Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Danh Mục: Hiếp Dâm, Loạn Luân, Ông Già, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bố chồng, bố chồng nàng dâu, con dâu, Loan.luan
Ngày Cập Nhật : 17/04/2025
Thấy mấy bác ủng hộ nên e làm tiếp quyển 2 nhé. Ngồi cả đêm mới ra đc mười mấy chương haha
Bác nào xin stk e để donate thì đây, e cảm ơn trước (techcom 19033113895019 trphuqui)
Quyển 2:
Quyển 2. Chương 1: Cơn Tức Giận của Ngọc Anh
Sáng thứ Hai, ánh nắng sớm len qua rèm cửa sổ, hắt những vệt sáng vàng nhạt lên căn phòng ngủ ấm cúng. Thành thức dậy trước Ngọc Anh, đôi mắt anh lướt qua cơ thể mềm mại của vợ đang say ngủ trong vòng tay mình. Ngọc Anh nằm đó, gò má trắng hồng mịn màng như cánh hoa đào, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, hơi thở đều đặn phả ra từng nhịp nhẹ nhàng. Mái tóc đen óng ả buông xõa trên gối, vài sợi lòa xòa che hờ đôi lông mày cong cong như vầng trăng rằm. Thành không kìm được, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má nàng, cảm nhận làn da mịn màng mát lạnh dưới đầu ngón tay. Anh ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nàng – đôi mắt khép chặt với hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ thanh tú, và cặp môi căng mọng như mời gọi. Ngọc Anh đẹp, đẹp một cách kiêu sa mà gợi tình, khiến tim Thành đập mạnh mỗi lần ngắm nàng.
Thành xuất thân là một chàng trai quê mùa chính gốc ở vùng đồng bằng Cửu Long, vậy mà anh lại may mắn cưới được Ngọc Anh – một nữ tiến sĩ xinh đẹp, thông minh và quyến rũ. Với anh, nàng không chỉ là vợ, mà còn là niềm tự hào lớn nhất trong đời. Tình yêu giữa họ sâu đậm, không giấu giếm, không bí mật. Họ luôn thẳng thắn với nhau, chẳng ngại chia sẻ những điều thầm kín nhất. Chính vì thế, đêm qua Thành mới dám thổ lộ với Ngọc Anh một bí mật sâu kín trong lòng – một ý nghĩ táo bạo mà anh đã giữ kín bấy lâu.
Ban đầu, anh lo Ngọc Anh sẽ phản đối kịch liệt. Nhưng thật bất ngờ, nàng không những không giận mà còn tỏ ra phần nào chấp nhận. Điều này khiến Thành vừa mừng vừa phấn khích, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh biết ơn Ngọc Anh, không chỉ vì nàng là người vợ tuyệt vời, mà còn vì nàng sẵn lòng thấu hiểu những mong muốn kỳ lạ của anh.
Ông Lương, ba của Thành, không phải người ngoài. Mẹ Thành mất sớm, một mình ông Lương vất vả nuôi anh khôn lớn, từ những ngày tần tảo sớm hôm nơi đồng ruộng. Ân tình ấy, Thành biết mình cả đời cũng không thể trả hết. Ông Lương hy sinh nhiều, thậm chí không tái hôn vì muốn dành trọn đời cho con trai. Giờ đây, khi ông đã gần sáu mươi, sức khỏe yếu dần, Thành cảm thấy mình phải làm gì đó để báo đáp. Đặc biệt, ông Lương đang mắc một căn bệnh lạ, mà theo lời bác sĩ, chỉ Ngọc Anh – với sự thông minh và khéo léo của nàng – mới có thể giúp ông vượt qua. Thành hy vọng Ngọc Anh sẽ gạt bỏ định kiến, đồng ý giúp anh thực hiện tâm nguyện này, vừa để báo đáp cha, vừa để thỏa mãn một phần nhỏ những dục vọng thầm kín trong lòng anh.
“Lão công, anh dậy lâu chưa? Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?” Tiếng nói trong trẻo của Ngọc Anh vang lên, kéo Thành ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh giật mình, quay sang nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh của nàng đang chăm chú nhìn mình. Đôi mắt ấy, long lanh như hồ thu, vừa ngây thơ vừa ẩn chứa một nét quyến rũ khó cưỡng, khiến Thành chỉ muốn chìm đắm mãi.
“Em dậy rồi hả, cưng? Anh không nghĩ gì đâu. Mà nay ba lo hết việc nhà, sao em không ngủ thêm chút nữa cho khỏe?” Thành dịu dàng đáp, giọng anh tràn đầy yêu thương.
Ngọc Anh khẽ mỉm cười, nụ cười làm sáng bừng cả góc phòng. Nàng nghiêng người, mái tóc đen dài trượt xuống vai, để lộ chiếc cổ trắng ngần mịn màng như ngọc trai. “Thói quen rồi, tới giờ là tự dậy thôi. Mà lão công, anh vừa nghĩ gì, khai thật đi!” Nàng vừa nói, vừa đưa ngón tay thon dài vuốt ve ngực Thành, đầu ngón tay lướt nhẹ quanh núm vú anh, vẽ những vòng tròn chậm rãi. Hành động ấy khiến Thành cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng, cơ thể anh nóng lên từng giây.
Nàng áp má vào ngực anh, làn da trắng mịn cọ nhẹ vào da thịt anh, mang theo hương thơm ngọt ngào từ cơ thể nàng. Thành cúi xuống, ngắm gò má hồng hào của Ngọc Anh, đôi môi nàng khẽ cong như đang trêu đùa. Anh cố giữ giọng bình tĩnh: “Thật mà, anh có nghĩ gì đâu. Chỉ lo ba ở bệnh viện không biết sao rồi.”
Ngọc Anh bật cười khẽ, âm thanh trong trẻo như chuông bạc. “Lão công, đừng có xạo! Ba anh đâu có sao, bác sĩ nói ổn rồi mà. Em biết anh đang nghĩ chuyện khác, đúng không?” Nàng ngẩng lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh, như muốn xuyên thấu tâm can. Là một nữ tiến sĩ, Ngọc Anh luôn nhạy bén, chẳng có gì qua mắt được nàng.
Thành cười gượng, gãi đầu: “Haha, vợ anh đúng là cái gì cũng biết!” Anh không thể giấu nổi sự lúng túng. Ngọc Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang chút e lệ. Nàng cúi xuống, mái tóc che đi gò má đang ửng hồng, giọng nhỏ nhẹ: “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, lão công. Chuyện gì tới thì tới, em… em chỉ sợ anh ghen thôi. Nếu anh không ghen, thì… thì lần sau em để ba anh… sờ ngực em một chút là cùng, được chưa?” Nói xong, nàng ngượng ngùng dúi mặt vào ngực Thành, cả người như muốn thu nhỏ lại.
Thành nghe mà tim đập thình thịch. Anh nhìn Ngọc Anh, thấy nàng vừa đáng yêu vừa gợi cảm đến lạ. Bộ váy ngủ mỏng manh nàng mặc ôm sát cơ thể, để lộ đường cong hoàn hảo từ vòng ngực đầy đặn đến eo thon nhỏ, rồi xuống cặp mông tròn lẳn căng mọng. Đôi chân dài thon thả của nàng lộ ra dưới mép váy, trắng ngần như sứ, khiến Thành chỉ muốn chạm vào. Anh kéo nàng vào lòng, thì thầm: “Cưng à, anh ghen sao nổi khi em làm vậy vì anh? Mà nói thiệt, anh còn thấy… hứng thú nữa kìa. Em biết anh có cái tật thích… vợ mình bị người khác để ý mà, haha!”
Ngọc Anh ngẩng lên, đôi môi mọng đỏ cong lên vẻ tinh nghịch. “Hứng thú cái gì mà hứng thú! Anh đúng là đồ xấu xa, thích cái trò đó cả mấy tiếng đồng hồ rồi, khéo cả đêm luôn!” Nàng cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh như đang trêu chọc anh.
Thành gãi đầu, cười hì hì: “Thì anh thích em giúp anh thỏa mãn cái sở thích này, để anh càng yêu em hơn nữa!” Anh nói, giọng đầy chân thành nhưng không giấu nổi nét hưng phấn. Ngọc Anh bĩu môi, giả vờ giận: “Xì, yêu cái gì mà yêu! Đẩy vợ vô tay người khác mà gọi là yêu hả? Lỡ anh ghen lên, em chịu sao nổi!”
Thành bật cười, kéo nàng sát hơn. “Cưng à, em giúp ba anh… hai lần rồi đó, anh có ghen chút nào đâu? Có thấy anh yêu em ít đi không? Hay là yêu nhiều hơn nữa, hả? Hả?” Anh vừa nói vừa luồn tay xuống nách nàng, cù nhẹ khiến Ngọc Anh bật cười giãy nảy.
“Khúc khích… Thôi mà… ngứa chết mất… anh đừng cù nữa… em biết anh yêu em mà… haha…” Ngọc Anh cười đến đỏ cả mặt, đôi má hồng rực như trái đào chín, đôi mắt long lanh ngấn nước. Nàng giãy nhẹ, nhưng cơ thể mềm mại cứ cọ vào người Thành, khiến anh càng thêm rạo rực. Bộ váy ngủ trượt xuống một bên, để lộ bờ vai trần trắng muốt và một phần bầu ngực căng tròn ẩn hiện sau lớp vải mỏng. Thành ngắm nàng, trái tim như muốn nổ tung vì vẻ đẹp ấy.
Anh ngừng cù, kéo nàng vào lòng, ôm chặt cơ thể mảnh mai mà đầy đặn của nàng. “Cưng đúng là đẹp quá, làm anh mê mẩn luôn!” Anh thì thầm, đôi tay lướt nhẹ trên lưng nàng, cảm nhận từng đường cong mềm mại. Ngọc Anh ngượng ngùng, đẩy anh ra nhẹ: “Xì, anh chỉ giỏi nịnh! Đừng có khi dễ em nha, em giận đó!”
Thành cười lớn: “Khi dễ gì đâu, anh nói thật mà! Em biết anh không ghen, chỉ muốn em giúp anh thôi. Mà em giận anh cũng thấy đáng yêu nữa, haha!” Anh trêu, khiến Ngọc Anh bĩu môi, nhưng ánh mắt nàng lại ánh lên nét dịu dàng.
Nàng rúc vào lòng anh, giọng tò mò: “Mà lão công, nếu ba anh biết anh nghĩ vậy, ba sẽ phản ứng sao ta?” Thành nhún vai: “Anh biết đâu được, em hỏi anh thì anh hỏi ai bây giờ?” Anh đáp, nửa đùa nửa thật.
Ngọc Anh trừng mắt: “Hỏi anh chứ ai! Em… em có tiếp xúc gần gũi với ba đâu mà biết!” Nàng vừa nói vừa véo mạnh vào hông Thành, khiến anh kêu oai oái.
“Á, đau quá, cưng nhẹ tay chút đi! Anh nói sai, anh xin lỗi mà!” Thành vội cầu xin, nhưng trong lòng lại thấy thích thú vì sự mạnh mẽ của nàng. Ngọc Anh buông tay, giọng dịu lại: “Lần sau đừng trêu em nữa, biết chưa?”
Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên: “Cốc cốc cốc!” Tiếp theo là giọng ông Lương từ ngoài cửa: “Thành, Ngọc Anh, hai đứa dậy chưa? Sáng rồi, dậy đi con!”
Thành và Ngọc Anh giật mình. Bình thường ông Lương không bao giờ gõ cửa phòng họ, huống chi bây giờ mới bảy giờ sáng – sớm hơn giờ họ thường dậy nửa tiếng. Thành đáp lớn: “Dạ, ba, tụi con dậy rồi. Có gì gấp hả ba?”
Ông Lương khàn khàn trả lời: “Ờ, không có gì gấp. Ba muốn đi bệnh viện thăm ông Hùng sớm chút, tiện nấu cháo mang qua cho ổng. Sợ đi trễ cháo nguội thì không ngon. Con chở ba đi nha, Thành!”
Ngọc Anh vẫn nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn Thành. Nàng mặc bộ váy ngủ hồng phấn mỏng manh, dây vai trễ xuống để lộ bờ vai trần nuột nà. Lớp vải mỏng ôm sát cơ thể, làm nổi bật bầu ngực căng tròn và vòng eo thon thả. Phần váy ngắn cũn cỡn để lộ cặp đùi trắng muốt, đôi chân thon dài giao nhau một cách vô thức, khiến nàng trông vừa ngây thơ vừa gợi cảm đến lạ. Thành nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi cơ thể nàng. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh: nếu giờ mở cửa, để ông Lương thấy Ngọc Anh trong bộ dạng này, sẽ thế nào?
Anh bước xuống giường, tim đập thình thịch. “Ba, còn sớm mà, nửa tiếng nữa con chở ba đi liền!” Anh nói lớn, rồi quay lại nhìn Ngọc Anh. Nàng nằm nghiêng, bộ váy ngủ trượt lên cao, để lộ phần ren đỏ của chiếc quần lót ôm sát cặp mông tròn lẳn. Đôi chân nàng khẽ động, từng thớ da thịt căng mịn như mời gọi. Thành cảm thấy máu trong người sôi sục, cơ thể nóng ran. Anh tiến đến cửa, tay chạm vào nắm đấm, đầu óc quay cuồng với ý nghĩ kích thích.
Nhưng ngay khi tay anh xoay khóa, lý trí chợt trở lại. Không được! Nếu mở cửa, ông Lương sẽ thấy hết, có khi căn bệnh lạ của ba sẽ phát tác ngay. Mà Ngọc Anh chắc chắn sẽ giận dữ, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Thành vội định khóa lại, nhưng đã muộn. Cánh cửa bật mở, ông Lương đứng sững ngoài ngưỡng cửa, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Ngọc Anh.
Ngọc Anh giật mình, tiếng thét khe khẽ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng. Nàng vội kéo chăn che kín cơ thể, đôi má hồng rực vì xấu hổ. Ông Lương lúng túng, vội quay mặt đi: “Ờ… xin lỗi, Thành, ba tưởng hai đứa dậy rồi, mặc đồ xong hết rồi nên mới đẩy cửa. Ba… ba không cố ý!” Ông nói xong, vội đóng sầm cửa lại.
Trong phòng, không khí căng thẳng bao trùm. Ngọc Anh ngồi bật dậy, đôi mắt long sòng sọc nhìn Thành. “Thành! Anh qua đây ngay cho em!” Nàng gằn giọng, giọng nói run run vì tức giận.
Thành cúi đầu, lặng lẽ bước đến bên giường như một cậu học trò mắc lỗi. Anh biết cơn bão sắp ập đến.
“Anh nói đi, chuyện gì vừa xảy ra hả?” Ngọc Anh chất vấn, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp mê hồn. Đôi môi nàng mím chặt, mái tóc rối nhẹ ôm lấy gò má, khiến nàng trông vừa giận dữ vừa quyến rũ lạ thường.
Thành ấp úng: “Cưng à, anh… anh không biết nữa. Ba nói rồi mà, ổng tưởng tụi mình dậy rồi nên mới mở cửa.”
Ngọc Anh trừng mắt: “Đừng xạo! Cửa khóa chặt, ba làm sao mở được nếu anh không xoay khóa? Anh không nói rõ, đừng hòng em tha thứ!” Nàng hừ một tiếng, âm thanh khiến Thành giật mình, cả người nổi da gà.
Anh vội xua tay: “Thôi mà cưng, em đừng giận. Tại anh… anh sai rồi, anh xin lỗi. Em đẹp thế này, giận nữa già đi thì anh tiếc lắm!” Anh cố nịnh, nhưng trong lòng biết không dễ qua ải.
Ngọc Anh dịu đi một chút, nhưng vẫn cương quyết: “Tha cho anh lần này, nhưng anh phải nói rõ, vừa nãy anh tính làm gì?”
Thành thở dài, biết không thể giấu: “Thì… tại anh bị cái ý nghĩ kỳ cục nó ám, nên nhất thời không kiềm được, định mở cửa. Nhưng anh thề, lúc xoay khóa xong anh tỉnh ra liền, định khóa lại thì ba đẩy cửa mất rồi!” Anh thành khẩn, hy vọng nàng sẽ bỏ qua.
Ngọc Anh nhìn anh, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn còn chút trách móc. “Hừ, may là em còn mặc đồ, chứ nếu để ba thấy hết, em biết giấu mặt đâu mà sống! Lần sau anh mà tự ý làm bậy, đừng trách em!” Nàng nói, giọng đã mềm hơn, nhưng trái tim vẫn đập mạnh vì ký ức vừa rồi.
Đột nhiên, Thành giật mình kêu lên: “Chết rồi, cưng! Ba thấy em vậy, lỡ bệnh ba tái phát thì sao?” Anh hoảng hốt, sắc mặt tái mét.
Ngọc Anh cũng giật mình, đôi tay che miệng, đôi mắt mở to đầy lo lắng. “Trời ơi, anh còn đứng đó làm gì? Mau ra xem ba sao rồi!” Nàng thúc giục, cả người run lên vì sợ.
Thành vội lao ra cửa, chỉ kịp mặc mỗi chiếc quần lót, không kịp khoác áo. Ngọc Anh ở lại phòng, tim đập thình thịch. Nàng chạy vào nhà tắm, cởi bỏ bộ váy ngủ mỏng manh, thay bằng chiếc váy trắng dài tay kín đáo hơn. Dòng nước mát xối lên cơ thể nàng, nhưng tâm trí nàng rối bời. Một bên, nàng cầu mong ông Lương không sao. Một bên, sâu thẳm trong lòng, nàng lại tò mò, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu căn bệnh ấy thật sự tái phát…
STK Donate Tác giả đã được xác nhận
các bạn có thể ủng hộ tác giả qua STK này nhé
techcom 19033113895019 trphuqui
Tác giả không update thêm chuyện này ạ!
Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123
Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này
Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐
Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko