MẸ DÂM NGỌT NGÀO (NTR – DỊCH) – Update Chương 15
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: MẸ DÂM NGỌT NGÀO (NTR – DỊCH) – Update Chương 15
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Ngày Cập Nhật : 18/06/2025
Bộ truyện này không phù hợp với bác nào dị ứng NTR, tức là người mẹ mà nam chính yêu đi phệch với rất nhiều đàn ông khác (có lí do đằng sau), nam chính đi theo dõi, nếu các bác thích kiểu người mẹ đoan trang ngây thơ và “thủ thân như ngọc”, chung thuỷ với con trai mình thì né truyện này hahaha. Tuy nhiên mẹ nam chính rất có khí phách và thông minh, không nghe lời kẻ thù hại con mình, nhưng cũng sẵn sàng phệch với kẻ thù để điều tra manh mối.
Truyện vừa hay mà đọc vừa tức vì nam chính bị cắm sừng liên tục.
Nội dung sơ lượt: Bối cảnh đô thị. tổ tiên 4 đại gia tộc phong ấn 1 con yêu vương. Với 1 điều kiện là con cháu không được loạn luân, nếu không phong ấn sẽ rạn nứt. Đó là lí do vì sao mẹ nam chính yêu con mình nhưng nhất quyết không cho nó phệch, thằng con không phệch thì người khác làm thay kaka.
Câu chuyện là hành trình điều tra sự thật và trận chiến của 4 gia tộc với yêu vương, và tên yêu vương dâm đãng lại đoạt xá 1 người mà không ai ngờ tới…
LH telegram: Cuulongdiquan123 hoặc fb Cửu Long Di Quan (avt con chó trắng)
Chương 1
“Bốp!” một cái tát trời giáng trên má tôi, lập tức hằn lên một vệt đỏ rát bỏng.
“Mày cút đi! Tao không có đứa con bất hiếu như mày!”
Người đàn ông trước mặt gầm lên.
Cuộc sống bê tha chìm trong rượu chè lâu ngày đã khiến hốc mắt ông ta trũng sâu, ấn đường thâm đen, vẻ mặt khô héo.
Thêm vào bộ quần áo rách rưới không biết đã mặc bao lâu, trông ông ta chẳng khác gì một kẻ vô dụng đang gào thét trong bất lực.
Người này chính là ba tôi, Châu Văn. Kể từ khi ly hôn với mẹ tôi ba năm trước, ông ta gần như không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày sống lay lắt bằng đồ ăn ngoài và rượu.
“Cút thì cút! Con cũng không muốn nhìn thấy ba nữa!”
Tôi ôm lấy bên má đỏ ửng, những giọt nước mắt không kìm được cứ thế trào ra.
Tôi không muốn ông ta thấy tôi khóc, liền quay người đi thẳng vào phòng mình để thu dọn đồ đạc.
Thật ra tôi cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là vài cuốn sách giáo khoa, cốc chén và văn phòng phẩm.
Chẳng mấy chốc đã gói ghém xong thành hai bọc, rồi tôi đùng đùng tức giận bước ra ngoài.
Phòng khách ngập trong rác rưởi, không biết đã để từ bao giờ.
Nếu tôi không dọn dẹp thì căn nhà này sẽ mãi mãi như thế này.
Tôi chán ghét tột cùng căn nhà bẩn thỉu này, không muốn ở thêm một phút nào nữa, liền lao thẳng ra cửa.
Lúc tôi xông ra, ba tôi vẫn đang nốc từng ngụm rượu lớn, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
“Rầm!” Cánh cửa sắt đóng sầm lại sau lưng tôi.
Tôi sải bước xuống cầu thang, nước mắt vẫn lưng tròng.
Nhớ lại nhiều năm về trước, tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc biết bao: người ba lịch lãm, người mẹ hiền dịu, một căn nhà to lớn khang trang, điều kiện sống không thiếu thốn gì.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đã biến thành thế này.
Trong lòng tôi chỉ còn lại sự căm hận.
Tôi tên là Châu Bân, năm nay 16 tuổi, là một học sinh cấp ba của trường Trung học số 2 thành phố Kinh Châu.
Gia đình tôi vốn có truyền thống kinh doanh từ đời tổ tiên, ở địa phương cũng có chút tiếng tăm.
Đến đời ông nội, gia đình tôi đã trở thành một gia tộc giàu có với tài sản hơn trăm triệu, là một trong Tứ đại gia tộc nổi tiếng nhất giới kinh doanh ở Kinh Châu.
Thế nhưng, điều kiện sống quá tốt đã tạo nên tính cách tự cao tự đại của ba tôi, Châu Văn.
Là con trai độc nhất, ông được nuông chiều từ nhỏ, được bồi dưỡng để trở thành một trí thức hiểu biết lễ nghĩa để kế thừa gia nghiệp.
Khi bước vào xã hội, nhờ vào nền tảng gia đình và các mối quan hệ do ông nội gây dựng, ông đã có một thời gian huy hoàng, việc kinh doanh của gia đình ngày càng phát triển.
Mẹ tôi tên là Cố Uyển Hinh, là con gái thứ hai của nhà họ Cố, một gia tộc khác trong Tứ đại gia tộc ở Kinh Châu.
Bà cũng được hưởng nền giáo dục tinh hoa từ nhỏ và đã thể hiện tài năng xuất chúng ngay khi bắt đầu làm việc, là một người phụ nữ mạnh mẽ và có năng lực.
Hơn nữa, mẹ tôi thời trẻ đã vô cùng xinh đẹp, là một mỹ nhân nức tiếng gần xa ở Kinh Châu.
Vô số nhân vật trong giới chính trị và kinh doanh đến cầu hôn, nhưng mẹ vẫn chưa ưng mắt một ai.
Trong một bữa tiệc kinh doanh tình cờ, ba tôi đã gặp được mẹ tôi và lập tức bị hút hồn, ra sức theo đuổi.
Ba tôi kinh doanh thì tầm thường, nhưng khoản tán gái thì lại rất giỏi.
Những màn lãng mạn đủ kiểu cuối cùng cũng làm lay động trái tim mẹ.
Cùng lúc đó, các bậc trưởng bối nhà họ Cố cũng cân nhắc thấy sự nghiệp nhà họ Châu đang trên đà phát triển, mà ba tôi lại là con một, việc hai nhà kết hợp sẽ càng có lợi cho sự nghiệp của họ.
Thế là, dưới sự vun vén của hai bên gia đình, ba và mẹ đã thuận lợi kết hôn.
Sau khi kết hôn, trước khi tôi ra đời, mẹ đã tham gia vào công việc kinh doanh của nhà họ Châu.
Bà đã thể hiện tài năng kinh doanh siêu việt, khiến công việc làm ăn ngày càng phát đạt.
Nhưng điều này lại khiến người ba hẹp hòi của tôi không hài lòng.
Là con một được nuông chiều từ nhỏ, ông mang nặng tư tưởng gia trưởng, không cho phép phụ nữ giỏi hơn mình, vì thế quan hệ vợ chồng dần xuất hiện những rạn nứt.
Sau khi tôi ra đời, mẹ quyết định từ bỏ sự nghiệp, chuyên tâm ở nhà chăm chồng dạy con, làm một bà nội trợ toàn thời gian trong gia đình giàu có.
Tình cảm vợ chồng nhờ đó mà ấm lại. Tuổi thơ của tôi đã trôi qua trong một cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy.
Vài năm sau, khoảng lúc tôi 10 tuổi, ông nội tôi lâm bệnh nặng qua đời.
Ba tôi, khi ấy còn khá trẻ, đã hoàn toàn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất Kinh Châu, có một thời huy hoàng không ai sánh bằng.
Nhưng thực tế, thành công trong sự nghiệp trước đây của ông phần lớn dựa vào các mối quan hệ và kinh nghiệm mà thế hệ ông nội đã tích lũy.
Năng lực của bản thân ông không đủ để gánh vác.
Thêm vào đó, gia đình chúng tôi chủ yếu kinh doanh các trung tâm thương mại lớn, sau khi bước vào thế kỷ 21 đã bị thương mại điện tử tác động mạnh mẽ.
Ba tôi lại không kịp thời điều chỉnh chiến lược, vẫn giữ khư khư những sách lược cũ của ông nội, nhanh chóng bị các đối thủ mới nổi như thương mại điện tử đánh cho tơi tả.
Lúc này, mẹ tôi thường đứng sau lưng đưa ra các kế sách, quả thực đã cứu vãn được phần nào tình hình kinh doanh.
Nhưng ba tôi là một kẻ gia trưởng điển hình, không chịu nổi sự thật rằng vợ mình giỏi hơn, không những không nghe theo ý kiến của bà mà còn chuyển hết cổ phần của bà trong công ty sang tên mình, bắt bà tiếp tục về nhà làm tốt vai trò của một bà nội trợ.
Mẹ tôi dù trong lòng bất bình nhưng vẫn tiếp tục làm tốt công việc của mình.
Vì ba quanh năm không hỏi đến việc nhà, nên tôi tự nhiên rất thân thiết với mẹ.
Có thể nói, tuổi thơ của tôi gần như đều trải qua bên cạnh người mẹ yêu dấu.
Hình bóng dịu dàng của mẹ đã cùng tôi đi qua mỗi ngày đêm, mối quan hệ mẹ con chúng tôi thân thiết hơn bất kỳ ai khác, tình máu mủ khiến chúng tôi nương tựa vào nhau.
Lúc đó tôi còn ngây thơ, chỉ biết mẹ là người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng nhất thế giới, cũng là người yêu thương tôi nhất.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cùng với môi trường kinh doanh ngày càng khắc nghiệt, công việc làm ăn của nhà họ Châu bắt đầu sa sút.
Trong vài năm, chúng tôi đã phải đóng cửa hàng chục cửa hàng ở địa phương.
Thêm vào đó là sự đầu cơ trục lợi, thừa cơ hãm hại của các đối thủ cạnh tranh.
Ba tôi, không đủ năng lực để xoay chuyển tình thế, đã hoảng loạn đi vay mượn từ các ngân hàng, thậm chí sau này còn phải vay nợ từ các tổ chức tư nhân, nhanh chóng gánh trên vai một món nợ khổng lồ.
Lúc này mẹ tôi nhận ra không thể không giúp ba được nữa, muốn dùng sức mạnh của nhà họ Cố để giúp ông một tay.
Nhưng không biết vì sao, lúc này lại có tin đồn mẹ ngoại tình, và nó nhanh chóng đến tai ba tôi.
Mẹ tôi thời trẻ đã là một mỹ nhân nức tiếng, vạn người có một.
Qua bao năm tháng, những nét quyến rũ của người phụ nữ không những không phai tàn mà còn trở nên nổi bật hơn, trong từng cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ phong tình của một người phụ nữ trưởng thành.
Bà sinh tôi năm 22 tuổi, lúc tôi 13 tuổi thì bà đã bước vào tuổi 35 chín muồi.
Là người yêu cái đẹp, mẹ tôi rất chăm chỉ dưỡng da và tập thể dục.
Bà cao đến 1m72, có một mái tóc đen óng ả, đôi mắt to long lanh, hàng lông mày cong như vành trăng khuyết, đôi môi dày gợi cảm lúc nào cũng căng mọng.
Gương mặt trái xoan xinh đẹp không một tì vết, bên cạnh đôi môi đỏ gợi cảm, tôi lờ mờ nhớ có một nốt ruồi duyên đầy quyến rũ.
Làn da mẹ mịn màng trắng nõn, cùng với tuổi tác lại càng thêm vẻ đằm thắm và duyên dáng của người phụ nữ trưởng thành, cộng thêm khí chất đoan trang, tao nhã, sang trọng và quyến rũ, thân hình cũng ngày càng đầy đặn, dần trở thành một mỹ phụ có thân hình nóng bỏng ngực nở mông cong.
Bộ ngực cao vút tròn trịa và săn chắc, vòng eo thon gọn, đôi chân dài đầy đặn và thon thả.
Nhưng nếu nói đến bộ phận gợi cảm nhất trên người mẹ, thì đó chính là cặp mông tròn trịa, căng mẩy và đầy đặn.
Thời trẻ mông mẹ đã rất cong, qua nhiều năm tập luyện giữ dáng, đến tuổi trung niên, cặp mông càng trở nên đầy đặn và cao vút.
Dù mặc bất kỳ loại váy nào cũng có cảm giác căng chặt, dưới sự tôn lên của vòng eo thon và đôi chân dài đầy đặn, nó như một quả đào mọng nước căng tròn ở phía sau.
Mẹ tôi xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, lại luôn sống trong nhung lụa, và bản thân bà cũng là một tín đồ thời trang.
Mỗi khi ra ngoài dạo phố hay giao tiếp xã hội, trang phục của bà đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, thường là những mẫu mới nhất của mùa, và chủ yếu là những bộ váy bó sát tôn dáng.
Thêm vào đó, lần nào bà cũng chuẩn bị kỹ lưỡng kiểu dáng tất da và giày cao gót, thường đi các loại tất màu da, đen hoặc xám.
Quanh năm suốt tháng, đôi chân đẹp của bà luôn được bao bọc bởi lớp tất mỏng như lụa xuyên thấu hoặc lớp tất nhung co giãn không xuyên thấu.
Người mẹ gợi cảm và nóng bỏng của tôi đã trở thành một nhân vật nổi bật ở Kinh Châu, cũng có vài lời đồn đặt cho mẹ biệt danh “Đệ nhất mỹ nhân Kinh Châu”.
Ở nhà, bà là một bà nội trợ đoan trang, dịu dàng và hiền thục.
Ra ngoài, bà là “Đệ nhất mỹ nhân Kinh Châu” xinh đẹp, cao sang, đoan trang và quyến rũ.
Mẹ giống như một quả anh đào chín mọng, tỏa ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành.
Càng trưởng thành, sức quyến rũ càng lớn.
Cũng chính vì phong cách ăn mặc gợi cảm của mẹ mà những lời ong tiếng ve về bà ngày càng nhiều.
Luôn có những kẻ rỗi hơi nói rằng bà ăn mặc xinh đẹp như vậy là để đi quyến rũ nhân tình bên ngoài.
Thêm vào biệt danh mỹ miều kia, khiến ai nghe đến tên Cố Uyển Hinh cũng bất giác liên tưởng đến những cảnh tượng khêu gợi, những kẻ nói miệng thì không thiếu.
Ba tôi sau khi nghe những lời đồn đó đã tức tối về nhà chất vấn mẹ, tiện thể trút cả những bực dọc trên thương trường lên đầu hai mẹ con tôi.
Mẹ tôi dĩ nhiên là chối bay chối biến, còn trách ba nghe lời gièm pha, khuyên ba phải giữ bình tĩnh, không được nóng nảy mắc bẫy.
Thực ra sau này tôi mới biết, kể từ khi công việc kinh doanh của ba không thuận lợi, ông đã mắc phải chứng rối loạn cương dương khó nói, không thể quan hệ với mẹ được nữa.
Cùng với việc mất đi khả năng tình dục và tâm lý trở nên méo mó, ông đương nhiên cho rằng việc mẹ ăn mặc xinh đẹp như vậy là để đi quyến rũ đàn ông bên ngoài.
Đối với ông, đây là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng được, tình cảm vợ chồng của họ dần tan vỡ.
Nhưng tôi thì biết rõ, tuy mẹ tôi có vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, nhưng bà không phải là người ngực to não nhỏ.
Tính cách và nội tâm của bà rất trưởng thành, lại thông minh sắc sảo, ở nhà thì quan tâm chăm sóc tôi, lại còn hầu hạ mẹ chồng đâu ra đấy.
Một người vợ dịu dàng hiền thục như vậy tìm đâu ra?
Làm sao bà có thể thừa cơ hãm hại, ngoại tình vào lúc sự nghiệp của ba đang xuống dốc được chứ?
Nhưng dường như ba tôi không hiểu được điều đó, ngày nào trong nhà cũng là những trận cãi vã không dứt.
Cuối cùng, mẹ tôi cũng chán ngấy người đàn ông vô dụng chỉ biết rượu chè cãi vã này, quyết định ly hôn.
Mẹ rất yêu thương tôi nên đương nhiên đã cố gắng hết sức để giành quyền nuôi con.
Nhưng vì gia đình họ Cố đã thất vọng với cuộc hôn nhân này, không muốn tôi, một người có khả năng tranh giành tài sản, ở lại nhà họ, nên đã không ủng hộ mẹ giành quyền nuôi tôi.
Lúc đó ba tôi vẫn còn chút tài sản, nên cuối cùng quyền nuôi tôi đã được phán cho ba.
Còn mẹ, sau khi khóc lóc ôm tôi, hôn tạm biệt trong sự bất lực, đã không muốn ở lại mảnh đất đau buồn Kinh Châu này nữa, một mình sang Mỹ phát triển sự nghiệp.
Có thể nói, trước năm 13 tuổi, mẹ là tất cả cuộc sống của tôi.
Sự ra đi của bà khiến tôi lập tức cảm thấy mất mát.
Sau khi mẹ sang Mỹ, năm đầu tiên bà thường xuyên gọi điện cho tôi, gần như ngày nào cũng liên lạc, hỏi han tôi sống có tốt không.
Nhưng sau đó nghe nói bà cũng đã thành lập một công ty ở bên đó, bắt đầu sự nghiệp của riêng mình, ngày ngày cũng bận rộn hơn, các cuộc gọi cho tôi cũng dần ít đi, nhưng vẫn duy trì tần suất khoảng một tuần một cuộc.
Từ nửa cuối năm thứ hai, mẹ đột nhiên rất ít gọi cho tôi, có khi cả tháng không có một cuộc gọi nào.
Mẹ nói công ty bà đã chuyển đến New York, công việc rất bận, có nhiều xã giao, lại còn lệch múi giờ với tôi, nên các cuộc gọi ít đi, bảo tôi đừng trách bà.
Nhưng có lần lâu nhất là suốt bốn tháng, mẹ không gọi cho tôi một cuộc nào.
Tôi lấy hết can đảm gọi cho mẹ, nhưng chỉ nhận được tiếng máy bận, hoặc là không kết nối được.
Tâm trạng tôi vì thế càng thêm u uất, trong đầu toàn là cảm giác bị người mẹ dịu dàng bỏ rơi.
Kể từ đó, tôi thiếu đi sự quan tâm dịu dàng của phụ nữ, tâm lý dần có chút thay đổi.
Tính cách vốn vui vẻ cởi mở bỗng trở nên hướng nội, không muốn nói chuyện với người khác, thành tích học tập cũng sa sút không phanh.
Lúc thi từ cấp hai lên cấp ba, tôi đã thi không tốt, không vào được trường Trung học số 1 tốt nhất thành phố, chỉ có thể vào trường Trung học số 2.
Ba tôi đương nhiên cũng thất vọng tột cùng với tôi, ở nhà cũng không thèm nhìn mặt tôi, thường xuyên rất lâu không về nhà, thỉnh thoảng còn đánh mắng tôi, quan hệ cha con chúng tôi ngày càng xấu đi.
Lúc nhỏ, tình cảm của tôi dành cho mẹ chỉ đơn thuần là tình yêu của con trai đối với mẹ.
Nhưng từ khi lên cấp hai, cơ thể bắt đầu phát triển, cũng bắt đầu có chút hiểu biết về chuyện nam nữ, trải qua cú sốc ly hôn của cha mẹ và những tin đồn “ngoại tình” của mẹ, tôi lại bắt đầu nhìn nhận lại những ký ức tuổi thơ với mẹ, tưởng tượng từng nụ cười, từng cử chỉ của người mẹ xinh đẹp, tình yêu và nỗi nhớ dành cho mẹ dần có chút thay đổi.
Tôi thường nhìn vào tấm ảnh chụp chung mẹ để lại trên bàn.
Đó là một tấm ảnh chúng tôi chụp ở công viên, trong ảnh mẹ mặc một bộ váy dài khá kín đáo và ôm sát người, đang ôm tôi cười hạnh phúc.
Mái tóc đen dài óng ả buông xõa trên vai, đôi mắt linh động và sáng ngời tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện.
Dưới ánh nắng, làn da trắng nõn mịn màng trông thật trong suốt.
Gương mặt xinh đẹp tinh tế tràn đầy vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, trên chiếc cổ trắng ngần là một sợi dây chuyền hình trái tim.
Cổ áo này khá cao, dưới chiếc cổ cong cong mỹ miều, bộ ngực đầy đặn cao vút căng phồng chiếc áo đến mức như muốn rách ra.
Dưới vòng eo thon, chiếc váy ôm sát bao bọc lấy phần hông đầy đặn của bà.
Dù tấm ảnh không thấy được phía sau, nhưng tôi biết chiếc váy đó bị cặp mông tròn trịa căng mẩy của bà làm cho căng cứng.
Nhìn vào tấm ảnh đó, đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy mơ hồ dương vật của mình hơi nóng lên, nhưng ngay sau đó tôi lại cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Sao mình có thể có những suy nghĩ báng bổ như vậy với người mẹ thiêng liêng của mình chứ.
Sau khi ly hôn với mẹ, tâm lý của ba càng thêm tồi tệ, việc kinh doanh ngày càng thảm hại, bà nội cũng vì tức giận mà sinh bệnh qua đời.
Dưới nhiều cú sốc, ba càng không có tâm trí làm ăn, dần dần nợ nần chồng chất, cuối cùng bị các công ty cho vay và ngân hàng thu hồi toàn bộ tài sản, chỉ còn lại căn nhà nhỏ rách nát mà tôi và ông đang ở, vẫn còn rất nhiều nợ chưa trả hết.
Ba tôi cũng vì sự nghiệp thất bại mà nghiện rượu, mâu thuẫn giữa tôi và ông cũng ngày càng gay gắt.
Cuối cùng vào một ngày nọ, tôi không thể chịu đựng được nữa, về nhà và cãi nhau dữ dội với ông, dẫn đến cảnh tượng ở đầu câu chuyện.
Bên ngoài trời lại mưa dầm dề, tôi chỉ có thể dầm mưa, nén nước mắt mà chạy đi.
May mà mưa không lớn lắm, chỉ lất phất rơi, nhưng những giọt mưa lạnh buốt rơi trên mặt khiến tôi càng thêm khó chịu, tâm trạng càng tồi tệ hơn.
Sau này sẽ ở đâu đây? Chẳng lẽ tôi thực sự phải sống dưới gầm cầu hay bên lề đường sao, thế thì tôi chẳng phải sẽ thành một thằng ăn xin nhỏ à.
Tôi, một người vốn quen sống trong nhung lụa, bắt đầu cảm thấy khó xử.
Bỗng nhiên tôi nghĩ ra một nơi để đến. Một thằng bạn chí cốt của tôi, tên là Diêu Lượng, là bạn thân từ tiểu học đến cấp hai của tôi.
Chúng tôi hồi nhỏ cùng học ở trường tiểu học quý tộc, cậu ta là con trai út của nhà họ Diêu, một trong Tứ đại gia tộc ở Kinh Châu.
Gia đình cậu ta làm bất động sản, tài sản rất nhiều.
Tôi đã đến nhà cậu ta chơi rất nhiều lần, có lẽ có thể ở nhờ mà không làm phiền đến gia đình cậu ta.
Thế là tôi gọi điện cho cậu ta, rất nhanh cậu ta đã bắt máy:
“Alo! Châu công tử, sao hôm nay lại có nhã hứng tìm tôi thế!”
Giọng nói âm dương quái khí của Diêu Lượng vang lên ở đầu dây bên kia.
“Đừng có giở trò đó, Châu công tử gì chứ, tôi thật sự có chuyện cần tìm cậu.”
“Được rồi, chuyện gì, có phải là muốn cùng leo rank không, hôm nay tôi cảm thấy trạng thái rất tốt, lát nữa tôi online ngay.”
“Không phải, bây giờ tôi không có chỗ ở, cậu có chỗ nào cho tôi ở vài ngày không.”
Đối với cậu ta cũng không cần phải che giấu, tôi nói thẳng.
“Không phải chứ! Cậu bỏ nhà đi à?”
“Coi như là vậy đi! Lằng nhằng quá! Được không!”
Tôi mất kiên nhẫn gắt lên.
“OK OK, Châu công tử đừng nổi nóng, không vấn đề gì. Thế chẳng phải những ngày tháng vui vẻ cày game của chúng ta sắp đến rồi sao, tôi gửi địa chỉ cho cậu ngay!”
Diêu Lượng dứt khoát nói.
Rất nhanh cậu ta đã gửi địa chỉ cho tôi qua WeChat, là một khu dân cư cao cấp cách đây không xa.
Tôi lập tức thuê một chiếc xe đạp rồi đạp qua đó.
Từ xa tôi đã thấy cậu ta đứng bên đường đợi tôi, thằng này đúng là có nghĩa khí.
“A Thành, cậu ra ngoài thế này ba cậu không đánh cậu à!”
Lúc tôi đạp xe đến bên đường, cậu ta lại gần, thân mật khoác vai tôi nói.
Diêu Lượng cao lớn, khoảng 1m80, rất đẹp trai và phóng khoáng, trên mặt luôn nở nụ cười bất cần, rất có duyên với con gái.
“Đừng nhắc đến ông ta nữa!” Tôi đẩy Diêu Lượng ra, đi trả xe đạp rồi cùng cậu ta vào khu dân cư.
Vừa đi vừa than phiền về ông bố nghiện rượu của mình, trút hết nỗi bất mãn trong lòng.
Diêu Lượng biết về biến cố gia đình tôi trước đây, tôi mơ hồ cảm thấy công việc kinh doanh của nhà cậu ta trước đây có cạnh tranh với nhà tôi, có lẽ trong quá trình ba tôi thất thế, gia đình cậu ta cũng đã góp một tay.
Vì thế Diêu Lượng luôn có một cảm giác áy náy với tôi.
Cậu ta ở trường cũng là một nhân vật nổi bật, quan hệ với cả nam và nữ đều rất tốt, thành tích cũng xuất sắc, đối với tôi cũng rất quan tâm.
Chúng tôi vốn lớn lên cùng nhau, tình nghĩa anh em rất sâu đậm.
Tôi nhìn dáng vẻ phóng khoáng nói cười của Diêu Lượng, trên người toàn hàng hiệu, ra dáng một tinh anh.
Cậu ta lại là con trai duy nhất của nhà họ Diêu, xem ra việc kế thừa cơ nghiệp của ông bố sẽ không quá khó khăn.
Khu dân cư này là khu nhà giàu, cổng vào phải quẹt thẻ và nhận diện khuôn mặt.
Sau khi Diêu Lượng quẹt thẻ và nhận diện xong, chúng tôi vào trong.
Bên trong khu dân cư cũng được trang trí rất sang trọng, căn hộ của cậu ta ở tầng 23 của một tòa nhà.
Sau khi chúng tôi vào trong, căn hộ này là một căn hộ thông tầng, chắc khoảng hơn 300 mét vuông, bên trong sạch sẽ không một hạt bụi, nhìn là biết có người thường xuyên đến dọn dẹp.
“Được rồi, đây là căn cứ bí mật của chúng ta. Ba tôi mới mua không lâu, họ gần như không đến đây, cậu cứ yên tâm ở, muốn ở bao lâu cũng được. Thứ Tư và Chủ Nhật có dì đến dọn dẹp, nên cậu bình thường không cần phải dọn.”
Diêu Lượng nói, rồi đi mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều đồ uống lạnh.
Tôi nhận lấy lon Coca cậu ta đưa, uống một ngụm lớn.
Vị Coca lạnh buốt kích thích cổ họng tôi: “Tôi thấy, trước đây cậu cũng dùng nơi này rồi nhỉ!”
Tôi nói đùa.
“Haha, không qua mắt được cậu, nhưng gần đây không còn nữa, đã cắt đứt với cô ta rồi.”
Diêu Lượng bị tôi nói trúng, cười lớn một cách sảng khoái.
Thằng này từ cấp hai đã thay bạn gái liên tục, tôi đoán đây chính là nơi hẹn hò qua đêm của cậu ta, không biết đã lên giường với bao nhiêu phụ nữ ở đây rồi.
“Cái thằng này! Lần trước bị ông già cậu bắt được, cậu vẫn chưa biết điều à. Tôi còn nghe nói là một cô giáo ở trường Trung học số 2 bên cạnh, bốn mươi mấy tuổi rồi, loại này cậu cũng chịu à!”
Tôi nói.
“Bắt được thì bắt được, dù sao tôi cũng lười quan tâm ông ta. Ông ta ở ngoài không biết có mấy chục, mấy trăm người phụ nữ, mẹ tôi cũng bó tay. Thượng bất chính hạ tắc loạn, tôi cũng là con nối nghiệp cha, đúng không!”
Diêu Lượng cười lớn nói. Dù gia đình cậu ta có điều kiện tốt, nhưng cả cha và mẹ đều bận rộn công việc, chắc cũng ít khi quan tâm đến cậu ta.
Ngoài việc hơi háo sắc, cậu ta vẫn có thể giữ được sự tự giác nhất định và thành tích học tập tốt, không trở thành một cậu ấm hư hỏng, tôi đã rất khâm phục cậu ta rồi.
Cậu ta bây giờ học ở trường Trung học số 3 thành phố, tôi học trường số 6, nên chúng tôi không còn học cùng trường cấp ba nữa.
“Với lại cậu đừng nói, cô giáo đó ngon lắm đấy. Tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi đặc biệt thích kiểu phụ nữ trưởng thành này. Bà cô đó tôi tình cờ gặp trên xe buýt, ăn mặc gợi cảm kinh khủng, tôi lập tức không nhịn được.”
Diêu Lượng nhắc đến phụ nữ là lại hưng phấn, nói không ngớt.
Tôi vừa uống Coca vừa nghe cậu ta chém gió.
Cậu ta không giống như tôi, một thằng tân binh, vì gia đình có điều kiện, ra tay hào phóng, lại không ai ở nhà quản thúc, nên từ nhỏ tư tưởng về chuyện nam nữ của cậu ta đã rất thoáng.
Hồi tiểu học đã bị một đàn chị cấp hai khai bao, đến bây giờ không biết đã lên giường với bao nhiêu phụ nữ rồi, kinh nghiệm tình dục rất phong phú.
Những lúc rảnh rỗi nghe cậu ta chém gió về những cuộc hẹn hò của mình là một chủ đề rất quen thuộc của chúng tôi.
Thằng này rất thích những người phụ nữ lớn tuổi hơn mình, đặc biệt là kiểu phụ nữ trưởng thành.
Ngoại hình cậu ta lại đẹp trai, mấy năm nay cao lớn nhanh chóng, lại ăn nói khéo léo, đặc biệt biết lấy lòng các cô các dì lớn tuổi.
Trước đây còn nghe nói trong giới công tử Kinh Châu, cậu ta còn có biệt danh là “sát thủ máy bay”.
“Sau đó cô giáo xinh đẹp đó tình cờ đến trường chúng tôi dự giờ, hehe, thân hình cô ta giữ đúng là không phải dạng vừa, trước sau lồi lõm, mông lại còn đặc biệt to, mặc một chiếc váy bó sát, còn có đôi tất da và giày cao gót mà tôi thích nhất!”
“Lúc đó tôi đã nổi hứng rồi, làm sao mà chờ được, ngay trong phòng họp đã xử cô ta luôn.”
Diêu Lượng hưng phấn nói.
“Không thể nào.” Tôi suýt nữa thì phun cả ngụm Coca ra ngoài.
“Thật mà, tôi không lừa cậu đâu. Mỹ nhân đó ngực vừa to, mông cũng to, hôm đó cô ta còn mặc một bộ nội y đặc biệt gợi cảm, ngay trong phòng họp trường chúng tôi đã bị tôi địt cho tơi bời.”
“Cậu đúng là…” Tôi cười chế nhạo một cách bất lực.
“Sau đó cũng hẹn hò với cô ta ở đây nhiều lần, lần nào cũng sướng điên người. Mỹ nhân này ban đầu còn giả vờ đoan trang, ra vẻ gái nhà lành, sau đó thì thả phanh luôn, càng ngày càng dâm đãng. Nghe nói không chỉ có một chân với tôi mà còn chơi trò tập thể với học sinh trường họ nữa.”
Tôi nghe đến đây, suýt nữa thì phun hết Coca trong miệng ra: “Vãi! Chơi trò tập thể với học sinh! Cũng quá hoang đường rồi!”
“Thật đấy, nhưng gần đây không liên lạc với cô ta, cô ta cũng không tìm tôi, chắc lại có tình mới rồi. Tôi thích nhất là kiểu này, mọi người đều có được thứ mình cần, không can thiệp vào nhau, vui vẻ kịp thời.”
Diêu Lượng cười lớn nói, vẻ mặt phóng túng bất cần.
“Haha, tôi thấy là cậu lôi kéo người ta xuống nước, người ta không thể tự kiềm chế, tự sa ngã, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Tôi chế nhạo cậu ta.
“Hehe, coi như là vậy đi, nhưng nhìn ở góc độ khác, tôi cũng đã giúp cô ta mở ra một thế giới mới đúng không, có khi cô ta còn phải cảm ơn tôi ấy chứ, haha.”
“Nói đến chuyện này, gần đây có lần tôi đến thư viện đại học mượn sách, gặp một mỹ nhân trưởng thành có khí chất, làm tôi nóng hết cả người, hại tôi cả ngày cứ muốn ra ngoài tìm người để hẹn hò…” Diêu Lượng uống cạn lon Coca rồi nói.
Tôi ngạc nhiên: “Thư viện đại học? Cậu đặc biệt hứng thú với cô giáo à? Xong cô giáo cấp ba rồi đến cô giáo đại học?”
“Hehe, hình như là một nữ giáo sư, một mỹ nhân chân dài, rất có khí chất, chỉ là ăn mặc hơi kín đáo, nhưng ở đại học dù sao cũng không thể quá hở hang.”
Diêu Lượng vừa nói vừa nuốt nước bọt.
“Thế cậu có tán tỉnh cô ta không, ha, học sinh cấp ba tán tỉnh giáo sư đại học xinh đẹp, cậu thấy có khả năng không?”
Tôi cười nói, mơ hồ cảm thấy chuyện này quả thực rất kích thích.
“Sau đó tôi lại đến trường đại học đó giả vờ tình cờ gặp cô ta, tán tỉnh vài lần, cô ta hoàn toàn không để ý đến tôi. Nghe nói nhà cô ta cũng rất giàu có, hình như gia thế còn rất lớn, căn bản không lo chuyện ăn mặc.”
Diêu Lượng thở dài nói.
“Loại phụ nữ này khó tán tỉnh nhất, lại không có điểm yếu rõ ràng nào, tôi cũng chỉ có thể từ từ thôi,” Diêu Lượng cười nói.
“Haha, thằng này đúng là, cô ta thật sự xinh đẹp đến vậy à? Chân dài? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi uống một ngụm Coca hỏi.
“Chắc khoảng hơn 40 một chút, tôi đoán vậy, nhưng bảo dưỡng rất tốt, da rất trắng, trông chỉ như hơn 30 tuổi, ngực to eo thon mông cong, đặc biệt là đôi chân của cô ta rất dài, mà không phải kiểu chân gầy, là kiểu chân dài đầy đặn, căng mọng. Mấy lần tôi gặp ở thư viện, đều mặc tất da lượn lờ trước mặt tôi, thèm không chịu được.”
Diêu Lượng nói, dừng một chút rồi lại nói:
“Nhưng cô ta cứ lạnh như băng, trông không thoải mái lắm. Tôi thấy vẫn là mẹ cậu có khí chất phụ nữ hơn, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp hơn dì Cố…”
Diêu Lượng đột nhiên nói một cách mơ màng, có chút không tự nhiên liếc nhìn tôi.
Tôi nghe cậu ta nhắc đến mẹ mình, lập tức có chút không vui nói: “Cậu nói gì thế, người khác thì được, nhưng cậu đừng có nói bậy về mẹ tôi!”
Diêu Lượng thấy tôi hơi tức giận, lập tức lại gần khoác vai tôi nói: “Không nói nữa không nói nữa, chẳng phải là dì ấy đi nước ngoài mấy năm rồi, lâu không gặp, nên rất nhớ sao, dù sao hồi nhỏ dì ấy cũng đối xử với chúng ta tốt như vậy mà…”
Vì tôi và Diêu Lượng chơi với nhau từ nhỏ, hai đứa thường xuyên qua nhà nhau chơi, nên mẹ tôi cũng rất quen thuộc với cậu ta.
Người mẹ hiền dịu của tôi đương nhiên cũng rất quan tâm đến cậu ta, thường xuyên nấu một bàn đầy món ngon cho chúng tôi, có thể nói là đã nhìn hai chúng tôi lớn lên.
“Đừng nhắc đến phụ nữ nữa, chúng ta mau leo rank đi, ở đây không ai làm phiền chúng ta đâu! Mau chơi cho đã!”
Diêu Lượng hưng phấn ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi Vương Giả Vinh Diệu, chúng tôi rất thích chơi game này, thường xuyên cùng nhau leo rank.
Tôi cũng ngồi xuống chuẩn bị chơi với cậu ta, chỉ là vừa chơi vừa bị những lời cậu ta nói lúc nãy làm cho trong lòng có chút không vui.
Cậu ta vô tình buột miệng nói mẹ tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cậu ta từng thấy.
Thằng này, với biệt danh “sát thủ máy bay”, chẳng lẽ cũng có ý đồ với mẹ tôi sao!
Tôi nhìn Diêu Lượng vui vẻ như một đứa trẻ con nhìn vào điện thoại, lại nghĩ, mẹ mình đang ở tận Mỹ xa xôi, nghĩ những chuyện này làm gì.
Tôi vốn dĩ là người hay suy nghĩ, dễ nghĩ lung tung, nhưng hôm nay vốn đã rất phiền muộn, không muốn nghĩ thêm những chuyện phiền lòng này nữa, cũng mở điện thoại, lao vào những trận game kịch tính.
Cứ như vậy, tôi ở lại trong căn cứ bí mật của Diêu Lượng, ở liền hơn nửa tháng.
Mỗi ngày tan học, Diêu Lượng đều cùng tôi đến đây, cậu ta bỏ tiền mua đồ ăn thức uống cho tôi, cùng nhau học bài ôn bài, cùng nhau chơi game, rồi đến gần giờ ngủ thì cậu ta về nhà mình.
Cậu ta còn rất chu đáo làm cho tôi một chiếc thẻ ra vào, dẫn tôi đến ban quản lý để đăng ký nhận diện khuôn mặt, như vậy tôi đã có dáng vẻ của một chủ nhà thực thụ.
Nhưng ở lâu ngày, tôi cảm thấy có chút không ổn, dù sao ở đây cũng giống như cậu ta đang cưu mang tôi.
Tôi cứ dùng tiền của cậu ta cũng thấy ngại, dù biết cậu ta có rất nhiều tiền, nhưng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
Cậu ta chắc đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, liền nói cậu ta về nhà cũng chỉ có một mình, rất vô vị, có tôi ở cùng cậu ta rất vui, bảo tôi không cần để ý, cứ ở bao lâu cũng được.
Dù cậu ta nói vậy, tôi vẫn luôn có chút không vui, nhưng tôi cũng không có nguồn kinh tế, chỉ là một học sinh cấp ba, tôi còn có thể đi đâu được nữa?
Sân bay quốc tế Kinh Châu…
“Cộp, cộp, cộp,” tiếng giày cao gót gõ xuống sàn ngày một gần.
Chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy đầy quyến rũ.
Cùng với đó, một người phụ nữ vô cùng gợi cảm và xinh đẹp đẩy một chiếc vali màu tím, duyên dáng bước ra từ cửa đến.
Đám đàn ông xung quanh đều phải ngoái nhìn, ngẩn ngơ như mất hồn.
Đây là một người phụ nữ có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải say đắm.
cô có một mái tóc xoăn lượn sóng màu hạt dẻ buông xõa trên vai, đeo kính râm đen che đi đôi mắt.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn được trang điểm nhẹ nhàng, dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ.
Dưới cặp kính râm, cô trông vừa bí ẩn vừa thời thượng.
cô mặc một chiếc váy liền bó sát màu hồng nhạt, kiểu áo trễ vai khoét cổ sâu, để lộ hoàn toàn xương quai xanh gợi cảm và đôi vai tròn trịa.
Trên chiếc cổ trắng ngần là một sợi dây chuyền pha lê đắt tiền.
Phần áo trên có họa tiết ren phức tạp, bao bọc lấy thân hình quyến rũ.
Ngực cô vô cùng đầy đặn, căng phồng lớp áo, để lộ khe ngực sâu hút mắt.
Dưới vòng eo con kiến, chiếc váy ôm chặt lấy vòng hông tròn trịa, nảy nở.
Gấu váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa che hết vòng ba, làm nổi bật lên cặp mông căng tròn, đầy đặn.
Mỗi bước đi, nó lại rung rinh theo nhịp, như thể sắp bật tung ra khỏi lớp vải.
Đôi chân dài thon thả được bao bọc bởi lớp tất da siêu mỏng.
Dưới gấu váy bó sát, phần đùi căng mọng hơi hằn lên, trông vô cùng gợi cảm.
Đôi chân cô đi một đôi giày cao gót màu trắng sữa cao ít nhất mười phân, càng làm dáng người thêm cao ráo, thanh thoát.
Mỗi bước đi của người phụ nữ ấy, cả thân hình lại uyển chuyển, lôi cuốn, tạo ra những đường cong nóng bỏng.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn như một giai điệu mê hoặc.
Cả người cô toát lên vẻ quyến rũ nồng nàn của một người phụ nữ trưởng thành, khiến đám đàn ông xung quanh phải dán mắt nhìn theo, miệng khô lưỡi khô, sợ bỏ lỡ mất khoảnh khắc được ngắm nhìn người đẹp.
Người phụ nữ ấy dường như đã quen với những ánh nhìn đó, gương mặt vẫn bình thản.
cô vừa đẩy vali, vừa cầm điện thoại nói chuyện.
“Ừm, vừa xuống máy bay.”
“Khì khì, chị lại trêu em rồi, lần này em biết rồi.”
cô cười duyên, dường như đang làm nũng với người ở đầu dây bên kia, nụ cười càng làm cô thêm rạng rỡ.
“Chuyện của Tiểu Bân em biết rồi, đã cho người đi tìm hiểu.”
“Ừm, em cũng lo lắm.”
“Haiz…” cô thở dài một hơi, vẻ mặt đầy tâm sự.
“Lần này em về là để tính sổ rõ ràng với hắn, không thể để Tiểu Bân khổ nữa.”
“Được, em biết rồi, đợi em ổn định rồi chúng ta gặp.”
“Chị ghét quá, em đâu có… Thôi, tạm biệt!”
Cô cúp điện thoại, vừa lúc đi ra khỏi cửa sân bay.
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đã đợi sẵn.
Một người đàn ông cao gầy mặc đồng phục đứng bên cạnh xe.
Thấy cô bước ra, anh ta lập tức tiến lên, cung kính cúi chào: “Chào cô Cố về nước, mời cô lối này.”
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của cô, ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngọt ngào, mặt hơi đỏ lên.
Anh ta cúi đầu nhận lấy vali, đưa tay chỉ về phía xe.
Cô lịch sự nói “cảm ơn”, không thèm liếc nhìn anh ta, bước về phía chiếc xe.
Người đàn ông đi phía sau, nhìn vào tấm lưng trong chiếc váy bó, một đường khóa kéo dài từ gáy xuống tận hông.
Vòng eo thon và vòng hông nảy nở tạo thành một đường cong chết người, lắc lư theo mỗi bước đi, làm anh ta hoa cả mắt, phải nuốt nước bọt ừng ực.
Anh ta cất vali vào cốp xe, rồi ngồi vào ghế lái, nhìn người phụ nữ đang lười biếng ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, hỏi: “Cô Cố, chúng ta đi…”
“Đường Đạo Thành, hẻm Tiêu Gia số 15,” cô nói nhỏ, tháo kính râm ra để lộ đôi mắt to đẹp, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt vừa sâu vừa đen, hàng mi dài cong vút, gương mặt cô đẹp như một đóa hoa đang nở rộ.