Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025)

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 12/04/2025

Chương 2

Căn hộ của Thành và Ngọc Anh nằm ở tầng bảy của khu chung cư cao cấp Phúc An, quận 7, Sài Gòn. Với diện tích hơn 120 mét vuông, ba phòng ngủ và một phòng khách rộng rãi, ngôi nhà là tổ ấm lý tưởng của gia đình nhỏ. Trong thời buổi giá nhà đất leo thang, sở hữu một căn hộ như thế là niềm mơ ước của nhiều người, và Thành luôn tự hào về những gì mình đã đạt được. Hôm nay, anh đưa ông Lương, bố mình, từ bến xe về nhà, lòng đầy háo hức vì được đoàn tụ.

Khi thang máy dừng lại ở tầng bảy, Thành dẫn ông Lương bước ra, tiến đến cánh cửa chống trộm của căn hộ. Anh bấm chuông, và chỉ vài giây sau, cửa bật mở. Ngọc Anh hiện ra, đẹp như một bức tranh sống động. Nàng mặc chiếc váy liền thân màu trắng, dài đến đầu gối, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong chữ S hoàn hảo. Làn da trắng mịn màng ánh lên dưới ánh đèn hành lang, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ nở nụ cười. Mái tóc đen óng buông xõa qua vai, khung lấy khuôn mặt thanh tú, đoan trang nhưng ẩn chứa nét quyến rũ khó cưỡng. Bộ ngực căng tròn, cao vút, như muốn phá tung lớp vải mỏng, khiến bất kỳ ai cũng phải ngẩn ngơ. Đôi chân thon dài, trắng nõn lộ ra dưới váy, uyển chuyển như mời gọi ánh nhìn. Thành nhìn vợ, trái tim khẽ rung động, tự hào vì có nàng bên đời.

“Bố, bố đến rồi! Mau vào nhà đi, bố em đang trong phòng khách chờ bố đấy,” Ngọc Anh nói, giọng ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng hướng về ông Lương. Dáng người nhỏ thó, tóc trắng lòa xòa, ông Lương bốc mùi mồ hôi nồng nặc, đôi mắt ti hí lướt qua Ngọc Anh với vẻ dâm dê khó giấu. Nàng vẫn giữ nụ cười lịch sự, dù trong lòng có chút không thoải mái vì sự xa lạ. Họ chỉ gặp nhau một lần duy nhất trong ngày cưới, và giờ đây, sau bốn năm, ký ức về ông Lương trong nàng vẫn mơ hồ.

“Ngọc Anh, bố lên lần này chắc làm phiền hai đứa nhiều,” ông Lương nói, giọng khàn khàn, nở nụ cười lộ hàm răng xỉn màu.

“Ôi, bố nói gì thế! Bố lên tụi con mừng còn không hết. Mau vào nhà đi ạ,” Ngọc Anh đáp, giọng nhẹ nhàng, che giấu cảm giác ngượng ngùng. Nàng quay sang Thành, nhận lấy chiếc túi vải chứa quần áo của ông Lương từ tay anh. “Anh, em mang đồ của bố vào phòng nhé.”

“Ừ, cảm ơn em,” Thành gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn vợ. Anh quay sang bố, “Bố, vào nhà thôi.”

Ông Lương lúng túng đứng trước cửa, nhìn Thành cởi giày. “Thành, ở quê bố có bao giờ phải cởi giày đâu, ha ha,” ông cười khà, giọng pha chút ngượng.

“Ở thành phố thì khác quê mình, bố ạ. Không sao, bố cứ thoải mái,” Thành cười, cúi xuống lấy đôi dép mới từ tủ giày, đặt trước chân bố. Ông Lương xỏ dép, nhưng chợt nhăn mặt. “Chân bố hôi lắm, chắc bẩn dép mất.”

“Không sao đâu bố. Hồi trước chân con cũng hôi, dùng thuốc là hết. Lần sau con mua thuốc cho bố,” Thành an ủi, giọng ấm áp. Anh dẫn ông Lương vào phòng khách, nơi bố vợ anh, ông Hùng, đang ngồi trên sofa.

Ông Hùng, một người đàn ông ngoài năm mươi, tóc bạc phơ nhưng gương mặt hồng hào, từng là phó giám đốc sở cảnh sát trước khi nghỉ hưu. Thấy ông Lương bước vào, ông đứng dậy, nở nụ cười rộng rãi, bước tới nắm chặt tay ông Lương. “Ông sui, cuối cùng ông cũng lên! Lâu quá không gặp, khỏe không?”

Ông Lương cười khà, đôi mắt ti hí sáng lên. “Khỏe, khỏe! Ông sui trông vẫn y như bốn năm trước, không già đi chút nào.” Hai người đàn ông nắm tay nhau, ngồi xuống sofa, trò chuyện như những người bạn cũ. Thành đứng nhìn, lòng vui vì thấy họ hòa hợp, quyết định không làm phiền mà bước vào bếp.

Trong bếp, mẹ vợ anh, bà Lan, đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Bà gần năm mươi, dáng người cao gầy giống Ngọc Anh, là giảng viên đại học sắp nghỉ hưu. Thấy Thành, bà mỉm cười. “Thành, vào đây làm gì? Bận lắm à?”

“Con chào mẹ. Con chỉ muốn xem mẹ có cần giúp gì không,” Thành đáp, giọng chân thành.

“Thôi, con trai. Bố con đi xe hai ngày chắc mệt, mẹ nấu vài món đãi ông, có gì mà vất vả,” bà Lan xua tay, ánh mắt hiền từ. “Con đi xem Ngọc Anh dọn phòng cho bố chưa xong đi.”

“Dạ, con biết rồi,” Thành gật đầu, rời bếp để vào phòng ngủ phụ, nơi Ngọc Anh đang chuẩn bị cho ông Lương.

Phòng ngủ phụ vốn ít sử dụng, giờ được dọn dẹp để ông Lương ở lại. Thành bước vào, thấy Ngọc Anh đang trải ga giường, dáng người yểu điệu trong chiếc váy trắng khiến anh không khỏi ngẩn ngơ. Nàng khẽ cúi người, bộ ngực căng tròn thấp thoáng qua cổ áo chữ V, mái tóc đen óng buông lơi, tỏa hương thơm nhè nhẹ. Làn da trắng mịn ánh lên dưới ánh đèn, đôi môi mọng khẽ mím lại, tập trung vào công việc. Thành tiến đến, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, ghé sát tai thì thầm. “Vợ yêu, bố lên lần này vất vả cho em rồi.”

Ngọc Anh khẽ giật mình, nhưng lập tức tựa lưng vào ngực anh, đôi tay mềm mại đặt lên tay Thành, giọng dịu dàng. “Anh, bố anh cũng là bố em. Bố lên ở với mình, tụi mình phải chăm sóc bố chu đáo. Đừng nói vất vả, hiếu thảo là việc nên làm mà.”

Lời nói của nàng khiến Thành xúc động, trái tim ấm áp vì có người vợ vừa đẹp vừa hiểu chuyện. Anh định đưa tay lên, muốn chạm vào bộ ngực căng tròn của nàng, nhưng Ngọc Anh vội ngăn lại, giọng hơi hờn dỗi. “Anh, đừng nghịch! Mọi người đang ở ngoài kia kìa. Anh ra chơi với bé Bông đi, em dọn xong phòng là được.”

Thành cười lớn, buông nàng ra. “Được rồi, anh đi xem cục cưng của mình vẽ gì đây.” Anh rời phòng, bước vào phòng bé Bông, nơi cô bé đang ngồi trên ghế nhỏ, chăm chú vẽ tranh.

“Bông, con vẽ gì thế?” Thành ngồi xuống cạnh con, giọng dịu dàng.

Bé Bông giơ bức tranh lên, khuôn mặt tròn xoe rạng rỡ. “Bố, con vẽ bố, mẹ, và con nè! Đẹp không?”

“Đẹp lắm, cục cưng của bố giỏi thật!” Thành xoa đầu con, lòng ngập tràn yêu thương. “Ra nào, mang tranh ra khoe với ông ngoại và ông nội nhé.”

“Ông nội là ai hả bố?” Bé Bông ngây thơ hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp.

“Là bố của bố đó. Ra ngoài con nhớ gọi ông nội nhé,” Thành giải thích, dắt tay con ra phòng khách.

Bé Bông chạy ùa đến chỗ ông Hùng, giơ bức tranh lên. “Ông ngoại, ông xem con vẽ này!”

Ông Hùng cười hiền, ôm bé vào lòng. “Giỏi lắm, Bông của ông ngoại. Đây là bố, mẹ, và con hả? Vẽ đẹp thật!” Ông chỉ sang ông Lương, đang ngồi với ánh mắt từ ái nhìn cháu. “Đây là ông nội con, gọi ông nội đi.”

“Ông nội…” Bé Bông rụt rè gọi, nhưng khi ông Lương dang tay muốn ôm, cô bé sợ sệt nép vào lòng ông Hùng. Ông Lương, dáng nhỏ thó, mùi mồ hôi nồng nặc, khiến bé Bông có chút e dè.

“Ha ha, trẻ con sợ người lạ thôi. Ông sui, tại ông ít lên đây, cháu nó chưa quen,” ông Hùng đùa, giọng vui vẻ.

“Không sao, vài ngày nữa là nó quấn ông thôi,” Thành cười, an ủi bố. Ông Lương gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cháu gái.

“Bông, về phòng vẽ tiếp đi, lát ông ngoại xem nữa nhé,” ông Hùng nói, đặt bé xuống. Bé Bông lon ton chạy đi, để lại phòng khách rộn ràng tiếng nói cười.

Thành quay sang bố. “Bố, ngồi xe hai ngày chắc mệt. Con dẫn bố xem phòng, bố rửa mặt rồi mình ăn cơm nhé.”

Anh dẫn ông Lương vào phòng ngủ phụ, nơi Ngọc Anh đã dọn dẹp gọn gàng. “Bố, phòng này bố thấy ổn không?”

Ông Lương nhìn quanh, gật gù. “Tốt lắm, Thành. Bố sống sáu mươi năm, chưa ở phòng nào đẹp thế này.”

Thành chỉ vào nhà vệ sinh riêng trong phòng. “Đây là nhà vệ sinh, bố. Tủ quần áo kia em Ngọc Anh đã xếp đồ cho bố rồi. Ga giường cũng mới thay, còn hai bộ chăn mới trong tủ, bố cần gì cứ nói nhé.”

“Ôi, hai đứa chu đáo thế, bố biết ơn lắm,” ông Lương nói, giọng xúc động, nhưng rồi ông xua tay. “Nhưng việc nhà bố làm được hết, đừng để Ngọc Anh vất vả. Bố ở quê quen rồi, không ngồi yên được đâu.”

“Bố, bố cứ nghỉ ngơi đi. Việc nhà để em Ngọc Anh lo, không thì con làm cũng được,” Thành cười, cố thuyết phục.

“Thôi, để bố làm, không thì buồn lắm,” ông Lương cương quyết, giọng khàn khàn.

Thành không muốn tranh cãi, chỉ gật đầu. “Thôi, bố rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi. À, đồ dùng trong nhà vệ sinh đều mới, bố cứ dùng thoải mái nhé.”

Ông Lương lẩm bẩm, có vẻ tiếc đồ cũ của mình bị vứt đi, nhưng vẫn vào nhà vệ sinh. Thành bước ra, lòng nhẹ nhõm vì bố đã ổn định. Anh đến phòng ăn, thấy bàn ăn đã đầy món ngon, nhưng thiếu món móng giò yêu thích của bố. Chắc mẹ và vợ anh vẫn đang chuẩn bị, anh nghĩ, rồi bước vào phòng khách trò chuyện với ông Hùng.

2.8 8 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận