người đàn ông làm gì, ở đâu, người ta chỉ biết lúc nào nơi yên sau con xe cũng là một cô gái dáng gầy, mái tóc ngắn cũn cỡn, ánh mắt luôn nhìn đâu đó xa xăm. Một câu hỏi được đặt ra “Còn có người thứ hai nơi yên xe đó không?”
Lớp 11 là thời gian yên bình nhất trong suốt 17 năm sống trên đời của cô gái. Cô đi học thêm nhiều, tối học ôn khối A và B, sáng học chính khoá, chiều chạy bàn nơi quán café người quen, cô gái không để thừa bất kỳ thời gian trống nào trong ngày. Chính vì thế quyển sổ nhỏ lại có thêm dòng chữ thoáng nét lạ lẫm “Sẹo đã kịp lên da non. Nhưng vẫn áo dài tay”
Giờ đây đang tuổi trưởng thành, cô gái bắt đầu nhổ giò, đã cao đến 1mét 72, tóc tuy ngắn nhưng đen tuyền đáng ghen tỵ, sống mũi cao và đôi mắt sâu đen thăm thẳm để mờ đi hai gò má lấm tấm tàn nhang. Cũng có nhiều chàng trai theo đuổi cô gái, nhưng không ai đủ sức phá lớp băng bao bọc trái tim lạnh giá. Trừ những cốc café đen đậm đặc của một vài lần được về sớm trong các buổi tối học thêm.
Không biết vì lý do gì, hôm nào cô được về sớm, người đàn ông cũng như tiên đoán trước nên đứng đợi từ lúc nào. Không về thẳng ngôi nhà 5 tầng thiếu oxi, người đàn ông chở cô gái ra ngoại thành, vào một quán café vườn yên tĩnh có hồ nhiều hoa sen vắt ngang.
Mùi café và mùi hoa sen quyện lấy cánh mũi cô gái, nó làm ánh mắt sâu hút của thiếu nữ rực sáng hơn dưới ánh đèn mờ ảo. Không tiếng nói, không lời thắc mắc, cô gái thản nhiên đón nhận những buổi café lập đi lập lại, để rồi cô nhận ra bản thân đang tự già cỗi theo thời gian.
– Sao cháu không thử uống thứ nước khác? Sinh tố hoa quả luôn tốt cho da con gái.
– Một thứ dành cho tất cả, cậu ạ. Cuộc đời, tình yêu, sự nghiệp và…lòng người.
Tuổi 17 của cô gái trôi qua trong hương café đậm đặc và hương hoa sen dịu ngọt. Quyển sổ màu xanh lá mạ lại có thêm một trang lưu giữ tâm tư “Café đen rất ngọt”
Tưởng chừng cuộc sống có mùi có vị sẽ trôi qua trong êm đềm, khi cô gái bước sang tuổi 18, năm cuối cùng quan trọng nhất của thời cấp ba thì mọi thứ trở lại sự mệt mỏi cùng cực. Bà ngoại đau ốm triền miên, người đàn bà lộng quyền thúc ép người mẹ bệnh tật phải thay đổi chúc thư khiến người đàn ông 34 tuổi lần đầu nổi giận. Người đàn ông mà cô gái phải gọi là cậu, người đàn ông đó không biết vì nguyên nhân gì, nhất quyết không nhường ngôi nhà_nơi thờ phụng tổ tiên từ bao đời nay, dù bữa cơm là bữa khó ăn, dù ở nhà là ở trên lò lửa, nhưng người đàn ông một lòng giữ lại nơi cha mẹ nuôi dùng cả đời để nhớ về nguồn cội.
Cô gái đứng bên lề những cuộc tranh cãi, ánh mắt vô định không giấu nổi tâm tư, vì tối tối không còn con wave chạy ra khỏi ngõ vào lúc 6 giờ. Giàn hoa tigon trắng đang nhuộm sắc hồng, đung đưa dõi theo dáng một người con gái thong thả đạp xe tự đi con đường của chính mình. Và khi màn đêm giăng những hạt ngọc trai trong suốt lung linh, những cánh hoa bé xíu lại lần nữa là nhân chứng cho dáng người chạy xe gắn máy song song thân hình thiếu nữ tuổi 18 mộng mơ.
Đêm. Không chỉ có một mình. Cô gái luôn có vệ sĩ. Nhưng chỉ là bên cạnh, không phải phía trước chở che.
Chiếc khoá lại mở tung trang lưu ký “Không đủ”
Tuổi 18 của cô gái không dừng nơi đó, nó đã phải đổi hướng khi cô bỏ một buổi học thêm_điều mà cô gái chưa bao giờ làm. Lớp 12 cũng giảm bớt các trận đòn, cô gái trầm đi nhiều và đôi mắt quắc sáng hơn, điều này làm người đàn bà thấy chùn tay. Tưởng chừng điều đó sẽ giúp quyển sổ xanh lá mạ thêm yên bình, nhưng lòng người không thể gói gọn tâm tư người khác. Trong một lần tình cờ, cô gái đứng bên khung cửa sổ bỏ ngỏ, ngắm nhìn đám mây đen xám vần vũ trên bầu trời để chờ đến giờ học thêm, qua cánh cửa mát rượi cơn gió cái, cô gái thu trọn hình ảnh một người đàn ông đang nhìn một người đàn bà thật dịu dàng trong lặng lẽ. Với khoảng cách không xa, cô gái nhận ra ánh mắt đó từng trao cho cô ngay lần đầu tiên gặp mặt. Các tia sáng lạ kỳ huyễn hoặc làm bản năng giống cái phải đề phòng, nhưng cũng lại là các tia sáng vô cùng dịu hiền của sự âm thầm.
Cô gái khẽ khàng bước đến chiếc gương soi, chạm tay lên bề mặt gương, giọng nhẹ tênh không âm sắc:
– Căm hận khuôn mặt này!
Buổi chiều tà đó, bầu trời bị xé toạc bởi tiếng sấm đinh óc. Trái tim cô gái bị rạch nhát dao khô cằn. Máu không rỉ. Chỉ có quyển nhật ký là mất một tờ giấy trắng “Thời gian luôn là phương thuốc hữu hiệu. Sẽ cố thi lấy học bổng du học. Cố lên tôi ơi!”
Mưa rơi lả tả dập nát các cánh hoa tigon trắng hồng, xoá đi tất cả các nhân chứng có sự sống trên đời, và giết mòn một con tim vừa mở cửa. Cô gái nghỉ buổi học thêm đầu tiên và cũng là cuối cùng, ngồi bên bàn giấy vạch ra kế hoạch cho chính cuộc đời cô.
Cô gái dừng việc làm thêm, lao vào học, học tất cả những gì trong tầm tay để đạt được trình tự theo giao ước trái tim. Cái không gian vốn tồn tại bao lâu nay như kiêng dè cô, không can thiệp, cũng không đả động, có vẻ người nào đó cảm thấy: nhìn thấy hằng ngày trong bực bội thì thà để mãi mãi không nhìn thấy, nên cô gái tự do học và học.
Kết quả! Tối không café hoà trong hương sen, nhưng lại là café bên ánh đèn bàn. Con đường đạp xe hằng ngày vẫn là hai đường thẳng song song, giờ càng không có điểm trùng, chỉ là sự khách sáo đến hờ hững.
Cuối cùng. Cô gái nhận học bổng du học Pháp 5 năm.
Ngôi nhà 5 tầng mở tiệc. Cô gái cười gượng gạo bên ly rượu màu hổ phách sóng sánh. Ánh mắt lần đầu lộ rõ nét đa tình trong tích tắc khi nuốt trọn đôi mắt hằn dấu chân chim, nhưng, thoáng qua rồi lụi tàn, nhường chỗ cho kế hoạch vẹn toàn do chính cô gái tự xây lên.
Quyển sổ màu xanh lá mạ là vật dụng duy nhất cô gái mang theo sang xứ người.
Ngày lên máy, cả gia đình đều đi tiễn, trừ người cậu không cùng máu mủ. Cô ôm tạm biệt từng người thân, dù trước đây cô đã không biết bao lần tự hỏi “Liệu họ ruột thịt thật sự với cô sao?”.
Trái tim vốn không rỉ máu chợt rung lên những nét run rẩy, khi cô gái đã vào phòng cách li, nhìn qua tấm kính trong suốt, cô thấy dáng hình quen thuộc, đứng chôn chân nơi cửa sân bay, ánh mắt gửi gắm vô vàn thứ lạ kỳ về phía cô. Chỉ dành cho riêng cô. Tiếng loa phát thanh kéo cô lên máy bay, dòng người, dòng thời gian không cho phép cô gái quay trở lại.
Cô gái phải bước tiếp.
Chính hôm đó, trên máy bay, ánh mắt mông lung ngoài khung cửa bé xíu, cô gái lật từng trang nhật ký, rồi buông nhẹ một dòng chữ “Không chỉ từ một phía”
Thời gian lãng đãng trôi, vận may bủa vây người hiếu học. Cô gái luôn dành học bổng để tự dành dụm tiền cho bản thân, rồi làm thêm, tham gia các hoạt động ngoại khoá, trở thành một sinh viên xuất sắc của trường Đại học danh tiếng.
Cái cô gái có sau 7 năm nơi xứ người: mạnh mẽ, tự tin và có một chỗ đứng nhất định trong xã hội_việc mà không phải người trẻ tuổi nào cũng làm được.
Thứ cô gái vẫn chưa tìm được: bạn bè- gia đình
– Tối nay công ty mở party cuối năm, cậu nhớ đi nhé!
– Ừm, mình sẽ suy nghĩ.
Quyển sổ màu xanh lá mạ đã dầy đặc nét chữ thanh thanh mềm mại. Ổ khoá giờ không còn mới như xưa nhưng vẫn được nâng niu gìn giữ thật ngang bướng.
Tất cả mọi thứ thuận lợi theo khía cạnh nào đó mà cô gái thu được đều nhờ sự lãng quên của tình thân. Không cánh thư! Không cuộc điện thoại. Không email. Đơn giản: cô không hồi âm.
Ngày bà mất, cô gái tự đeo tang.
Ngày anh trai kết hôn, cô gái tự thưởng 1 ngày nghỉ làm để mở tiệc một người.
7 năm đủ biến đổi từ thiếu nữ dáng mảnh mai, mái tóc thề đen mượt, khuôn mặt luôn thể hiện nét lặng lẽ cam chịu, giờ thành phụ nữ tuổi 25 tóc buộc cao, ánh mắt sắc nhọn và đôi môi luôn cười một cách khó hiểu.
7 năm đủ để quyển lưu ký quyết định nên khoá hoàn toàn hay mở ra trang sách mới.
Và. Thời khắc để quyết định được ban hành đã đến.
Visa cấp, cô gái về nước theo diện Việt kiều. Không ai ra đón, vì cô gái nói trễ giờ xuống sân bay một ngày. Người duy nhất cô gái gọi điện là người mà tấm gương trong suốt đã phản chiếu hình ảnh cách đây 9 năm trong lần cửa không khoá kín.
Vẫn café vườn, hương sen đồng quê quyện lấy lòng người. Ánh mắt trao nhau không lời nói. Gió xáo trộn từng khóm mây, vẽ lên màu xanh những bức hoạ không tên. Lần đầu giọt nước tràn mi, thiếu nữ rung rung bờ vai muộn phiền, đánh động đến cánh tay chưa lập gia đình vẫn chờ trong khắc khoải.
Cô gái khóc, gục đầu bên vùng ngực rộng, tiếng nức nở kìm nén bao năm nay vỡ đê không lý do. Không mở đầu nhưng lại kiếm tìm kết thúc. Cái giọng thổn thức yêu thương không thành lời từ tốn găm vào tim người đàn ông. Mái tóc vẫn đen, vẫn thơm dịu dịu như sắc tigon trắng.
– Sao không hồi âm!
– Vì vốn là tình duyên không được chúc phúc.
– ……
Không gian ngưng đọng, để trái tim trao đổi từng nhịp đập vụng về, để hơi thở vỗ về yêu thương. Chính cái ngày về sớm hơn so với thông báo cho gia đình, cô gái đã là một phụ nữ, một phụ nữ sống trọn ngày cho thời khắc yêu và được yêu.
Cô gái hạnh phúc khi nước mắt viền mi, ướt đẫm chiếc gối thêu hoa như trong ngày vu quy.
Không có lễ vu quy.
Chỉ có sự ra đi lặng lẽ vào sớm mai. Cô gái bỏ lại mảnh giấy trên chiếc tủ nhỏ sát đầu giường “Không duyên không phận. Mãi mãi là người nguyện cầu hạnh phúc”
Sổ màu xanh lá mạ không đi theo, chỉ có mảnh giấy trắng minh chứng cho ngày hạnh phúc của cô gái tuổi 25.
Về nhà. Sau 7 năm xa cách. Cô gái nhận những nụ cười niềm nở, những lời hỏi han ân cần. Nhưng ngập mùi khách sáo.
Người mẹ dịu hơn xưa, đuôi mắt xuất hiện nhiều dấu chân chim, bắt đầu biết chăm lo cho cha cô gái. Ông sau lần đột quỵ, tính khí càng ít nói, khó gần nhưng vẫn yên lành bên gia đình vốn nhiều xáo trộn.
Anh hai lấy vợ chuyển ra sống riêng, mảnh đất 200 m giờ xuất hiện ngôi nhà hai tầng khang trang. Chị dâu cô gái vừa cai quản cửa hàng linh kiện máy tính, vừa trông chừng đứa con hai tuổi nghịch như quỷ.
Người đàn ông 41 tuổi cũng là cậu cô gái vẫn ngày ngày nhốt mình trong căn phòng vừa là xưởng vẽ vừa là phòng ngủ, để rồi mỗi cuối tuần lại đi đâu đó một hai ngày không ai biết. Hai người lướt qua nhau, cùng căn nhà, chung bầu trời xanh ngát, nhưng ngưỡng cửa quan hệ mãi mãi không thể vượt qua.
Cùng một nhịp đập nhưng không duyên không phận.
Ngôi nhà 5 tầng màu vàng non, có giàn tigon trắng rung rinh trong gió giờ đây trở nên dịu hiền mà cũng đỗi xa cách. Cái thế giới này 7 năm trước cô gái sống như một khách trọ, và khi trở về vẫn chỉ là nơi dừng chân cho mấy tháng visa.
Sáng, cô dùng bữa với cha mẹ, khẽ cười khi người đàn bà tuổi 50 chăm sóc cho chồng con. Sau đó, cô gái lang thang khắp nẻo đường, tìm về những ký ức của tuổi thơ nơi chôn rau cắt rốn.
Độc hành.
Thành phố đã có nhiều đổi khác, các khu chung cư, các kiôt mọc lên san sát, các chợ nhỏ vẫn tồn tại lâu năm, và những con đường mới mở rộng ra làm tâm trạng cô gái thêm xa lạ hơn. Nơi này, nơi cô gái sinh ra chưa bao giờ có cô. Cô không thuộc về nơi đây.
Vậy là, lần trở lại nơi tạo nên hình hài thiếu nữ, cô gái không thể quay về với thứ vốn không có. Gia đình_một thứ mãi mãi xa xỉ với cô gái tuổi 25.
Sau khi hết hạn visa, cô gái lên máy bay, không người tiễn đưa vì cô bảo ghét nước mắt. Cô ghét và cũng không thích tự rơi. Khuôn mặt trắng đẹp tự nhiên vẫn lãnh cảm như 7 năm trước, đôi mắt sâu tiếp tục buông lơi tấm kính trắng. Người đợi chờ không xuất hiện. Có phải vì tuổi tác làm cảm xúc nhạt không cuồng nhiệt? Hay do quá chín mà sợ phút li biệt?
Cô gái không biết. Nén tiếng thở dài, cô gái đặt chân lên máy bay_phương tiện một đi không trở lại.
Nhắm mắt xua tan mệt mỏi, cô gái chìm trong sự yên bình khi hầu như cả khoang thứ ba đều đắp chăn im lặng.
Không một gợn gió, chiếc máy điều hoà phả đều xung quanh, bao gọn cánh mũi hanh hanh lạnh.
Khi tâm tư khép kín, bộ não bắt đầu từ tốn mở ngăn ký ức, không rõ vui hay buồn, soi vào đó đôi mắt lạnh nhạt, bới ra những câu đối thoại trầm bổng ngoa ngắt:
– Em thì muốn cưới thằng bồ nhà giàu nên cố tình để ễnh lên. Mẹ kiếp! Vậy mà nó vẫn quất ngựa truy phong.
– Còn như con nhỏ nhà tôi, bị cái thằng thuê nhà trên gác lừa phỉnh hết ngày này qua ngày khác nằm ngửa ra cho nó chơi. Đùng 1 cái thằng đó chuyển đi, tôi mới biết con mình đã 4 tháng rồi. Con ơi là con!
– Còn tui lỡ dại… với thằng cháu chồng trong khi ông xã đi công tác. Giờ không giải quyết sớm thì còn mặt mo nào ra đường.
– ……
Ký ức và hiện tại hoà làm một, cô gái vội vã bước về toilet khi bụng trào lên thứ nước đắng chua chát. Toàn bộ những gì cố nuốt vào cơ thể, cô gái nôn ra hết, mật vàng mật xanh và cả sự nhẫn tâm thiếu tình người.
Một bàn tay chạm khẽ sinh mạng nhỏ “Chúng ta sẽ là một gia đình”. Ta và con!
Hết
23/7/2007
kokubu karin