Khúc ca dành cho thần bóng tối – Update Chương 3

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Khúc ca dành cho thần bóng tối – Update Chương 3

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 15/04/2025

### **Chương 3: Chén Rượu Trong Đêm Và Lời Tiên Tri Vấy Máu (夜の杯と穢れし預言)**

Đêm buông như một chiếc chăn đen khổng lồ phủ lên trại lính. Gió từ dãy núi phía Tây rít lên từng cơn, nhưng trong trại, ánh lửa bập bùng và tiếng cười rộn rã như đẩy lùi bóng tối ra khỏi tâm trí những người vừa bước vào vòng xoáy chiến tranh.

Trên tầng lầu gỗ, **Lãnh chúa Shinran Tatsuomi** đứng dựa lan can, tay cầm một chén trà đã nguội, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống đám tân binh đang tụ tập quanh lửa trại.

Phía sau ông, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng bạc, tóc dài buộc cao, cầm một cuộn trục tre, bước tới nhẹ như không khí. Đó là **quân sư của ông – Seijirou no Kagen**, người được mệnh danh là “Kẻ Đọc Sao Thay Số Mệnh”.

Shinran không quay lại, chỉ cất tiếng:

“Ông thấy thằng nhóc hôm nay thế nào?”

Seijirou đặt cuộn trục xuống bàn, thở dài:

“Cậu ta không phải kiểu người sinh ra để giết chóc. Nhưng cũng chẳng phải người sẽ run tay khi làm điều đó.”

Ông ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua làn khói trà.

“Thanh kiếm ấy… sẽ vấy máu. Nhưng máu đó, theo thời gian, sẽ ngấm vào cả linh hồn.”

Shinran im lặng. Lâu sau, Seijirou nói tiếp:

“Có những kẻ sinh ra là để **giữ sạch ngọn lửa trong bùn lầy**. Nhưng cũng cần người sẵn sàng bước vào bùn đó thay họ. Có thể… chính ngài sẽ khiến Kazuki phải đánh mất một phần linh hồn mình.”

Lãnh chúa nhắm mắt lại. Chén trà trong tay khẽ rung.

“Tôi biết. Đó là lý do tôi phải giữ phần của mình trong sạch cho đến lúc chết.”

Câu nói ấy treo lơ lửng trong không khí. Seijirou gật đầu nhẹ – như ghi nhận lời thề không lời.

Phía dưới, tiếng cười lại vang lên – lớn hơn, sống động hơn.

Tại khu vực lính mới, lửa trại cháy rực, gà quay treo trên xiên, rượu sake chuyền tay, và nồi lẩu sôi ùng ục. Một nhóm tân binh đang kể lại “chiêu rút kiếm tụt quần” sáng nay như một truyền kỳ đầu đời.

“Thằng đó làm quần cận vệ tụt như ảo thuật gia vậy!”

“Mặt thằng lính gác xanh lè, haha!”

“Ê, Kazuki! Lại đây ngồi uống đi, đừng đứng đó nữa!”

Kazuki, ban đầu đứng cách xa, lưng tựa cột trại, vẫn giữ vẻ mặt bất biến như một bức tượng lặng câm. Nhưng khi một nhóm cựu binh đập vai, kéo cậu lại và đặt một chén sake vào tay, cậu cũng không từ chối.

Mắt nhìn chén rượu trong tay – **thứ chất lỏng mờ mờ màu hổ phách**, Kazuki hơi ngần ngại. Một gã tóc xoăn ngồi kế bên cười hề hề:

“Chưa từng uống đúng không? Lần đầu sẽ đắng, lần sau sẽ cháy… lần ba thì ngồi ôm đầu kể thơ.”

Cậu đưa chén lên môi. Một ngụm nhỏ. Mặt cậu hơi nhăn. Chỉ là một cái nhíu nhẹ, như một vết gợn lướt qua mặt hồ phẳng.

“Đắng thật.” – cậu lầm bầm. Nhưng không nhổ ra. Không rời khỏi nhóm.

Lần đầu tiên trong ngày, **miệng cậu cong lên một chút** – không hẳn là cười, nhưng là… **thứ gì đó giống sự sống**. Có lẽ là sự chấp nhận. Hoặc khởi đầu của một mối liên kết.

Cựu binh và tân binh cạn chén, chia nhau miếng thịt, kể về quê nhà, kể về nỗi hận, kể cả những giấc mơ mà giờ đây chỉ có thể tồn tại trong hơi rượu.

Cả Kazuki cũng nghe – không nói nhiều, nhưng đôi khi thêm vài câu chọc quê, bất ngờ khiến cả nhóm cười phá. Không ai nghĩ **kẻ lạnh như tượng gỗ** ban sáng giờ lại biết… chửi khéo như dân chợ cá.

Trên vọng lầu, Shinran nhìn xuống khung cảnh đó, chầm chậm nói:

“Chiến trường sẽ thiêu cháy tiếng cười đó nhanh thôi. Nhưng… nếu còn ai giữ được chút niềm vui, chút lửa, thì ta vẫn còn người.”

Seijirou đứng bên, nhìn ánh lửa trại bập bùng.

“Và nếu Kazuki là người giữ được nó đến cuối cùng… thì dù linh hồn cậu ta có rạn vỡ… vẫn đáng.”

Bình minh đỏ rực như máu nhuộm lên bãi tập ngoài doanh trại. Tiếng hò hét của huấn luyện viên vang vọng giữa đồi, xen lẫn âm thanh lưỡi kiếm chém vào hình nhân gỗ.

“Đừng dùng vai! Dùng hông! Chém chứ không phải quạt ruồi!”

Hơn ba chục tân binh đang ra sức vung kiếm – mồ hôi ướt đẫm lưng áo, mặt người nào người nấy đỏ phừng phừng như bị nướng sống. Trên từng hàng hình nhân, **vết chém xiêu vẹo, nông sâu tùy hứng**, như thể mấy gã này đang đánh đàn chứ không phải học giết người.

Riêng **Kazuki**, đứng cách một góc nhỏ, không cần ai hô cũng rút kiếm. Một cú vung nhẹ – không tiếng gió, không động tác thừa – nhưng hình nhân **rơi thành hai mảnh gọn như thể được cắt bằng dao làm bếp của lão đầu bếp trại**.

Huấn luyện viên đứng gần đó nuốt nước bọt.

Gã thầm nghĩ: _“Có khi nào thằng này từng là sát thủ được gửi vào thăm dò không trời…”_

Kazuki vẫn lạnh băng. Mặt không cảm xúc. Như hôm qua chưa từng có một nụ cười thoáng qua.

Xa xa, một gã tân binh khác, vóc người nhỏ con, mặt còn non, đang cố chém hình nhân… nhưng thanh kiếm của cậu cứ bật ngược lại, thậm chí méo luôn một bên. Gã gần như phát khóc.

Tên cậu là **Minoru** – con trai của một tiều phu nghèo vùng cao, mơ được đứng trong quân đội nghĩa sĩ để đổi đời.

Cậu nhìn Kazuki – **cái cách Kazuki đứng yên mà vẫn khiến mọi thứ xung quanh trông… lùi lại**, khiến Minoru nuốt nước bọt, rồi lấy hết can đảm bước lại.

“Ê… à không… Anh Kazuki, tôi… tôi muốn học! Anh dạy tôi được không?”

Kazuki nghiêng đầu, không nói gì.

Minoru nuốt tiếp một ngụm khí lạnh. “Tôi… biết tôi dở. Nhưng tôi muốn mạnh lên. Muốn không phải là gánh nặng.”

Kazuki vẫn im. Rồi đột nhiên – **vút!**

Lưỡi kiếm rút ra và lướt ngang sát người Minoru trong một giây ngắn ngủi. Theo bản năng, Minoru **vội chụp lấy dây quần** – PTSD từ sáng hôm qua còn chưa lành!

Nhưng không. Dây vẫn nguyên. Quần vẫn nguyên. Chỉ là một **vết xước cực nhỏ trên áo** – đủ để chạm nhưng không tổn thương.

Kazuki chỉ nói:

“Cảm nhận đi.”

Minoru còn chưa kịp hiểu, thì Kazuki đã tra kiếm lại vào vỏ.

“Về. Vung kiếm 100 lần. Không hơn. Không bớt.”

“…Một trăm?!” – Minoru tái mặt, gần như muốn té xỉu ngay tại chỗ.

“Lần đầu là luyện cơ. Lần hai là luyện tâm. Lần ba là để nhớ… kiếm của mày sinh ra để làm gì.”

Minoru gật đầu như gà mổ thóc, mặt vừa sợ vừa cảm động, chạy đi như đứa trẻ được phát kẹo – rồi khụy xuống vì vừa tập vừa run.

Trên vọng lầu, Lãnh chúa Shinran lại đang nhìn. Seijirou xuất hiện bên cạnh, vừa nhâm nhi miếng mận muối vừa lẩm bẩm:

“Thằng đó không dạy như thầy. Nó dạy như… một lưỡi dao. Kẻ nào học được, sẽ thành kiếm sĩ. Kẻ nào không chịu nổi, sẽ bỏ mạng.”

Shinran chắp tay sau lưng, gật đầu.

“Đôi khi, lửa tôi thắp… lại cần gió lạnh để giữ cho nó không bốc cháy điên cuồng.”

**Tối đó**, Kazuki vẫn không ăn nhiều. Cũng chẳng uống rượu. Nhưng trong lều của Minoru, **tiếng vung kiếm không ngừng vang lên** – suốt đêm.

Gã kiếm sĩ trẻ, người không biết cười…

…vừa bắt đầu tạo nên những đường kiếm có thể **cắt đứt cả sợ hãi trong lòng người.**

**

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận