MẸ DÂM NGỌT NGÀO (NTR – DỊCH) – Update Chương 15
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: MẸ DÂM NGỌT NGÀO (NTR – DỊCH) – Update Chương 15
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Ngày Cập Nhật : 18/06/2025
Chương 2:
Cứ như vậy qua một thời gian, tôi đã dần quen với cuộc sống trong căn hộ thông tầng của Diêu Lượng.
Tối hôm đó sau bữa cơm, tôi đang ở một mình trong căn hộ làm bài tập thì đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập.
Diêu Lượng có chìa khóa mà, bao nhiêu ngày nay ngoài dì giúp việc ra cũng chẳng thấy ai tới, sao lại có người đến gõ cửa tìm người?
Tôi vội vàng ra mở cửa.
Chỉ thấy trước cửa là một cô gái trẻ cao ráo, xinh đẹp.
Mái tóc dài xõa trên vai, gương mặt vô cùng ngọt ngào, da trắng, mắt to mi dài, miệng nhỏ xinh xắn.
Cô mặc một chiếc áo thun bó màu vàng nhạt và quần jean bó.
Mái tóc đen dài óng ả buông xuống từ vai, cặp ngực đầy đặn dù bị áo thun che kín nhưng vẫn như muốn bung ra, trông vừa săn chắc vừa đầy độ đàn hồi.
Phần hông mông đầy đặn và đôi chân dài thon tròn được bao bọc chặt chẽ trong chiếc quần jean bó vải mỏng.
Đùi đầy đặn săn chắc, bắp chân cân đối, chân đi một đôi bốt cao cổ mũi nhọn màu cà phê, ống bốt dài đến dưới đầu gối, bao bọc lấy bắp chân tròn trịa.
Gót giày cao khoảng 5cm, tôn lên đôi chân thẳng tắp, thon dài của cô.
Thân hình nhỏ nhắn, cao ráo trong bộ quần áo bó sát tôn lên vẻ đẹp thanh xuân, rạng rỡ.
“Cô là…” Người đẹp này trông hơi quen, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra đã gặp ở đâu.
“Châu Bân?” Cô gái này cũng nhìn tôi một lúc, rồi nhận ra ngay: “Lâu rồi không gặp, sao cậu lại ở nhà em trai tôi? Nó đâu rồi?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, người đẹp có vài phần giống với Diêu Lượng đẹp trai trước mặt tên là Diêu Vi, là chị gái đang học đại học của Diêu Lượng.
Hồi nhỏ qua nhà nhau chơi thường xuyên gặp, nhưng mấy năm nay ít gặp nên nhất thời không nhận ra.
“Chị Vi à, A Lượng nó ra ngoài rồi, hôm nay không đến.”
Tôi có chút ngượng ngùng nhìn cô nói, người đẹp trước mặt đã khác xa so với cô chị cả hồi nhỏ.
“Thật không, tôi không tin!” Diêu Vi trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt như đang hỏi tội.
Một làn hương thơm ngọt ngào của con gái thoảng qua, cô đi thẳng vào nhà từ trước mặt tôi.
“Diêu Lượng! Mày chết ở đâu rồi! Có phải trốn trong đó không! Ra đây cho chị!”
Cô ấy giận dữ đi tìm từng phòng một trong nhà.
Cô cũng rất quen thuộc với nơi này, xem ra không phải lần đầu đến.
“Chị Vi, cậu ấy thật sự không ở đây, bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng đến thôi. Cậu ấy không ở cùng nhà với chị à?”
Tôi đi theo sau cô, mắt không tự chủ được mà rơi vào thân hình đang chuyển động theo từng bước chân của cô.
Thân hình cô thuộc dạng hơi đầy đặn, nhưng vì cao ráo nên trông rất khỏe khoắn, đầy sức sống.
Vạt áo thun ngắn thỉnh thoảng để lộ ra phần eo trắng nõn.
Cặp mông cong tròn và đôi đùi săn chắc trong chiếc quần jean bó, đôi chân dài đi bốt cao cổ màu cà phê phát ra tiếng “cộp, cộp, cộp” dồn dập.
Nhớ hồi nhỏ cô ấy là một chị cả nghịch ngợm khắp nơi, bây giờ lại trở nên xinh đẹp và gợi cảm như vậy, quả nhiên là con gái mười tám tuổi đã khác, tôi thầm nghĩ.
“Hừ!”
Sau khi tìm hết các phòng, xác định không có ai khác trốn ở đây, cô quay lại bên cạnh tôi, gương mặt xinh đẹp hơi giận dỗi, tay chống nạnh nói với tôi: “Cái thằng này cả ngày không về nhà, rốt cuộc đi đâu lông bông, cậu mau nói!”
Tôi giơ hai tay ra, oan ức nói: “Làm sao tôi biết được, thỉnh thoảng cậu ấy có qua đây ở, nhưng một tuần cũng chỉ hai ba ngày, những lúc khác đều nói với tôi là về nhà mình. Chúng tôi thường chỉ cùng nhau chơi game, ôn bài thôi, cũng không làm gì khác.”
Cô ấy bán tín bán nghi nhìn tôi, còn nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Thôi được rồi, cậu cũng không phải người nói dối, tôi tạm tin cậu. Nếu nó về, cậu phải báo cho tôi ngay.”
Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chị Vi biết tính tôi khá thật thà, nên vẫn tin tưởng con người tôi.
“Được được được, vậy chúng ta kết bạn WeChat đi, tôi sẽ báo cáo hành tung của cậu ấy cho chị.”
Tôi cười nói.
“Được.”
Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra kết bạn WeChat với tôi.
Khi cô ấy lại gần, tôi lờ mờ nhìn thấy phần thịt ngực trắng nõn và viền áo ngực ren trắng trong cổ áo thun của cô, còn có thể thấy khe ngực quyến rũ giữa hai bầu vú đầy đặn.
Trên người cô thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ, xen lẫn chút mùi mồ hôi sau khi vận động, khiến lòng tôi xao động.
“Sao cậu lại ở đây, không về nhà mình à?”
Sau khi cất điện thoại, Diêu Vi hỏi, đôi mắt to sáng long lanh nhìn tôi.
“Một lời khó nói hết.” Tôi cười khổ nói với cô, trong lời nói đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Phụt,” cô ấy cười duyên một tiếng, “làm như cậu từng trải giang hồ lắm vậy, lại cãi nhau với gia đình, bỏ nhà đi chứ gì.”
“Coi như vậy đi. Chị Vi thì sao, năm nay đại học năm mấy rồi, không ở ký túc xá à? Vẫn còn thời gian quản A Lượng nữa.”
Tôi hỏi.
Diêu Vi nhẹ nhàng vén vài sợi tóc bên tai ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Hành động vô tình này lại rất quyến rũ, cô nói: “Năm hai, trường ở ngoại ô thành phố thôi, bình thường đều lái xe về nhà ở. Ba không yên tâm về nó, bản thân lại không có thời gian, nên bảo tôi quản nó nhiều hơn.”
“Ồ.”
“Thôi được rồi, tôi đi đây. Nếu nó đến thì báo cho tôi, xem tôi xử nó thế nào, dám chặn cả số điện thoại của chị nó!”
Diêu Vi lại tức giận nói, vốn dĩ mặt cô đã ngọt ngào, lúc tức giận trông cũng rất đáng yêu.
“Được thôi, không vấn đề gì, dù có phải bán đứng anh em, cũng phải vì chị Vi mà đâm hai nhát dao vào sườn, à không, là bị đâm hai nhát dao.”
Tôi cười đùa.
“Dẻo mỏ.” Diêu Vi cười duyên, lườm tôi một cái rồi đi ra cửa.
“À đúng rồi.”
Cô quay lại nói với tôi: “Khi nào rảnh thì ra ngoài chơi nhé, nhìn cậu cứ ủ rũ thế nào ấy, bọn trẻ chúng ta tụ tập, thư giãn, chắc sẽ vui lắm.”
“Để xem đã.” Tôi đáp bâng quơ, dù sao tôi cũng không thích tham gia các hoạt động xã giao, đi tụ tập hát karaoke các kiểu khó tránh khỏi lúng túng.
“Cái thằng này! Thái độ gì vậy! Dám qua loa với chị Vi của cậu à!”
Diêu Vi quay lại, lại tỏ vẻ giận dỗi. Mắt cô ấy rất đẹp, lúc tức giận lại càng sáng long lanh, khiến tôi không nhịn được mà nhìn thêm vài lần dáng vẻ kiều diễm động lòng người của cô lúc giận.
“Thôi được rồi, cũng có nói là không đi đâu, gần đây sắp thi cuối kỳ rồi, đợi thi xong sẽ đi, được chưa chị Vi!”
Tôi lại đành phải giơ hai tay đầu hàng.
“Khì khì, cậu vẫn như cũ, cũng biết lấy lòng người khác đấy. Vậy quyết định thế nhé, tạm biệt!”
Diêu Vi cười ngọt ngào, vẫy tay với tôi, nhanh chóng đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Tôi nhìn cặp mông trong chiếc quần jean của cô lúc đi ra cửa đang lúc lắc, tròn lẳn và đầy đặn, không khỏi thầm khen đúng là một tuyệt phẩm gợi cảm cao ráo, khỏe khoắn, thân hình nóng bỏng.
Tôi lại thấy hơi tiếc vì đã không tận dụng cơ hội ở một mình để nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.
Chẳng lẽ mình muốn tán tỉnh cô ấy? Thế chẳng phải là có ý đồ với chị gái của bạn thân sao, người anh em này còn đối xử tốt với mình như vậy.
Chết tiệt, mình đúng là một thằng khốn, tôi không khỏi tự trách mình.
Đột nhiên điện thoại của tôi reo lên. Tôi cầm lên xem, không ngờ lại là ba gọi!
Kể từ khi tôi bỏ nhà đi đã được khoảng nửa năm, trong thời gian này ba không hề liên lạc với tôi một lần nào, có thể thấy gã khốn này thật sự không quan tâm đến tôi.
Theo lý mà nói, tôi và ông ta đã không còn gì để nói, nhưng tôi vẫn nghĩ, nếu ông ta đã gọi cho tôi, thì tôi cũng muốn nghe xem ông ta định nói gì, thế là tôi bắt máy.
“Alô, Tiểu Bân à.” Bên kia truyền đến giọng khàn khàn của ba, nghe như vẫn chưa tỉnh rượu.
Tôi vừa nghe đã thấy ghê tởm.
“Có chuyện gì.” Tôi bình tĩnh nói.
“Hì hì, dạo này ở đâu thế, sống có vẻ tốt nhỉ.”
“Tôi ở đâu không liên quan đến ba, ba tìm tôi có chuyện gì, không có gì thì tôi cúp máy đây.”
Tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với ông ta.
“Đương nhiên là có chuyện.”
Đầu dây bên kia lại rất bình tĩnh, không bị lời nói vô lễ của tôi chọc giận.
Tôi không muốn đáp lời ông ta, chờ nghe ông ta nói.
Thấy tôi không nói gì, ông ta liền nói:
“Tiểu Bân, là chuyện rất quan trọng của nhà họ Châu chúng ta. Nếu con thật sự ghét ba, ba sẽ giao phó chuyện này cho con, rồi chuẩn bị rời khỏi đây sang Nam Á sống.”
Ba tôi bình tĩnh nói.
Chuyện quan trọng của nhà họ Châu?
Lòng tôi đầy nghi hoặc, từ nhỏ đến lớn ba chưa bao giờ bàn bạc chuyện gia tộc với tôi, ông ta có gì muốn nói với tôi?
Ba thấy tôi một lúc không nói gì, tiếp tục: “Dù con tin hay không, lần này ba sẽ không đùa với con. Nếu con đồng ý, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Biết rồi.” Tôi nói.
“Ừm, 7 giờ tối, con đến chỗ ở cũ của chúng ta.”
Nói xong ba liền cúp máy.
Lòng tôi dâng lên một trận xáo động.
Kể từ khi mẹ đi, gã ba khốn kiếp của tôi rất ít khi dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói chuyện với tôi.
Dù tôi vẫn còn chút không tin tưởng ba, nhưng nghĩ bụng đi nghe ông ta nói cũng không sao.
Tôi gọi điện cho Diêu Lượng, nói với cậu ta hôm nay tôi phải ra ngoài một chuyến, sẽ về muộn.
Sau đó xuống lầu thuê một chiếc xe đạp, nhanh chóng đạp về nhà cũ.
Trên tấm biển số cũ kỹ ở đầu hẻm ghi “Số 15, hẻm Tiêu Gia, đường Đạo Thành”.
Cuối con hẻm nhỏ và sâu hun hút là một tòa nhà cũ sáu tầng, chỗ ở trước đây của tôi và ba ở tầng bốn.
Tôi dựng xe đạp ở đầu hẻm rồi đi vào.
Gần đến mùa hè, một cơn gió ấm thổi qua, làm tóc tôi khẽ bay.
Cơn gió mang theo một chút thi vị, dường như làm tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Đi vào tòa nhà cũ, lên đến tầng ba, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng cãi vã từ trên lầu vọng xuống.
Tôi bước nhanh hơn, thấy cửa nhà mở toang, vội vàng đi tới.
Chỉ thấy trong nhà vẫn là cảnh bừa bộn như lúc tôi đi.
Ba đứng một bên, vẫn mặc chiếc áo sơ mi rách nát đó, mặt mày tiều tụy.
Không hiểu sao, khoảnh khắc nhìn thấy ông, tôi lại thấy có chút xót xa.
Trên chiếc bàn tròn giữa phòng, lúc này đang ngồi một gã béo mặt đầy thịt, đầu cạo trọc, mặc áo bó màu đen, trên vai béo mập còn có một hình xăm rồng đen, trông ra dáng xã hội đen.
Bên cạnh hắn còn đứng một gã cao gầy, mặt vàng như nghệ, trông gian manh, nhìn là biết không phải người tốt.
Tôi vừa vào đã cảm thấy không khí không ổn, liền nghe gã béo kia vênh váo hét lên: “Châu Văn, mày bây giờ không phải là ông chủ lớn nữa đâu, đừng có bày ra cái bộ dạng nghiêm túc đó với tao. Xã hội này là ai nhiều tiền thì người đó có tiếng nói. Mẹ kiếp, mày nợ tao bao nhiêu tiền, còn giấu một căn biệt thự, không chịu giao ra đúng không!”
Gã béo nói, thịt trên mặt giật giật, liếc mắt nhìn ba tôi đang đứng một bên.
Ba tôi khoanh tay, vẻ mặt bất cần nói: “Ông chủ Lưu, căn biệt thự đó không thuộc sở hữu của tôi, ông đòi tôi cũng không có đâu, tôi cũng hết cách rồi.”
“Mày đừng có giả vờ ngớ ngẩn! Ai mà không biết, căn biệt thự lớn ở Giang Biên Hoa Viên là của nhà họ Châu chúng mày, bây giờ lại ở đây bày trò chơi tiền bạc với bọn tao, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không!”
Gã cao gầy đứng sau gã béo Lưu tổng lớn tiếng nói, giọng the thé, nghe đã thấy khó chịu.
Tôi nhớ đến Giang Biên Hoa Viên mà họ nhắc tới, đó là một căn biệt thự rất lớn của nhà tôi trước đây, ở ven sông Dương Tử, hơi xa trung tâm thành phố nhưng phong cảnh rất đẹp.
Gia đình tôi thường đến đó ở vào những kỳ nghỉ.
“Tôi đã nói rồi, các người ép tôi cũng vô dụng, tôi cũng hết cách. Đó là quỹ tín thác gia đình tôi làm trước đây, bây giờ quyền sở hữu không thuộc về tôi, các người có hiểu về tài chính không, ở đây hò hét với tôi thì có ích gì?”
Ba tôi nói.
Gã béo đột nhiên mặt mày trở nên hung tợn, “Rầm!”
một tiếng đập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy. Gã này vừa cao vừa béo, đầu to tai lớn, đứng dậy cao phải hơn một mét chín, trông như một ngọn núi thịt.
“Châu Văn, mày đừng có chơi trò này với tao. Nợ thì phải trả là lẽ đương nhiên. Tao không quan tâm mày dùng cách gì, nếu mày không lấy lại căn nhà đó bán đi để trả nợ cho tao, thì mày cứ đợi hôm nay tao chặt một cánh tay, ngày mai tao chặt một cái chân của mày!”
Tôi sợ đến ngây người. Bọn xã hội đen này dường như chỉ xuất hiện trên TV, không ngờ lại xuất hiện trong đời thực của tôi.
Lúc vào cửa tôi vấp chân, suýt nữa ngã.
Những người bên trong lập tức nhìn ra cửa.
Ba tôi thấy tôi về đúng lúc này, vội vàng chạy lại vẫy tay nói: “Tiểu Bân con về trước đi, đợi ba giải quyết xong chuyện này rồi sẽ tìm con.”
“Ồ hô, suýt nữa quên mất, Châu đại tiên sinh, ông còn có một cậu con trai cưng à!”
Gã béo cao to chậm rãi đi ra cửa, nhìn tôi từ trên xuống dưới, khuôn mặt béo phị xấu xí không tả xiết, mắt nhỏ như một đường chỉ.
“Tôi nói này Châu lão bản, ông không nghĩ đến tay chân của mình, thì cũng phải nghĩ đến con trai của ông chứ. Trông sáng sủa thế này, còn có tương lai rộng mở phía trước, ông chắc không muốn cậu con trai cưng của mình sau này cụt tay cụt chân, sống cả đời đâu nhỉ.”
Gã béo châm một điếu thuốc, từ từ nói.
Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội, làm sao từng trải qua cảnh này.
Tôi bị dọa đến đứng ngây tại chỗ, một nỗi sợ hãi ập đến, khiến đầu óc tôi trống rỗng.
“Oan có đầu nợ có chủ, tôi nói này ông chủ Lưu, ông cũng là người giang hồ, lấy con nít ra dọa, có đáng mặt hảo hán không, nói ra không sợ người ta cười chê à?”
Ba tôi tức giận nói.
“Cút mẹ mày đi, mày nợ công ty của tao hơn 5 triệu, cộng cả lãi là khoảng 12 triệu. Tao là vì tốt cho chúng mày, bảo chúng mày lấy căn biệt thự đó ra gán nợ. Hôm nay mày không ký vào tờ giấy này tao mang đến, mấy ngày nữa mày cứ đợi nhận xác con trai mày đi!”
Gã béo này lớn tiếng dọa nạt, lúc nói chuyện thịt trên mặt rung lên, nhìn là biết loại người lăn lộn giang hồ, dọa người rất thành thạo.
“Nghe thấy chưa, biết điều thì ký nhanh lên, vừa hay hai cha con mày đều ở đây, ký cùng lúc đi!”
Gã gầy phía sau cũng hét lên, ném một tập tài liệu vào tay ba tôi.
Tôi lờ mờ thấy đó là thứ gì đó như hợp đồng chuyển nhượng tài sản.
“Các người… các người…” Ba tôi tức đến tay cầm tập tài liệu cũng run rẩy, mặt đỏ bừng.
Ông cau mày, nhìn tập tài liệu, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đang đấu tranh tư tưởng vô cùng phức tạp.
“Còn nghĩ gì nữa! Mày ký vào đây, món nợ với Lưu tổng của bọn tao sẽ được xóa sổ. Tốt hơn là cả hai cha con cùng cụt tay cụt chân, đúng không, haha!”
Gã cao gầy lại nói, giọng the thé, khiến người ta nghe mà khó chịu.
Ba tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, như thể già đi mười tuổi trong phút chốc, nói với hai người họ: “Tôi ký, các người đưa bút đây.”
Lưu tổng và gã cao gầy thấy ông ta đồng ý ngay lập tức, mặt lộ vẻ vui mừng, nhìn nhau cười ha hả.
Lưu tổng cười nói: “Châu lão bản quả là người hiểu chuyện, biết đại trượng phu co được duỗi được. Nào! Đưa bút cho Châu lão bản!”
Gã cao gầy kia lấy bút từ trong túi ra đưa cho ông ta.
Hắn lại gần, tôi thấy khuôn mặt vàng như nghệ của hắn, cười gian xảo, để lộ hàm răng vàng khè do hút thuốc lâu năm, buồn nôn muốn ói.
Ba tôi cầm bút, nhìn bản hợp đồng, tay run rẩy, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu, mắt thấy sắp ký tên.
“Khoan đã!”
Ngay lúc này, đột nhiên từ phía cửa vang lên tiếng giày cao gót “cộp, cộp, cộp” gõ nhịp nhàng trên sàn, theo sau là một giọng nữ trong trẻo như chim hoàng oanh nhưng quen thuộc.
Giọng nói có chút nũng nịu, nhưng lại thêm vài phần chín chắn, tự tin, nghe mà ngứa tai.
Một mùi hương quyến rũ xen lẫn mùi nước hoa đắt tiền từ cửa bay vào.
Ba chúng tôi cùng nhìn ra cửa, chỉ thấy một bóng hình mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần và quen thuộc.
Cô mặc một chiếc váy liền ôm hông màu hồng nhạt, đôi chân dài trong tất da đi giày cao gót màu trắng sữa mười phân, bước những bước tao nhã đi vào.
Mỹ phụ này có dung mạo vô cùng diễm lệ, đôi mắt đẹp vừa sâu vừa đen, hàng mi liễu cong vừa phải, đôi môi đỏ đầy đặn hơi dày, gò má đào duyên dáng, đôi mắt to long lanh kẻ viền mắt thanh tú, lúc này đang ánh lên vẻ bình tĩnh và tự tin, nhưng khóe mắt lại toát lên vài phần phong tình của một người phụ nữ trưởng thành.
Thân hình đầy đặn, chín muồi tuyệt đẹp, thêm một phân thì béo, bớt một phân thì gầy, toát lên khí chất cao quý, đoan trang đặc trưng của một mỹ phụ trưởng thành, nhưng lại ẩn chứa một vẻ quyến rũ mê người.
Vừa bước vào nhà, một mùi hương cơ thể của phụ nữ trưởng thành quyến rũ xen lẫn mùi nước hoa đắt tiền lan tỏa, khiến căn phòng lập tức ngát hương.
Mỹ phụ đầy đặn, phong tình vạn chủng này, không ngờ lại chính là người mẹ xinh đẹp tuyệt trần của tôi, Cố Uyển Hinh!
Tôi không thể tin vào mắt mình! Mẹ không phải đang ở Mỹ sao, sao lại xuất hiện ở đây!
Tôi lập tức mừng đến phát khóc, bao nhiêu năm tủi hờn, nỗi nhớ mẹ, cùng bao nhiêu cảm xúc khác ùa về trong lòng, tôi hét lên một tiếng “Mẹ ơi!”
Rồi lao tới, ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở!
“Tiểu Bân, những năm qua con đã phải chịu tủi thân rồi. Đừng sợ, mẹ đã về rồi!”
Giọng nói mềm mại nhưng kiên định của mẹ vang lên trên đầu tôi.
Bàn tay ngọc ngà của mẹ vuốt ve đầu tôi, gương mặt xinh đẹp cúi xuống dịu dàng tựa vào tóc tôi.
Lúc này, mũi tôi cảm nhận được sự mềm mại, trơn láng, hương thơm ngào ngạt.
Sau khi khóc vài giây để giải tỏa nỗi nhớ mẹ, tôi lập tức nhận ra hai khối thịt đầy đàn hồi đang áp vào mặt mình!
Tôi vẫn giữ tư thế ôm chầm lấy mẹ, mở mắt ra thấy mặt mình đang áp chặt vào bộ ngực cao vút, săn chắc của mẹ.
Bộ ngực này vô cùng đầy đặn và quyến rũ, ở giữa là một khe ngực sâu hút hồn, phần thịt ngực đầy đặn áp vào má tôi.
Nhìn xuống dưới, trong bộ ngực đầy đặn, chiếc áo ngực ren màu hồng mặc bên trong chiếc váy hồng bó sát như những nụ hoa tươi thắm quấn quanh bộ ngực trắng ngần, từ góc nhìn của tôi có thể thấy rõ mồn một.
Tuy nhiên, vì ngực quá đầy đặn nên không thể nhìn thấy đầu vú quyến rũ ẩn sau áo ngực, chỉ lờ mờ thấy được quầng vú to, màu đỏ sẫm hình bán nguyệt ở mép trên của áo ngực.
Tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, vào lúc cần nhất thì mẹ xuất hiện, còn cho tôi tận hưởng đãi ngộ hương diễm này!
Ngay lúc tôi đang tận hưởng trong làn da thịt mềm mại, trơn láng, thơm ngát này, tiếng thở hổn hển của gã béo sau lưng vang lên: “Châu lão bản, đây… là vợ ông, à không, vợ cũ, Đệ nhất mỹ nhân Kinh Châu lừng danh, Cố Uyển Hinh!?”
Ba tôi thấy mẹ đột ngột xuất hiện cũng kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không nói nên lời.
Mẹ nhẹ nhàng đẩy tôi ra. Tôi nhìn gương mặt kiều diễm của mẹ, dường như có chút thay đổi so với ba năm trước, nhưng tôi lại không nói được là thay đổi gì, chỉ cảm thấy có thêm nhiều vẻ quyến rũ, lả lơi.
Chỉ thấy mẹ dịu dàng nhìn tôi nói: “Tiểu Bân, đợi mẹ xử lý xong mấy việc công này đã.”
Nói xong, mẹ liếc nhìn ba tôi, người cũng đang kinh ngạc tột độ khi thấy mẹ xuất hiện, lộ ra vẻ thất vọng không thể nào tả xiết.
Mẹ đẩy tôi ra, lắc eo đi về phía trước vài bước, dùng giọng nói trưởng thành, từ tính của một phụ nữ chín chắn, nói với gã béo Lưu tổng kia: “Nghe nói ông là chủ của công ty thương mại Song Lộ gì đó, tên là Lưu Khải đúng không, chồng cũ của tôi có phải nợ ông 5 triệu không.”
Từ lúc mẹ xuất hiện, đôi mắt háo sắc của hai gã kia chưa từng rời khỏi thân hình đầy đặn, dâm đãng của mẹ.
Mẹ có thân hình nóng bỏng, hôm nay lại ăn mặc cực kỳ gợi cảm, tôi thấy quần của chúng đều đã cương lên một cách đáng khinh.
Lúc này, gã béo tên Lưu Khải kia đang hau háu nhìn vào bộ ngực đầy đặn của mẹ và đôi chân dài trong tất gợi cảm, nước miếng chảy cả ra.
Hắn nuốt nước bọt ừng ực, nói: “Nghe nói cô đi Mỹ rồi, bây giờ còn về lo chuyện của chồng cũ à?”
“Tôi chỉ hỏi ông về món nợ của người đàn ông này, ông không hiểu sao.”
Mẹ ung dung nói, mắt phượng lại nhìn chằm chằm vào gã béo trước mặt.
Lưu Khải bị đôi mắt to của mẹ nhìn đến có chút căng thẳng, trấn tĩnh lại một chút, thầm nghĩ người phụ nữ này không phải dạng vừa.
Mắt hắn đảo liên tục, dường như đang nghĩ ra ý đồ xấu xa gì đó, cười nói: “Hê hê, Châu Văn thằng ngốc vô dụng nhà mày, lấy được vợ thì đúng là cực phẩm. Vậy thì Cố tiểu thư, cô đã biết về món nợ này của chồng cũ cô rồi chứ, tôi chỉ đến đây thu hồi tài sản mà tôi đáng được nhận, bảo chồng cũ cô và con trai cô ký tên nhanh lên đi.”
Hắn dừng lại một chút, rồi lại quét mắt qua thân hình gợi cảm của mẹ, cười gian xảo nói: “Không chỉ 5 triệu đâu, còn 7 triệu tiền lãi, chồng cũ của cô nợ lão tử 12 triệu!”
Mẹ dường như nghe được chuyện gì đó buồn cười, khẽ che miệng cười duyên một tiếng, dung mạo diễm lệ làm hai gã đàn ông kia hoa cả mắt.
Cô lắc lư thân hình quyến rũ, thản nhiên đi đến chiếc ghế mà Lưu Khải vừa ngồi.
Chiếc váy liền bó sát sau lưng ôm chặt lấy làn da trắng nõn.
Khi đi, đôi chân dài trong tất lụa bước chéo nhau, cặp mông to của người phụ nữ trưởng thành phía sau bị chiếc váy bó chặt, không thấy được vết hằn của quần lót, toát lên một vẻ lả lơi, rung rinh tạo ra những làn sóng mông gợi cảm.
Vẻ đẹp đầy da thịt của người phụ nữ trưởng thành này ập đến, khiến những người đàn ông trong phòng đều cảm thấy khô miệng, quả không hổ danh là “Đệ nhất mỹ nhân Kinh Châu” lừng danh.
Cô ngồi xuống với tư thế tao nhã, vắt chéo đôi chân trong tất lụa, làm lộ ra hoàn toàn phần đùi đầy đặn bị lớp tất căng đến cực kỳ trong suốt, thậm chí có thể thấy rõ làn da trắng hồng ở gốc đùi.
Đôi tất màu da bao bọc lấy đôi chân hồng hào sâu vào dưới váy, xem ra là loại liền quần.
Cô lấy ra một điếu thuốc lá nữ dài thon từ trong túi xách, châm lửa, mắt phượng lả lơi nhìn Lưu Khải, lười biếng nói: “Lưu tổng, ông đừng coi tôi là trẻ con ba tuổi. Theo tôi được biết, chính phủ Trung Quốc không bảo vệ lãi suất vượt quá 40%. Tính cả vốn lẫn lãi, chồng cũ của tôi nhiều nhất chỉ nợ ông 9 triệu, phần còn lại là vi phạm pháp luật. Nếu kiện ra tòa, các ông cũng không nhận được phần bồi thường này đâu, đạo lý này ông không thể không hiểu được chứ.”
Từng lời cô nói ra làm hai gã kia ngớ người.
Chúng không phải là mù luật, biết cho vay nặng lãi là vi phạm pháp luật, nên chỉ có thể dùng cách đe dọa, dọa nạt tôi, một người không hiểu luật, và ba tôi, người đã cùng đường.
Không ngờ lại bị mẹ nói trúng tim đen.
Lúc này, Lưu Khải ném điếu thuốc trên miệng xuống đất, dùng chân dập tắt, mặt đầy thịt cười nói: “Người đẹp à, coi như cô biết 5 triệu kia không lấy được, vậy thì 9 triệu tiền vốn và lãi của tôi, không thể thiếu một xu nào chứ!”
Nói xong, hắn như người chiến thắng, đắc ý nhìn vào thân hình diễm lệ của mẹ.
Mẹ thấy bộ dạng xấu xí của hắn, khóe mắt lộ ra một tia khinh bỉ, khẽ cười một tiếng, lấy ra một tập tài liệu gập từ trong túi Chanel, ném vào tay Lưu Khải, cười nói: “Lưu tổng xem cái này trước đi, rất đặc sắc đấy.”
Lưu Khải không biết cô đang giở trò gì, mở tập tài liệu ra xem, chỉ lướt qua khoảng vài giây, sắc mặt lập tức tái nhợt, kinh ngạc lật từng trang, run giọng nói: “Cô… cô lấy những thứ này ở đâu ra…”
Gã gầy kia cũng lại gần xem là thứ gì, không ngờ cũng xem một lúc, rồi kinh ngạc đến rớt cả cằm.
“Có đẹp không, Lưu tổng, ông cũng lăn lộn giang hồ bao lâu rồi, sao làm việc bất cẩn thế. Người ta xem mà cũng toát mồ hôi thay ông, đành phải sao chép thêm vài bản, lưu trong máy tính của tôi để giữ hộ ông cho cẩn thận.”
Mẹ nói giọng nũng nịu, ngữ điệu lại có một vẻ quyến rũ, lẳng lơ khó tả.
Lưu Khải mồ hôi túa ra trên trán, nhét tập tài liệu vào túi, vẻ kiêu ngạo lúc nãy biến mất hoàn toàn, lau mồ hôi trên trán, run giọng nói: “Cố… Cố tiểu thư, tiểu đệ cũng có một đám đàn em phải nuôi, cô… cô đại nhân đại lượng, những thứ này, chắc sẽ không tùy tiện mang ra cho người khác biết chứ.”
Mẹ “khì khì” cười duyên, người rung lên như cành hoa trong gió, quyến rũ không tả xiết, hút một hơi thuốc lá nữ, từ từ nói: “5 triệu chồng cũ tôi nợ ông, chắc đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của ông rồi. 4 triệu tiền lãi kia, chắc ông cũng không cần nữa, đúng không.”
Lưu Khải hơi sững sờ, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên nhận được tin nhắn báo có 5 triệu vào tài khoản.
Hắn đảo mắt một vòng, gượng cười nói: “Cố tiểu thư quả là sảng khoái. Vậy được, chúng tôi cũng không thừa nước đục thả câu. Hay là thế này, Cố tiểu thư đồng ý với chúng tôi một yêu cầu, yêu cầu này tuyệt đối không quá đáng. Nếu cô đồng ý, thì tiền lãi này không cần cũng được.”
“Đại ca, không phải chứ, 4 triệu kia…” Gã gầy bên cạnh vội nói.
“Tiền nong cái gì, Cố tiểu thư là nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng, đừng nói nhảm nữa.”
Nói xong, Lưu Khải hào phóng vung tay, như thể 4 triệu kia chỉ là tiền Zimbabwe.
“Ồ? Vậy ông nói xem, là yêu cầu gì?” Mẹ lười biếng ngả người trên ghế, trong vẻ lười biếng ẩn hiện một nét quyến rũ, lẳng lơ, nói.
Dáng vẻ này tôi thấy có chút xa lạ.
Lưu Khải cười nói: “Tôi và bạn bè gần đây có sang lại một quán bar đêm, ở Kinh Châu cũng thuộc hàng top rồi. Một thời gian nữa khai trương, tôi muốn mời Cố tiểu thư đến làm khách mời, ủng hộ một chút. Chỉ cần cô đến, chúng tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng, kinh doanh phát đạt!”
Tôi kinh ngạc, sao mẹ lại dễ dàng đồng ý với yêu cầu vô lễ này, chẳng lẽ thật sự vì món nợ của ba mà không tiếc công sức sao?
Lưu Khải này rõ ràng không có ý tốt, đến nơi như quán bar đêm thì có chuyện gì tốt đẹp!
Lưu Khải không ngờ mẹ lại đồng ý sảng khoái như vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, cười lớn nói: “Tốt! Vậy thì món lãi này xóa sổ, mong Cố tiểu thư đến ủng hộ. Chúng ta đi!”
Lưu Khải gọi gã gầy, vội vàng bỏ đi. Trước khi đi, hắn còn quay đầu lại lưu luyến nhìn thân hình đầy đặn, chín muồi của mẹ một lần nữa rồi mới rời đi.
Tôi và ba nhất thời đều sững sờ. Gã côn đồ kiêu ngạo bắt nạt chúng tôi, trong chưa đầy nửa tiếng đã phải nhượng bộ trước người mẹ vừa mới xuất hiện.
Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn mẹ, vừa hay bắt gặp ánh mắt dịu dàng của mẹ.
Hồi nhỏ bao nhiêu lần tôi khóc được mẹ bế lên, đều được an ủi dưới ánh mắt này.
Nhất thời, tôi nhận ra, người mẹ đã chăm sóc, bảo vệ tôi từ nhỏ cuối cùng đã trở về, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
Tôi thấy hơi mất mặt, vội vàng nén lại.
Trong phòng chỉ còn lại ba chúng tôi.
Mẹ dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, nhìn vào gạt tàn đầy đầu thuốc, căn phòng nhỏ bừa bộn xung quanh, lông mày khẽ chau lại.
“Châu Văn, ông để Tiểu Bân sống ở nơi như thế này sao?”
Mẹ thay đổi vẻ mặt lúc nãy, lạnh lùng nói với ba.
Ba không nói gì, liếc nhìn mẹ, tự đi vào bếp lấy mấy cái cốc, rót chút nước nóng.
“Không cần rót nước nữa, chúng tôi đi đây.” Mẹ đứng dậy nói.
“5 triệu ông nợ tôi cũng đã trả giúp rồi. Tôi không cần ông một xu, coi như là vì con trai. Ngày mai, ông cùng tôi đến cục dân chính, từ bỏ quyền nuôi Tiểu Bân.”
Nói xong, mẹ lại mở túi xách, lấy ra một tấm séc đặt lên bàn, nhìn ba đang không có biểu cảm gì, khẽ thở dài nói: “Duyên vợ chồng của chúng ta, đến đây là hết. Cái này coi như phí chia tay, hy vọng ông đừng xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Ba đặt tay đang rót nước xuống, nhìn người mẹ như xa lạ, lạnh nhạt nói: “Được. Nhưng quỹ tín thác gia đình kia, tôi đã làm xong từ trước. Sau khi tôi từ bỏ quyền nuôi Tiểu Bân, quyền sở hữu sẽ thuộc về hai mẹ con cô. Các người cứ lấy mà ở, tôi cũng không nợ cô gì.”
Mẹ lộ vẻ ngạc nhiên nhìn ba, khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh tôi, nhìn tôi đang đứng ngây ra, dịu dàng khoác tay tôi, cười nói: “Con trai, đi thôi. Chuyện cũ đã qua rồi, sau này, mẹ và con sẽ cùng nhau sống tốt, không bao giờ xa nhau.”
Nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng của mẹ, lòng tôi dâng lên một luồng hơi ấm, mắt đỏ hoe, sắp rơi lệ.
“Chờ đã, tôi có vài lời muốn nói với con trai, là chuyện riêng của hai cha con.”
Ba đột nhiên nói từ phía sau.
Chúng tôi đều có chút ngạc nhiên, quay lại nhìn ba, vẻ mặt nghiêm trọng.
Mẹ lập tức biết chắc là chuyện quan trọng, buông cánh tay ngọc đang khoác tôi ra, sải đôi chân trong tất lụa đi ra ngoài cửa, yên lặng chờ đợi.
Sự việc đã đến nước này, tôi không biết ba còn có gì muốn nói với tôi.
Nhưng hôm nay vốn là ông liên lạc bảo tôi đến, chắc hẳn là chuyện gì đó trọng đại.
Chỉ thấy ba từ trong túi lấy ra một cái bọc vải dầu cũ kỹ, bề ngoài loang lổ, có vẻ đã rất lâu đời.
Ông đi lại, trịnh trọng đưa cái bọc vải dầu cho tôi, ấn ngón tay tôi giữ chặt lấy nó, nhét vào túi áo trên của tôi, đảm bảo đã nhét vào sâu nhất, rồi lại dùng tay cài cúc túi áo của tôi lại.
Ông ghé sát vào tôi, nói nhỏ nhưng giọng điệu kiên định: “Từ nay về sau, con chính là gia chủ của nhà họ Châu. Trong này là bảo vật gia truyền của nhà họ Châu chúng ta, đã truyền được gần 600 năm, con phải giữ cho cẩn thận.”
Bảo vật gia truyền!? Tôi kinh ngạc vô cùng, chưa bao giờ nghe nói có thứ này.
Ba tiếp tục nói nhỏ: “Trong này còn có một chiếc chìa khóa, dùng để mở cửa tầng hầm thứ hai của Giang Biên Hoa Viên. Đó là một cánh cửa bí mật, ở góc đông nam của tầng hầm thứ nhất, bên cạnh một tảng đá. Nhìn kỹ sẽ thấy, dùng chìa khóa này mở ra, bên trong có đường đi xuống. Sứ mệnh của nhà họ Châu chúng ta ở đó, con xem sẽ hiểu.”
“Chỉ có bảo vật này, ta lúc nào cũng chỉ dám mang theo bên mình. Tổ tiên bao nhiêu năm truyền lại, ta không dám sơ suất. Bây giờ nhà họ Châu gặp nạn, chỉ còn lại giọt máu này của con. Mẹ con thông minh, tài giỏi, chắc chắn sẽ bảo vệ con chu toàn. Con phải giữ cho cẩn thận, nhất định phải làm tốt sứ mệnh của chúng ta, tuyệt đối không được lơ là, nhớ kỹ! Nhớ kỹ!”
“Còn nữa, tuyệt đối không được để người khác biết về sứ mệnh này, kể cả mẹ con, cũng không được! Biết chưa!”
Ba như đang trối trăng, dùng hết sức lực nói bên tai tôi, nhưng giọng nói lại không dám lớn tiếng, như sợ có người thứ ba trên đời nghe thấy.
Tôi ngơ ngác, kinh ngạc nghe xong tất cả những gì ông nói, đầu óc hỗn loạn, tay sờ vào túi đựng bảo vật run rẩy như mất hết sức lực.
“Đi đi! Làm cho tốt!” Ba lớn tiếng nói, đẩy mạnh tôi ra, đẩy thẳng tôi ra ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Có chuyện gì vậy? Ông ấy nói gì với con!?”
Mẹ kinh ngạc nhìn tôi đang mặt mày tái nhợt, lo lắng đi lại bên cạnh tôi nói.
Thông tin này quá nhiều, tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lại quay đầu nhìn mẹ đang lo lắng, tâm trạng phức tạp.
Vừa định nói với mẹ về chuyện ba dặn dò, nhưng câu nói “kể cả mẹ con, cũng không được! Biết chưa!”
Lập tức vang vọng bên tai tôi, tôi đành phải nuốt xuống.
“Không… không có gì, chỉ là dặn dò vài câu thôi, còn nói sau này con là gia chủ của nhà họ Châu, dù… dù hơi buồn cười.”
Tôi nói, không dám nhìn vào mắt mẹ.
Mẹ lại không nói gì, chỉ lại gần khoác tay tôi, kéo tôi vừa đi vừa nói: “Con trai, dù có chuyện gì, đừng lo lắng. Con phải biết, có mẹ ở đây, không ai bắt nạt được con đâu.”
Giọng nói dịu dàng, mềm mại của mẹ khẽ vang bên tai tôi.
Ngửi thấy mùi hương thơm ngọt ngào từ người mẹ bên cạnh, thân hình mềm mại áp sát vào tôi, khiến tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại.
Ra khỏi tòa nhà, bên ngoài đã là lúc đèn hoa vừa lên, đèn neon của thành phố không ngừng nhấp nháy, và tôi cũng biết, cuộc đời mình cuối cùng đã lật sang một trang mới.
Trên cầu vượt, trong một chiếc xe BMW đang lao vun vút…
“Đại ca, con mụ đó đúng là lẳng lơ thật, cũng gần bốn mươi rồi nhỉ, trông vẫn như thiếu phụ. Ngực to mông to, quần áo sắp rách đến nơi rồi. Mẹ kiếp, nếu được cho lão tử chơi một trận thì sướng…” Gã gầy vừa lái xe vừa nói với gã béo Lưu Khải ngồi ghế sau, nước bọt bay tứ tung.
“Thôi đi, chưa đủ mất mặt à. Mẹ kiếp, con đĩ lẳng lơ đó lấy đâu ra mấy thứ này.”
Lưu Khải tức giận chửi, lôi tập tài liệu trong túi ra, chỉ muốn xé nát ngay lập tức.
“Đúng vậy, tôi nghe nói nó không phải ở Mỹ sao? Có phải nó có người giúp ở đây không, công ty chúng ta chắc có nội gián. Nhưng mẹ kiếp, nhìn con đĩ đó mông to ngực to, còn ăn mặc lẳng lơ như vậy, ly hôn bao nhiêu năm rồi, tôi không tin nó không đi cặp kè với đàn ông.”
Gã gầy thèm thuồng nói.
“Mày làm sao biết nó không có đàn ông. Tuổi nó đang lúc như hổ đói, có khi ở nước ngoài còn chơi bạo hơn mày tưởng. Dù sao cũng không ai biết, lại còn độc thân, chẳng phải tùy tiện tìm đàn ông, địt!”
Nói những lời dâm đãng này, Lưu Khải cũng cảm thấy dương vật dưới quần cứng lên.
“Nhưng nó đồng ý đến quán của chúng ta một cách sảng khoái như vậy, đúng là không ngờ tới.”
Lưu Khải nghĩ một lúc, cười dâm đãng nói.
“Nó đã nói dám đến, nếu đến rồi, chẳng phải là miếng thịt trong bát của Lưu tổng sao?”
Gã gầy cười dâm đãng.
Lưu Khải châm một điếu thuốc, cười nói: “Nó nói là nó sẽ tự đến. Mẹ kiếp, đến lúc đó dù công khai hay lén lút, trước tiên cứ chuốc cho nó say bí tỉ, rồi cho nó chút thuốc, loại mạnh vào, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn biến thành một con đĩ dâm đãng sao. Xem lão tử lúc đó trong ngoài địt nát con đĩ lẳng lơ đó!”
“Đúng đúng, haha!” Gã gầy kia cũng đắc ý cười.
Một lúc sau, Lưu Khải ném đầu thuốc đi, lấy điện thoại ra gọi.
“Alô.”
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ổn.
“Tưởng tiên sinh, chuyện hôm nay gặp chút rắc rối…” Lưu Khải nói với đầu dây bên kia.
“Bọn chúng không chịu ký? Các người không giải quyết được à?”
Người đàn ông nói, giọng có chút không kiên nhẫn.
“Không phải, là giữa chừng có người đến, ông đoán xem là ai.” Lưu Khải nói.
“Nói nhanh, đừng lằng nhằng.”
“Là vợ cũ của hắn, Đệ nhất mỹ nhân Kinh Châu, Cố Uyển Hinh.”
“Là cô ta!?” Người đàn ông bên kia lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng nói tiếp: “Cô ta từ Mỹ về rồi à? Về làm gì?”
“Cô ta hình như đã tra sổ sách công ty của tôi, mấy vụ cho vay nặng lãi và kinh doanh vốn trước đây của tôi, sổ sách đều bị cô ta lấy được, không biết từ đâu ra, địt!”
Lưu Khải chửi bới.
“Hừ, đúng là phong cách của cô ta. Các người bị cô ta dọa à?”
“Tưởng tiên sinh, tôi không biết cô ta lấy sổ sách ở đâu ra, sợ trong tay cô ta còn có thứ khác, tôi đành phải nhượng bộ thôi. Nhưng may là, 5 triệu tiền gốc mà Châu Văn nợ tôi, cô ta vừa trả rồi.”
“Cô ta trả nợ giúp Châu Văn? Cô ta lại quay lại với Châu Văn à?”
Người đàn ông bên kia có chút không vui nói.
“Chắc là không, hôm nay con trai họ cũng đến. Tôi vừa nãy ở ngoài đợi một lúc, thấy con mụ lẳng lơ đó dắt con trai nó xuống đi rồi.”
Lưu Khải nói.
“Bọn vô dụng chúng mày, làm việc cũng không sạch sẽ. Chuyện của họ các người tạm thời đừng đụng vào nữa.”
Người đàn ông nói, sau đó cúp máy.
“Mẹ kiếp, lão tử làm trâu làm ngựa cho hắn, thật sự coi lão tử như chó, địt!”
Điện thoại vừa cúp, Lưu Khải liền chửi rủa thậm tệ.
“Đúng vậy, đại ca, tôi cũng nhịn hắn lâu rồi.”
Gã gầy phía trước thấy Lưu Khải nổi giận, chắc cũng đoán được gì đó, cũng hùa theo.
“Tôn Lôi, đến Đại Thống Hoa, tối nay lão tử phải xả hỏa một trận!” Lưu Khải ra lệnh.