[Lại có chuyện để kể] NGUYỆT ( Đã END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: [Lại có chuyện để kể] NGUYỆT ( Đã END )

Tác Giả:

Lượt Xem: 734 Lượt Xem

-VII-

Hôm sau Nguyệt đến dạy con bé như bình thường, thái độ của cô cũng không có gì khác lạ và ra về khá đúng giờ. Lúc ra về, cô nói với tôi trước khi bước ra ngoài.

– Em sẽ không mang lại rắc rối cho anh và con. Em sẽ làm như anh nói.

Hôm sau tôi đi công tác, tôi và hai cậu kiến trúc sư đi cùng. Dự án này thiết kế một khu thương mại ở tỉnh ngoài cách Hà Nội khoảng gần hai trăm cây số, là một trong những dự án quan trọng của công ty và chúng tôi đã bỏ rất nhiều tâm huyết để thiết kế. Dự án này được coi là biểu tượng vì khi khu mua sắm đi vào hoạt động sẽ xuất hiện rất nhiều trên mạng xã hội và truyền thông.

Chiếc xe của tôi quá nhỏ và yếu, cũng là lần đầu đi đường đồi núi, nên rất vất vả và chậm hơn kế hoạch rất nhiều, mãi đến hơn tám giờ tối chúng tôi mới đến khách sạn và ai cũng có vẻ mệt mỏi, nên kế hoạch dượt lại thiết kế cũng chẳng thực hiện được. Việc mua chiếc xe mới càng nung nấu hơn.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, chúng tôi đến địa điểm của chủ đầu tư. Có khá nhiều gương mặt quen thuộc, nhưng có chút nhẹ nhõm vì không thấy những văn phòng kiến trúc lớn. Nhưng có một điều chiếc sa bàn của chúng tôi có lẽ nhỏ nhất trong số các sa bàn mà các văn phòng mang đến.

Chúng tôi là đơn vị thứ ba vào trình bày phương án của mình, tôi cũng không quan tâm đến những đơn vị trước vì kinh nghiệm cho tôi biết rằng để ý sẽ bị đánh lạc hướng và tâm lý, không ít bài học đã xảy ra.

Nhưng mà có điều tôi vẫn không lường được và tí nữa thì làm tôi rối loạn. Phòng họp có năm người, trong đó có ba người là tôi quen thuộc, giáo sư nổi tiếng giảng dạy trong trường của tôi mà tôi rất quen thuộc. Còn hai người kia mới làm tôi bất ngờ, cô Hằng và Thuận, thảo nào khi xem hồ sơ tôi cứ thấy cái tên chủ đầu tư quen quen, ngày trước thằng Thuận có nhắc đến công ty nhà nó mấy lần, chỉ là tôi không để lắm nên cũng không ghi nhớ, ngay cả quê quán của nó tôi cũng không nhớ.

Thằng Thuận trông già dặn hơn rất nhiều, cái kiểu bẽn lẽn rụt rè ngày xưa biến mất hoàn toàn, thật ra hồi ở với tôi, nó đã thay đổi gần như toàn bộ. Tôi vẫn tự hào mình đào tạo tốt, tán gái, uống rượu, đi bar, đánh chắn, lô đề … chẳng có trò nào mà tôi không dắt nó đi. Chỉ là giờ nó lại thêm chút bỏng bảy của công tử con nhà giàu. Còn cô Hồng, sau năm năm cũng không thay đổi nhiều, chỉ là một số nét của thời gian có đậm hơn một chút.

Thằng Thuận cười với tôi một cái, nụ cười không rõ ý, cô Hồng thì hoàn toàn không cười chút nào, nét mặt đúng là người xa lạ. Chỉ có giáo sư của tôi là cười vui vẻ, tất nhiên rồi vì bài thi tốt nghiệp của tôi thầy phê xuất sắc mà thầy vẫn còn nợ tôi tiền vẽ thì phải, hồi đó do bận chăm con bé, nên sau khi tốt nghiệp tôi cũng không quay lại trường. Nụ cười của thầy là tôi yên tâm. Cố thở mấy hơi thật sâu để nén tâm trang lại bình tĩnh, tôi bắt đầu thuyết trình thiết kế và phương án của mình.

Đèn trong phòng được giảm xuống để cái mô hình 3D được trình chiếu xoay đủ các hướng, làm tôi dần dần bình tĩnh lại trình bày tất cả các ý tưởng và giải pháp, không có ai ngắt lời hoặc đưa ra câu hỏi cho đến khi bài thuyết trình của tôi dừng lại. Nhưng ánh cười trên mặt giáo sư làm tôi thấy hưng phấn.

Sang đến phần chi tiết, tất nhiên là tôi trả lời trơn tru không một sai sót, tôi tin rằng chẳng có đơn vị nào lại sử dụng cả đến thông tin lịch sử thời tiết và hướng gió, lại thêm cả những phân tích theo phong thủy của địa hình như của công ty tôi cả.

Khá hài lòng khi xong buổi thuyết trình, tôi cũng buông một hơi thở, giờ đã không còn là việc tôi có thể quyết định được nữa. Ra đến bên ngoài, tôi kéo cả hai kiến trúc sư đi cùng ra ngoài để hút thuốc. Tôi đã lâu lắm rồi không hút thuốc, nhưng chả hiểu sao lại thèm lúc này.

Hút xong điếu thuốc tôi cũng bình tĩnh lại, chỉ có miệng lại thấy hôi rình, thề với mình lần sau không hút thuốc nữa. Chỉ có hai cậu kiến trúc sư đi cùng là có vẻ sốt ruột, dù sao các cậu ta cũng là đồng tác giả.

Cuối cùng cũng đến buổi trưa, tôi vẫn ngồi ở cái ghế đá ngoài sân, chiếc máy tính trên đùi, tôi tranh thủ xem lại bài thiết kế dự thi, chỉ còn hai tuần nữa phải gửi đi rồi. Bài dự thi là thiết kế cho một nhà văn hóa, lợi dụng quả đồi ở địa hình sẵn có, ý tưởng của tôi là một kiến trúc mô phỏng chiếc đàn grand piano dựa vào hai phần ba quả đồi làm một tổng thể, phần quả sẽ là công viên kéo lên tận nóc của chiếc piano. Ý tưởng này là do con gái tôi đưa ra, khi xem bản phác thảo của tôi, con bé nói nó giống với cây đàn piano lớn.

– Lâu không gặp anh!

Bốp một phát vào vai, sau đó giọng nói cất lên. Đúng kiểu thằng Thuận vẫn hay làm ngày xưa.

– Em khỏe không? Đúng là lâu không gặp, em trông khác nhiều.

Tôi không gọi nó là “chú” xưng anh như ngày xưa nữa, dù sao nó cũng là chủ đầu tư.

– Em vẫn bình thường. Anh dạo này thế nào? Con bé khỏe không?

– Anh khỏe. Sao em biết cháu.

– Thì em định quay về nhà, nhưng khi đó anh và cháu bé đang ở đấy nên lại thôi.

– Sao không gặp anh. Chưa có dịp để xin lỗi em vụ đấy nữa. Sau này có con bé, lại bận tíu tít cũng chẳng có thời gian để tìm em.

– Gì mà xin lỗi, em chỉ hơi bất ngờ chút không kịp nghĩ thôi.

– Dù sao cũng phải xin lỗi.

Nó cười phá lên.

– Lúc đó em cũng bối rối, chả nhẽ đang gọi là anh em, lại thành bố con.

– Gì … mà …

Tôi không nói lên lời, khá mù mịt với ý của nó.

– Không có gì, mẹ em sẽ nói rõ với anh. Tối nay anh đừng hẹn gì nhé, tôi nay mẹ em mời cơm anh.

– Hả?

– Thì lâu không gặp chả lẽ không mời được bữa cơm. Đi, nhậu cái đã, tối anh em mình nói chuyện sau.

Công ty nhà thằng Thuận mời tất cả các đơn vị ăn trưa, sau đó sẽ công bố kết quả. Bữa ăn khá khách sáo, có lẽ tâm trạng mọi người cũng hồi hộp để chờ kết quả, nên không náo nhiệt lắm. Cũng không phải đợi lâu, ngay sau bữa ăn kết quả được công bố luôn, dù mọi người có vẻ nhiệt tình chúc mừng nhưng tôi cũng khá bình thản. Tôi đã dự đoán được, trừ phi cố ý, nếu không tôi gần như thắng chắc.

Buổi chiều, tôi không đi đâu mà ở lì trong khách sạn, để xe lại cho hai cậu trẻ kia đi chơi. Tôi tiếp tục hoàn thiện cái đồ án dự thi, cũng xem lại thiết kế khu thương mại của chúng tôi. Tôi sẽ ở đây thêm một ngày nữa để bàn chi tiết hợp đồng với chủ đầu tư và cũng kiểm tra thực địa khu đất dự kiến sẽ xây dựng.

Khoảng năm giờ chiều thì thằng Thuận đến đón tôi, nó đưa tôi đến một nhà hàng đặc sản, đến một căn nhà sàn biệt lập, ngồi chém gió với tôi một lát rồi bỏ đi. Tôi ở lại hồi hộp đợi cô Hằng đến.

Tôi kích động đứng dậy khi cô Hằng đến, cảm giác khá kỳ quái, nó giống như bạn tìm về một món đồ chơi yêu thích vậy. Nhưng đúng là tôi rất kích động, đặc biệt khi tôi mặc kệ cô phản đối, ôm lấy thân hình và mùi hương quen thuộc.

– Cháu cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp cô nữa.

Sau một lúc giãy dụa cô Hằng cũng để tôi ôm, tay cô ngập ngừng rồi cũng vòng ra sau ôm lấy lưng tôi.

– Cháu rất nhớ cô!

– Cô … cũng nhớ…

Cô Hằng bỏ lửng câu nói, cũng không cần nói thêm vì sau một lúc tôi ôm cô, tôi đã nhận thấy sự run rẩy của cô. Đôi môi cô vẫn mềm mại và ấm áp, cả sự cuồng nhiệt quen thuộc mỗi lần động tình, có chẳng hôm nay cô thoa thêm chút son làm hương vị có chút lạ lẫm. Sự kích động rồi cũng qua đi, dù sự ham muốn vẫn còn nhưng chưa làm tôi mất đi lý trí. Rời môi cô, cầm bàn tay mềm mai vẫn có chút run rẩy đưa cô đến ghế ngồi.

– Cô hãy nói thử xem chuyện gì đã xảy ra sau hôm đó và tại sao cô lại cắt hẳn liên lạc?

Sau khi gọi xong món, tôi nhìn khuôn mặt cô vẫn còn những nét đỏ, có chút e thẹn làm cho cô như trẻ lại giống như một thiếu nữ mới lớn hơn là một phụ nữ thành đạt gần năm mươi.

– Lúc đó cô cũng bối rối, không phải vì chuyện xảy ra giữa cháu và cô, mà là vì em Thuận. Gia đình cô có vẫn đề từ trước khi cô gặp cháu, nguyên từ phía chồng cũ của cô có con riêng, lúc đó em Thuận còn bé nên cô vẫn nhịn. Lúc gặp cháu cũng là lúc mà cô và anh ta đang giải quyết chuyện li hôn, sau đó em Thuận lại khuyên cô đi bước nữa, cũng không phải cô không có những mối quan hệ khác, nhưng đều là những người nhắm vào tài sản cô đang có. Lúc xảy ra chuyện đó, em Thuận nói một câu làm cô suy nghĩ mãi “làm sao con có thể gọi anh ấy là bố, trong khi anh ấy chỉ hơn con hai tuổi, đáng tuổi con của mẹ”.

Tôi há hốc mồm, tuy thằng Thuận nói lúc trưa, nhưng qua cô Hằng lại có chút khác hẳn, cộng thêm sự e thẹn của cô, chẳng nhẽ cô thực sự có ý định lấy tôi à? Tôi đâu có nghĩ xa như vậy chứ. Tôi há mồm định nói, nhưng chẳng biết nói gì, chả nhẽ lại bảo cháu không đồng ý.

– Cháu đừng nghĩ xa quá. Quan hệ với cháu cô nghĩ có khi chỉ cần như vậy, không vụ lợi, chỉ có đơn thuần là thỏa mãn thể xác. Cái cô suy nghĩ là vì tuổi của cháu, chỉ hơn em Thuận có hai tuổi. Thế nên cô mới quyết định chấm dứt.

– Vậy … bây giờ …

– Nếu cháu … không ngại, thì lại quay lại như xưa.

Tôi nhìn điệu bộ then thùng của cô, bật cười vui vẻ.

– Cô biết không? Khi cháu nhìn thấy cô cháu đã bị hấp dẫn. Càng quan hệ với cô, cháu lại càng bị hấp dẫn và say mê. Nó giống như một bức họa, say mê vì sự tinh mỹ và lộng lẫy. Sau đó, tất cả những bức họa tiếp theo đều bị mang ra so sánh và nhận thấy tất cả đều trở nên nhạt nhẽo. Cháu bị đúng như vậy, sau khi quan hệ với cô, cháu không còn cảm thấy hứng thú khi quan hệ với những người khác. Sau khi cô đi, cháu chỉ phát sinh quan hệ với duy nhất một người, không hoàn toàn vì tình dục mà còn có cả sự cảm thông lẫn nhau. Oài … xin lỗi, cháu nói có lẽ hơi trần trụi, nhưng mà sự thực đúng như vậy.

– Không sao. Cô hiểu. Em Thuận có kể cô nghe lúc vẫn còn ở chung với cháu. Nó vẫn nhớ những gì cháu đã làm cho nó, lúc còn ở nhà cô quá bao bọc em, may mà có cháu nên em nó có những trải nghiệm để trưởng thành, mà không bị vướng những tệ nạn.

Tôi không khỏi bật cười khi nghĩ đến thằng Thuận khi đó, chẳng hiểu sao nó lại rất nghe lời tôi, không ít lần tôi chửi nó vì chơi quá đà nó đều răm rắp nghe lời. Hồi bé do bận đi biển nên bố mẹ tôi rất khi có thời quản tôi, những trò cờ bạc, hút xách không hiếm ở quê tôi. Mỗi lần tôi mắc lỗi bố tôi lại cho một trận đòn, nhưng lại không chửi tôi mắng tôi, bố chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói “Ở đời khôn sống, dại chết”, “không ai cho không ai cái gì, tất cả đều phải do tay mình làm ra”. Tôi cũng dùng y như vậy với thằng Thuận.

– Mấy năm sau khi em Thuận tốt nghiệp quay về giúp cô, đã rất nhiều lần em khuyên cô tìm cháu, cô cũng không nhịn được đã định mấy lần nhưng lại ngại vì … cũng không biết … cháu có đồng ý không?

– Cháu đồng ý.

Tôi nhanh mồm nói.

– Nhưng chỉ gói gọn trong chuyện kia thôi, cháu đừng hiểu lầm, chuyện công ty cháu trúng thầu cô không can thiệp, đó là nhất trí của mọi người và sau này cũng thế.

– Cháu lại càng đồng ý. Cứ đơn giản như ngày xưa thôi, để bức tranh mà cháu si mê không dính thêm nét mực nào khác.

Đặc sản miền núi chế biến có hương vị khác hẳn dưới Hà Nội, tôi và cô Hằng nói chuyện rất cởi mở, cộng thêm mấy li rượu làm mặt cô Hằng càng kiều diễm, khiến tôi thấy rục rịch. Cô Hằng cũng động tình không kém, hơi thở của cô tràn đầy mùi thơm nồng nàn. Chỉ tiếc là phố núi rất ít taxi, nên tôi phải đi xe cùng cô Hằng về khách sạn, sau đó lại từ khách sạn bắt taxi đến địa chỉ cô đưa.

Địa chỉ chị đưa là một căn nhà sàn yên tĩnh nằm giữa một vườn cây, căn nhà kết hợp giữa nhà sàn truyền thống và kính hiện đại vừa đạt hiệu quả đẹp mắt, lại mang tính tiện dụng. Cô Hằng mặc một bộ quần áo lụa kiểu bà ba miền nam cách điệu vừa nền nã, vừa quyến rũ khiến bụng tôi nóng lên ngùn ngụt khi cặp mông nảy nở lắc qua lắc lại theo bước chân uyển chuyển của cô, chẳng đếm được số lần tôi nuốt khan khi theo cô từ cổng lên bậc thang.

Khi cánh cửa khép lại, chẳng còn gì ngăn cản được tôi nữa. Tôi ôm lấy cô từ đằng sau, hai tay nắn bóp bầu vú to tròn mềm mại như bông gần như không thay đổi của cô. Những khuy áo cũng theo hơi thở càng lúc càng nặng nề của cô bung ra, môi tôi hôn khắp cổ, ngậm lấy vành tai cô nhấm nháp trong miệng, cái lưỡi thỉnh thoảng quét vào trong làm da cô nổi những nốt da gà khắp người, bầu ngực cũng biến hình dưới sự nhào nặn của tôi, chiếc chun quần lụa dễ dàng để tôi luồn tay qua vuốt ve đám lông rậm rạp của cô, miết vào giữa hai khe thịt, gại vào cái nhân nhô lên ở đầu khe, miết xuống đi vào trong cái lỗ gại lên những nếp thịt trong lồn cô, nước chẳng mấy chốc đã chảy ra ngập ngụa, ướt đẫm các ngón tay của tôi, dính bê bết hai bên háng của cô. Bàn tay cô đua lên nắm lấy bàn tay tôi cùng nhào nặn vú của cô, bàn tay khác cũng đưa xuống ép chặt bàn tay tôi vào háng cô. Tiếng rên của cô bấn loạn không rõ, thỉnh thoảng lại hộc lên khi ngón tay kích thích vào điểm nhạy cảm trong lồn cô. Chân cô thỉnh thoảng lại khuỵu xuống, khi cả hai chúng tôi cố gắng lê đến cái ghế gỗ rộng gần bằng chiếc giường rải tấm đệm bọc vải thổ cẩm ở giữa phòng.

Người cô ngã xuống ghế kéo theo tôi ngã theo, sự đòi hỏi trong người đã lên đến cực điểm, cái buồi căng cứng đang đòi hỏi để được thỏa mãn. Buông người cô đang nằm xấp trên ghế, tôi nhanh chóng cởi khuy quần và tụt xuống gối, cái buồi bật lên ngạo nghễ, chiếc quần lụa của cô cũng rất nhanh bị tụt xuống lộ ra cái mông tròn trắng lóa, hai cái mu dày được lớp lông bao phủ bóng nhãy lóng lánh dưới ánh đèn, hướng về phía cái buồi đang dựng thẳng đứng. Đẩy cái buồi xuống giữa cái khe, tôi hẩy mông, miệng hít một hơi khi cái buồi tách hai mép thịt đi vào, rất nhanh biến mất khi cái lồn vội vã mút lấy nó kéo vào trong và hân hoan chào đón bằng những cái co bóp của cơ lồn. Một cảm giác thư sướng quen thuộc tức khắc bao phủ cái buồi, khiến tôi không kìm được mà tăng tốc thúc mạnh một cái để nó đi vào tận cùng, tiếp theo là những cái địt mạnh mẽ làm cái buồi lui ra sau đó biến mất, kéo theo những đám nước trong vắt bị mép lồn giữ lại chảy xuống lan ra hai bên đùi không ngớt.

Trong căn nhà chỉ còn những tiếng va chạm không ngớt khi háng tôi chạm vào bờ mông của cô khiến nó rung và phát ra những tiếng kêu đầy hưng phấn, hòa cùng những tiếng rên bấn loạn của cả tôi và cô Hằng. Càng địt, cảm giác khát khao càng mạnh, những cái co bóp trong lồn của cô càng làm cái buồi đói khát hơn, càng làm nó dũng mãnh hơn va chạm vào mông cô tạo thành những âm thanh liên miên bất tận. Cô Hằng càng bấn loạn hơn, hai tay đập xuống đệm ghế bồm bộp, đầu cô hết ngẩng lên, lại úp xuống, những tiếng rên không đủ để cô phát tiết, biến thành những tiếng lảm nhảm.

– Ôi … ôi … sướng … cháu … ahhh … em … sướng … cô … sướng … quá … ahhh … anh …

Tôi địt cô không biết trời nam đất bắc là gì, bao nhiêu khao khát, thèm muốn mà tôi không có được trong suốt năm năm qua như bị kéo ra bằng hết và dồn tất cả vào lần này. Cái buồi hoàn toàn chưa thấy thỏa mãn, tôi không còn cảm thấy gì, không thấy mỏi, không thấy mệt, chỉ còn lại sự kêu gào được thỏa mãn. Cô Hằng hứng chịu những cái địt như vũ bão của tôi quằn quại rên xiết vì những khoái cảm đang tàn phá tâm trí cô, khiến cô hoàn toàn chìm đắm trong đó, những câu lảm nhảm của cô không chỉ phát tiết sự sướng khoái nữa, nó đang kêu gào sự đòi hỏi của bản năng.

– Ahhh … anh … cháu … mạnh … nữa … ahhh … em … sướng … ôiiii … địt … mạnh … ahh … em … sướng… ahh … ôiiii … Em … cô …. raaaaaaaa … ahhh ….

Tiếng hét khủng khiếp của cô bật ra sau khi người cô ưỡn cong ra đằng sau, sau đó đập xuống đệm, hai tay cô nắm chặt cái tấm vải bọc khiến chiếc đệm cong lên, mông của cô cũng bắn lên, sau đó giật mạnh từng cái khiến cái ghế rít lên khi miết vào mặt sàn gỗ. Hai tay tôi gồng lên ghì chặt lấy mông cô, cái buồi vẫn thun thút đi ra đi vào, để lại những đám bọt trắng xóa đùn lên thành dòng chảy xuống, mông của cô và háng tôi dính bê bết nước tạo ra những tiếng lép nhép bèm bẹp khi va chạm vào nhau. Sự co giật của cô không giảm đi chút nào, mà càng tăng lên dữ dội, chiếc ghế không trượt đi nữa mà bật lên lộp cộp khi va chạm với sàn gỗ. Cái đệm hết cong lên lại trùng xuống giống như hai cái cánh muốn bay lên trời, mặt cô úp chặt xuống đệm răng cắn chặt lấy tấm vải cũng không ngăn được những cái co giật làm cái mông cứ nảy lên. Cái lồn của cô cũng phối hợp, mạnh mẽ co bóp như muốn giữ chặt lại cái buồi mút sâu vào tử cung của cô. Cuối cùng cái lồn của cô cũng thành công, cái buồi được kích thích cũng không giữ được nữa, nó phồng lên để dồn toàn bộ tinh trùng xuống và khi tôi gầm lên một tiếng thúc mạnh cái buồi đâm sau vào tử cung của nó cũng giật lên bắn mạnh một lưỡng tinh trùng vào sâu trong đó. Cô Hằng lại nhả tấm vải ra ngửa đầu há miệng hét thêm một lần nữa bằng tiếng ngân dài không dứt, cái lồn của cô mút chặt lấy cái buồi, sau đó co bóp mãnh liệt để hỗ trợ cái buồi bắn thêm lần nữa, lần nữa đến tận giọt cuối cùng.

Tôi khó khăn giữ cơ thể vô lực trên tấm thân đang thoi thóp của cô Hằng để đợi những rung động qua đi và khí lực tích lũy trở lại. Rất lâu sau mới đủ sức đứng lên để bế cô Hằng nằm ngăn ngắn trên ghế, sau đó nằm xuống cạnh cô, để cô gối lên cánh tay và ôm cô trong lòng. Cả người tôi vẫn lâng lâng tràn ngập cảm giác thư sướng, cảm giác mà tôi phải đợi năm năm để có lại. Sau đó sự thỏa mãn, tôi chìm vào giấc ngủ.
***

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Thắng

Truyện hay