Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 17/04/2025

**Chương 18: Giúp ba chồng**

Trong không gian chật hẹp của chiếc máy bay bỏ hoang, ánh sáng yếu ớt len qua khe cửa, chiếu lên cơ thể Ngọc Anh đang quỳ trước ông Lương. Bàn tay trắng muốt, thon dài của cô nắm lấy vật khổng lồ, đen nhánh trong quần ông, từng ngón tay mềm mại như lụa ôm chặt lấy nó. Khi cô bắt đầu cử động, một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi ông Lương, gương mặt ông giãn ra, cơn đau đớn dường như tan biến, nhường chỗ cho khoái cảm.

Ngọc Anh, với dáng người cao gầy, quỳ trên sàn lạnh, chiếc váy dài ôm sát cơ thể tôn lên đường cong hoàn mỹ. Vòng ngực căng tròn khẽ rung theo từng nhịp tay, và mái tóc đen nhánh buông xõa, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt. Đôi mắt cô, long lanh như mặt hồ, ánh lên một tia quyến rũ khó cưỡng khi ngước nhìn ông Lương. Ánh nhìn ấy, sâu thẳm và đầy mê hoặc, như thể đang mời gọi, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô lăn dài xuống gò má ửng hồng, càng làm nổi bật vẻ đẹp gợi dục.

Thành đứng ngoài cửa, qua khe hở, chứng kiến ánh mắt ấy – ánh mắt mà Ngọc Anh từng dành riêng cho anh trong những khoảnh khắc thân mật nhất. Tim anh nhói đau, như bị dao cắt. “Ngọc Anh, sao em lại nhìn ông ấy như thế?” Anh tự hỏi, cảm giác ghen tuông xen lẫn tổn thương dâng trào. Đó là ánh mắt chỉ thuộc về anh, vậy mà giờ đây, cô lại trao nó cho một người đàn ông khác, dù đó là ba anh. Anh cố tự an ủi: “Không, Ngọc Anh chắc chắn có lý do. Cô ấy không thể bị cuốn vào chuyện này.”

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thành không thể rời mắt. Tay phải của Ngọc Anh, sau một lúc mỏi mệt, chuyển sang tay trái, tiếp tục nhịp nhàng vuốt ve vật ấy. Tay phải, thay vì nghỉ ngơi, lại lướt xuống dưới, chạm vào phần da nhăn nheo, xanh đen bên dưới, nhẹ nhàng xoa bóp, như thể muốn kích thích thêm. Những động tác ấy, chậm rãi và đầy ý tứ, khiến ông Lương thở hổn hển, ánh mắt ông lấp lánh dục vọng.

Thành sững sờ. Ngọc Anh hiếm khi làm điều này với anh, vậy mà giờ đây, cô lại dành cho ông Lương sự tận tụy đến thế. Anh tự hỏi: “Có phải cô ấy bị cuốn hút bởi thứ đó? Không, không thể nào.” Nhưng sâu trong lòng, một phần nhỏ của anh lại cảm thấy kích thích, một cảm giác kỳ lạ và tội lỗi mà anh không dám thừa nhận.

Ngọc Anh tiếp tục, đôi tay cô di chuyển đều đặn, từng nhịp kéo căng lớp da, làm nổi bật những đường gân xanh trên vật ấy. Gương mặt cô càng lúc càng đỏ, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng dưới lớp váy mỏng. Thành biết rõ, bên dưới vẻ ngoài đoan trang, Ngọc Anh ẩn chứa một ngọn lửa nhục cảm mãnh liệt – điều anh từng khám phá trong những đêm ân ái. Nhưng giờ đây, khi cô nắm thứ khổng lồ ấy, liệu ngọn lửa đó có bùng lên, cuốn cô vào một trạng thái không thể kiểm soát?

Hơn mười phút trôi qua, Ngọc Anh đã đổi tay nhiều lần, mồ hôi lăn dài trên gò má, thấm ướt lọn tóc dính vào cổ. Ông Lương, lúc này, gương mặt đầy hưng phấn, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lấp lánh như đang chìm vào khoái lạc. Ông khẽ nói, giọng ngập ngừng: “Ngọc Anh, nếu con mệt thì… nghỉ đi.”

Đó là câu đầu tiên ông nói trong căn phòng nhỏ, có lẽ vì xót con dâu, hoặc vì cảm thấy áy náy khi để cô vất vả quá lâu. Nhưng Ngọc Anh không đáp, chỉ cắn môi, đôi môi hồng mọng khẽ run, và tiếp tục công việc. Đôi tay cô siết chặt hơn, nhịp điệu nhanh dần, như thể quyết tâm không bỏ cuộc.

Thành đứng ngoài, tim đập thình thịch. Anh lo lắng: “Nếu Ngọc Anh dừng lại, ba sẽ thế nào? Ông ấy sẽ lại chịu đau đớn sao?” Anh thầm cổ vũ cô: “Ngọc Anh, cố lên, em đã làm được tối qua, em sẽ làm được lần này!” May mắn thay, cô không dừng lại, dù ánh mắt cô thoáng chút mệt mỏi.

Rồi, nhận ra việc quỳ đã quá lâu, Ngọc Anh đứng dậy, nhưng tay cô vẫn không rời khỏi vật ấy, tiếp tục cử động đều đặn. Cô đặt tay còn lại lên ngực ông Lương, đẩy nhẹ, khiến ông ngã xuống giường. Thành giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Ngọc Anh, em định làm gì?” Anh tự hỏi, cảm giác hoảng loạn xen lẫn tò mò.

“Ba, đặt chân lên giường đi,” Ngọc Anh nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, đó là câu đầu tiên cô thốt ra trong căn phòng.

Thành sững sờ, lòng đau nhói. “Ngọc Anh, em muốn gì? Sao lại để ba nằm xuống?” Anh tự hỏi, nhưng không thể phủ nhận một phần trong anh đang tò mò, thậm chí mong chờ điều gì đó vượt quá giới hạn.

Ông Lương ngoan ngoãn làm theo, kéo chân lên giường, nằm ngửa ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngọc Anh. Cô cúi người, mái tóc đen buông xõa, che đi một phần gương mặt đỏ ửng. Tay cô vẫn nắm chặt vật ấy, nhịp nhàng vuốt ve, khiến mông cô vô tình cong lên, đường cong gợi cảm hiện rõ qua lớp váy mỏng. Thành và ông Lương đều không hiểu ý định của cô, nhưng ánh mắt ông Lương thoáng chút hưng phấn, như thể đang kỳ vọng điều gì.

Thành tự nhủ: “Không, Ngọc Anh sẽ không làm gì quá giới hạn. Cô ấy chỉ muốn giúp ba, đúng không?” Nhưng sâu trong lòng, một phần anh lại cảm thấy kích thích, một cảm giác tội lỗi khiến anh xấu hổ với chính mình.

Rồi Ngọc Anh ngồi xuống mép giường, nhưng chỉ ngồi nửa mông, như thể tránh chạm vào ông Lương. Tay trái cô đặt trên đùi ông, cảm nhận làn da rắn chắc, ngăm đen, trong khi tay phải tiếp tục công việc. Cô nhích người, cơ thể khẽ uốn éo, đôi chân thon dài ép chặt vào nhau, như thể đang kìm nén điều gì. Hơi thở cô càng lúc càng gấp, ngực phập phồng, và những giọt mồ hôi lăn dài trên cổ, thấm ướt lớp váy.

Thành và ông Lương đều nghĩ cô mệt, nhưng chỉ mình Ngọc Anh biết, ngọn lửa trong cô đang bùng cháy. Hơn nửa tiếng trôi qua, gương mặt ông Lương tràn ngập khoái lạc, cơ thể ông bắt đầu run rẩy. Ngọc Anh, dù mệt mỏi, vẫn không ngừng lại, đôi tay thay phiên nhau, mồ hôi thấm đẫm gò má, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.

Đột nhiên, ông Lương rên lên, giọng đầy kích động: “A… thoải mái quá… sắp ra rồi…” Cơ thể ông co giật, ánh mắt đờ đẫn vì khoái cảm.

Ngọc Anh, nhận ra dấu hiệu, vội lấy khăn giấy từ túi xách, đặt sẵn bên cạnh. Cô tăng tốc, tay cô di chuyển nhanh hơn, ánh mắt lấp lánh như đang chờ đợi. Rồi, một dòng tinh dịch trắng đục phun ra từ đầu khấc khổng lồ. Ngọc Anh nghiêng mặt, cố tránh, nhưng một chút vẫn bắn lên gò má trắng ngần của cô, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt.

Cô vội dùng khăn giấy chặn lại, nhưng lượng tinh dịch quá nhiều, tràn qua khăn, dính đầy tay cô. Ông Lương thở hổn hển, gương mặt thỏa mãn, cơ thể thả lỏng hoàn toàn. Ông khẽ nói, giọng áy náy: “Ngọc Anh, cảm ơn con…”

Ngọc Anh không đáp, gương mặt đỏ rực, đôi môi mím chặt. Cô ném đống khăn giấy dính bẩn xuống sàn, lấy thêm khăn mới, cẩn thận lau sạch vật ấy cho ông Lương. Mỗi động tác của cô đều chậm rãi, như thể đang cố lấy lại bình tĩnh. Xong xuôi, cô đứng dậy, lấy gương nhỏ và khăn giấy từ túi, soi gương lau đi vệt tinh dịch trên má. Đôi tay cô run nhẹ, ánh mắt thoáng chút rối bời, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mê hồn.

Ông Lương nhìn cô, ánh mắt xen lẫn hưng phấn và xấu hổ, khẽ nói: “Ba xin lỗi…”

Ngọc Anh vẫn im lặng. Lau xong, cô cất gương, vuốt lại mái tóc, lọn tóc đen óng bay nhẹ trong gió, như một vũ điệu gợi cảm. Cô chỉnh lại váy, giọng nhỏ nhưng kiên định: “Ba, ba nghỉ chút đi. Con ra ngoài trước.”

Ông Lương gật đầu, ánh mắt biết ơn, nhưng không nói được lời nào. Ngọc Anh quay người, bước ra khỏi phòng, dáng đi uyển chuyển, đường cong cơ thể hiện rõ qua từng bước chân.

Thành vội tránh ra, giả vờ như vừa từ ngoài vào. Thấy Ngọc Anh, anh nghẹn ngào: “Em… vất vả cho em rồi.”

Ngọc Anh liếc anh, ánh mắt sắc sảo, giọng pha chút mỉa mai: “Nhìn đã mắt chưa?”

Thành sững người, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Anh không ngờ cô biết anh đã nhìn trộm. Ngọc Anh không nói thêm, bước thẳng ra ngoài, để lại anh đứng ngây.

“Anh đi xem ba. Em ra ngoài chờ anh nhé,” cô nói trước khi rời khỏi chiếc máy bay.

Thành hít sâu, bước vào phòng. Ông Lương đang kéo quần, vật ấy dù đã xẹp xuống vẫn to lớn bất thường, khiến Thành bất giác tự ti. Anh quay mặt đi, cố che giấu cảm xúc: “Ba, ba ổn chưa? Nghỉ thêm chút không?”

“Không cần, ba ổn rồi. Người nhẹ nhõm hẳn,” ông Lương đáp, giọng ngượng ngùng.

Thành gật đầu, thấy ba trông khỏe khoắn hơn thật. Ông Lương áy náy: “Thành, ba xin lỗi con, xin lỗi Ngọc Anh…”

“Ba, đừng nói thế. Chỉ cần ba khỏe, mọi thứ đều đáng,” Thành cắt lời, nhớ lại khoảnh khắc bé Bông gọi ông nội, lòng anh ấm áp.

“Ngọc Anh… ổn không?” Ông Lương ngập ngừng hỏi.

“Cô ấy ổn, đang đợi ngoài kia,” Thành đáp, rồi nghiêm giọng: “Ba, chuyện này chỉ ba người mình biết. Ba hiểu chứ?”

“Ba hiểu,” ông Lương gật đầu, ánh mắt trĩu nặng.

Cả hai bước ra ngoài, thấy Ngọc Anh đứng dưới gốc cây lớn, dáng người cao gầy nổi bật trong nắng chiều. Chiếc váy ôm sát cơ thể, mái tóc đen bay nhẹ, gương mặt cô thanh thoát nhưng vẫn còn chút ửng hồng. Ai có thể ngờ, chỉ vài phút trước, cô vừa làm một việc táo bạo đến thế trong chiếc máy bay hoang phế này?

Thành dịu dàng: “Em, mình về thôi.”

Ông Lương cúi đầu, tránh nhìn Ngọc Anh. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, dáng vẻ tao nhã như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trên đường về, Thành lái xe, hỏi ông Lương: “Ba, gần một giờ chiều rồi. Mình ăn ngoài nhé?”

Ngọc Anh khẽ kéo áo anh, giọng nhỏ nhưng kiên quyết: “Em không thích ăn ngoài. Về nhà đi.” Cô liếc anh, ánh mắt sắc lạnh, như cảnh cáo.

Thành hiểu ý – cô sợ ở ngoài lâu, ông Lương lại tái phát. Ông Lương đồng tình: “Ngọc Anh nói đúng. Đồ ngoài không sạch. Về nhà đi, sáng nay ba mua đồ rồi, để ba nấu.”

“Vậy… vất vả ba,” Thành đáp, không khí trong xe chìm vào im lặng. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng.

Về đến nhà, ông Lương vào bếp, Ngọc Anh vào phòng tắm ngay. Cô luôn yêu sự sạch sẽ, huống chi hôm nay, sau những gì xảy ra, mồ hôi và vệt tinh dịch trên má khiến cô không thể chịu nổi. Nửa tiếng sau, bữa trưa sẵn sàng. Cả ba ngồi vào bàn, nhưng không khí nặng nề. Ngọc Anh ăn nhanh, cúi đầu, không nói một lời, rồi rời bàn ngay khi xong, để lại bát đĩa cho ông Lương dọn.

Thành nhận ra, từ khi ông Lương đến, Ngọc Anh luôn ăn vội, như muốn tránh mặt ông. Cô không còn tỉ mỉ dọn dẹp như trước, để ông Lương đảm nhận mọi việc.

Chiều đó, Ngọc Anh ngủ một giấc dài, đến bốn giờ mới tỉnh. Thành ngồi làm việc bên máy tính, thấy cô tỉnh, anh mỉm cười. Đến năm giờ, ông Lương gõ cửa, báo cơm tối đã sẵn. Bữa tối cũng như bữa trưa – Ngọc Anh im lặng, ăn xong liền về phòng.

Thành, muốn xoa dịu vợ, đề nghị: “Em, tối nay bé Bông không ở nhà, mình đi xem phim đi. Lâu rồi không ra ngoài cùng nhau.”

Ngọc Anh ngạc nhiên, ánh mắt thoáng sáng lên. Trước khi cưới, họ thường xem phim, dạo phố, nhưng sau hôn nhân, công việc cuốn họ đi. Hôm nay, sau những gì xảy ra, cô cũng muốn thoát khỏi không khí ngột ngạt trong nhà. Cô gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Ngoài rạp, Ngọc Anh như lột xác. Cô cười nhiều, ánh mắt rạng rỡ, gương mặt đẹp mê hồn dưới ánh đèn phố. Thành thầm nhủ, sau này phải đưa cô ra ngoài thường xuyên hơn. Xem phim xong, họ về nhà lúc hơn mười giờ. Phòng ông Lương đã đóng kín, chắc ông ngủ rồi.

Về phòng, Ngọc Anh tắm thêm lần nữa, cơ thể thơm ngát bước ra từ phòng tắm, chiếc áo ngủ mỏng manh ôm lấy đường cong gợi cảm. Họ nằm xuống, ôm nhau, và bất ngờ, tay Ngọc Anh lướt xuống dưới, chạm vào anh, ánh mắt lấp lánh mời gọi. Thành giật mình, tim đập rộn ràng – đó là tín hiệu cô muốn anh, một khoảnh khắc thân mật mà anh khao khát từ lâu.

3.9 58 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
24 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
aries

Tác giả không update thêm chuyện này ạ!

Cửu Long Di Quan

Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123

Tienmanh

Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này

Tienmanh

Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐

Nuuu

Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko