LƯU BÚT NGÀY XANH – PHẦN 1: HỒI ỨC – Update Chương 60
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: LƯU BÚT NGÀY XANH – PHẦN 1: HỒI ỨC – Update Chương 60
Tác Giả: SevenZoka
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Gái Xinh, Lãng mạn, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bạo dạn, chơi trên sông, gai dam
Lượt Xem: 2974 Lượt Xem
Chương 59: Ngang Trái (1)
– Sao anh Thanh đứng ngẩn ra ở đây vậy? Mẹ bảo khuya rồi xuống nhà em ngủ sáng mai rồi về!
– Ùm… anh…
– Đi thôi! Anh còn suy nghĩ gì nữa!
Thằng Thanh đang phân vân không biết phải sao nên để bé Tuyết kéo tay lôi đi. Bây giờ đã hơn mười một giờ tối, trường nó mới kết thúc buổi văn nghệ cuối năm.
Lúc nãy cô Vân đi ngang nó rồi nhìn âu yếm, nó biết cô muốn nó lại phòng trọ đêm nay. Nhưng sau đó thì chị Ngọc Dung cũng đánh mắt ra hiệu kèm theo một nụ cười quyến rũ. Nó đang chần chờ thì từ xa bé Tuyết đi lại, sau khi hỏi han thì đã lôi nó lại gần cô Liễu.
Nhìn con gái đang thân mật với nó thì ánh mắt của cô nửa vui nửa buồn mà nhìn tới. Cảm xúc trong lòng của cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nó đến gần thì tất cả cảm xúc đó chuyển thành vẻ dịu dàng và ôn nhu.
– Ùm… khuya rồi… đêm nay hãy ngủ ở nhà của cô đi!
– Vâng… mình về thôi cô, trễ rồi…!
Trong niềm vui của bé Tuyết, ba người rời khỏi trường và tiến về ngôi nhà ở một khu phố khác.
…..
– Tối nay anh Thanh ngủ ở đâu?
– Thì cũng như cũ, anh sẽ ngủ ở cái sô pha này.
– Tối lạnh lắm, hay là một lát anh lên phòng em ngủ đi, còn em sẽ xuống ngủ với mẹ!
– Không cần đâu! Anh mà ngủ ở phòng em là quậy tung lên hết đó.
Ở nhà dưới cô Liễu nhìn đứa con gái quấn quýt lấy thằng Thanh không rời một bước thì lòng trĩu nặng. Con bé còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu là gì, nhưng cái tuổi này thì cảm xúc luôn mãnh liệt nên những lời khuyên giải cô không biết phải mở lời làm sao. Nhìn con bé và nó đang vô tư tâm sự, cô lặng lẽ đi vào phòng mình.
“Mình phải làm sao đây? Hai đứa trẻ nhìn cũng thật đẹp đôi.”
“Mình có nên dừng lại để anh yêu và bé Tuyết đến với nhau không?”
“Không được! Nếu rời ra khỏi vòng tay ấm áp đó, làm sao mình có thể sống nỗi!”
“Nhưng mà… bé Tuyết thế này…”
Mệt mỏi thở dài cô chìm vào trong suy nghĩ sâu lắng, cảm xúc trong người của cô lại lần nữa hỗn loạn. Nhưng trong lúc bối rối nhất hình ảnh cậu học trò hiện lên trong tâm trí, cô mỉm cười rồi sau đó lại suy tư.
Ở ngoài phòng khách thì bé Tuyết say sưa tâm sự đến ngủ thiếp đi, cả người mềm mại tựa sát vào nó, trên miệng vẫn còn nụ cười ấm áp. Nhẹ nhàng ôm vào lòng, nó bế bé Tuyết lên phòng ngủ ở lầu hai. Khi đặt xuống giường thì hai tay con bé quơ loạn rồi ôm chầm lấy nó, có lẽ hơi ấm từ cơ thể của nó làm bé Tuyết cực kỳ dễ chịu.
“Anh Thanh… em yêu anh.”
Hình như bé Tuyết đang rơi vào mộng đẹp nên đã thổ lộ tiếng lòng từ cơn mơ, hai tay thì càng siết chặt ôm cứng lấy nó. Nhìn bé Tuyết ngủ như một thiên thần nên nó cũng không nỡ rời đi. Hơn nửa tiếng sau hơi thở con bé đã đều đặn thì nó mới rón rén gỡ đôi tay mềm mại ra, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán con bé nó mới trở lại phòng khách.
– Bé Tuyết ngủ rồi hả anh yêu…!
– Ùm… sao em còn chưa ngủ?
– Em nhớ anh ngủ không được!
Vừa nằm xuống cái sô pha thì lập tức có một thân ảnh nhẹ nhàng chui vào trong lòng, cô Liễu vừa thì thầm vừa vuốt ve cái vật hạnh phúc của mình.
– Ở chung nhà mà cũng nhớ hả, hì hì…
– Ở chung nhà em mới ngủ không được đó! Mà bé Tuyết…
– Anh biết bé Tuyết thích anh! Nhưng có thể đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, em đừng lo lắng quá.
– Con gái của em nên em biết… khi có mục tiêu rồi nó sẽ không từ bỏ đâu. Rơi vào trường hợp này em… em không biết phải làm sao cả.
– Em lo lắng cũng đâu có được gì… bây giờ cứ để mọi thứ theo tự nhiên là được.
– Thuận theo tự nhiên?
– Ùm… cái ngang trái nhất trên đời này là ngăn cấm tình cảm đôi lứa. Cứ để cho cảm xúc của bé Tuyết tự do bay nhảy đi, có lẽ một ngày nào đó con bé sẽ thích người khác hơn anh thì sao.
– Ùm… thật ra bây giờ em cũng không biết làm gì hơn.
Nó đã từng đụ mẹ đéo con nhiều rồi, không chỉ một cặp mà đến hai cặp nên đối với mẹ con cô Liễu nó đều nỗi lên lòng âu yếm. Nhưng nó cũng sẽ không làm cho cô Liễu buồn, vì thế nó vẫn né tránh tình cảm của bé Tuyết cho tới bây giờ.
– Ư… anh yêu bóp em thoải mái quá!
– Em thèm lắm hả?
– Dạ… ở gần anh yêu lúc nào em cũng khó khống chế được mình.
– Vậy để anh giúp cho, hì hì…
Chụt… chụt…. rột…
– Ứ… lồn em ngon không anh yêu!
– Ngon… lồn em thơm lắm…!
– Anh yêu bú em sướng quá… ư… ư…!
Hai người vừa tâm sự vừa sờ mó nhau tràn trề kích thích, đồ trên người cũng ít dần đi. Đến khi cái quần của cô Liễu tuột ra thì nó leo xuống đất, sau đó banh háng của cô ra mà bú liếm vào cái lồn đã đầy nước. Cô Liễu thì tựa vào thành cái sô pha mà rên rỉ, cô thả hồn để cho cảm xúc dâng cao bất tận. Từ khi trái tim thuộc về nó, cô chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi mãi. Nhưng cái cô muốn còn nhiều hơn thế, chỉ khi cả hai hợp thể cô mới biết mình còn được yêu thương. Hai tay cô kéo nó lên rồi hôn thắm thiết, miệng hé mở ỉ oi lời mong ước:
– Anh yêu… đụ em đi…!
Ót… phập…
– Ứ… to quá… em luôn ước ao được anh yêu đụ mỗi ngày… em yêu anh…!
– Anh cũng yêu em… Liễu à…!
Phạch… phạch… phạch…
– Ứ… ứ… ứ… em sướng… em hạnh phúc…! Cuộc đời em thật may mắn khi có anh…!
– Em yêu… lồn em ngon quá… anh cũng sướng khi được đụ vào lồn em…!
– Đụ đi anh… lồn em là của anh… chỉ có con con cặc anh mới đụ em sướng như thế này…!
Phạch… phạch… phạch…
Cô Liễu được nó đụ đến hoàn toàn sa ngã mà rên rỉ lời yêu thương. Nhưng chỉ những kẻ ở bên ngoài nhìn vào mới cho là như vậy. Còn nếu ở bên trong nhìn ra thì sao, có trách được một người con gái đang lặn lội trong sóng gió của cuộc đời và cuối cùng tìm ra được chân lý cho mình. Là đàn ông nếu không thể làm điểm tựa cho người phụ nữ của mình thì cũng đừng trách họ phản bội. Và chắc chắn rằng điểm tựa đó không hề liên quan tới vật chất. Cái mà một người phụ nữ cần nhất là sự thấu hiểu, sự đồng cảm đến từ tâm hồn. May mắn là dù thằng Thanh còn nhỏ, nhưng nó biết cái quan trọng nhất đối với một người con gái và khi nó chiếm được niềm tin nó sẽ không bao giờ bội bạc.
Nó vẫn miệt mài ra vào cái lồn ấm áp, cô giáo chủ nhiệm của nó thì đang cực kỳ thoả mãn cả về tâm hồn lẫn thể xác. Tiếng thịt va chạm, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ ỉ oi trong phòng khách càng lúc càng cao trào.
– Anh yêu… em… em… sắp rồi…!
– Anh cũng vậy… anh sẽ bắn vào trong em nhé…!
– Bắn vô lồn em đi anh yêu… hãy cho em tất cả đi…!
Phạch… phạch… phạch…
– ÁAAAA… anh Thanh… mẹ… mẹ…! Con hận hai người… hu… hu…!
– Ứ…! KHÔNG…!
– Phù… phù… tiêu rồi… bé Tuyết…!
Khi hai người chạm tới đỉnh yêu thương thì một tiếng xé lòng vang lên, sau đó một bóng dáng vọt đi từ cửa của phòng khách. Vừa lúc đó nó và cô cũng phóng xuất những tinh hoa cuối cùng rồi trơ người không biết phải làm sao.
– Chết rồi… bé Tuyết phát hiện rồi… làm sao bây giờ… hu… hu…!
– Cái này…
Giây trước đang ở thiên đường, giây sau lập tức xuống địa ngục nên cô Liễu đờ đẫn không biết phải làm sao. Rơi vào trường hợp này nó cũng rối bời, trong đầu bổng nhiên mất đi tư duy vốn có.
– Anh… làm sao bây giờ… nếu bé Tuyết có chuyện gì chắc là em sẽ chết mất… hu… hu…!
– Haiz… được rồi…! Chuyện này cần phải đối mặt nói chuyện mới được…! Em cứ để lo…!
– Liệu bé Tuyết có…!
– Không sao đâu! Em vô phòng nghỉ ngơi đi…!
Dù đã qua cơn sung sướng nhưng tinh thần cô Liễu vẫn hỗn loạn, tình huống này đương nhiên cô chỉ biết hoàn toàn dựa dẫm vào người yêu của mình mà thôi. Nó cũng không phụ lòng mà nhanh chóng trấn an cô, nhẹ nhàng bế cô vào phòng rồi chậm rãi đi lên lầu hai.
…..
Cộc… cộc… cộc…
– Bé Tuyết…! Có thể mở cửa cho anh vào được không?
– Không… hu hu…! Anh đi đi…!
– Mọi chuyện không như em nghĩ đâu?
– Không như em nghĩ…? Vậy… hai người… hai người vừa làm gì… hu… hu…!
– Anh…! Cho anh vào đi, anh sẽ kể em nghe!
– Không…! Thì ra… anh không chấp nhận em là do mẹ… hai người… hu… hu…!
Khi chứng kiến mẹ và người mình tôn sùng ở trong lòng hoan ái với nhau thì con tim bé Tuyết hoàn toàn tan vỡ. Từng cơn nhói đau ở ngực làm con bé không thở nỗi, nước mắt không nhịn được mà tuôn như mưa.
Nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của bé Tuyết thì nó vô cùng sốt ruột, nhưng làm mọi cách vẫn không thể vào được trong phòng. Con bé còn rất trẻ người và non dạ, nó sợ có chuyện không lành xảy ra thì sẽ khổ cả đời. Gần nửa tiếng năn nỉ vô ích, tiếng khóc con bé vẫn còn dai dẳng nó thở dài thật sâu rồi quay lưng đi.
…
Cạch…
– Áaa… ai cho anh vào…! Mau đi ra cho em… hu… hu…!
– Em hãy nghe anh nói nè…
– Không… em không muốn nghe gì cả…! Anh mau đi ra đi…!
Chát…
– Anh đi ra mau…! Hu… hu… hu…!
Một lúc sau quay lại thì trên tay nó cầm một chìa khoá dự phòng, nhưng khi mở cửa bước vào thì bé Tuyết điên cuồng nhào tới đẩy nó ra. Sau một hồi xô đẩy thì bé Tuyết tán cho nó một cái như trời giáng, sau đó nhìn mặt nó in dấu bàn tay của mình rồi gục xuống giường khóc tu lên.
– Bé Tuyết… nghe anh nói nè…!
– Anh đừng đụng vào em…! Em không muốn nghe gì hết… hu… hu…!
Chụt… chụt… chụt…
– Úm… anh… úm… um… um…!
Sau khi hồi tỉnh từ cú tát say sẩm nó vẫn không bỏ cuộc mà tiến lại gần thân hình mềm mại đang run rẩy theo tiếng khóc. Khi bé Tuyết nhìn qua thì nó lập tức ôm lấy rồi hôn lên đôi môi ướt át. Bé Tuyết cuồng loạn chống đối nhưng khi cái lưỡi bị cuốn lấy thì mềm nhũn. Tiếng khóc đã dừng và tiếng thở đã dồn dập, bé Tuyết phả ra từng làn hơi nóng rồi đờ ra một chút. Sau đó dường như tỉnh mộng con bé lại tiếp tục giãy dụa.
– Um… anh buông em ra…!
– Không…! Anh yêu em…!
– Còn mẹ thì sao… anh… um… chụt… chụt…!
Mặc kệ bé Tuyết giải dụa, nó quyết tâm quấn lấy cái lưỡi mềm mại, bàn tay thành thạo nhanh chóng rà lên cơ thể lồi lõm của con bé. Khi cái quần đùi mỏng manh được lột ra, nó lập tức ngoạm lấy cấm địa thần bí.
– Áaa… đừng mà anh ơi…!
Chụt… chụt… xột… xột…
– Áaa… đừng mà… ứ… ư… ư…!
Bé Tuyết bổng nhiên mất hết sức lực, hai tay yếu đuối đang đẩy cái đầu của nó ra. Nhưng khi cái hột le hồng hào bị nó mút tới thì hoàn toàn mất đi phản kháng.