Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Lấy chồng lấy cả ba chồng (bản viết lại 2025) – Update Quyển 2 Chương 30
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Danh Mục: Hiếp Dâm, Loạn Luân, Ông Già, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bố chồng, bố chồng nàng dâu, con dâu, Loan.luan
Ngày Cập Nhật : 17/04/2025
Quyển 2. Chương 26: Thỏa Mãn Ngọc Anh
Trong căn phòng ngủ nhỏ của ông Lương, ánh sáng từ chiếc đèn đầu giường tỏa ra một thứ ánh vàng nhạt, mờ ảo, phủ lên cơ thể trần truồng của Ngọc Anh một lớp ánh sáng gợi dục, khiến làn da trắng muốt của nàng lấp lánh như ngọc trai dưới ánh trăng. Chiếc giường gỗ cũ kỹ kêu kẽo kẹt theo từng nhịp đẩy của ông Lương, hòa quyện với tiếng rên khẽ đầy dâm đãng của Ngọc Anh. Nàng nằm ngửa, đôi tay thon dài, mịn màng như ngọc run rẩy, một tay siết chặt ga giường, những ngón tay thon dài bấu chặt như đang cố níu giữ chút lý trí còn sót lại, tay kia khẽ đặt trên bụng, cảm nhận dương vật to lớn của ông đang ra vào âm đạo nàng. Làn da nàng mịn màng như tơ lụa, từng đường cong hoàn mỹ hiện lên rõ nét – từ bầu ngực đầy đặn, núm vú hồng hào cương cứng như hai viên hồng ngọc quý giá, lấp lánh dưới ánh sáng, đến vòng eo thon nhỏ mịn màng, và cặp mông tròn trịa, săn chắc, như được tạc từ ngọc bích. Mái tóc đen óng ánh xõa tung trên gối, vài lọn tóc bướng bỉnh rơi xuống má, làm nổi bật gương mặt tinh xảo, đôi môi hồng mọng khẽ hé mở, ánh mắt long lanh như mặt hồ dưới nắng, vừa ngượng ngùng vừa khao khát mãnh liệt.
Ngọc Anh nhìn ông Lương, ánh mắt nàng lấp lánh, đầy tò mò khi nghe ông ngượng ngùng trả lời. Gương mặt khắc khổ của ông đỏ lên, những nếp nhăn hằn sâu như đang cố che giấu sự lúng túng. “Chính là… khiêng hai chân má Thành lên vai ba đó…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy ngượng ngùng. Ông vội vàng nói tiếp, như sợ nàng sẽ cười ông, “Ngọc Anh… con đừng cười ba nghen… tụi ba ở quê… đàn ông đàn bà đều làm kiểu này thôi…”
Ngọc Anh cắn môi, đôi môi hồng mọng khẽ run, ánh mắt nàng lấp lánh. Gương mặt nàng ửng hồng, không chỉ vì sự ngượng ngùng mà còn vì sự kích thích mãnh liệt khi nghe ông nói về chuyện nhạy cảm này. Nàng nghĩ thầm, làm sao nàng lại có thể trò chuyện với cha chồng về những điều cấm kỵ như thế? Ý nghĩ ấy khiến âm đạo nàng co bóp, ôm chặt lấy dương vật của ông, dâm thủy chảy dài, thấm ướt cả cặp mông tròn trịa của nàng. “Ba… hồi đó… ba với má Thành hay làm hai kiểu này hả?” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy khao khát, như đang cố kéo dài cuộc trò chuyện đầy cấm kỵ này.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực, dù vẫn còn chút lúng túng. “Ờ… chỉ có hai kiểu thôi…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy tự trách. Ông ngừng một chút, rồi nói tiếp, “Ba nghe nói… tụi con ở thành phố… biết chơi lắm… kiểu cách nhiều lắm…” Ông nói mà quên cả đẩy hông, dương vật to lớn của ông nằm yên trong âm đạo ướt át của nàng, như đang chờ đợi phản ứng của nàng.
Ngọc Anh rên khẽ, ánh mắt nàng mê ly. Nàng cảm nhận rõ dương vật của ông lấp đầy nàng, nhưng sự tĩnh lặng khiến âm đạo nàng ngứa ngáy, như đang kêu gọi ông tiếp tục. “Ba… ba động đi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy dâm đãng. Gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn ông. Nàng ngừng một chút, rồi hỏi tiếp, “Ba… ba nghe ai nói tụi con ở thành phố biết chơi đâu?” Nàng cắn môi, đôi môi hồng mọng khẽ run, như đang cố che giấu sự ngượng ngùng.
Ông Lương bắt đầu đẩy chậm lại, từng nhịp nhẹ nhàng, sâu sắc, khiến nàng rên khẽ, cơ thể nàng cong lên, như đang đón nhận ông. “Ờ… ở quê ba… có cái cây đa lớn… lúc rảnh, dân làng hay ngồi đó tán gẫu… Có ông Lý… ổng nói chuyện hay lắm… ba nghe ổng kể hết đó…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy ngượng ngùng. Ông cảm nhận sự ướt át và nóng bỏng của nàng, từng nhịp đẩy của ông như đang đưa cả hai vào một thế giới chỉ có khoái lạc.
Ngọc Anh bật cười, tiếng cười của nàng như chuông bạc, vang lên trong căn phòng mờ ảo. “Hihi… ba… tụi ba ở quê… tán gẫu ghê thiệt ha…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy dâm đãng. Nàng cảm nhận dương vật của ông chậm rãi ra vào, từng nhịp đẩy nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, khiến nàng chìm vào cơn mê khoái lạc. Âm đạo của nàng co bóp, ôm chặt lấy dương vật của ông, dâm thủy chảy dài, lấp lánh dưới ánh sáng.
Ông Lương mỉm cười, ánh mắt ông đỏ rực. “Ngọc Anh… con không biết đâu… quê ba vui lắm… không khí trong lành… sau làng có núi lớn… dân làng thì thật thà, sống hòa thuận… không như thành phố… tới đây lâu rồi… mà ba còn chưa biết mặt người đối diện nhà mình…” Ông thao thao bất tuyệt, giọng ông lạc đi, đầy hoài niệm. Ông đẩy chậm hơn, như đang hồi tưởng, dù dương vật của ông vẫn lấp đầy âm đạo nàng.
Ngọc Anh nhìn ông, ánh mắt nàng lấp lánh. Nàng đưa tay, khẽ vỗ vào bàn tay thô ráp của ông, đang xoa nắn bầu ngực căng tròn của nàng. “Ba… nhẹ chút… đau con…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng ngừng một chút, rồi nói tiếp, “Ba… quê ba vui vậy… con… con muốn tới đó coi thử quá…” Nàng cảm nhận núm vú hồng hào cương cứng đau nhức dưới bàn tay ông, nhưng sự khoái cảm từ âm đạo khiến nàng không thể dừng lại.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông sáng rực. Ông nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực nàng, cố không làm nàng đau. “Ngọc Anh… con chưa tới quê ba bao giờ… hay là Tết này… con với Thành về quê ba chơi đi… vui lắm đó…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy hào hứng. Ông cảm nhận sự mềm mại, ấm áp của bầu ngực nàng, và ý nghĩ ấy khiến trái tim ông đập thình thịch.
Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt nàng lấp lánh. “Dạ… con… con phải bàn với Thành đã…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng tưởng tượng cảnh mình về quê ông, nơi có cây đa lớn, núi đồi xanh mướt, và ý nghĩ ấy khiến nàng mỉm cười nhẹ, dù cơ thể nàng vẫn run rẩy vì khoái cảm.
Ông Lương nhìn nàng, ánh mắt ông đỏ rực. Ông ngừng một chút, rồi hỏi, “Ngọc Anh… con với Thành… chắc làm nhiều kiểu lắm ha?” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy tò mò. Ông đẩy chậm hơn, như sợ làm nàng mất tập trung, dù dương vật của ông vẫn cứng rắn, lấp đầy âm đạo nàng.
Ngọc Anh giật mình, gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn ông. Nàng cắn môi, đôi môi hồng mọng khẽ run, như đang cố che giấu sự ngượng ngùng. Nàng là một tiến sĩ, luôn giữ vẻ ngoài đoan trang, bảo thủ, nên với Thành, nàng chỉ làm vài kiểu cơ bản. Những kiểu khác khiến nàng thấy mắc cỡ, không dám thử. “Dạ… tụi con… cũng không có nhiều kiểu đâu… chỉ… chỉ giống như vầy thôi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy dâm đãng. Nàng không hiểu sao mình lại nói ra những bí mật thầm kín này với ông, nhưng dương vật to lớn của ông, đang lấp đầy âm đạo nàng, khiến nàng không thể giấu giếm.
Ông Lương nghe nàng nói, ánh mắt ông sáng rực. “Thiệt hả Ngọc Anh?” Ông hỏi, giọng ông lạc đi, đầy kích thích. Ông cảm nhận âm đạo của nàng co bóp, ôm chặt lấy dương vật của ông, và ý nghĩ ấy khiến trái tim ông đập thình thịch.
Ngọc Anh gật đầu, ánh mắt nàng lấp lánh. “Dạ… thiệt mà… con… con là tiến sĩ… mấy kiểu mắc cỡ… con làm không nổi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng cảm nhận dương vật của ông chậm rãi ra vào, và sự chân thật của khoảnh khắc này khiến nàng không thể nói dối.
Ông Lương mỉm cười, ánh mắt ông đỏ rực. “Vậy hả… Ngọc Anh… giờ ba… ba khiêng chân con lên vai… chơi thử nghen?” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy khao khát. Ông nhìn nàng, ánh mắt ông lấp lánh, như đang cầu xin sự đồng ý của nàng.
Ngọc Anh giật mình, gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn ông. “Ba… không được… kiểu đó… mắc cỡ lắm…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng nghĩ đến việc đôi chân trắng muốt của mình bị ông khiêng lên vai, âm đạo ướt át phơi bày hoàn toàn trước mắt ông, và ý nghĩ ấy khiến nàng run rẩy vì xấu hổ. Thành từng đề nghị kiểu đó, nhưng nàng luôn từ chối, vậy làm sao nàng có thể đồng ý với ông Lương?
Ông Lương nhìn nàng, ánh mắt ông thoáng thất vọng. “Ngọc Anh… sao không được… ở quê ba… ai cũng làm kiểu này… sướng lắm đó…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy thuyết phục. Ông đẩy chậm hơn, như đang cố thuyết phục nàng, dù dương vật của ông vẫn lấp đầy âm đạo nàng.
Ngọc Anh cắn môi, đôi môi hồng mọng khẽ run, ánh mắt nàng lấp lánh. “Ba… thiệt không được… mắc cỡ lắm…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy kiên quyết. Nàng cảm nhận dương vật của ông chậm rãi ra vào, và sự ngượng ngùng khiến nàng không thể đồng ý.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực. “Thôi được… vậy giờ ba cho con thêm một lần cao trào nữa nghen…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy kích thích. Ông buông bầu ngực căng tròn của nàng, đưa đôi tay thô ráp, đầy vết chai xuống đùi nàng, tách đôi chân trắng muốt của nàng ra hết cỡ. Hai chân nàng nâng lên, treo lơ lửng hai bên, để lộ âm đạo ướt át, lấp lánh dâm thủy, như đang mời gọi ông. Ông bắt đầu đẩy mạnh, từng nhịp đẩy mạnh mẽ, sâu sắc, khiến nàng rên lớn, cơ thể nàng cong lên, như đang đón nhận ông.
“A… a… a…” Ngọc Anh rên lớn, ánh mắt nàng mê ly. Âm đạo của nàng bị dương vật to lớn của ông lấp đầy, từng nhịp đẩy mạnh mẽ, sâu sắc, khiến nàng chìm vào cơn mê khoái lạc. Dâm thủy của nàng chảy dài, lấp lánh dưới ánh sáng, thấm ướt cả ga giường, tạo nên một mảng ướt át đầy tội lỗi. Những âm thanh phạch phạch vang lên, hòa quyện với tiếng rên dâm đãng của nàng và hơi thở dồn dập của ông, như một bản nhạc cấm kỵ đầy kích thích.
“A… trời ơi… sướng… sướng quá… ba… nhẹ chút… lại chạm tử cung con rồi… ba… ba giỏi quá…” Ngọc Anh thì thầm, giọng nàng lạc đi, đầy dâm đãng. Nàng cảm nhận quy đầu to lớn của ông chạm đến tử cung nàng, một cảm giác vừa đau nhức vừa khoái lạc lan tỏa khắp cơ thể. Bầu ngực căng tròn của nàng rung lên theo từng nhịp đẩy, núm vú hồng hào cương cứng như đang kêu gọi ông chạm vào. Nàng đưa tay, vuốt nhẹ trán ông, lau đi những giọt mồ hôi lăn dài, ánh mắt nàng lấp lánh khi nhìn ông. “Ba… ba mệt không?” Nàng hỏi, giọng nàng run rẩy, đầy quan tâm.
Ông Lương thở hổn hển, ánh mắt ông đỏ rực. “Không mệt… chỉ cần con sướng… ba… ba mệt chết cũng đáng…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy khao khát. Ông đẩy mạnh hơn, từng nhịp đẩy sâu sắc, khiến nàng rên lớn, cơ thể nàng run lên.
Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt nàng lấp lánh. “Ba… ba nói gì kỳ vậy… ba mệt chết… con… con biết làm sao…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng nhận ra mình vừa lỡ lời, gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn ông, như đang cố che giấu sự ngượng ngùng.
Ông Lương giật mình, ánh mắt ông sáng rực. “Ngọc Anh… con nói gì? Nói lại coi…” Ông hỏi, giọng ông lạc đi, đầy kích thích. Ông đẩy chậm lại, như muốn nàng lặp lại, dù dương vật của ông vẫn lấp đầy âm đạo nàng.
Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt nàng lấp lánh. “Không… con… không nói gì hết…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng cảm nhận dương vật của ông chậm rãi ra vào, và sự ngượng ngùng khiến nàng không dám nói lại.
Ông Lương nhìn nàng, ánh mắt ông thoáng thất vọng. Ông đẩy chậm hơn, như đang mất tập trung, khiến nàng rên khẽ, ánh mắt nàng mê ly. “Ba… ba… nhanh lên… động đi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy khao khát. Nàng cảm nhận âm đạo của mình ngứa ngáy, như đang kêu gọi ông tiếp tục.
Ông Lương giật mình, ánh mắt ông đỏ rực. Ông đẩy nhanh hơn, từng nhịp đẩy mạnh mẽ, sâu sắc, khiến nàng rên lớn, cơ thể nàng cong lên, như đang đón nhận ông. “A… trời ơi… sướng… ba… nhanh nữa… đúng rồi… sướng quá…” Nàng thì thầm, giọng nàng lạc đi, đầy dâm đãng. Âm đạo của nàng co bóp, ôm chặt lấy dương vật của ông, dâm thủy chảy dài, lấp lánh dưới ánh sáng.
Ông Lương đẩy nhanh hơn, từng nhịp đẩy của ông mạnh mẽ, sâu sắc, khiến nàng rên lớn, cơ thể nàng run lên. Ông cảm nhận bụng mình nóng ran, một cảm giác muốn xuất tinh trào dâng. “Ngọc Anh… con ráng chút… ba… ba sắp ra… mình cùng ra nghen…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy khao khát. Ông đẩy nhanh nhất có thể, từng nhịp đẩy mạnh mẽ, sâu sắc, khiến nàng rên lớn, cơ thể nàng cong lên.
“A… không được… con… con ra…” Ngọc Anh hét lên, giọng nàng lạc đi, đầy dâm đãng. Âm đạo của nàng co bóp mãnh liệt, một dòng dâm thủy nóng bỏng phun ra, lấp đầy nơi dương vật của ông đang nằm.
Ông Lương rên lớn, ánh mắt ông đỏ rực. “Ba… ba cũng ra…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy khao khát. Cơ thể ông run lên dữ dội, từng đợt tinh dịch nóng bỏng bắn ra, lấp đầy âm đạo nàng, khiến nàng rên lớn, cơ thể nàng cong lên, như đang đón nhận ông. Ông xuất tinh liên tục, dòng tinh dịch nóng bỏng chảy vào nàng suốt hai mươi giây, khiến nàng chìm vào cơn mê khoái lạc, như đang lơ lửng giữa thiên đường.
Cả hai chìm vào cao trào, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi lăn dài trên má, xuống chiếc cổ thon dài, rơi xuống bầu ngực căng tròn. Ngọc Anh run rẩy, ánh mắt nàng mê ly, cơ thể nàng cong lên, như đang tận hưởng dư âm của cơn mê khoái lạc. Ông Lương thở hổn hển, cơ thể ông rung lên vài lần, rồi dần yên lặng, ánh mắt ông lấp lánh khi nhìn nàng.
Họ nằm yên ba, bốn phút, hơi thở dần ổn định, lý trí trở lại. Ngọc Anh giật mình, ánh mắt nàng lấp lánh khi nhìn ông. Nàng cảm nhận dương vật của ông vẫn trong âm đạo mình, và dòng tinh dịch nóng bỏng của ông khiến nàng run rẩy. Nàng nhớ ra hôm nay là ngày an toàn, và điều đó khiến nàng thở phào, dù gương mặt nàng ửng hồng vì ngượng ngùng. “Ba… ba rút ra đi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực. Ông chậm rãi rút dương vật ra, một âm thanh “bộp” vang lên, khiến nàng run rẩy. Âm đạo nàng mở rộng, dòng tinh dịch trắng đục chảy ra, lấp lánh dưới ánh sáng, từ âm đạo xuống đáy chậu, qua hậu môn, rồi rơi xuống ga giường, tạo nên một mảng ướt át đầy tội lỗi. Ông nhìn cảnh ấy, ánh mắt ông sáng rực, như đang chiêm ngưỡng chiến tích của mình.
Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt nàng lấp lánh. “Ba… ba ra ngoài lấy đồ cho con đi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng kéo ga giường, che cơ thể trắng muốt của mình, không muốn đứng dậy trước mặt ông. Gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn ông, như đang cầu xin ông.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực. Ông đứng dậy, cơ thể ngăm đen trần truồng bước ra phòng khách, mang theo quần áo của nàng. Ngọc Anh nằm đó, ánh mắt nàng mê ly, cơ thể nàng run rẩy. Nàng nghĩ đến những gì vừa xảy ra – cơ thể nàng trần truồng trên giường cha chồng, những tiếng rên dâm đãng nàng thốt ra, và ba lần cao trào mãnh liệt mà ông mang lại. Nàng chưa từng thỏa mãn như thế với Thành, và ý nghĩ ấy khiến nàng ngượng ngùng, nhưng cũng kích thích. Nàng nhận ra sự dâm đãng sâu trong mình đã được ông khơi dậy, và điều đó khiến nàng vừa sợ hãi vừa khao khát.
Ông Lương trở lại, đã mặc quần áo, tay cầm áo ngủ, quần lót, và áo ngực của nàng. Ngọc Anh nhìn ông, gương mặt nàng ửng hồng. “Ba… để đồ lên giường… ba ra ngoài chút nghen…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Ông gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Ngọc Anh kéo ga giường ra, cơ thể trắng muốt của nàng lấp lánh dưới ánh sáng. Nàng ngồi dậy, ánh mắt nàng lấp lánh khi thấy mảng ướt át trên giường – dấu vết của dâm thủy và tinh dịch. Nàng cắn môi, gương mặt nàng ửng hồng, nghĩ thầm, sao nàng lại chảy nhiều đến thế? Sự dâm đãng của nàng đã bị ông khơi dậy, và ý nghĩ ấy khiến nàng run rẩy. Nàng lấy giấy trên tủ đầu giường, lau sạch âm đạo, cảm nhận dòng tinh dịch vẫn chảy ra, lấp lánh dưới ánh sáng.
Nàng mặc quần áo, ánh mắt nàng mê ly. Nàng nghĩ đến tương lai – sống chung với ông, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp, liệu có ngượng ngùng không? Cơ thể nàng đã bị ông chạm khắp, không còn bí mật nào với ông. Dù mặc quần áo, nàng vẫn cảm thấy mình trần truồng trước mắt ông, bởi mọi đường cong của nàng – bầu ngực, cặp mông, âm đạo – đều đã khắc sâu trong tâm trí ông. Ý nghĩ ấy khiến nàng run rẩy vì ngượng ngùng, nhưng cũng kích thích.
Nàng bước ra phòng khách, ánh mắt nàng lấp lánh khi thấy ông Lương ngồi trên sofa, ánh mắt ông đờ đẫn, gương mặt ông lấp lánh nước mắt. Nàng giật mình, trái tim nàng thắt lại. “Ba… ba sao vậy?” Nàng hỏi, giọng nàng run rẩy, đầy lo lắng.
Ông Lương vội lau nước mắt, ánh mắt ông đỏ rực. Ông mỉm cười gượng, nói, “Không… không có gì đâu con…” Nhưng giọng ông lạc đi, đầy đau khổ.
Ngọc Anh nhìn ông, ánh mắt nàng lấp lánh. “Ba… ba sợ hả?” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy dịu dàng. Là một tiến sĩ, nàng hiểu rõ tâm trạng của ông – sự sợ hãi và hối hận sau khi lý trí trở lại.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực. “Ngọc Anh… ba xin lỗi… tại ba… ba làm con mất đi trinh tiết…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy đau khổ.
Ngọc Anh cắn môi, ánh mắt nàng lấp lánh. Nàng bước đến, ngồi xuống sofa, giữ khoảng cách hai thước với ông. “Ba… chuyện này… con cũng có lỗi… lúc đó… con cũng không kìm được…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng.
Ông Lương lắc đầu, ánh mắt ông đỏ rực. “Không… Ngọc Anh… con không sai… tất cả là lỗi của ba… nếu ba không bị cái bệnh quái gở này… mình đâu có làm chuyện này…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy hối hận.
Ngọc Anh giơ tay, ra hiệu ông dừng lại. “Ba… đừng nói nữa… giờ có nói gì cũng vô ích… mình lỡ làm rồi…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy dịu dàng. Nàng nhìn ông, ánh mắt nàng lấp lánh, như đang cố an ủi ông.
Ông Lương nhìn nàng, ánh mắt ông đỏ rực. “Ngọc Anh… ba sợ… nếu Thành biết… thì sao?” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy lo lắng.
Ngọc Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt nàng lấp lánh. “Ba… chuyện này… mình giấu được thì giấu… nếu không giấu được… cũng không sao… Thành… ảnh có sở thích kỳ lạ… ảnh hay khuyến khích con với ba làm chuyện này… nên ba đừng lo…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy dịu dàng.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực. “Nhưng… ba thấy có lỗi với Thành quá…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy áy náy.
Ngọc Anh nhìn ông, ánh mắt nàng lấp lánh. “Ba… con cũng không muốn vậy… nhưng giờ… mình chỉ còn cách sống tiếp thôi… ba đừng lo quá…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy an ủi.
Ông Lương mỉm cười, ánh mắt ông đỏ rực. “Ngọc Anh… ba cũng có lỗi với con… à… ba đưa dây chuyền cho Thành rồi… ba muốn Thành nói là ảnh mua tặng con… để con đeo được…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy dịu dàng.
Ngọc Anh giật mình, ánh mắt nàng lấp lánh. “Gì… ba đưa dây chuyền cho Thành rồi hả?” Nàng hỏi, giọng nàng run rẩy, đầy ngạc nhiên.
Ông Lương gật đầu, ánh mắt ông đỏ rực. “Ờ… ba đưa cho con… con sợ Thành hỏi… nên ba đưa Thành… để ảnh nói là ảnh mua tặng con… vậy con đeo được mà không lo…” Ông thì thầm, giọng ông lạc đi, đầy tự hào.
Ngọc Anh nhìn ông, ánh mắt nàng lấp lánh. Nàng bật cười, tiếng cười của nàng như chuông bạc. “Ba… ba ranh mãnh thiệt… làm con bất ngờ luôn…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy vui vẻ. Nàng nghĩ đến sợi dây chuyền, và ý nghĩ được đeo nó khiến trái tim nàng đập thình thịch. “Cảm ơn ba…” Nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy, đầy ngượng ngùng. Nàng cắn môi, ánh mắt lấp lánh, nghĩ rằng sợi dây chuyền này mang ý nghĩa đặc biệt, bởi nó đến từ ông – người đã mang lại cho nàng ba lần cao trào mãnh liệt.
STK Donate Tác giả đã được xác nhận
các bạn có thể ủng hộ tác giả qua STK này nhé
techcom 19033113895019 trphuqui
Tác giả không update thêm chuyện này ạ!
Em là tác giả Cửu Long Di Quan đây
Em dịch được hơn 300 chương rồi
Dịch xong đoạn cha con về quê rồi. Hấp dẫn lắm, ông ba chồng phang con dâu trước mộ mẹ chồng cơ. Xong ổng dắt đi gặp ai cũng giới thiệu là vợ ổng. Con dâu cũng nghe lời gọi ổng là chồng trước mặt mọi người luôn.
Tại truyện gốc cũng tầm 350 chương mà chưa full, em dịch đc 300 chương rồi. Hên là tác giả viết xong chuyến về quê.
Hiện tại truyện gốc tiếng Trung là tới khúc thằng con trai với ba cùng chịch vợ threesome luôn. mà tới đó dừng mấy năm rồi, gây tiếc nuối lớn cho bao nhiu khán giả Trung Quốc vì bộ này là siêu phẩm.
Mọi chi tiết mn liên hệ em qua telegam: Cuulongdiquan123
Ánh mắt cha đỏ rực, ánh mắt nàng lấp lánh😖😖😖
Ko biết bao nhiều câu này
Vãi nồi. Một đoạn lại ánh mắt nàng lấp lánh. Lấp lánh dữ vậy. 🧐🧐
Mobg bác đều tay. Chia sẻ nên xamvn xem đông ae hưởng ứng ko