Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025)

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 12/04/2025

Tôi tự viết lại, đổi tên nhân vật cũng như ko dùng ngôi thứ nhất như truyện gốc, truyện gốc người dẫn truyện chính là nhân vật “tôi”, là chồng nữ chính, nhưng tôi viết lại thành góc nhìn của tác giả. Tự xem cũng phí, đăng lên cho mọi người xem chung. Các bác cứ để lại bình luận nhé.

*Chương 1*

Thành ngồi trầm ngâm trong văn phòng, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính, nhưng tâm trí lại lơ lửng đâu đó. Hôm nay, mí mắt phải của anh cứ giật liên hồi, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Anh xoa nhẹ hai bên thái dương, cố xua đi cảm giác khó chịu. Ở tuổi hai mươi chín, Thành đã đạt được những thành công đáng kể: một công việc quản lý tại công ty lớn ở Sài Gòn, mức lương cao, sở hữu căn hộ rộng rãi và một chiếc xe hơi sang trọng. Nhưng điều khiến anh tự hào nhất là gia đình nhỏ hạnh phúc của mình – người vợ xinh đẹp Ngọc Anh và cô con gái đáng yêu, bé Bông.

Ngọc Anh, hai mươi bảy tuổi, là một tiến sĩ thiết kế, hiện giữ vị trí giám đốc tại một viện thiết kế danh tiếng. Nàng sở hữu vẻ đẹp khiến bao người say đắm: thân hình cao 1m68, đường cong chữ S hoàn hảo, gợi cảm như một người mẫu. Làn da trắng mịn màng, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, và mái tóc đen óng mượt buông dài qua vai càng tôn lên nét thanh tú, tao nhã. Đôi mắt nàng long lanh, ẩn chứa một sức hút khó cưỡng, vừa dịu dàng vừa quyến rũ. Bộ ngực căng tròn, vừa vặn trong lòng bàn tay, luôn khiến Thành không thể rời mắt mỗi khi nàng bước đi, từng bước uyển chuyển làm nổi bật vòng eo con kiến và cặp mông săn chắc.

Nhớ đến Ngọc Anh, Thành không khỏi mỉm cười. Anh yêu nàng sâu sắc, hơn cả chính bản thân mình. Họ gặp nhau từ thời đại học, khi anh học năm ba còn nàng vừa bước vào năm nhất. Ngay lần đầu nhìn thấy Ngọc Anh, với dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh khôi và nụ cười rạng rỡ, Thành đã biết nàng chính là định mệnh của mình. Dù biết nàng là hoa khôi của trường, với hàng tá người theo đuổi, Thành vẫn không bỏ cuộc. Anh dựa vào vẻ ngoài điển trai, chiều cao 1m80 và tính cách hài hước để chinh phục trái tim nàng. Sau ba năm yêu nhau say đắm, họ kết hôn vào một ngày đầu năm, trở thành cặp vợ chồng hợp pháp, bắt đầu xây dựng tổ ấm hạnh phúc.

Cuộc sống hôn nhân của Thành và Ngọc Anh tràn ngập yêu thương. Họ luôn dành cho nhau những cử chỉ ngọt ngào, dù bận rộn với công việc. Mỗi ngày, Thành đều đưa đón Ngọc Anh đi làm, khiến đồng nghiệp của cả hai không khỏi ghen tỵ. Một năm sau ngày cưới, bé Bông chào đời, mang đến thêm niềm vui và tiếng cười cho gia đình. Giờ đây, bé Bông đã hơn ba tuổi, hoạt bát và đáng yêu, là niềm tự hào của cả hai.

Ngọc Anh, với vẻ đẹp mê hồn, luôn là tâm điểm chú ý. Nàng mặc những bộ váy ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ. Mỗi khi nàng xuất hiện, ánh mắt đàn ông xung quanh đều không thể rời khỏi. Thành từng nghe kể rằng một đạo diễn truyền hình đã ngẩn ngơ trước nhan sắc của nàng và mời nàng làm người dẫn chương trình, nhưng Ngọc Anh từ chối vì không phù hợp với chuyên môn. Điều này càng khiến Thành tự hào, bởi anh biết mình may mắn thế nào khi có một người vợ vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại chung thủy.

Hôm nay, cảm giác bất an khiến Thành không thể tập trung. Anh quyết định gọi điện cho Ngọc Anh. Thay vì dùng điện thoại di động, anh chọn máy bàn trong văn phòng – một thói quen để nàng biết anh đang làm việc nghiêm túc, không lăng nhăng bên ngoài. Chuông vừa reo, giọng nói ngọt ngào của Ngọc Anh vang lên: “Anh yêu, nhớ em à?”

Ngọc Anh luôn giữ vẻ ngoài đoan trang trước mặt người khác, nhưng khi chỉ có hai người, nàng trở nên nũng nịu, đáng yêu. Thành mỉm cười, trái tim như ấm lại. “Nhớ chứ, em có nhớ anh không?”

“Có chứ, nhớ anh lắm luôn!” Ngọc Anh đáp, giọng hơi ngượng ngùng, khiến Thành bật cười.

“Em này, hôm nay mí mắt phải anh giật liên tục, không biết có chuyện gì không ổn không?” Thành nói, giọng pha chút lo lắng.

“Xì, anh đừng nói bậy! Mọi chuyện đang tốt đẹp, làm gì có chuyện gì đâu. Không được nói thế nữa, nghe chưa!” Ngọc Anh mắng yêu, giọng điệu vừa giận dỗi vừa quan tâm.

“Rồi, rồi, anh nghe lời vợ, không nói nữa, haha!” Thành cười lớn, cảm giác bất an dần tan biến. Chỉ cần nghe giọng nàng, mọi muộn phiền trong anh đều biến mất.

Ngọc Anh nhắc anh chiều nay phải đón bố anh, ông Lương, từ quê lên Sài Gòn. “Anh nhớ đi đón bố nhé, đừng đón em. Em sẽ đón bé Bông rồi đi chợ mua đồ ăn. Tối nay em nấu một bữa thật ngon để tiếp bố.”

“Ừ, anh nhớ rồi. À, bố anh thích ăn móng giò lắm, em nhớ mua nhé,” Thành dặn.

“Biết rồi mà, lần trước bố lên anh cũng nói thế. Em suýt quên đấy!” Ngọc Anh cười nhẹ.

“Vậy vất vả cho em rồi, vợ yêu,” Thành nói, giọng tràn đầy yêu thương.

“Có gì đâu, anh này. Anh đi đón bố cẩn thận, lái xe chậm thôi, nghe chưa?” Ngọc Anh dặn lại, giọng dịu dàng nhưng cương quyết.

“Rồi, anh biết mà. À, bố mẹ em ai đón thế?” Thành hỏi thêm.

“Bố mẹ em bảo không cần đón, họ tự đến. Họ nghe bố anh lên, vui lắm. Bố em còn nói tối nay phải uống rượu thật đã với bố anh đấy,” Ngọc Anh kể, giọng pha chút tinh nghịch.

Thành bật cười. “Haha, chắc bố em nhớ lần bị bố anh cho say bí tỉ khi mình cưới nhau, giờ muốn phục thù đây mà.”

“Xì, bố em làm sao đấu lại bố anh. Anh nhớ tối nay giúp bố em nhé, đừng để bố em uống nhiều quá,” Ngọc Anh dặn, giọng hơi hờn dỗi.

“Rồi, rồi, mệnh lệnh của vợ, anh nào dám không nghe,” Thành cười lớn, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Sau vài câu nữa, cả hai tạm biệt nhau, và Thành cúp máy, chuẩn bị rời văn phòng để ra bến xe đón bố.

Trên đường đi, Thành nghĩ về ông Lương, người cha già sáu mươi tuổi, nhỏ thó, tóc bạc lòa xòa, luôn bốc mùi khó chịu vì thói quen ở dơ. Ông sống một mình ở quê, là một nông dân chất phác nhưng có phần dâm dê, hay nói những câu bông đùa thiếu ý tứ. Thành nhớ lại tuổi thơ, khi mẹ mất sớm, ông Lương một mình nuôi anh khôn lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ. Dù nghèo khó, ông luôn dành tất cả cho con trai. Giờ đây, khi cuộc sống của Thành đã ổn định, anh muốn đón bố lên Sài Gòn để tiện chăm sóc.

Ngọc Anh, với trái tim nhân hậu, hoàn toàn ủng hộ ý định này. Nàng bảo rằng ông Lương lên ở cùng sẽ giúp cả hai thể hiện lòng hiếu thảo, đồng thời bé Bông cũng có ông nội bên cạnh, đỡ cô đơn. Thành biết ơn sự thấu hiểu của vợ, càng yêu nàng hơn vì sự chu đáo ấy.

Đến bến xe Miền Tây, Thành đứng chờ, mắt chăm chú nhìn dòng người. Cuối cùng, anh nhận ra ông Lương, dáng người gầy gò, tóc trắng lòa xòa, mặc bộ quần áo cũ kỹ, bốc mùi mồ hôi nồng nặc. Ông kéo theo hai chiếc túi vải nặng trịch, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy con trai. Thành vẫy tay, gọi lớn: “Bố, con đây!”

Ông Lương nghe tiếng, lách qua đám đông, nở nụ cười toe toét. “Thành, con trai bố!” Ông dang tay ôm chặt anh, giọng xúc động. “Bố nhớ con lắm.”

Thành cảm động, mắt hoe đỏ. “Bố, lần này lên con không cho bố về nữa đâu.”

Ông Lương cười khà khà, giọng khàn khàn. “Về làm gì, nhưng nhà ở quê bỏ ai giữ? Đó là tổ tiên nhà mình mà.”

Thành không muốn tranh cãi, chỉ cười. “Thôi, bố, mình đi về trước đã.” Anh cúi xuống nhấc hai chiếc túi, ngạc nhiên vì sức nặng. “Bố, trong này đựng gì mà nặng thế?”

“Đặc sản quê đấy, đồ ngon, thành phố có tiền cũng không mua được đâu,” ông Lương khoe, giọng tự hào.

Thành gật gù, nhấc một túi, còn ông Lương giành lấy túi nặng hơn. Dáng ông nhỏ thó, da ngăm đen đầy vết chai, nhưng sức lực vẫn dẻo dai. “Bố, bố già rồi mà còn khỏe thế,” Thành trầm trồ.

Ông Lương cười lớn, lộ hàm răng xỉn màu. “Sáu mươi rồi, nhưng bố còn đánh ngã được mấy thằng trẻ đấy, tin không?”

Thành cười theo, lòng vui vì thấy bố vẫn khỏe mạnh. Họ lên xe, Thành cẩn thận thắt dây an toàn cho bố, bởi ông Lương chưa quen với việc này. Nhìn bố lúng túng, Thành trấn an: “Không sao đâu bố, lần sau bố sẽ quen thôi.”

Trên đường về, Thành nhắc ông Lương về bữa tối với bố mẹ Ngọc Anh. “Bố, bố mẹ vợ con vui lắm khi biết bố lên. Nhưng bố nhớ lần cưới con, bố cho bố vợ con say xỉn không? Tối nay bố ấy đòi uống lại đấy, bố uống vừa thôi nhé.”

Ông Lương cười khà, giọng đầy tự tin. “Yên tâm, bố biết lượng sức. Nhưng ông ấy thẳng tính, bố thích uống với người như thế.”

Thành gật đầu, lòng nhẹ nhõm. Anh lái xe về nhà, mang theo niềm vui được đoàn tụ cùng bố.

2.7 6 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận