Loạn Luân Thời Chiến – Update Chương 15
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Loạn Luân Thời Chiến – Update Chương 15
Tác Giả: riulin
Danh Mục: Biến Thái, Bú Cu, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Ngày Cập Nhật : 13/04/2025
CHAP 12: CĂN HỘ
[QUÁ KHỨ]
1 năm nữa lại trôi qua, tôi đã 25 tuổi, hơn 2 năm công tác, nhờ chuyên môn cũng như ngoại ngữ tốt, tôi được ban lãnh đạo khá ưu ái dù tuổi đời còn trẻ. Ngoài tiếng Nga, tôi còn biết thêm tiếng Anh khiến cho công việc khá thuận lợi khi xí nghiệp đón nhiều đoàn doanh nghiệp nước ngoài về chuyển giao, tiếp cận các công nghệ mới của thế giới.
Tôi ít về quê vì công việc cuốn lấy chân, những ngày nghỉ tôi còn lên thư viện tìm đọc các sách chuyên sâu về kỹ thuật cũng như trau dồi thêm khả năng ngoại ngữ. Nhưng mỗi lần các em về quê tôi cũng dặn dò rất kỹ, cũng như đều gặp chúng nó mỗi khi lên lại Hà Nội để hỏi về tình hình mẹ. Lâu lắm rồi tôi chưa được gặp mẹ.
Cuối năm đó, đợt phân nhà cũng tới, sau khi đánh giá trên nhiều tiêu chí, bao gồm cả việc tôi là con liệt sĩ, gia cảnh nghèo khó, tôi được duyệt phân cho 1 căn hộ tập thể nhỏ trong khu tập thể cán bộ nhân viên của cơ quan. Căn hộ nằm ở tầng 3 của 1 tòa nhà 6 tầng, chỉ rộng khoảng 30m² gồm một gian ngoài và một gian trong, có 1 góc bếp nhỏ và công trình phụ khép kín.
Tôi mừng lắm, lòng khấp khởi chỉ muốn về quê ngay để báo tin cho mẹ. Sáng thứ bảy tuần đó, tôi chạy vù ra ga. Quê tôi cách Hà Nội hàng trăm cây số, xe cộ thời này cũng không thuận tiện, phải mất gần chục tiếng ngồi lắc lư trên tàu ồn ào mới về đến nhà ga gần quê tôi, chưa tính phải bắt xe tiếp để về đến tận làng. Trời lúc này đã đã về chiều, tôi cuốc bộ từ xã về đến tận làng, chân mỏi nhừ, lòng rạo rực khi nghĩ đến nụ cười của mẹ.
Đẩy cửa vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi vá áo dưới ánh đèn dầu lập lòe, bóng dáng người đàn bà nhỏ bé đã bước sang nửa sau của lứa tuổi 40 in lên vách. “Mẹ” tôi hét lên, mẹ giật mình như không tin vào mắt mình “Ôi, con đã về, mẹ ngóng con mãi…” mẹ trách. Tôi sà vào lòng mẹ báo ngay tin vui “Mẹ ơi, con được phân nhà ở Hà Nội rồi!” tôi reo lên, giọng không giấu nổi niềm vui. Mẹ ngẩng đầu, mắt sáng rực, đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay tôi: “Thật à con? Tốt quá rồi.”
Giọng mẹ nghẹn ngào, mẹ kéo tôi đến bàn thờ bố, vẫn đơn sơ như ngày nào, mẹ châm 2 nén hương, đưa cho tôi 1 nén, tôi chắp tay trước ngực đứng bên cạnh mẹ, khói nghi ngút bay lên, mẹ con tôi báo với bố về việc tôi được phân nhà rồi. Mai đây sẽ nhanh chóng ổn định ở lại Hà Nội. Mẹ quay sang tôi, cười hiền: “Để mẹ chạy ù ra chợ mua cua về nấu canh cho con ăn, lâu lắm mẹ chưa được nấu cho con…, con gầy đi đấy” Tôi gật đầu.
Nhìn mẹ xách cái rổ tre lững thững ra ngõ, bóng lưng mẹ gầy dưới cái áo nâu sờn, tóc mẹ bay bay dưới nắng chiều tà thật đẹp. Người phụ nữ đẹp nhất trong đời tôi. Tôi ngồi trong nhà, lòng buồn tủi, nghĩ đến những năm tháng mẹ một mình nuôi 3 anh em tôi sau khi bố hy sinh, nghĩ đến thân hình mẹ ngày càng tiều tụy mà tôi chẳng ở bên chăm sóc được nhiều. Mẹ về, tay giỏ cua tươi, hí hửng vào bếp nấu nướng, tôi giúp mẹ giã cua, mùi canh cua thơm lừng bay khắp căn nhà nhỏ. Mẹ dọn mâm cơm ra chiếu giữa nhà, chỉ có 1 bát canh cua nghi ngút khói, và mấy quả cà.
Tôi rơm rớm mắt. Có tôi về mẹ còn có bữa tươm tươm, dù những gì trước mặt thật đơn sơ nhưng với tôi nó còn ngon hơn cả phở. Còn nếu mẹ ở một mình, có lẽ bữa của mẹ chỉ là củ khoai hay củ sắn. Tôi bưng bát cơm, vừa húp lấy húp để nước canh cua mẹ nấu, quả cà mẹ muối, ăn đến đâu tôi ấm lòng đến đó, nước mắt chảy dài xuống má, thương mẹ quá. Tôi ăn liền 4 bát, no căng bụng, không quên để ý mẹ chỉ ăn một phần lưng cơm nhỏ, 1 quả cà với 1 chút canh cua, nhất định nói no rồi, nhưng vẫn không ngừng thúc giục tôi ăn thêm, tay gầy cầm chiếc quạt nan que phẩy cho tôi.
Tôi buông bát, nước mắt trào ra, cứ ngồi đó khóc. Mẹ tiến đền gần, ngồi sát bên tôi, dựa vào người tôi, tình tứ như cách ngày xưa mẹ tựa vào bố, tay mẹ vẫn quạt, làn gió nhẹ nhàng từ tay mẹ ve vuốt, đẩy lui cái nóng đầu hè. Có lẽ mẹ hiểu tôi khóc vì điều gì. Mẹ vươn tay kéo đầu tôi áp vào ngực mẹ, tay lau nước mắt “Con đừng khóc, mẹ vẫn ổn mà.”
Lòng tôi lại dâng lên cơn rạo rực không yên. Tôi đè mẹ xuống, manh chiếu nhỏ không che phủ được cơ thể của hai mẹ con, thành ra lăn ra nền đất, mát rượi. Né cái hôn của tôi, mẹ nhổm đầu lên “Cửa chưa đóng kìa con…” nhưng tôi khẽ nói “Cứ kệ nó đi mẹ” nhà tôi có bao giờ có khách sang thăm viếng đâu. Nhà bà và các bác lại ở phía kia làng, thi thoảng lắm mới có ghé sang 1 lần. “Không được, đóng cửa lại ngay” mẹ yêu cầu.
Tôi đành buông mẹ ra, buồi cương cứng trong quần, ngó ra khỏi nhà ngắm nghía, rồi đóng cửa và kéo then chắc chắn. Khi tôi quay lại thì mẹ đã cởi áo đặt sang một bên, mẹ ở trần, ngồi dưới đất, cặp vú phập phồng, 2 tay giang ra vươn về phía tôi mời gọi. Tôi chẳng kịp nghĩ, lao vào lòng mẹ. Tay tôi giữ eo mẹ, vục đầu vào vú mẹ mà bú, mẹ ôm xiết lấy đầu tôi, ấn chặt vào ngực xuýt xoa “Ôi con tôi… mẹ nhớ con quá…”.
Tôi chẳng nói câu nào nhớ mẹ, nhưng tất cả những hành động của tôi đều chỉ muốn mẹ hiểu rằng tôi nhớ mẹ đến tận từng tế bào trong cơ thể. Tôi vuốt ve bầu vú, vuốt ve đôi bờ vai, đặt lên môi mẹ những nụ hôn đầy khao khát nhớ nhung. Trong khi mẹ khó nhọc cởi quần tôi và mẹ. Khi chiếc quần cuối cùng được đạp tung ra, tôi nằm đè lên mẹ, chống tay xuống đất, nhìn xoáy vào đôi mắt. Mẹ dang rộng 2 chân, lông mu rậm rạp không che được lỗ lồn hừng hực đang nở ra chờ đợi.
Tôi từ từ đưa buồi tới, chầm chậm cho đến khi đầu buồi chạm vào lỗ lồn mẹ, rồi theo dòng nước nhờn trơn tuột đang tuôn ra từ cái lỗ thiên thai đó, nhấn mạnh vào, chui tọt vào bên trong. Mẹ cong người đón nhận, cũng nhiều tháng rồi chúng không được chạm nhau. Tôi trao mẹ 1 nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy lưỡi mẹ, tay bóp vú mẹ, rồi nhấp từng nhịp chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”. Rồi cứ dần tăng tốc.
Mồ hôi tôi và mẹ vã ra như tắm, “Bạch… bạch… bạch… nhép… nhép… nhép…” Pha lẫn với hơi thở hồng học của 2 mẹ con dưới ánh đèn dầu leo lét, hằn cái bóng dài của 2 cơ thể đang nhấp nhổm trên tường. Mẹ rên lên từng đợt “Ư… sướng… sướng lồn quá… con ơi…” tôi vừa nhấp vừa xoa cơ thể mẹ, tay vuốt từ vú xuống eo, cảm giác thân hình mẹ gầy guộc mà ấm nóng làm tôi vừa sướng vừa xót.
Tôi kìm nén những cảm giác lồn mẹ bóp nhả trên buồi mình cùng những nhịp thở gấp gáp thủ thỉ vào tai mẹ “Mẹ… mẹ lên Hà Nội sống với con đi… con muốn được chăm sóc mẹ…” Mẹ không trả lời gì, quay mặt đi, nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn giữ mông tôi, hông mẹ vẫn nhấp nhô hòa nhịp với tôi, tiếng “Bạch… bạch… bạch” vang lên đều đặn bên mâm cơm còn chưa kịp dọn. Tôi nhấp nhanh hơn, tay ghì chặt eo mẹ, sướng đến run người, cố kìm thêm vài nhịp nhấp, lúc lồn mẹ co bóp và cả cơ thể mẹ co rút vì cơn sướng đến, tôi cũng rút vột ra, bắn tung tóe lên chùm lông mu rập rạp, xoăn tít giữa 2 háng mẹ, tinh trùng nóng hổi chảy xuống đất. Mẹ rung người, ôm chặt tôi, thở dốc, rồi nằm im, mắt vẫn nhắm.
Tôi nằm cạnh mẹ, vuốt tóc mẹ, thủ thỉ tiếp: “Mẹ… mẹ lên với con nhé… Để con an tâm mà làm việc… Cứ thế này con bỏ việc về đây với mẹ… Mẹ đưa tay chặn miệng tôi vì câu nói đó, im lặng hồi lâu, lòng tôi thấp thỏm, sợ mẹ không đồng ý. Nhưng rồi mẹ mở mắt, nhìn tôi, gật đầu nhẹ: “Ừ… mẹ sẽ lên với con…” Giọng mẹ nhỏ, như vừa ngập ngừng vừa quyết tâm, tôi mừng rơn, ôm mẹ thật chặt, hôn lên trán mẹ, lòng thỏa mãn xen lẫn niềm vui lớn lao. Mẹ nằm trong lòng tôi, hơi thở đều dần, tôi nhìn mâm cơm nguội lạnh, lòng thầm nhủ phải chăm mẹ thật tốt để mẹ không còn héo hon như thế này nữa.
Hôm sau, tôi lên tàu về Hà Nội, lòng vui như mở hội, chỉ mong mẹ sớm lên sống cùng. Tôi hẹn mẹ 2 tháng nữa sẽ về, sau khi thủ tục nhận căn hộ hoàn thiện. Rồi 2 tháng sau, tôi trở lại vùng quê nghèo, bước từng bước trên trên con đê dẫn về căn nhà nhỏ, từng bụi tre vẫn vậy, con mương xưa vẫn thế. Ráng chiều đỏ rực tỏa ánh sáng lên khắp miền quê, trên những con người chạy bữa từng ngày, nay trong những ký ức của tôi không còn những hố bom lỗ chỗ nữa. Tôi tự hỏi con đường thân thuộc tôi vẫy chạy chơi thuở bé này, không biết tôi có còn trở lại đây không?
Mẹ đón tôi bằng 1 trận giao hoan mãnh liệt trên chiếc giường tre. Tiếng cọt kẹt theo từng nhịp tôi nhấp liên hồi vào lồn mẹ, mãi về sau tôi cũng không bao giờ nghe được lại nữa. Trên chiếc giường này, bố mẹ đã tạo ra 3 anh em tôi. Và tôi thì đang tiếp tục thay bố chăm sóc cho nhu cầu mãnh liệt của mẹ, lần cuối trên chiếc giường này. Xuất tinh đầy ra chiếu, tôi và mẹ nằm đó, tôi xoay mình nhìn sang giường bên cạnh, những đồ đạc mẹ chuẩn bị để đem theo chỉ gói gọn trong 1 chiếc ba lô nhỏ. 1 khung ảnh nhỏ đặt cạnh chiếc ba lô. Là khung ảnh được lồng giấy báo tử của bố thay cho di ảnh, đang quay thẳng về phía tôi và mẹ, chứng kiến toàn bộ cảnh loạn luân.
[HIỆN TẠI]
Tôi lại thao thức với những suy nghĩ không thể dứt trong đầu, ký ức về những năm tháng tuổi thơ đầy biến động, và đặc biệt đến mức không nghĩ rằng có ai cũng có thể trải qua giống tôi. Nó còn nhiều hơn cả đẹp. Tất cả những nỗ lực của tôi – từ những đêm miệt mài học tập, đến những ngày làm việc không quản sức mình – căn hộ nhỏ đó là thành quả đầu tiên trong công cuộc thay đổi cuộc đời của tôi. Và động lực lớn nhất của tôi là lời hứa với bố.
Sự hy sinh của ông không chỉ là niềm tự hào mà còn là ân huệ lớn lao cho anh em tôi. Nhờ thân phận con liệt sĩ, tôi được ưu tiên phân nhà, tôi và các em tôi được học hành thành tài, và gia đình tôi có một cuộc sống tốt hơn. Tôi từng day dứt vì mối quan hệ với mẹ, nhưng giờ đây, tôi tin rằng bố – từ nơi suối vàng – đã phù hộ và âm thầm ủng hộ.
Sự hy sinh của bố đã mở ra cơ hội để tôi chăm sóc mẹ, cả về tinh thần lẫn thể xác, như cách tôi tự nhủ rằng bố sẽ không trách, mà có lẽ còn hài lòng khi thấy mẹ không còn héo hon trong cô đơn. Ánh trăng ngoài kia, nhân chứng cho những năm tháng ấy, vẫn lặng lẽ soi sáng lòng tôi, xoa dịu phần nào nỗi ân hận để tôi tiếp tục bước đi trên hành trình đó, đến tận bây giờ.