Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 17/04/2025

Chương 16: Chuyến đi công viên

Ngọc Anh bước vào phòng ăn, ánh mắt lướt qua không gian ấm cúng nơi ông Lương, ba chồng cô, vừa từ bếp bước ra. Trên tay ông là tô canh cà chua trứng nóng hổi, khói nghi ngút bốc lên, đặt nhẹ nhàng xuống bàn. Mùi thơm quyện quanh căn phòng, hòa lẫn với ánh sáng vàng dịu từ ngọn đèn treo tường, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng ẩn chứa chút căng thẳng khó tả.

Ông Lương nhìn thấy Thành, chồng Ngọc Anh, bước vào, liền nở nụ cười hiền: “Thành, con tới rồi. Ba vừa nấu xong hết món, đang định gọi hai đứa ra ăn đây. Ngọc Anh đâu rồi?”

“Ba, vất vả cho ba quá. Con đi gọi Ngọc Anh ngay đây.” Thành đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng thoáng chút nặng nề. Anh quay về phòng, nơi Ngọc Anh đang ngồi trước gương, ánh mắt mơ màng như đang chìm vào một dòng suy nghĩ sâu thẳm.

Khi Ngọc Anh xuất hiện ở phòng ăn, gương mặt cô thoáng ửng hồng, đôi má phơn phớt như cánh hoa đào dưới ánh đèn. Cô mặc một chiếc áo dài lụa mỏng, ôm sát lấy đường cong cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và đôi gò bồng căng tràn sức sống. Mái tóc đen nhánh buông dài, khẽ đung đưa theo từng bước chân, toát lên vẻ đẹp gợi cảm mà thanh thoát, khiến bất kỳ ai cũng khó rời mắt. Nhưng hôm nay, ánh mắt cô lại né tránh, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn, cúi đầu ăn từng miếng cơm nhỏ, như muốn che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Thành hiểu tâm trạng của vợ. Chỉ vừa tối qua, Ngọc Anh đã làm một việc mà cả hai đều không ngờ tới – cô đã giúp ông Lương, ba chồng mình, giải tỏa một nhu cầu nhục thể. Hành động ấy, dù xuất phát từ lòng trắc ẩn, vẫn khiến cô ngượng ngùng, và cả ông Lương cũng chẳng khá hơn. Ông ngồi đối diện, đôi tay cầm chén rượu, ánh mắt trầm tư, lời nói ít ỏi hơn thường lệ. Không khí trong phòng ăn trở nên nặng nề, như thể một bí mật vô hình đang lơ lửng giữa ba người.

Ngọc Anh ăn vội vàng, đôi đũa khẽ run khi cô gắp thức ăn, rồi chẳng nói lời nào, cô đứng dậy rời bàn, trở về phòng với bước chân nhanh nhẹn nhưng đầy bối rối. Thành nhìn theo bóng lưng vợ, đường cong hoàn mỹ của cô ẩn hiện qua lớp áo lụa mỏng, vừa quyến rũ vừa khiến anh đau lòng.

“Ba, Ngọc Anh tối nay có lẽ hơi mệt, ba đừng để bụng nhé,” Thành quay sang ông Lương, cố giữ giọng bình thản.

Ông Lương thở dài, uống một ngụm rượu mạnh, ánh mắt đượm buồn: “Thành, sao ba lại để bụng được? Là ba có lỗi với Ngọc Anh…” Ông ngừng lại, giọng trầm xuống, như thể đang tự trách mình.

Thành hiểu ý ba. Việc Ngọc Anh giúp ông Lương tối qua không phải điều dễ dàng. Một người con dâu, dù trong hoàn cảnh nào, cũng cần bao nhiêu dũng khí để vượt qua ranh giới đó. Anh an ủi: “Ba, ba đừng tự trách. Chuyện này… cứ để nó qua đi. Chúng ta đừng nhắc lại nữa.”

Nhưng trong lòng Thành, lời nói ấy chỉ là cách để xoa dịu. Làm sao có thể quên? Hình ảnh Ngọc Anh, người vợ yêu dấu của anh, chạm vào một người đàn ông khác, dù là ba anh, vẫn khắc sâu trong tâm trí. Ông Lương, Ngọc Anh, và cả Thành – cả ba đều bị bóng ma của sự việc ấy bao trùm. Thành khẽ cười khổ, ánh mắt lướt qua bàn ăn giờ chỉ còn anh và ông Lương. Anh muốn hỏi ông, muốn biết cảm giác của Ngọc Anh khi bước vào phòng ông tối qua, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra.

Sau bữa ăn, Thành chào ông Lương rồi trở về phòng. Ngọc Anh đang ngồi trên giường, đôi tay đan chặt, ánh mắt lạc lõng. Cô nói với anh rằng mẹ cô, bà Lan, vừa gọi điện, muốn cả nhà ngày mai – Chủ nhật – đưa bé Bông, ông Lương, và ông bà Hùng Lan đi công viên chơi. Ý bà Lan là để ông Lương, người mới từ quê lên thành phố, có cơ hội thư giãn và gần gũi với cháu gái.

Thành gật đầu, rồi bước vào phòng tắm, lòng vẫn nặng trĩu. Đêm đó, cả hai đều trằn trọc. Ngọc Anh nằm trong vòng tay Thành, nhưng cơ thể cô cứ xoay trở, thoát khỏi anh, rồi lại rúc vào, như thể đang vật lộn với chính mình. Thành cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, và ánh mắt bất an khi cô vô tình nhìn anh. Anh biết, ký ức về tối qua vẫn đang ám ảnh cô.

Sáng Chủ nhật, tiếng chuông điện thoại đánh thức cả hai lúc chín giờ. Là bà Lan gọi. Giọng bà vang lên, đầy vẻ trách yêu: “Thành, hai đứa còn ngủ nướng à? Mau dậy đi, mẹ với ba con đã đưa bé Bông tới công viên rồi!”

Thành cười, đáp lại, rồi quay sang Ngọc Anh. Cô đã tỉnh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, hàng mi cong vút khẽ rung. Dưới ánh sáng buổi sáng, gương mặt cô đẹp mê hồn, làn da trắng mịn màng như sứ, đôi môi hồng phớt căng mọng, khiến Thành chỉ muốn cúi xuống hôn. Nhưng anh kìm lại, trêu: “Mèo lười, dậy đi nào, ba mẹ đã đưa bé Bông đi công viên rồi!”

Ngọc Anh ngồi dậy, mái tóc đen óng rối nhẹ trên vai, chiếc áo ngủ mỏng manh để lộ đường cong gợi cảm của cơ thể. Cô hờn dỗi: “Ai là mèo lười? Anh còn ngủ say hơn em, nếu mẹ không gọi, anh vẫn ngáy khò khò đấy!”

Thành cười lớn, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, cảm nhận làn da mềm mại và hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô. “Được rồi, anh là heo lười, em là mèo lười, thế nhé!” Anh đứng dậy, chợt nhớ ra: “À, tối qua mình quên nói với ba về chuyện đi công viên. Để anh xem ba đâu rồi.”

Thành bước ra khỏi phòng, nhưng cửa phòng ông Lương đã mở, không một bóng người. Anh tìm khắp nhà, từ phòng khách đến bếp, rồi cả nhà vệ sinh, nhưng ông Lương đã đi đâu mất. Ngọc Anh nói đúng – chắc ông đã ra chợ mua thức ăn sáng.

Đúng lúc Thành định gọi điện, cửa chính mở ra. Ông Lương bước vào, tay xách giỏ rau tươi, nụ cười hiền lành trên môi. Thành kể lại kế hoạch đi công viên, nhưng sắc mặt ông Lương thoáng thay đổi. Từ vui mừng, ông bỗng ngập ngừng, rồi buồn bã: “Thành, cảm ơn ý tốt của ba mẹ con, nhưng… ba không đi đâu.”

“Ba, sao lại không đi? Con đã hứa với ba mẹ rồi, họ còn đưa bé Bông đi nữa. Ba không đi, họ sẽ buồn đấy,” Thành cố thuyết phục.

Nghe nhắc đến bé Bông, mắt ông Lương sáng lên, nhưng ông vẫn do dự: “Thành, ba… ba rất muốn đi, nhưng…” Ông ấp úng, như thể có điều khó nói.

Thành chợt hiểu. Công viên là nơi đông người, với những cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm, váy ngắn ôm sát, khoe đường cong quyến rũ dưới ánh nắng. Ông Lương, với vấn đề nhạy cảm của mình, chắc chắn sợ không kiềm chế được. Thành thở dài, không nỡ ép ba. Ông Lương lặng lẽ mang giỏ rau vào bếp, bóng lưng cô đơn khiến Thành xót xa.

Về phòng, Thành kể lại cho Ngọc Anh. Gương mặt cô đỏ ửng, đôi môi mím chặt, ánh mắt lấp lánh như đang đấu tranh nội tâm. Cô cắn môi, nói nhỏ: “Thôi, cứ để ba đi. Nếu ba không đi, ba mẹ em sẽ nghĩ ba anh không nể mặt họ. Anh biết tính ba mẹ em mà, họ rất sĩ diện.”

“Nhưng nếu ba không kiềm được thì sao?” Thành lo lắng.

Ngọc Anh liếc anh, ánh mắt sắc sảo nhưng đầy ý tứ: “Thì… đi rồi tính. Ý em là để ba gặp ba mẹ em một chút, chơi với bé Bông, rồi viện cớ về sớm. Như thế không ai mất lòng, mà ba cũng được gặp cháu.”

Thành sáng mắt, ôm lấy Ngọc Anh, cảm nhận cơ thể mềm mại và mùi hương quyến rũ của cô. Anh chạy ra bếp, thuyết phục ông Lương, và cuối cùng, ông đồng ý.

Cả nhà cùng ra xe, Ngọc Anh ngồi cạnh Thành ở ghế trước, chiếc váy dài ôm sát cơ thể tôn lên vòng eo con kiến và đôi chân thon dài ẩn hiện qua lớp vải mỏng. Mỗi cử động của cô đều toát lên sự gợi cảm tự nhiên, từ cách cô vuốt tóc đến ánh mắt lướt qua Thành, như thể đang mời gọi một cách vô thức. Ông Lương ngồi sau, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, như muốn tránh né sự hiện diện đầy mê hoặc của con dâu.

3.9 58 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
24 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
aries

Tác giả không update thêm chuyện này ạ!

Cửu Long Di Quan

Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123

Tienmanh

Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này

Tienmanh

Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐

Nuuu

Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko