Làm Đĩ – Truyên Sex Cave 2023 – Update Chương 21
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Làm Đĩ – Truyên Sex Cave 2023 – Update Chương 21
Tác Giả: Lưu Manh Viết H
Lượt Xem: 1296 Lượt Xem
"Đi chết đi, x con bà chúng mày." – Quang nhắn tin trong kênh chat. Mấy thằng đồng đội ngu dốt khiến cậu lại thua thêm một trận. Quang hằm hè tố cáo hết cả bọn rồi không thèm chơi nữa, cậu uống nốt ly cà phê, rít điếu thuốc cuối cùng còn sót lại.
Đồng hồ điểm đúng hai giờ chiều, Quang từ từ ra ngoài tính tiền rồi đứng chờ ở cửa. Khoảng mấy phút sau, Vân cũng tan ca.
Hai người đi ăn qua loa cho xong bữa rồi Quang chở em người yêu trở về phòng trọ.
Thời tiết dạo này thật nóng bức, khiến con người ta rất khó chịu. Quang sau khi quay về thì rủ Vân tắm chung.
"Vân này… em muốn tắm không?"
Vân mỉm cười, bỏ áo khoác qua một bên, nằm thẳng lên giường – "Không đâu chàng trai, em muốn nghỉ một lát thôi. Tắm với anh… đó không gọi là nghỉ đâu."
"Chiều còn đi làm hả? Sao phải cực như thế?"
"Ừm, em tăng ca thêm…" – Vân miễn cưỡng cười – "… em đâu nhiều tiền giống anh đâu… anh lại còn đổi thêm điện thoại…"
"Hì, anh cũng lao động khổ cực lắm chứ bộ."
"Em biết mà… tối qua phòng anh ầm ỹ lắm đấy nhé. Rốt cuộc một lần anh tiếp mấy cô vậy hả?"
"Hehe, bí mật. Vậy đợi anh đi tắm một lát."
"Vâng."
Quang lủi đi tắm một chốc, trong lúc tắm cậu vẫn lảm nhảm những bài hát yêu thích. Dạo gần đây Quang cảm thấy bản thân rất may mắn, công ăn việc làm ổn định, lại có thêm một em người yêu thương cậu và rất hiểu chuyện.
Vì sao lại nói Vân hiểu chuyện, bởi vì khi Quang tắm xong thì cô nàng đã chuẩn bị sẵn cho cậu một ly nước chanh mát lạnh.
Quang vừa được Vân sấy tóc cho, vừa uống nước. Cảm giác thật sự là rất khoan khoái.
"Vân này… sao em tốt với anh vậy?" – Quang hỏi, nhưng tiếng máy ù ù khiến Vân không nghe rõ nên cậu cũng chẳng nhận được câu trả lời.
…
"Anh ngủ chút đi… em nằm xíu thì em sẽ đi làm tiếp nhé. Tối về em sẽ mua gì đó cho anh ăn." – Vân nằm trong lòng Quang, vừa vuốt ve khuôn ngực rắn chắc vừa thủ thỉ.
Quang mỉm cười, cưng chiều hôn lên trán Vân, hít hà hương thơm của cô gái. Sau đó mới nốc cạn ly nước chanh – "Cảm ơn em… Yêu em nhất…"
"Ừm… ngủ đi chàng trai…"
Quang nằm xuống giường, ôm chặt Vân mặc kệ sự nóng bức, an tâm mà nhắm mắt.
Vân nằm yên một lúc thật lâu, trong ánh mắt là đôi chút dằn xé không quá rõ ràng. Cô sau đó từng chút tách cánh tay của Quang ra, nhích người rời khỏi.
Quang ngủ say như chết, hô hấp ổn định như đã tiến vào mộng đẹp.
"Xin lỗi anh…" – Vân vừa lẩm bẩm, vừa nhanh nhẹn rời giường, cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc pin của Quang. Bởi sống chung khá lâu nên Vân biết rõ Quang đặt pass là gì.
"Em… thôi, nếu có dịp… em sẽ trả lại anh… tất cả…" – Vân vào ứng dụng ngân hàng, dùng dấu vân tay của Quang để thực hiện lệnh chuyển tiền. Dù cho là như vậy, thì Quang vẫn không có chút dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
Khoảng chừng năm phút ngắn ngủi, gần cả trăm triệu trong ba cái tài khoản ngân hàng đều bị Vân rút sạch. Cô dĩ nhiên không sử dụng tài khoản của mình mà đã mua sẵn một cái tài khoản ảo trên mạng.
Xong xuôi đâu vào đấy, Vân lấy luôn chiếc điện thoại mới của Quang. Đang muốn chuồn đi thì cô thấy hơi quá đáng nên bèn để lại chỗ cũ.
Trước khi ra khỏi phòng, Vân hôn lên trán Quang, nhìn cậu ta lần cuối. Ánh nhìn có chút lạnh lùng… ẩn giấu sâu bên trong chỉ có đôi phần áy náy.
"Xin lỗi!"
…
Căn phòng chìm trong vắng lặng khi cánh cửa khép lại. Quang vẫn đang chìm trong giấc mộng đẹp, nơi đó… cậu thấy bản thân mình rất hạnh phúc. Cha sẽ khỏe lại, mẹ không còn phải vất vả nữa, và đứa em gái sẽ được gả cho một người tử tế.
…..
Tối muộn, Quang bị đánh thức bởi tiếng động ầm ĩ, kẻ nào đó đang gõ cửa phòng cậu, âm điệu mạnh mẽ như trống trận.
"Chết tiệt… sao nhức đầu thế này…" – Quang lồm cồm bò dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán. Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, thấy đã sáu giờ tối.
Tiếng gõ cửa đùng đùng ngày một dồn dập. Quang mơ mơ hồ hồ ra mở cửa, miệng lèm bèm – "Quái quỷ, đứa nào đập cửa như ăn cướp thế."
Chốt cửa vừa mở thì cánh cửa bị một lực đạo mạnh mẽ tác động, văng thẳng vào ngực Quang khiến cậu đau đớn.
"Mẹ kiếp, thằng chó nào."
Một bóng hình quen thuộc bước vào, thằng thanh niên cao gầy như que củi mà Quang từng chạm mặt khi lấy lại điện thoại cho Vân.
"Thằng chó này đấy. Mày ý kiến gì?" – Giọng điệu thằng gầy lạnh lùng, vô cùng có sức uy hiếp.
Tên gầy vừa nói xong thì hai ba thằng khác cũng bước vào phòng.
Quang thầm hô "hỏng bét", bởi vì tên nào tên nấy cũng vô cùng bặm trợn, mặt mũi vừa nhìn đã biết là phường trộm cướp, đã vậy, bọn chúng còn cầm theo mấy khúc gỗ gắn đinh ở đầu, chắc chắn không phải dùng để đập ruồi.
"Ê khoan… có gì từ từ nói." – Quang nhảy lùi lại, tiện tay vơ lấy cái ghế gỗ coi như vũ khí.
"Con đĩ chó kia đâu? Nếu hôm nay, mày không trả tiền cho bọn tao thì coi như mày xong đời rồi." – Một thằng cao to không kém Quang lên tiếng, bắp tay cuồn cuộn, những sợi gân xanh đen như những con giun ngoe nguẩy.
"Bao nhiêu? Mà xã hội có pháp luật. Tụi mày đừng manh động. Nếu tao có mệnh hệ gì, tụi mày cũng trốn không thoát đâu."
Bốn thằng kia nghe thế không tiến thêm, thằng cao to chính giữa nói – "Năm mươi triệu, thiếu một xu cũng không được. Con chó đó ăn trộm tiền của tao. Tao sẽ lôi đầu nó ra pháp luật."
Quang nghe thế, há hốc mồm ngạc nhiên. Não trong nhất thời không vận chuyển được. Mọi chuyện không như cậu nghĩ, Vân ăn cắp tiền của mấy tên này á?
"Hiểu lầm thôi. Anh chắc chắn không?"
Gã cao to lấy điện thoại ra, ấn ấn một chút rồi giơ lên cho Quang xem.
Trong đoạn băng ghi hình là một phòng khách, gã cao to nằm vắt vẻo trên ghế sô pha ngủ say như chết. Một hình bóng quen thuộc khác đang khỏa thân ngồi xổm hí hoáy ngay két sắt. Quang dễ dàng nhận ra đó là Vân dù chỉ nhìn từ trên xuống.
Đầu óc Quang nổ vang, trong lòng tự nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt. Quang tạm không để ý đến mấy tên cốt đột mà nhanh chóng lấy điện thoại ra kiểm tra. Ngón tay Quang run lẩy bẩy nhập mật khẩu.
Những con số không tròn trĩnh hiển thị trên màn hình khiến Quang chết trân. Cậu dường như không thể tin vào mắt mình. Tiền của cậu… toàn bộ tiền của cậu… mất cả rồi.
"Sao nào thằng chó? Mày xem đã chưa? Đã rồi thì ói tiền ra cho bố. Nghe nói con đĩ đó là người yêu của mày hả…" – Tên cao to nói như rống lên. Đợt trước bọn hắn tình cờ thấy Vân ở quán Bar, cô ả phải quỳ xuống lạy lục van xin thì hắn mới mềm lòng tha cho. Song lần này, hắn tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.
Quang cũng như bị chọc điên, bao nhiêu phẫn uất không có chỗ phát tiết như biến thành sức mạnh, cậu gào lại – "Chó chết, nó cũng lấy tiền của tao rồi. Thích thì vào đây."
Lời nói vừa dứt thì Quang ném luôn ghế vào mặt thằng cao to. Một tiếng ầm vang lên, gã cao to không hề đề phòng nên dính chiêu, loạng choạng lùi lại.
Quang thấy thế lập tức nhảy đến, đấm thẳng vào mặt gã ta. Nắm đấm mạnh mẽ vù vù phóng tới, Quang ra đời đã lâu, không phải là hạng xoàng. Đòn đánh đủ chuẩn, khiến má trái của gã to con phồng lên, mấy cái răng suýt nữa nói lời tạm biệt.
Lúc này, đồng bạn của gã kia mới kịp thời phản ứng. Hai ba cây gậy gắn đinh vụt về phía Quang.
Quang nhanh nhẹn tránh né, sau đó nhảy lùi lại về phía bồn rửa chén, nhặt lấy con dao thái lên.
"Đến đây, tao nhất định đâm chết một thằng." – Lời nói như rít qua kẽ răng khiến mấy tay giang hồ nửa mùa ớn lạnh. Chúng đứng đó, trừng mắt nhìn Quang chứ không thật sự dám tiến lên.
Gã cao to lúc này mới lấy lại tinh thần, lau vết máu trên trán – "Mày giỏi thì đâm đi rồi đi tù. Một là viết giấy nợ, hai là cùng chết. Chọn đi."
Nói đoạn, gã cao to giật lấy hai cây gậy của đàn em, giơ cao lên như muốn xông đến.
Quang chợt tỉnh táo trở lại, gia đình cậu đã vậy… nếu như cậu đi tù… liệu rằng… cha, mẹ… có vực dậy được không? Đáp án là không thể…
Bởi vậy, Quang đặt lại con dao xuống bồn rửa, không ép người nữa mà nói – "Thế bao nhiêu… Tao cũng bị nó chôm sạch tiền rồi, chẳng khá hơn bọn mày đâu."
"Hai mươi. Thế còn không chịu thì tao liều." – Gã đô con nói ra giới hạn thấp nhất.
Quang cân nhắc một thoáng rồi gật đầu. Chuyện tai bay vạ gió cậu không muốn, nhưng thật sự cũng không có cách nào, bây giờ cứ cứng đối cứng, chắc chắn là sẽ phát sinh hậu quả. Hai mươi triệu… chí ít cậu cũng có thể kiếm lại.
Hai bên sau đó cất vũ khí, lôi giấy bút ra viết giấy nợ, sau khi ký tên xong thì cả hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.
Đám côn đồ rời đi ngay lập tức, chỉ hạn mỗi tháng Quang phải trả cho bọn chúng hai triệu.
Quang ngồi thụp trước cửa, run rẩy châm điếu thuốc, vị đắng ngắt ngập tràn lá phổi. Tuy thế cũng không bằng sự thất vọng lan tràn nơi lồng ngực. Quang cứ ngỡ bản thân đã tình được chân ái… không ngờ, Vân lại phản bội cậu một lần nữa.
Tiền… Quang có thể lần nữa gom góp, nhưng vết thương này có lẽ vẫn sẽ mãi dai dẳng theo chân cậu.
Quang trong chốc lát cảm thấy mất phương hướng, chẳng biết phải sống vì điều gì.
…..
Năm đó, trong một ngày nắng đẹp, Quang bất chợt đến thăm Vân tại nơi cô làm việc. Trên tay cậu cầm một bó hoa hồng rực rỡ, cùng với một hộp quà nho nhỏ có nơ con bướm.
Quang đứng trước cửa công ty, mặc kệ ánh nhìn của người khác mà soi mình trong gương một chập, lại hít sâu một hơi để lấy thêm dũng khí. Ngày hôm nay, cậu muốn tỏ tình với Vân, muốn cô chị trở thành người yêu của cậu.
Chẳng qua, Quang gọi Vân mấy cuộc mà không thấy cô chị nhấc máy. Đoán rằng có thể cô ta đang bận nên cậu đành tìm một quán cà phê bên đường, chờ cô ta tan ca.
Khói thuốc lượn lờ, cà phê đắng ngắt. Quang tràn trề hy vọng bởi tin chắc rằng Vân sẽ không từ chối mình.
Ngồi một lúc, đang nghĩ vẩn vơ thì chợt một hình bóng quen thuộc lướt ngang qua.
Quang đứng bật dậy, trố mắt nhìn ra bên ngoài đường thông qua lớp cửa kính trong suốt.
Cậu thấy… Vân tình cảm khoác tay một lão già hói, hai người cười nói rất vui vẻ. Gã kia hình như là người trong công ty, cậu thấy bàn tay gân guốc của hắn ta thi thoảng lại vỗ lên mông Vân.
…..
Đang suy nghĩ xuất thần, bất chợt, điện thoại Quang rung lên khiến cậu giật mình, ra là một tin nhắn tới từ dãy số lạ hoắc.
"Xin chào, Vũ Nhật Quang, trai bao, anh có muốn em gái anh biết việc anh đang làm không? Nếu không, mau chóng trả lời tin nhắn của tôi."
Quang mỉm cười tự giễu, chuyện xui xẻo lúc nào cũng đến cùng một lúc. Chẳng qua không biết kẻ nào đã tìm ra thân phận của cậu.
Lại châm thêm một điếu thuốc nữa, Quang trả lời – "Cô là ai? Muốn gì nói thẳng."
Đối phương không trả lời ngay. Quang mặc kệ, tạm để điện thoại qua một bên, tiếp tục hút thuốc.
Lúc này, cánh cửa phòng xộc xệch bị mở ra, Quyên bước vào rất tự nhiên. Cô gái nhìn thoáng qua mọi thứ trong phòng, tiện tay bật đèn rồi cẩn thận đóng cửa. Dưới sàn nhà toàn là dấu giày, đồ vật ngổn ngang, gỗ vụn văng tứ tung như vừa trải qua một trận ẩu đả.
"Chuyện gì vậy? Nghe nói có giang hồ đến tìm anh?"
Quang ngước lên, nhìn tà áo dài thướt tha màu xanh lục quyến rũ, rít sâu một hơi thuốc rồi nói – "Không cần cô quan tâm. Tiền cô nợ tôi, sắp xếp trả sớm đi."
Quyên nhìn Quang, chẳng hiểu sao bất giác thấy anh ta cô đơn, lạc lõng một cách tội nghiệp. Ánh mắt vốn tràn đầy ánh sáng nay lại hơi u ám như phủ một cơn mưa. Chẳng qua, Quyên nói – "Không có đâu. Em trả tiền cho anh thì em cũng là khách. Nhưng hiện tại, em vẫn chưa hề thỏa mãn."
"Thì sao? Cô lại muốn tôi chơi cô à?" – Quang nói với giọng điệu bức bối.
Quyên tháo giày rồi ngồi xuống, tựa đầu vào vai Quang, cô nói với giọng dịu dàng – "Không, hôm nay em đang mùa dâu, em chỉ muốn tâm sự với anh một lát."
"Không có hứng…" – Quang nói, mặc kệ cho mũi cậu ngửi được mùi hương thơm ngát – "Tôi vừa bị trộm hết tiền, buồn như chó, ai rỗi mà nghe chuyện của cô." – Nói đoạn, Quang dụi tàn thuốc, lại châm thêm một điếu khác.
Mùi khói thuốc khiến Quyên nhíu mày, cô tỏ ra bình thường, nói khẽ – "Kệ anh, em cũng không biết tìm ai… Dù sao, muốn em trả tiền thì phải nghe em nói. Hoặc là… anh có thể nói chuyện của anh trước."
Quang không hiểu ra sao, nhưng khi nghe giọng điệu mềm mại này của Quyên thì trái tim Quang tựa như rung lên, có thể, cậu nên tâm sự với ai đó… vì thứ áp lực này quá khó chịu.
Trầm ngâm rít một hơi thuốc, Quang bắt đầu kể, giọng nói run rẩy song chính cậu cũng chẳng nhận ra – "Tôi tình cờ quen một người… đó là một ngày mưa tầm tã…"
Bắt đầu câu chuyện bằng những gì diễn ra trong quá khứ, sự trốn tránh của Quang khi nhận ra Vân thực chất là người thế nào. Rồi khi cô ấy tự dưng chuyển đến dãy trọ này, kế đến là hai người lại làm bạn, sau vài biến cố thì chuyển sang quen nhau. Mọi thứ chỉ như lời tự thuật của Quang, dù lời lẽ ngắn gọn song Quyên vẫn cảm thấy chàng trai này đang đau khổ.
Nửa tiếng sau, hết ba bốn điếu thuốc thì Quang đã nói xong.
"Cô thấy tôi ngu không? Tôi đồng ý trả cho mấy thằng kia hai mươi triệu, trong khi…"
Quyên đưa một ngón tay lên môi Quang, khẽ cười – "Ngu… nhưng mà… vì sao anh lại làm vậy?"
"Tôi chỉ nghĩ nếu tôi không trả gì hết, bọn cốt đột đó sẽ tiếp tục truy tìm Vân… Nhỡ đâu…"
"Anh khờ thật, em cũng không biết nói sao nữa."
Quyên tựa đầu vào vai Quang, tự cô cũng châm lấy một điếu thuốc. Hai người im lặng trong thoáng chốc, tự theo đuổi những suy nghĩ trong tâm trí.
Lát sau đó, Quang mới hỏi – "Thế còn cô, tự dưng qua đây làm gì?"
Quyên thở hắt ra, nói – "Em muốn nhờ anh giúp đỡ… Nếu không chắc em nổ tung mất. Em… câu chuyện của em có hơi…"
Quang thấy sự khó xử trong mắt Quyên, bèn bảo – "Cứ nói đi, tôi là đĩ đực, không có tư cách phán xét ai cả. Cho dù cô biến thái tới đâu, miễn có tiền, tôi sẽ giúp hết…"
"Haha, anh mới là tên biến thái đó, mút cả ngón chân em cơ mà." – Quyên trêu Quang trong khi nghịch nghịch những ngón chân xinh đẹp, khiến không khí giữa hai người có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
"Em bị anh trai ruột biến thành… một món đồ chơi. Hmm, hồi đó em nghiện nên thủ dâm nhiều lắm, có một lần bị anh ấy bắt gặp. Sau đó… hắn biến em thành… gì nhỉ? Chắc là giống như nô lệ tình dục. Tuy rằng anh ta chết rồi nhưng dạo gần đây… em lại hay nằm mơ thấy hắn ta."
"Em muốn anh giúp em… em không biết nhờ ai cả."
Quang nghe vậy, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói một câu rất đáng ăn đòn – "Người cô nên tìm là bác sĩ tâm lý, không phải tôi."
Quyên mỉm cười, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, có chút xung động muốn dí luôn tàn thuốc lên trán Quang – "Muốn em trả anh hai mươi triệu không? Muốn thì tìm cách đi."
Quang tỏ ra không tin – "Cô là giáo viên? Làm quái gì mà giàu như thế?"
"Nhà em giàu… Bố mẹ em giàu…"
P/s: Nay em rảnh lại rồi, nên là mỗi ngày sẽ có một hoặc hai chương. Vừa viết nốt truyện này và truyện Cô Giáo Trinh. Cảm ơn các bác đã thông cảm và chịu khó chờ đợi.
:))) vkl truyện buồn man mác, biến thái gặp bái thiến. Trai bao gặp sgbb…… tiền tiền tiền…..