MẸ CON CHUNG TRỌ – Mẹ Và Con Trai

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: MẸ CON CHUNG TRỌ – Mẹ Và Con Trai

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Ngày Cập Nhật : 31/05/2025

Vâng, lại là em đây. Em chấp bút viết bộ này với cảm hứng từ chính câu chuyện của khách hàng đặt viết truyện. Bộ này thuần mẹ con, Bối cảnh duy nhất chỉ là căn phòng trọ thôi. Bộ này đã full, chỉ 30 chương thôi ạ (còn có thể viết tiếp nếu được đón nhận tích cực). Em đăng dần 2 ngày 3 chương nhé. Cần đọc sớm xin liên hệ em zalo 0358300642.
.

Chương 1: Giấc Mơ Mang Tên Sài Gòn

Nắng chiều tháng sáu nhuộm vàng con đường đất quen thuộc dẫn vào làng An Hạ. Ngôi làng quê tôi, nơi chôn nhau cắt rốn, vẫn giữ nguyên vẻ đơn sơ, mộc mạc tự bao đời. Gia đình tôi sống trong một căn nhà ba gian nhỏ nhắn, tường quét vôi vàng đã ngả màu theo năm tháng, nhưng luôn ấm áp và rộn rã tiếng cười. Ba Tùng của tôi, một người đàn ông thuần chất nông dân, nước da ngăm đen sạm nắng, dáng người gầy gầy xương xương nhưng rắn rỏi. Mẹ Diễm Hằng thì khác, một vẻ đẹp nổi bật và lạc lõng giữa chốn thôn quê này. Dù đã ba mươi tám tuổi, mẹ vẫn giữ được nét xuân sắc mà nhiều cô gái trẻ phải ao ước.

Cuộc sống gia đình tôi không giàu có, chỉ đủ ăn đủ mặc, nhưng cái nghèo không làm vơi đi hạnh phúc. Ba Tùng làm lụng vất vả ngoài đồng, còn mẹ Hằng là kế toán cho hợp tác xã của xã, công việc nhàn hạ hơn, lại thêm việc mẹ biết chăm chút bản thân nên vẻ ngoài càng thêm phần cuốn hút. Tôi là Nam, đứa con trai duy nhất của ba mẹ, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

Và hôm nay, một ngày không khác gì mọi ngày, lại trở thành một trong những ngày đáng nhớ nhất cuộc đời tôi.

Buổi chiều, khi mặt trời đã dịu bớt cái gay gắt, tôi đạp xe từ trường về, mồ hôi nhễ nhại. Tiếng xe đạp lạch cạch quen thuộc dừng trước cổng, tôi dựng vội chiếc xe, bước nhanh vào nhà. Mẹ đang lúi húi dưới bếp, bóng lưng thon thả trong chiếc áo bà ba màu thiên thanh khiến tim tôi khẽ xao động. Mùi cá kho tộ thơm nồng và canh chua cá lóc mẹ nấu lan tỏa khắp gian bếp nhỏ.

“Con về rồi đó hả Nam?” Mẹ quay lại, mỉm cười. Nụ cười của mẹ như đóa hoa hướng dương rực rỡ, xua tan đi mọi mệt mỏi trong tôi. Mái tóc đen dài óng ả được mẹ búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ trắng ngần và vài lọn tóc mai mềm mại rủ xuống thái dương.

“Dạ, con mới về. Hôm nay có thư gì không mẹ?” Tôi hỏi, giọng cố giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng thì như có trống hội. Đã mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng ngóng chờ lá thư báo kết quả tuyển sinh đại học.

Mẹ đưa tay lau vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Có đó, một phong bì to đùng, chắc là của con rồi. Mẹ để trên bàn ngoài nhà đó.”

Tim tôi đập thình thịch. Tôi lao nhanh ra nhà trên, quả đúng như lời mẹ nói, một phong bì màu trắng ngà, có dấu đỏ của trường Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh nằm ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Run run, tôi bóc lá thư. Từng dòng chữ như nhảy múa trước mắt tôi: “Thí sinh Nguyễn Hoàng Nam… đã trúng tuyển vào ngành Công nghệ Thông tin…”

“A!” Tôi hét lên một tiếng sung sướng, cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng. “Mẹ ơi! Ba ơi! Con đậu rồi! Con đậu đại học rồi!”

Mẹ Hằng từ bếp chạy ra, gương mặt rạng ngời niềm vui. Bà ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: “Trời ơi, con trai của mẹ giỏi quá! Mẹ biết mà, mẹ biết con sẽ làm được mà!”

Ba Tùng cũng vừa đi làm đồng về tới, nghe tiếng tôi la hét, ba hớt hải chạy vào, trên vai vẫn còn vác chiếc cuốc. Thấy tôi cầm tờ giấy báo, ba cũng đoán ra ngay. Nụ cười hiền hậu nở rộng trên gương mặt khắc khổ của ba. “Tốt quá con ơi! Vậy là nhà mình sắp có một cậu sinh viên rồi.”

Cả nhà tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Mẹ Hằng tất bật chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn hơn mọi ngày, miệng không ngớt lời khen ngợi tôi. Ba Tùng thì lấy chai rượu thuốc quý nhất ra, rót một ly nhỏ mời mẹ, rồi hai ba con cụng ly chúc mừng. Không khí trong nhà chưa bao giờ vui vẻ và ấm cúng đến thế.

Trong bữa cơm, mẹ Hằng nhìn tôi, đôi mắt long lanh chất chứa bao tự hào và yêu thương. Mẹ tôi, Diễm Hằng, ba mươi tám tuổi, nhưng vẻ đẹp của mẹ dường như thách thức cả thời gian. Mẹ cao một mét bảy mươi, một chiều cao nổi bật ngay cả ở thành thị chứ đừng nói đến vùng quê này. Vóc dáng mẹ thon thả, cân đối, đó là kết quả của những buổi chiều mẹ thường tranh thủ tập vài động tác thể dục nhẹ nhàng sau giờ làm ở hợp tác xã. Làn da mẹ trắng hồng, mịn màng, khác hẳn với những người phụ nữ quê lam lũ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Mẹ ít khi phải làm việc nặng nhọc, lại có ý thức giữ gìn, thường xuyên dùng kem dưỡng da từ những loại thảo dược tự nhiên mẹ tự tìm hiểu. Mẹ bảo, phụ nữ phải biết yêu lấy bản thân mình.

Vẻ đẹp của mẹ khiến mẹ hoàn toàn khác biệt. Người ta vẫn thường xì xào, ngày xưa mẹ là hoa khôi của xã, bao nhiêu chàng trai theo đuổi, vậy mà cuối cùng lại chọn ba Tùng, một người đàn ông hơn mẹ đến mười hai tuổi, ngoại hình lại có phần khắc khổ, quê mùa. Chuyện tình của ba mẹ cũng là một giai thoại trong làng. Nghe đâu ngày xưa ông bà nội ngoại hai bên có ơn nghĩa sâu nặng, nên mới gán ghép cho ba mẹ thành đôi. Nhìn ba mẹ đứng cạnh nhau, ai cũng thấy rõ sự chênh lệch, nhưng họ lại sống với nhau rất hạnh phúc. Có lẽ đó là duyên phận, cái duyên mà người ngoài khó lòng lý giải. Người ta cũng không ngờ một người như ba tôi lại cưới được người vợ trẻ trung, xinh đẹp đến vậy. Nhưng tôi biết, ba yêu mẹ theo cách của một người đàn ông chân chất, mộc mạc, và mẹ cũng tìm thấy ở ba sự bình yên, vững chãi.

Từ năm mười lăm tuổi, khi bắt đầu bước vào tuổi dậy thì với những xáo trộn tâm sinh lý đầu đời, tôi đã bắt đầu để ý đến vẻ đẹp của mẹ một cách khác lạ. Không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần của một đứa con trai dành cho mẹ mình, mà len lỏi vào đó là những rung động mơ hồ, khó gọi tên. Mẹ thường xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, một hình mẫu lý tưởng về người phụ nữ. Dáng người cao ráo, thanh thoát của mẹ trong tà áo dài mỗi khi đi họp hay dự lễ ở xã, mái tóc đen xõa ngang vai mềm mại, nụ cười dịu dàng và giọng nói trong trẻo. Tôi hay lén nhìn trộm những đường cong trên cơ thể mẹ, đặc biệt là vòng một đầy đặn ẩn sau lớp áo, rồi lại tự thấy xấu hổ với những ý nghĩ tưởng tượng lung tung của mình. Đó là những cảm xúc thầm kín, tội lỗi mà tôi không dám chia sẻ cùng ai, chỉ âm thầm giấu kín trong lòng. Tôi biết điều đó là sai trái, nhưng những hình ảnh ấy cứ vô thức len lỏi vào tâm trí non nớt của một thằng con trai mới lớn.

Bữa cơm tối nay kéo dài hơn thường lệ. Sau những lời chúc tụng, niềm vui ban đầu lắng xuống, cả nhà bắt đầu bàn bạc chuyện tôi lên Sài Gòn nhập học.

“Thằng Nam nó lớn rồi, để nó tự đi một mình lên đó cũng được. Mình gửi gắm cho mấy đứa cháu trên ấy trông nom thêm là ổn.” Ba Tùng lên tiếng trước, giọng trầm ngâm. Ba luôn tin tưởng vào sự tự lập của tôi.

Nhưng mẹ Hằng lập tức phản đối, giọng mẹ vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt lại ánh lên sự kiên quyết: “Không được đâu mình ơi. Nam nó mới lớn, chưa va vấp cuộc đời bao giờ. Lên Sài Gòn phồn hoa đô hội, bao nhiêu thứ cám dỗ, lỡ nó học đòi theo bạn bè hư hỏng thì sao? Rồi ăn uống trên đó thất thường, làm sao đảm bảo sức khỏe mà học hành cho tốt được.”

Ba Tùng gãi đầu, có vẻ hơi lúng túng trước lý lẽ của mẹ: “Nhưng mà bà đi theo thì công việc ở hợp tác xã làm sao? Nhà cửa ai coi?”

“Công việc thì em xin nghỉ không lương một thời gian, hoặc xin chuyển công tác sau cũng được. Còn nhà cửa thì mình nhờ cô Ba bên cạnh trông coi giúp. Em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Mẹ Hằng nói một tràng, không cho ba có cơ hội chen vào. “Em sẽ cùng thằng Nam lên Sài Gòn. Em thuê một phòng trọ nhỏ gần trường nó, vừa chăm sóc chuyện ăn uống, học hành cho nó, vừa để mắt đến nó. Đợi khi nào nó quen với cuộc sống sinh viên, mọi thứ ổn định rồi em tính tiếp.”

Tính tình mẹ tôi là vậy. Bình thường thì hiền lành, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng một khi đã quyết định điều gì thì rất cương quyết, ba Tùng có muốn cãi cũng không được. Ba hiểu tính mẹ, nên chỉ im lặng, gật gù rồi tặc lưỡi: “Thôi thì tùy bà. Bà thấy sao tốt cho con thì làm.”

Tôi ngồi nghe cuộc đối thoại của ba mẹ, lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Một phần tôi thấy áy náy vì sự hy sinh của mẹ, mẹ phải tạm gác lại công việc, cuộc sống quen thuộc ở quê để theo tôi lên thành phố. Nhưng một phần khác, sâu thẳm trong tôi, lại len lỏi một niềm vui khó tả, một sự hồi hộp xen lẫn mong chờ. Sắp tới, tôi sẽ được sống cùng mẹ ở một nơi xa lạ, chỉ có hai mẹ con. Ý nghĩ đó khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Đêm đó, tôi nằm trên chiếc giường tre quen thuộc, trằn trọc không sao ngủ được. Ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ chiếu vào phòng một vệt sáng bạc. Tiếng côn trùng rỉ rả ngoài vườn như một bản nhạc đêm quen thuộc. Trong đầu tôi ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Niềm vui sướng khi đậu đại học, sự háo hức về cuộc sống sinh viên sắp tới ở Sài Gòn – một thành phố hoa lệ mà tôi mới chỉ được biết đến qua sách báo và tivi. Rồi cả những lo lắng mơ hồ về một môi trường sống hoàn toàn mới lạ.

Nhưng trên hết, sự hồi hộp lớn nhất lại đến từ việc tôi sắp được ở cùng người mẹ xinh đẹp của mình. Hình ảnh mẹ Hằng với mái tóc đen dài, làn da trắng ngần, nụ cười rạng rỡ và giọng nói ấm áp cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Những giấc mơ về mẹ, những cảm xúc thầm kín mà tôi cố gắng chôn giấu bấy lâu nay dường như lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Tôi biết, những suy nghĩ này là không đúng đắn, là tội lỗi. Nhưng lý trí không thể nào ngăn cản được những rung động tự nhiên của một trái tim mới lớn đang hướng về một hình mẫu quá đỗi hoàn hảo và gần gũi.

Sài Gòn. Hai tiếng ấy giờ đây không chỉ mang ý nghĩa về một tương lai học tập rộng mở, mà còn gắn liền với hình ảnh của mẹ. Khoảng thời gian sắp tới, được sống cùng mẹ, chăm sóc mẹ, và có lẽ, được gần gũi mẹ hơn, khiến lồng ngực tôi phập phồng một niềm mong đợi khó tả. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ không để mẹ phải phiền lòng, sẽ là một đứa con ngoan. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể xua đi những ý nghĩ về việc được ở gần “người phụ nữ lý tưởng” trong lòng mình.

Cơn gió đêm thổi qua cửa sổ mang theo hơi sương lành lạnh. Tôi kéo chiếc chăn mỏng lên ngang ngực, cố gắng xua đi những ý nghĩ miên man để chìm vào giấc ngủ. Nhưng hình ảnh mẹ Hằng, với vẻ đẹp dịu dàng và quyến rũ, vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí, hứa hẹn một cuộc sống mới đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập những điều bí ẩn và hấp dẫn ở phía trước. Sài Gòn ơi, và mẹ ơi, con sắp đến rồi đây.

4.1 9 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
8 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
tenten

trước có bộ mẹ con phòng trọ 11 chap á, không biết full ở đâu nhỉ ?

ron

trước có bộ me con phòng trọ 11 chap á không biết full ở đâu nhỉ ??

Tú mở

Thằng lol này toàn viết hay dịch chuyện nữa vời

Aaaaa

Bộ này mình nhớ máy năm trước có full rồi mà nhỉ bác tính viết tiếp bộ này ak

Cửu Long Di Quan

Bác nhầm với bộ khác rồi. Bộ này e viết mới xong 1 tuần nay mà bác

Blccccc

Full ở đâu bác

Accz

Đọc ở đâu vậy

Aaaaa

Hình như tui nhớ máy năm trước nó full rồi mà nhỉ