Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 17/04/2025

Tiếp nha các bác, vừa dịch cho các bác đọc vừa phải làm việc hơi đuối các bác ạ.

Quyển 2. Chương 19: Cơn Giận Dữ Của Ngọc Anh

Sáng hôm ấy, trong căn bếp nhỏ của gia đình ông Hùng và bà Lan ở Sài Gòn, không khí ấm áp bởi mùi thơm của món phở bò đang sôi sùng sục trên bếp. Bà Lan, mẹ của Ngọc Anh, vừa khéo léo thái hành lá, vừa trò chuyện rôm rả với ông Lương, ba chồng của Ngọc Anh. Ngọc Anh, người phụ nữ trẻ với thân hình mềm mại, đường cong đầy đặn, đang đứng bên cạnh mẹ, đôi tay thon dài thoăn thoắt nhặt rau thơm. Mái tóc đen óng ánh của cô buông xõa, khẽ đung đưa mỗi khi cô nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, nơi làn da mịn màng ánh lên như tơ lụa dưới ánh nắng buổi sớm. Đôi môi hồng căng mọng của cô khẽ mím lại, như đang che giấu một nụ cười bí ẩn, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không khỏi xao xuyến.

Gần mười một giờ trưa, điện thoại của Ngọc Anh rung lên. Là Thành, chồng cô, gọi đến. Giọng anh nhẹ nhõm qua đầu dây: “Mình ơi, ba với em sắp tới rồi nha. Chuẩn bị cơm nước đi là vừa.” Ngọc Anh mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tự hào. Cô biết mình đã thuyết phục được ông Lương, người ba chồng vốn bảo thủ, để cùng cô đến nhà ba mẹ ruột. Cô quay sang mẹ, giọng rạng rỡ: “Má ơi, ba chồng con với Thành sắp tới rồi. Má cứ yên tâm, con lo được hết!” Bà Lan nghe vậy, nụ cười nở rộ trên gương mặt phúc hậu, gật đầu hài lòng. Dù ông Hùng, ba của Ngọc Anh, mới xuất viện, bà vẫn muốn buổi gặp gỡ này thật chu đáo, bởi đây là lần đầu tiên ông Lương ghé thăm nhà thông gia.

Trên chiếc taxi băng qua những con đường tấp nập của Sài Gòn, Ngọc Anh ngồi ở ghế trước, thân hình cô uyển chuyển trong chiếc áo dài bó sát, tôn lên vòng eo thon gọn và cặp mông tròn trịa. Mỗi lần cô xoay người, chiếc áo khẽ ôm lấy cơ thể, làm nổi bật những đường cong gợi cảm, khiến tài xế taxi không khỏi liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Ông Lương ngồi ở ghế sau, ánh mắt ông thoáng ngượng ngùng khi nhìn con dâu. Khi xe chạy ngang một cửa hàng quần áo trên đường Lê Lợi, Ngọc Anh bỗng lên tiếng, giọng trong trẻo nhưng kiên quyết: “Anh tài xế, dừng xe giùm em một chút.” Cô quay lại nhìn ông Lương, đôi môi cong lên đầy ý tứ: “Ba, mình xuống xe nha.”

Ông Lương ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Ngọc Anh đã thanh toán tiền xe và bước xuống, đôi giày cao gót gõ nhịp trên vỉa hè, từng bước đi uyển chuyển như một vũ điệu. Ông vội vàng chạy theo, giọng ngập ngừng: “Ngọc Anh, nhà má con ở đây hả con?”

Ngọc Anh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh như mặt hồ dưới nắng: “Dạ không, ba. Nhà má con đâu có gần đây.” Cô bước thẳng vào cửa hàng quần áo, không để ông kịp hỏi thêm. Ông Lương lật đật chạy theo, vừa đi vừa thắc mắc: “Vậy mình xuống đây làm gì, con?”

Ngọc Anh quay lại, đôi mắt cô sáng rực, như muốn xuyên thấu tâm can ông: “Ba, con dẫn ba đi mua vài bộ đồ mới. Ba mặc đồ cũ hoài, tới nhà má con mà không tươm tất thì con biết ăn nói sao?” Giọng cô vừa dịu dàng vừa mang chút trêu đùa, khiến ông Lương đỏ mặt, chỉ biết gật gù theo sau.

Bên trong cửa hàng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên những dãy quần áo treo ngay ngắn. Ngọc Anh lướt qua từng kệ, đôi tay mềm mại lướt trên vải vóc, thỉnh thoảng dừng lại để chọn một chiếc áo. Cô cầm lên một chiếc áo thun màu xám khói, không tay, cổ tròn, rồi áp thử lên người ông Lương. Động tác của cô chậm rãi, đầy ý tứ, như thể đang chăm chút từng chi tiết. “Ba, cái này đẹp nè. Ba vào phòng thử đi, coi có vừa không.” Giọng cô ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một tia tinh nghịch.

Ông Lương lúng túng, đôi tay gầy gò mân mê chiếc áo: “Ba… ba sáu mươi rồi, mặc áo này được không con?” Ông vốn quen mặc áo sơ mi cũ kỹ, chưa bao giờ nghĩ đến việc diện áo thun trẻ trung.

Ngọc Anh bật cười, tiếng cười trong veo như chuông bạc: “Trời ơi, ba, giờ thời đại nào rồi! Ông bảy tám mươi còn mặc áo hoa hòe nữa kìa. Ba cứ thử đi, con đảm bảo ba mặc đẹp lắm!” Cô nghiêng đầu, mái tóc khẽ rơi xuống vai, để lộ đường cong hoàn mỹ của chiếc cổ và bờ vai trần, khiến ông Lương không khỏi ngượng ngùng quay mặt đi.

Ông đành cầm áo vào phòng thử, trong khi Ngọc Anh tiếp tục chọn thêm vài chiếc áo thun và quần tây. Mỗi lần cô nâng một món đồ lên, ánh mắt cô như đang đo đạc, không chỉ là chọn quần áo, mà như đang hình dung ông Lương trong bộ dạng mới – một người đàn ông mà cô đang âm thầm biến đổi theo ý mình. Khi ông bước ra, chiếc áo thun ôm lấy cơ thể, làm nổi bật dáng người vẫn còn rắn rỏi dù tuổi đã cao. Ngọc Anh nhìn ông, đôi môi cong lên đầy hài lòng: “Ba, đẹp lắm! Con nói đúng mà!”

Từ cửa hàng quần áo, Ngọc Anh và ông Lương bắt một chiếc taxi khác để đến nhà ông Hùng và bà Lan ở quận 7. Khi họ đến, ông Hùng đã ra đón, gương mặt ông rạng rỡ dù sức khỏe còn yếu. Ông kéo ông Lương vào phòng khách, hai người đàn ông lớn tuổi bắt đầu trò chuyện rôm rả, như thể đã quen thân từ lâu. Trong khi đó, Ngọc Anh lặng lẽ bước vào bếp, nơi bà Lan vẫn đang tất bật chuẩn bị bữa trưa.

Nhìn thấy Ngọc Anh, Thành, người chồng của cô, không khỏi ngẩn ngơ. Cô vừa bước vào, ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi má hồng hào và đôi môi mọng nước. Chiếc áo dài cô mặc khẽ ôm lấy cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn. Thành cảm nhận một luồng cảm xúc lẫn lộn – vừa tự hào vì có người vợ đẹp, vừa thoáng ghen tuông khi nghĩ đến ánh mắt của ông Lương nhìn cô. Anh bước đến gần, giọng trêu đùa: “Mình ơi, cực khổ quá ha. Ba tới được là nhờ em hết đó.”

Ngọc Anh khẽ liếc anh, ánh mắt cô vừa ngượng ngùng vừa tinh nghịch: “Thôi, anh đừng nói nữa. Em đi phụ má đây.” Cô quay đi, mái tóc khẽ tung bay, để lại một mùi hương ngọt ngào khiến Thành không khỏi bâng khuâng.

Bữa trưa được dọn lên bàn ăn trong không khí vui vẻ. Ông Hùng và ông Lương ngồi đối diện nhau, trò chuyện về những ngày xưa cũ. Bà Lan, vốn không thích rượu, hôm nay lại phá lệ mời ông Lương uống một chút: “Anh Lương, lần đầu anh tới nhà, uống một ly cho vui đi anh.” Nhưng ông Lương từ chối, giọng ông điềm đạm: “Thôi, tôi cai rượu mấy ngày rồi, giờ cũng chẳng thèm nữa.”

Ngọc Anh, ngồi bên cạnh, khẽ lên tiếng, giọng cô ngọt ngào nhưng đầy thuyết phục: “Ba, lần đầu tới nhà, ba uống một chút đi, cho vui cửa vui nhà.” Cô nghiêng người, đôi môi cong lên, ánh mắt long lanh nhìn ông Lương, như thể đang thách thức ông từ chối.

Thật kỳ lạ, chỉ một câu nói của Ngọc Anh, ông Lương bỗng gật đầu: “Thôi được, uống một ly thôi.” Ông Hùng cười lớn, rót đầy một ly rượu đế cho ông Lương, còn mình thì chỉ uống nước lọc để giữ sức khỏe.

Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười nói rộn ràng. Sau đó, vì Ngọc Anh và Thành chỉ xin nghỉ buổi sáng, cả hai cùng ông Lương rời nhà ông Hùng để về. Thành lái xe đưa ông Lương về căn nhà ở quận 4, rồi đưa Ngọc Anh đến công ty cô ở trung tâm thành phố trước khi anh quay về văn phòng của mình.

Đến khoảng hai giờ chiều, khi công việc tạm lắng, Thành nhắn tin cho Ngọc Anh: “Mình ơi, hôm nay cực khổ em quá. À, hồi trưa em đưa ba về nhà rồi đúng không?”

Ngọc Anh trả lời ngay, giọng đùa cợt: “Thì đưa về nhà chứ đưa đi đâu? Bộ anh tưởng em đưa ba đi nhà nghỉ hả?” Tin nhắn của cô khiến Thành bật cười, nhưng trong lòng anh lại thoáng một cảm giác kỳ lạ. Anh nhắn lại, nửa đùa nửa thật: “Haha, nếu em với ba đi nhà nghỉ, anh cũng đâu có ý kiến gì đâu!”

Ngọc Anh đáp ngay: “Xí, nói bậy! Thôi, em làm việc đây, không giỡn nữa.” Nhưng Thành vẫn không dừng, anh nhắn tiếp: “Mà này, hồi trưa ba có… sờ em không?”

Chỉ hai từ ngắn gọn từ Ngọc Anh: “Không có!”

Thành đọc tin nhắn, lòng bỗng chùng xuống. Anh không hiểu sao mình lại thất vọng. Chẳng lẽ anh mong điều đó xảy ra? Anh lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ rối rắm.

Trong khi đó, tại văn phòng của mình, Ngọc Anh vừa trả lời tin nhắn của Thành thì nhận được một tin nhắn từ ông Lương: “Ngọc Anh, ba có chuyện muốn hỏi con. Con rảnh không?”

Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhắn lại: “Dạ, con rảnh. Ba hỏi gì ạ?”

Mấy phút sau, ông Lương mới trả lời, giọng văn chậm rãi như thể ông đang đắn đo từng chữ: “Hồi trưa, con nói với ba một câu mà ba nghĩ hoài không ra. Con nói nếu ba còn nói gì nữa, con sẽ buồn lắm. Ba không hiểu tại sao con lại nói vậy. Con giải thích cho ba được không?”

Ngọc Anh đọc tin nhắn, không khỏi bật cười. Cô nhớ lại lúc ở nhà ông Lương, khi cô giúp ông giải tỏa cơn “bệnh” kỳ lạ của ông. Để kích thích ông, cô đã cởi hết quần áo, đứng trần truồng trước mặt ông, cơ thể cô lấp lánh dưới ánh đèn, từng đường cong hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Vậy mà ông lại nói chỉ nhìn thấy mờ mờ, như thể cơ thể cô chẳng để lại ấn tượng gì. Điều đó khiến cô vừa giận vừa tủi, như thể cô đã tự mình hạ thấp bản thân mà không được công nhận.

Cô nhắn lại, giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết: “Ba, ba đừng nghĩ nhiều. Con chỉ nói vậy thôi. Thôi, con bận rồi, không nói nữa nha.” Sau đó, ông Lương không nhắn thêm gì nữa.

Chiều tà, Ngọc Anh vẫn chìm trong những suy nghĩ miên man. Cô nhớ lại khoảnh khắc trong phòng ông Lương, khi bàn tay cô chậm rãi vuốt ve dương vật của ông, cảm nhận nó cương cứng trong lòng bàn tay. Cô nhớ ánh mắt ông, vừa ngượng ngùng vừa khao khát, khi cô cởi từng món đồ trên người, để lộ bầu ngực căng tròn, núm vú hồng hào, và vùng âm đạo mịn màng, nơi từng sợi lông được chăm chút kỹ lưỡng. Cô nhớ cái cách cơ thể mình nóng lên, từng giọt mồ hôi lăn dài trên làn da, khi cô đứng đó, trần truồng, trước người đàn ông lớn tuổi nhưng đầy sức hút ấy. Cảm giác kích thích xen lẫn xấu hổ khiến cô không thể bình tâm.

Tối đó, khi Thành lái xe đến đón cô, rồi cả hai cùng đến nhà trẻ đón bé Bông, Ngọc Anh lặng lẽ hơn thường lệ. Trong bữa tối, cô chỉ cúi đầu ăn, không nói gì nhiều. Đến khi bé Bông đã ngủ say, cô và Thành nằm trên giường, cô quay lưng về phía anh, như muốn tránh né.

Thành lo lắng, giọng anh dịu dàng: “Mình ơi, em sao vậy? Không vui hả?”

Ngọc Anh không trả lời, chỉ nằm im, hơi thở cô nặng nề như đang kìm nén điều gì.

“Là vì ba anh đúng không?” Thành tiếp tục. “Anh biết em chịu nhiều thiệt thòi. Anh xin lỗi, mình ơi.”

Ngọc Anh vẫn im lặng, nhưng trong lòng cô, cơn giận không phải vì ông Lương, mà vì chính Thành. Cô nhớ đến chiếc vòng cổ kim cương trị giá gần sáu mươi triệu mà ông Lương tặng cô, một món quà xa xỉ mà Thành chưa từng nghĩ đến. Cô so sánh, và thấy chồng mình thua xa ba chồng trong sự quan tâm dành cho cô. Càng nghĩ, cô càng giận, nhưng cô không muốn nói ra, sợ anh nghĩ mình nhỏ nhen.

Thành vẫn cố gặng hỏi, nhưng Ngọc Anh chỉ đáp cộc lốc: “Ngủ đi, em không muốn nói.” Cô kéo chăn trùm kín đầu, để lại Thành với những câu hỏi không lời đáp.

3.9 58 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
24 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
aries

Tác giả không update thêm chuyện này ạ!

Cửu Long Di Quan

Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123

Tienmanh

Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này

Tienmanh

Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐

Nuuu

Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko