Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Danh Mục: Hiếp Dâm, Loạn Luân, Ông Già, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bố chồng, bố chồng nàng dâu, con dâu, Loan.luan
Ngày Cập Nhật : 17/04/2025
Quyển 2. – Chương 2: Quái Bệnh Phát Tác
Căn nhà sáng sớm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chim sẻ ríu rít ngoài sân. Thành lao vội ra khỏi phòng ngủ, trái tim đập thình thịch vì lo lắng cho ông Lương. Anh vừa chạy vừa ngoảnh lại, thấy Ngọc Anh đứng sững trong phòng, đôi mắt to tròn mở lớn, long lanh như mặt hồ bị gió lay. Nàng mặc chiếc váy trắng dài tay, nhưng lớp vải mỏng vẫn không giấu được đường cong tuyệt mỹ của cơ thể. Vòng ngực đầy đặn căng tròn, eo thon nhỏ như lưng ong, và cặp mông tròn lẳn ẩn hiện mỗi khi nàng di chuyển. Mái tóc đen óng buông dài, lòa xòa trước ngực, càng làm nổi bật làn da trắng ngần như sứ. Ngọc Anh cắn môi, đôi môi đỏ mọng khẽ run, ánh mắt lộ rõ sự hoảng hốt xen lẫn lo âu. Nàng đẹp, đẹp đến mức khiến Thành chỉ muốn dừng lại để ngắm, nhưng nỗi lo về ông Lương khiến anh không thể chần chừ.
“Lão công, ba sao rồi?” Ngọc Anh vội hỏi ngay khi Thành vừa trở lại phòng. Giọng nàng run run, như sợ hãi điều gì sắp xảy ra. Nàng bước tới, đôi chân thon dài uyển chuyển dưới lớp váy, mỗi bước đi khiến vạt váy khẽ tung bay, để lộ phần mắt cá chân mịn màng như ngọc. Đôi tay nàng đan chặt vào nhau, móng tay sơn hồng nhạt ánh lên dưới ánh đèn. Thành nhìn nàng, thấy gò má nàng ửng hồng, đôi mắt lấp lánh ngấn nước, vừa lo lắng vừa quyến rũ đến lạ.
“Anh tìm khắp phòng khách, nhà ăn, phòng bếp rồi, không thấy ba đâu. Cửa phòng ba đóng chặt, chắc ba đang ở trong đó,” Thành đáp, giọng trầm xuống, ánh mắt đầy lo âu. Anh đứng đó, chiếc quần lót bó sát để lộ cơ thể rắn chắc, nhưng sự căng thẳng khiến anh chẳng còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác.
Ngọc Anh nghe xong, sắc mặt tái đi. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, động tác chậm rãi làm lộ bờ vai trần trắng muốt khi tay áo trượt xuống. “Lỡ… lỡ ba bị phát bệnh thì sao?” Nàng thì thầm, giọng nhỏ như gió thoảng, nhưng đầy lo lắng. Đôi môi nàng khẽ mím, đôi mắt nhìn Thành, như cầu xin một câu trả lời an ủi.
Thành thở dài, cố giữ bình tĩnh. “Chưa biết được, cưng à. Mà bé Bông dậy rồi, em qua mặc đồ cho con đi, để anh vô phòng ba xem sao đã.” Anh nói, ánh mắt lướt qua cơ thể Ngọc Anh. Dù đang lo lắng, anh vẫn không kìm được mà ngắm nàng – chiếc váy trắng ôm sát làm nổi bật vòng ngực căng tròn, núm vú ẩn hiện dưới lớp vải mỏng mỗi khi nàng thở mạnh. Anh nuốt nước bọt, cố dằn xuống cảm giác rạo rực.
Ngọc Anh gật đầu, đôi môi cong lên một nụ cười lo lắng. “Ừ, để em lo cho Bông. Anh đi xem ba đi, hy vọng ba không sao.” Nàng xoay người, mái tóc đen tung bay, để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần. Mỗi bước đi của nàng là một vũ điệu, cặp mông tròn lẳn khẽ đung đưa, khiến Thành phải quay mặt đi để tập trung.
Khi Thành mặc xong quần áo, anh đứng trước cửa phòng ông Lương, trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra. Dù trong lòng anh có cái sở thích kỳ lạ – thích nhìn vợ mình bị người khác để ý – nhưng giờ đây, khi đứng trước nguy cơ ông Lương phát bệnh, anh chỉ thấy sợ hãi. Anh không muốn thấy người cha tần tảo, đã hy sinh cả đời vì mình, phải chịu đau đớn. Và anh cũng không muốn Ngọc Anh, người vợ anh yêu hơn tất thảy, phải khổ sở vì phải giúp ông Lương vượt qua cơn bệnh lạ. Anh tự trách mình, hối hận vì đã để cánh cửa phòng mở ra sáng nay, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Anh gõ nhẹ cửa, giọng run run: “Ba, ba có trong đó không?”
Không một tiếng trả lời. Căn phòng im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng tim Thành đập thình thịch. Anh gõ mạnh hơn: “Ba, ba có sao không? Nói gì đi ba!”
Một lúc sau, giọng ông Lương vang lên, khàn khàn và đầy đau đớn: “Thành… con để ba về quê đi…”
Thành nghe mà cả người lạnh toát, mồ hôi túa ra trên trán. Anh biết chắc chắn căn bệnh lạ đã phát tác. Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nói lớn: “Ba, sao ba lại nói vậy? Tụi con đã nói rồi mà, ba ở đây với tụi con, không về quê đâu!”
Giọng ông Lương lại vang lên, yếu ớt hơn: “Thành… ba không hợp ở đây… Ba muốn về quê thật rồi… Con đừng ép ba nữa… Mua cho ba tấm vé, chiều nay ba đi…”
Thành đứng ngoài cửa, trái tim như bị bóp nghẹt. Anh nghe từng lời của cha, mỗi âm thanh đều như lưỡi dao cắt vào lòng. Ông Lương còn nói thêm, giọng đứt quãng: “Thành… ba làm điểm tâm cho con với Ngọc Anh rồi, để trên bàn ăn đó… Hai đứa ăn đi, rồi đi làm, đừng lo cho ba… Ba cũng làm cháo cho ông Hùng nữa… Con rảnh thì mang qua bệnh viện, nói với ổng là ba không qua được, chiều ba về quê… Nhờ con xin lỗi ổng giùm ba…”
Thành đứng sững, nước mắt trào ra không kìm được. Anh tựa lưng vào tường, hai tay chống lên, vai run lên từng nhịp. Ông Lương, người cha hiền lành, tần tảo, dù đang đau đớn vẫn nghĩ cho con trai, cho cả ông Hùng đang nằm viện. Anh cảm thấy bất lực, đau đớn vì không thể làm gì để giúp cha. Thượng đế sao lại bất công, để một người tốt như ông Lương phải chịu căn bệnh kỳ lạ này?
“Lão công, anh sao vậy?” Tiếng Ngọc Anh vang lên từ phía sau, trong trẻo nhưng đầy lo lắng. Nàng vừa dắt bé Bông ra khỏi phòng, đôi mắt to tròn nhìn Thành, ánh lên sự kinh ngạc. Nàng đứng đó, cơ thể mảnh mai nhưng đầy đặn trong chiếc váy trắng, mái tóc đen buông xõa, vài sợi lòa xòa trước ngực, che hờ phần da thịt trắng ngần. Đôi môi nàng khẽ hé, ánh mắt lo lắng nhưng vẫn không giấu được nét quyến rũ tự nhiên. Thành quay mặt đi, không muốn nàng thấy anh yếu đuối.
“Cưng à, em đưa Bông đi mẫu giáo trước đi. Để anh ở đây lo cho ba,” Thành nói, giọng nghẹn ngào, cố giấu nước mắt.
Ngọc Anh không phải người dễ bị qua mặt. Là một nữ tiến sĩ, nàng nhạy bén nhận ra điều bất thường. Nàng cúi xuống, dịu dàng nói với bé Bông: “Bông, con ra phòng khách chơi một chút nha, ngoan nghe mẹ.” Bé Bông gật đầu, lon ton chạy ra phòng khách, để lại Ngọc Anh và Thành.
Nàng bước đến gần anh, đôi chân thon dài di chuyển chậm rãi, vạt váy khẽ tung bay, để lộ phần bắp chân mịn màng. Nàng đưa tay chạm vào vai Thành, cố xoay người anh lại. Thành giãy nhẹ, không muốn nàng thấy khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không chống nổi. Anh quay lại, nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, nước mắt lăn dài trên má.
Ngọc Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Đôi môi nàng mím chặt, gò má ửng hồng vì xúc động. Nàng dịu dàng đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào da thịt nóng hổi của anh, mang theo hương thơm ngọt ngào từ cơ thể nàng. “Lão công, ba không mở cửa hả?” Nàng hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định.
Thành gật đầu, kể lại những gì ông Lương vừa nói. Anh nói mà nước mắt cứ chảy, giọng nghẹn ngào: “Ba nói muốn về quê, nói tụi mình ăn sáng rồi đi làm, đừng lo cho ba. Ba còn làm cháo cho ba em nữa, nhờ anh mang qua bệnh viện, xin lỗi ba em vì ba không qua được…”
Ngọc Anh nghe, đôi môi đỏ mọng khẽ run. Nàng cắn môi, ánh mắt lấp lánh nhưng đầy quyết tâm. “Lão công, anh đưa Bông đi mẫu giáo đi, rồi qua bệnh viện mang cháo cho ba em. Ở đây để em lo,” nàng nói, giọng chắc chắn, không chút do dự.
Thành ngạc nhiên nhìn nàng, trái tim như ngừng đập. “Cưng… em định…” Anh ấp úng, nhưng trong lòng đã đoán được ý nàng.
“Anh đừng lo, cứ làm việc của anh đi. Em xin nghỉ ở cơ quan một buổi, tối sẽ qua làm bù. Ba để em lo, anh yên tâm, em không để ba về quê đâu,” Ngọc Anh nói, giọng dịu dàng nhưng cương quyết. Nàng đứng đó, cơ thể mảnh mai nhưng toát lên sức mạnh khó cưỡng. Chiếc váy trắng ôm sát làm nổi bật vòng ngực căng tròn, núm vú ẩn hiện mỗi khi nàng thở mạnh. Đôi tay nàng đan trước ngực, móng tay hồng nhạt ánh lên, càng làm nàng thêm phần quyến rũ.
Thành cảm động, nước mắt lại trào ra. Anh kéo nàng vào lòng, ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng, cảm nhận hơi ấm và hương thơm ngọt ngào từ làn da nàng. “Cưng… em tốt quá… Anh không biết làm sao để cảm ơn em…” Anh thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Ngọc Anh khẽ cười, đẩy anh ra nhẹ. “Thôi, đừng như con nít nữa, để Bông thấy kỳ lắm! Đi đi, đừng khóc nữa!” Nàng nói, đưa tay lau nước mắt cho anh, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má anh, mang theo sự dịu dàng khó tả.
Thành gật đầu, lòng ngập tràn biết ơn. Anh bước vào nhà tắm, rửa mặt qua loa, rồi ra phòng khách. Ngọc Anh đang ngồi với bé Bông, đút cháo cho con gái. Nàng cúi xuống, mái tóc đen buông xõa, vài sợi lòa xòa trước ngực, che hờ phần da thịt trắng ngần. Đôi môi nàng cong lên khi nói chuyện với con, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng rằm. Thành nhìn mà tim đập mạnh, vừa biết ơn vừa không kìm được cảm giác rạo rực.
“Lão công, ăn sáng đi, đừng để đói,” Ngọc Anh ngẩng lên, giọng quan tâm.
“Anh không đói, không muốn ăn,” Thành đáp, giọng trầm xuống. Sự lo lắng về ông Lương khiến anh chẳng còn tâm trạng nào.
Ngọc Anh bĩu môi, ánh mắt trách móc nhưng đầy yêu thương. “Ba dậy sớm nấu cháo cho tụi mình, anh không ăn sao đành? Ăn chút đi, kẻo đói rồi làm sao làm việc?” Nàng nói, giọng dịu dàng nhưng như có ma lực, khiến Thành không thể cưỡng lại.
Anh miễn cưỡng vào bếp, ăn vài thìa cháo, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến Ngọc Anh và ông Lương. Anh biết, khi anh rời khỏi nhà, Ngọc Anh sẽ vào phòng ông Lương, đối mặt với căn bệnh lạ ấy. Ý nghĩ đó khiến anh vừa lo lắng, vừa hưng phấn một cách kỳ lạ.
Ăn xong, Thành trở ra phòng khách. Ngọc Anh đang sửa áo cho bé Bông, cơ thể mảnh mai khẽ cúi, để lộ phần cổ trắng ngần và đường cong ngực đầy đặn. Nàng dịu dàng nói với con: “Bông, ba đưa con đi mẫu giáo nha. Con phải ngoan, nghe lời cô, làm đứa bé ngoan nhất, được không?”
“Dạ, mẹ, con sẽ ngoan!” Bé Bông gật đầu, giọng trong trẻo.
Ngọc Anh đứng thẳng, vuốt tóc con, nụ cười dịu dàng làm sáng cả căn phòng. “Bông của mẹ giỏi lắm! Đi với ba nha!” Nàng nói, ánh mắt lấp lánh.
Thành cầm cặp sách của bé Bông, dắt con ra cửa. Trước khi bước ra, anh ngoảnh lại nhìn Ngọc Anh. Nàng cũng nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên chút lo lắng, chút e lệ. Ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc ấy, Thành chợt nghĩ đến điều sẽ xảy ra khi anh rời đi – Ngọc Anh sẽ vào phòng ông Lương, có lẽ sẽ cởi áo ông, chạm vào cơ thể ông để giúp ông vượt qua cơn bệnh. Ý nghĩ ấy khiến anh vừa ghen, vừa hưng phấn đến run người.
“Lão công, lái xe cẩn thận nha!” Ngọc Anh mỉm cười, giọng dịu dàng phá tan dòng suy nghĩ của anh.
“Ừ, anh đi đây. Ở nhà… nhờ em hết, cưng!” Thành nói, giọng đầy cảm kích. Anh muốn nói gì đó nữa, nhưng chỉ có thể thốt ra lời cảm ơn vụng về.
Ngọc Anh bước đến bàn ăn, lấy hộp cháo ông Lương chuẩn bị cho ông Hùng, đưa cho Thành. “Mang cái này theo. Nếu không kịp qua bệnh viện, anh mang vô công ty ăn, đừng để đói. Sáng anh ăn có chút xíu, em lo lắm!” Nàng nói, ánh mắt quan tâm khiến Thành ấm lòng.
Anh gật đầu, nhận hộp cháo. “Anh đưa Bông đi mẫu giáo xong sẽ qua bệnh viện luôn. Cảm ơn em, cưng.” Anh nói, rồi quay sang bé Bông: “Tạm biệt mẹ đi con!”
“Tạm biệt mẹ!” Bé Bông vẫy tay, giọng trong trẻo. Ngọc Anh mỉm cười, làm động tác tạm biệt với con, ánh mắt lấp lánh như ánh nắng sớm.
Thành dắt con ra cửa, tiếng cửa chống trộm đóng lại sau lưng khiến anh giật mình. Anh bước vào thang máy, tim đập mạnh khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra trong căn nhà. Ngọc Anh sẽ làm gì? Ông Lương sẽ ra sao? Ý nghĩ ấy khiến anh vừa lo vừa kích thích, cơ thể nóng ran dù đang ở trong không gian mát lạnh của thang máy.
Anh lái xe đưa bé Bông đến mẫu giáo, rồi hướng đến bệnh viện Nhân dân thành phố. Trên đường, hình ảnh Ngọc Anh lại hiện lên trong đầu anh – cơ thể nàng trong chiếc váy trắng, đôi môi đỏ mọng, và ánh mắt lo lắng nhưng quyến rũ. Anh cố xua đi, tự nhủ phải tập trung lái xe, nhưng cảm giác hưng phấn vẫn len lỏi trong từng mạch máu.
Đến bệnh viện, Thành cầm hộp cháo bước vào hành lang khu nội trú. Từ xa, anh thấy bà Lan, mẹ Ngọc Anh, ngồi trên ghế ngoài hành lang, đầu cúi thấp, vẻ mặt không vui. Bà Lan dù đã 49 tuổi, nhưng vẫn giữ được nét đẹp thanh lịch. Làn da bà trắng mịn, thân hình cao gầy không chút dấu hiệu tuổi tác. Hôm nay, bà mặc chiếc váy đen dài quá gối, ôm sát cơ thể, để lộ đôi tay thon dài và cặp chân thẳng tắp trong đôi tất da mỏng. Đôi giày cao gót trắng làm nổi bật dáng vẻ tao nhã của bà. Thành nhìn bà, bất giác liên tưởng đến Ngọc Anh – hai mẹ con giống nhau như tạc, từ dáng người đến nét quyến rũ tự nhiên.
Bà Lan đang mải suy nghĩ, không nhận ra Thành đến gần. Anh khẽ lên tiếng: “Má, má sao vậy? Không vui hả?”
Bà Lan giật mình, ngẩng lên, rồi vỗ nhẹ vào tay anh. “Trời, Thành, con tới hồi nào mà không lên tiếng? Làm má giật cả mình!”
Thành cười: “Haha, con xin lỗi, má không sao chứ?”
Bà Lan bĩu môi: “Sao là làm má té vô bệnh viện luôn, ai lo cho hai ông bà già tụi má đây! Mà ba con đâu, không phải ổng nói hôm nay qua thăm ba vợ con sao?”
Thành nghe mà lòng thắt lại. Hình ảnh Ngọc Anh và ông Lương lại hiện lên, khiến anh vừa lo vừa kích thích. Anh cố giữ bình tĩnh, đáp: “Dạ, ba con hôm nay hơi mệt, không qua được. Nhưng ba có nấu cháo mang qua cho ba đây.”
Bà Lan thở dài, nét mặt thoáng buồn. “Vậy hả… Má thấy má buồn sao đó.”
Thành hỏi: “Má, có chuyện gì vậy?”
Bà Lan kể, giọng đầy uất ức: “Ba vợ con cằn nhằn, đòi má về nhà để ba con qua nói chuyện. Ổng nói riết rồi cãi nhau. Con biết tính ba con mà, má nhịn ổng mấy chục năm rồi!”
Thành an ủi: “Thôi, má đừng giận. Nhịn mấy chục năm được, lần này cũng ráng chút nữa. Vui lên đi má, haha!”
Bà Lan mỉm cười, nét mặt dịu lại. “Thôi, thấy con qua má cũng bớt giận rồi. Vô thăm ba con đi, ổng chưa ăn sáng đâu!” Bà đứng dậy, dáng người cao gầy uyển chuyển, động tác chỉnh váy đầy thanh lịch. Thành đi theo, lòng vẫn rối bời vì Ngọc Anh và ông Lương, vừa lo lắng vừa kích thích bởi những gì đang xảy ra ở nhà.
STK Donate Tác giả đã được xác nhận
các bạn có thể ủng hộ tác giả qua STK này nhé
techcom 19033113895019 trphuqui
Tác giả không update thêm chuyện này ạ!
Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123
Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này
Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐
Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko