Lẽ Nào Em Không Biết
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Lẽ Nào Em Không Biết
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại: truyen teen
Lượt Xem: 478 Lượt Xem
Chia chác ôn thi
Hà Dương đau tới lạnh cả người, đầu óc choáng váng, cảm giác không thể tiếp tục, cô đành dựng xe ở lề đường, rẽ vào gốc phượng gần đó ngồi nghỉ.
Thực sự, thứ cô đau, không chỉ là những xây xước này…
Gió thổi, mát quá, hình như gió tới để vỗ về cô chăng, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Cô bần thần dựa đầu vào gốc cây, định nghỉ ngơi một chút.
Bỗng có tiếng gọi hoảng hốt:
-”Nguyệt, dậy đi Nguyệt, cậu đừng làm sao nhé!”
Hà Dương mở mắt, người đối diện cô thở phào…
-”Tôi cứ tưởng cậu ngất…”
Cô cười.
-”Hâm à, thấy cảnh đẹp quá, tôi ngồi chơi tý!”
Vũ Phong cười khẩy:
-”Nguyệt, đã ai nói với cậu, ánh mắt cậu luôn phản bội cậu chưa?”
Ngoài mùi hương đặc trưng, thì ánh mắt cô luôn là thứ ám ảnh tâm trí cậu, cũng là điểm khiến cậu có thể phân biệt được Hà Nguyệt Dương và Hà Nguyệt Anh chỉ trong một cái nhìn, mặc dù họ giống nhau như đúc.
Có nhiều lần họ tráo nhau, giả giả dối dối trước mặt cậu, Phong chỉ cười thầm, trả vờ bị lừa, thực ra cũng tốt mà, cậu luôn lợi dụng những cơ hội đó để trêu Nguyệt.
Hà Dương ngại ngùng, quay đi chỗ khác. Cậu kiểm tra tay chân cô, tím bầm tím dập hết cả, lấy lọ cao trong túi, xoa xoa.
-”Cậu đưa Hà Anh về chưa?”
Phong bực.
-”Nó đã về tới nhà, rất an toàn rồi, cậu không phải lo!”
Cô cúi mặt, cậu lại quát:
-”Nó cũng sắp 18 tuổi rồi, cậu không thể lo cho nó cả đời được, cũng đâu phải bố mẹ đâu…”
Dương cãi:
-”Nó là em gái tôi…”
-”Cũng chỉ là ra sau cậu vài phút thôi! Nói chung tôi sẽ chăm sóc cho cả nó, còn cậu, chỉ việc lo cái thân mình thôi, hiểu chưa?”
Hà Nguyệt Dương ngây ngô, thực ra lúc đó, cô cũng không thấm hết được những lời Phong nói, chỉ là nhìn lớp trưởng, thắc mắc:
-”Sao mắt mũi cậu đỏ thế, sao vậy?”
Lúc này thì không chỉ mắt mũi, mặt cậu cũng như cà chua cuối vụ, cậu không trả lời, chỉ hỏi:
-”Đau không?”
-”Không”
-”Đau mà, tôi biết Nguyệt đau…tôi sẽ cố làm nhẹ, đau thì bảo tôi nhé…”
-”Ừ…mà cậu lúc nào cũng để cao trong túi à? Không ngờ cậu lại cẩn thận thế!”
-”Cẩn thận cái khỉ, tôi vừa đi mua về đấy!”
Hà Dương há hốc, cậu ta đưa Hà Anh về, lại ra hiệu thuốc, sao có thể tới chỗ cô nhanh vậy được?
-”Mà có khi từ giờ tôi cũng phải để luôn bông băng và cao trong balô thôi, cậu vụng quá mà…”
Cậu vừa nói, vừa véo tai cô. Tay còn lại vẫn day đều. Vết bầm vì thế mà tan dần, cô cũng cảm giác đỡ đau đi nhiều.
-”Cảm ơn Phong nhé!”
-”Đừng bao giờ nói lời cảm ơn với tôi!”
-”Sao vậy?”
-”Đó là từ dành cho những người xa lạ…”
Nguyệt Dương ừ!
Gió lại thổi, một cánh phượng khẽ rơi, vương trên tóc cô, cậu nhặt lấy, ngắm nghía, rồi đưa cho Dương:
-”Tặng Nguyệt này…vậy là năm nay tôi tặng Nguyệt hẳn hai món quà sinh nhật nhé!”
Nguyệt Dương nhếch mép, bổ sung:
-”Và không tốn lấy một xu…”
Vũ Phong mặt như đít nồi cháy!
Được một lúc, cô định đứng lên đi về, rõ ràng là đỡ đau rồi, mà lại không đứng dậy được… ngồi nhiều tới tê rồi chăng? Cô lén lút nhìn cậu, cảm thấy rất mất mặt.
Cậu cũng chẳng nói nhiều, đơn giản là bế cô, đặt trên xe mình.
Ở trong vòng tay của cậu, chỉ chưa đầy một phút, mà sao cô thấy toàn bộ các giác quan của mình tê cứng…còn cậu, tim rụng rời!
Cô lí nhí:
-”Còn xe tôi?”
-”Gọi nhờ bác giúp việc nhà cậu ra lấy về!”
-”Ơ thế thôi, đỡ phải phiền cậu, tôi ngồi đây đợi bác ấy cũng được…”
Cô là mới đưa ra quyết định thôi, còn chưa kịp thực hiện, cậu đã phi xe vèo vèo.
-”Đi đâu đấy Phong?”
-”Bắt cóc cậu!”
Dương cười.
-”Cậu thiếu tiền tới thế à?”
-”Ừ, đang nghèo đói lắm đây!”
Đoạn, cậu với balô trong giỏ, đưa cho cô.
-”Ngăn thứ nhất, cho cậu!”
Nguyệt Dương mở ra…đây chẳng phải là chiếc đồng hồ cô vô cùng yêu thích sao?
-”Tôi mua hồi thi Olympic năm lớp 9, nhưng cũng nhờ phúc của cậu, tôi đã ném chiếc nam đi rồi, còn lại chiếc đồng hồ nữ này, cho cậu đấy, thế là ba món quà sinh nhật nhé…”
Dương chần chừ:
-”Chuyện đó, xin lỗi cậu…mà sao hồi đó cậu lại mua cặp đồng hồ này?”
Hà Nguyệt Dương đúng là ngu mà! Chẳng phải vì cô nhìn thấy đã phát cuồng hay sao? Định sau này tặng cô, mà không ngờ hôm đó tới nhà, thấy cô cũng có, nên cậu đeo luôn chiếc nam, ai ngờ, sự thể chuyển sang thành…cậu bị bóng! Nghĩ lại ức, cậu đáp:
-”Thích thì mua!”
-”Ừ, tôi xin nhé!”
Nguyệt Dương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy có lỗi, đành moi cái đồng hồ nam mình đang giữ ở ngăn kéo cuối cùng của cô, nhét vào balô cậu, nói:
-”Tôi để một vật coi như xin lỗi trong balô cậu…”
-”Ừ!”
….
Một lúc, nghĩ tới Hà Anh, Hà Dương lại chần chừ:
-”Phong đèo tôi về đi, tôi mệt lắm…”
Cậu thoáng buồn, nhưng vẫn chiều theo ý cô:
-”Ừ, thì đang về đây, chỉ là đi đường khác thôi…”
Phong đèo cô đi theo con đường vắng, Nguyệt Dương chưa bao giờ đi đường này cả, nhìn đầm sen bên trái, đồng hoa bên phải, cô không giấu nổi thích thú:
-”Đẹp thật đấy, sao thị xã mình có đường này mà tôi không biết nhỉ?”
-”Suốt ngày rúc chăn đọc truyện thì biết làm sao?”
Cậu xỉa xói, nhưng cô chẳng nói, chỉ là nhìn xa xăm, thở dài.
…………………………
Thi cuối kì năm nay không tổ chức xếp phòng, mà lớp nào ngồi tại lớp đó, làm bài kiểm tra một tiết rồi tính điểm luôn.
Hà Dương giờ đã có “bạn thân”, nhiệt tình lên kế hoạch:
-”Phong ơi, Phong ơi, tôi bảo Phong này, sắp thi cuối kì rồi, chúng mình nên giúp đỡ nhau…”
Vũ Phong quay sang hất hàm:
-”Giúp sao?”
-”Thì chia môn ra cùng nhau ôn chứ sao, thôi thì tôi thương cậu, tôi nhận ôn hết các môn chính, Toán Lý Hóa, Văn, Anh tôi nhận, còn các môn phụ như là Sử, Địa, Sinh, Công Dân, Công Nghệ,… thì cậu ôn nhé!”
Lớp trưởng nhìn con ngồi cùng bàn, trên mặt biểu cảm có một không hai. Vãi cả chia chác. Văn thì năm nào cũng là đề mở, ôn cái đếch gì? Toán Lý Hóa Anh học phụ đạo hàng tháng, chỉ cần vác xác đi thi. Vâng, môn chính cô ấy nhận là như thế đấy!
Chẳng bù mấy môn còn lại, học thuộc méo cả mặt…
Câu nói của cô chẳng khác nào: ‘Phong ơi cậu ôn hết đi!’
Cậu nhếch môi, nói:
-”Nguyệt nhận hết môn chính thế thì vất vả quá, chịu làm sao nổi?”
Vì cậu nói rất bình thản, nên Hà Dương cứ nghĩ là đối phương ngốc nghếch, nhanh nhẹn trả lời:
-”Không sao, Phong mua đồ ăn cho tôi suốt, tôi phải có chút đền đáp chứ…”
Cậu nhìn thẳng vào mắt đứa bên cạnh, đúng, đây đúng là Hà Nguyệt Dương rồi, không sai khác đi đâu được, phì cười xoa đầu cô:
-”Ừ, vậy cảm ơn Nguyệt, đừng thức khuya học bài quá nhé, lại ốm ra!”
Cái điệu bộ Hà Dương phởn phởn vì lừa được lớp trưởng học bài, cái kiểu sướng nhưng vẫn phải cố nhịn cười vì sợ cậu phát hiện ra mưu mô thâm hiểm…Cậu nằm ở bàn, quay mặt phía cô, cứ thế mà tận hưởng…Sao trên đời lại có đứa đáng yêu như vậy cơ chứ???
Kì nào tổng kết chung các môn của Hà Nguyệt Dương cũng tầm 9.2 tới 9.7; nhưng chưa kì nào, nhận bảng điểm cô lại vui như kì đó, không tốn một tý công sức gì cả, haha!!!
……………………………..
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng…
Chẳng mấy chốc, họ đã trở thành học sinh cuối cấp!
Biết khối 12 sẽ phải đối mặt với nhiều kì thi căng thẳng, nhà trường luôn tổ chức đại hội thể thao đầu năm, giúp các bạn củng cố tinh thần.
Chính vì mục đích ấy, nên toàn thể khối 12, ai cũng phải tham gia thi đấu, cứ một người của lớp mà không ở trong ban văn nghệ; không thi, cả lớp sẽ bị hạ 10 điểm thi đua.
Luật thế thôi chứ đại hội vui như thế, ai chả thi. Các lớp đăng kí ríu rít.
Không nói thì ai cũng đoán được, năm nay đội ngũ cổ vũ cho môn bơi lội và bóng rổ sẽ đông nhất…vì sao ư? Lớp trưởng Toán 2 tham dự hai môn đó chứ sao!
Nguyệt Anh ở ban văn nghệ nên được miễn.
Hiếu cùng người trong mộng thi cử tạ.
Loan bà già, Mai thi cầu lông.
Hùng thi bóng bàn, bóng rổ.
An thi nhảy xa.
….
Còn Hà Nguyệt Dương, về thể thao, mù tịt, đành phải đăng kí thi chạy đường dài. Thực ra cô cũng thích thi chạy 100m cho nhàn, nhưng mà Huệ lớp cô chạy rất nhanh, bạn ấy phải đi thi để mang giải về, còn cô, nội dung chạy 2500m này, lớp chỉ giao cho cô nhiệm vụ, dù là đi bộ hay bò cũng phải về được tới đích, để lớp không bị trừ điểm thi đua.
Đúng như dự đoán, môn bóng rổ khán đài kín chỗ, thực ra môn này đã tổ chức thi đấu từ trước, hôm nay là trận chung kết thôi, giữa Lý 1 và Toán 2.
Sau màn cổ vũ đầu tiên của Hà Nguyệt Anh và các hotgirl trong trường, trận đấu bắt đầu diễn ra, ở dưới sân, có hai anh đội trưởng cùng nhìn lên một chỗ…
Dù đội trưởng của Lý 1 chơi thể thao so với mặt bằng chung cũng gọi là tốt, nhưng sự thực vẫn không thể sánh bằng một người được môi trường quốc tế đào tạo thể chất cùng kĩ thuật trong nhiều năm liền…Và còn đặc biệt hơn, không hiểu lớp trưởng Toán 2 ăn phải bùa gì mà có vẻ rất dữ tợn, không chừa cho đối phương một lần ăn điểm gỡ danh dự nào cả.
Từng đường bóng của cậu….phía bên trên khán đài; bao trái tim thổn thức!!!
Kết thúc trận đấu không mấy kịch tính này, 12 Toán 2 thắng áp đảo, ai mà chả đoán ra!
Hà Nguyệt Anh nhanh chóng ra đưa nước cùng khăn cho người thương. Vì anh, cô đã bỏ hẳn hợp đồng chụp hình quảng cáo rất giá trị, toàn tâm toàn ý ở trường cổ vũ.
Vũ Phong vừa uống nước, mặc cho Hà Anh lau mồ hôi trên trán, mắt cậu đảo một vòng khán đàn, nhìn thấy cảnh tượng đó … giận tới sôi cả máu…
This song i sing for my moon
Hà Nguyệt Dương ngồi từ xa tất nhiên cũng nhìn thấy muội muội, muội ấy quả thực rất nổi bật, là hai chị em sinh đôi, nhưng cô so với muội ấy, có lẽ chỉ là cái bóng.
Cho nên, nếu có một sự lựa chọn, giữa cô và muội, người ta chắc chắn chọn muội.
Ai cho phép cô buồn? Ai cho phép? Rồi sau này lớn lên, họ tiến sâu hơn, kết hôn, sinh con…nếu cô cứ như thế này, chẳng phải tự xây mồ chôn mình sao?
Nguyệt Dương ơi là Nguyệt Dương…mau mau thoát khỏi cái hố đó đi!!!
-”Hey…”
Tiếng Hùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương.
-”Hey!”
Cô nhanh chóng lấy lại tâm trạng vui vẻ.
-”Ngây người thế…xấu hổ với bạn quá!”
Dương cười.
-”Xấu hổ gì đâu, cũng chỉ là một trận bóng thôi mà, có gì quan trọng…mình lại thích chiến thuật của bạn, rất độc đáo”
Hùng ngại:
-”Dương rất là biết an ủi người khác nhé, xuống căng tin uống nước đi…”
-”Ừ…”
Lúc cô bước xuống các bậc khán đài, tay cậu đặt sẵn sau lưng, nếu cô có ngã, cậu có thể phản xạ ngay lập tức…
Cậu chắc không thể ngờ, hành động lịch thiệp đơn giản vừa rồi, đã khiến bản thân bị vào danh sách đen của ai đó!
Chỗ nào có Vũ Phong, chỗ đó người đông như kiến, lúc cậu bước vào căng tin cũng vậy, Hà Nguyệt Anh đi theo thấy nhức cả mắt, cô khoác tay anh; cô muốn bọn chúng biết, anh ấy…chỉ là riêng của cô.
Cô tiến tới chiếc bàn tỷ tỷ đang ngồi với trai lạ, người này, cũng được ra phết.
-”Tỷ tỷ…”
-”Nguyệt Anh!”
Dương quay sang Hùng, giới thiệu:
-”Chị em sinh đôi với mình…”
Hùng vẫy tay chào Nguyệt Anh:
-”Hai chị em giống nhau thật đấy, cùng rất xinh…”
-”Người ta đã bảo là chị em sinh đôi thì tất nhiên phải giống rồi, nói thừa”
Phong bổ sung, rất không lịch sự.
-”Mọi người uống gì mình gọi?”. Hùng hỏi.
Phong đã lên tiếng:
-”Chị ơi cho bọn em hai nước dâu, một nước cam…”
Đoạn, cậu hất hàm với Hùng, bạn nam Lý 1 hiểu ý, gọi một cacao. Hà Nguyệt Anh há hốc:
-”Anh Phong, anh chuyển sang uống nước dâu từ bao giờ thế?”
-”Ừ, nghe nói uống nước dâu nhiều tốt cho sức khỏe…”
Phong đáp bừa, Nguyệt Anh nhanh nhảu:
-”Chị ơi em cũng uống nước dâu, cho bọn em ba nước dâu, một cacao…”
Hùng không muốn chơi trội, nên cũng gọi theo ba người kia, rốt cuộc bốn người cùng uống nước dâu.
Cuộc trò chuyện của bốn bạn ý khá là vui vẻ…bạn Hùng thì tự nhiên quá, có gì muốn nói riêng, quay sang bạn Dương nói nhỏ vào tai…bạn Dương thấy hay ho, mặt đỏ ửng, môi cười chúm chím, lại quay sang, thầm thì vào tai bạn Hùng, phía đối diện, hai con người kia đã sắp điên luôn!
Khác với Vũ Phong yên lặng, Hà Anh lên tiếng:
-”Ê, hai người kia, có gì mà thủ thỉ thủ thỉ thế, chia sẻ với chứ…các người tình tứ cũng phải nể nang chứ…”
Hà Dương ôm bụng cười, cố gắng lắm mới cất tiếng:
-”Muội, chuyện này muội không hiểu được đâu…”
Hùng cũng nghiêng ngả:
-”Hay mình giờ đi xem đi…”
Dương lập tức gật đầu, hai người nhanh chóng đi trước, Nguyệt Anh vẫy chào, nhìn sang bên cạnh phát hoảng:
-”Anh Phong, anh sao vậy?”
-”Không có gì, chị ơi tính tiền cho em với!”…”Về thôi Nguyệt Anh, anh cũng tới giờ thi bơi rồi…”
…………………..
Vũ Phong thi môn của mình xong, giành giải Ba, cũng không ở lại chia vui với các bạn, cậu nhanh chóng chạy ra sân vận động, nơi diễn ra phần thi chạy dài.
Khán giả cổ vũ cho phần thi này cũng chẳng có mấy người. Nhưng đúng như cậu dự đoán, cái thằng lớp Lý 1 đó nó đã lảng vảng ở đây.
Lớp trưởng Toán 2 hớt hải chạy tới, gọi bạn:
-”Hùng, Hùng, hình như thầy tổng phụ trách gọi cậu, có việc gì gấp lắm!”
-”Vậy sao?”
-”Nhanh lên, không thầy đợi, cậu biết thầy nóng tính mà…”
Mặt Hùng ngắn tũn, liếc về phía trước một cái, bất đắc dĩ trở về trường.
Lúc đầu, khoảng cách của Hà Nguyệt Dương với các đối thủ là con số 0. Sau dần, tiếng còi vang lên, một loạt đã vượt lên trước cô.
Một cơ số phút sau…
Có bạn đã về tới đích, các bạn khác cũng gần về tới…mà bản thân cô, mới được 400m thôi mà tưởng sắp ngất rồi, đúng là cái tội lười suốt ngày đọc truyện ở nhà, bây giờ mới phải trả giá đắt.
Ngồi xuống nghỉ một lát.
Lại đứng dậy…hôm nay, dù có phải bò cô cũng nhất định phải về được phía đó ghi tên điểm danh cho lớp…cả lớp thi đấu vất vả, không thể vì cô mà tụt hạng.
Hà Nguyệt Dương cố đứng dậy,bước từng bước khó khăn.
-”Hít thở sâu vào!”
Có tiếng quát, cô nhìn sang bên cạnh…lớp trưởng làm gì ở đây cơ chứ?
-”Lớp sợ cậu bỏ cuộc làm giảm thành tích nên tôi đại diện tới đây giám sát!”
Hà Dương vừa thở vừa nói:
-”Cậu…yên…tâm…mà…về…đi…có…chết…tôi…cũng…về
…tới … đích”
Phong cười:
-”Ai mà tin được…”
Cô mệt tới mức, chẳng thèm tranh luận với cậu, dùng hết sức tiến về phía trước!
Nhìn cô tái nhợt tái nhạt, ai đó xót…nếu mà không có người giám sát, chắc cậu vác cô chạy về cho xong. Hà Nguyệt Dương cứ như thế này, tối mới tới đích mất.
Một đoạn, Phong bảo:
-”Hà Nguyệt Dương, hàng sáng cậu có đánh răng không thế?”
Cô quay sang, ngây thơ nói:
-”Có…”
-”Thế sao mà hôi thế, tôi ngồi cạnh cậu mà không thể chịu nổi, hôi không thể tả được…”
Hà Dương vừa thẹn vừa tức:
-”Hôi sao cậu còn ngồi cạnh tôi…sao không xin chuyển chỗ…”
-”Thì tôi là tôi tốt thế đấy, tôi sợ các bạn lớp mình chịu khổ, rồi loan tin bêu xấu cậu, nên tôi quyết định ngồi cạnh giữ bí mật cho cậu….”
Cậu quay sang, nhìn biểu cảm của cô rất là đáng thương, cô lí nhí:
-”Hôi thật à?”
-”Ừ, hôi…cả áo quần cậu nữa, cả người cậu nữa, không hiểu cậu có giặt không, hàng ngày có tắm không mà cậu cứ tới lớp là có mùi hôi rình cả lên!”
-”Rất là kinh tởm cậu biết không? Con gái con nứa!!!”
Người cô thích thầm không thích cô, cô cũng chẳng cần; đằng này cậu còn thấy rất kinh tởm cô…một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, Hà Nguyệt Dương buồn chán, cô cố gắng bình tĩnh mà không thể…cảm giác mũi cay xè, nước mắt đã chực rơi ra…
Không, cô không muốn khóc trước mặt cậu, không bao giờ.
Cô cố chạy lên phía trước, cố chạy thật nhanh…
-”Hà Nguyệt Dương, tôi còn chưa nói hết, cậu chạy cái gì vậy? Đợi tôi…”
Mặc cho Vũ Phong ở sau đuổi theo, cô vẫn chạy, chạy tới bán sống bán chết, cô không muốn nhìn thấy cậu, cô thấy tổn thương, thấy đau lòng…
…
Chẳng mấy chốc, Nguyệt Dương cũng về tới đích, ghi danh với thầy; chính cô cũng không thể ngờ, bản thân mình có thể chạy nhanh tới vậy.
Cô lau nước mắt, vội vàng đi, giờ phút này, cô chỉ muốn về nhà, rúc vào chăn…
Mà lại bị tên khốn nạn đó lôi vào cái khe tường ở sân vận động. Nhìn thấy cô nước mắt tèm nhem, cậu phát hoảng:
-”Nguyệt, sao vậy Nguyệt?”
Cô không thèm nói, quay đi. Cậu cầm lấy cằm cô, quay về phía mình.
-”Thôi, Phong xin lỗi…”
Nguyệt Dương tức:
-”Hôi cơ mà…hôi thì đứng đây làm gì?”
Lớp trưởng Toán 2 phì cười:
-”Tôi là giúp cậu mà không cảm ơn thì thôi…”
-”Hả…”
-”Tôi vốn tưởng cậu sẽ chạy theo đánh tôi cơ, ai ngờ lại chạy trước tủi thân thế này…Nguyệt của tôi lớn thật rồi, hiền dịu quá đi…”
Cậu đưa tay, lau nước mắt, mồ hôi cho cô. Cậu vẫn vậy, luôn thích sửa sang tóc tai cho cô.
Mà cậu cứ lau, nước mắt cô lại cứ chảy…
-”Thôi mà, Phong xin, Nguyệt là thơm nhất quả đất…Nguyệt dùng sữa tắm hương lyly phải không, có mùi lyly rất tươi mát…”
-”Nguyệt đừng giận tôi nữa nhé…”
Cái mặt cậu phụng phịu, làm đủ trò, Hà Dương có cố cũng không giận nổi, rốt cuộc cũng cười…
-”Quay ra đằng sau?”. Phong nói.
-”Làm gì?”
-”Cứ quay ra đi…”
Nguyệt Dương quay ra, một lát đã thấy tóc mình được búi gọn gàng, cô ngạc nhiên:
-”Không có bút mà cũng búi được hả?”
Phong gõ đầu cô:
-”Cậu ngốc quá! Tôi bảo này, hôm nay, lúc cuối tổng kết, tôi có đóng góp một tiết mục…cậu nhớ phải ra xem đó…”
-”Ừ…”
-”Thề đi!”
-”Thề.”
-”Được rồi!”
-”Quan trọng lắm sao?”
-”Ừ!”
…………………………
Lễ tổng kết, trao giải xong xuôi, nhưng số người tham dự vẫn đông. Bởi lẽ, vẫn còn một tiết mục nữa, của hotboy nổi tiếng!
Cậu bước lên khán đài, đảo mắt nhìn qua, xa quá, cậu không thấy cô, nhưng cậu tin, cô đang ở phía đó, dõi theo cậu.
Nhạc nền du dương, giọng cậu trầm ấm:
“This song I sing for My Moon. She is so stupid but I still want to say: Nguyet – You are the love of my life!!”
Từng lời hát du dương, say đắm lòng người, giọng cậu, đầy ngọt ngào truyền cảm:
You are the love of my life
I knew it right from the start
The moment I looked at you
You found a place in my heart.
…..
You are the love of my life
And I thank god I’m alive
To spend my lifetime with you
You are the love of my life.
…..
You are the love of my life
Bài hát đã kết thúc, mà phía dưới vẫn ngây ngô…lát sau, mới có tràng vỗ tay vang dội…lát sau nữa, một cuộc tìm kiếm lùng sục diễn ra, mục tiêu của tất cả, là tìm một người tên Nguyệt.
Chuyện này xem chừng sẽ rất hot trên các diễn đàn trong thời gian tới!
Hà Nguyệt Anh phía dưới, nước mắt như mưa…ngay cả lúc anh ấy bước xuống sân khấu, đi qua cô mà cũng không thấy, dường như là đang tìm kiếm Nguyệt của anh!
Khổ thân Vũ Phong, đối tượng mà cậu tỏ tình, kiếm mãi cũng không ở đây? Lẽ nào cô không xem…không phải chứ, cô đã hứa với cậu rồi mà?
Lẽ nào cô sợ quá mà chạy mất rồi? Nghĩ vậy, cậu lại thấy sợ, thấy hơi hối hận!
Có người vỗ vai, cậu giật mình quay lại:
-”Ơ, sao cậu bảo thầy gọi tôi hả?”
Phong gãi đầu gãi tai:
-”Rõ là thầy gọi cậu mà, thầy bảo tôi gọi thằng Hùng lớp 12 Lý 2 tới gặp thầy ngay!”
Hùng bực cả mình, cằn nhằn:
-”Trời đất cái ông tướng này, tôi học 12 Lý 1…”
Dù sao cũng là nhầm lẫn sơ suất nên Hùng cũng không trách cứ Phong nhiều, mãi về sau, có một đợt qua Lý 2 chơi, cậu ta mới biết, lớp Lý 2 căn bản là chẳng có thằng Hùng nào cả!!!
Lớp trưởng Toán 2 đang bận rộn với việc tìm kiếm thì lớp phó xông vào trêu chọc:
-”Khá lắm nha, không ngờ ông lại lãng mạn vậy, em Nguyệt ấy lớp nào, dẫn về nhà ra mắt đê!”
Huy cười thâm hiểm.
-”Có nhìn thấy Dương lớp mình không?”
Phong hỏi.
-”Không biết…nhưng hình như tiếng trước tôi còn gặp dưới phòng y tế!”
What?
Màn tỏ tình cậu lấy hết dũng khí để thực hiện, và cô hứa như vậy còn lỡ được….mà nghe cô ở phòng y tế, Vũ Phong sốt ruột, gấp gáp chạy tới.
Cảnh tượng trước mắt…lòng cậu chút cay đắng…
An Toán 1 đang khoác vai Dương, đi từng bước tập tễnh, thấy cậu, đôi mắt ngây thơ, long lanh vô tội, cô giải thích:
-”Ơ, Phong à, xin lỗi nhé, An lúc thi nhảy xa bị ngã, tôi đưa bạn ấy xuống phòng y tế…”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Phong tức giận như lần đó, mắt cậu gợn lên những tia đỏ dữ tợn, cậu đỡ An khỏi tay cô, dìu cậu ấy về, còn cô, một câu cậu cũng không nói.
…..
Buổi tối ngày hôm đó, một cơ số không nhỏ học sinh nữ trường chuyên Biên Hòa tan nát cõi lòng.
Nhưng có lẽ, người đau khổ nhất vẫn là người thích Vũ Huỳnh Phong lâu năm nhất!
Hà Anh không xuống ăn cơm.
Cô ở phòng, vẫn đợi nó sang, cô biết, nếu nó buồn, sau khi khóc xong, cô sẽ là người đầu tiên nó tìm tới tâm sự.
Quả đúng là vậy, mắt nó sưng húp.
-”Tỷ tỷ, anh Phong đã thích người khác rồi…”
Nó nấc lên từng tiếng.
-”Muội bình tĩnh xem nào! Đừng nghe đồn nhảm”
-”Trời ơi, hôm nay lúc trao giải tỷ không xem ư? Tỷ đi đâu?”
Hà Dương đáp:
-”Ta ở phòng y tế với bạn An Toán 1…”
-”Thảo nào…”
Hà Anh mở điện thoại, nhanh chóng vào Youtube, tìm kiếm một bài hát có tên “You are the love of my life”…sau khi nhấp vào hình tam giác, cô ấm ức:
-”Tỷ, tỷ nghe đi, hôm nay anh hát tặng con đó bài này …”
Nguyệt Dương tuy bề ngoài rất thản nhiên; nhưng khi nghe cậu thích người khác, tỏ tình với người khác, cô thực sự cũng rất tò mò…hồi hộp nghe…
Lời bài hát này quả là ngọt, ngọt tới thấu xương…
You are the love of my life
I knew it right from the start
The moment I looked at you
…..
And I thank god I’m alive
-”Em là tình yêu của cuộc đời anh…Và anh biết điều đó ngay từ thời khắc đầu tiên anh gặp em…Cảm ơn Chúa đã cho anh được sống…”. Hà Nguyệt Anh nhại theo lời bài hát.
-”Bình tĩnh nào muội…”
-”Mẹ nhà nó, muội nhất định phải tìm ra, xem con đó hơn muội chỗ nào, con hồ ly tinh đó…muội hận, muội hận…muội đau quá tỷ ơi…”
Hai người họ, cùng thích một người, và bây giờ, cùng tiếp nhận thông tin, người đó tỏ tình với người khác. Hà Anh đau khổ, khóc lóc, tuyệt vọng.
Hà Dương xem ra chẳng làm sao cả…thực sự không phải thế, bởi vì, tâm trí cô giờ phút này, còn một việc quan trọng hơn, đó là an ủi cô em gái bé nhỏ !
-”Thì đợi xem đứa kia trả lời Phong đã, nhỡ nó từ chối, muội vẫn còn cơ hội…”
Hà Anh bĩu môi:
-”Làm gì có cái chuyện đấy…có con mèo nào thấy mỡ trước mặt mà không húp?”
Hà Dương cố gắng nói chuyện vui, hỏi han tình hình phim ảnh hát hò, giúp Hà Anh nguôi ngoai…
Nhưng quả thật, anh Phong…vẫn là thứ nó quan tâm nhất lúc này. Nó kéo chăn, hơi chui xuống dưới, ôm lấy cô, thủ thỉ:
-”Tỷ, tỷ có nhớ lần đầu tiên gặp anh Phong là lúc nào không?”
Một mảnh kí ức tuổi thơ ùa về, cô trả lời thành thật:
-”Thì vào lớp năm tuổi thì gặp còn gì…Khi đó ta đã rất ghét hắn…chỉ vì trúng tiếng sét ái tình với hắn mà muội đòi ba xin lên lớp mẫu giáo năm tuổi, hồi đó ta thích học lớp bốn tuổi hơn…”
-”Trời ơi…xin lỗi mà, hồi đó muội nhìn lén anh ấy, đã thấy thích rồi, mà có chuyện này chưa bao giờ kể với tỷ, lần đầu bọn muội giáp mặt, anh ấy đã hỏi muội một câu.”
-”Câu gì?”
-”Anh ấy hỏi, bạn có nhớ tớ không? Tớ là người cho bạn kẹo mút dâu tây đây mà!…Mà muội nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra, nhưng mà muội rất vui, có thể hồi đó muội bé không nhớ được, nhưng anh ấy nhớ là được…từ đó, muội cứ nghĩ anh ấy thích muội cơ chứ…”
Hà Nguyệt Dương giật cả mình. Kẹo mút dâu tây? Không phải chứ? Chắc là trùng hợp thôi…sao có chuyện cô thích cậu bé kẹo mút dâu tây như vậy mà gặp Phong cô lại không biết gì…
Đang tâm sự, Hà Anh tức tối ngồi dậy:
-”Tỷ, không được rồi, muội điên lắm, muội phải lên group của trường xem, biết đâu có manh mối…”
Hà Nguyệt Anh với điện thoại, không ngoài dự đoán, chuyện tỏ tình lãng mạn của Vũ Phong hôm nay thành topic hot. Cô chăm chú đọc từng nhận xét.
-”Haizz….bọn nó đã tìm ra, cả trường có 7 con tên là Nguyệt…sao mà lắm thế không biết…”
Hà Anh đang định vào facebook của từng đứa một, thì có điện thoại của quản lý.
Hà Dương ngồi bần thần, một lát, Hà Anh bê chăn gối về phòng, nó nói có việc, đêm nay không ngủ phòng cô nữa.
Muội muội đi rồi, Hà Dương lúc này mới dám thở…Từng dòng trên group thực sự khiến cô hoàng loạn, rất nhiều bạn trích lại lời nói ngọt ngào, kèm theo cả sự ngưỡng mộ: “This song I sing for My Moon. She is so stupid but I still want to say: Nguyet – You are the love of my life!!”
Và cô nhớ lại, hôm nay cậu đã dặn cô phải xem tiết mục đó…
Nguyệt, có phải là…?
Hoang đường, thực là vô lí hết mức!!! Biết Phong có thể là mối tình đầu của mình, cô đã không dám tin, chuyện này, càng không dám tiếp nhận.
Nếu là như thế, Hà Anh phải làm sao?
Cô lại khuyên mình không nên nghĩ bậy, biết đâu chỉ là tự mình suy diễn…mà nếu đáp án không phải là thế, hiện tại, Hà Dương không tìm ra lời giải nào thích hợp hơn!!!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Nguyệt Dương quyết định gọi điện cho lớp trưởng, lấy hết sức can đảm, nói một mạch:
-”Vũ Phong, tôi đã biết cậu tỏ tình với tôi, nhưng tôi không thích cậu, chúng ta không thể đâu, để tránh cậu khó xử, mai tôi sẽ xin đổi chỗ, chúc cậu tìm được người khác thích hợp hơn và sống hạnh phúc!”
Người đầu dây bên kia, một phút đắng lòng…vẫn phải cố cười vang:
-”Hà Nguyệt Dương, không những cậu đầu óc bã đậu mà còn có trí tưởng bở…ai tỏ tình với con ngu nhà cậu?”
-”Thế…thế những gì trên group nói…chẳng phải là…”
Phong tỉnh bơ:
-”Phải, cậu động não tý đi, nếu tỏ tình với cậu tôi sẽ phải nói: Duong- You are the love of my life chứ?”
-”Nhưng mọi khi cậu…cậu gọi tôi là Nguyệt mà…”
Dương chần chừ, Phong nói:
-”Ừ, cũng chỉ là một cách gọi, không ngờ lại gây hiểu lầm lớn như vậy…”
-”Nhưng cậu bảo tôi nhớ xem cậu biểu diễn…”
-”Ừ thì tôi tỏ tình, dặn người bạn thân nhất của tôi xem, có gì không đúng?”
-”Cậu coi tôi là bạn thân nhất hả?”
-”Thế không thì cậu muốn gì?”
Hà Dương ậm ừ, giải thích của cậu khiến cô sáng tỏ quá, cũng khiến cô ngượng chỉ muốn đào lỗ chui ngay xuống đất, cái tội tưởng bở…oaoa…xấu hổ quá…
-”Nói cho cậu biết, nhưng cấm nói với ai, tôi thích bạn Nguyệt lớp Văn 1″
Đáp án của cậu khiến cô bớt lo…nhưng sao, lại thấy có cái gì đó mất mát, đau lòng tới vậy, Hà Dương tự thấy mình hết thuốc chữa!!!
Vũ Phong thở dài…thôi thế cũng được, còn hơn Nguyệt đổi chỗ, cậu ghét cảm giác mỗi ngày phải xa cô. Bỗng, cậu nghe cô nói lí nhí:
-”Hát lại bài đó cho tôi nghe!”
-”Cậu nói gì cơ, nói lại đi?”
Phong đùa.
-”Tôi bảo cậu hát lại bài đó cho bạn thân cậu nghe, chẳng phải cậu muốn tôi nghe thấy sao, giờ tôi nghe đây…”
-”Cơ hội chỉ có một!”
Nói xong, cậu dập máy!
Ba mươi phút sau, Vũ Phong gọi lại, hỏi:
-”Nguyệt đang làm gì?”
-”Đang học bất đẳng thức!”
Cậu dập máy.
Hai tiếng sau cậu lại gọi:
-”Nguyệt đang làm gì?”
-”Đang học hình!”
Hai tiếng sau gọi:
-”Nguyệt đang làm gì?”
-”Đang xem phim”
Một rưỡi sáng, cậu lại gọi, Nguyệt Dương đang trong chăn, giọng ngái ngủ:
-”Đang ngủ…Vũ Phong cậu ăn phải bả thối gì thế, có gì nói mau…”
Giọng cậu trầm ấm, du dương:
You are the love of my life
I knew it right from the start
The moment I looked at you
…..
And I thank god I’m alive
Ngọt ngào quá, bạn Nguyệt lớp Văn 1 quả là hạnh phúc, cô là bạn thân nghe còn cảm động thế này, bạn ấy nghe chắc phát khóc mất…
-”Phong, hay lắm, tôi cho 100 điểm luôn, bạn ấy nhận lời là cái chắc!”
Phong cười nhạt, không nói gì. Nguyệt Dương trách:
-”Tự dưng cậu làm tôi hết buồn ngủ rồi…sao không gọi sớm sớm một tý…”
Cậu bảo:
-”Đeo tai nghe đi, rồi nhắm mặt lại…tôi sẽ đền…”
Cô ậm ừ làm theo, cậu cất giọng hát trầm ầm:
Lần đầu tiên gặp em
Em khóc
Lần đầu tiên gặp em
Tôi thích
Những năm tháng tuổi thơ
Là chúng ta cùng nhau trải qua
Em là tuổi thanh xuân của tôi
Ánh mắt của em tôi khắc ghi
Nụ cười của em tôi mãi nhớ
Tôi yêu em lâu như vậy
Tôi chờ em lâu như vậy
Lẽ nào em không biết?
Lẽ nào em không một chút rung động?
Từng câu từ, nghe sao da diết, từng chữ xuyên qua từng lớp trong tim cô… giọng cậu nghe sao oán trách? Cô biết mình ăn dưa bở nặng rồi, nhưng nghe sao như cậu nói với cô vậy?
Trái tim cô lạc một nhịp, cả người bỗng bần thần, nước mắt tự nhiên ứa ra…
Nguyệt Dương khẽ nói:
-”Phong hát bài con chó Vũ Phong đi, tôi không thích nghe bài này…”
Giọng Hà Dương nghẹn ngào…Phong cũng chiều cô. Xem ra, bài này là bài hợp cô nhất, chẳng mấy chốc đã lăn quay ra ngủ!!!
Chiếc khăn đầu tiên của Moon
Một, tránh phiền phức sau này.
Hai, nhân cơ hội lợi dụng.
Vừa thấy đối tượng, lớp trường Toán 2 đã trưng ra cái bộ mặt như cơm nguội, nằm tự kỉ úp xuống bàn.
Hà Nguyệt Dương thấy bạn thân như vậy, hơi lay người cậu, cô hỏi:
-”Sao vậy?”
Ai đó mừng lắm, mà vẫn cố nén:
-”Không sao…”
-”Ờ, không sao thì tốt!”
Vãi cả con cùng bàn, khi người ta làm màu thì cũng phải nể mặt cho người ta diễn một tý, đằng này…Haiz…Biết điều, cậu cất giọng buồn phiền:
-”Bạn Nguyệt ấy từ chối tôi rồi, tôi buồn quá…”
Cô há hốc, sao có thể chứ?
Sao có khả năng này? Mà nhìn mặt cậu, bơ phờ, đau khổ, chắc không dối được.
Hà Dương thừa nhận, cô có chút vui, nhưng mà, nhìn cậu, lại thấy xót, cô vỗ về:
-”Ăn cóc không?”
-”Không…”
-”Uống gì Dương mua cho?”
-”Không”
-”Thôi, không thích người này thì có người khác, người muốn làm bạn gái cậu còn xếp hàng dài cơ mà, vui lên…”
-”Nhưng tôi chỉ thích bạn ấy!”
Không ngờ tình cảm của cậu lại sâu đậm tới thế, cô cũng chẳng biết làm sao nữa…
-”Nguyệt!”
-”Sao?”
-”Tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo quá, cho tôi mượn vai cậu một cái…”
Nguyệt Dương thở dài, nhìn bộ dạng lớp trưởng chưa bao giờ đáng thương như thế, đành đồng ý.
Có người sướng tới phát điên!!!
Gần tới giờ học, các bạn tới ngày một đông, thấy “cảnh lạ” ở bàn thứ ba, bắt đầu thì thầm thủ thỉ…
Người trong cuộc, một người vẫn còn nhắm mắt tận hưởng giây phút đó, một người đành phải viết vào tờ giấy hai chữ “THẤT TÌNH”, rồi dơ lên cho quần chúng xem, còn không quên kèm theo đưa ngón trỏ lên miệng, ra điều “Suỵt, bạn ý đang bị tổn thương”…
Không biết nên mừng hay chia buồn, lớp Toán 2 là một lớp khá đoàn kết, thấy lớp trưởng ra nông nỗi đó, mọi người cũng đau lòng chạy vào, tranh nhau ôm lớp trưởng, ai ủi, động viên…
-”Ra đây anh em cho ông tý hơi ấm nào…”
Lớp phó đồng cảm.
-”Con đó là con nào, ông nói rõ ra bọn này đi hỏi cho ra nhẽ, nếu không, bọn tôi sẽ thẩm vấn từng con Nguyệt một…”
-”Thôi quên đi ông ạ, nó không yêu ông thì tôi yêu ông…”
-”Phong đừng buồn, Loan và các bạn luôn bên Phong…”
…..
Ngày hôm đó, có kẻ chắc mẩm mình bịa chuyện được lãi. Ai ngờ đâu…lãi tới méo cả mặt!!!
Tin hotboy bị từ chối lan rộng, bao nhiêu trái tim đã vui trở lại!
………………
Mặc dù cơn bão thi tỉnh, thi đội tuyển, thi Quốc Gia, thi đại học…đã được báo động trước, nhưng các học sinh nữ khối 12 chuyên Biên Hòa đợt này đều bị nhiễm vi rút cấp nặng.
Mà con vi rút này, có tên…đan nát.
Người người cầm len, nhà nhà cầm que.
Giờ ra chơi vắng bóng những chủ tiệm “dưa”, các bà tám im phăng phắc, mải mê nâng niu vật phẩm trên tay mình!
Nhìn kìa, tới hotgirl Hà Nguyệt Anh, trăm công nghìn việc, mỗi khi rảnh là tranh thủ từng chút.
Ngoảnh lại xem, vụng thối vụng hát như Hà Nguyệt Dương, cũng đang chọc chọc từng mũi.
Que đan và mẩu len này là cô được Loan bà già cho, nàng ấy đan tặng khăn cho nửa kia, thừa một tý, nhàn rỗi chẳng có việc chi làm, lôi bạn Dương ra, bắt ép làm học trò.
Bạn Dương ban đầu một mực không chịu, nhưng bắt tay vào làm, mới thấy hay ho quá. Chỉ tiếc, người ta đan nhoay nhoáy, đầu mũi đan khẽ gẩy lên gẩy xuống, còn Hà Nguyệt Dương, phải nói là chọc, cắn răng vào mà chọc.
Phía nào đó, lớp trưởng lân la xuống bàn Hương Hội (bạn tên là Hương, bố bạn tên là Hội) – chủ vựa len lớn nhất 12 Toán 2. Nghe nói, bạn đã đạt tới cảnh giới, đan len đi bán, một chiếc khăn mét sáu, chỉ cần ba tiếng!
-”Hương đan đẹp nhỉ, công nhận khéo tay!”
Ngẩng lên, ánh mắt nghi ngờ:
-”Có việc gì nhờ vả?”
-”Làm gì có gì, xuống chơi với bà tý mà…”
Phong cười.
-”Gớm cái mặt ông, không nói thì biến đê, để bà đây còn làm việc…”
-”Nóng tính thế, tôi hỏi này, đan một cái khăn nam thì hết bao nhiêu len?”
-”Hai cuộn to, bằng tần kia kìa….”
Vừa trả lời, vừa hất hàm. Vũ Phong liếc qua phía đó, cậu chọn lấy hai cuộn màu xanh lam, thương lượng:
-”Bán lại tôi hai cuộn này!”
Hương Hội giãy nảy:
-”Quên đi, ra chợ mà mua, tôi mất công mua về đây, làm việc, kinh doanh….”
Vâng, chị Hương Hội chị nóng tính là vậy, giãy nảy lên như thế, ấy mà sức mạnh của tờ polyme mệnh giá 200k giơ giơ trước mặt khiến chị ấy hồn phách chao đảo…
Lời, lời quá, một cuộn len có 30k, lời tận 140k! Bán khăn đan sẵn cũng không được nhiều tới thế!!!
Chị đành…ngậm tiền làm thinh, giao hàng!!!
Lại nói về bạn Dương, vật lộn mấy cái giờ ra chơi mới được năm hàng, sướng lắm, cứ nhìn âu yếm mãi thôi…Tiếc là đoạn len được cho ngắn quá, hết mất rồi.
Không kìm được háo hức, chạy chạy quanh lớp, gặp ai cũng xin len thừa…mà các nàng, chẳng ai cho.
Xuống bàn Hương Hội, thương lượng mua bán, chị Hương Hội ban đầu đã định bán cho bạn Dương với giá 50k một cuộn, ai ngờ sau khi chị nhận được tin nhắn từ “khách hàng cũ”: “Đừng bán cho nó, tôi trả gấp ba!”, thì lạnh lùng từ chối!
Tiu ngỉu về chỗ.
Bỗng có hai vật thể to đùng đoành màu xanh dơ dơ trước mặt, phởn phải biết!
-”Cậu lấy ở đâu đấy?”
-”Cho Nguyệt đó!”
Nguyệt Dương – vui điên đảo, hớn hở nhận lấy, còn không quên nịnh nọt: “Phong là tốt nhất nha…”…
Cô cẩn thận nối len mới vào len cũ, tỷ mỷ đan:
-”Ặc, sao cậu không tháo ra, đan lại, cái cũ màu trắng, cái mới màu xanh trông chả ra sao…”
Cô vừa làm, vừa giải thích:
-”Tôi không biết bắt mối!”
-”Thì ra nhờ Loan bà già …”
Cô lại bao biện:
-”Nhưng mà cái đoạn màu trắng là lần đầu tiên tôi đan, tôi muốn giữ làm kỉ niệm, đan cùng luôn…”
-”Ờ…”
Cậu khẽ cười, khuôn mặt ánh lên nét rạng ngời, ánh mắt trìu mến nhìn ai đó.
Nhiều lúc thấy Phong chăm chú nhìn cái vật trên tay mình, Dương cũng mừng lắm cơ, xem ra cô đan rất đẹp nha!!!
…………….
……………
Sinh nhật Vũ Huỳnh Phong.
Hai năm trước, quà gửi tới để kín hai bàn học.
Năm nay, dù anh đã tỏ tình công khai, dù anh bị từ chối phũ phàng, vậy mà, cái lớp kia, mất thêm một cái bàn nữa.
Lớp trưởng à, đào hoa quá!!!
Lần nào cũng như lần nào, tới lớp là cậu ta lại lục tung đống đó, món nào có thiếp bên ngoài thì đọc qua, không có thì vội vàng bóc!
Kết cục là, luôn vác cái mặt méo xệch mỗi khi xong việc.
Nhìn cái khăn của em mình bị cậu ta vứt vào một xó, Nguyệt Dương tức điên, cô nhặt lấy, chìa trước mặt cậu:
-”Làm gì vậy? Nó bận quay phim mà đêm qua thức cả đêm đan cho cậu đấy!”
Lớp trưởng nhận lấy, giọng đều đều:
-”Ừ, gửi lời bảo em ấy tôi cảm ơn!”
Cô tiếp tục đan, cậu ngồi yên.
Một lúc, không thể nhịn được, cậu quát:
-”Sao cậu không tặng quà gì cho tôi? Người ta xa lạ còn tặng quà cho tôi, đằng này chúng ta quen nhau cũng gần 14 năm rồi, lại còn chung lớp, chung bàn…”
Nguyệt Dương ngây người…
-”Hàng ngày tôi cho cậu chép bài, mua đồ ăn cho cậu, quan tâm tới cậu, sinh nhật cậu, chưa năm nào tôi quên…vậy mà, 14 năm qua, chưa một lần tôi được nhận bất cứ thứ gì của cậu là sao???”
-”Hà Nguyệt Dương, cậu là đồ ích kỉ!”
-”Hà Nguyệt Dương, đáng ghét!”
….
Ai đó tức giận bỏ đi, để lại ai đó ở lại…một khoảng trống.
Không phải cô không nhớ…
Mà là, cô chưa bao giờ quên!!!
Không phải cô không muốn tặng, mà cô đơn giản nghĩ, cậu bao nhiêu quà, thêm hay bớt của cô, có gì quan trọng???
Tại sao cậu lại nổi cáu tới vậy?
…..
Cả năm tiết học ngày hôm đó, không ai nói với ai câu nào.
Tới chiều học phụ đạo, vẫn thế!
Sự yên lặng kiên trì của Vũ Phong rốt cuộc cũng khơi dậy được lương tâm của Hà Nguyệt Dương. Tan học, cô kéo tay áo cậu, lí nhí:
-”Tôi mời Phong đi uống nước!”
Cậu khoác balô, định rời đi, cô lại chạy lên trước:
-”Hay đi ăn nem chua rán?”
-”Không cần, cảm ơn…”
-”Chè nhé, sữa chua?”
-”Cậu không phải ép buộc mình như thế, lúc nãy tôi hơi mất bình tĩnh, xin lỗi…”
Trời đất, lời nói như có băng có đá vậy, Hà Dương ỉu xìu:
-”Ừ, thế tôi về trước đây…tạm biệt…”
-”Khoan đã…”
Cậu gọi, liếc vào chiếc túi cô cầm:
-”Đan xong rồi à!”
-”Ừ, mới xong chiều nay”
Không nói không rằng, ai đó cướp của, chạy biến. Hà Nguyệt Dương vừa mới thấy tội lỗi xong đã ức điên cả người:
-”Đứng lại, Vũ Phong, đứng lại…cái khăn đó là lần đầu tiên tôi đan đó…ĐỨNG LẠI CHO TÔI…”
….
Biết sức mình chẳng thể đấu lại địch, đành dùng mưu hèn kế bẩn, cô thét lên một tiếng vang trời, rồi ngồi phịch xuống đất.
Nhìn tên trộm đang lò dò quay lại mà lòng đắc thắng, ta biết mi mà, haha…
Len lén đợi lúc cậu không để ý, giật lấy đồ, khổ nỗi, cậu ta quàng kiểu gì, mà càng giật, thì càng đẩy cô với cậu lại gần…huhu…Cậu nhìn cô, cười thâm hiểm:
-”Đừng đùa với cáo, thỏ à!!!”
Đoạn, cậu chỉnh chỉnh lại chiếc khăn, để thừa ra một nửa, rồi dịu dàng quàng cho Nguyệt, nhẹ cụng đầu mình vào đầu cô, cậu nói:
-”Len là của tôi, khăn là cậu đan, bây giờ cắt ra cũng không được, vậy mình cùng đeo nhé!!!”
Câu nói ấy, giây phút ấy, trái tim Moon, hoàn toàn tan chảy!!!
Mất cả chì lẫn chài
Nghe nói đợt đó, Hà Nguyệt Dương dùng mọi thủ đoạn, vẫn không thể đoạt lại tài sản.
Cũng nghe nói, cô đã từng kể cho mấy bà tám ở lớp để công kích lớp trưởng, mà buồn thay, người ta lại được bênh, hội bán dưa nói rất vô tình: “Len là của bạn ấy mua Hương Hội, cả lớp biết, với cả, bà nhìn lại xem, cái khăn người bình thường đan nó vừa mềm vừa thẳng, khăn của bà thì vừa cứng vừa cong, có người đeo cho là tốt rồi…”
Phũ quá, phũ phàng quá!!!
Biết con cùng bàn gặp ức chế, một ngày, Vũ Phong đã gọi nó cuối giờ ở lại “nói chuyện”…
-”Sao?”
Giọng Hà Dương lạnh lùng quá, lớp trưởng cười.
-”Tôi đền Nguyệt nhé!”
-”Đền gì?”
-”Đưa tay ra đây!”
-”Làm gì cơ chứ?”
Cô còn chưa kịp đồng ý mà, cậu đã tóm lấy tay cô…Tự tiện quá à??? Cậu dùng đồ nghề, giũa các móng tay cho thật đều và đẹp.
Đoạn, cẩn thận vẽ từng móng…
-”Có nhớ tôi đã từng hứa vẽ móng cho cậu không?”
-”Nhớ”
Cô nói rất nhẹ, chăm chú nhìn cậu, từng lớp sơn lên móng tay, rất mát, rất thích, cái mùi cũng thơm dìu dịu…
-”Phong lấy đâu ra lắm đồ thế?”
-”Tôi chôm tạm của ba tôi đấy!”
-”Ba cậu cũng biết vẽ móng à?”
Phong cười lớn:
-”Biết gì chứ, ba tôi phết sơn còn vụng, nhưng mẹ tôi vẫn thích ba tôi làm…”
-”Ba cậu cũng chiều mẹ cậu nhỉ?”
-”Cũng được, nhưng chắc chắn sẽ không bằng mai sau tôi chiều vợ đâu!!!”
Nói xong câu đó, cậu khẽ ngẩng đầu, lấm lét nhìn cô, má cô hây hây đỏ, rất đáng yêu!
……
-”Xong, Nguyệt không giận nữa nhé, đổi cái này với cái công đan khăn của Nguyệt nhé!”
Hà Nguyệt Dương bần thần, mỗi chiếc móng được đính một bông hoa màu hồng phớt trên nền trắng, phía cuối còn có nửa vầng trăng khuyết tý xíu màu xanh dương, trông rất lạ, rất đẹp…đúng là tuyệt tác.
Cô…quả thực, rất rất thích, thích tới ngây người; nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, rốt cuộc, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt thán phục:
-”Giỏi thật…”
Ai đó mát hết cả mặt, nói đầy kiêu căng:
-”Thế cho nên, mai sau dù khó khăn như nào, tôi cũng có thể mở tiệm nail kiếm sống, không bao giờ để Nguyệt chịu khổ!”
Nguyệt Dương nghe mà giật cả mình…xem ra trước kia cô hiểu lầm cậu rồi, con người cậu tốt thật, tới bạn thân như cô mà còn đối xử như thế. Sau này, nếu một ngày, Nguyệt Anh thành công, đánh chiếm được trái tim cậu, thì cô cũng tin tưởng mà giao phó nó.
Cô tự hứa, dù ngày ấy tới sớm hay muộn, thì cô vẫn luôn là một người chị tốt, một người bạn thân, ủng hộ họ!
-”Phong này…”
-”Ừ, Nguyệt!”
-”Cái khăn đó, mọi người đều chê xấu, tôi cũng thấy xấu thật, hay là tôi mua cho cậu cái khăn khác nhé!”
Cậu phì cười:
-”Không cần, tôi thích cái này…”
-”Nhưng ai cũng bảo cậu đeo khăn mà như buộc cái giẻ lau vào cổ ý, xấu trai lắm…”
Ánh mắt kia bỗng dưng trìu mến, xoa đầu cô, cậu nói:
-”Ừ, tôi đẹp quá nên giờ xấu đi một tý cũng được, đỡ phiền phức…”
Vũ Huỳnh Phong – mức độ tự sướng của cậu ta, rất là cao mà!!!
……
Tối đó, về nhà, tất nhiên Hà Nguyệt Anh phát hiện ra sự khác biệt trên tay chị gái.
Cô cứ nhìn chằm chằm, phát cuồng:
-”Tỷ tỷ, đẹp quá à, đẹp kinh hồn, tỷ làm ở tiệm nào đấy, cho muội biết với, trời ạ, muội tuần nào cũng đổi kiểu mà chưa lần nào đẹp như của tỷ…”
Hà Dương trầm ngâm, lúc đầu, cô định đáp bừa, hoặc nói tên người khác.
Nhưng cô đã không làm thế. Cô không muốn nói dối Hà Anh, bất cứ cái gì cả. Em ấy là muội muội bé nhỏ đáng yêu của cô…
Hà Dương cố nói giọng thản nhiên:
-”Là thằng Phong vẽ cho ta đấy…”
Thấy sắc mặt Hà Anh tối sầm, ánh mắt giận dữ như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống mình, Hà Dương méo xệch… xem ra, vẫn không thể trung thực 100%; cô đành thêm:
-”Nó đang tập vẽ nên lôi mọi người ra làm thử nghiệm, con gái lớp ta, ai nó cũng bắt ép làm chuột thì nghiệm…”
Hà Anh vui hẳn, ngay lập tức lên phòng lấy cồn tẩy lớp sơn trên tay mình, nghĩ tới ngày mai mà sung sướng!
Để lại Hà Dương ánh mắt thoáng buồn…’Muội, ta xin lỗi vì đã nói dối mi một chút, mà ta cũng chẳng biết làm sao nữa…’
Hà Nguyệt Anh ngày hôm sau thất vọng tràn trề, không hiểu sao, dù cô năn nỉ thế nào, nụng nịu bao nhiêu, anh ấy cũng nhất định không vẽ cho cô.
Lý do anh ấy đưa ra rõ là củ chuối, anh nói, anh không có cảm hứng, mà sáng tác nghệ thuật, cảm hứng rất là quan trọng.
Anh đưa cô đi ăn nem chua rán đền bù, chỉ có cô và anh, cười nói rất vui…nhưng anh không biết, trong lòng cô, đau lắm!!!
-”Tỷ…”
Nước mắt rơm rớm.
Hà Dương giật mình, vội vàng hỏi thăm.
Nghe em gái kể lể sự tình, thấy nó khóc mà xót xa.
-”Tỷ, có phải anh ấy ghét muội không, rất ghét ý sao…nhất định không chịu làm cho muội, mà con gái cả lớp tỷ đều được làm…”
-”Được rồi, ta đưa đi tiệm nail nhé!”
Hà Anh vẫn tức tưởi:
-”Không, muội không thích, muội thích anh Phong vẽ cơ…sao tỷ có mà muội không có…”
-”Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng buồn nữa, xem phim nhé!”
-”Không xem, cứ nhìn vào tay tỷ đẹp, muội đau lòng lắm…”
-”Thế giờ phải làm sao?”
Hà Dương thở dài…
Hà Anh khóc inh ỏi. Rốt cuộc, cô đành nói:
-”Ta xóa đi nhé…mi đỡ phải nhìn nữa…”
-”Nhưng tỷ có tiếc không?”
-”Xóa đi mà mi hết buồn thì không tiếc…đợi tý, ta đi mua cồn về xóa…”
Hà Anh tươi hẳn, chạy nhanh về phòng, giọng nói còn vọng lại:
-”Không phải mua đâu, muội lấy cho…”
Vài phút sau, cô lại hỏi:
-”Tỷ, cái khăn anh Phong đeo giống của tỷ đan thế?”
Hà Dương giật mình:
-”À, len của nó mà, hồi ta học đan ta bị nó lừa, lấy len của nó, giờ nó đòi…”
-”Hóa ra anh ấy thích màu xanh à, biết thế muội không đan cái khăn màu nâu nữa…chán thật…”
-”Ừ…”
-”Nhưng muội thích cái khăn của tỷ đan lắm, mai tỷ đòi anh Phong mang về cho muội đi!”
-”Ta đòi mãi có được đâu, nó quàng kiểu gì chắc lắm…”
-”Vậy tỷ dùng kéo cắt, sau đó về muội nối lại cho… nha…tỷ bảo muội thích gì tỷ cũng cho mà…”
Nhìn em gái mà cô cứng cả lưỡi, đành ừ!
Cánh cửa khép hở, nghe tiếng nhạc nền cùng giọng hát trong trẻo của Hà Anh, Hà Dương khẽ cười.
Cồn đã thấm ra giấy ăn rồi, mà sao lúc chuẩn bị đưa tới đầu móng tay, có người thấy nao nao…
Nhìn lại những cánh hoa màu hồng phớt này, nó mới đẹp làm sao!
Ở trên tay cô, duyên dáng tới chừng nào!
Cái giây phút trán cậu lấm chấm mồ hôi, vẽ từng đường từng nét, nó cứ hiện lên trước mặt…nụ cười của cậu, lúc hoàn thành tác phẩm, vấn vương mãi trong tim…
Lấy hết can đảm, nhắm mắt…rồi lau sạch.
Tối hôm ấy, thực sự cô thấy…rất…rất…buồn!
Hà Nguyệt Dương không phải là người duy nhất, sáng hôm sau tới lớp, ai đó nhìn thấy, cũng đau lòng không kém.
-”SAO LẠI THẾ NÀY?”
Tay cô bị nắm chặt, mặt cậu hầm hầm, cô cũng chẳng dám đối diện nữa…lắp bắp:
-”Tôi…tôi…cảm thấy đang là học sinh, vẫn nên giản dị thì hơn, cái đó…nổi bật quá…”
-”Chứ không phải vì cậu ghét nên xóa đi?”
-”Không, làm sao mà ghét được, đẹp như thế!”
-”Thật không?”
-”Thật, tôi rất thích mà…”
Người trước mặt cô thở phào.
Cậu lại quát:
-”Vụng thối vụng nát, có xóa mấy cái móng mà nhem nhem nhuốc nhuốc…”
Cô nhìn lại tay mình, vụng thật, hồng hồng trắng trắng xanh xanh lấm tấm trông rất là bẩn.
Cũng may, tới buổi chiều, Phong mang đồ nghề, tỷ mẩn xóa sạch cho cô.
Sau đó, cậu còn quết thêm một lớp sơn bóng.
-”Hay nhỉ, cái này sơn mà như không sơn?”
-”Đồ con gà”.
Phong xỉa xói.
Tay với cái kéo trong balô, khẽ nín thở…Mà nhìn người trước mặt, nhìn cái khăn bao công lao của mình đan, nghĩ lại hàng ngày cậu yêu quý nó tới mức nào, cô thực sự, không thể…
Thật may, có bạn nam lớp Lý 1 đi qua, cô nhìn chằm chằm, rồi lợi dụng ngay:
-”Eo, nhìn bạn kia quàng khăn dạ trông đẹp trai thế…trời ơi…thích quá đi mất…”
Phong ngẩng lên, có vẻ không vui:
-”Cậu thích con trai quàng khăn dạ à?”
-”Ừ!”
Nhìn ánh mắt cô sáng theo thằng đó, lớp trưởng Toán 2 thật chạnh lòng. Hà Dương nhân cơ hội, đưa ra cái khăn dạ mình mua lúc trưa, bảo Phong:
-”Cậu xem người ta trẻ đẹp là thế, cậu đeo cái này cứ như thằng ăn mày ý…này, cho cậu cái này…tôi mua mất hơi bị nhiều tiền đấy, hàng sịn nha…”
Lần đầu tiên cô tặng quà cho cậu, có người sướng phát điên!!!
-”Cậu đeo cho tôi!”
-”Thì cậu phải tháo cái khăn kia ra tôi mới quàng cái khăn này được chứ!”
Ngọt dịu nịnh nọt…Phong tháo thật, nhưng cậu lại cầm rất chặt. Quàng cho cậu khăn mới xong mà cô cũng không thể lấy lại khăn cũ.
Ôi thôi, Nguyệt Dương ngu ngốc, mất cả chì lẫn chài.
-”Cái kia…trả lại tôi… ”
-”Thôi, cái giẻ lau ấy lấy làm gì, để tôi về vứt hộ cậu ra thùng rác…”
Có đứa mặt ngắn tũn, tối về báo cáo với em gái:
-”Ta đòi nhưng nó bảo giống cái giẻ lau nó vứt ra thùng rác!”
Hà Anh cười như nắc nẻ…Hà Dương lại hỏi:
-”Xin lỗi nhé, muội bảo thích cái khăn đó, có sao không?”
-”Không sao, không sao…thôi, muội về phòng đây!”
-”?”
…………..
…………..
Vài tuần lặp đi lặp lại….
Có bà xã thủ thỉ ông xã:
-”Mình ơi, thằng con nhà mình học nhiều quá nó bị điên rồi ý sao, mai có khi em phải cho nó đi khám…”
-”Sao vậy?”
-”Thì mình xem mà xem, sáng ra khỏi nhà nó quàng cái khăn màu ghi…về nhà, việc đầu tiên là nó chạy vào phòng quàng khăn xanh, đêm ngủ cũng quàng…”
-”Thì kệ nó chứ sao, mình cứ quan trọng hóa quá, nó cũng tới tuổi làm dáng rồi mà…”
-”Dáng dấp gì, xấu như ma…có mà nó dở hơi thì có…”
-”…”
-”Mà mình không biết đâu, mỗi lần giặt quần áo, nó còn không cho bác giúp việc động vào, tự nó giặt cái “giẻ” đó, rồi dùng máy sấy, xong lại đeo luôn…”
-”…”
-”Em có mấy bà bạn, nói thời đại giờ, chơi bùa kinh lắm mình ạ, có khi có đứa nào nó thấy con mình giỏi, nó ghen, rồi nó hại…”
-”…”
-”Mà nó cứ giữ khư khư, em chả dám vứt….”
-”…”
-”Mà có mỗi nó là con một, em sợ nó ghét em thì chết…mình, mình, hay mình vứt đi đi…”
Ông xã nựng bà xã:
-”Ừ, thôi được rồi,ngủ đi, mai anh đặt lịch hẹn với bác sĩ…”
-”Xong mình vứt cái khăn đó đi nhé…”
-”Tôi cũng có mỗi nó là con một mình ạ!”
Ông xã nói nhỏ nhẹ, nhưng giọng rất là đểu, bà xã thở dài…
-”Thôi, để em gọi thầy về cúng vậy…”
Cậu lắm mồm như đàn bà ý
Thi tỉnh.
Giáo sư Hà Quốc Trung vì nhiều nguyên nhân đã bỏ cái luật được giải mới được hoạt động nghệ thuật cho Hà Nguyệt Anh, cô cũng thông báo trên fanpage từ sớm là dồn tâm sức cho các dự án, không tham dự được kì thi, status vừa đăng, gần 500 nghìn like, hàng nghìn fan nhảy vào an ủi, động viên.
Năm nay Toán 2 thành tích rất tốt, tổng cộng được 15 giải.
15 giải tỉnh đi vào vòng chọn đội tuyển, cuối cùng lọt được hai người. Một suất của Hà Nguyệt Dương, còn lại, tất nhiên, ai chả biết, Vũ Huỳnh Phong.
Vậy là đôi bạn bàn ba, bùi ngùi chia tay lớp, cùng nhau tiếng tới khu đặc biệt, chuẩn bị tôi luyện hai tháng.
Thành phần đội Toán năm nay không có lớp 11, 12 Toán 1 chiếm 4 người, lần lượt là:
Lại Việt An
Hoàng Nguyên Bảo
Nguyễn Văn Hùng
Trương Đại Phước
Vâng, ai cũng đùa, Hà Nguyệt Dương xinh gái nhất đội Toán năm nay!!!
Buổi học đầu tiên, bạn An gặp bạn Dương, hớn hớn hở hở, ngay lập tức nảy ý định rủ rê ngồi cùng bàn.
Bạn Dương cả nể, đồng ý.
Bạn Phong tới, ngay lập tức tuyên bố hùng hồn:
-”Ôi trời, mọi người không biết luật học đội tuyển à, mỗi người phải ngồi một bàn, thế mới đạt hiệu suất cao được…”
Năm ngoái Phong đã từng học, nên mọi người tin sái cổ. Vậy là sáu bạn sáu bàn.
Bạn An bàn một, Dương bàn hai, nói chung, nhiều khi khiến ai đó ngồi bàn ba rất là ngứa mắt. Con trai gì mà, có bài đơn giản nào cũng phải quay xuống hỏi con gái, đúng là…
Nhắc tới sĩ tử luyện thi đại học, đã thấy vất vả lắm rồi.
Nhưng có lẽ ít người biết, còn có loại luyện kinh khủng hơn thế nhiều, mang tên ôn thi Quốc Gia.
Luyện thi đại học, chủ yếu là luyện dạng. Luyện thi Quốc Gia ý à, ừ thì cũng được luyện vài dạng, nhưng mà, chủ yếu vẫn ăn nhau ở cái thông minh và hiểu biết nhiều.
Sáng từ 7h tới 12h; chiều từ 1h30 tới 5h30. Tối lại thêm 1 ca ở nhà thầy từ 7h tới 10h. Để làm hết số bài tập về nhà ngày hôm đó, chuẩn bị cho hôm sau, thường, các học sinh trong đội Toán phải thức thâu đêm.
Nói chung, một ngày chỉ được ngủ tầm 3-4 tiếng.
Thực ra ngoài ba ca bắt buộc như trên, buổi tối cũng chẳng ai bắt họ phải học, nhưng khổ nỗi, không học thì không thể theo kịp…vả lại, đã vào tới vòng này, ai chả quyết tâm, ai chả ham hố, thế cho nên, đua nhau mà học!
Lịch trình dày dặc như vậy, mấy ngày đầu, ngoại trừ Vũ Phong đã thích ứng trước, 5 người còn lại, phải nói, sống dở chết dở.
12h.
Tan ca, chỉ có hơn một tiếng ăn vào nghỉ ngơi, các bạn rủ Dương đi ăn cùng nhưng cô từ chối.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn ngủ, ngủ…và ngủ…
Gục mặt xuống bàn, làm một giấc.
Tầm 30 phút, có ai đó lay nhẹ, cô làm ngơ.
Tên nào đó không chịu bỏ cuộc, lay mạnh hơn, Hà Dương bực:
-”Gì vậy, để yên nào…”
-”Dậy đi Nguyệt”
-”Có gì chiều nói, tôi mệt lắm…”
Phong vẫn kiên nhẫn:
-”Dậy ăn cơm đi, tôi mua món Nguyệt thích đấy, ngon lắm!”
-”Không muốn ăn, mệt lắm…”
-”Dậy đi, không ăn chiều lả ra đấy, học đã vất vả, ăn mới có sức…”
-”Không, cậu như thần kinh thế…”
-”Ừ, tôi thần kinh, dậy ăn cơm đi!”
Phong cứ lải nhải, Nguyệt Dương càng điên, cáu nhặng xì ngậu:
-”Cậu lắm mồm như ĐÀN BÀ ý, đã bảo không ăn là không ăn, hay cậu sợ tốn tiền mua cơm, vứt đấy tý tôi trả, TRÁNH RA ĐI…”
Ai đó tối đen mặt mày, lặng lẽ ngồi bên cạnh, mang bài tập ra làm.
Hà Nguyệt Dương chợp mắt chớp nhoáng tầm hai chục phút, cảm giác khá hơn, mới lười biếng tỉnh dậy..,chợt thấy bụng đói quá, không biết dưới căng tin giờ còn cơm không nữa?
Hộp cơm đập ngay vào mắt, mở ra, thơm phưng phức…Lượng máu lên não ổn định, cô mới nhớ ra chuyện vừa xong.
Lấm lét quay sang bên cạnh, ặc ặc…Vũ Phong hỉ nộ ái ố thất thường, nay lại thêm mấy lời mắng chửi của cô, chắc lần này ức lắm…
Xúc một thìa cơm, ăn ngon lành, có người nịnh nọt:
-”Ngon quá, Phong khéo chọn thức ăn ghê!”
Bên cạnh chỉ có tiếng giở sách.
Có đứa biết thân biết phận, cúi đầu ăn. Một lát:
-”Tôi ăn hết rồi này…”
Cậu chỉ ừ một tiếng rất khẽ, xem ra rất tập trung học nha. Cô xích lại gần phía cậu, áp mặt xuống bàn, đôi mắt long lanh nhìn cậu.
Phong đang nghĩ bài tập về nhà. Dương cũng không làm phiền nữa, nhổm dậy, định tranh thủ làm cùng với cậu luôn. Bỗng liếc mắt qua ngăn bàn, thấy có một hộp cơm nữa, vẫn còn nguyên…
-”Phong, cậu chưa ăn cơm hả?”
Hà Nguyệt Dương hỏi rất ngây thơ? Hà Nguyệt Dương hỏi rất là ngu mà? Chẳng phải cậu bị cô làm cho ức tới no rồi sao???
Nói chung, Phong cũng chỉ đáp qua:
-”Tôi ăn rồi…”
Nhưng Dương là ai chứ, IQ 154 cơ mà? Nghe là biết cậu nói dối.
Thê thảm khốn nạn hơn, là nghĩ cậu ấy đói, cô xót ruột…hixhix, đành mở hộp cơm, xúc lấy một thìa, đưa lên trước miệng cậu.
Vũ Phong vừa nhìn thấy, tim trong ngực đã nhảy rộn ràng. Tự trách chính mình không có tương lai, xong lại nghĩ, thôi trách làm chi, xưa kia các “anh hùng” có ai qua được ải “mĩ nhân” đâu mừ???
Lúc đầu, cũng chỉ định tạ lỗi với bạn thân. Mà hôm đó, có đứa bị đưa vào tròng. Có đứa ngu ngốc tin lời đứa kia…bảo rằng bạn bè thân thiết, đút cơm cho nhau ăn là rất bình thường. Đấy, IQ 154 mà cũng tin đấy? Chẳng trách được, người đi lừa là IQ 157 mà!!!
Lần đầu tiên trong đời, cậu ăn cơm thấy ngon như thế!
….
Từ đó, buổi trưa nào, bốn người lớp Toán 1 đi ăn và nghỉ dưới căng tin thì hai người Toán 2 ở trên lớp.
Hà Nguyệt Dương vừa lười vừa mệt, có người đi mua cơm cho mình, lại không mất tiền, cô thấy rất là tốt.
Nhiều lúc, bệnh lười nặng tới mức, chỉ nằm áp mặt vào bàn, há miệng, để mặc lớp trưởng đút cơm cho mình, ăn trong vô thức.
Có lúc đang nhai, ai đó hỏi bâng quơ:
-”Phong này, hình như thế này hơi thân rồi ý sao, không giống bạn bè lắm?”
Cậu tống ngay thìa cơm, chặn miệng cô, rồi cười:
-”Cậu đúng là không biết gì, xã hội giờ tiến bộ rồi, phải Tây hóa đi là vừa, cậu xem mấy sitcom của Mỹ suốt thì cậu cũng phải biết chứ? Bạn bè người ta ôm, thơm nhau ầm ầm…”
-”…”
-”Tất nhiên mình không làm thế, nhưng mà cậu học mệt, tôi chăm sóc quan tâm tý thì có sao? Bạn bè hoạn nạn có nhau…”
Hà Dương ừ, lại yên tâm ăn tiếp…
Tới khi, cậu nói “Xong rồi”, mắt cô lại lim dim, lăn quay ra ngủ tiếp.
Cũng chẳng cần đặt chuông báo thức, bởi, tầm 1h25, chắc chắn cậu sẽ gọi cô dậy.
Chương 37: Cậu nhặt rau hay cậu dậy học ?
Valentine, Hà Nguyệt Dương nhận được một quả cầu thủy tinh, bên trong có tượng cô dâu chú rể, mỗi lần bật công tắc, đèn sáng lung linh, nhạc vang lên trong trẻo…cô thích lắm, tuy nhiên vẫn chẳng biết ai tặng cả.
Hà Nguyệt Anh thì vẫn khóc lóc vang trời!
Lúc ngồi phòng chị gái, chẳng hiểu sao, tay cô vô tình thế nào, hất cả quả cầu xuống đất, vỡ cái choang. Hà Dương tiếc đứt ruột, mà chưa bao giờ quá nặng lời với Hà Anh cả…
Tự nhủ, cũng chẳng biết ai tặng, coi như không có vậy!!!
….
….
Một hôm Nguyệt Dương gặp Hiếu tỷ tỷ, trông tỷ dạo này mệt mỏi quá, bỗng tự cười, chính mình cũng vậy mà…thi mới chả cử…
-”Mệt quá muội ạ”
-”Vâng…”
-”Mà cái quạt trần của trường mình, quay như lờ ý, nóng điên cả người, chẳng trưa nào chợp mắt nổi…”
Hà Dương phì cười.
-”Ơ chắc lớp tỷ mới bị thế thôi, muội vẫn thấy mát mà…”
-”Làm gì có chuyện, quạt thì cùng một nơi sản xuất, điện thì cùng một nguồn?”
Thấy muội muội ngơ người, Hiếu gạt đi:
-”Thôi, có khi máu muội mát, ta người nhiều thịt, nóng…thôi ta đi trước đây, Nghĩa thấy ta tới muộn lại lo…”
-”Vâng, bye bye…”
-”Ừ, bye.”
…..
Vào học, Nguyệt Dương tự dưng nhớ lời tỷ, ngó lên nhìn cái quạt trần…Đúng là nó chạy như tiểu cô nương thẹn thùng vậy!
Nhưng mà đội tuyển của cô, chẳng thấy ai kêu cả, ngó sang, mọi người vẫn đang tập trung nghĩ bài, có lẽ vì vậy mà không ai để ý chăng?
Buổi trưa hôm đó, vẫn như thường lệ, là Phong chạy xuống mua cơm, rồi cho cái người mà cậu rất mực cưng chiều ăn.
Nguyệt Dương hôm nay mới giật mình, trong lúc cậu cho cô ăn cơm, cậu cũng ăn cùng. Và hai người…chỉ dùng một cái thìa thôi!
Bạn bè thân được tới mức này sao? Ăn chung, mất vệ sinh vậy mà sao bao ngày qua, cô vẫn thấy ngon được.
Ngượng, khó xử, Hà Dương lí nhí:
-”Sao lại có một cái thìa?”
Phong cũng đỏ bừng, cái con này, mọi khi học xong, mệt tới đơ ra, hôm nay lại để ý, cậu chống chế:
-”Hôm nay dưới căng tin hết thìa, có mỗi một cái này thôi…ăn tạm đi, tôi không có bệnh tật truyền nhiễm gì đâu”
Vậy à, vậy mà cô lại tưởng mọi ngày hai người đều ăn chung thìa, đúng là dưa bở dạo này giá rẻ quá mà!!!
Nhìn cậu gỡ tỷ mẩn gỡ từng cái xương cá, tự dưng trong lòng dâng lên những bồi hồi khó tả.
Vì những thổn thức trong lòng, mà trưa ấy, Hà Dương không thể nào ngủ được.
Đôi mắt khép hờ của cô nhìn thấy, cậu dùng khăn giấy, khẽ lau trên môi mình.
Cô còn thấy, cậu nhẹ xoa mồ hôi trên trán, vén lại mái tóc dày sang một bên, rồi cùng chiếc quạt giấy nhỏ, dịu dàng quạt cho cô.
Lý do là vậy sao? Chứ không phải máu cô mát như lời Hiếu tỷ tỷ nói…
-”Phong sao lại tốt với tôi như thế?”
Cô hỏi, rất nhỏ.
Mà lúc đó, cậu lại sợ, một lần nữa cô biết cậu thích cô, cô lại điên điên khùng khùng tránh xa cậu. Cậu chỉ đáp:
-”Tôi đã nói rồi, cậu chẳng chịu để trong đầu gì cả… bạn bè với nhau, giúp đỡ tý có sao!”
-”Bạn bè cũng thân như thế được à?”
Cô ngây ngô hỏi.
-”Thế này đã làm gì mà thân, đầy người còn thân hơn ý chứ…”
Hà Nguyệt Dương nghe cậu trả lời, thấy mình không làm gì có lỗi với em gái, yên tâm ngủ!!!
Buổi tối, họ học thêm một ca nữa ở nhà thầy Bình – thầy lãnh đội tuyển Toán năm nay. Thầy Bình có vợ là cô Lệ, hai người cùng dậy Toán trường cậu.
Thế cho nên hai cô thầy thường chia phần để dậy. Cô Lệ rất giỏi, có đợt bài khó, cả lớp chẳng ai giải được, thầy cũng không giải được, gọi điện về cho vợ, ba mươi phút sau đã có lời giải.
Vũ Phong vì thế, cực kì ngưỡng mộ thầy cô.
Hôm nay học tới phần Graph, sẽ tới lượt cô dậy. Lúc lớp trưởng Toán 2 tới, cậu vô tình ngó qua bếp, thấy thầy giáo mình đang nhặt rau…trong lòng cậu, không hiểu sao dâng lên cảm giác khó tả…
Tới phòng học tầng 3, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, tự dưng không kiểm chế được, cậu đặt balô xuống bàn, tâm sự với Hà Nguyệt Dương:
-”Dương ơi tháng tư làm hồ sơ thì đăng kí thi Sư Phạm nhé!”
Dương đang mải nghĩ bài, chẳng để ý, ừ bừa.
Phong phấn khởi quá, tiếp tục lên kế hoạch:
-”Cũng xây một cái nhà ba tầng nhé, dậy học ở tầng 3…”
-”Ừ…”
-”Tốt quá, vậy sau này tôi sẽ nhặt rau, còn cậu dậy học nhé!”
-”Ừ…”
-”Hay cậu thích nhặt rau, tôi dậy học?”
-”Ừ…”
-”HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! Cậu có nghe tôi nói không hả?”
Bị quát, Hà Dương giật nảy mình.
Ngẩng lên, thấy cô giáo đang nhìn mình cười, còn Vũ Phong mặt như cà chua cuối vụ, chẳng hiểu nổi cơ sự là ra sao???
……………
Hai tháng học hành vất vả rồi cũng qua.
Kết quả mong chờ rồi cũng tới.
Bên đội tuyển Anh, chiến công vang lừng, hoành tráng nhất có thể nói là Hiếu, dinh về giải Nhất Quốc Gia.
Đội tuyển Toán cũng không hề kém cạnh, khác với năm ngoái đề khó, năm nay đề dễ thở hơn nhiều. Đội Toán có 1 Nhất, 1 Nhì, và 2 Giải Ba, 2 Khuyến Khích. Thành tích cao chưa từng thấy.
Thầy Bình, thầy vẫn giữ thói quen ấy, thông báo giải theo kiểu Ốt Sờ Ca.
Khuyến khích 1:
Lại Việt An
Khuyến khích 2:
Nguyễn Văn Hùng
Giải Ba 1:
Hoàng Nguyên Bảo
Giải Ba 2:
Trương Đại Phước
Vậy là Nhất Nhì thuộc về Toán 2 rồi, trong lịch sử chuyên Biên Hòa, đây là khóa duy nhất mà Toán 2 lại nổi trội hơn Toán 1.
Giờ phút công bố, cả hai người họ cùng nhìn nhau.
Từ giải Ba trở lên là được nhận quyền tuyển thẳng vào đại học rồi, lại còn nghe nói, năm nay từ Giải Nhì có quyền tham dự vào vòng 2 chọn đội tuyển Quốc Tế, trực tiếp miễn thi tốt nghiệp.
Cho nên, nói về mặt lợi ích, giải Nhất hay Nhì cũng thế.
Nhưng mà, vẫn rất hồi hộp…
-”Thôi hai bạn về khao cả lớp đi, rồi cho cả buổi trưa mà đoán, chiều thầy thông báo tiếp…”
Thầy ơi là thầy? Có ai như thầy không?
Hai đứa mặt ngắn tũn về lớp…
Nguyệt Dương:”Rốt cuộc mình và Phong, ai được giải Nhất?”
Vũ Phong:”Rốt cuộc mình và Nguyệt, ai được giải Nhất?”
Buổi chiều, giờ ra chơi, Vũ Phong nhất định xuống hỏi thầy.
Cậu chạy hùng hục lên lớp, vỗ vai Hà Dương:
-”Chúc mừng, cậu giỏi lắm…”
Nghe cậu nói thế, cô đã lờ mờ đoán ra kết quả. Ừ thì cô thích cậu, nhưng nghe mình đạt thành tích cao nhất, vẫn thấy vui chứ…
Còn đang phởn, lớp trưởng đã thêm một câu xanh rờn:
-”Chúc mừng bạn Nguyệt, bạn đã rất xuất sắc trong kì thi năm nay, đã mang về cho chuyên Biên Hòa giải Nhì…”
Điên!
Rõ ràng là cố ý trêu tức cô mà!
Nhìn sang, cậu đang cười rất khoái trá, lấy tay, đánh vào lưng cậu ta một cái…
-”Cậu gãi ngứa cho tôi đấy hả?”
Cô chẳng thèm để ý cậu, bực mình quay đi.
Năm đó, ngoài nộp một hồ sơ sang trường ENS của Pháp, IQ 154 không hiểu bị IQ 157 dụ dỗ kiểu gì, cũng nộp hồ sơ vào khoa Toán Đại học Sư Phạm Hà Nội.
Hà Nguyệt Anh, thấy anh chị vậy, buồn lòng lắm, mà cô thì nộp sang Pháp chắc trượt từ vòng gửi xe…kể cả có đỗ, cô cũng không nỡ bỏ dở cả sự nghiệp ở Việt Nam.
Nộp Sư Phạm cũng không được, thời gian học rất tốn. Khó mà qua hết các môn, vì vậy, Hà Anh lựa chọn giải pháp an toàn, nộp vào một đại học tư, nói chung, chỉ là để lấy lí lịch đẹp.
Lại kể chuyện thi chọn đội tuyển Quốc Tế, chẳng hiểu đen đủi kiểu gì, hôm ấy Vũ Huỳnh Phong bị sốt virut.
Chỉ còn mình Hà Nguyệt Dương ra trận.
Chắc cô không thể đoán được, cậu trong hai tuần chờ đợi kết quả, còn hồi hộp hơn cả cô. Vì sao ư? Vì được chọn vào đội tuyển đồng nghĩa với việc cô sẽ được gọi lên Hà Nội học từ giờ tới tháng bảy, thi cử xong, về nước cũng phải đầu tháng tám…xa cô thế chắc cậu điên mất.
Giấy báo về, thành tích cô cũng khá cao, xếp thứ 7 toàn quốc. May mắn thế nào, đội tuyển lại lấy 6 người, Vũ Phong thở phào, như trút được tảng đá nặng!!!
Thời gian ngày càng gấp rút, học sinh khối 12 bò ra ôn thi tốt nghiệp, đại học.
Tuy nhiên mấy học sinh đạt giải Quốc Gia cao dường như lại là thời điểm nhàn nhã nhất. Không tị nạnh được, họ cũng vất vả bao ngày mà, cái này gọi là khổ trước, sướng sau!
Để động viên khen thưởng, năm nào nhà trường cũng cho mấy đứa trò cưng đi du lịch biển 2 ngày.
Lại một sinh nhật, vắng bóng anh chị…
Dù Phong đã sang lớp, tặng trước một con gấu bông to khổng lồ, trong lòng Hà Anh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy!!!
Cô chuẩn bị chục tờ giấy trắng cỡ to, tải bừa mấy tấm ảnh trên mạng, đúng 11h tối trước ngày đi du lịch của Nguyệt Dương, mới gõ cửa phòng, khóc lóc:
-”Tỷ tỷ, cứu muội với…”
Hà Dương thấy em gái như vậy, mới hốt hoảng:
-”Sao thế, có gì bình tĩnh nói…”
Hà Anh nấc lên từng tiếng:
-”Muội hứa với fan club chuẩn bị 10 bản vẽ, tối mai giao, vậy mà quên mất không chuẩn bị từ sớm, chuyện này mà lộ ra, các fan sẽ không còn tin tưởng muội nữa…muội không biết sao bây giờ…tỷ tỷ, vẽ hộ muội đi…giúp muội với…”
-”Đâu ta xem…”
Hà Nguyệt Anh chìa mấy tấm ảnh, chị cô lại hỏi:
-”Phải vẽ y hệt mấy bức này à?”
-”Vâng, phải vẽ khổ to nữa…”
-”Được rồi, để đấy ta cố xem sao…”
Hà Anh giọng đầy lo lắng:
-”Nhưng mai tỷ phải đi du lịch?”
-”Thôi không sao cả, ta thức vẽ đêm nay cho xong, chắc kịp …”
Cô sung sướng trở về phòng, 10 bản vẽ to cỡ này, tỷ có bò cũng chẳng xong được.
Đúng như Hà Anh dự đoán, Hà Dương bò cả tối, cũng chỉ được 7 bức, đồng hồ chỉ 7h30, cô đành nhắn tin cho thầy phụ trách, xin phép nhà có việc.
Vẽ một lúc, 8h, Hiếu tỷ tỷ nhắn tin trách móc, nói Hà Dương có mỗi dịp đi chơi cũng bỏ, xe cũng ra khỏi địa phận thị xã rồi, hối cũng không kịp.
Cô mệt tới rã rời, chẳng buồn quan tâm; lên giường chợp mắt chút, đằng nào tối mới giao; 10h cô dậy vẽ nốt 3 bức kia cho Nguyệt Anh là được.
Nguyện, cầu xin cậu
Chỉ còn vài chap nữa là kết thúc những năm tháng học trò của “Lẽ nào em không biết”
Đây là bộ truyện ta viết chân thực nhất, chính nó cũng giúp ta hồi tưởng lại một thời trẻ trâu cắp sách tới trường, rất đẹp…
Cái kết, có thể các nàng sẽ hài lòng, cũng có thể không, có thể thấy không thỏa mãn…
Có một câu ta rất thích: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”…Các nàng đừng vì thế mà buồn, bởi 18-19 tuổi, không hẳn là kết thúc, có khi lại là điểm khởi đầu của mỗi con người…
Tác giả cũng đã chuẩn bị tinh thần ăn tất cả các loại gạch đá. Nhưng không sao cả, bởi chỉ muốn nhắn nhủ với độc giả rằng: Hãy trân trọng tuổi thanh xuân của mình!
Còn về phần “người lớn” của bộ truyện, ta cũng chưa biết có nên viết tiếp hay không…
Cho nên là chúc người vui vẻ với chặng đường cuối của truyện!!!
Trong giấc mơ, cô nghe được giọng nói rất quen:
-”Nguyệt, dậy đi…”
Cả mùi hương bạc hà cũng rất dễ chịu, chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ mãi thôi.
Ai đó bực mình, kéo cô khỏi chiếc giường êm ái. Mắt nhắm mắt mở, đã bị người ta quát:
-”Sao không đi chơi?”
-”Tôi còn phải vẽ…”
Đoạn, cô lại ngủ gà ngủ gật.
-”Đi chơi về rồi vẽ…”
-”Không được, nếu không giao bản vẽ thì muội ấy sẽ bị các fan tẩy chay mất…”
Cô nói trong vô thức.
-”Nó đâu rồi?”
Phong bực.
-”Đi quay phim rồi, ở tận trong Nam, tuần sau mới về!”
-”Thế thì chắc không cần gấp đâu, dậy thôi…”
-”Đừng, tôi muốn ngủ một lát, tý dậy tôi còn làm việc, phải giao trong tối nay cho fan club của muội ấy…”
-”Fan club đếch gì mà nó là thần tượng mà phải chiều thế? Người ta phải chiều nó mới phải?”
-”Tôi không biết, cậu lặng yên chút được không?”
Không nói nổi, lớp trưởng hỏi:
-”Vẽ theo mấy bức ảnh này hả…”
-”Ừ…”
Nguyệt Dương đáp, rồi lại thiếm thiếp.
….
….
Ngủ đã mắt, Hà Nguyệt Dương mới giật mình thức giấc.
Trời ơi, cô đã ngủ bao lâu rồi chứ? Thế này làm sao mà kịp giao tranh cho fan của Hà Anh?
Lò dò tỉnh dậy.
Mới phát hiện, mình không phải ở trên giường, mà đang nằm ở ghế sau của xe ôtô.
Lẽ nào cô bị bắt cóc?
Chết mất…
Mà phải không? Bắt cóc người ta phải trói chân trói tay, ai lại đắp chăn mỏng cho cô như này không?
Nhìn qua gương chiếu hậu, một khuôn mặt cực kì quen thuộc…
-”…P…h…o…n…g…”
Cậu trả lời:
-”Sao?”
-”Cậu…đang…lái…xe…đấy!”
-”Tôi biết!”
Hà Nguyệt Dương tự định thần, tự thấy mình ngu. Họ chẳng phải đã 18 tuổi rồi sao?
Năm ngoái, ba dậy hai đứa, mà Nguyệt Dương lười, nên chỉ Nguyệt Anh học, giấy khai sinh đã sửa sang sớm một năm từ ngày vào lớp 1, nó cũng lấy được bằng rồi.
Có mỗi cô là lạc hậu…
Ngây ngây một lúc, lại cuống:
-”Chết, còn bức vẽ của Hà Anh, làm sao bây giờ, mình đi đâu đấy?”
Cậu chậm rãi:
-”Tôi đã vẽ nốt ba bức cho nó, và dùng máy cậu nhắn tin, nó cũng rep rồi, tối sẽ có người tới lấy!”
-”Ừ…”
Cậu mở bài nhạc nhẹ nhàng…
You are the love of my life
And I thank God I am alive…
Cô nhớ ra, thắc mắc:
-”Tôi ngủ cơ mà, tôi ra xe cậu bằng cách nào thế?”
-”Còn phải hỏi, cậu béo như con nhợn …”
Hà Dương ngượng chín người, quát:
-”Thế là cậu bắt cóc con gái nhà lành đấy! Bác giúp việc nhà tôi đâu? Sao có thể để cậu đem tôi đi như thế?”
-”Bác ấy đi chợ…”
-”Tôi sẽ kiện!”
Phong cười…
-”Kiện củ khoai hả? Ngủ đi, còn hai tiếng nữa mới tới nơi cơ…”
-”Đi đâu?”
-”Đi ra biển với các bạn…”
Gió thổi qua cửa kính, mắt cô lại díu vào…
Một đoạn, nghe tiếng thở đều đều, cậu dừng xe, tạm đậu vào bãi đất trống gần đó.
Lách xuống hàng ghế dưới, ánh mắt trìu mến.
Sờ má cô hơi lạnh, ai đó vặn điều hòa, rồi dịu dàng kéo chiếc chăn đã bị cô đạp tung.
Tay cậu nắm tay cô, rất chặt, tim cậu như muốn ngừng đập, cậu bên cô, ngày càng gần, khẽ khàng…vụng trộm…đặt một nụ hôn nhẹ trên môi.
Ngày hôm ấy, Vũ Phong đã có một ý nghĩ rất kiên định…
Nguyệt, nhất định mai sau, dù khiêng dù vác, dù cậu đồng ý hay không đồng ý, cũng phải về làm vợ tôi, nhất định thế!!!
………..
………..
Vì không muốn các bạn bàn tán, cậu gửi xe ở xa, rồi nói với các bạn, mình và Dương đi tàu về.
Bạn bè đội tuyển, học cùng khu, cũng gọi là quen biết, gặp nhau tay bắt mặt mừng.
Hiếu tỷ tỷ là sướng nhất, dù sao, Dương cũng là người mà Hiếu yêu quý, chỉ ngay sau Nghĩa. Phong và Dương tới nơi cũng 3h chiều, nhưng lúc sáng Phong nhắn tin nên tỷ quan tâm, lấy phần rất nhiều đồ ăn.
Ngủ một giấc dài, ăn một bụng toàn hải sản no căng, ngồi lim dim ngắm cảnh từ ban công của khách sạn, Nguyệt Dương khẽ hít thở, chưa bao giờ thấy sung sướng, thoải mái tới thế.
Một lát, các bạn đã ùa vào, rủ nhau đi tắm biển, Dương đành tiếc nuối từ chối:
-”Lúc sáng đi vội qua quên không mang đồ bơi rồi mọi người ạ…”
-”Gớm bà này lạc hậu, không mang thì mua, không mua thì thuê…”
Hiếu bực:
-”Ranh con, đừng có trốn ở nhà đọc truyện, chẳng mấy khi có dịp…”
-”Đúng đấy, đi cho vui…”
Nhìn mọi người tấn công, lôi kéo Nguyệt, Vũ Phong thủng thỉnh đằng sau, khẽ cười!
-”Phong và Dương về tàu mệt không? Mai về thì về ôtô chung với bọn tôi…”
Nguyệt Dương thấy cũng hay, đáp:
-”Ừ, tôi về với mọi người, nhưng Phong mua vé tàu về rồi, nên chắc không về được cùng…”
Người đằng sau tối đen mặt mày, lớn tiếng:
-”Lúc đó tôi mua cả vé tàu luôn cho Dương mà, với lại Dương bị say xe nặng lắm, đi ôtô rồi lại nôn hết ra người các bà…”
Hà Dương tức, Hiếu hỏi vô tư:
-”Ơ, muội bị say xe bao giờ thế, lần trước đi Hải Phòng còn ngồi hẳn hàng cuối cùng, lúc về còn nhe nhe nhởn nhởn mà???”
Cô gật đầu lia lịa:
-”Đúng, đúng, muội có bị say xe đâu, chắc Phong nhầm rồi…mai muội về với mọi người…”
Vũ Phong ~ điên muốn bóp chết Hà Nguyệt Dương.
Nhưng khi mọi người cùng từ phòng thay đồ đi ra, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng…
Bên nhau 14 năm, gần như ngày nào cũng gặp.
Nhưng vẫn không nhận ra…
Nguyệt đã lớn…và còn rất đẹp.
Và cậu còn nghe rất rõ tiếng xì xào bên cạnh…
-”Mấy ông nhìn thấy Hà Dương Toán 2 chưa, chuẩn không cần chỉnh luôn… ”
-”Đúng đó, đúng đó, khúc nào ra khúc nấy…”
-”Trời ơi, tôi chết mất…”
-”Trời ơi sao mà trắng thế, chỉ muốn cắn cho một cái…”
-”Ừ, công nhận, năm sau có khi phải kích nó đi thi hoa hậu, biết đâu chuyên Biên Hòa mình cũng được thơm lây…”
…..
…..
Bọn con trai, mỗi đứa một câu, ánh mắt thì đầy đen tối, từ đứa có tình ý sẵn như Hùng Lý 1 hay An Toán 1, cho tới đứa chưa có tình ý gì cả…
Tất cả đều dán vào đứa con gái trong bộ đồ bơi xanh dương phía trước, tâm tư không hề trong sáng!!!
Vũ Phong ~ hận không thể tống Hà Nguyệt Dương vào bao tải, vác về nhà!!!
Mọi người vui vẻ chơi nhảy sóng, bịt mắt bắt dê, bóng nước, …
Nhận thấy hôm nay các bạn nam có vẻ quan tâm quá mức tới mình, Nguyệt Dương có phần ngại, cô nói với các bạn mệt, muốn lên bở nghỉ một lát, xong lại xuống.
Rất nhiều ánh mắt tiếc nuối, nhưng trận bóng đang dở tới lúc kịch tính nên cũng không cản…
Bước chân trần trên cát, từng luồng gió biển thổi khẽ vào tóc, ngày hôm nay, thật tươi mát.
Dạo quanh nhặt mấy vỏ sò cho em gái, phát hiện chỗ phía Nam bờ biển, nước rất trong, sạch…mà lại chẳng ai chơi.
Thích thú, Nguyệt Dương lập tức lao xuống bơi, ba cùng dậy hai chị em bơi từ năm 10 tuổi, nhưng tính lại thì cô vẫn ngu hơn Hà Anh, nên chỉ dám xuống chỗ gần.
Loanh quanh ra rồi lại vào, được ba bốn vòng, mệt thở không ra hơi, cô thả chân, định chạy lại phía các bạn…Mà cố mãi, chân vẫn không chạm đáy biển.
Tại sao lại thế? Rõ ràng chỗ cô cách bờ biển rất gần mà? Chả nhẽ chỗ này có hố ngầm…vì vậy mới không ai ra đây chơi?
Hơi hoảng, cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ trong đầu giờ sẽ bơi vào bờ, sẽ rất nhanh thôi…
Đúng là chó cắn áo rách, ngay cái lúc cô cần vào bờ nhất, thì chân lại bị chuột rút! Vùng vẫy, gọi các bạn mà vô ích.
Hà Nguyệt Dương đuối dần, chỗ này cách chỗ mọi người xa quá, làm sao mà họ nghe tiếng cô được?
Sức lực cuối cùng dần cạn kiệt, chân tay đờ đẫn, người cũng mềm nhũn, có lẽ số phận chỉ tới đây…
-”Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt ơi…”
Cô lại nghe thấy giọng nói đó, rất quen…
Có người gọi cô tha thiết, có mùi bạc hà vương vấn đâu đây. Cô muốn mở mắt, mà sao khó nhọc tới thế?
Môi người đó chạm môi cô, truyền cho cô từng luồng khí…
Người đó ôm cô vào lòng, cô nghe sao bi thương…
-”Nguyệt ơi, đừng chết, tôi xin mà…”
-”Tôi xin đấy, cậu như thế tôi phải làm sao…”
-”Nguyệt, cầu xin cậu…”
Ai đó thực sự cuống…làm động tác sơ cứu cho cô mà cả người cậu run rẩy. Nỗi sợ bủa vây tới lạnh toát.
Cậu xin cô…
Cậu xin ông trời…
Cầu xin…cầu xin…
Nghe tiếng ho đó, ánh mắt thẫn thờ hé mở…cậu mới thở phào, chẳng biết, người vừa thoát khỏi tay tử thần, rốt cuộc là cậu – hay là cô?
Không kiềm được xúc động, vòng tay cậu siết chặt lấy cô, ghì cô trong lòng mình…
-”Phong…sao…vậy…”
Tiếng cô hỏi rất khẽ, nghe tiếng cô thôi mà cậu cũng thấy run…
-”Cảm ơn Nguyệt!”
Hà Dương ngẩng lên, còn ngơ ngác:
-”Cảm ơn gì?”
-”Cảm ơn cậu…vì đã tỉnh lại! ”
Những hình ảnh chập chờn hiện về…thì ra là cậu, nhiều năm nay vẫn là cậu, khi cả thế giới, mọi người tạm quên mất cô, thì vẫn luôn có một người nhớ tới, đó là cậu!!!
Tôi sẽ dậy Nguyệt giặt áo quần
Lách khỏi vòng tay cậu, ai đó hốt hoảng:
-”Phong, đừng khóc!”
Lớp trưởng Toán 2 giờ chỉ ước có cãi lỗ nào chui xuống cho bớt ngại, cậu bao biện:
-”Khóc cái gì mà khóc, nước biển đấy…”
-”Nhưng sao mắt đỏ, mũi đỏ?”
-”Tự dưng nó đỏ thì tôi biết làm sao, cậu lắm chuyện!”
Có người xấu hổ đứng dậy, đi trước…
Lại có người đuổi theo, thì thầm:
-”Cảm ơn nhé, tôi đã định bỏ cuộc…cứ nghĩ là chết chắc rồi cơ…”
Cái câu nói đó, khiến cả người cậu lạnh toát, quay người, đặt hai tay lên vai Nguyệt, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của cô, cậu chậm rãi nói:
-”Nguyệt, nghe này!”
-”Hử?”
-”Nghe rồi nhớ cho kĩ…”
-”Ừ!”
-”Mai sau, nếu gặp hoàn cảnh nguy hiểm tương tự, thì phải cố gắng chiến đấu tới cùng…Bởi vì…”
-”…”
-”…Bởi vì…tôi nhất định sẽ tới…!”
Lực tay cậu rất chặt, bả vai cảm giác đau…nhưng đó không phải lý do mà Hà Nguyệt Dương rơi lệ!
Có những lời cậu nói, cô không hiểu. Có những lời cậu nói, cô cảm động. Và phải mất rất rất nhiều năm sau đó, cô mới thực sự thấm…
Thật may, là lúc đó Vũ Phong cũng không trêu chọc gì cô.
Cậu rủ cô, thuê xe đạp đi chơi quanh vùng. Vì báo đáp cậu vừa cứu mình, cô đồng ý.
-”Để tôi thuê xe cho cậu…”
Hà Dương nhanh nhảu.
Thấy cô vậy, cậu cũng không tranh.
-”Chị ơi cho em thuê hai cái xe đạp ạ…”
Quay sang, thấy cậu đang nhìn cô, đầy hận thù. Chắc cậu sợ thuê hai xe, nhỡ cô đi lạc, cậu lại mất công tìm đây mà…Hà Dương tinh ý đổi lại:
-”Chị ơi cho em thuê xe đạp đôi ạ!”
Cậu vẫn lườm…
Ông nội này, rốt cuộc ý ông là gì?
Ngó lại, còn mỗi một loại xe đạp nữa, cô đành chỉ:
-”Thôi, chị lấy em thuê cái kia…”
Mặt Phong hớn hở ngay lập tức!
Một đoạn, lên dốc, Nguyệt Dương hỏi:
-”Mệt không?”
-”Không, cậu thì nặng bao nhiêu mà mệt?”
-”Ặc, lúc thì cậu bảo tôi béo như nhợn, lúc lại bảo không nặng…toàn nói ba lăng nhăng…”
Có đứa tức, vươn tay ra đằng sau, bẹo má đứa kia…
-”Á…cấu đau thế, thuê xe đạp đôi có phải cùng đạp, cậu đỡ mệt không?”
-”Sao cậu lại thích thuê cái xe này?”
-”Tôi ngồi đằng sau cũng chẳng có việc gì làm cả…”
…
Hà Dương cứ nheo nhéo mãi, tới người kiên nhẫn như lớp trưởng cũng phải bực; cậu dừng lại, quát:
-”Xuống xe!”
-”Hả?”
-”Cậu bảo không có việc gì làm mà, lên đèo tôi!”
Có đứa méo cả mặt…
-”Làm sao mà tôi đèo được cậu?”
-”Thế thì ngồi yên, cấm phát biểu…”
Hơi tưng tức, cô nói bừa:
-”Thôi được, để đấy tôi đèo, cho người ta nhìn thấy cậu, ngồi đằng sau con gái, cho người ta ê cậu…”
Hà Dương tưởng công kích được, ai dè Vũ Phong lại nhơn nhơn, ngồi để cô đèo thật.
Trời ạ, cậu ta nặng chết, cô cố mãi cái xe mới nhích được một tý.
-”Nhấc chân lên!”
-”Nhấc chân thì làm sao mà xe chạy được?”
-”Cậu ngu quá…thôi để gọn gọn chân vào…”
Chưa kịp phản ứng thì đã bị chân cậu đẩy vào, Phong đạp cùng cô, từ phía sau…chiếc xe vì thế đã lên được tốc độ trung bình…
Một lát, cô lại thấy eo mình hơi khang khác, Nguyệt Dương quát:
-”Phong làm gì thế?”
-”Đường xóc quá, tôi sợ ngã nên bám mà…bạn bè thế có sao? Hay cậu thích tôi nên cảm thấy khó xử?”
Cậu lại điểm đúng huyệt rồi, cô chẳng nói được gì…
-”Nguyệt này!”
-”Ừ!”
-”Nhận được thư của ENS không, chắc có phải không?”
-”Ừ!”
-”Nếu hai chúng ta cùng đỗ thì sao?”
-”Mới qua vòng hồ sơ, cậu làm gì mà tính ghê thế?”
-”Nhỡ thế thì sao…tôi không biết nấu cơm, hàng ngày cậu nấu cho tôi ăn nhé!”
-”Tôi cũng đâu biết nấu…”
-”Thôi vậy thế tôi nấu cho cậu ăn, nhưng tôi chỉ biết nấu mì thôi…”
Cô ngây ra, một lúc bảo:
-”Bạn bè cũng nấu cho nhau ăn được à?”
-”Ừ, bạn bè tốt người ta còn giặt quần áo cho nhau ý chứ, nấu cho nhau ăn đã là gì…”
Vũ Phong đáp, rất thâm hiểm. Không biết từ lúc nào, cậu đã phát hiện ra, Hà Nguyệt Dương ngu như một con bò đội nón, nhắc tới yêu đương thì giãy nảy, nhưng chỉ cần nói với cô, cái này bạn bè tốt làm là chuyện bình thường, y như rằng dụ được.
-”Nhưng tôi cũng không biết cả giặt quần áo…”
Tiếng cô cắt ngang dòng suy nghĩ cậu.
-”Sao lần trước hình như có lần cậu bảo cậu giặt ý sao nhỉ, cái lần cậu bảo giặt áo cho tôi?”
-”Có hả? Thế chắc tôi nói thế thôi, bác Vân nhà tôi giặt…”
Thế là lại tưởng bở rồi, chán!
Cậu tiếp tục:
-”Dễ lắm, chỉ cần đổ xà phòng vào ngâm sau đó mang ra nhúng một lần xả là xong…Sang đó dậy cậu, hai đứa mình cùng làm…”
-”Ừ…”
-”Bao giờ đi thực tập, tôi mua máy giặt, mua cả máy rửa bát nữa, cậu không phải làm gì hết…”
Tên này, như ông cụ non, chưa gì đã tính toán đâu ra đấy rồi..Hà Dương phì cười…
-”Ừa…cậu giỏi…”
….
Được nửa đường, cô nói khát nước, họ dừng lại, mua một quả dừa, quyết định mang tới chỗ chân núi, vừa ngắm cảnh vừa uống.
Rõ ràng là cô đã lấy hai cái ống hút, vậy mà một cái mất biến đi đâu. Phong đểu giả, hút một hơi, sau đó đưa sang cho Dương:
-”Uống đi…”
Nhìn quả dừa, cứ chần chừ mãi…
-”Thôi, tôi không khát nữa rồi…”
Lớp trưởng tất nhiên hiểu, cậu chép miệng:
-”Bạn bè với nhau, có gì mà ngại, hay cậu chê tôi bẩn?”
-”Không, không phải thế…”
-”Ừ, thế uống đi, bạn thân dùng chung ống hút là chuyện bình thường…”
Ngốc quá, bị lừa, thế là uống thật. Cô hút một tý, Phong đã giật lấy, đòi uống. Mà cậu ta uống chút thôi, xong lại đưa cô…xong lại giật…cứ như thế, Hà Nguyệt Dương bị kẻ xấu lợi dụng mà không hề biết!
-”Nguyệt này…”
-”Hử?”
-”Tôi tặng cậu tất cả bao nhiêu con hạc rồi, cậu nhớ không?”
-”…”
-”Cậu không đếm hả?”
-”…”
-”Đừng nói với tôi cậu vứt đi hết rồi nhé!”
Hà Dương thực tình mỗi lân vứt một nơi, không rõ bọn chúng ở đâu nữa…chắc loanh quanh trong phòng, nhìn sang Vũ Phong đang lườm, lắp bắp:
-”Chưa…chưa…vứt…”
Cậu hơi hạ hỏa, lấy ra trong túi một con hạc màu tím, đưa cho cô, dặn dò:
-”Giữ gìn cẩn thận nhé…”
-”Ừ!”
-”Rồi sau này cậu sẽ hiểu!”
-”Hiểu gì?”
-”Hiểu được cái gì thì hiểu…mà này, Nguyệt mai về với tôi đi…”
Lập tức lắc đầu phản đối.
Vũ Phong giọng nghiêm túc:
-”Mai về lúc trời tối rồi, một người đi nguy hiểm lắm, mới cả kinh nghiệm lái xe của tôi còn non kém, nhỡ xảy ra chuyện gì thì kêu ai?”
-”Thì cậu thuê phòng ở lại sáng mai về là được mà…”
Hà Nguyệt Dương thông minh tính kế.
-”Về cùng đi, rồi tôi dậy cậu học lái xe…”
-”Ba tôi cũng dậy được tôi mà!”
Con này, khó mua chuộc. Phong lại bảo:
-”Về cùng rồi Phong mua thật nhiều nem chua cho Nguyệt…”
-”Thế thôi hả?”
-”Mua thêm 5 quả dừa nữa…”
Thái độ vẫn chưa lung lay.
-”Mua hai chục que thịt xiên nướng, một hộp kem tươi, nước dâu, tôi sẽ bảo nhà bếp làm cho cậu một con cua rang muối, đựng sẵn vào hộp…”
-”…”
-”Cậu nghĩ mà xem, đi với mọi người thì vui vẻ quái gì, lại như lần trước, ai cũng mệt rồi ngủ, có ai nói chuyện với cậu, còn đi với tôi, có tôi thì đã rất vui rồi, ghế sau cho cậu trườn thoải mái, có phải thích hơn không?”
Nghe bùi tai quá, Hà Dương nhỏ nhẹ thêm thắt:
-”Bốn con cua rang muối nhé…”
-”OK! Deal!!!”
Hôm sau, cô bảo mọi người tiếc cái vé, cộng chơi nhiều mệt, đi tàu cho đỡ say.
Thế là hai đứa cùng về.
Ngoài cái việc Vũ Phong chất đồ hết ở ghế sau làm Dương không có vương quốc riêng thì nói chung là khá hài lòng.
Cậu ta hứa gì đều làm đúng!
Mở hộp, mùi cua rang muối phải nói là ngào ngạt ngạt ngào mà, lại đúng món tủ nữa chứ. Bốn con, sướng không nói lên lời, quay sang người bên cạnh đầy cảm kích. Tự dưng thấy Phong đẹp trai thêm mấy phần nha!!!
Ngồi ăn tìn tĩn một mình, cảm thán:
-”Phong tốt thật đấy, ba tôi không bao giờ cho mang đồ ăn lên xe”
-”Mai sau tôi cũng không cho con mang đồ ăn lên xe!”
-”Hả? Thế sao lại…hix…”
‘Nhưng vợ thì khác…’. Tất nhiên đó chỉ là cậu nghĩ, còn trả lời thì là:
-”Nhưng Nguyệt thì khác!”
-”Cậu chiều tôi hơn cả con cậu cơ á?”
Cô ngạc nhiên hỏi, đôi mắt to tròn đợi câu trả lời. Cậu chỉ cười, quay sang, ngón tay cái khẽ chạm môi cô, lau đi chỗ nước sốt còn dính, rồi lại tập trung lái xe.
Ăn hết ba con cua rưỡi, bụng bắt đầu no no, tự dưng cô hỏi:
-”Phong ơi, Phong ơi, Phong có ghét tôi không?”
-”Sao hỏi thế?”
-”Phong có thấy tôi vô duyên không?”
-”???”
-”Thì tôi ăn một mình, quên mất không mời Phong…”
Cậu cười lần hai. Không hiểu sao, những lúc như thế, nhìn lớp trưởng rất hiền, tim cô tới rụng rời, mặt đỏ bừng, chỉ muốn chui vào chỗ nào đó cho đỡ thẹn!
Nhét vội miếng thịt cua vào mồm ai đó…thôi cho hắn nhai cho xấu bớt đi, chứ để thế này, xe thì chặt, ai mà chịu được.
Nhưng mà, tới dáng ăn cũng đẹp trai vậy là sao?
Nem chua hết.
Thịt nướng hết.
Kem hết.
Dừa thì còn mấy quả, không uống nổi.
Bụng hai đứa như trống đồng rồi.
Hà Nguyệt Dương lim dim, áp mặt vào ghế xe, cố định cái đầu phải quay phía cửa kính rồi, mà không hiểu sao, thỉnh thoảng nó cứ vô thức ngó ngó sang bên cạnh…
-”Nhìn gì?”
Cậu hỏi. Cô ngại, cố tỏ ra vẻ tự nhiên, đùa:
-”À, tôi đang thắc mắc ba mẹ Phong như nào…”
-”Hả?”
-”Tại đẻ ra Phong đẹp trai quá chừng luôn…”
Thực ra thì dù cái giọng cô nó tru tréo rất là đểu, nhưng ai đó… vẫn thấy nở từng khúc ruột!
Cậu bình tĩnh nói:
-”Thực ra Nguyệt cũng rất xinh…”
Nguyệt Dương được khen, thích, không quên kèm theo lời nói ngọt ngào:
-”Chính ra Phong rất thông minh đấy, giỏi nữa…thảo nào nhiều người thích…”
-”Nguyệt cũng giỏi mà, con gái học đội Toán là ít lắm…”
-”Ừ, cậu còn rất biết quan tâm tới người khác, chu đáo…”
-”Nguyệt thì đáng yêu lắm…”
….
….
Hôm đó, có hai đứa, đưa nhau lên tới tận mây xanh!!!
Tình chị em
Năm ấy, thi tốt nghiệp tổng cộng 4 môn.
Nói chung với Hà Dương và Phong thì thi mấy môn cũng thế, chẳng liên quan.
Nhưng với Hà Anh, khủng khiếp.
Rót nước dâu ra cốc, mang thêm một ít thịt bò khô lên tầng ba, rẽ trái.
-”Tỷ, làm gì đấy?”
-”Ta đang xem phim…”
-”Tỷ giờ thì sướng rồi, cứ thế mà hưởng thụ …”
-”Ừa, hehe…”
Nói chuyên thân mật một lúc, kể lể hoàn cảnh đóng phim mệt, kể cả những lúc đi tập nhảy, ngã tới tím cả chân tay, Hà Anh đã thành công trong giai đoạn bước một làm chị gái thương xót.
Hà Dương chăm chú nghe em, thỉnh thoảng còn khuyên, nếu vất quá thì bỏ đi…
Bỗng Hà Anh nói:
-”Tỷ này, giờ tỷ cũng nhàn, hay tỷ thi tốt nghiệp cho muội đi…nha…”
Hà Dương còn lưỡng lự, nhưng cũng hơi thương em, cô nói:
-”Được rồi, thi hộ mi môn Toán!”
Hà Anh bĩu môi:
-”Thi môn Toán không thì nói làm gì…thi hộ muội 4 môn luôn đi, nha…tỷ của muội là giỏi nhất mà…”
-”Không được mi ạ, kể bình thường thì không nói làm gì, lần này ta không thi được đâu…”
-”Có gì mà không thi được?”
-”Mi quên à, hai tháng ta luyện thi Quốc Gia, rồi có kết quả được lọt vòng 2, ta lại đi ôn gần một tháng, tính ra ở trên lớp ta bỏ gần hết…giờ thi cho mi sao nổi…”
-”Nhưng tháng vừa rồi tỷ vẫn học mà…”
-”Mi không biết đó thôi, thầy cô hạ thủ lưu tình lắm, trong đầu ta có chữ gì đâu, giờ các thứ dốt đặc cán mai luôn…”
-”Nhưng tỷ thông minh mà, ôn tý là được…”
-”…”
…
Hà Nguyệt Anh năn nỉ chán chê, Hà Nguyệt Dương vẫn không đồng ý. Bực mình, cô nói:
-”Sao chị có thể như thế được, có tý mà không giúp…”
Hà Dương giật mình, con này, mỗi lần nó tức, nó sẽ chuyển ngay từ “tỷ muội” sang “chị em”…
Cô kiên nhẫn giải thích:
-”Những việc mi không làm được, đã bao giờ ta từ chối chưa? Từ bé tới lớn, số lần ta đi thi tráo mi chắc mi cũng không đếm nổi đâu…gần đây nhất, ai thi học sinh giỏi tỉnh cho mi…”
-”Chị nói ra làm gì? Định khoe công hả?”
Hà Anh hỏi.
-”Ta không phải khoe công gì cả, ý ta là, thi tốt nghiệp không phải là việc nằm ngoài sức của mi, hầu hết là thuộc. Nếu mi thích điểm cao thì ta có thể thi môn Toán cho mi. Lịch quay và diễn của mi luôn được xếp sát cuối tuần, sao cho cùng lắm một tuần mi chỉ nghỉ hai buổi, mi cũng luôn chép lại bài, còn ta, nghỉ một mạch liền tù tì…”
-”Vâng, dài dòng, chị giải thích thì hay rồi…”
Hà Dương bắt đầu nóng mặt:
-”Sao mi cứ không chịu hiểu thế nhỉ? Chỉ còn chưa đầy ba tuần, kể cả ta bây giờ đồng ý thi hộ mi, kết quả cũng chẳng ra gì…Cái gì ta có khả năng giúp được mi, ta chắc chắn nhận lời…mà việc này…”
-”Càng nói nhiều càng lộ ra cái thái độ lười biếng của chị thôi Hà Nguyệt Dương ạ…”
-”Mi!!!”
Cô chị còn chưa nuốt trôi cục tức thì cô em đã bổ sung:
-”Haha…Chị gái tôi giỏi, được người ta miễn cả thi tốt nghiệp, ở nhà ăn chơi đú đởn…thế mà em gái vật lộn bên ngoài, khổ sở là thế, luôn miệng bảo thương mà có thương đâu? Toàn chỉ nói mồm…chị ích kỉ lắm!”
-”Mi…mi vô lý vừa thôi…”
Hà Nguyệt Anh giận đùng đùng, từ bé tới lớn, chưa bao giờ cô xin gì mà Dương lại không cho cả, chị ấy đúng là càng ngày càng quá đáng!
Đi một đoạn, lại quay lại, bức xúc:
-”Được, em tự thi, không cần nhờ chị nữa, nói cho chị biết, Nguyệt Dương, ăn ở như chị, rồi có ngày bị quả báo…”
Đá cửa phòng tới rầm một cái, cô không hề hay biết, người cha hết mực yêu quý của mình, đứng đó từ lúc nào…
-”QUỲ XUỐNG!”
Hà Anh nghe giọng ba, rơm rớm, Hà Dương biết điều, ngay lập tức thực hiện.
-”Ta không bảo con quỳ, ta bảo đứa khác…”
Đoạn, giáo sư Hà Quốc Trung quay sang Hà Anh, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Hà Anh quỳ xuống, nước mắt lã chã. Giọng ba cô đầy nghiêm nghị:
-”Nói, con sai ở đâu?”
-”Ba…ba…con xin mà….con xin ba…con biết lỗi rồi, xin ba đó…”
-”Con lúc nào cũng khóc lóc như vậy, con cư xử với chị gái mình như thế hả?”
Hà Anh ức tới nghẹn cổ. Vâng, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm…cùng từng đường nét trên khuôn mặt…Lý do gì mà Dương luôn được yêu quý hơn???
Từ nhỏ, ba có biết, đã bao lần cô đứng nhìn bọn họ nói chuyện, một mình lủi thủi, cô đơn tới lạnh lẽo không?
Ba có biết, tất cả mọi thứ Dương đều được thoải mái, còn mọi thứ của cô đều bị quản tới khắt khe…
Ba có biết, kể cả ba phạt Dương, nhưng ánh mắt ba nó đau xót như nào không?
Ba có biết, mỗi lần cô khóc lóc kêu gào, chưa bao giờ ba dỗ? Mà chị ấy, chỉ cần mắt đỏ tý là ba đã cuống lên không?
Vậy mà sao? Hà Anh cô cũng chưa bao giờ nói một lời, chưa bao giờ đòi công bằng, vẫn là chị em tốt với Dương…ba còn muốn cái gì nữa???
Nhìn ánh mắt giận dữ của ba, căn bản cô cũng không đủ gan để nói nỗi lòng mình, đành lí nhí:
-”Con xin lỗi…”
-”Người con cần xin lỗi không phải là ta…Bây giờ có thể con không phục, nhưng mai sau lớn, con sẽ rõ, trên đời không còn người thứ hai yêu thương con nhiều như chị con đâu…ba chỉ thương con, sợ con một ngày hối hận con ạ…”
Thương cô? Giả tạo! Mà bây giờ cô có nóng, thì Dương càng lợi thôi, ba sẽ càng thương Dương hơn. Cố gắng kiềm chế, Hà Anh nói:
-”Vâng, con biết lỗi rồi…con biết chị tốt với con…Dương, em xin lỗi…”
Đoạn, ba xuống nhà, mỗi đứa một phòng, cũng không nói gì nữa.
Gừng càng già càng cay
Hà Nguyệt Dương hiếm khi sợ hãi tới thế. Đang xem phim, nhận được điện thoại của ba, cô cuống cuồng chạy tới bệnh viện, người còn diện nguyên cái váy ngủ Kitty màu hồng, dép cũng chiếc nọ chiếc kia.
Nhìn em gái bé nhỏ nằm trên giường bệnh, cô run tới mức, thở cũng không nổi…
Bác sĩ nói nó vì kiệt sức, nên ngất.
Hà Dương khóc.
Cô căm ghét chính bản thân mình.
Nó nói rất đúng, là cô ích kỉ, xấu tính…
Và bây giờ, cô đang bị trừng phạt rồi. Nhìn nó gầy gò xanh xao mà xót…Trong khi, cô ở nhà xem phim thì nó điên cuồng với bao việc…
-”Ta xin lỗi…”
Ba mẹ nói, Hà Anh truyền nước tý sẽ tỉnh, nhưng Hà Dương lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, cô cứ thế, ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay em gái, cầu nguyện.
-”Chị…”
Giọng Hà Anh yếu ớt.
-”Nguyệt Anh, mi tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu ở đâu không? Ta gọi bác sĩ nhé!”
-”Không cần…ba mẹ đâu…anh Phong đâu…anh Phong có tới không?”
Hà Dương lắp bắp:
-”Ba đi làm thủ tục…mẹ về nấu canh hầm cho mi, mẹ bảo lần này mẹ đích thân nấu…còn Phong ta quên…ta chưa báo cho nó…”
Ánh mắt Hà Anh hơi trùng xuống, Hà Dương lúc đi cũng quên điện thoại, đành chạy ra mượn đại người nhà bệnh nhân gần phòng em gái, gọi cho ba mẹ và Phong.
-”Mi thấy thế nào rồi…”
Hà Anh thở dài:
-”Không sao, em quen rồi…”
-”Ừ…ăn hoa quả không ta gọt cho?”
Nhận thấy chị gái vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Hà Anh đành gợi ý khéo:
-”Thôi…đang lo lắm đây, 4 môn tốt nghiệp, không biết gánh làm sao?”
-”Được rồi, ta…ta thi hộ mi…”
-”Thật á?”
-”Ừ…”
-”Mấy môn?”
-”Tất, mi yên tâm mà nghỉ dưỡng đi…”
-”Yêu tỷ nhất!”
….
Hai chị em đang trò chuyện thì ba và Phong cùng bước vào phòng. Có vẻ như hai người đã nói chuyện trước đó. Phong này đúng là rất “người lớn” nha, đi thăm bệnh mang cân đường hộp sữa như đúng rồi.
Nhưng Hà Anh vẫn không vui, nó nói, khi nào anh ấy quần áo xộc xệch chạy tới bên nó, thì mới là dấu hiệu đáng mừng,đằng này, anh ấy vẫn có thời gian chuẩn bị cả quà nữa.
Hà Dương ngẩn ra, rốt cuộc về chuyện tình cảm ngu ngơ quá, cũng không hiểu ý tứ của Hà Anh, đành cười trừ!
Mà Vũ Phong, ánh mắt cậu, nhìn bộ đồ Kitty của cô, rất là khốn nạn, chỉ muốn đập cho một trận!!!
Bác sĩ vào khám, mọi việc đều ổn. Đợi mẹ tới, bốn người nhà họ cùng lớp trưởng đi ăn đồ nướng, riêng Hà Anh phải ăn thêm bát canh hầm.
Cả buổi, thấy con gái út cứ bám riết lấy cậu bé, giáo sư xem chừng cũng đoán được con rể tương lai của mình là ai!!!
Để thực hiện chiến dịch lừa ba, Hà Nguyệt Dương đã phải tính kế rất cẩn thận.
Lúc nào ăn cơm, hay xuống nhà, vẫn như thường.
Nhưng lên phòng một phát, hai chị em lập tức đổi áo quần, cô vào phòng Nguyệt Anh ôn thi, còn Nguyệt Anh ở phòng cô xem phim.
Như vậy, ba mẹ sẽ thấy em gái luôn luôn học chăm chỉ, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió.
Thời kì ôn thi, ba cô vẫn thường xuyên mang canh hầm, cháo, hoa quả lên, nhưng không hề phát hiện ra.
Hai tuần liền, Hà Dương chỉ có học, học và học. Đầu óc lúc nào cũng quay cuồng. Nhưng cứ nghĩ tới em gái vất vả, cô lại cố gắng.
Rồi cuối cùng hai ngày thi cũng tới.
Hà Nguyệt Dương vừa hay thay áo quần xong, chuẩn bị đi thì thì phát hiện ở trong phòng có một thùng mì tôm, hai rổ rau cải cúc, hai chục trứng, bát, đũa, nồi, và một bếp điện.
Quái lạ?
Ba thương Hà Anh ôn thi vất vả sao?
Không phải thế chứ, mọi khi ba vẫn mang lên mà, sao lại để đây?
Cô mở cửa phòng, không được.
Gọi mọi người, cũng không ai trả lời.
Bí quá, đành bấm điện thoại gọi cho ba.
-”Ba ơi, ba về nhanh lên, cửa bị hỏng, Nguyệt Anh đang bị nhốt trong phòng ba ạ, nó còn phải đi thi nữa…”
-”Thế hả?”
Giọng ba cô vẫn thản nhiên.
-”Vâng ạ, mau về đi ba…”
Giáo sư Hà Quốc Trung cười lớn, đoạn ông nói:
-”Lấy nước trong nhà vệ sinh mà nấu mì, ba mẹ đi chơi, tối mai mới về, ta cũng cho mấy người làm nghỉ việc hết rồi, đừng tốn công gọi…”
-”Ba…ba…”
-”Hà Nguyệt Dương, con lo cái gì, người bị nhốt là con chứ có phải là nó đâu?”
Hà Dương rốt cuộc hiểu ra, gừng càng già càng cay.
Hóa ra cô bị ba cô tương kế tựu kế chơi lại, thôi kiểu này phải dùng chiến thuật hai rồi.
-”Ba ơi, xin ba đó, bây giờ con không đi thi thì nó trượt tốt nghiệp mất, nó đâu có ôn đâu…”
-”Nó không đi thi, ta không cần thiết…”
-”Ba ơi, rồi người ta đồn là ba có con gái học dốt, tốt nghiệp cũng không qua, ba không xấu hổ à…”
Đầu dây bên kia cười không nhịn được, nó nghĩ ông là ai?
-”Không con ạ, với cả nhà mình giàu lắm, ba có thể nuôi Nguyệt Anh học lại lớp 12 bao nhiêu năm cũng được, con cứ yên tâm ăn mì đi nhé, ba cũng để cho con vài đĩa phim ở đó, chào con gái yêu nhé!!!”
Chết nghẹn với ba.
Khóc dở cười dở. Lo lo lắng lắng.
Cuối cùng, đành gọi cho Nguyệt Anh.
-”Mi đang ở đâu…”
-”Muội đi chơi với quản lý và mấy người nữa, bọn muội ra biển…”
-”Ngay lập tức quay về đi thi”
-”Hả, tỷ điên à?”
-”Mi không hiểu, gấp lắm rồi, ba nhốt ta trong phòng, cả nhà giờ không có ai…”
-”Muội đi được nửa đường rồi, giờ quay về có kịp thì muội cũng biết chữ gì đâu mà thi…”
-”Vậy mi biết ai mở được khóa phòng không?”
-”Không, mà tỷ khờ thế, khóa phòng nhà mình ba toàn đặt mã, lại thêm mấy lớp chống trộm, thợ trong vùng không phá được đâu…”
-”Trời ạ…thế mi cứ về đi, được chữ nào hay chữ đấy, còn hơn là trượt…”
Hà Anh nghĩ ngợi một lúc, bảo:
-”Muội có cách rồi, cây xoài cạnh cửa sổ phòng muội đó, tỷ trèo ra đó, rồi tụt xuống vườn, sau đó chui ra cái lỗ chó rồi đi thi…”
-”Ặc, mi điên à, ta sợ độ cao lắm…”
-”Tỷ yên tâm đi, muội trèo mấy lần rồi, dễ ợt, thế nhé…giao hết số phận muội cho tỷ nha…”
Hà Anh dập máy, tiếp tục cuộc vui…thực ra cô không cần quan tâm nhiều, bởi Hà Dương suy cho cùng là người rất có trách nhiệm, dù thế nào thì tỷ ấy sẽ tìm được cách đi thi thôi.
Hà Nguyệt Dương chuẩn bị đồ vào balô, mở cửa sổ, sợ tới run người.
Cố trấn tĩnh, đặt một chân vào chạc ba của cây, hai tay ôm lấy thân cây, sau đó thu nốt chân kia.
Vậy là xong bước một, cả người đã gọn trên cây xoài.
Bước hai, giờ là tụt xuống thôi…
Gì vậy trời?
Hà Nguyệt Anh, có thật nó đã trèo mấy lần không?
Từ đây xuống dưới đất, cái chạc ba gần nhất cũng cách cô rất xa, không thể với chân xuống được, giờ phải làm sao đây…
Toát mồ hôi vì sợ, khổ quá…làm sao mà xuống được?
Cứ thể nhảy xuống liệu có bảo toàn tính mạng được không? Hix hix…
Chả nhẽ cứ lơ lửng trên cây mãi…