Lạc thú nhà cô giáo – Update Chap 57

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lạc thú nhà cô giáo – Update Chap 57

Tác Giả:

Lượt Xem: 2066 Lượt Xem

Cháp 11

Đôi bàn tay búp măng của Linh thoăn thoắn gói những chiếc nem cuối cùng sau gần một tiếng đánh vật với chúng. Linh đấm cái lưng vì mỏi do phải đứng lâu. Xếp xong những miếng nem ngay ngắn vào đĩa, Linh rửa tay rồi vớt hai con gà luộc ra đĩa sau khi thấy đã chín. Bà Quyên, là chị gái chồng đi vào bếp ngó nghiêng kiểm tra một hồi rồi nói :

 

  • Mợ Linh gói nem đẹp thật đấy. Ở nhà này chị ưng mỗi mợ ở cái khoản bếp núc thôi đấy.

” Mệt bỏ bà ra đây này “, Linh nhủ thầm như vậy nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi.

 

  • Gà em vừa vớt ra rồi. Lát chị chặt cho em nhé để em dán nem.

 

  • Em chặt gà đẹp hơn chị thì tiện tay em chặt luôn đi. Để chị chạy ra ngoài mua ít đồ uống cho các ông.

Linh cười đau khổ nhưng không dám từ chối. Từ sáng đến giờ nàng toát mồ hôi luôn tay luôn chân chưa có phút nào để thở. Bà Quyên vừa đi thì Linh nhìn ra sân bếp, thấy Thủy bụng chửa to tướng ngồi dạng hai chân thái những củ hành tây mà nước mắt nước mũi chảy dài trên má. Thủy là con dâu của bà Quyên, cũng chịu nhiều cực khổ khi về làm dâu nhà này. Thương con bé bụng mang dạ chửa nhưng cũng phải làm quần quật từ sáng đến giờ, Linh bảo cô ta :

 

  • Cháu nhặt cho mợ rau sống đi, còn chỗ đấy để mợ thái nốt cho.

Thủy ngẩng mặt lên với đôi mắt cay xè nhìn Linh trả lời :

 

  • Thôi để cháu thái nốt cũng được. Chỗ xu hào và cà rốt cháu làm xong rồi, mợ mang vào bóp nộm cho cháu với.

 

  • Ừ, để đấy mợ làm cho. Có mỏi lưng không? Mỏi thì nghỉ đi, để mợ làm cho.

 

  • Mỏi thì tất nhiên là mỏi rồi. Nhưng nhà có cỗ bàn mà ngồi chơi là mẹ chồng cháu quắc mắt lên xỉa xói ngay. Thôi cháu cố một chút cũng được, còn hơn là điếc tai.

Thủy nói vậy thì Linh chỉ biết im lặng. Linh sợ nhất cỗ bàn bên nhà chị gái chồng. Vì cứ có cỗ là đàn bà con gái phải làm hết, còn đàn ông chỉ ngồi trên nhà nói chuyện chính trị và chém gió ba cái chuyện đâu đâu. Nhìn cô cháu dâu kia thì hiểu, chửa gần đẻ đến nơi nhưng vẫn phải làm quần quật như người bình thường.

Trong lúc đứng bếp thì cũng có nhiều khách khứa và họ hàng bên nhà chồng xuống bếp nói chuyện hỏi thăm nhau. Trong số họ hàng bên nhà chồng có chị Thoa, hơn 50 tuổi, là giảng viên ưu tú và cũng là hiệu phó của một trường đại học danh tiếng. Thấy Linh tất bật, chị ta khen :

 

  • Cô Linh lâu không gặp trông càng ngày càng trẻ và đẹp ra thì phải.

Linh cười sung sướng vì được người danh giá như chị Thoa khen.

 

  • Em cám ơn. Trông chị cũng vậy đó. Nhìn như 40 là cùng.

 

  • Cô cứ nói thế chị ngại chết. Chị già sắp nghỉ hưu đến nơi rồi. Thế công việc của Quang nhà em vẫn tốt chứ?

 

  • Dạ vẫn bình thường chị ạ. Chỉ mỗi tội anh hay phải đi công tác thôi.

 

  • Giờ những ông nào muốn thành đạt là phải hy sinh như vậy đó. Thế em vẫn dậy ở trường xxx nhỉ?

 

  • Vâng, em vẫn dậy ở đó.

 

  • Hình như vừa rồi cái vụ scandal giữa cô giáo và học sinh xảy ra là ở trường em phải không?

 

  • Đúng rồi chị ạ. Vụ đó làm chúng em bẽ mặt.

Linh thấy ngượng mồm vì nói dối.

 

  • Giáo viên bây giờ càng ngày càng biến chất, không thể chấp nhận được. Thế nhà trường xử lý cô ta như thế nào?

Linh xấu hổ như có cảm giác bà ta đang xỉ vả mình. Mới hai hôm trước chính nàng cũng biến chất khi mây mưa với học sinh trong nhà nghỉ.

 

  • Trường vẫn đang tạm thời đình chỉ dạy học cô ta thôi ạ. Đang chờ quyết định trên bộ.

 

  • Loại giáo viên trụy lạc như vậy thì đuổi khỏi ngành cho rồi. Tư cách đạo đức không có thì học sinh nào nó nghe, có khi còn làm hư tụi trẻ. Chẳng bù cho thế hệ xưa khi luôn coi nghề giáo là nghề thiêng liêng. Thế hệ giáo viên bây giờ nhiều người suy đồi đạo đức quá.

Linh ù hết tai khi nghe chị Thoa nói một lèo về đạo đức nghề giáo. Trong thâm tâm Linh chợt xấu hổ bản thân khi thấy mình thuộc những thành phần suy đồi đạo đức mà chị Thoa vừa nói. Thấy chị nhìn mình như kiểu dò xét, Linh đành phải tiếp tục nói dối, thậm chí là nói xấu Trà để chứng tỏ mình trong sáng đúng như bốn từ : công dung ngôn hạnh.

 

  • Thì trường đúng là có mỗi cô ta suy đồi như vậy, em cũng bị sốc khi nghe tin. Thực sự đến giờ em vẫn không hiểu sao cô ta lại có thể làm chuyện đó với học sinh được. Giờ trường bị vạ lây và làm ảnh hưởng đến giáo viên như tụi em nữa.

Linh vừa đứng dán nem vừa nói chuyện với chị Thoa một lúc thì nàng chuyển sang chặt gà ra đĩa. Đang ngồi chặt thì một người đàn ông trung tuổi với nụ cười thân thiện xuất hiện ở cửa bếp, ông ta cất lên giọng ấm áp :

 

  • Con gái bố Nhã vừa giỏi vừa đảm đang quá. Nhìn cách chặt con gà như kia là biết con nhà nòi rồi.

Linh ngẩng đầu lên, nhận ra chú Thi làm ở trên Tổng cục bộ quốc phòng, nàng mỉm cười thích thú khi được gặp ông, một quan chức danh tiếng.

 

  • Cháu chào chú. Chú khỏe không ạ? Ngày xưa cháu phải học mãi mới biết cách chặt gà đấy chú ạ. Bố cháu chửi suốt.

 

  • Con cái nhà ông Nhã ai cũng giỏi. Hai tháng trước chú có gặp bố cháu, trông bác cũng yếu hơn trước rất nhiều.

 

  • Vâng, bố cháu một năm trở lại đây đang điều trị bệnh tiểu đường nên sức khỏe cũng đi xuống.

 

  • Bệnh đấy là nguy hiểm lắm đó, các cháu nên chăm lo cho ông cẩn thận. Mà hôm gặp anh em có nói chuyện, thấy bố cháu là khen con gái nhất nhà đấy.

 

  • Hì hì, công nhận trong nhà thì bố cháu cũng thương con gái thật. Chứ cháu làm sao mà giỏi bằng hai đứa em của cháu được.

 

  • Cháu gái lại khiêm tốn rồi. Thời bây giờ con gái học sư phạm Toán là đếm trên đầu ngón tay đấy nhé. Học giỏi, ngoan, nấu nướng lại khéo tay nữa thì đúng là con bố Nhã rồi. Ngày xưa bố cháu giỏi lắm đấy, ai ai cũng quý và phục tay nghề của ông.

 

  • Hì hì Vâng..

Và cứ như vậy, trong suốt bữa ăn, Linh luôn được các anh chị, cô chú bên nhà chồng khen nức nở và coi nàng là tấm gương để cho con cháu trong họ noi theo và học tập. Thậm chí có người còn nhờ Linh phụ đạo cho con trai họ ôn thi đại học nhưng nàng chưa nhận lời vì nhiều lí do. Chính vì được khen nhiều quá mà đâm ra Linh ngại và tự hổ thẹn với bản thân mình. ” Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mọi người biết mình cũng có quan hệ với học sinh trong trường nhỉ ?” Nghĩ đến điều đó mà Linh rùng mình không dám nghĩ nữa. Nàng bỗng sợ thật sự và mường tượng ra những đám mây đen tối bao phủ xuống cuộc đời mình. ” Nếu mọi người biết, chắc tự tử chứ sống sao được nữa… rồi bố mẹ, gia đình, họ hàng… ” Trong lúc sợ hãi, sợ bí mật bị lộ ra, Linh thầm nhủ lòng sẽ chấm dứt mấy cái chuyện dâm dục vớ vẩn mà nàng đã lỡ nhúng chân vào. Nàng không muốn cuộc sống và sự nghiệp bị chôn vùi bởi những ham muốn trụy lạc.

Bữa ăn kết thúc, nhìn bát đũa ngổn ngang mà Linh thấy ớn. Đám chị em phụ nữ lại sắn tay áo đứng lên dọn dẹp và Linh bắt buộc phải nhấc mông lên dọn cùng. Linh cố gắng làm thật nhanh để về, chứ thực sự nàng sợ cảnh cỗ bàn như thế này lắm rồi. Hai tay bê mâm bát xuống bếp, Linh ngượng ngụng bắt gặp cảnh thằng cháu chồng đang tranh thủ ôm vợ nó đứng rửa bát.

 

  • Này này.. ôm ấp thì về nhà nhé. Đây không phải chỗ cho anh chị tranh thủ đâu đấy.

Thằng Quân bị mợ nhìn thấy liền cười hề hề vội buông Thủy ra và giãi bầy :

 

  • Tranh thủ có mấy giây thôi mà mợ.

 

  • Lên nhà giúp mợ bê bát đũa xuống đây để mợ rửa cho. Rồi cháu đưa vợ về nghỉ đi, khổ thân con bé, chửa mà cứ làm hùng hục.

 

  • Vâng, mợ cứ để cháu.

Linh lại lao vào rửa một đống bát đũa thay cho đứa cháu đang bụng bầu. Thủy đứng bên cạnh vừa giúp Linh úp bát vừa hàn huyên dăm ba câu chuyện vì mợ cháu cũng ít khi được gặp nhau. Lúc trong bếp chỉ còn hai mợ cháu thì Thủy mạnh dạn khẽ hỏi Linh :

 

  • Mợ Linh! Cháu hỏi cái này mợ phải trả lời thật nhé?

 

  • Ơ cái con này, thế từ trước mợ toàn nói dối à?

 

  • Hì hì, ý cháu không phải vậy. Đây là chuyện tế nhị, cháu chẳng biết hỏi ai nên mới hỏi ý kiến mợ.

 

  • Ừ, hỏi đi, mợ biết thì mợ tư vấn cho. Chắc chuyện thằng Quân lại cờ bạc đúng không?

 

  • Đúng là chuyện của Quân nhà cháu, nhưng không liên quan đến cờ bạc. Từ ngày cháu có chửa thì anh ấy cũng bỏ đc món đó rồi. Chuyện khác cơ…

 

  • Chuyện gì thì nói luôn đi. Sao mợ ghét ai cứ úp úp mở mở thế cơ chứ.

 

  • Hì hì… chuyện là thế này… Quân nhà cháu bình thường sinh lý cũng cao, nhất là khi bia rượu vào là hay đòi hỏi chuyện ấy. Mà cháu thì đang chửa phải kiêng nên không chiều được. Nhiều khi thấy anh ấy không đc giải tỏa là cứ hay cáu gắt và cháu đoán là có ra ngoài bóc bánh trả tiền. Mợ có cách gì tư vấn cho cháu được không? Ngày xưa lúc mợ mang thai thì mợ làm thế nào để cậu Quang nhịn được tận hơn 9 tháng vậy?

Linh nghe Thủy giãi bầy tâm sự xong thì mỉm cười một mình. Đây là chuyện tế nhị của bao cặp vợ chồng và phụ thuộc vào từng nhận thức của mỗi người. Linh biết đa phần trong thời gian người vợ ở cữ thì ông chồng thường quay tay hoặc là ra ngoài tìm cave để giải quyết sinh lý. Về phần vợ chồng Linh thì nàng ngại ngùng nhớ lại là vợ chồng nàng chẳng kiêng ngày nào, cứ thèm là lôi nhau ra địt….thậm chí địt đến sát ngày nàng đi đẻ luôn. Hồi trẻ Quang sinh lý cũng cao nên hay đòi hỏi và với bản chất dâm ngầm, Linh hưởng ứng và chiều chồng tới bến. Linh nhớ lại mấy ngày đầu thì nàng cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên chỉ dám sóc lọ cho Quang xuất ra. Nhưng khi cho Quang liếm lồn thì nàng không kìm chế được nữa và liều cho chồng địt. Địt một lần rồi thì tự khắc có lần thứ hai, thứ ba và kéo dài 9 tháng liên tiếp. Linh nhận thấy không biết các bà vợ khác thế nào, chứ riêng nàng lúc chửa lại là thời kỳ ham muốn tình dục tăng cao hơn hẳn lúc bình thường. Và lúc chửa làm chuyện đó cũng tuyệt làm sao. Nghĩ lại mà Linh chỉ muốn chửa lần nữa để được tận hưởng cảm giác khoái lạc như thời xưa. Tiếc là sau khi đẻ đứa đầu xong được vài năm thì Quang bị một cơn bệnh mà ảnh hưởng của nó là mất khả năng sinh sản. Chuyện của mình là như vậy nhưng Linh đâu có can đảm để khuyên đứa cháu là cứ vô tư địt đi, không sao đâu. Khuyên như vậy thì có khác nào để hai đứa cháu nghĩ mợ mình thuộc dạng dâm đãng. Vừa mới đây đang được cả họ khen nức nở và là tấm gương sáng cho các cháu học tập nên Linh càng không dám bộc lộ bản chất thật của mình ra cho Thủy biết. Linh khôn khéo dùng cách che đậy để Thủy vẫn ngưỡng mộ nàng và nhìn nàng là một người mợ, người giáo viên đoan trang và chính trực.

 

  • Ngày xưa cũng lâu lắm rồi nên mợ cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ là có vài lần mợ sóc cho cậu ra thế thôi. Với lại cậu Quang cũng không ham hố chuyện đó cho lắm nên cũng ít thấy cậu khó chịu hay là thèm thuồng.

 

  • Thế thì cũng dễ chịu, chẳng bù cho Quân nhà cháu, ngày nào cũng đòi hỏi. Nhiều lúc phát mệt với anh ấy.

 

  • Sao cháu không sóc cho nó ra. Ra rồi thì hết đòi hỏi thôi.

 

  • Thì cháu vẫn phải làm như thế đó. Nhưng thỉnh thoảng thôi còn đỡ, đây một tuần ông ấy cứ đòi đến 5 hôm. Nhiều hôm còn đòi tận hai lần nữa chứ. Cháu mỏi hết cả tay với mồm. Cứ đòi quan hệ nhưng cháu nhất quyết không cho. Vừa rượu vào rồi lát về kiểu gì cũng bắt cháu sóc cho mà xem.

 

  • Cái thằng trông mặt mùi hiền lành thế mà dâm dữ vậy sao?

 

  • Úi mợ không biết thôi. Lầm lì xì ra khói đấy. Cờ bạc cũng ham, còn chuyện đó thì khỏi bàn luôn, thần dâm số 1 đó. Đêm toàn cầy phim sex rồi hành cháu mợ ạ. Nhiều khi cháu nghĩ ông này bệnh hoạn vãi chưởng. Hay hôm nào mợ thử nói chuyện và khuyên nhủ Quân giúp cháu xem sao? Thấy ông này cũng sợ vía cậu mợ lắm.

Thủy mải nói mà không nhận ra hai má mợ Linh ửng hồng từ lúc nào không hay. Nghe chuyện dâm của đứa cháu mà tâm hồn Linh nhạy cảm đến mức nước rỉ ra ướt cả chiếc quần lót. ” Đến khuyên nó có khi mợ cháu lại lôi nhau lên giường thì chết dở.” Linh xấu hổ cười thầm khi nghĩ đến chuyện đó nếu lỡ xảy ra. Từ hôm hay chát dâm với Trà, Linh phải công nhận đầu óc nàng phong phú hẳn, toàn nghĩ và mơ tưởng những chuyện linh tinh.

Gần 3h chiều thì hai vợ chồng cũng về được đến nhà. Linh nằm vật ra ghế salon vì buồn ngủ và tay chân nàng cũng mỏi nhừ. Mở điện thoại ra thấy có mấy tin nhắn của Trà, Linh hờ hững tắt điện thoại chứ không còn vồ vập chát chít như mấy ngày trước. Sau hôm ở nhà nghỉ với Việt, tự dưng Linh vừa thấy xấu hổ vừa thấy Trà như có ý định lôi kéo mình vào những cuộc chơi dâm dục nên từ hôm đó Linh không muốn dây dưa gì với cô bạn đang bị tiếng tăm. Nàng không muốn bị vạ lây sau khi cả đêm suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều. Nếu hỏi có thích không thì Linh phải thừa nhận là rất thích, nhưng nàng thấy quá nguy hiểm nếu phiêu lưu tình ái với những học sinh kém cả tuổi con trai mình. Thực sự không đáng để đánh đổi hạnh phúc gia đình và sự nghiệp. Ngày hôm nay khi gặp họ hàng bên chồng thì Linh càng thấy sợ và có sự quyết tâm tránh xa Trà và những cậu học sinh dâm đãng. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Quang bước đến với cốc nước mát trên tay.

 

  • Mệt lắm phải không em? Ngồi dậy uống cốc nước chanh đá cho mát rồi ngủ.

Linh xúc động ngồi dậy đón nhận cốc nước chanh từ tay chồng. Nàng mỉm cười với anh rồi tu một hơi đầy sảng khoái.

 

  • Em mệt thì để tối anh nấu cơm cho nhé.

Đôi lúc Quang có những lời nói và hành động rất tuyệt vời mà không phải ông chồng nào cũng làm được. Linh cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi làm vợ Quang.

 

  • Chồng cõng em lên phòng được không?

Quang nhìn vợ đang nhõng nhẽo như đứa trẻ liền bật cười mắng yêu :

 

  • Gớm, cõng vợ lên tầng hai thì chồng gẫy sừ lưng. Hôm nay tự dưng lại dở chứng thế hả trời!!!

 

  • Tại hôm nay vợ thích được chiều…

Linh vừa nói vừa quàng tay bá vào cổ Quang đu người lên. Quang chiều vợ cố đứng dậy rồi cõng nàng đi lên tầng 2. Cảm nhận hai bầu vú mềm mại ép vào lưng mình, Quang thích thú trêu :

 

  • Khiếp! Vợ bòng thêm hai quả tạ nặng thế cơ chứ!

 

  • Hì hì, nhiều đứa thèm có hai quả tạ như vợ đó nha.

 

  • Biết rồi. Cứ khoe mãi…

 

  • Hì hì… chồng này!

 

  • Gì cơ?

 

  • Em yêu anh…

Quang cảm thấy tình yêu dạt dào đang dâng trào nhưng lại có chút ngờ ngợ.

 

  • Sao tự dưng hôm nay lại thể hiện tình củm thế? Câu này lâu rồi mới được nghe đó. Chắc làm gì có lỗi với chồng phải không?

Linh giật mình thót tim như sợ Quang đã biết điều gì đó. Nàng đỏ bừng mặt tìm lý do để giải thích :

 

  • Nghi ngờ vợ đấy à? Chẳng qua hôm nay thấy chồng tuyệt vời quá nên cảm động.

 

  • Chồng thì lúc nào chẳng tuyệt vời, đâu gì mỗi hôm nay mà vợ ngạc nhiên.

Quang nhẹ nhàng đặt Linh nằm xuống giường rồi thở phì phò nằm sấp lên người nàng.

 

  • Chưa ấy mà đã thở thế này rồi ư?

 

  • Yên tâm, kiểu gì chẳng phục vụ vợ được 5 phút.

 

  • Ít thế! Chẳng bù ngày xưa, hùng hục 15p vẫn chưa thấy ra.

 

  • Ngày xưa trẻ khỏe nó khác, giờ già rồi phải yếu đi chứ.

Linh hơi buồn vì điều đó. Thực tế là như vậy và liệu nàng có nhịn được sự thiếu thốn đến suốt đời hay không? Khi Quang từ từ cởi từng chiếc cúc áo ra, Linh thầm nghĩ hình như lâu rồi nàng chưa được lên đỉnh với chồng.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Đám học sinh trong lớp thầm thì với nhau về cô giáo của mình khi cô vừa bước vào lớp. Đứa nào cũng nhận ra cô hôm nay trông có vẻ trẻ trung hơn, tươi tắn hơn với mái tóc được cắt ngắn đi. Bình thường tóc cô rất dài và mượt mà đến ngang lưng, nhưng hôm nay chúng chỉ dài ngang vai một chút… thật mới mẻ và rất hợp trong bộ áo dài trắng thướt tha. Nhìn cô xõa tóc mà trông cô trẻ ra phải vài tuổi. Đám học sinh nữ chỉ thầm ước có được vẻ đẹp như cô giáo của mình.

Linh thích lắm khi thấy học sinh trầm trồ trước kiểu tóc mới của mình. Nàng đã quyết định phải thay đổi khi làm mới mình một chút để tạo năng lượng sống tốt đẹp hơn. Sau vài phút có phần e thẹn trước ánh mắt của học trò, Linh bắt đầu vào bài giảng với sự tập trung. Từ hôm quan hệ với Việt xong thì cứ hễ đến trường là Linh bị hình bóng của cậu ta ám ảnh. Linh cố tình không muốn chạm mặt và thật may mắn cho nàng khi 4 hôm rồi hai cô trò chưa một lần nhìn thấy nhau. Nhưng có lẽ định mệnh không hề buông tha nàng dễ dàng như vậy được. Đang say sưa giảng bài thì Linh để ý đến tiếng hò hét cổ vũ ngoài sân trường. Thì ra đó là tiết thể dục của một lớp khác. Linh nhìn thoáng qua thấy tụi nhỏ đang chạy vòng quanh trường và bất chợt tim nàng thổn thức khi nhận ra một người. ” Chẳng phải thằng Việt đang chạy đó sao? ” Linh quyết tâm không muốn để ý nhưng thế nào tâm trí nàng nhất định không nghe theo. Thỉnh thoảng mắt nàng cứ phải nhìn ra hướng cửa và không hiểu sao nàng thích thú theo dõi khi thấy thằng Việt bứt tốc với tốc độ kinh hoàng để vượt xa đám bạn đến hàng trăm mét và về đích ở vị trí thứ nhất. Linh tự dưng mỉm cười một mình và không một học sinh nào hiểu được nàng đang cười cái gì. Nói chung tụi nó thấy cô giáo mình hôm nay bị làm sao vậy.

Linh gọi một học sinh lên bảng làm bài và nàng tranh thủ đứng ở cửa lớp nhìn ra sân trường. Từ đằng xa, nhìn thằng Việt mồ hôi nhễ nhại đứng thở hổn hển, bất giác Linh nhớ lại cái hôm nó dập điên cuồng khỏe như một con thú rồi nằm vật ra thở phì phò sau khi đã xuất tinh. Theo như Trà kể thì hôm đó nó còn mò đến nhà cô ta chơi hai hiệp nữa. Linh cảm thấy râm ran và ngứa ngáy cửa mình ngay được khi nghĩ đến chuyện đó, nàng vẫn không tin rằng sao lại có người khỏe như vậy, chẳng bù cho Quang chưa được nổi 5 phút.

Tiết học 45 phút kết thúc, Linh về phòng dành cho giáo viên ngồi nghỉ uống nước. Trong khi ngồi nói chuyện tán dóc với cô Thư dậy môn sinh học thì đột nhiên cô ta khẽ thầm thì với Linh một chuyện rất quan trọng :

 

  • Này em, em biết gì về chuyện của cái Trà chưa?

 

  • Chuyện gì vậy hả chị? Cô ta lại làm thêm vụ gì nữa à ?

 

  • Không. Chị mới hóng được một tin. Hình như trên bộ ra quyết định kỷ luật cái Trà rồi đấy.

Linh nghe Thư nói đến điều đó thì nóng ruột hỏi ngay :

 

  • Thế hả chị? Liệu nó còn được dậy ở trường này nữa không?

Thư lắc đầu và khẽ nói thật nhỏ như không muốn ai nghe thấy :

 

  • Nghe đâu bộ kỷ luật nặng lắm. Hình như là điều chuyển nó cho dậy ở một nơi khác.

 

  • Em thì cũng nghĩ đến trường hợp đó rồi. Chẳng ai cho dậy ở đây nữa đâu, còn áp lực của phụ huynh nữa mà. Dậy nơi khác có khi lại tốt cho cái Trà đấy chứ.

 

  • Ừ, nhưng mà bị điều chuyển đến một nơi xa lắm…tận miền núi cơ. Dậy cho học sinh dân tộc bán trú.

Linh hơi bị sốc trước thông tin như vậy. Nàng nghĩ ngay đến cái Hương, nó sẽ ở với ai? Và lên miền núi thì sống sao được khi thiếu thốn đủ thứ.

 

  • Trước mắt là cái Trà phải lên đó dậy một năm vì trên đó cũng đang thiếu giáo viên. Sau một năm thì bộ sẽ quyết định cho về thành phố. Nhưng dậy ở trường nào thì bộ chưa có quyết định.

 

  • Tận một năm cơ à?

 

  • Ừ một năm. Kỷ luật vậy là cũng nương tay rồi. Vì nhiều ý kiến gây áp lực Bộ phải đuổi cái Trà ra khỏi ngành đấy. Chịu khó một năm thôi rồi lại được về, rồi vẫn được làm trong ngành giáo dục. Thế là may mắn chán rồi đấy.

 

  • Vâng, chị nói phải. Như thế cũng là còn may cho cái Trà. Chứ đuổi khỏi ngành thì coi như mất toi sự nghiệp còn gì.

 

  • Thôi lên lớp, đừng nói chuyện này cho ai biết nhé. Hai hôm nữa Trường sẽ mời cái Trà lên làm việc và sẽ thông báo quyết định kỷ luật.

 

  • Nói làm gì. Em có phải là đứa hay buôn chuyện đâu. Thôi chị em mình lên lớp, lúc khác tám tiếp.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Dựng chiếc xe đạp địa hình vào gốc cây, hai thanh niên trong bộ đồng phục học sinh ptth bước vào quán phở.

 

  • Cô cho chúng cháu hai bát tái chín nhé.

 

  • Hai bát tái chín có ngay. Ngồi vào bàn đi các cháu.

Hai thanh niên chủ động đi đến chiếc bàn cuối góc rồi ngồi xuống. Trông chúng có vẻ thậm thà thậm thụt như có chuyện gì mờ ám. Khi người nhân viên bê hai bát phở nghi ngút khói bốc lên đặt xuống bàn thì một người khẽ lên tiếng trước :

 

  • Học xong tin học tao với mày đi làm tí game nhé?

Việt vừa vắt miếng chanh vào bát phở của mình vừa trả lời :

 

  • Học xong tao phải về có chút việc rồi. Hôm khác đi.

Người thanh niên còn lại không ai khác chính là Tuấn. Nghe Việt khước từ, Tuấn liền chửi :

 

  • Hôm khác cái lồn. Tao vật lắm rồi. Mấy hôm rồi không được bắn. Đi đi, có mày bắn cùng mới vui.

 

  • Bảo hôm nay không được rồi mà. Tao phải về đi cùng bà già có việc.

 

  • Dm, mãi mới có buổi học thêm để có cớ đi. Chán vãi lồn.

 

  • Thì mày đi một mình đi.

 

  • Nhưng một mình đéo thích. Mà địch tận 2 mạng thì mình tao chiến sao nổi?

 

  • Thì phải thử xem sức mình đến đâu chứ? Mày sợ à?

 

  • Sợ thì tao đéo sợ, nhưng mà… thôi tao đi một mình vậy. Nếu bà già tao có gọi thì mày biết phải nói thế nào rồi chứ?

 

  • Biết rồi. Không phải dặn. Ăn đi còn lên lớp, 15 phút nữa thôi đấy.

Người ngoài nghe có lẽ tưởng hai đứa đang nói chuyện về game, nhưng thực ra đó là mật mã riêng mà chỉ có hai người mới hiểu. Khi lớp tin học kết thúc, Việt nhìn đồng hồ rồi dặn thằng Tuấn :

 

  • Nhớ 5h là phải có mặt ở nhà đấy nhé. Về muộn thì tao đéo cứu được đâu.

 

  • Nhớ rồi. Thôi bye, sáng mai gặp tao sẽ kể sau.

Hai thằng lên xe phóng đi rồi mỗi thằng rẽ một ngả. Khi chỉ còn một mình, Việt nhìn đồng hồ thấy gần 2h chiều thì khẽ suy tư điều gì đó. Nó đang có một âm mưu mà chưa muốn nói cho thằng Tuấn biết.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Linh trên đường về nhà suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Trà. Dù không còn muốn dây dưa với Trà nhưng khi nghe tin thì nàng cảm thấy thương con bạn. Linh đã nhắn tin cho Trà biết sự việc nhưng không thấy cô ta hồi đáp. Linh định đến nhà Trà để an ủi động viên nhưng nghĩ Quang đang ở nhà nên nàng định bụng mai sẽ ghé qua. Về đến nhà thì Quang đã nấu ăn xong xuôi nhưng Linh không mấy vui vẻ.

 

  • Sao thế em? Có chuyện gì ở trường không vui à?

Linh liền kể lại cho Quang nghe toàn bộ sự việc Trà bị kỷ luật. Kể xong thì Quang nói một cách vô tâm :

 

  • Cho đáng đời. Thể loại suy đồi như vậy đáng ra không cho ở lại ngành mới đúng. Giờ còn dậy thì học sinh nào nó nghe? Kỷ luật thế là quá nhẹ rồi đấy.

 

  • Anh nói vô tâm không chịu được. Lỗi thì lỗi rồi, dù sao nó cũng là con người chứ. Lên đấy thì đứa con gái sống với ai?

 

  • Nó còn bố nó mà. Mà thôi thay quần áo rồi ra ăn cơm đi, em lo thiên hạ làm chi cho mệt cái đầu.

Thấy chồng có tư tưởng khác mình nên Linh chẳng buồn nói nữa. Nói nữa có khi lại cãi nhau. Ngày mai Quang lại đi hội thảo mấy ngày liền nên Linh cũng tránh chuyện đôi co không cần thiết. Nàng đi lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm cùng anh.

 

  • Chiều em có tiết dậy không?

 

  • Em không. Anh không ăn nữa à?

 

  • Anh no rồi. Chiều em mua cho anh mấy thứ để tối anh cho đồ vào vali nhé.

 

  • Vâng, sáng mai mấy giờ anh đi?

 

  • Tầm 7h30 là anh đi rồi. Vì 9h có chuyến bay.

Quang đi lên phòng khách vừa nằm vừa đọc báo, còn Linh thì ăn nhởn nhơ rồi lúi húi dọn dẹp trong bếp.

Quang nằm đọc báo thì ngủ lúc nào không hay trên chiếc ghế salon. Đang ngủ thì có tiếng chuông cửa làm anh thức giấc.

 

  • Vợ ơi! Xem có ai đến kìa?

Quang nói to nhưng không có ai trả lời nên bực dọc đứng dậy mở cửa trong trạng thái ngáp ngủ.

 

  • Dạ cháu chào chú ạ.

Quang nhìn cậu thanh niên trẻ trong bộ đồng phục học sinh thì nghĩ chắc là học sinh của vợ.

 

  • Ừ, chào cháu. Cháu đến có việc gì không?

 

  • Cháu đến gặp cô Linh chú ạ. Chiều nay cháu có buổi học thêm với cô để ôn đề thi.

Đúng lúc đó Linh từ nhà tắm đi lên nhà.

 

  • Ai đến vậy anh?

 

  • Học sinh của em. Em có tiết dậy thêm ở nhà à?

Linh hốt hoảng khi thấy Việt đứng lù lù ở cửa. ” Sao nó lại dám đến tận nhà cơ chứ”. Linh sợ Quang nghi ngờ nên cố gắng giữ thái độ bình tĩnh. Nàng diễn kịch rất nhanh.

 

  • Ôi chết, em quên mất là chiều nay có buổi ôn thi cho Việt.

 

  • Sao lại ôn gì mà chỉ có một người vậy?

 

  • Thì ôn thi để đi thi học sinh giỏi thành phố mà anh.

Quang không nghi ngờ gì liền đi vào trong nhà. Linh và Việt theo sau và nàng không quên tặng nó một cái lườm sắc lẹm.

 

  • Em với Việt học dưới này. Anh lên phòng ngủ nhé?

 

  • Ừ.

Việt ngồi xuống ghế nhe răng ra cười nham nhở khiến Linh bực mình.

 

  • Cười gì mà cười? Ai cho đến đây mà đến?

 

  • Em đang cười vì em sắp được đi thi học sinh giỏi thành phố thôi mà cô. Không ngờ một thằng dốt đặc như em lại có cái diễm phúc đó cơ.

Hai má Linh chợt đỏ phừng phừng lên. Nàng lườm nó nhưng không biết nói gì. Quả thực nàng nói dối rất nhanh và đâm ra thành trò cười cho học sinh.

 

  • Em đến đây làm gì?

Việt vẫn cười nham nhở rồi lôi cuốn vở vừa học tin ra từ trong cặp để lên bàn.

 

  • Thì em đến để ôn thi mà cô? Cô lấy sách vở của cô ra đi.

Linh nhìn cuốn vở có ghi môn tin học thì bật cười mắng yêu :

 

  • Cô có dậy môn tin học đâu?

 

  • Thì em cũng có phải đi thi học sinh giỏi đâu mà cần học đúng môn.

Linh nhìn Việt chằm chằm rồi cảm thấy bất lực trước kiểu cù nhầy của nó. Do trót lỡ nói dối với Quang nên Linh đành thực hiện theo đúng như vậy, chẳng nhẽ hai cô trò chỉ ngồi tâm sự…

 

  • Ngồi đấy chờ cô lát để cô lên lấy sách môn toán. Tiện thể xem em học thế nào luôn.

Việt thở phào như vừa thoát khỏi cửa tử. Nó không ngờ chồng cô lại có nhà ngày hôm nay. Lúc nhìn thấy chú mà tim nó suýt rớt khỏi lồng ngực. Nó nhủ thầm vậy là hôm nay ăn quả tưởng bở rồi, biết thế đi bắn game với thằng Tuấn thì có phải sướng chim không. Việt nghĩ giờ này chắc Tuấn đang hôn hít cả mẹ lẫn con cô Trà là cái chắc. Nghĩ đến mà nó rạo rực, xốn xang hết cả người.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Vừa thấy Hương dắt chiếc xe đạp vào trong nhà, Trà liền lên tiếng :

 

  • Con học về rồi đấy à? Lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ nấu món con thích đó.

Hương uể oải trả lời với Thái độ dửng dưng làm Trà thất vọng :

 

  • Mẹ cứ ăn trước đi, con chưa đói. Lát con ăn sau.

Trà nhìn con gái đi lên tầng mà lòng buồn rười rượi. Đã mấy hôm nay hai mẹ con Trà không chạm mặt nhau như kiểu chiến tranh lạnh. Từ cái hôm hoan lạc, hai người bỗng dưng xấu hổ và ngại giáp mặt nhau. Thực sự cả hai không ai ngờ là họ có thể hôn nhau ướt át được cơ chứ. Trong một thoáng không kìm chế được dục vọng mà cả hai đều đã đi quá giới hạn cho phép. Biết nói gì thì Hương cũng không chịu, Trà lủi thủi xuống bếp ngồi ăn một mình. Ăn được một bát cơm, Trà buồn bã đứng dậy và đi lên phòng. Trà muốn nói chuyện thẳng thắn với con gái, chứ nhà có mỗi hai mẹ con mà sống không nhìn nhau thì chịu sao được. Mở cửa phòng, thấy Hương đang nằm xem điện thoại, Trà liền đi vào.

 

  • Hương này! Mẹ nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau thì tốt hơn.

Hương vẫn dán mắt vào điện thoại trả lời mà không nhìn mẹ mình :

 

  • Mẹ con mình đâu có chuyện gì phải nói đâu.

 

  • Có đấy. Chắc con giận mẹ chuyện hôm nọ phải không?

 

  • Chuyện gì cơ?

 

  • Con đừng giả vờ như thế nữa được không?

 

  • À, có phải cái chuyện hôm nọ với hai học sinh của mẹ phải không? Chuyện đó con quên rồi. Có gì đáng để bận tâm đâu. Vui vẻ một chút thôi mà.

Trà không tin Hương nói thật lòng. Giọng nó có gì đó hơi chua xót.

 

  • Nếu con nói vậy thì mẹ cũng nhẹ lòng. Mà con này, giả sử nếu như sắp tới mẹ đi một nơi thật xa thì thế nào nhỉ?

Hương bây giờ mới ngoảnh mặt nhìn mẹ mình khi nghe Trà nói vậy. Nó sửng sốt và hơi bàng hoàng.

 

  • Mẹ nói cái gì vậy?

Thấy con gái hoảng hốt, Trà bèn cố kìm nén cảm xúc và giả tạo nở nụ cười như không có chuyện gì.

 

  • À mẹ nói đùa thôi, con đừng nghĩ gì cả. Con không giận mẹ chuyện hôm nọ là mẹ vui rồi.

Trà nói xóng nắm tay Hương một lúc rồi đứng dậy đi về phòng mình. Cái tin nhắn mà Linh nhắn cho nàng quả thực hơi sốc. Nằm ủ rũ như một con mèo lười, Trà bật dậy đi tắm để đến nhà Linh dốc bầu tâm sự.

Trà đứng dưới chiếc vòi hoa sen thật là lâu, cứ để cho những dòng nước mát chảy xuống cơ thể mình. Trà không thể không nghĩ đến việc sắp phải sống xa đứa con gái mình tận một năm, rồi ai chăm sóc cho nó đây.

 

  • Mẹ!!!

Trà giật mình chưa kịp quay người lại thì bỗng hai cánh tay bé nhỏ ôm ghì lấy nàng từ đằng sau. Trà quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Hương như thế này nên thốt lên :

 

  • Kìa con!

Hương vẫn không buông mẹ ra, bàn tay ôm ghì lấy tấm bụng hơi mỡ màng ép vào người mình.

 

  • Con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng đi đâu nhé. Cho dù có thế nào thì con vẫn luôn yêu mẹ.

Trà thực sự cảm động muốn tuôn trào nước mắt nhưng nàng cố kìm nén lại để đón nhận niềm vui bất ngờ mà Hương mang tới. Trà xúc động đưa tay lên ghì chặt lấy cánh tay con gái như để muốn nói rằng mẹ cám ơn con… mẹ hạnh phúc quá. Trong lúc hai mẹ con im lặng và bồi hồi xúc động thì Trà mới để ý đến những cọng lông nham nhám của Hương đang chọc vào mông, hai bầu vú tròn trịa của cái tuổi mười tám đang e ấp ép vào lưng mình. Cảm giác trong người Trà lúc này thật sảng khoái và lâng lâng. Nàng chỉ muốn Hương đứng cứ ôm mình, ôm mãi mà thôi.

Thời gian như ngừng đọng để hai mẹ con không ngừng đấu tranh lý trí giữa phần con và phần người. Chỉ đến khi hai bàn tay Hương nhúc nhích cử động thì tay Trà liền tự động nới lỏng ra. Trà không phản đối khi hai bàn tay mềm mại của Hương vuốt lên trên rồi áp lấy hai vú mình bóp nhẹ. Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện cho dù hôm trước hai mẹ con đã bóp vú nhau rồi. Trà cảm thấy lâng lâng khó tả, khác hẳn với hôm trước khi người nàng đã hoàn toàn mê muội bởi nhục dục nên không cảm nhận được gì.

 

  • Ngực mẹ vẫn đẹp và căng quá à.

Trà thẹn thùng mỉm cười e lệ đứng im cho con gái mình khám phá hai bầu sữa. Hương bóp mạnh dần theo khoái cảm tuôn trào. Nàng bóp cho cái đầu núm cương lên rồi dùng hai ngón tay kẹp cái núm đó vào giữa xe xe. Sự mơn trớn của nàng khiến người mẹ bị kích thích khi đầu ngửa ra sau phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ :

 

  • Uiiiiiii… Uiiiiiii… connnnnn.

Tiếng rên của Trà như một tiếng chuông giáo đường khích lệ đôi lứa yêu nhau. Hương nhận thấy mẹ đang đê mê trong khoái lạc liền mạnh dạn đưa một tay đi xuống dưới. Bàn tay búp măng của nàng, khác hẳn với bàn tay thô ráp của đàn ông, lướt đến đâu thì người Trà run đến đó. Đôi chân Trà muốn khựu xuống khi bàn tay mềm mại của con gái vuốt ve xuống giữa háng mình. Hai mép âm hộ ngay lập tức được tách ra và những ngón tay cứ thế miết lên miết xuống.

 

  • Uiii da… đã quá con ơi… mẹ sướng lắm.

Theo sau tiếng rên là bờ mông căng tròn của Trà ép ngược ra sau khiến Hương rạo rực liền ưỡn mu dí chặt vào mông mẹ mình để tìm khoái cảm. Cái âm hộ của đàn bà khi bị ép chặt thường khiến họ vừa sướng vừa lên cơn nứng thèm khát ái ân. Hương gồng mình áp chặt mu lồn vào mông mẹ, ngón tay thì xe nhanh dần chỗ hột le khiến âm hộ Trà rỉ nước ướt nhẹp. Trà không chịu được nữa, thốt lên thật to :

 

  • Ahhhhh… mẹ sướng quá con ơi… day lồn mẹ nhanh nữa đi… ốiiiii…đúng rồi… thế… chọc vào lồn mẹ đi con…

Trà rên rỉ điên loạn như không còn nhận thức được gì. Nhưng có lẽ tiếng rên của nàng cũng đưa Hương vào một thế giới cực lạc, nơi mà chỉ dành cho những thú vui thể xác. Hương bị tiếng rên của mẹ kích thích mạnh lền nhanh nhảu đút ngón tay vào cái lỗ thụt liên hồi.

 

  • Ưhhhh… Ahhhhh… sướng lồn quá con ơi… thêm ngón nữa đi con… mẹ chết mất… sướnggggg.

Hai ngón tay chụm lại, Hương thụt nhanh như một cái máy khâu theo nhịp điệu rên rỉ khiến nước lồn bên trong ộc ra kêu ọc ọc. Những ngón tay nhỏ bé của Hương không ngờ lại cứng cáp khiến Trà không ngừng tuôn khí. Cái đê mê dục vọng khiến hai người như đang ở một thế giới khác, không còn rào cản loạn luân hay đạo đức xã hội. Đến chừng như không thể nào chịu nổi nữa, Trà bất ngờ quay người dí Hương vào bức tường và nhìn nàng đắm đuối. Hương ban đầu vẫn còn e thẹn nhắm mắt lại, nhưng rồi nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt mẹ mình, thấy rõ khuôn mặt mẹ lộ hẳn nét đê mê, cánh mũi phập phồng, hơi thở gấp gáp, đôi môi ươn ướt dính lại, tia mắt tóe ra sự thèm khát nhục dục. Nếu là Trà là đàn ông thì chắc Hương đã kéo bà lại để hôn môi ngấu nghiến. Nhưng có lẽ hai người vẫn còn chút xíu khoảng cách ngượng ngùng nên chẳng ai dám chủ động làm điều đó. Một cách máy móc, Hương đưa tay lên bóp nhẹ vú mẹ mình để phá vỡ sự im lặng. Bốn mắt đắm đuối nhìn nhau và rồi Trà phải lên tiếng khi thấy Hương đã hoàn toàn mở toang cánh cửa địa đàng. Nàng cũng đưa tay lên, chầm chậm chạm vào bầu vú nảy nở của con rồi từ từ bóp nhẹ. Khóe môi Hương chợt phát ra tiếng rên khẽ và khiến Trà mạnh dạn cúi đầu xuống ngậm lấy cái đầu ti đỏ hỏn mút nhè nhẹ.

 

  • Ưhhhh… đã quá… mẹ liếm chung quanh núm vú đi… ôiiii… phê quá.

Ngập ngừng trong giây lát, từ khóe môi Trà cái lưỡi thè ra liếm xung quanh quầng vú. Vừa liếm Trà vừa đưa một tay lên bóp cho đầu vú lòi hẳn lên, rồi dùng môi giữ núm vú để lưỡi miết mạnh lên nó, tay kia thì dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu vú còn lại ngón tay cái xe nhè nhẹ. Hương sướng lâng lâng ưỡn ngực tới phía trước, tay luồn xuống bên dưới nhồi bóp mạnh vú của mẹ, miệng rít lên lẫn hơi thở hổn hển :

 

  • Sướng quá… aaaaaa… mẹ bú đã quá… lồn con ra nước rồi mẹ ơi.

Theo tiếng rên của Hương thì Trà thừa kinh nghiệm để biết khi nào cần phải bú mạnh, khi nào thì phải liếm nhẹ nhàng. Trà mạnh dạn hơn chút nữa, thò tay xuống giữa háng con gái miết nhẹ cái khe lồn hồng hào. Hai mép thịt âm đạo của Hương dầy và phình to ra khi lên cơn nứng nên bất cứ ai cũng thích được mơn trớn, cho dù người đó là đàn bà. Lần đầu được cảm nhận trực tiếp cái âm hộ phụ nữ, Trà bị kích thích mạnh, những ngón tay xông xáo đút vô vào đó day day cái hột le. Hương không kiềm chế nổi cái sướng xộc mạnh lên não liền rên rỉ một tiếng thật dài :

 

  • Uiii da… chết con rồi mẹ ơi… sướng lồn quá đi mất… ahhhh… sướng… chọc mạnh nữa đi mẹ ơi..

Cái buồng tắm dường như không thực sự thoải mái để hai mẹ con hoan lạc, Trà kéo tay Hương dắt nàng ra bếp. Hai mẹ con đều trần như nhộng cùng với cơn dâm bốc lên ngùn ngụt, Hương chủ động ngồi xuống ghế rồi giơ hai chân lên cao.

 

  • Mẹ liếm lồn con đi.

Trà mỉm cười thích thú nhìn cái âm hộ đẹp tuyệt vời của con gái mình. Ngắm nghía một hồi lâu thì Trà từ từ quỳ xuống, chạm nhẹ vào phần mu, banh hai mép lồn ra rồi hít một hơi để xem mùi vị thế nào mà đàn ông lại thích rúc vào đấy. Hít hà chán chê như thằng Tuấn thường làm, Trà đưa lưỡi từ từ tiến vào trong, lưỡi đi đến đâu thì Hương ưỡn người rướn lồn lên đến đó. Càng lúc cái lưỡi của Trà càng tiến vào sâu và ngoáy ngoáy liên hồi. Hương xoa mái tóc mẹ bật kêu tiếng rên rỉ :

 

  • Trời ơi sướng quá mẹ ơi… uiii… ôiiii… ahhh… mẹ liếm phê quá… uiii..

Cái lưỡi của Trà cong lên như cái móc câu móc ngược móc xuôi khiến dâm thủy ứa ra dính đầy miệng. Thỉnh thoảng đôi môi Trà mím lại nhằn nhằn cái hạt le nho nhỏ miết mạnh lưỡi lên đó. Hương rùng mình trong khoái cảm, mông ưỡn hẳn lên cao để âm hộ dí sát vào mồm mẹ mình. Càng như vậy thì càng khiến Trà hứng tình hơn, nàng ngậm chặt cái hạt le mút thật mạnh làm Hương sướng hoa cả mắt, miệng rên rỉ vang cả phòng bếp :

 

  • Áhhhhh… uiii… sướng… ôiiii con sướng…

Hai mẹ con đang say sưa trong tiếng nhạc của nhục dục thì bất chợt có tiếng chuông cửa vang lên làm hai người dừng lại. Chẳng biết ai đến cái giờ này nữa, đúng là đồ phá đám.

2.7 3 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
17 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Thủ tướng

Mong ad ra truyện nhanh hơn chứ đợi lâu quá

Cunho

Truyện hay quá thớt ơi. Mình là thành viên mới mong được giao lưu với ae.
Thanks

Thanh

Chuyện càng ngày càng vớ vẩn kết thúc cho xong đi tác giả ơi. Đứa nào đáng chết cho chết đi xong phim cứ kéo dài lê thê phát ngấy chả muốn đọc

Cr7

Chuẩn luôn

CR7

Truyện vẫn vậy tg báo kết cục có hậu mà ko như vậy phải cho Linh đau khổ cùng cực vì ngoại tình chứ, phải trả giá cho sai lầm của mình mà vẫn để ung dung hưởng thụ vậy à. Phải để Quang trả thì thâm sâu vào cho tất cả những đứa liên quan Linh đều trả giá

fan anh leysek

Đọc chap nào cũng cuốn .mong a ra nhanh hơn