Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 17/04/2025

Tôi tự viết lại, đổi tên nhân vật cũng như ko dùng ngôi thứ nhất như truyện gốc, truyện gốc người dẫn truyện chính là nhân vật “tôi”, là chồng nữ chính, nhưng tôi viết lại thành góc nhìn của tác giả. Tự xem cũng phí, đăng lên cho mọi người xem chung. Các bác cứ để lại bình luận nhé.
Cập nhật: Tôi Cửu Long Di Quan đây, tôi đã đăng 2 chương lên trước, mà ko biết cách thêm chương vào thêm, thấy mấy anh em cũng hào hứng, giờ tôi đưa thêm 18 chương, là full bộ 1 của truyện gốc bên Trung rồi nhé. nhờ quản trị viên up lên nối tiếp 2 chương kia nhé.

Có bác xin stk tôi để donate thì bác cứ đọc hết 20 chương đi, thấy ổn thì donate sau, truyện dài lắm, phải mấy trăm chương ấy, ko biết theo nổi ko, chứ nhiều khi tôi thấy ko đc nhiều người xem thì tôi cũng dừng thôi.

*Chương 3
Bữa cơm bắt đầu, không khí ấm cúng dần lan tỏa. Ông Hùng nhìn ông Lương, giọng hào sảng: “Ông thông gia, đừng khách sáo! Từ giờ đây là nhà ông rồi, cứ thoải mái ăn uống nhé!” Ông Lương gật đầu, nhưng vẫn chưa động đũa: “Tôi ăn đây, không khách sáo đâu.”

Thành thấy cha còn ngại, gắp một miếng móng giò vào bát ông: “Ba, ba đi tàu mấy ngày chắc đói lắm. Ăn miếng này đi!” Ông Lương cười ngượng: “Mọi người ăn đi, ba ăn được mà.” Cả nhà bắt đầu dùng bữa, tiếng cười nói rộn ràng.

Bà Lan quay sang ông Lương: “Ông thông gia, không biết món này có hợp khẩu vị ông không, tôi nấu theo kiểu nhà thôi.” Ông Lương gật đầu: “Hợp lắm, ngon lắm, cảm ơn bà!” Ông Hùng lại nâng ly: “Nào, ông thông gia, cạn nốt nửa ly này đi!” Bà Lan không nói gì, có lẽ muốn giữ thể diện cho chồng trước mặt ông Lương. Hai ông lại nhấp thêm nửa ly, Thành vội rót thêm rượu, nhưng Ngọc Anh khẽ kéo áo anh, thì thầm: “Anh, ba em uống ly này là đủ rồi. Anh uống với ba anh đi.”

Bà Lan nhìn Ngọc Anh: “Ngọc Anh, con rót ly trà thay rượu mời ba đi. Con cưới Thành bao năm, mà mới gặp ba có hai lần thôi.” Ngọc Anh đứng dậy, cầm ly trà, dịu dàng nói: “Ba, con xin phép lấy trà thay rượu mời ba. Con uống hết, ba tùy ý nhé.” Cô uống cạn ly trà, ánh mắt chờ đợi nhìn ông Lương.

Ông Hùng cười lớn: “Ông thông gia, con dâu mời thế này, ông phải uống chứ!” Bà Lan chen vào: “Ông Hùng, đừng ép ông ấy, để ông uống thoải mái.” Ngọc Anh cũng gật đầu: “Ba, ba uống ít thôi ạ.” Nhưng ông Lương cười: “Ngọc Anh mời, ba phải uống!” Ông nâng ly, uống cạn một hơi, khiến cả bàn trầm trồ.

Ông Hùng giơ ngón cái: “Tửu lượng ông thông gia đỉnh thật!” Ngọc Anh mỉm cười, trong lòng vui vì cha chồng nể mặt mình. Cô nói: “Cảm ơn ba!” Ông Lương xua tay: “Cảm ơn gì chứ, đều là người nhà cả!” Ông Hùng gật gù: “Đúng đấy, Bông là cháu nội ông, cháu ngoại tôi. Chúng ta là người một nhà!”

Bà Lan giục: “Mọi người ăn đi, đừng chỉ nói chuyện!” Thành lại gắp thêm móng giò cho cha: “Ba, ăn nhiều vào!” Ông Lương cười: “Ba ăn được, con đừng lo.”

Bữa cơm tiếp diễn, ông Lương đã uống ba, bốn ly, còn ông Hùng, có lẽ vì bà Lan ngồi cạnh, chỉ dừng ở hai ly. Sau hơn một tiếng, ông Lương có vẻ mệt, không uống thêm. Hai ông chuyển sang phòng khách trò chuyện, bà Lan dọn dẹp bàn ăn, còn Ngọc Anh mang cơm vào phòng cho bé Bông.

Thành định vào bếp giúp mẹ vợ, nhưng bà Lan xua tay: “Con là đàn ông, vào bếp làm gì? Đàn ông phải lo sự nghiệp, vào bếp là không có tiền đồ!” Thành cười, nghĩ đến lời cha mình nói về việc muốn làm việc nhà. Theo bà Lan, như thế là không ra gì sao? Nhưng anh không phản bác, chỉ lặng lẽ quan sát bà Lan. Ở tuổi 49, bà vẫn giữ được dáng người cao ráo, dù hơi đầy đặn hơn Ngọc Anh. Gương mặt hai mẹ con giống nhau, chỉ khác là bà Lan có vài nếp nhăn, còn làn da vẫn trắng mịn. Thành luôn kính trọng bà, bởi khi anh và Ngọc Anh cưới nhau, bà đã hỗ trợ 500 triệu để mua căn hộ này, rồi sau đó còn chăm lo cho gia đình nhỏ của họ.

Thành rời bếp, vào phòng khách ngồi cùng hai ông. Ông Hùng nói: “Ông thông gia, sau này rảnh thì qua nhà tôi, mình đi dạo công viên, trò chuyện.” Ông Lương gật đầu: “Nếu ở đây lâu, tôi sẽ tìm anh.” Thành chen vào: “Ba, ba định về quê nữa à?” Ông Lương đáp: “Ba ở thử một thời gian, quen thì ở, không quen thì về.” Thành lo lắng: “Ba, đừng nói thế, ba ở đây con mới yên tâm!”

Ông Hùng cũng góp lời: “Ông thông gia, lần này ông ở luôn đi. Thành và Ngọc Anh chắc chắn muốn ông ở lại mà!” Bà Lan từ bếp bước ra, đồng tình: “Đúng đấy, chúng tôi đều mong ông ở lại.” Nhưng ông Lương vẫn do dự: “Cảm ơn mọi người, nhưng tôi thấy ở đây không tiện. Hay là thuê cho tôi một phòng bên ngoài cũng được.”

Ông Hùng cau mày: “Ông nói thế là không được! Nhà có sẵn, sao phải thuê ngoài? Người ta biết, tưởng con trai con dâu đuổi ông đi à?” Ông Lương vội giải thích: “Tôi không có ý đó…” Thành thấy cha lúng túng, nói: “Ba, cứ ở đây đã, rồi tính sau.”

Bà Lan kéo ông Hùng: “Ông thông gia mệt rồi, mình về thôi, để ông nghỉ.” Thành giữ lại: “Ba mẹ ngồi chút nữa đi!” Ông Lương cũng nói: “Có phải tôi nói gì sai không? Tôi là dân quê, nói năng vụng về, mong hai người bỏ qua.” Ông Hùng cười: “Không có gì, tôi uống hơi nhiều, muốn về nghỉ. Ông cũng mệt rồi, nghỉ sớm nhé!” Dù Ngọc Anh và Thành cố giữ, ông bà Hùng vẫn quyết định về, gọi taxi để Thành không phải lái xe sau khi uống rượu.

Sau khi tiễn bố mẹ vợ, Thành và Ngọc Anh trở vào phòng khách. Cô ngồi đối diện ông Lương: “Ba, phòng ba con dọn xong rồi. Ba mệt thì về nghỉ sớm nhé.” Ông Lương gật đầu: “Ừ, ba hơi mệt, về phòng đây.” Ông bước vào phòng, khép cửa lại.

Ngọc Anh quay sang Thành: “Anh, lúc nãy em nghe ba nói muốn thuê phòng ở ngoài? Chuyện gì thế?” Thành lắc đầu: “Anh cũng không rõ. Em dỗ Bông ngủ đi, anh vào nói chuyện với ba.” Anh gõ cửa phòng cha: “Ba, con vào được không?”

“Vào đi, cửa không khóa,” giọng ông Lương vang lên. Thành bước vào, ngửi thấy mùi thuốc lá. Ông Lương ngồi trên giường, cầm điếu thuốc tự cuốn từ quê. Thành khép cửa, mở cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Ba, sau này ba hút thuốc thì mở cửa sổ nhé.” Ông Lương gật đầu: “Ừ, ba biết. Ngồi đây, ba có chuyện muốn nói.”

Thành ngồi xuống: “Ba mệt thì để mai nói cũng được.” Ông Lương xua tay: “Ba khỏe lắm. Thành, lần này ba lên chủ yếu là để gặp bé Bông…” Thành ngắt lời: “Ba, thế không muốn gặp con và Ngọc Anh à?” Ông Lương cười: “Muốn chứ, nhưng giờ gặp rồi, ba vẫn muốn về quê.”

Thành giật mình: “Sao thế ba?” Ông Lương đáp: “Ba thấy ở đây không tiện, sợ làm phiền hai đứa.” Thành hỏi: “Không tiện gì đâu ba?” Ông Lương ngập ngừng: “Hai đứa quen sống riêng, giờ có ba, nhất là Ngọc Anh, chắc sẽ không thoải mái. Ở nhà, con bé có thể mặc thoải mái, nhưng có ba, nó sẽ ngại.”

Thành bật cười: “Ba lo chuyện đó à? Ngọc Anh biết cách cư xử, cô ấy sẽ không mặc gì kỳ cục đâu. Ba cứ yên tâm ở lại!” Ông Lương thở phào: “Vậy thì tốt, ba yên tâm rồi!” Thành đứng dậy: “Ba nghỉ sớm nhé, con ra ngoài đây.” Anh khép cửa, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc. Sao cha lại lo chuyện quần áo của Ngọc Anh? Điều đó có gì lạ đâu?
Thành bước ra, thấy Ngọc Anh từ phòng bé Bông đi ra. Cô hỏi: “Anh nghĩ gì mà đứng đây?” Thành đáp: “Không có gì, Bông ngủ chưa em?” Ngọc Anh gật đầu: “Ngủ rồi. Anh tắt đèn đi, mình về phòng thôi.” Cô bước vào phòng ngủ chính, còn Thành đi tắt đèn hành lang và phòng khách trước khi theo sau.

Trong phòng, Ngọc Anh cầm áo ngủ và đồ lót, bước vào phòng tắm. Thành ngồi trước máy tính, cắm USB để làm nốt báo cáo công ty. Nhưng tâm trí anh vẫn quanh quẩn lời cha nói. Sao ông lại bận tâm đến chuyện Ngọc Anh mặc gì? Điều đó thật kỳ lạ, không giống một người cha chồng nên nghĩ.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Ngọc Anh bước ra, mặc một chiếc váy ngủ hồng phấn mỏng manh, dây mảnh ôm sát cơ thể. Làn da trắng mịn như ngọc, đôi vai tròn lẳn lộ ra dưới dây áo mỏng, và đường cong hoàn mỹ khiến cô trông như một nữ thần. Chiếc váy ngắn, thấp ngực, để lộ khe ngực sâu hút mắt, vòng ngực căng tròn nâng cao áo, làm nổi bật vẻ gợi cảm. Đôi chân dài miên man, mịn màng không tì vết, như mời gọi ánh nhìn. Mái tóc ướt được cô búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài, trắng ngần, và gương mặt thanh tú giờ đây ửng hồng, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng sau khi tắm.

Ngọc Anh thấy Thành chăm chú làm việc, không quấy rầy. Cô bước đến giường, bất giác liếc nhìn cửa phòng. Rồi cô đứng dậy, nhẹ nhàng khóa cửa lại – điều mà từ khi cưới, cô chưa từng làm. Trước đây, nhà chỉ có hai vợ chồng và bé Bông, họ không cần khóa cửa. Nhưng giờ có ông Lương, cô muốn cẩn thận hơn.

Cô nằm xuống giường, lướt điện thoại. Thành làm xong công việc lúc hơn 10 giờ đêm, vươn vai đứng dậy. Nhìn Ngọc Anh nằm nghiêng trên giường, chiếc váy ngủ trượt lên, để lộ cặp mông căng tròn trong lớp quần lót màu xanh nhạt, anh không khỏi nóng ran. Đôi chân thon dài giao nhau, cơ thể cô cong nhẹ, toát lên vẻ gợi cảm chết người. Thành luôn mê đắm vợ mình. Với anh, không người phụ nữ nào sánh được với cô – từ dáng người, nhan sắc đến khí chất.

Anh nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm sát bên cô, vòng tay qua eo, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mềm mại. Ngọc Anh khẽ cựa mình, hơi thở đều đều, như đã chìm vào giấc ngủ. Thành siết chặt vòng tay, lòng trào dâng ham muốn, nhưng anh kìm lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô

3.9 58 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
24 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
aries

Tác giả không update thêm chuyện này ạ!

Cửu Long Di Quan

Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123

Tienmanh

Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này

Tienmanh

Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐

Nuuu

Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko