Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 17/04/2025

Quyển 2. Chương 16: Cơn Bão Trong Xe

Trời đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ con đường đông đúc, những chiếc xe chen chúc nhau như một dòng sông kim loại chậm chạp trôi. Trong chiếc taxi chật hẹp, Ngọc Anh ngồi sát cửa, ánh mắt lấp lánh lo lắng, tay nắm chặt chiếc chậu rửa mặt mà nàng vừa khéo léo lấy từ tay ông Lương. Bên cạnh, ông Lương cúi đầu, hơi thở nặng nhọc, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và đau đớn. Chiếc chậu giờ nằm trong tay ông, che kín đũng quần, nơi căn bệnh quái ác đang hành hạ ông không thương tiếc. Không gian trong xe ngột ngạt, chỉ có tiếng động cơ đều đều và tiếng còi xe vang lên đâu đó ngoài kia.

Ngọc Anh nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ông Lương, nhận ra vẻ thống khổ hiện rõ trên từng nếp nhăn. Nàng cắn môi, lòng rối như tơ vò. Tình cảnh này quá đỗi ngượng ngùng, nhưng nàng không thể để mặc ông. “Ba, ba ổn chứ?” Nàng thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ để ông nghe, như sợ người tài xế phía trước sẽ bắt được chút manh mối.

Ông Lương không đáp ngay, chỉ khẽ gật đầu, đôi tay siết chặt chiếc chậu, khớp xương trắng bệch. Nhưng ánh mắt ông, lấp lánh một nỗi cầu khẩn, đã nói lên tất cả. Căn bệnh dâm dương hoắc lại phát tác đúng vào lúc tồi tệ nhất, trên một chiếc taxi giữa dòng xe kẹt cứng. Ông cố kìm nén, nhưng cơ thể không nghe lời, từng đợt đau lan tỏa từ hạ thể khiến ông run rẩy.

Ngọc Anh quay mặt ra cửa sổ, gò má nóng rực. Nàng biết rõ ông cần gì để vượt qua cơn đau, nhưng ở đây, giữa lằn ranh đạo đức và sự cấm kỵ, nàng cảm thấy mình như đứng trên một sợi dây mỏng manh. Hơi thở nàng trở nên dồn dập, ánh mắt lấp lánh xen lẫn sợ hãi và một cảm giác kích thích kỳ lạ mà nàng không dám thừa nhận. Nàng nhớ lại những lần trước, khi bàn tay nàng vô tình chạm vào cơ thể ông, cảm giác nóng bỏng ấy như thiêu đốt lý trí nàng. Nhưng giờ đây, trong không gian chật chội này, mọi chuyện càng thêm nguy hiểm.

Đột nhiên, bàn tay thô ráp của ông Lương chạm vào tay nàng, những vết chai sần sùi cọ vào làn da trắng mịn, khiến nàng giật mình. Nàng định rụt tay lại, nhưng ánh mắt ông – sâu thẳm, đau đớn và van xin – khiến nàng chùn bước. “Ngọc Anh…” Ông thì thầm, giọng khàn đặc, “Ba… ba khó chịu quá… Con… con giúp ba được không?”

Lời nói ấy như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim nàng. Ngọc Anh cắn chặt môi, ánh mắt lấp lánh, gò má đỏ rực như hoa đào nở. Nàng biết ông không cố ý, biết ông chỉ là nạn nhân của căn bệnh quái ác, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn bóp nghẹt nàng. Nàng liếc nhanh về phía tài xế – ông ta đang tập trung vào con đường phía trước, miệng lẩm bẩm gì đó về tình trạng giao thông. Chiếc chậu rửa mặt trong tay ông Lương vẫn che kín hạ thể, đủ để ngăn ánh mắt tò mò từ bất kỳ ai.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. “Ba… ở đây… không tiện…” Nàng thì thầm, giọng run run, ánh mắt lấp lánh lo lắng. Nhưng ông Lương lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. “Ngọc Anh, ba không chịu nổi nữa… Chỉ một chút thôi… giúp ba… ba xin con…”

Lời cầu xin ấy khiến trái tim nàng mềm nhũn. Nàng không thể để ông đau đớn thêm nữa. Với một quyết tâm đầy mâu thuẫn, nàng khẽ gật đầu, ánh mắt cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào ông. “Được… nhưng ba phải giữ yên, đừng để tài xế thấy…” Nàng nói, giọng nhỏ như hơi thở.

Ông Lương gật đầu lia lịa, đôi tay siết chặt chiếc chậu, nâng nó lên cao hơn một chút để tạo khoảng trống. Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt lấp lánh ngượng ngùng, từ từ đưa bàn tay trắng nõn xuống dưới chiếc chậu. Không gian chật hẹp khiến mọi cử động của nàng trở nên chậm rãi, cẩn trọng. Khi đầu ngón tay nàng chạm vào lớp vải quần của ông, nàng cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể ông, cùng với sự căng cứng đáng sợ bên dưới. Tim nàng đập thình thịch, mồ hôi lấp lánh trên trán, lăn dài xuống gò má.

Nàng ngừng lại, hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ba… ba cởi quần ra trước đi… con sẽ giúp…” Nàng thì thầm, giọng run rẩy, ánh mắt lấp lánh xen lẫn sợ hãi và một tia kích thích mà nàng không muốn thừa nhận. Ông Lương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đôi tay run run cởi dây lưng, kéo khóa quần xuống. Mọi cử động của ông đều chậm rãi, như sợ bất kỳ tiếng động nào sẽ làm lộ bí mật khủng khiếp này.

Khi ông kéo chiếc quần lót xuống, Ngọc Anh nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của ông, như thể một phần đau đớn đã được giải phóng. Nàng không dám nhìn, chỉ cúi đầu, ánh mắt tập trung vào chiếc chậu trong tay ông, như thể nó là bức tường cuối cùng ngăn cách nàng với tội lỗi. “Ngọc Anh… con… con làm đi…” Ông thì thầm, giọng khàn đặc, mang theo cả sự xấu hổ lẫn khao khát.

Ngọc Anh cắn chặt môi, bàn tay run run luồn xuống dưới chiếc chậu. Khi đầu ngón tay nàng chạm vào vật thể nóng bỏng, cứng rắn ấy, nàng gần như muốn rụt tay lại. Nó to lớn hơn nàng tưởng, nóng hổi như thiêu đốt da thịt nàng. Nàng nhắm mắt, cố gắng tập trung vào việc giúp ông vượt qua cơn đau, nhưng cảm giác ấy – sự cấm kỵ, sự nguy hiểm – khiến toàn thân nàng run rẩy. Nàng bắt đầu cử động tay, chậm rãi, nhẹ nhàng, từng nhịp đều cẩn thận như sợ làm vỡ một thứ gì đó mong manh.

Ông Lương thở hắt ra, khuôn mặt dần giãn ra, sự thống khổ nhường chỗ cho một cảm giác dễ chịu. Nhưng ánh mắt ông vẫn lấp lánh, vừa biết ơn vừa xấu hổ. Ông nghiêng đầu, nhìn Ngọc Anh, nhận ra gò má nàng đỏ rực, đôi môi mím chặt, ánh mắt cúi thấp như trốn tránh mọi thứ. Bộ ngực nàng phập phồng theo nhịp thở dồn dập, chiếc áo sơ mi bó sát làm nổi bật đường cong hoàn mỹ, khiến ông bất giác nuốt nước bọt, lòng lại dâng lên một tia dục vọng mà ông cố kìm nén.

“Ngọc Anh… con… con thật tốt…” Ông thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng đủ để khiến Ngọc Anh giật mình. Nàng không đáp, chỉ tiếp tục cử động tay, mỗi nhịp đều chậm rãi, đều đặn, như một vũ điệu cấm kỵ trong bóng tối. Mồ hôi lấp lánh trên trán nàng, chảy xuống cổ, lăn vào khe ngực, làm nổi bật làn da trắng mịn dưới ánh đèn mờ ảo trong xe.

Không gian chật hẹp của chiếc taxi như một nhà tù, giam giữ cả hai trong sự im lặng đầy căng thẳng. Tiếng động cơ, tiếng còi xe, tiếng lẩm bẩm của tài xế – tất cả đều trở thành phông nền cho khoảnh khắc nguy hiểm này. Ngọc Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, không chỉ vì sự ngượng ngùng, mà còn vì một cảm giác kích thích mà nàng không dám thừa nhận. Mỗi lần bàn tay nàng lướt qua, cảm nhận sự căng cứng ấy, trái tim nàng lại đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Nàng tự nhủ rằng mình chỉ đang giúp ông, rằng đây là điều cần thiết, nhưng sâu trong tâm trí, một giọng nói nhỏ bé đang thì thầm điều gì đó mà nàng không dám nghe.

Đột nhiên, chiếc xe lắc nhẹ, dòng xe phía trước bắt đầu di chuyển. Ngọc Anh giật mình, ánh mắt lấp lánh hoảng loạn. “Ba… sắp đến rồi… con phải dừng lại…” Nàng thì thầm, giọng run run. Ông Lương gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn lấp lánh một tia tiếc nuối. Nàng rút tay ra, cảm giác nóng bỏng vẫn lưu lại trên đầu ngón tay, như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Nàng vội vã lau tay vào váy, ánh mắt cúi thấp, không dám nhìn ông.

Ông Lương nhanh chóng kéo quần lên, cài khóa, buộc dây lưng, mọi cử động đều nhanh gọn, như thể ông đã quen với việc này. Chiếc chậu vẫn được ông giữ chặt, che kín hạ thể, như một lá chắn cuối cùng bảo vệ cả hai khỏi ánh mắt tò mò. Khi chiếc taxi dừng lại trước cổng tiểu khu, Ngọc Anh thở phào, nhưng trái tim nàng vẫn đập thình thịch, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Nàng mở cửa xe, bước xuống, ánh mắt lấp lánh, gò má vẫn đỏ rực. Ông Lương theo sau, vẫn ôm chặt chiếc chậu, dáng đi khom khom như người đau bụng. Ngọc Anh liếc ông, ánh mắt thoáng một tia tinh nghịch, nhưng nhanh chóng quay đi, sợ ông sẽ nhận ra cảm xúc thật của mình. “Ba, đi thôi…” Nàng nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng mang theo một chút kiên quyết.

Nàng khoác tay ông, không phải như một người tình, mà như một người con dâu chu đáo, dìu cha chồng về nhà. Những người trong tiểu khu nhìn thấy, chỉ mỉm cười, nghĩ rằng nàng thật hiếu thảo. Không ai biết, trong khoảnh khắc vừa rồi, giữa họ đã diễn ra một bí mật không thể nói ra. Ông Lương cúi đầu, ánh mắt lấp lánh, vừa biết ơn vừa xấu hổ, còn Ngọc Anh bước đi, mỗi bước chân đều nặng nề, như mang theo cả một cơn bão trong lòng.

3.9 58 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
24 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
aries

Tác giả không update thêm chuyện này ạ!

Cửu Long Di Quan

Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123

Tienmanh

Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này

Tienmanh

Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐

Nuuu

Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko