Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Danh Mục: Hiếp Dâm, Loạn Luân, Ông Già, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bố chồng, bố chồng nàng dâu, con dâu, Loan.luan
Ngày Cập Nhật : 17/04/2025
Quyển 2. Chương 3: Ông Lương Dị Thường
Trong căn phòng bệnh thoảng mùi thuốc sát trùng, ánh nắng chiều len qua cửa sổ, chiếu lên giường bệnh nơi ông Hùng đang nằm. Ông Hùng gấp tờ báo lại, đôi chân bắt chéo thoải mái, chẳng giống bệnh nhân chút nào. Thành bước vào, mỉm cười hỏi: “Ba, hôm nay ba thấy khỏe hơn hôm qua chưa?”
Ông Hùng ngẩng lên, ánh mắt sáng rực: “Thành, con tới rồi! Ba con đâu, không qua hả?”
Câu hỏi của ông Hùng khiến Thành chợt nghĩ đến cảnh ở nhà. Anh mường tượng Ngọc Anh lúc này có lẽ đang ngồi bên mép giường ông Lương. Ông Lương nằm đó, chiếc quần dài và quần lót bị kéo xuống đầu gối, để lộ hạ thể trần trụi. Ngọc Anh, với đôi tay thon dài trắng ngần, đang nắm lấy dương vật cương cứng của ông, chậm rãi vuốt ve, từng nhịp đều đặn, đôi mắt nàng ánh lên chút e ngại nhưng đầy quyết tâm. Hình ảnh ấy khiến Thành nóng ran cả người, máu dồn lên đầu, tim đập thình thịch. Anh vừa hưng phấn tột độ, vừa cảm thấy một cơn ghen tuông nhói lên trong lồng ngực. Ngọc Anh là vợ anh, người chỉ nên thuộc về anh, vậy mà giờ đây nàng lại đang chạm vào một người đàn ông khác – dù đó là cha anh. Sự cấm kỵ ấy khiến anh vừa đau lòng, vừa kích thích đến run người.
“Thành, con sao vậy? Ba hỏi ba con đâu mà!” Bà Lan đứng cạnh anh, khẽ kéo áo anh, giọng thì thầm. Đôi tay bà chạm nhẹ vào tay anh, mang theo hơi ấm và mùi nước hoa thoang thoảng.
Thành giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh vội đáp, cố giữ giọng bình tĩnh: “Dạ, ba con hôm nay hơi mệt, không qua được. Nhưng ba có nấu cháo mang qua cho ba đây, tự tay ba làm đó!” Anh đưa hộp cháo cho bà Lan, ánh mắt lướt qua bà. Bà Lan dù gần năm mươi nhưng vẫn giữ được nét đẹp thanh lịch, làn da trắng mịn, dáng người cao gầy chẳng khác gì Ngọc Anh. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể bà, làm nổi bật vòng ngực đầy đặn và cặp mông tròn lẳn, khiến Thành bất giác liên tưởng đến vợ mình.
Ông Hùng cười lớn: “Haha, ông Lương đúng là tốt, tự tay nấu cháo cho tui! Mà ổng mệt không sao chứ, Thành?”
“Dạ, không sao đâu ba, chỉ cảm vặt thôi,” Thành đáp, nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Ngọc Anh. Đôi tay nàng vuốt ve dương vật ông Lương, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gò má hồng hào, ánh mắt nàng vừa ngượng ngùng vừa tập trung. Anh cố xua đi ý nghĩ ấy, không muốn để ông Hùng hay bà Lan nhận ra sự bất thường.
Bà Lan nhận hộp cháo, đặt lên tủ đầu giường, cẩn thận mở ra. Mùi cháo thơm lừng lan tỏa, khiến ông Hùng xuýt xoa. Thành đứng đó, lòng rối như tơ vò. Anh sợ ở lại lâu sẽ không kìm được mà để lộ cảm xúc, nên nói vài lời an ủi ông Hùng: “Ba, ba ráng dưỡng bệnh cho khỏe nha, nghe lời bác sĩ, nghe má nữa. Má ở đây chăm ba cực lắm, ba thương má chút nghen!”
Lời anh nói khiến bà Lan nhìn anh với ánh mắt cảm kích, đôi môi bà cong lên một nụ cười dịu dàng. Thành quay sang bà Lan: “Má, mấy nay má vất vả chăm ba, con biết má cực lắm. Má giữ sức khỏe nha!” Nói xong, anh chào rồi rời khỏi phòng bệnh, lòng nặng trĩu.
Ngay khi anh vừa bước ra, giọng ông Hùng vang lên từ phía sau: “Bà, tui nói rồi, thằng Thành là rể quý, đốt đèn lồng cũng không kiếm đâu ra!”
Bà Lan đáp lại, giọng nửa đùa nửa thật: “Ông giờ mới biết hả? Bình thường cứ cãi tui hoài, hừ!”
Thành mỉm cười, bước ra khỏi bệnh viện. Anh lái xe đến công ty, nhưng suốt chặng đường, đầu óc anh chỉ nghĩ đến Ngọc Anh và ông Lương. Liệu nàng đã giúp ông Lương “xong” chưa? Đôi tay trắng ngần của nàng, những ngón tay thon dài sơn hồng nhạt, có đang nắm chặt dương vật ông Lương, vuốt ve đến khi tinh dịch bắn ra? Ý nghĩ ấy khiến anh vừa hưng phấn đến run người, vừa đau lòng vì ghen tuông. Anh siết chặt vô-lăng, cố tập trung lái xe, nhưng cơ thể anh nóng ran, dương vật trong quần bất giác cương lên, chật chội đến khó chịu.
Đến công ty, Thành bước vào thang máy, lòng vẫn rối bời. Các đồng nghiệp chào anh, nhưng anh chỉ đáp lại qua loa, ánh mắt mơ màng. Có người vẫy tay, anh thậm chí chẳng buồn đáp, chỉ mải nghĩ đến Ngọc Anh. Vào văn phòng, anh ngồi trước bàn làm việc, nhưng chẳng thể tập trung. Anh tưởng tượng cảnh Ngọc Anh cởi áo, để ông Lương chạm vào bầu ngực căng tròn của nàng. Đôi núm vú hồng hào của nàng, dưới bàn tay thô ráp của ông Lương, chắc hẳn sẽ săn lại vì kích thích. Ý nghĩ ấy khiến anh hưng phấn tột độ, dương vật trong quần căng cứng, ép vào lớp vải đến đau nhức. Anh nhớ lại lời Ngọc Anh tối qua, rằng nàng sẽ để ông Lương sờ ngực nếu anh không ghen. Liệu sáng nay nàng đã làm thật? Anh nóng lòng muốn hỏi, nhưng lại sợ nàng nghĩ anh ghen.
Đến khoảng chín giờ, Thành mới miễn cưỡng bắt đầu làm việc. Nửa tiếng sau, điện thoại rung lên – một tin nhắn từ Ngọc Anh: “Lão công, anh đang làm gì đó?”
Anh giật mình, tinh thần tỉnh táo ngay lập tức. Anh định nhắn hỏi nàng từ sáng, nhưng sợ nàng bận hoặc nghĩ anh ghen, nên không dám. Giờ thấy tin nhắn của nàng, anh mừng như bắt được vàng, vội trả lời: “Cưng, anh không bận. Bên em sao rồi?”
Ngọc Anh nhắn lại: “Lão công, em vừa tới cơ quan. Anh yên tâm, ở nhà ổn rồi. Anh cứ làm việc đi, đừng nghĩ lung tung nha!”
Thành cười, nhắn ngay: “Cưng, cảm ơn em, vất vả cho em quá! Anh không nghĩ lung tung đâu, anh hứa không ghen mà, chỉ càng yêu em hơn thôi!”
Ngọc Anh đáp: “Vậy là tốt nhất. Em phải làm đây, tối về nói tiếp nha!”
Thành không kìm được, nhắn thêm: “Cưng, sáng nay em có để ba sờ ngực không?”
Ngọc Anh trả lời: “Lão công, em bận rồi, tối về kể anh nghe. Bye bye!” Kèm theo đó là biểu tượng vẫy tay.
Thành nhìn tin nhắn, lòng rạo rực. Nàng không nói có, cũng không nói không – điều đó khiến anh càng tò mò. Lẽ nào nàng thật sự đã để ông Lương chạm vào ngực? Nếu không, sao nàng không phủ nhận ngay? Ý nghĩ ấy khiến anh hưng phấn đến run người. Nếu Ngọc Anh đã bước qua giới hạn này, liệu nàng sẽ đi xa hơn? Anh tưởng tượng nàng cởi áo, để lộ bầu ngực căng tròn, núm vú hồng hào dưới ánh sáng mờ ảo, bàn tay ông Lương chạm vào, vuốt ve chậm rãi, từng ngón tay lướt qua làn da mịn màng của nàng. Anh thở mạnh, cơ thể nóng ran, dương vật cương cứng đến mức phải điều chỉnh tư thế ngồi.
Suốt cả ngày ở công ty, Thành như người mất hồn. Đến giờ tan làm, anh vội rời văn phòng, lái xe đến cơ quan Ngọc Anh. Như mọi khi, nàng đã đứng chờ ở cổng, dáng người mảnh mai trong chiếc váy công sở ôm sát, làm nổi bật vòng ngực đầy đặn và cặp mông tròn lẳn. Mái tóc đen buông xõa, vài sợi lòa xòa trước ngực, che hờ phần da thịt trắng ngần. Nàng bước lên xe, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể nàng lan tỏa, khiến Thành không kìm được mà liếc nhìn. Đôi môi nàng đỏ mọng, ánh mắt lấp lánh, vừa dịu dàng vừa gợi cảm, khiến anh chỉ muốn kéo nàng vào lòng ngay lập tức.
Trên đường đến mẫu giáo đón bé Bông, Ngọc Anh im lặng, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Thành cũng không dám mở lời, sợ nàng nghĩ anh ép nàng kể chuyện sáng nay. Họ đã yêu nhau ba năm, cưới nhau bốn năm, hiểu nhau như lòng bàn tay. Anh biết nếu nàng muốn nói, nàng sẽ tự nói. Ngọc Anh ngồi đó, đôi tay đan vào nhau, móng tay hồng nhạt ánh lên dưới ánh đèn đường. Chiếc váy công sở trượt lên, để lộ phần đùi trắng muốt, căng mịn như tơ. Thành liếc nhìn, tim đập mạnh, nhưng cố kìm nén.
Cuối cùng, Ngọc Anh lên tiếng: “Lão công, anh không có gì muốn hỏi em hả?” Giọng nàng nhỏ nhẹ, nhưng đầy ẩn ý.
Thành cười gượng: “Cưng, anh sợ em làm cả ngày mệt, không muốn em áp lực thêm.”
Ngọc Anh quay sang, đôi môi cong lên nụ cười ngọt ngào. “Lão công, anh tốt quá!” Nàng nói, ánh mắt lấp lánh, gò má ửng hồng.
“Phải là em tốt mới đúng, cưng. Em hy sinh vì anh nhiều quá, anh không biết cảm ơn sao cho đủ,” Thành nói, giọng xúc động.
Ngọc Anh cúi đầu, mái tóc che đi gò má đang đỏ rực. “Anh biết là được rồi. Em… em vì anh mà chẳng biết xấu hổ nữa…” Nàng ngập ngừng, giọng nhỏ dần, ánh mắt e lệ khiến Thành rạo rực. Nàng cắn môi, đôi môi đỏ mọng khẽ run, trông vừa ngượng ngùng vừa quyến rũ đến lạ.
Thành nhìn nàng, tim đập thình thịch. Chắc chắn nàng đang giấu điều gì, muốn nói nhưng lại ngại. Anh không hỏi thêm, biết giờ chưa phải lúc. Nàng vừa trải qua chuyện sáng nay, nếu anh ép, nàng sẽ áp lực. Anh muốn đợi đến tối, khi cả hai nằm trên giường, cơ thể thả lỏng, mới chậm rãi hỏi để nàng thoải mái kể hết.
Đến mẫu giáo, họ đón bé Bông. Ngọc Anh ngồi ghế sau, ôm con, cười nói ríu rít, hỏi con hôm nay ở trường ngoan không, làm gì, chơi gì. Thành lái xe, lòng rối bời nhưng cố giữ bình tĩnh. Bé Bông líu lo trả lời, giọng trong trẻo khiến không khí bớt căng thẳng.
Về đến nhà, mùi thức ăn thơm lừng từ bếp bay ra. Ông Lương đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, như mọi ngày. Nhưng khi Thành nhìn ông, ông Lương vội tránh ánh mắt anh, gò má thoáng đỏ, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ và áy náy. Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Ngọc Anh thì dẫn bé Bông thẳng vào phòng, không chào ông Lương một tiếng. Bình thường, nàng vẫn gọi “ba” khi gặp ông, nhưng từ sau lần đầu giúp ông Lương thủ dâm, nàng luôn tránh mặt ông, ánh mắt ngại ngùng mỗi khi chạm mắt. Thành hiểu, nàng xấu hổ, và ông Lương chắc cũng không kém phần lúng túng.
“Ba, ba ổn chứ?” Thành hỏi, giọng quan tâm, không muốn ông Lương nghĩ anh giận ông.
Ông Lương giật mình, cả người run nhẹ. “Ờ… ba ổn rồi, Thành. Cảm ơn con…” Ông đáp, giọng ngập ngừng, mắt không dám nhìn thẳng anh.
“Ba, phải cảm ơn Ngọc Anh mới đúng,” Thành nói, nhưng vừa nhắc đến tên nàng, anh cũng thấy ngượng. Anh để vợ mình giúp cha thủ dâm – trong mắt ông Lương, anh chẳng khác gì kẻ đồng ý cho vợ làm chuyện cấm kỵ.
“Ừ, ừ, phải cảm ơn Ngọc Anh…” Ông Lương lẩm bẩm, quay lưng vào bếp, tiếp tục dọn dẹp.
Thành đứng tựa khung cửa bếp, quan sát ông Lương. Hôm nay ông khác lạ. Hai lần trước, sau khi Ngọc Anh giúp ông thủ dâm, ông Lương vẫn nói cười bình thường với anh, không hề lúng túng. Nhưng hôm nay, ông tránh mặt anh, giọng nói ngập ngừng, ánh mắt né tránh. Thành càng nghi ngờ, sáng nay giữa Ngọc Anh và ông Lương chắc chắn không chỉ đơn giản là thủ dâm. Anh nhớ lại gò má ửng hồng của Ngọc Anh trên xe, ánh mắt e lệ của nàng, và giờ là thái độ kỳ lạ của ông Lương. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Ý nghĩ ấy khiến anh hưng phấn tột độ, dương vật trong quần lại cương lên, ép vào lớp vải đến đau nhức.
“Thành… cơm xong rồi, ăn được rồi,” ông Lương gọi, giọng ngập ngừng.
“Dạ, con biết rồi. Để con gọi Ngọc Anh với bé Bông ra ăn,” Thành đáp, cố giữ giọng bình thường. Anh vào phòng, thấy bé Bông đang chơi đồ chơi một mình. Ngọc Anh chắc ở trong nhà tắm. Anh cúi xuống, nói với con: “B “Bông, ra ăn cơm với ba nha, con!”
“Không, con muốn ăn với mẹ!” Bé Bông bướng bỉnh đáp, mếu máo.
“Bông, mẹ đây rồi, đi ăn nào con!” Ngọc Anh từ nhà tắm bước ra, giọng dịu dàng. Nàng mặc áo thun và quần ngắn, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt và vòng ngực căng tròn. Mái tóc ướt dính vào gò má, vài giọt nước lăn dài trên cổ nàng, khiến Thành không kìm được mà nuốt nước bọt.
Thấy nàng, Thành đột nhiên muốn đi vệ sinh. Anh vội vào nhà tắm, đóng cửa, kéo khóa quần, lấy dương vật ra và nhắm vào bồn cầu. Trong lúc đó, anh liếc thấy góc nhà tắm có chiếc quần lót ren đỏ – chính là chiếc Ngọc Anh mặc sáng nay. Anh nhíu mày, tò mò nhặt lên. Quần lót ướt át, có vài vệt chất lỏng dính dính, như thể nàng vừa thay ra. Anh sững sờ. Sáng nay, khi anh rửa mặt, chẳng thấy chiếc quần lót này đâu. Vậy là sau khi anh đi làm, Ngọc Anh mới cởi nó ra? Tim anh đập mạnh, đầu óc quay cuồng với những giả thuyết.
“Lão công, xong chưa? Ra ăn cơm đi!” Tiếng Ngọc Anh vang lên ngoài cửa.
“Xong rồi, ra liền đây!” Thành vội ném chiếc quần lót về góc, kéo khóa quần, bước ra.
“Cưng, anh tưởng em ra ăn trước rồi,” anh nói, nhìn nàng. Ngọc Anh đang bế bé Bông, gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh.
“Em muốn ăn cùng anh mà,” nàng đáp, giọng nhỏ nhẹ, e lệ.
“Có phải ngại ở một mình với ba không?” Thành trêu, biết nàng tránh ông Lương từ sau lần đầu giúp ông.
Nàng liếc anh, bĩu môi: “Biết rồi còn hỏi!”
Thành cười lớn, theo nàng ra bàn ăn. Ông Lương đã dọn cơm sẵn, mọi thứ gọn gàng như mọi khi. Ngọc Anh ngồi xuống, đút cho bé Bông, ánh mắt tập trung vào con, nhưng gò má vẫn hồng hồng. Ông Lương bưng bát cơm, cúi đầu ăn, không nói một lời. Thành ngạc nhiên hỏi: “Ba, sao hôm nay ba không uống rượu?”
“Không muốn uống, tối nay mệt,” ông Lương đáp, giọng cụt lủn, vẫn không ngẩng lên.
“Vậy cũng tốt, đỡ hại sức khỏe,” Thành nói, rồi bắt đầu ăn. Bầu không khí im lặng lạ thường. Ông Lương ăn nhanh, xong trước, đứng dậy dọn vào bếp, không nói thêm câu nào.
Thành thì thầm với Ngọc Anh: “Cưng, ba hôm nay sao lạ vậy?”
“Em biết gì đâu,” nàng đáp, liếc anh, ánh mắt như giấu điều gì.
Thành lắc đầu, nghĩ thầm: “Cả hai người đều im re, kỳ thật!” Anh ăn xong, bế bé Bông ra phòng khách chơi, để Ngọc Anh ăn nốt. Mười phút sau, nàng ăn xong, ôm con vào phòng. Ông Lương lúc đó mới từ bếp ra, dọn bàn, ánh mắt né tránh Thành. Anh nhận ra ông cố tình tránh mặt Ngọc Anh, như sợ chạm mặt nàng.
Thành muốn vào phòng hỏi Ngọc Anh ngay, nhưng thấy bé Bông còn thức, anh đành ngồi xem tivi ở phòng khách, hy vọng ông Lương ra nói chuyện. Nhưng ông dọn xong, lặng lẽ về phòng, không một lời. Thành càng nghi ngờ. Ông Lương rõ ràng áy náy, không dám nhìn anh. Chắc chắn sáng nay có chuyện gì đó giữa ông và Ngọc Anh, không đơn giản như những lần trước.
Không chờ được nữa, Thành tắt tivi, vào phòng. Ngọc Anh đang ngồi trên giường, chơi với bé Bông. Anh nói: “Bông, ngủ đi con, mai còn đi học!”
“Không, con muốn chơi với mẹ!” Bé Bông bướng bỉnh đáp.
Ngọc Anh cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh. Nàng biết anh sốt ruột, nhưng vẫn đùa với con. “Mới có tám giờ, để con chơi chút nữa đi!” Nàng nói, liếc anh đầy ẩn ý.
Thành thở dài, vào nhà tắm tắm lại, rồi ngồi trước máy tính làm việc, giết thời gian. Đến hơn tám giờ, Ngọc Anh cuối cùng dỗ bé Bông ngủ. Anh vội đứng dậy, bế con sang phòng riêng, đặt con xuống giường. Vào lại phòng, anh thấy Ngọc Anh đang tắm. Anh nằm lên giường, tim đập thình thịch, chờ nàng ra để hỏi cho ra lẽ chuyện sáng nay giữa nàng và ông Lương.
STK Donate Tác giả đã được xác nhận
các bạn có thể ủng hộ tác giả qua STK này nhé
techcom 19033113895019 trphuqui
Tác giả không update thêm chuyện này ạ!
Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123
Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này
Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐
Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko