Khúc ca dành cho thần bóng tối – Update Chương 3

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Khúc ca dành cho thần bóng tối – Update Chương 3

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 15/04/2025

### **Chương 1: Khúc Khởi Của Tận Diệt (序章: 滅びの序曲)**

> _“Tội lỗi không nở rộ từ máu dân đen… mà từ ngai vàng mạ vàng trong chính điện, nơi Thiên Tử quỳ xuống trước thứ hắn đáng ra phải tiêu diệt.”_

> — Trích **“Dị Mộng Ký”**, thủ bản thất truyền, nghi là di bút của Tể Tướng bị xử trảm.

Vào năm thứ mười dưới triều đại **Reisetsu Tennō**, vị Thiên Hoàng thứ **108**, cánh cổng dẫn tới tận diệt lần nữa được mở từ **ngai vàng chứ không phải địa ngục**.

Reisetsu – nghĩa là “Lễ Tuyệt” – cái tên được đặt khi ông còn là Thái tử, mong rằng y sẽ kế thừa truyền thống, giữ gìn lễ nghĩa. Nhưng trớ trêu thay, chính y lại **tuyệt diệt tất cả những gì gọi là Lễ và Nghĩa**. Say rượu trong yến tiệc không có hồi kết, đắm chìm giữa đùi mỹ nữ và khúc hát mê mị, hắn trở thành **vị vua đầu tiên trong lịch sử bị ám ảnh bởi cái chết của chính mình**. Một lần nhìn thấy thi thể mục nát bị vứt nơi chợ đêm, hắn trở nên khiếp đảm, đến mức không còn ngủ được, không còn ăn mà không nôn ra máu.

Kẻ mang lời ru ngủ cho sự bất tử, chính là **Giả Sư** – gã tăng lữ bí ẩn đến từ phương Bắc, tay mang chuỗi hạt rỉ máu, miệng rỉ rả tụng kinh không có trong bất kỳ sách đạo nào. Hắn không dạy cầu nguyện, hắn rao bán sự sống. Và với đôi mắt sáng như mặt nước trong đêm trăng, hắn nói:

> “Bệ hạ không cần chết. Người có thể trở thành **vĩnh hằng**. Nhưng thứ đó có giá.”

Reisetsu, trong cơn hoảng loạn của kẻ chẳng còn gì để mất ngoài thời gian, **đã theo hắn đến chân núi Gekiryuu-zan** – nơi từ bao đời bị cấm lai vãng. Dưới ngọn núi ấy là **phong ấn của Daigan-no-Oni**, kẻ từng bị tổ tiên hắn cùng các vị thần trấn áp bằng máu và cả sinh mệnh.

Thiên Hoàng **bước vào lòng núi**, không mang theo quân, không mang theo ngọc tỷ, chỉ có **một lời cầu xin**: được sống mãi mãi. Và rồi **hắn biến mất bảy ngày**.

Khi hắn trở lại, ánh mắt không còn sợ hãi, mà trống rỗng. Hắn **không chớp mắt**, không thở, nhưng vẫn sống. Mạch tim hắn không đập, nhưng tay hắn vẫn nâng chén rượu độc và uống như uống nước lạnh. Hắn đã trở thành **Rối Thần – Hữu Thể Bất Tử** do quỷ vương nhào nặn từ thịt xương con người và ý chí thèm sống.

Triều đình run rẩy, các quan lớn khóc rống, nhưng vẫn cúi đầu. Vì hắn **vẫn là Thiên Hoàng**, và đầu của kẻ phản đối thì không được bất tử như hắn.

Sau ngày đó, **tục hiến tế người sống được ban hành**. Mỗi kỳ trăng tròn, các thiếu nữ và thiếu niên được tuyển chọn từ các vùng đất dưới quyền phải bị đưa tới “Ngôi Đền Bất Tận” – một tàn tích cổ nằm ở chân Gekiryuu-zan, nơi người ta nghe thấy tiếng **cười vọng ra từ lòng đất**.

Từ khi phong ấn bị lung lay, **ác linh bắt đầu tràn ra như khói từ vết nứt của một nồi áp suất thần linh**. Chúng lang thang trong hình hài con người, lũ yêu quái xưa kia sống hòa thuận với nhân gian nay bị săn giết vì “có thể bị nhiễm tà khí”. Đền thờ thần bị đốt, thay bằng miếu thờ ác linh. Kẻ nào còn cầu nguyện với tổ tiên sẽ bị kết tội **báng bổ vĩnh sinh.**

Kinh thành giờ là **hỏa ngục dát vàng**, nơi những nụ cười đẹp như họa thủy đều là mặt nạ của bọn rối. Lũ quan nịnh trở thành **tay sai cho ác linh**, ban hành chính sách tàn bạo dưới danh nghĩa “thanh lọc tà tâm”. Trong bóng tối của một đế chế không còn linh hồn, **tử thần cũng phải nhường chỗ cho Daigan, kẻ đang ngóc đầu dậy với từng lời tụng tế.**

Xa khỏi chốn thối nát ấy, **Shinran Tatsuomi** – lãnh chúa của vùng **Haruka no Sato**, người vẫn thắp nhang cho các vị thần cũ – **lặng lẽ triệu hồi những tàn dư trung nghĩa**. Trong ngôi biệt phủ nhỏ nằm giữa núi tuyết, ông đặt bút viết những dòng đầu tiên của bản hịch phản loạn – không vì ngai vàng, mà vì **cái phần người còn sót lại trong thế giới đã bị bán cho bóng tối**.

Nhưng ông biết rõ — **ngay cả nghĩa quân, cũng không chắc sẽ là bên duy nhất chiến đấu cho chính nghĩa.** Bởi ánh sáng giờ đây, đã bị nhuộm máu đến mức khó lòng phân biệt với bóng tối nữa rồi.

> Và giữa bức tranh sắp bị thiêu cháy ấy, một kẻ lang thang vẫn chưa xuất hiện.

> Vì **một ván cờ hay, thì quân át chủ bài luôn đến sau cùng.**

Đồi **Yugure** – nơi hoàng hôn nhuộm đỏ rặng liễu và đám mây như vết máu loang trên bầu trời. Tại đây, trong doanh trại dã chiến của đạo nghĩa binh do lãnh chúa **Shinran Tatsuomi** thành lập, ngày hôm ấy diễn ra buổi tuyển quân đầu tiên sau khi bản hịch khởi nghĩa được truyền ra các vùng.

Dòng người đến đăng ký kéo dài như lũ kiến – kẻ lấm lem bùn đất, kẻ rách vai áo nhưng mắt sáng rực. **Lũ trai tráng rời cày cuốc để cầm kiếm**, bởi chẳng còn gì để mất ngoài lòng căm phẫn và cánh đồng bị thiêu rụi.

Trong số đó, **một cậu trai gầy gò, tóc rối như tổ quạ và bộ yukata sờn vai**, bước tới cổng trại.

“Ê, nhóc.” – người gác cổng cau mày, tay đặt nhẹ lên chui kiếm. “Chỗ này không phải nơi để con nít chơi chiến tranh. Về nhà đi, đừng để mẹ lo.”

Cậu ta ngẩng lên, nheo mắt trước nắng chiều, môi nhếch nhẹ:

“Chẳng phải bảng phía trước ghi, chỉ cần biết kiếm thuật và có lòng hướng về chính nghĩa là được sao?”

Người gác cổng khựng lại. “Thì đúng… nhưng—”

“Tôi tới đây để lật đổ địa chủ.” – Cậu nói thản nhiên như kể chuyện đi chợ.

“À không, đế chế. Địa chủ nghe… thấp quá.”

Phía xa, **Shinran Tatsuomi**, đang đứng bên vọng lầu nhỏ, nghe trọn đoạn hội thoại. Ông nhíu mày, ra hiệu cho một cận vệ:

“Gọi thằng nhóc đó lên đây.”

Kazuki được dẫn vào khoảng sân rộng giữa trại, nơi vài tân binh đang luyện kiếm dưới bóng hoàng hôn. **Một thanh katana** được ném về phía cậu, lưỡi găm phản chiếu ánh đỏ.

Cận vệ của lãnh chúa bước ra, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh như băng.

“Đây là kiểm tra đầu vào.” – hắn nói, rút kiếm, thủ thế. “Không phải trò đùa.”

Kazuki bắt lấy thanh katana, không rút vội. Cậu nhìn đối thủ, rồi ngẩng lên nói:

“Thật lòng mà nói… tôi không muốn đánh với người sẽ chiến đấu cùng tôi sau này.”

Rồi quay sang lãnh chúa:

“Có thể mình uống trà trước, đánh nhau sau không?”

Shinran bật cười khẽ – một âm thanh hiếm hoi giữa bao tháng ngày đè nén.

“Coi như uống trà bằng kiếm đi.”

Không còn lựa chọn, Kazuki thở dài, lùi một bước, tay đặt nhẹ lên vỏ kiếm.

Cận vệ không chần chừ – **lao lên như sấm giật**, lưỡi kiếm vạch một đường sắc lẹm về phía đầu cậu trai.

**Vút.**

Kazuki **cúi người thấp**, không né, không lùi. Tay cậu rút kiếm nhanh như sét đánh.

**“Cạch.”**

Một âm thanh ngắn, khô, nhẹ – như tiếng ai đó đóng nắp hộp.

Cận vệ khựng lại.

Nhìn xuống… dây lưng hắn **bị chém đứt gọn**. Quần tụt xuống ngang gối trong tiếng gió thổi và **một nhịp im lặng chết chóc**.

Một giây sau, **vài tiếng cười nổ ra** từ nhóm tân binh đang luyện gần đó. Cận vệ mặt đỏ như mặt trời lặn, lùi lại kéo quần trong tư thế chiến bại chưa từng có trong đời.

Kazuki **tra kiếm vào vỏ như chẳng có gì xảy ra**, nhìn lên như thể vừa giúp người ta kiểm tra độ bền vải chứ không phải giao đấu sinh tử.

Lãnh chúa Shinran khoanh tay, hỏi:

“Tên ngươi?”

“Kazuki.” – cậu đáp, giọng đều đều.

“Đã từng giết người chưa?”

Kazuki lắc đầu, mắt không tránh đi. Chỉ nói:

“Chưa. Nhưng chắc là sắp rồi.”

Shinran gật đầu, ánh mắt ông thoáng hiện nỗi buồn.

“Có lẽ… sẽ rất nhiều đấy.”

Ông ra hiệu cho cận vệ lui, rồi quay lưng bước vào trại.

“Kazuki.” – ông nói không quay lại.

“Từ giờ… ngươi là một phần của cuộc chiến này. Hãy giữ chặt thanh kiếm ấy. Và đừng để lưỡi của nó rỉ máu vô nghĩa.”

Kazuki nhìn thanh katana trên tay.

Không nói gì.

Chỉ là… cậu **đã không trả nó lại**.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận