King of Heroes – Kẻ Cứu Thế Gian (Sáng tác – Sắc – Linh dị) – Update Chương 147

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: King of Heroes – Kẻ Cứu Thế Gian (Sáng tác – Sắc – Linh dị) – Update Chương 147

Tác Giả:

Chương 27: Cô vợ thứ hai​

Thùy Trang nuốt lệ gật đầu tin cậu, rồi hai người họ trao nhau nụ hôn nồng nàn từ biệt. Thúy Diễm chứng kiến cảnh chia tay của họ mà không khỏi chạnh lòng, trong lòng cô bé dâng lên một cảm xúc khó tả, ông Kim thì che mặt lẩm bẩm: "Thế mà tiểu thư bảo tên nhóc ấy chỉ là bạn mới quen, giờ thì…"

Sau đó bé Trang quay vào nhà chào tạm biệt ngoại mình, ít lát sau nàng cầm giỏ xách đựng đồ của mình quay ra nói với Minh: “Nhờ anh trông nom con bé Diễm giùm em, nó nghịch lắm.”

Minh đáp lại: “Cứ tin anh.”

Thúy Diễm nghe xong cau mày nói: “Em đâu có nghịch.”

Thùy Trang cười với em gái rồi quay qua nhìn Minh đanh thép nói: “Anh nên nhớ là đã có em rồi, cây thịt của anh luôn chỉ thuộc về em thôi đó nha, léng phéng vói em gái em là em cắt bỏ cho anh khỏi mà đâm với thọc.”

Lời nàng mang hàm ý đe dọa rõ ràng khiến Minh rợn tóc gáy, chỉ cúi đầu lí nhí: “Anh… anh biết rồi em… ạ!”

Thúy Diễm ngồi bên ngơ ngác hỏi Minh: “Chị Trang nói cây thịt gì vậy anh?”

Minh chỉ nói: “Em không nên biết là hơn.”

Rồi Quang Minh và Thúy Diễm tiễn Thùy Trang ra xe, bé Trang ngồi trong xe nhắn nhủ: “Em với anh Minh giữ gìn sức khỏe!”

Thúy Diễm giơ tay tạm biệt chị mình: “Chị đừng lo, anh Minh đã có em thay mặt chị chăm sóc ảnh.”

Bé Trang: “Này, này…”

Minh nói: “Em bảo trọng.”

Thùy Trang khẽ cười nói: “Anh cũng vậy!”

Rồi chiếc xe từ từ lăn bánh chở bé Trang về thành phố, có điều Minh không biết là Thùy Trang đã có thai với cậu, bản thân nàng cũng không biết mình đã có thai, một đứa bé trai – kết quả tình yêu của Minh và nàng đang dần hình thành trong bụng nàng.

Xe đưa Thùy Trang đi rồi thì Minh nói với Thúy Diễm: “Từ giờ anh sẽ thay mặt chị em chăm sóc cho em.”

Thúy Diễm mỉm cười dịu dàng nói: “Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.”

Bỗng gió ở đâu thổi tới làm mái tóc dài cô bé bay phất phơ khiến Minh ngẩn ngơ nhìn, thật sự ở độ tuổi này trông nàng rất đẹp, một sắc đẹp hiếm có có thế khiến đàn ông ngã quỵ khi thấy nàng lần đầu. Thấy Minh nhìn mình không chớp mắt khiến cô bé mỉm cười hỏi: “Sao anh nhìn em chăm chú vậy? Mặt em dính nhọ à?”

Nghe nàng hỏi thế khiến Minh bất giác chớp mắt, cậu nhận định cô nàng không hề ngượng ngùng hay thẹn thùng như cô chị của mình, Minh nhìn cô bé nói: “Chị em hai người anh thấy ai cũng sỡ hữu sắc đẹp diễm lệ phi phàm ít người nào có, cứ như là tiên nữ trên trời giáng trần vậy, anh đã từng gặp rất nhiều cô gái đẹp nhưng không thấy ai đẹp bằng hai chị em em cả.”

Nghe Minh nhận xét như vậy khiến Thúy Diễm không khỏi e thẹn, nàng nói: “Anh… nói… thật ạ?”

Minh nghiêm túc gật đầu, rồi cậu bước tới ôm Thúy Diễm vào lòng khiến cô bé không khỏi bất ngờ vì hành động của cậu, Minh nói: “Anh nói thật, em thật sự rất…rất đẹp, ước gì anh có thể lấy em làm vợ nhỉ!”

Thúy Diễm cũng ôm chặt lấy Minh thỏ thẻ nói: “Không phải anh đã có chị Trang rồi sao?”

Nghe Diễm nói thế khiến Minh thở dài nói: “Bởi vậy anh mới ước có thể lấy được cả hai thì tốt quá.”

Nàng cười hì hì, nhéo lưng Minh một cái: “Đồ tham lam!”

Minh cảm nhận được hương thơm từ da thịt nàng khiến cậu đê mê, cả hai cứ ôm một lúc như thế cho đến khi trời bắt đầu nhỏ nước.

Thúy Diễm chợt nói: “Ý, mưa rồi anh Minh!”

Minh vội nói: “Mình vào trong nhà thôi em kẻo ướt.” Nói rồi cậu nắm tay bé Diễm dắt đi về nhà bà Tư.

Hai người vừa đi qua một cái cây thì đằng sau cái cây đó có hai người con gái xinh đẹp bước ra: một cô ước chừng tuổi bằng Thùy Trang, cô còn lại cùng tuổi với Thúy Diễm, cả hai đều mặc chiếc yếm đào và khoác chiếc áo ngoài mỏng manh trong suốt, người con gái trông nhỏ tuổi hơn lên tiếng: “Tiểu Như, chị thấy chủ nhân nắm tay phu nhân Hiểu Khê có tình tứ không?”

Cô gái tên Tiểu Như gật đầu nói: “Chị thấy rồi, Tiểu Phương! Phu nhân Vô Ưu đã trở về nhà thì phu nhân Hiểu Khê phải phục vụ cho chủ nhân chứ!”

Cô gái tên Tiểu Phương bĩu môi: “Chị nói cứ như thể phu nhân Hiểu Khê là người hầu chủ nhân không bằng ấy!”

Tiểu Như tỉnh bơ: “Ô, thế à? Xin lỗi nhé! Chị là thị nữ của phu nhân Vô Ưu nên chỉ bênh vực người thôi. Còn em là thị nữ của phu nhân Hiểu Khê mà nhỉ? Dù cho chúng ta là chị em ruột nhưng cũng không cùng quan điểm đâu nhỉ?”

Tiểu Phương làm mặt xấu trêu chị mình khiến Tiểu Như phì cười, Tiểu Phương nói: “Giờ chúng ta đi ăn đâu đây chị, em đói quá. Hay ta kiếm quanh đây có nhà nào nuôi gà không vô bắt ăn đỡ vậy?”

Tiểu Như nghiêm nghị nói: “Không được, nếu chúng ta làm vậy sẽ làm bẩn thanh danh của chủ nhân và chắc chắn ngài sẽ giận dữ trách phạt chúng ta, tuy bây giờ ngài chưa có ký ức kiếp trước nên không biết chúng ta nhưng rủi ngài ấy nhớ lại được thì sẽ không hài lòng đâu. Nên nhớ chúng ta là tiểu yêu do có chút công đức tu hành nên được ngài thương tình thu nhận vào lâu đài của ngài ở cõi Hóa Lạc Thiên làm thị nữ, hơn nữa lại còn được phép tu hành tiếp để có thể bước vào phẩm vị Tiên, ân đức của ngài Tịnh Quang đối với chúng ta có thể nói là sâu rộng như biển cả. Chính vì lẽ đó chúng ta không được làm bất cứ điều gì tổn hại đến thanh danh ngài, em nghe rõ chưa?”

Tiểu Phương mím môi gật đầu, cô nói: “Chúng ta nên kiếm đồ ăn ở đâu?”

Tiểu Như đáp: “Chị em mình kiếm trái cây ăn đỡ thôi.”

Nói rồi hai chị em họ hóa phép biến đi mất.​