Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Danh Mục: Hiếp Dâm, Loạn Luân, Ông Già, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bố chồng, bố chồng nàng dâu, con dâu, Loan.luan
Ngày Cập Nhật : 17/04/2025
Chương 20: Nhạc Phụ Nằm Viện
—
Một tuần trôi qua, nhịp sống của Ngọc Anh và Thành vẫn đều đặn như thường lệ. Ban ngày, cả hai tất bật với công việc tại công ty, chiều về căn nhà nhỏ ở Sài Gòn đã thấy ông Lương – cha chồng Ngọc Anh – chuẩn bị sẵn mâm cơm nghi ngút khói. Ông Lương, một lão già sáu mươi, nhỏ thó, tóc bạc lòa xòa, da ngăm đen bóng nhẫy mồ hôi, lúc nào cũng mặc bộ quần áo cũ kỹ sờn vải, ám mùi khói bếp và đất bụi quê nhà. Cái miệng móm mém, hàm răng vàng khè, và đôi mắt ti hí lấm lét toát lên vẻ ti tiện, dâm dê. Ngọc Anh chẳng nói gì nhiều với ông, ăn tối xong là lủi về phòng, đóng sầm cửa, như muốn tránh xa ông hết mức. Dù sống chung nhà, cô và ông Lương hiếm khi chạm mặt, chỉ gặp nhau trên bàn ăn, nhưng chẳng ai mở lời, không khí nặng nề như đè lên ngực.
Ngọc Anh ngồi đó, váy lụa mỏng manh ôm sát cơ thể, tôn lên cặp ngực căng tròn, núm vú hồng hào lấp ló dưới lớp vải, như mời gọi ánh nhìn. Mái tóc đen dài buông xõa, vài lọn dính vào má phấn hồng, làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc. Đôi môi mọng đỏ thắm khẽ mím, ánh mắt sâu thẳm thoáng vẻ xa cách, nhưng che giấu ngọn lửa dục vọng cháy bỏng bên trong. Mỗi lần cô cúi xuống gắp thức ăn, khe ngực sâu thẳm hiện ra, cặp mông tròn đầy nhô cao dưới váy, khiến ông Lương ngồi đối diện nuốt nước bọt, đôi mắt ti hí lấp lánh ý đồ dâm dục, như muốn nhào tới xé toạc lớp váy mỏng ấy. Thành thấy hết, lòng vừa ghen tuông vừa kích thích, dương vật anh cương lên dưới quần, nhưng anh chỉ im lặng, giả vờ không biết.
Sau bữa tối, Thành thường ngồi ngoài phòng khách, mở tivi xem tin tức. Ông Lương dọn dẹp xong cũng lạch bạch bước ra, ngồi phịch xuống sofa, cái bụng phệ rung rung, hơi thở nồng mùi rượu. Hai cha con trò chuyện dăm ba câu, từ chuyện thời tiết đến chuyện làng quê. Ông Lương dạo này không tái phát cơn đau cũ, khiến Thành yên tâm phần nào. Nhưng ông hay hỏi, giọng lè nhè, ánh mắt lấm lét: “Thành, con dâu mày giận tao hả con?” Thành cười gượng, trấn an: “Đâu có ba, Ngọc Anh chỉ hơi ngại thôi.” Ông Lương gật gù, nụ cười nham nhở lộ hàm răng vàng khè, như đang mường tượng cảnh Ngọc Anh nằm dưới ông, cặp ngực căng tròn phập phồng, âm đạo ướt át chờ ông khám phá.
Trong tuần ấy, Ngọc Anh và Thành ân ái ba lần, mỗi lần đều mãnh liệt, đầy nhục dục. Ngọc Anh, với cơ thể mềm mại, quyến rũ, luôn biết cách đốt cháy Thành. Cô nằm dưới anh, đôi chân thon dài quấn chặt hông anh, âm đạo ướt sũng siết lấy dương vật anh, từng nhịp ra vào khiến cô rên rỉ dâm đãng, giọng ngọt ngào như mật. Nhưng để Thành cương cứng, cô phải thì thầm vào tai anh, giọng đầy cám dỗ: “Anh ơi, em tưởng ba anh đè em, dương vật ba to lớn cắm sâu vào âm đạo em, lấp đầy em…” Lời ấy như thuốc kích thích, khiến Thành hứng khởi, đâm mạnh, tinh dịch bắn đầy âm đạo cô, trong khi Ngọc Anh đạt cao trào, cơ thể run bần bật, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng mịn, cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú dựng đứng như mời gọi anh bú mút.
Đến lần ân ái thứ ba, khi cả hai thấm mệt, nằm ôm nhau trên giường, Ngọc Anh vẫn đẹp mê hồn. Cơ thể cô ướt át mồ hôi, cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú hồng hào cương cứng, như muốn Thành chạm vào. Âm đạo cô vẫn nóng ấm, chất dịch rỉ ra, thấm ướt ga giường, như sẵn sàng cho lần mây mưa tiếp theo. Thành vuốt ve cô, lòng ngập ngừng, muốn nói điều đã giấu kín mấy ngày. “Anh ơi, em biết anh có chuyện muốn nói. Nói đi, em không giận đâu,” Ngọc Anh thì thầm, giọng ngọt ngào, cơ thể áp sát anh, cặp đùi thon dài gác lên hông anh, âm đạo cô cọ nhẹ vào đùi anh, khơi gợi dục vọng.
Thành hít sâu, giọng run run: “Anh ơi, em nghĩ… hay để ba anh sờ ngực em thật đi.” Anh vừa nói, tay vừa xoa nắn cặp ngực cô, ngón tay lướt qua núm vú, cảm nhận da thịt mềm mại cương cứng dưới lòng bàn tay. Ngọc Anh đỏ bừng mặt, ánh mắt long lanh, thoáng giận: “Anh ơi, anh muốn ba anh sờ ngực em thật hả? Cặp ngực này là của anh mà!” Nhưng giọng cô không giận, mà đầy nhục dục, đôi môi mọng cong lên, lộ vẻ dâm đãng khó cưỡng, như đang trêu đùa anh.
Thành cười, giọng hứng khởi: “Sờ chút có mất gì đâu em. Ba sờ ngực em, chắc sướng điên!” Anh nhéo nhẹ núm vú cô, khiến cô rên khẽ, cơ thể cong lên, âm đạo lại ướt át, chất dịch chảy xuống đùi. Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt dao động, như đang đấu tranh: “Anh ơi, lỡ em chịu không nổi thì sao?” Thành ngạc nhiên: “Chịu không nổi gì?” Cô hờn dỗi, má hồng rực, thì thầm: “Anh ngốc quá! Lần em quay tay cho ba anh, cả người em nóng ran, âm đạo ngứa ngáy, ướt sũng, muốn phát điên. Em sợ… nếu ba sờ ngực em, em kìm không nổi, muốn ba cắm dương vật vào luôn…”
Lời cô như đổ dầu vào lửa, khiến Thành hứng khởi tột độ. Dương vật anh cương cứng, chạm vào bụng cô. “Vậy để ba sờ âm đạo em, gãi ngứa cho em, được không?” Anh cười, giọng đầy nhục dục, tay trượt xuống, chạm vào âm đạo cô, ngón tay lướt qua lớp chất dịch nóng ấm. Ngọc Anh rên lớn, cơ thể run lên, má đỏ rực: “Anh hư quá, sờ vậy càng ngứa hơn!” Nhưng ánh mắt cô lấp lánh, như đang hưởng ứng trò chơi cấm kỵ này, âm đạo cô co bóp, như khao khát được lấp đầy.
Thành càng hăng, thì thầm: “Vậy để dương vật ba anh cắm vào âm đạo em, gãi ngứa cho em. Em giúp ba, ba giúp em, công bằng mà, phải không?” Anh cười lớn, tay xoa nắn ngực cô mạnh hơn, ngón tay vê núm vú, khiến cô rên rỉ dâm đãng. Ngọc Anh thở gấp, cơ thể cong lên, âm đạo ướt sũng, chất dịch chảy tràn, thấm ướt đùi cô. Cô biết, trong lòng mình, ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Lần quay tay cho ông Lương, cô đã thèm khát dương vật to lớn, gân guốc ấy cắm sâu vào âm đạo, lấp đầy cô, thỏa mãn cơn ngứa ngáy điên cuồng. Nhưng giới hạn cha chồng – con dâu ngăn cô lại, buộc cô kìm nén, dù cơ thể cô run rẩy vì dục vọng.
Giờ đây, nghe Thành nói thế, cô không thể phủ nhận lòng mình dao động. Âm đạo cô lại ngứa ngáy, chất dịch rỉ ra, thấm ướt ga giường. “Anh ơi, anh thật sự muốn ba anh cắm dương vật vào âm đạo em hả?” Cô hỏi, giọng run run, ánh mắt dâm đãng, đôi môi mọng hé mở, như mời gọi anh hôn sâu. Thành gật đầu, giọng kích thích: “Anh muốn lắm. Mỗi lần ân ái, anh thấy em nâng mông đón anh, anh biết dương vật anh ngắn, không làm em sướng hết. Anh áy náy lắm, em ơi. Dương vật ba anh dài, to, cắm vào chắc làm em sướng điên. Vừa giúp ba, vừa thỏa mãn em, tốt cả đôi đường, phải không?”
Ngọc Anh im lặng, má hồng rực, cắn chặt môi, ánh mắt dao động như đang cân nhắc. Cặp ngực cô phập phồng, núm vú dựng đứng, âm đạo ướt át, như kêu gọi điều cấm kỵ. Thành cười: “Coi như lấy cái thừa bù cái thiếu, em ha!” Cô vẫn im lặng, nhưng lòng cô đã nghiêng ngả. “Anh ơi, em là con dâu ba anh, làm vậy là loạn luân. Lỡ người ta biết, em sống sao nổi?” Cô nói, giọng nhỏ, nhưng ánh mắt lấp lánh dục vọng, như muốn Thành thuyết phục thêm.
Thành nắm tay cô, giọng chắc chắn: “Chỉ ba người mình biết thôi, ba anh không hé răng đâu. Ai mà biết được, đúng không?” Anh cười, ánh mắt sáng rực, như chìm vào cơn mê nhục dục. Ngọc Anh cắn môi, má đỏ rực, thì thầm: “Anh ơi, để em nghĩ thêm. Để ba anh cắm dương vật vào âm đạo em ngay bây giờ, em chịu không nổi đâu… Nhưng…” Cô ngập ngừng, ánh mắt lảng đi, cơ thể nóng ran, âm đạo co bóp, như đang tưởng tượng cảnh ông Lương đè cô xuống, dương vật ông cắm sâu vào cô.
“Nhưng sao?” Thành hỏi, giọng hối thúc, tay xoa nắn ngực cô, ngón tay lướt qua núm vú, khiến cô rên khẽ. Ngọc Anh đỏ bừng mặt, chôn mặt vào vai anh, thì thầm: “Nếu để ba anh sờ ngực em qua áo, chắc em còn chịu được…” Lời vừa dứt, cô xấu hổ, cơ thể run lên, âm đạo rỉ chất dịch, như thể chỉ nghĩ đến bàn tay gầy guộc, bẩn thỉu của ông Lương chạm vào cặp ngực cô đã khiến cô sướng điên.
Thành cười lớn, dương vật anh cương cứng, chạm vào bụng cô. “Vậy cứ để ba sờ ngực em trước, từ từ rồi tính, ha!” Anh nói, giọng đầy nhục dục, lòng kích thích tột độ. Nghĩ đến cảnh bàn tay ti tiện của ông Lương mò mẫm cặp ngực trắng mịn của Ngọc Anh, anh không kìm được. Dương vật anh dựng đứng, dù vừa bắn tinh chưa lâu – lần đầu tiên sau khi cưới anh cương lại nhanh thế. Không đợi cô đồng ý, anh lật cô xuống, đè lên cơ thể mềm mại, cặp ngực căng tròn ép sát ngực anh, núm vú cọ vào da anh, khiến cả hai rạo rực.
Ngọc Anh cũng chẳng kém, ngọn lửa dục vọng trong cô bùng cháy. Âm đạo cô ngứa ngáy, chất dịch chảy tràn, thấm ướt đùi. Cô quấn chặt anh, đôi chân thon dài kẹp lấy hông anh, rên rỉ dâm đãng khi dương vật anh cắm sâu vào âm đạo cô. Cả hai điên cuồng mây mưa, tiếng da thịt va chạm vang lên trong phòng, hòa lẫn tiếng rên rỉ của Ngọc Anh, như một bản nhạc nhục dục đầy mê hoặc. Cô nâng mông, đón lấy từng nhịp đâm mạnh của anh, âm đạo co bóp, nuốt trọn dương vật anh, khiến cả hai chìm vào cơn mê khoái lạc.
—
Sáng hôm sau, chưa đến bảy giờ, Thành tỉnh giấc, thấy Ngọc Anh vẫn ngủ say trong vòng tay anh. Cô đẹp mê hồn, gương mặt trắng mịn thoáng hồng, đôi môi mọng hé mở, như đang mơ màng điều gì dâm đãng. Mái tóc đen dài rối nhẹ, vài lọn dính vào má, làm nổi bật làn da mịn màng. Cặp ngực căng tròn lấp ló dưới chăn, núm vú hồng hào lộ ra, như mời gọi anh chạm vào. Âm đạo cô chắc hẳn vẫn nóng ấm, chất dịch còn sót lại từ đêm qua, sẵn sàng cho những phút giây nhục dục tiếp theo. Sau hai lần ân ái cuồng nhiệt, cơ thể cô vẫn toát lên vẻ quyến rũ chết người, cặp mông tròn đầy cong lên dưới chăn, như muốn anh xoa nắn.
Trước đây, Ngọc Anh thường dậy sớm làm bữa sáng, nhưng từ khi ông Lương đến, ông giành phần nấu nướng, nên cô ngủ nướng đến bảy giờ hai mươi, cùng Thành dậy chuẩn bị đi làm. Thành ngắm cô, lòng xao xuyến, không nỡ đánh thức. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện đêm qua, nghĩ đến cảnh ông Lương sờ ngực cô, dương vật anh lại cương lên, chạm vào đùi cô, khiến anh rạo rực.
Đúng lúc ấy, điện thoại trên tủ đầu giường reo vang, kéo cả hai khỏi giấc mộng. Ngọc Anh mở mắt, ánh mắt long lanh, cau mày: “Ai gọi sớm vậy anh?” Thành với lấy điện thoại, nhìn màn hình: “Má em gọi nè. Em nhận không?” Cô lắc đầu, môi mọng cong lên, giọng hờn dỗi: “Thôi, em không nhận đâu, má lải nhải hoài. Anh nhận đi!” Thành cười gượng, nhấn nút nghe: “Alo, má, gì vậy? Cái gì? Sao lại thế? Má bình tĩnh, gọi xe cấp cứu chưa? Được, con với Ngọc Anh tới liền!”
Ngọc Anh lo lắng, nắm tay anh: “Chuyện gì vậy anh?” Thành hối hả: “Mau dậy đi em, ba em bị đau tim, mình phải tới bệnh viện gấp. Má gọi xe cấp cứu rồi, mình đi thẳng đó!” Cả hai vội vã rời giường, rửa mặt qua loa, chạy xuống bếp báo cho ông Lương. Ông Lương nghe xong, đôi mắt ti hí sáng lên, như thấy cơ hội gì đó, nhưng vẫn gật đầu, giọng nham nhở: “Tao đi với tụi mày. Dù sao cũng là thông gia, phải thăm chứ.” Thành gật đầu, dù lòng anh thoáng lo – ông Lương ở bệnh viện, liệu có gây rắc rối gì không?
Cả ba lên xe, Thành lái thẳng đến bệnh viện Chợ Rẫy. Trên đường, anh gọi cho bà Lan – mẹ Ngọc Anh – hỏi tình hình. Bà Lan báo, ông Hùng đã ổn định, bác sĩ bảo cần nằm viện vài ngày để theo dõi, khi nào khỏe hẳn mới xuất viện. Thành và Ngọc Anh thở phào, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Ngọc Anh ngồi sau, váy lụa trượt lên, để lộ cặp đùi trắng muốt, căng mọng, âm đạo lấp ló dưới lớp vải mỏng, như mời gọi ánh nhìn. Cô im lặng, ánh mắt xa xăm, lo cho ba, nhưng cũng bất an khi nghĩ đến ông Lương, ánh mắt dâm dê của ông cứ ám ảnh cô.
Tới khu nội trú, họ tìm được phòng ông Hùng. Là cán bộ về hưu, ông được ưu ái phòng riêng, có sofa, tivi, trông như khách sạn hơn bệnh viện. Ông Hùng nằm trên giường, mặt tái nhợt, bà Lan đứng bên, cẩn thận chăm sóc. Bé Bông ngồi trên sofa, nghịch món đồ chơi, hồn nhiên chẳng biết gì. Ngọc Anh bước tới, giọng lo lắng: “Má, ba sao rồi?” Cô cúi xuống, váy lụa ôm sát, cặp ngực căng tròn phập phồng, khe ngực sâu thẳm lộ ra, khiến ông Lương đứng sau lấm lét nhìn, nuốt nước bọt. Thành cũng nhìn cô, lòng vừa lo vừa rạo rực.
Bà Lan thở dài: “Tụi con tới rồi. Ổn rồi, bác sĩ nói lát nữa ba con tỉnh, không sao đâu.” Rồi bà quay sang ông Lương, đang đứng lấm lét phía sau: “Ông thông gia cũng tới hả?” Ông Lương gật đầu, giọng lè nhè: “Tui tới thăm thằng chả. Hôm qua còn khỏe, sao nay lăn ra đây rồi?” Đôi mắt ti hí của ông đảo quanh, lướt từ cặp ngực căng tròn của Ngọc Anh xuống cặp mông tròn đầy, ánh mắt dâm dục không giấu nổi, như muốn xé toạc váy cô ngay tức khắc.
Bà Lan đáp: “Bác sĩ nói ổn rồi, không nguy hiểm.” Thành chen vào: “Má, sau này đừng để ba uống rượu nữa. Lỡ có chuyện gì, hối hận không kịp.” Bà Lan thở dài: “Má biết. Tối qua ổng đi nhậu với đám bạn cũ, sáng nay lên cơn đau tim. Tính ổng bướng, má nói hoài không nghe.” Thành gật đầu, đồng cảm: “Ba đúng là bướng thiệt.”
Bà Lan nhìn cả ba: “Giờ ổn rồi, Thành, Ngọc Anh, đưa bé Bông đi mẫu giáo đi, rồi đi làm. Má ở đây lo cho ba con.” Ông Lương chen vào, giọng nham nhở: “Đúng đó, tụi con lo việc đi. Tui ở đây với thông gia, bù khú cho vui.” Ông nở nụ cười vàng khè, bàn tay gầy guộc siết chặt, như đang tưởng tượng cảnh mò mẫm cơ thể Ngọc Anh. Ngọc Anh thoáng rùng mình, ánh mắt lảng đi, âm đạo cô bất giác co bóp, như thể cơ thể phản bội lý trí.
Ngọc Anh lắc đầu: “Má, để con ở lại chăm ba, má về nghỉ đi.” Bà Lan xua tay: “Con đi làm đi, má sắp nghỉ hưu, rảnh hơn. Bé Bông mấy ngày nay con đón về, để nó gần gũi ông nội chút.” Ông Lương nghe thế, mắt sáng rực, lạch bạch tới sofa, cúi xuống đùa với bé Bông, nhưng ánh mắt ông cứ lấm lét nhìn Ngọc Anh, lướt từ cặp ngực xuống cặp đùi, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ngọc Anh cúi xuống hôn bé Bông, váy trượt lên, để lộ cặp mông tròn đầy, khiến ông Lương nuốt nước bọt, dương vật ông chắc hẳn đang cương lên dưới lớp quần cũ kỹ.
Thành gật đầu: “Vậy được, má ở đây vất vả rồi.” Anh quay sang ông Lương: “Ba, ba ở lại hay về?” Ông Lương cười nham nhở: “Tao ở đây với thông gia, chiều về nấu cơm cho tụi mày. Ở nhà chán chết!” Bà Lan gật đầu: “Ừ, có ông ở đây, thằng chả tỉnh cũng có người nói chuyện, khỏi quậy đòi về.”
Ngọc Anh và Thành dắt bé Bông ra xe, đưa con bé đến mẫu giáo, rồi Thành chở Ngọc Anh đến công ty cô trước khi đi làm. Trên xe, Ngọc Anh ngồi sau, đùa với bé Bông, giọng ngọt ngào, nhưng lòng cô vẫn lo cho ba, và bất an khi nghĩ đến ông Lương ở bệnh viện. Cô mặc váy lụa mỏng, cặp đùi trắng muốt lộ ra, âm đạo lấp ló dưới lớp vải, như mời gọi ánh nhìn. Mỗi lần cô cúi xuống ôm bé Bông, cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú cương cứng, khiến Thành liếc nhìn, dương vật anh cương lên, lòng vừa lo vừa kích thích.
Chín giờ sáng, Thành nhận tin nhắn từ Ngọc Anh: “Anh ơi, để ba anh ở bệnh viện không sao chứ?” Anh cười, nhắn lại: “Không sao đâu em. Y tá mặc đồng phục đàng hoàng, ba ở phòng ba em, đi lung tung đâu mà lo.” Ngọc Anh nhắn: “Ừ, vậy là tốt.” Thành nghịch ngợm, nhắn tiếp: “Mà có chuyện gì, chẳng phải có em lo sao?” Cô đáp ngay, giọng hờn dỗi: “Muốn ăn đòn hả? Nói bậy nữa!” Anh cười lớn, nhắn: “Haha, anh nói thật mà. Em chẳng phải hứa để ba sờ ngực em sao?”
Ngọc Anh nhắn lại, giọng giận dỗi nhưng đầy nhục dục: “Anh hư lắm, về em xé miệng anh luôn! Thôi, không giỡn nữa!” Thành đọc tin, cười thầm, nghĩ cô thật đáng yêu. Nhưng lòng anh lại nhớ đến ông Hùng, nên gọi cho bà Lan: “Má, ba sao rồi, tỉnh chưa?”
Bà Lan đáp: “Tỉnh rồi, đang nói chuyện với ba con. Thằng chả tỉnh là đòi về, má nói sao cũng không nghe. May có ba con, khuyên được ổng. Còn đòi đuổi má về, để ba con ở lại là đủ.” Thành cười: “Hai ông già nói chuyện hợp, cũng tốt. Nhưng má đừng về thật nha, ba con quê mùa, vụng về, để ba lo cho ba em, con lo lắm.” Bà Lan cười lớn: “Má biết mà, má ở đây lo hết, yên tâm đi!” Thành đùa: “Má còn trẻ chán, con đâu dám nói má già!” Bà Lan cười, cúp máy, để Thành quay lại công việc.
Chiều tan làm, Thành lái xe đón Ngọc Anh, rồi cả hai đến mẫu giáo đón bé Bông. Trên xe, Ngọc Anh ngồi sau, đùa với con bé, giọng ngọt ngào: “Bông ơi, về nhớ gọi ông nội nha. Ông nội làm nhiều món ngon cho con đó.” Bé Bông vỗ tay, reo lên: “Dạ, con muốn ăn cánh gà!” Thành cười, vừa lái vừa nói: “Ông nội làm cánh gà ngon lắm, chờ con về ăn nha!” Anh đã nhắn ông Lương mua cánh gà từ chiều, biết con bé thích món này. Ông Lương chắc chắn mừng lắm, vì bé Bông là báu vật của ông, muốn gì ông cũng chiều.
Về đến nhà, ông Lương đã dọn sẵn mâm cơm, mùi thơm ngào ngạt bay khắp phòng. Trên bàn có đĩa cánh gà vàng ươm, khiến bé Bông reo lên, chạy đến ôm ông nội, ngây thơ khen: “Ông nội giỏi quá!” Ông Lương cười nham nhở, hàm răng vàng khè lộ ra, tay ông vỗ vai con bé, nhưng mắt lại lấm lét nhìn Ngọc Anh, lướt từ cặp ngực căng tròn xuống cặp mông tròn đầy, ánh mắt dâm dục như muốn xé toạc váy cô. Ngọc Anh ngồi xuống, váy lụa trượt lên, để lộ cặp đùi trắng muốt, âm đạo lấp ló, khiến ông Lương nuốt nước bọt, bàn tay gầy guộc siết chặt đũa, như đang tưởng tượng cảnh đè cô xuống bàn ăn.
Có bé Bông, không khí bữa ăn vui vẻ hơn. Ngọc Anh, vốn lặng lẽ, cũng nói nhiều hơn, nhưng chỉ trò chuyện với con bé, giọng ngọt ngào, ánh mắt long lanh. Cô cúi xuống gắp thức ăn, khe ngực sâu thẳm lộ ra, núm vú cương cứng dưới váy, khiến ông Lương ngồi đối diện nuốt nước bọt, dương vật ông chắc hẳn đang cương lên dưới quần. Thành thấy hết, lòng vừa ghen vừa kích thích, dương vật anh cũng cương cứng, nhưng anh chỉ cười, giả vờ không biết.
Ngọc Anh và Thành còn để ý, ông Lương đã cạo râu sạch sẽ, chắc vì lần trước ở công viên, ông hứa với bé Bông sẽ cạo để trông gọn gàng. Cả hai nhìn nhau, cười thầm, lòng thoáng ấm áp. Ông Lương vừa nhấp rượu, vừa đùa với bé Bông, giọng lè nhè, cái bụng phệ rung rung. Ông kể chuyện ở bệnh viện, cười khà khà khi nhắc đến tính bướng của ông Hùng, rồi tuyên bố mai sẽ quay lại thăm. Thành lo ông gây rắc rối, khuyên ông ở nhà, nhưng ông Lương gạt đi: “Thông gia tao kêu tao tới, không đi là thất hứa. Tao hứa rồi, phải giữ lời!” Thành bất lực, đành dặn ông đừng đi lung tung, ông Lương gật đầu, nhưng nụ cười nham nhở khiến Thành không yên tâm.
Ăn xong, Ngọc Anh và Thành đưa bé Bông về phòng chơi một lúc, rồi cô dỗ con bé ngủ, ôm con vào phòng riêng. Đêm ấy, cả hai không ân ái, chỉ ôm nhau, chìm vào giấc ngủ lúc hơn chín giờ. Ngọc Anh nằm trong vòng tay anh, cơ thể nóng ấm, cặp ngực căng tròn áp sát ngực Thành, núm vú cọ nhẹ vào anh, như hứa hẹn những phút giây nhục dục tiếp theo. Âm đạo cô vẫn ướt át, chất dịch rỉ ra, như đang mơ màng về dương vật to lớn của ông Lương, sẵn sàng cho những cám dỗ cấm kỵ phía trước.
*Hết bộ 1*
STK Donate Tác giả đã được xác nhận
các bạn có thể ủng hộ tác giả qua STK này nhé
techcom 19033113895019 trphuqui
Tác giả không update thêm chuyện này ạ!
Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123
Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này
Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐
Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko