Loạn Luân Thời Chiến – Update Chương 15

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Loạn Luân Thời Chiến – Update Chương 15

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 13/04/2025

CHAP 9: MẤT MÁT​

[QUÁ KHỨ]

Hơn nửa năm sau, dạo này làng quê tôi yên ả đến lạ, cũng lâu rồi chưa thấy tiếng bom rơi. Mọi người vẫn được tập trung trong khu sơ tán, các lớp học vẫn được tổ chức, người lớn cũng như trẻ con luân phiên ở lại khu hoặc được về làng, nhưng đều phải khai báo và đăng ký cẩn thận. Tôi năm đó 17 tuổi, đang học lớp 9, tương đương lớp 11 bây giờ. Chỉ mấy tháng, tôi đã trổ mã cao hơn cả bố rồi.

Trong một buổi chiều muộn mưa lất phất phủ mờ làng quê tiêu điều. Tôi đang men theo bờ đê sau khi câu được vài con cá về nấu cơm tối, chợt 1 bác cán bộ mặc chiếc áo xanh bộ đội đạp xe từ phía làng tôi ra. Đi qua tôi, bác hỏi “Mày có phải thằng X con nhà cô Y không cháu?” bác hỏi? Tôi đáp “Vâng”. “Mày về nhà ngay đi. Nhà mày có chuyện rồi.” Bác nói vẻ khẩn trương, tôi vội vã quăng luôn cả cá, chạy một mạch về nhà.

Trời mưa lớn dần theo từng bước chân tôi, rồi đổ ào ào khi tôi về đến sân nhà, nước mưa ướt áo mà tôi chẳng hay. Bà nội tôi đang nằm trên giường, khóc ngất, bên cạnh là các bác, mẹ tôi ngồi trong góc nhà. Như linh cảm điều chẳng lành, tôi đến gần phía mẹ. Thấy tôi, mẹ mới khóc nấc lên “Con ơi… bố … hi sinh rồi!” Tôi đứng chết lặng, nhìn phía tay mẹ cầm tờ giấy báo tử nhàu nhĩ. Từ khi nãy lúc nhận được tin, bà với các bác sang, mẹ tôi chỉ lặng đi chứ không hề rơi lệ, giờ thấy tôi về, tất cả những chất chứa trong lòng mới cứ thế mà tuôn ra. Mẹ khóc nấc lên “Anh ơi… anh bỏ mẹ con em mà đi…” Tôi đứng đó òa khóc. Tôi chẳng biết mình khóc vì cái gì nữa, chỉ thấy rất đau.

Mẹ gục xuống, các bác đưa mẹ lên giường nằm cạnh bà, rồi chia nhau mỗi người đi lo 1 việc, người nấu bát cháo, người đi lo chuẩn bị cho tang lễ như những liệt sĩ mất trên chiến trường. Tôi vừa khóc vừa theo mấy bác chỉ mà giúp việc này việc kia. Mấy anh em họ lớn cũng xúm vào hỗ trợ. 2 em tôi vẫn ở khu sơ tán, chưa được biết tin. Ông thầy tướng mới đến giúp chọn 1 ngày, là ngày kia, sẽ chôn tượng trưng bố tôi trong một ngôi mộ gió, đợi bao giờ có thể mang được hài cốt từ chiến trường về.

Cả đời tôi đến lúc đó chưa từng khóc nhiều như thế, cứ vô thức vừa khóc vừa làm. Mẹ với bà nằm trên giường vật vã, xác xơ. Tối muộn, bà được bác cả đưa về. Mấy bác cũng lần lượt cùng nhau ra về. Làng quê tôi ngày xưa thưa thớt, nhà nọ cách nhà kia khá xa, nhà tôi cũng biệt lập ở 1 góc làng. Tôi đỡ mẹ húp một bát chão loãng, tạm thời 2 mẹ con đã dừng nước mắt, chỉ biết lặng lẽ ngồi mỗi người một góc, nhìn nhau, nhìn ban thờ vừa lập vội, còn chưa tổ chức tang lễ, rồi nhìn vào hư vô.

Đêm đó, mẹ con tôi chui xuống hầm, không phải vì bom, mà vì chẳng biết trốn nỗi đau ở đâu. Mẹ quay vào góc hầm, cuộn người lại, rồi lại khóc nức nở, tiếng khóc như dao cứa vào tim tôi. Tôi nằm cạnh, nước mắt cũng rơi, khóc cho bố, khóc cho mẹ, mà chẳng biết làm gì để bớt đau. Hai mẹ con cứ khóc mãi, đến khi tôi ngừng khóc, mẹ vẫn nấc từng tiếng thảm thiết, người rung lên từng đợt. Đầu tôi cứ văng vẳng lời cuối cùng bố dặn “Con phải yêu thương chăm lo cho mẹ và các em”. 17 tuổi, tôi phải đủ mạnh mẽ để cùng mẹ gánh vác gia đình này.

Tôi đau lòng, lặng lẽ ôm mẹ từ phía sau, vòng tay che chở quanh người mẹ nhỏ bé. Mẹ vẫn khóc, nhưng chẳng đẩy tôi ra, hơi thở mẹ phả vào tay tôi, ấm nóng mà nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt trên nền đấy. Tôi phải làm thế nào để mẹ ngừng khóc đây, tim tôi quặn lại, tôi cũng đang rất đau, lại khóc thành tiếng. Tôi nhận ra tôi chỉ biết duy nhất 1 cách để làm mẹ vui.

Rồi tôi thả mặc bản năng, không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo quần mẹ xuống. Mẹ im lặng, vẫn khóc, mặc kệ những gì tôi đang thực hiện. Tôi tụt quần mình, nhổm dậy, cầm hai chân mẹ, nhẹ nhàng dạng ra hai bên, rồi đè lên mẹ trong bóng tối. Tôi đút buồi vào lồn mẹ, dù hơi khó khăn nhưng 2-3 nhịp nhấp cũng đã chui hết vào trong, tôi nhấp chậm rãi, hai tay mẹ ôm ngực, nấc lên từng tiếng, nhưng tôi cứ tiếp tục.

Tay tôi thò lên, sờ vú mẹ, bóp nhẹ, mẹ dần ngừng khóc, buông tay nằm im, không hưởng ứng mà cũng chẳng chống cự. Tôi nhấp đều, lòng tôi đau, nhưng tôi không biết phải làm gì ngoài chuyện này, cũng vừa muốn xoa dịu mẹ bằng chính cơ thể mình. Rồi vẫn giữ nguyên cái tư thế cam chịu mẹ khẽ rung người, lồn mẹ co bóp. Tôi rút ra bắn tinh đầy lên bụng mẹ. Xong việc, mẹ cuộn tròn lại xoay lưng về phía tôi, thở đều, rồi ngủ thiếp đi, không còn khóc nữa. Tôi ôm mẹ, nước mắt lặng lẽ rơi, chẳng biết những gì mình vừa làm là thỏa mãn dục vọng cho tôi, hay là vơi bớt nỗi đau cho mẹ?

Ngày hôm sau, 1 người bác đạp xe lên khu sơ tán báo tin và đưa 2 em về còn chuẩn bị làm đám tang cho bố. Chúng khóc nấc lên khi nghe tin. Tôi ôm hai đứa, nghẹn ngào: “Bố hy sinh rồi, giờ chỉ còn anh em mình với mẹ… các em phải mạnh mẽ lên”. Ngày tiếp theo, 4 mẹ con tôi mặc áo vải xô, nước mắt giàn giụa, lặng lẽ bước đi, không kèn đám ma, đưa một chiếc quan tài tượng trưng cho bố, đi sau là ông bà, các bác nội ngoại và hàng xóm. Những đám tang như thế này vốn dĩ không thiếu trong thời đại ấy, cả ở làng tôi, nhưng với tôi đám tang này là duy nhất, đám tang của bố tôi.

Về đến nhà, trên cái ban thờ tạm bợ bằng chiếc bàn học cũ, đặt sát vào tường – quê nghèo, lấy đâu ra? – chẳng có ảnh thờ, chẳng bài vị, chỉ có tờ giấy báo tử đặt tạm thay cho tấm ảnh. Cũng chẳng có nhiều hương khói để đốt, cả nhà tôi chỉ dám thắp 1 nén sưởi ấm cho bố nơi suối vàng. Cả nhà khóc thêm lần nữa, nhưng tự hiểu rằng cũng phải sống tiếp, ngày qua ngày, nỗi đau như vết sẹo mờ dần trong tim.

2 em tôi trở lại khu sơ tán, căn nhà lại còn tôi với mẹ, cũng lâu rồi tôi với mẹ không làm tình. Bản năng trỗi dậy, tôi mò đến, nhưng mẹ cương quyết hất tôi ra. Có lần tôi nằm cạnh thủ dâm, tạo cả tiếng rất to nhưng mẹ hoàn toàn không để ý. Khi đó tôi đã nghĩ có lẽ tôi với mẹ sẽ không còn thêm lần nào nữa. Cho đến ngày hôm đó.

Hơn 2 tháng sau, vào một buổi trưa nắng gắt, tôi đi mót sắn về, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo. Gần đến nhà, tôi thấy có tiếng lục đục. Thường thì giờ này mẹ tôi không có nhà, chẳng lẽ là có trộm? Tôi nhón chân nhẹ nhàng đến cửa ra vào, đẩy nhẹ, hình như bị chốt bên trong. Tôi vòng ra cái lỗ bí mật, nhìn vào trong nhà. Tôi chết sững khi thấy lão phó chủ nhiệm hợp tác xã đang đè mẹ tôi xuống chiếu.

Lão già gần 50, hói nửa đầu, mặt nhăn nheo, đạo mạo, nhưng lũ trẻ đồn hắn nổi tiếng dâm dê, chuyên quấy rối mấy người đàn bà có chồng đi bộ đội. Áo mẹ bị xé rách, lão 1 tay bịt mồm mẹ, 1 tay sờ soạng khắp người mẹ, miệng lảm nhảm: “Cho anh một lần đi… anh thương, muốn gì anh cho thêm…” Lão đưa tay kéo quần mẹ xuống đùi, cười đểu cáng. Mẹ chống cự quyết liệt, vùng được tay lão bịt ở miệng, chửi lớn: “Đồ vô liêm sỉ, dám hiếp vợ liệt sĩ! Làng nước ơi … cứu …” “Chát” 1 cái tát chát chúa của lão giáng thẳng vào mặt mẹ, “Nằm im không tao giết” lão gầm lên.

Tôi đạp cửa lao vào, hóa ra lão chỉ lấy cái ghế chặn ở cửa chứ không phải cài then, lão bất ngờ buông mẹ tôi ra, tôi vớ cái chổi tre đánh lão túi bụi “Thằng chó, tao giết mày” lão tru lên “Thằng ranh!” rồi chạy té khói ra khỏi nhà, tay ôm đầu lảo đảo trước sức tấn công của thằng thanh niên 17 tuổi.

Tôi tính đuổi theo nhưng mẹ quan trọng hơn, tôi quay vào đỡ mẹ dậy ngồi lên giường, mồm mẹ bê bết máu, quần bị kéo xuống gối, lông mu rập rạp lộ ra, áo rách tung, nước mắt mẹ lăn dài. Thấy mẹ ổn tôi vớ cái chổi, định đuổi theo đánh nhưng mẹ ngăn lại, mẹ chỉ bảo ra xem lão chạy xa chưa, rồi đóng cửa lại vào đây với mẹ. Tôi theo lời mẹ dặn ra xem thì lão đã chạy đến tận đâu rồi, đoạn quay lại đóng cửa cài then cẩn thận rồi về chỗ mẹ đang nằm.

“Mẹ có sao không?” tôi hỏi, tay lau giúp mẹ vết máu còn vương trên khóe miệng. Mẹ lắc đầu ôm xiết lấy tôi. Mẹ khóc. Tôi ngồi đó, ôm lấy mẹ, yên lặng cho mẹ khóc “Con ở đây rồi, mẹ an toàn rồi” tôi thủ thỉ vào tai mẹ. Vừa nấc, mẹ vừa thò tay lên bụng tôi, rồi luồn vào trong quần, buồi tôi cương cứng lên ngay khi tay mẹ chạm vào.

Mẹ ngả đầu vào ngực tôi, sục buồi tôi trong quần, tôi đưa tay rờ lên vú mẹ, chiếc áo rách bung hết hàng khuy, bầu ngực mẹ lõa lồ, quần vải thô kéo hờ, lộ chùm lông mu rập rạp. Chẳng cần ai bảo, tôi đặt mẹ nằm xuống giường, xót xa mấy vết bầm trên mặt mẹ, trên vú mẹ khi nãy bị lão già bóp 1 cách thô bạo. Tôi vục miệng vào đó, nhẹ nhàng mơn trớn hai bầu vú mẹ, sợ mẹ đau, sờ xuống lồn, mẹ đã nhễu ra đầy nước.

Tôi lột quần mẹ quăng sang 1 bên, cả quần tôi nữa, hơn hai tháng nay, buồi tôi nhớ nhung cảm giác trong lồn mẹ vô cùng. Mẹ dạng hai chân, lần đầu tiên tôi thấy mẹ thò tay tách hai mép lồn, giọng rên rỉ “Địt lồn mẹ đi con”. Tôi cắm thẳng buồi mình vào cái động thiên thai đó. Nó mở ra ấm áp, rồi khi nằm hết bên trong rồi thì lại khép lại bóp chặt. Tôi nhấp, sướng quá. “Sướng lồn quá” mẹ rên rỉ theo nhịp nhấp, chiếc giường cũ kêu cọt kẹt, cọt kẹt. Chiếc giường nơi bố mẹ đã tạo ra anh em chúng tôi. Cọt kẹt cọt kẹt như cũng hòa mình vào cơn sướng. Đó là lần đầu tiên tôi với mẹ địt nhau trong nhà, địt nhau trên giường.

Mẹ lộn người lên trên, cưỡi lên người tôi, mẹ lắc hông, chậm rãi rồi nhanh dần, “Bạch… bạch… bạch” tiếng thịt va thịt vang lên giữa trưa nắng gắt. Tôi nằm dưới, tay ghì eo mẹ, sướng đến run người khi mẹ chủ động thế này. Mẹ thở hổn hển, mắt nhắm nghiền, nước mắt khô đi, thay vào đó là sự thèm khát mãnh liệt. Tôi ngồi dậy, ôm mẹ, hôn lên vai mẹ, tay luồn vào áo bóp vú mẹ, cảm giác mẹ ấm nóng, mềm mại làm tôi điên lên.

Mẹ rên khe khẽ: “Con ơi… sướng lồn quá… ôi con tôi… lồn tôi… sướng quá trời ơi…” rồi tăng tốc, hông mẹ đập mạnh xuống háng tôi, tôi sướng đến tê dại, bắn vào trong lồn mẹ, từng đợt nóng hổi tràn đầy. Tiếng cọt kẹt dừng lại ở đỉnh điểm của khoái cảm của mẹ và tôi. Mẹ rung người, ôm chặt tôi, thở dốc, lồn xiết chặt buồi tôi cho đến cạn giọt cuối cùng bắn ra, rồi mẹ nằm xuống cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại. “Cảm ơn con… đã bảo vệ mẹ…” mẹ thì thầm, giọng thỏa mãn, từng ngón tay mân mê trên ngực tôi.

[HIỆN TẠI]

Món đồ chơi bố tặng tôi hôm ấy, một chiếc còi làm từ vỏ đạn, khi có nó, có lẽ tôi đã qua tuổi chơi còi. Tôi vẫn luôn trân trọng đặt nó ở 1 vị trí dễ dàng nhìn thấy nhất trên tủ sách. Tôi luôn tâm niệm rằng dù mình luôn ân hận trước bố, nhưng tự hào với bố rằng tôi đã thực hiện tốt những lời bố dặn, yêu thương chăm sóc mẹ và các em, bảo vệ gia đình tôi bằng tất cả những gì tôi có. Đối với các em, tôi là 1 người anh cả chăm lo chu toàn cho chúng cùng mẹ, từ khi còn ăn học cho đến khi lập gia đình.

Còn với mẹ, mẹ tuy goá chồng nhưng vẫn được tôi bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận tôi đâu, có khi bố còn hài lòng vì tôi đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền. Theo nhiều nghiên cứu tôi đã đọc, mẹ tôi là người có nhu cầu rất cao, và tôi chợt cười, có lẽ tôi cũng vậy. Tôi cúi người nhìn qua cửa sổ máy bay, mặt trăng tròn vành vạnh, chiếu thứ ánh sáng bàng bạc xuống khắp thế gian. Ánh trăng ấy cũng là nhân chứng cho lời hứa của tôi với bố. Dưới ánh trăng ấy, tôi cùng mẹ, biết bao lần.

5 5 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận