Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 17/04/2025

Chương 17: Chiếc máy bay bỏ hoang

Tại công viên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua tán cây, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên lối đi. Ngọc Anh mặc một chiếc váy liền thân không tay, để lộ đôi vai trần trắng ngần và cánh tay thon thả. Váy dài che đi đôi chân nuột nà, nhưng cách nó ôm lấy cơ thể lại khiến mọi đường cong trở nên nổi bật – từ vòng ngực căng đầy đến vòng hông tròn trịa, tất cả hòa quyện tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh tao vừa gợi dục. Mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, mỗi sợi tóc như khiêu vũ, thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh. Thành đi bên cạnh, lòng đầy tự hào, nhưng cũng không khỏi lo lắng khi thấy ông Lương, với vẻ ngoài giản dị của một người nông dân, dường như lạc lõng giữa đám đông thành thị.

Họ chọn một con đường nhỏ ít người, dẫn đến một đình nghỉ mát được bao quanh bởi những cây cổ thụ rợp bóng. Ở đó, ông Hùng, bà Lan, và bé Bông đang chờ. Bé Bông, với đôi mắt tròn xoe và nụ cười rạng rỡ, chạy ùa vào lòng Ngọc Anh và Thành, tiếng cười giòn tan vang lên. Ông Lương nhìn cháu gái, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nụ cười hiền hậu nở trên môi.

“Bông, gọi ông nội đi con,” Thành dịu dàng nói.

“Ông nội!” Bé Bông lí lắc gọi, rồi bất ngờ nhào vào lòng ông Lương, khiến ông xúc động đến rưng rưng. Ông ôm chặt cháu, giọng nghẹn ngào: “Ông nội ôm con nào, ngoan lắm!”

Cả gia đình chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc. Ngọc Anh đứng cạnh, đôi mắt cô cũng hoe đỏ, ánh nhìn dịu dàng hướng về ông Lương và bé Bông. Nhưng rồi, một khoảnh khắc vô tình xảy ra. Khi ông Lương bế bé Bông đưa cho Ngọc Anh, cánh tay ông vô tình chạm vào ngực cô. Dù chỉ là thoáng qua, cảm giác ấy khiến Ngọc Anh giật mình, gương mặt đỏ bừng, đôi môi mím chặt. Cô cúi đầu, cố che giấu sự ngượng ngùng, trong khi ông Lương vội rút tay về, ánh mắt lúng túng không dám nhìn thẳng.

Không ai nhận ra, trừ hai người họ. Không khí trong đình vẫn rộn ràng, với tiếng cười của bé Bông và câu chuyện phiếm của ông Hùng và ông Lương. Ngọc Anh ôm con, cố giữ nụ cười, nhưng ánh mắt cô thoáng chút rối bời.

Bà Lan kéo Thành ra một góc, hỏi han về ông Lương. Thành kể rằng ông đã quen dần với cuộc sống thành phố, đảm nhận mọi việc nhà, khiến Ngọc Anh được nghỉ ngơi. Bà Lan cười, khen Thành chu đáo, nhưng cũng không quên dặn dò anh chăm sóc Ngọc Anh thật tốt. Thành gật đầu, lòng thầm nghĩ đến những bí mật mà anh không thể chia sẻ với mẹ vợ.

Mọi thứ đang yên bình thì ông Hùng bất ngờ đứng dậy, kéo tay ông Lương: “Anh Lương, anh ở quê mãi, chắc hiếm khi thấy cảnh công viên thành phố. Đi, tôi dẫn anh dạo một vòng cho biết!”

Lời nói ấy khiến Ngọc Anh và Thành sững sờ. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng. Công viên đông người, với những cô gái trẻ mặc váy ngắn, áo ôm, khoe đường cong gợi cảm dưới ánh nắng. Nếu ông Lương không kiềm chế được, điều gì sẽ xảy ra?

“Ba, hai ba cứ ngồi đây trò chuyện cho mát, ra ngoài làm gì!” Ngọc Anh vội lên tiếng, giọng khẩn khoản.

Nhưng ông Hùng cười lớn: “Ngọc Anh, công viên có gì mà không đi? Anh Lương lần đầu tới đây, phải cho anh ấy ngắm cảnh chứ!” Ông kéo tay ông Lương, bước ra khỏi đình.

Ngọc Anh đứng ngây, đôi mắt mở to, đôi môi khẽ run. Thành cũng hoảng hốt, định gọi với theo, nhưng bà Lan đã xen vào: “Thành, để ba con dẫn ba anh đi dạo chút cũng tốt mà!”

Thành lắp bắp, không biết giải thích thế nào. Anh và Ngọc Anh chỉ biết nhìn theo bóng hai người đàn ông khuất dần, lòng nóng như lửa đốt. Họ sợ không chỉ vì ông Lương có thể đi uống rượu, mà vì điều tồi tệ hơn – bản năng mà ông không thể kiểm soát.

Bà Lan cười, nghĩ hai vợ chồng lo lắng thái quá: “Hai đứa làm gì mà căng thẳng thế? Có mất ba đâu mà sợ!”

Ngọc Anh nhanh trí, chữa cháy: “Mẹ, không phải thế. Sắp trưa rồi, tụi con sợ hai ba đi uống rượu. Mẹ biết ba con với ba anh đều thích rượu mà!”

Thành gật đầu phụ họa, trong lòng thầm khâm phục sự ứng biến của vợ. Bà Lan gật gù, nhưng vẫn tiếc vì không ngăn hai ông kịp. Ngọc Anh nháy mắt với Thành, ra hiệu anh đi tìm họ. Thành lập tức rời đình, lao ra con đường mà ông Hùng và ông Lương vừa đi.

Nhưng công viên rộng lớn, với những ngã rẽ chằng chịt, khiến Thành lạc lối. Anh gọi điện cho ông Lương, không ai nghe. Gọi cho ông Hùng, máy tắt. Thành tìm hơn nửa tiếng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người. Anh gọi lại cho Ngọc Anh, hỏi xem họ có về đình chưa, nhưng cô trả lời là không.

Thành quay lại đình, lòng nặng trĩu. Bà Lan lo lắng, nghĩ hai ông đã đi uống rượu thật. Ngọc Anh đề nghị bà đưa bé Bông về trước, viện cớ sợ đồ ăn ngoài không an toàn. Bà Lan đồng ý, mang cháu về, để lại Thành và Ngọc Anh trong đình.

“Làm sao bây giờ, anh?” Ngọc Anh hỏi, giọng run run. Đôi mắt cô long lanh, hàng mi khẽ rung, như thể đang kìm nén nỗi sợ.

Thành nắm tay cô, cảm nhận bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt: “Đừng lo, ba sẽ không sao đâu. Nếu có chuyện, ba sẽ gọi cho mình.”

Đúng lúc đó, điện thoại Thành rung lên. Cả hai giật mình, nhìn nhau, tim đập thình thịch. Thành run run cầm máy, thấy tên ông Lương hiện lên. Anh hít sâu, nhấn nút nghe: “Ba, ba đâu rồi?”

Giọng ông Lương vang lên, yếu ớt và hổn hển: “Thành… ba lại… lại bị rồi…”

Ngọc Anh đứng cạnh, nghe rõ từng lời. Cô cắn môi, gương mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt kiên định. Thành hỏi dồn: “Ba, ba đang ở đâu? Ba Hùng có ở đó không?”

“Ba nói đi vệ sinh, trốn ba Hùng rồi. Ba đang ở trong… một chiếc máy bay bỏ hoang. Thành, ba khó chịu lắm…” Ông Lương thở hổn hển, giọng đầy đau đớn.

Thành và Ngọc Anh biết rõ chiếc máy bay ấy – một nhà hàng cũ kỹ giờ đã thành phế tích, nằm ở góc đông nam công viên. Họ nhìn nhau, Ngọc Anh gật đầu, và Thành nói ngay: “Ba, ba ở yên đó, đừng đi đâu. Con với Ngọc Anh tới ngay!”

Cúp máy, cả hai lao về phía góc công viên, không nói lời nào, chỉ tập trung tìm ông Lương. Chiếc máy bay bỏ hoang hiện ra trước mắt, phủ đầy dây leo và cỏ dại, như một bí mật bị thời gian che lấp. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào qua tán cây.

“Em đợi anh ngoài này. Anh vào xem ba thế nào,” Thành nói, giọng trầm nhưng chắc chắn.

Ngọc Anh gật đầu, đứng lại, chiếc váy dài khẽ lay động trong gió, ánh mắt cô dõi theo Thành với sự lo lắng xen lẫn quyết tâm. Thành bước vào, không khí bên trong âm u, mùi ẩm mốc xộc lên mũi. Anh gọi lớn: “Ba!”

Giọng ông Lương yếu ớt đáp lại từ một góc khuất: “Thành, con tới rồi…”

Thành lần theo âm thanh, bước qua khu vực từng là nhà hàng, đến một dãy phòng nhỏ. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở. Anh đẩy cửa, thấy ông Lương ngồi trên chiếc giường hẹp, hai tay ôm chặt đũng quần, gương mặt méo mó vì đau đớn và xấu hổ.

“Ba, ba sao rồi?” Thành quỳ xuống, đặt tay lên vai ông, ánh mắt đầy lo lắng.

Ông Lương lắc đầu, giọng run run: “Thành, cho ba về quê đi… Ba ở đây chỉ làm khổ con…”

“Ba, đừng nói thế. Con không để ba đi đâu. Ba ở lại với con, với Ngọc Anh, với bé Bông,” Thành kiên định, cố kìm nước mắt.

Ông Lương ôm mặt, giọng nghẹn ngào: “Thành, ba cũng muốn ở lại. Hôm nay thấy bé Bông gọi ba là ông nội, ôm nó, ba vui lắm… Nhưng con xem ba thế này…” Ông chỉ xuống dưới, nơi quần ông căng lên rõ rệt, như thể đang chịu một cơn đau không thể kìm nén.

Thành sững sờ, lòng đau như cắt. Đúng lúc đó, giọng Ngọc Anh vang lên từ cửa: “Anh, anh ra ngoài một chút.”

Thành quay lại, thấy vợ đứng đó, gương mặt đỏ ửng, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt kiên quyết. Cô đã nghe hết, và quyết định của cô rõ ràng. Thành đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt biết ơn, rồi lặng lẽ bước ra.

Cánh cửa khép lại, nhưng không kín. Qua khe hở, Thành có thể thấy mọi thứ bên trong, dù anh không muốn. Nhưng sự tò mò, xen lẫn cảm giác đau đớn và kích thích kỳ lạ, khiến anh không thể rời mắt. Ngọc Anh quỳ xuống trước ông Lương, mái tóc đen dài buông xõa, một lọn tóc khẽ rơi trên vai, để lộ gáy trắng ngần. Đôi tay thon thả của cô, với những ngón tay mảnh mai, chậm rãi chạm vào dây lưng ông Lương.

Mỗi động tác của cô đều chậm rãi, như thể đang kìm nén cảm xúc. Cô cởi dây lưng, từng tiếng kim loại lách cách vang lên trong không gian tĩnh lặng. Gương mặt cô đỏ bừng, đôi môi khẽ run, nhưng ánh mắt lại mê ly, như bị cuốn vào một trạng thái không thể kháng cự. Cô kéo khóa quần, nhưng vật căng cứng bên trong khiến cô lúng túng, đôi tay run run không thể kéo xuống.

Ngọc Anh ngẩng lên, nhìn ông Lương, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa như van xin. Ông Lương, với gương mặt xấu hổ xen lẫn kích thích, đứng dậy, tự kéo khóa xuống. Ngọc Anh nắm lấy hai bên quần, kéo mạnh, để lộ chiếc quần lót rộng màu xanh đậm, nơi một khối u lớn căng lên rõ rệt.

Cô cắn môi, hít sâu, rồi đưa tay nắm lấy mép quần lót, kéo xuống. Một vật khổng lồ, đen nhánh và cứng rắn, bật ra, suýt chạm vào gương mặt cô. Ngọc Anh vội nghiêng đầu, né tránh, nhưng gương mặt cô đã đỏ rực, hơi thở dồn dập. Đôi mắt cô lướt qua vật ấy, ánh nhìn thoáng kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Thành đứng ngoài cửa, tim đập thình thịch. Anh thấy rõ sự tương phản – làn da trắng mịn của Ngọc Anh bên cạnh cơ thể rắn chắc, ngăm đen của ông Lương. Vật ấy, to lớn và đáng sợ, khiến anh bất giác tự ti. Nó dài gần hai mươi phân, gân xanh nổi rõ, đầu khấc to như nắm tay trẻ con, khác hẳn với anh. Anh tự hỏi, tại sao ba anh không truyền cho anh điều đó? Một cảm giác ghen tuông xen lẫn tủi thân dâng lên, khiến anh gần như không thở nổi.

Ngọc Anh, dù đã thấy nó tối qua, vẫn không khỏi bối rối. Hơi thở cô phả ra, nóng hổi, như chạm vào vật ấy. Cô cắn môi, đôi tay run run, rồi chậm rãi đưa một tay nắm lấy. Bàn tay nhỏ bé của cô không thể ôm trọn, ngón tay trắng muốt nổi bật trên nền đen nhánh. Cô bắt đầu cử động, chậm rãi, từng nhịp, như thể đang cố gắng kiểm soát cả cơ thể lẫn tâm trí mình.

Không gian im lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển của ông Lương và nhịp tay đều đặn của Ngọc Anh. Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi má ửng hồng, đôi môi hé mở, và ánh mắt mê ly. Mỗi cử động của cô đều gợi lên một vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa đầy nhục cảm, như một bức tranh sống động trong không gian chật hẹp, ẩm mốc của chiếc máy bay bỏ hoang.

3.9 58 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
24 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
aries

Tác giả không update thêm chuyện này ạ!

Cửu Long Di Quan

Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123

Tienmanh

Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này

Tienmanh

Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐

Nuuu

Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko