MẸ DÂM NGỌT NGÀO (NTR – DỊCH) – Update Chương 15
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: MẸ DÂM NGỌT NGÀO (NTR – DỊCH) – Update Chương 15
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Ngày Cập Nhật : 18/06/2025
Chương 4
Buổi tối, trong phòng suite của khách sạn.
Tiếng nước trong phòng tắm chảy “ào ào” không ngớt.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn vào bóng hình gợi cảm được in trên tấm kính mờ của phòng tắm.
Dáng người cao ráo, yêu kiều của mẹ đang tắm vòi sen được phản chiếu lên đó.
Sau khi rời khỏi nhà của Diêu Lượng, mẹ đã đưa tôi đến khách sạn Intercontinental sang trọng nhất Kinh Châu này và thuê một phòng tổng thống.
Tôi chưa bao giờ ở một khách sạn tốt như vậy, nội thất bên trong cực kỳ xa hoa, phòng suite có 4 phòng ngủ, riêng phòng tắm đã có ba cái, còn có cảnh sông đẹp nhất.
Qua lớp kính mờ, có thể thấy bóng hình lờ mờ của mẹ bên trong.
Cặp vú to 38G căng đầy, cao vút một cách đáng kinh ngạc, thách thức cả trọng lực, lờ mờ còn thấy cả đầu vú hơi nhô ra.
Vòng eo thon, cặp mông cong vểnh đầy đặn, béo mập và đôi chân hồng hào, tròn trịa đang không ngừng uốn éo theo tư thế tắm rửa, lồi lõm lên xuống, làn da trắng như ngọc dường như được bao phủ bởi một lớp “áo nước” mỏng do dòng nước tạo thành.
Đường cong gợi cảm, xinh đẹp này khiến tôi nhìn mà không ngừng nuốt nước bọt.
Hành động không chút che giấu của Diêu Lượng đối với mẹ ban ngày làm tôi nhận ra rằng mẹ có sức sát thương không gì sánh bằng đối với đàn ông ở mọi lứa tuổi.
Lúc này, dương vật của tôi cũng đã cương cứng.
Tôi lôi con dương vật ra, dương vật của tôi khi cương cứng hoàn toàn dài khoảng 13-14cm, trong số người bình thường thì cũng được coi là khá dài, về điểm này tôi rất tự tin.
Tôi nhìn dáng vẻ yêu kiều của mẹ đang tắm rửa, không kìm được mà bắt đầu thủ dâm, tưởng tượng ra cảnh loạn luân hương diễm giữa mình và mẹ.
Rất nhanh, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Tôi vội vàng nhét con dương vật vào quần, giả vờ như không có gì mà xem TV.
Cửa phòng tắm vừa mở, một mùi hương thơm ngát ập đến, mẹ đã tắm xong.
Chỉ thấy dung mạo diễm lệ của mẹ đẹp như phù dung mới nở, mái tóc dài như thác đổ tỏa ra từng đợt hương thơm, những lọn tóc hơi xoăn ướt át buông trên bờ vai đầy đặn.
Mẹ vậy mà lúc này chỉ mặc độc một bộ đồ lót!
Trên thân hình đầy đặn trắng như ngọc, phần trên chỉ có một chiếc áo ngực cúp nửa bằng ren đen trong suốt, hai bầu vú to tròn 38G rung rinh được nâng đỡ trước ngực, khiến người ta cảm giác như có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
Phần dưới là một chiếc quần lót ren đen cùng kiểu, vải của chiếc quần lót rất ít, hai sợi dây mảnh quấn quanh hông đầy đặn của mẹ, phần âm hộ chỉ có một miếng vải ren đen nhỏ không thể nhỏ hơn che phủ, không che hết được đám lông mu đen rậm rạp bên trong, bao bọc lấy mu âm hộ căng phồng như chiếc bánh bao nhỏ.
Hơi thở của tôi không khỏi trở nên dồn dập, nhìn đến ngây người, chưa bao giờ thấy mẹ ăn mặc gợi cảm, táo bạo trước mặt tôi như vậy.
Mẹ vậy mà hoàn toàn không để ý đến tôi, cứ thế từ phòng tắm chỉ mặc đồ lót đi ra.
Người phụ nữ sau khi tắm xong đều có một vẻ quyến rũ đặc biệt.
Toàn thân mẹ trắng hồng, nõn nà, vừa bước đi yêu kiều, vừa nghiêng đầu thấy tôi đang ngây người nhìn mẹ, mỉm cười dùng đôi mắt quyến rũ liếc tôi nói: “Sao thế, Tiểu Bân, nhìn ngây ra rồi à, mẹ có đẹp không?”
Tôi chỉ có thể nuốt nước bọt, run giọng nói: “Đẹp… đẹp lắm, mẹ đẹp cực kỳ!”
Bộ đồ lót ren trong suốt màu đen này khoe hoàn toàn thân hình trước lồi sau lõm gợi cảm của mẹ.
Cặp vú đầy đặn, béo mập nhấp nhô theo hơi thở, lúc đi tới rung rinh như sóng vỗ.
Dưới bụng dưới phẳng lì, phần âm hộ đầy đặn quyến rũ lờ mờ hiện ra.
Quay người lại, chiếc quần lót gợi cảm đó căn bản không thể bao bọc hết cặp mông cong vểnh, tròn trịa như ngọc của mẹ, phần thịt mông trắng nõn rung rinh làm tôi hoa cả mắt.
Mẹ thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, cười không ngớt, rồi cầm lấy chiếc áo choàng ngủ rộng màu trắng, bao bọc lấy xuân sắc trên thân hình đầy đặn của mình, trừng đôi mắt hạnh to long lanh, hai tay chống nạnh nói với tôi: “Nhìn đủ rồi thì phải đi ngủ sớm! Ngày mai còn phải đi học, biết chưa?”
Sau đó, mẹ uốn éo thân hình quyến rũ, cười không ngớt quay về phòng ngủ của mình.
Tôi sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, cũng bước vào phòng tắm chuẩn bị tắm.
Bên trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, mùi hương mẹ để lại lan tỏa.
Lúc này tôi phát hiện trong chậu đựng quần áo cũ, bộ váy và đồ lót mẹ thay ra ban ngày đang ở trong đó.
Tôi đi tới, thấy bên trong là một chiếc quần lót ren màu tím nhỏ xíu, và một chiếc áo ngực ren màu tím cùng kiểu, chắc chắn là bộ đồ lót mẹ mặc sát người ban ngày.
Tôi không kìm được mà đưa chiếc quần lót lên mũi ngửi, một mùi hương thơm thoảng của phụ nữ trưởng thành từ người mẹ ập vào mũi, làm con dương vật của tôi lại cứng lên.
Tôi thở hổn hển kéo dây quần lót ra, miếng vải quần lót nhỏ xíu đó cả trước và sau cộng lại cũng không bằng lòng bàn tay, chất liệu ren tím cực kỳ quyến rũ.
Tôi lật phần đũng quần bên trong ra trước mắt.
Chỉ thấy trên đó có vài vết ố vàng nhạt do dịch thể thấm qua, tôi dùng tay sờ nhẹ, rất trơn láng, còn hơi dính nhớp, chưa khô hoàn toàn, là dịch tiết từ âm hộ.
Tôi không thể chờ đợi được nữa mà đưa chiếc quần lót lên mũi hít mạnh, chỉ ngửi thấy một mùi tanh âm hộ dâm đãng và mùi thơm thoang thoảng từ người mẹ xộc vào mũi, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời!
Cái mùi âm hộ đặc biệt quyến rũ đó giống như một liều thuốc kích dục mạnh mẽ, chẳng trách trên mạng có nhiều người có sở thích bệnh hoạn, nhiều người lại mê mẩn quần lót nguyên vị của phụ nữ đến vậy.
Vừa nghĩ đến chiếc quần lót này là do người mẹ lẳng lơ, gợi cảm của mình mặc ban ngày, cả ngày bó chặt vào cái âm hộ đầy đặn, quyến rũ của mẹ, tôi tham lam lè lưỡi ra, áp chiếc quần lót nhỏ của mẹ lên miệng không ngừng cọ xát và liếm láp, vừa mềm vừa trơn, dịch tiết dính nhớp từ âm hộ mẹ có vị mằn mặn, ngòn ngọt.
Tôi không nhịn được mà cởi quần, lôi con dương vật ra, rồi vớ lấy chiếc áo ngực ren tím bên cạnh, dùng miếng đệm mút mềm mại của áo ngực bao lấy con dương vật của mình mà thủ dâm.
Vừa như một con chó đực động cỡn hít hà mùi tanh âm hộ trên quần lót của mẹ, liếm đũng quần của mẹ, vừa trong đầu tưởng tượng cái âm hộ béo mập, quyến rũ của mẹ đang cọ xát trên mặt mình.
Trong đầu tôi hiện lên dung mạo của mẹ, mẹ Cố Uyển Hinh há miệng đỏ, mắt lim dim, cổ ngọc đầy ráng hồng, mặt mày ửng đỏ quyến rũ, mái tóc xoăn lượn sóng lắc lư.
“Tiểu Bân… Tiểu Bân…” tiếng gọi yêu kiều khe khẽ như còn văng vẳng bên tai.
“Mẹ… mẹ…” tôi như mê sảng gọi một cách si dại, lỗ sáo trên đầu dương vật tiết ra dịch nhờn, ma sát vào áo ngực càng thêm trơn tru, tôi ra sức thúc eo.
“Mẹ ơi, con muốn làm tình với mẹ! Con muốn giao cấu mẹ! Muốn giao cấu mẹ!”
Tôi bị ý nghĩ loạn luân kích thích, rất nhanh cảm giác sung sướng mãnh liệt tập trung vào đầu dương vật, trong đầu tôi người mẹ dâm đãng đang lắc eo, đáp lại những cú thúc của tôi, đôi mắt to quyến rũ trìu mến nhìn tôi, má đỏ bừng.
“Mẹ ơi!”
Tôi cảm nhận một cảm giác sung sướng chưa từng có, không nhịn được mà hét lên, eo tê dại, vội vàng quấn chiếc quần lót ren đó lên dương vật, phần đũng quần ren bó chặt lấy đầu dương vật của tôi, một luồng tinh dịch đặc sệt bắn ra, thấm đẫm chiếc quần lót gợi cảm đó.
Dù trước đây tôi cũng từng quay tay, nhưng chưa bao giờ có cảm giác sướng như hôm nay.
Nhìn chiếc quần lót tả tơi trong tay, nhớ lại dáng vẻ của mẹ lúc nãy chỉ mặc độc bộ đồ lót với sóng vú dập dờn, mông lượn sóng, tôi phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lúc này tôi nhận thức sâu sắc rằng, tình cảm của tôi đối với người mẹ xinh đẹp, trưởng thành, gợi cảm đã không còn hoàn toàn là tình mẹ con, mà tràn ngập ham muốn nam nữ.
Đêm đó, tôi ngủ trong phòng ngủ của khách sạn năm sao, chỉ nghĩ đến việc mẹ đang ở ngay bức tường bên cạnh, trong lòng tràn đầy kích động, cả đêm không ngủ được.
Mỗi lần đều phải kìm nén ý nghĩ muốn đi tìm mẹ, dù sao cũng đã lâu mới gặp lại, tình cảm của mẹ đối với tôi chắc chắn chỉ đơn thuần là tình mẹ con, tạm thời vẫn chưa thể để mẹ biết ý nghĩ loạn luân vô liêm sỉ của mình, chuyện này chỉ có thể từ từ.
Cả đêm tôi thủ dâm mấy lần, cho đến khi trời hơi hửng sáng mới kiệt sức chợp mắt được một lúc.
Rất nhanh, mẹ đã cùng tôi và ba làm xong thủ tục chuyển giao quyền nuôi con.
Nói ra thì tôi cũng còn 2 năm nữa là đến tuổi thành niên, dù trong mắt mẹ tôi chắc chắn vẫn luôn là một đứa trẻ.
Mẹ giúp ba trả hết những khoản nợ lặt vặt còn lại, ba cuối cùng chào tạm biệt chúng tôi, rồi chuyển đến Nam Á sinh sống.
Chúng tôi sau đó cũng lấy lại được quyền sở hữu căn biệt thự Giang Biên Hoa Viên.
Từ khách sạn đến biệt thự Giang Biên Hoa Viên chỉ mất vài chục phút.
Trên đường đi, mẹ và tôi nói cười vui vẻ, nhìn cảnh thành phố sầm uất lướt qua bên đường, nghĩ đến bao nhiêu chuyện không vui trong ba năm qua đều tan biến.
Tôi nhìn người mẹ yêu kiều động lòng người, dịu dàng chu đáo bên cạnh, mong chờ một tương lai vô cùng tốt đẹp cho cuộc sống gia đình, học tập, tình cảm và sức khỏe của mình.
Chiếc Lincoln kéo dài lướt qua cảnh sông nước xinh đẹp, đi qua một dải cây xanh nhỏ, một tòa nhà ba tầng kiểu Tây màu trắng hiện ra trước mắt.
Ngôi nhà được bảo quản rất tốt, bên ngoài là một cánh cổng sắt vàng.
Xe chạy đến trước cửa, tài xế A Hồng dùng điều khiển từ xa mở cổng sắt, sau đó xe từ từ chạy vào.
Bên trong là một khu vườn khá lớn, bên cạnh có một ngôi nhà nhỏ là chỗ để xe, giữa vườn có vài con đường lát gạch xen kẽ.
Tài xế A Hồng đỗ xe xong, chúng tôi xuống xe đi về phía biệt thự.
A Hồng giúp chúng tôi xách hành lý. Hồi nhỏ tôi và ba mẹ đã từng ở đây vài năm, sau đó chuyển đi nơi khác, nơi này vẫn luôn bỏ không.
Ngoại thất và nội thất của biệt thự này rất hoành tráng, tất cả đồ đạc trang trí đều theo phong cách xa hoa của Mỹ, ở trong đó như ở trong một tòa lâu đài.
“Mẹ ơi, nhà to thế này, chỉ có hai chúng ta ở thôi à, con thấy hơi sợ, mà dọn dẹp chắc cũng vất vả lắm nhỉ.”
Tôi vừa nhìn quanh vừa nói.
“Phụt,” mẹ cười duyên bên cạnh tôi.
Hôm nay mẹ ăn mặc khá tùy tiện, mái tóc xoăn lượn sóng như thác nước đen thường ngày được búi lên thành một kiểu tóc độc đáo, để lộ chiếc cổ dài, trắng ngần như ngà voi.
Phần trên là một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt có cổ ren, phần ngực bị cặp vú đầy đặn đội lên rất cao, phần dưới là một chiếc váy jean dài đến gối, đôi chân đẹp đầy đặn trắng nõn không đi tất, tạo cảm giác nhẹ nhàng mà vẫn gợi cảm.
“Tiểu Bân của mẹ thế mà đã sợ rồi à, còn nói với mẹ là đã lớn, muốn bảo vệ mẹ cơ mà!”
Nói xong, mẹ liếc tôi một cách giận dỗi, rồi nói: “Dọn dẹp đương nhiên không cần con làm rồi. Đến lúc đó mẹ sẽ thuê một công ty vệ sinh, hoặc một dì giúp việc chuyên nghiệp đến chăm sóc cuộc sống của chúng ta.”
Nói xong, mẹ lắc eo thon và cặp mông đầy đặn đi vào biệt thự.
Tôi đi sát sau lưng mẹ nhìn bóng lưng mẹ.
Hồi trẻ mẹ có một thời gian dài luyện tập vũ đạo, nên khi đi lại mẹ rất chú ý đến dáng điệu, thường vô thức đi những bước catwalk tao nhã.
Nhìn hai chân dài của mẹ bước chéo nhau, tự tin và nhịp nhàng, tạo ra những làn sóng chân quyến rũ, làm tôi nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
Vào trong biệt thự, tầng một ngoài phòng khách lớn và nhà bếp, ba phòng còn lại làm phòng khách và phòng đọc sách.
Lên tầng hai là một hành lang, hai bên trái phải mỗi bên có hai phòng ngủ.
Phòng ngủ trong cùng là phòng ngủ chính của mẹ, phòng ngủ phụ nhỏ hơn ở ngoài là phòng ngủ của tôi, giữa phòng ngủ của tôi và mẹ là một phòng thay đồ và phòng sinh hoạt chung, các phòng khác tạm thời để trống.
Tầng ba còn có vài phòng và nhà kho.
“Cô chủ, vậy hai người ở lại đây, tôi xin phép về trước. Khi nào cần thì cứ gọi tôi.”
Tôi nghe thấy tiếng A Hồng ở dưới lầu, ló đầu ra từ lan can tầng hai nhìn xuống, chỉ thấy anh ta đã giúp chúng tôi đặt hành lý xong, đang ở phòng khách nói với mẹ.
Mẹ khẽ trầm ngâm, nói: “Anh còn định về bên đó à? Hay là ở lại giúp tôi đi.”
A Hồng cung kính cúi đầu chào mẹ, nhỏ giọng nói: “Bên đó tạm thời tôi cũng không đi được. Hơn nữa, cô chủ và cậu chủ ở đây, tôi là đàn ông ở lại cũng không tiện. Xe của cô chủ mấy ngày nữa sẽ được vận chuyển hàng không đến, có việc gì cứ gọi tôi.”
Mẹ thở dài một tiếng, tôi hiếm khi thấy mẹ lộ vẻ hơi thất vọng.
Mẹ nhìn A Hồng một lúc rồi nói: “Chuyện đó, anh cứ từ từ điều tra, không cần vội, phải chú ý an toàn, đừng để xảy ra chuyện.”
A Hồng vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng: “Vâng”, rồi lại cúi đầu chào mẹ một lần nữa, sau đó quay người rời đi.
Cuộc đối thoại của họ rất nhỏ, tôi cũng không nghe rõ.
Tôi thấy A Hồng đi rồi, vội vàng xuống lầu nói với mẹ: “Mẹ ơi! Chú A Hồng đi rồi à?”
Mẹ thấy tôi chạy xuống, cười nói: “Ừ, chú ấy còn có việc phải làm, không thể ở lại đây lâu được.”
Tôi cười hì hì nói: “Vậy mẹ ơi, bây giờ chúng ta là thế giới hai người rồi nhỉ?”
Mẹ lườm tôi một cái giận dỗi. Tôi đang định lại gần mẹ nũng nịu một lúc, thì đột nhiên “cạch” một tiếng, một cái bọc từ trong túi áo tôi rơi ra.
Tôi cúi đầu nhìn, là cái bọc vải dầu ba giao cho tôi.
Tôi suýt nữa đã quên mất chuyện này. Bên trong bọc là một vật gì đó giống chiếc gương rất cũ kỹ và một chiếc chìa khóa sắt, lúc này đang rơi vãi trên đất.
“Cái gì đây?” Mẹ kinh ngạc nói, đi lại nhặt lên.
Lòng tôi thót một cái, thầm nghĩ chết rồi, sao lại bất cẩn làm rơi ra.
Đành phải cứng đầu lại gần mẹ, cùng mẹ mở cái bọc vải dầu ra.
Chiếc chìa khóa bên trong không có gì đặc biệt, trông tuy không mới nhưng cũng không rỉ sét nhiều, chắc không phải quá cũ.
Chắc là chìa khóa mở tầng hầm của biệt thự này. Chiếc gương đồng kia thì trông rất cổ.
Tôi và mẹ cẩn thận xem xét chiếc gương này, cái mà ba gọi là “bảo vật”.
Xung quanh có hình rồng phượng chạm khắc, nhưng đã loang lổ.
Mặt gương toàn là rỉ đồng màu xanh lục, dù lờ mờ có thể thấy bóng của hai chúng tôi, nhưng vì mặt gương đã rất mờ nên trông càng không hoàn chỉnh.
Phía trên gương có một biểu tượng thái cực bát quái, nhưng xung quanh biểu tượng lại có một vòng hoa văn rồng phượng nối đuôi nhau bay lượn.
Biểu tượng này tôi chưa từng thấy ở đâu, trông rất độc đáo.
“Tiểu Bân, đây là cái gì? Từ đâu ra vậy?” Mẹ ngạc nhiên nhìn chiếc gương hỏi tôi.
Tôi nhớ lại lời dặn dò đầy nghiêm trọng của ba, ấp úng nói: “Cái này… cái này, con vô tình nhặt được ở một góc trong trường!”
“Nhặt được à?” Mẹ nhìn vẻ mặt của tôi, lộ vẻ nghi ngờ.
Vẻ mặt không tự tin của tôi, e rằng chính tôi cũng không tin lời mình nói.
“Dạ dạ dạ, vốn… vốn nhìn như đồ đồng cũ, nhưng tình cờ thấy trong rừng nên tiện tay nhặt về.”
Mẹ bán tín bán nghi nhìn tôi nói xong, cẩn thận xem xét chiếc gương.
Mẹ lật qua lật lại mấy lần, chiếc gương cũ kỹ này cũng không có gì đặc biệt, trên đó đầy bụi và rỉ đồng.
Ở mặt sau dường như có một khe lõm có thể đút ngón tay vào.
Mẹ đưa ngón tay trắng nõn vào thử, làm ngón tay dính đầy bụi.
Mẹ lại nhìn chiếc chìa khóa, kiểu dáng chìa khóa sắt khá mới, không giống đồ cùng thời với chiếc gương đồng.
“Cái này có gì đâu, con nhặt được, có lẽ nó có duyên với con…” tôi nhỏ giọng nói.
Mẹ sau đó bọc lại chiếc gương đồng bằng vải dầu, cuốn cả chìa khóa vào trong, đưa cho tôi nói: “Vậy được rồi, con phải cất cho cẩn thận đấy.”
Tôi vội vàng lấy lại cái bọc, mẹ nhìn tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý, làm tôi chột dạ.
Buổi tối, mẹ đích thân vào bếp, nấu cho tôi vài món tôi thích nhất.
Mẹ con chúng tôi vui vẻ, tôi kể cho mẹ nghe những chuyện ở trường mấy năm nay, mẹ luôn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài chi tiết thú vị.
Ánh đèn phòng khách chiếu lên gương mặt yêu kiều của mẹ, càng thêm đỏ thắm, quyến rũ.
Đêm đầu tiên ở biệt thự, tôi hơi lạ giường, trằn trọc không ngủ được.
Ngôi nhà này cảm giác quá lớn, lại chỉ có hai mẹ con ở, tôi lại thấy có chút bất an.
Tôi xem đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng, tôi vẫn không buồn ngủ.
Đành ngồi dậy bật đèn, mặc quần áo, định mở cái bọc đó ra xem chiếc gương đồng có gì hay ho.
Tôi tìm ba lô trong phòng, tìm mãi không thấy, lúc này mới nhớ ra sau đó cái ba lô hình như vẫn luôn để ở phòng khách, tôi chưa mang vào.
Tôi mặc đồ ngủ, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài tối om, phòng mẹ đương nhiên cũng đã tắt đèn.
Tôi nhìn trái nhìn phải, nhón chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, đến phòng khách, dùng đèn điện thoại soi, quả nhiên ba lô của tôi đang ở trên sofa.
Mình đúng là ngốc, thế mà cũng quên, tôi tự mắng mình.
Tôi đi lại mở ba lô lấy cái bọc ra, dùng đèn pin điện thoại soi vào lấy ra chiếc gương đồng và chìa khóa.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc gương, lúc này dưới ánh đèn sáng của điện thoại, bóng hình lờ mờ của chính mình trong gương lại hơi méo mó, trông không giống mình nữa, lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Tôi sợ đến suýt nữa làm rơi chiếc gương xuống đất.
Tôi vội nghĩ thầm thứ này sao lại cũ kỹ, tà ma thế này, “bảo vật” gì chứ.
Không lẽ ba già rồi, lại liên tiếp gặp cú sốc, đầu óc sinh ra ảo tưởng gì đó, rồi mua đồ gì đó ở chợ đồ cổ, lại tưởng là bảo vật của nhà mình.
Nhưng tôi lại nhớ đến vẻ mặt thống thiết của ông, trông cũng không giống người có vấn đề về đầu óc, lời nói cũng rất rõ ràng.
Tôi cất chiếc gương vào túi, cầm chìa khóa, thầm nghĩ ban ngày cũng không có cơ hội, nhất định phải tránh mặt mẹ, chỉ có thể bây giờ đi xuống tầng hầm xem sao.
Vừa nghĩ đến tầng hầm của biệt thự, nghe ba nói còn có tầng hầm thứ hai, tôi có chút chột dạ, nửa đêm nửa hôm, không lẽ có ma.
Suy nghĩ mãi, vẫn không thắng được sự tò mò của mình.
Tôi kiểm tra lại điện thoại còn nhiều pin, liền đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm này ban ngày đến đã vào một lần, bên trong là phòng giải trí, phòng chiếu phim, phòng bi-a đã được trang trí xong, chỗ cũng rất lớn, tôi và mẹ đều đã đi dạo một vòng.
Tôi xuống tầng hầm, đóng cửa lại, bật hết đèn các phòng lên.
Ánh sáng rực rỡ làm tôi tự tin hơn hẳn, ít nhất không phải mò mẫm trong bóng tối như đang khám phá hầm ngục.
Tôi vẫn nhớ ba nói là ở góc đông bắc.
Góc đông bắc là một nhà kho, bên trong không có gì cả.
Tôi vào bật đèn, trước đây nơi này chắc để đựng thực phẩm và đồ dùng hàng ngày, còn có vài dấu vết, bây giờ đã được dọn sạch, làm cho căn phòng này trông khá lớn.
Tôi đến vị trí góc đông bắc, nơi này trước đây hình như có đặt vài cái thùng gỗ, trên sàn còn có vài vết tròn hình thùng.
Tôi sờ dọc theo tường, quả nhiên có một viên gạch nhỏ có hoa văn và màu sắc hoàn toàn khác với xung quanh.
Vì tường này được lát bằng gạch hoa văn lộn xộn, nếu không nhìn kỹ thì chưa chắc đã phát hiện ra.
Tôi dùng sức sờ vào viên gạch này, liền nghe một tiếng “cạch”, viên gạch bị tôi ấn vào, rồi một viên gạch lớn ngay ngắn bên cạnh phát ra tiếng cót két, rất nhanh viên gạch này được xoay vào trong tường, để lộ ra một lỗ khóa.
Vậy mà lại có cơ quan như thế này trong biệt thự!
Lúc này tôi mới tin ba chắc không bị điên, xem ra nhà họ Châu chúng ta thật sự có “bí mật”.
Tôi vội vàng lấy chiếc chìa khóa sắt ra, cắm vào lỗ khóa.
Tôi vốn tưởng dù chìa khóa đúng, lâu không dùng chắc cũng khó vào, không ngờ chìa khóa lại trơn tru cắm vào ổ khóa.
Tôi xoay sang phải, bên trong lại vang lên tiếng cót két.
Sau đó một tiếng “ầm ầm”, một mảng tường bên cạnh, trông như một bức tường, lại xoay tròn!
Thành một cánh cửa xoay có trục ở giữa, hoa văn của cánh cửa này được giấu trong hoa văn gạch, các khớp nối và đường vân đều giống hệt nhau, thiết kế thật tài tình.
Tiếng mở cửa này không nhỏ, nhưng mẹ lúc này đang ngủ ở tầng hai, cách đây 2 tầng, chắc không đến nỗi làm mẹ giật mình.
Tôi dùng điện thoại soi vào sau cánh cửa xoay, là một cầu thang đi xuống.
Cầu thang này là nền xi măng trần, không có trang trí gì, trông không hề ăn nhập với tầng hầm một được trang trí sang trọng, bên trong lại tối om, cực kỳ rùng rợn.
Dù tôi cũng rất sợ, nhưng nghĩ bụng đã đến đây rồi, sao có thể nhát gan không dám xuống.
Hơn nữa, tôi là chủ nhân của nhà họ Châu rồi, bí mật của nhà mình mình phải biết chứ.
Thế là tôi cứng đầu, bật đèn pin điện thoại sáng lên, đi vào.
Tôi vốn sợ vừa vào cửa xoay sau lưng sẽ đóng lại, may mà tôi đứng ở cửa một lúc, cửa không có động tĩnh gì, xem ra không phải vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, đây đâu phải là cái bẫy để nhốt người.
Tôi đi xuống cầu thang, đi được vài bậc thì thành cầu thang xoắn ốc đi xuống, tường xung quanh cũng đều là xi măng trần.
Tôi vịn vào tường đi xuống, tường này có lẽ lâu năm không tiếp xúc với bên ngoài, nên không có nhiều bụi.
Rất nhanh đã xuống đến đáy, tôi dùng đèn điện thoại soi, bên dưới là một căn phòng nhỏ không lớn, xung quanh toàn là tường xi măng trần, giữa phòng lại đặt một cái bàn, sau bàn có một tượng người bằng đá.
Tôi suýt nữa giật mình, tưởng ở đây có người.
May mà tượng đá này điêu khắc rất thô sơ, chỉ là một hình người đại khái, không có ngũ quan, trông cũng không đáng sợ.
Dù vậy, xung quanh tối om, vẫn rất đáng sợ.
Tôi lấy hết can đảm đi lên, nhìn kỹ tượng đá này dường như điêu khắc mặc một loại trang phục giống như đạo sĩ Trung Quốc, nhưng chắc là làm khá đơn giản, tùy tiện, trông có chút hài hước.
Trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ to bằng cuốn sách, xung quanh khắc hoa văn khá phức tạp, lộng lẫy.
Gỗ này đã có tuổi, hoa văn đều không nhìn rõ.
Trong chiếc hộp này chắc chắn cất giấu “bí mật” và “sứ mệnh” của nhà họ Châu chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn pho tượng đá hình đạo sĩ, vô thức rất thành kính vái lạy ông ta một cái, rồi mở chiếc hộp đó ra.
Bên trong vậy mà không có gì cả!
Chiếc hộp này lúc này lại trống rỗng, ba làm ra vẻ bí ẩn như vậy, lấy một cái hộp rỗng ra lừa người à?
Tôi nhấc chiếc hộp này lên, đã khá cũ kỹ, chiếc hộp này xem ra được làm bằng gỗ tốt, còn khá chắc chắn.
Mặt sau hộp có một khe lõm.
Phần này hình như có chút giống với khe lõm ở mặt sau chiếc gương đồng lúc nãy.
Tôi lấy chiếc gương ra, quả nhiên phần khe lõm của hai thứ đều có kích thước giống nhau.
Tôi vô thức đưa ngón tay cái vào khe lõm của chiếc hộp gỗ, không ngờ vừa đặt vào, chiếc hộp lại bật ra một ngăn bí mật, một miếng vải lụa từ trong đó rơi ra, rơi xuống đất.
Đúng là cơ quan trùng trùng, lúc này trán tôi đã rịn mồ hôi.
Tôi đặt chiếc hộp lên bàn, nhặt miếng vải lụa trên đất lên.
Miếng vải lụa này đã rách nát, trông còn cũ hơn cả chiếc hộp, dường như là đồ cùng thời với chiếc gương đồng.
Trên miếng vải lụa này vẽ ngang dọc rất nhiều hoa văn, nhất thời không nhìn rõ.
Tôi cẩn thận xem xét, rất nhanh đã biết, trên miếng vải lụa này vẽ một tấm bản đồ, nét vẽ rất xuất sắc.
Bên cạnh là một đường bờ biển, giống hệt đường bờ biển của thành phố Kinh Châu bây giờ.
Lúc vẽ chắc chắn chưa có ảnh chụp, nên nét vẽ cố gắng tái hiện lại địa hình một cách hoàn chỉnh.
Nhiều chỗ khác trên miếng vải lụa không nhìn rõ nữa, nhưng ở một địa điểm không xa bờ biển, được tô bằng màu đỏ thẫm, còn vẽ một ký hiệu màu xanh đen lên trên.
Ký hiệu này giống như bùa ma, không hiểu là ý gì.
Tôi nhất thời không hiểu ý của miếng vải lụa, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là một tấm bản đồ kho báu.
Tôi cất miếng vải lụa vào túi, thấy chiếc gương đồng còn đặt trên bàn, cầm lấy chiếc gương, cũng dùng ngón tay cái đặt vào khe lõm phía sau.
Chiếc gương lại không có phản ứng gì. Lúc này tôi ở trong tầng hầm này cũng có chút ngột ngạt, môi trường xung quanh cũng làm tôi rất bất an.
Thế là tôi vội vàng cất hết những thứ này đi, đóng lại chiếc hộp đặt lên bàn, nhìn pho tượng đá đạo sĩ, không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác thân thiết, lại kính cẩn vái lạy ông ta một lần nữa, rồi vội vàng đi lên.
Tôi đóng cửa bí mật lại, tắt hết đèn rồi về phòng ngủ của mình.
May mà không làm mẹ giật mình. Tôi nhét miếng vải lụa và chiếc gương vào tủ đầu giường, dùng chìa khóa khóa lại.
Lúc này mới lờ mờ có chút buồn ngủ. Dù nghĩ đến việc biệt thự lớn này có một tầng hầm kỳ dị như vậy ở dưới, trong lòng có chút khác thường, nhưng cũng mặc kệ, cứ thế ngã đầu ngủ.
Kể từ đó, chúng tôi ổn định sống trong biệt thự.
Chiếc Porsche 911 của mẹ được vận chuyển hàng không từ Mỹ về, hàng ngày mẹ lái xe sang đưa tôi đi học, tan học lại đến cổng trường đón tôi.
Lâu dần, các bạn học đều biết tôi có một người mẹ đại gia nũng nịu, đặt cho tôi biệt danh là “Công tử Porsche”.
Thật lòng mà nói, biệt danh này làm tôi có chút lâng lâng, như thể lại trở về thời thơ ấu gia đình giàu có.
Mẹ cũng bắt đầu sự nghiệp của mình ở Kinh Châu.
Mẹ có kinh nghiệm kinh doanh ở Mỹ, ở đây mẹ thành lập công ty riêng, chủ yếu kinh doanh thời trang nữ, đồ lót, trang sức và hàng hiệu bình dân.
Kinh nghiệm kinh doanh phong phú và đầu óc kinh doanh bẩm sinh của mẹ lại một lần nữa được phát huy tối đa.
Nhờ vào các mối quan hệ tích lũy nhiều năm ở đây, những ý tưởng kinh doanh tiên tiến học được ở Mỹ và ảnh hưởng của chính bản thân, cửa hàng vừa mở đã kinh doanh phát đạt.
Thương hiệu công ty của mẹ tên là “Hinh Chi Mật”, có chút giống với ý nghĩa của thương hiệu nước ngoài “Victoria’s Secret”, lấy chữ cuối trong tên của mẹ.
Chữ “Mật” này cũng rất truyền cảm, vừa thể hiện hương vị bí ẩn, duy mỹ, ngọt ngào của sản phẩm dành cho phụ nữ, vừa ẩn chứa một chút ý vị khiêu khích của phong cách cá nhân mẹ, có thể nói là một cái tên thương hiệu rất truyền cảm.
Thằng cha Diêu Lượng kia nói là muốn theo đuổi mẹ, thấm thoắt đã qua nửa tháng, cũng không thấy động tĩnh gì.
Hê hê, xem ra chắc chắn là không có cửa rồi.
Cũng phải, một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập như mẹ, sao lại có thể hứng thú với một thằng nhóc con như nó.
Tôi và mẹ ngày nào cũng sống cùng nhau, dần dần cũng ngày càng thân thiết và dựa dẫm vào mẹ.
Khác với tình mẹ con trong sáng thời thơ ấu, tôi thỉnh thoảng lại bộc lộ ham muốn tình dục không kìm được đối với mẹ ở nhiều phương diện khác nhau, có lúc còn ôm eo thon của mẹ, sờ đôi chân trong tất đàn hồi.
Nhưng tôi biết vẫn chưa đến lúc, tuyệt đối không được quá vội vàng.
Mỗi khi có những tiếp xúc thân mật, mẹ lại luôn mỉm cười, cũng không bao giờ ngăn cản bàn tay dê xồm của tôi, như thể hoàn toàn không để ý, không biết mẹ có biết được ý nghĩ hoang đường của đứa con trai cưng của mình hay không.
Thời gian này tôi cũng lên mạng tra cứu, so sánh thông tin trên miếng vải lụa.
Vị trí chấm đỏ lớn đó rất đáng chú ý, dường như cả tấm bản đồ này đều để chỉ rõ địa điểm đó.
Tôi dùng bản đồ Gaode so sánh một thời gian dài, cuối cùng xác định vị trí chấm đỏ lớn đó bây giờ là một trường đại học tên là “Đại học Kinh Hải” ở ngoại ô thành phố Kinh Châu của chúng tôi.
Nhớ đến trường đại học này, hình như trước đây chị gái của Diêu Lượng, Diêu Vi, cũng nói cô ấy học ở trường này, bây giờ là năm hai.
Dù sao đi nữa, tôi chuẩn bị dành thời gian đến đó xem xét.
Đến cuối tuần, tôi thuê một chiếc xe đạp, đạp khoảng hơn một tiếng đồng hồ mới đến được trường đại học đó.
Nhớ đến cô gái xinh đẹp, cao ráo, gợi cảm Diêu Vi, hình như còn mời tôi đến nhà cô ấy ăn cơm.
Hôm đó cũng có vẻ có cảm tình với tôi.
Không biết cô ấy có bạn trai chưa, có lẽ có thể nhân cơ hội thử tán tỉnh xem sao.
Nhưng hôm nay tôi tạm thời không muốn tìm cô ấy, để tránh bị cô ấy phát hiện ý đồ của mình khi đến đây.
Tôi mang theo miếng vải lụa trong túi, lát nữa xem vào trong có thể xác định vị trí chính xác hơn không.
Vào trong Đại học Kinh Hải, mới phát hiện nơi này thật sự rất lớn, quả không hổ danh là trường đại học tốt nhất Kinh Châu.
Bên trong đi xe đạp cũng phải lòng vòng rất lâu.
Hai ba sinh viên đi lại trong khuôn viên trường.
Vì sắp đến mùa hè, các bạn nữ ăn mặc rất mát mẻ, thời trang, so với các bạn nữ trong trường cấp ba của tôi thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, trông rất bắt mắt.
Đi lòng vòng nửa vòng cũng không có manh mối gì.
Bản đồ đó cũng khá chung chung, chỉ đánh dấu đại khái vị trí khu vực này, nhưng trường đại học này lại quá lớn, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ngay lúc tôi nản lòng, đột nhiên một tòa nhà trước mắt thu hút sự chú ý của tôi.
Chỉ thấy phía trước là một tòa nhà cao tầng cổ kính, không hề ăn nhập với quần thể kiến trúc hiện đại trong trường đại học.
Tòa nhà đó vẫn giữ dáng vẻ của một tòa tháp cổ, trông cao khoảng bốn tầng, còn có một đỉnh tháp rất nhọn.
Tôi dựng xe đạp bên đường, đi đến dưới tòa tháp này, bên cạnh có một tấm biển giới thiệu.
Tòa tháp này tên là “Thông Nguyệt Lâu”, là một công trình kiến trúc cổ, trước đây quy mô rất nhỏ, sau này để bảo tồn di tích, chính phủ đã không ngừng cải tạo, mở rộng, bây giờ được trường đại học này sử dụng làm thư viện phụ.
Tôi vào trong thư viện này, bên trong có ba tầng, đã hoàn toàn là một thư viện hiện đại, không khác gì thư viện trường cấp ba của chúng tôi.
Dù là cuối tuần, sinh viên đến học vẫn khá đông, xem ra sinh viên trong trường đại học này đều là những học sinh có tố chất cao.
Tôi cứ thế đi lang thang trong thư viện, xem có gì thú vị không.
Dù sao cũng chỉ có một tòa nhà cổ nổi bật như vậy ở đây, khả năng là địa điểm được đánh dấu trên miếng vải lụa rất lớn.
Đi lên tầng ba, trên biển hiệu ở đây ghi tên sách trong một hành lang là loại “cổ văn, điển tịch”.
Loại sách này chắc là chán nhất, ở đây gần như không có sinh viên nào đến.
Tôi đi dạo một vòng ở đây, trên giá sách toàn là các loại sách nguyên văn cổ truyền lại, có những cuốn thậm chí không có chú thích.
Tôi vốn dĩ môn văn đã không giỏi, nhìn những thứ này chẳng khác gì sách trời.
Xung quanh vốn không có sinh viên nào lên, rất yên tĩnh.
Đột nhiên một tiếng “cộp cộp cộp” của giày cao gót có nhịp điệu vang lên, ở nơi yên tĩnh này lại càng thêm chói tai.
Tiếng giày cao gót gõ trên sàn nghe rất quyến rũ và tao nhã.
Tôi có cảm giác chủ nhân của tiếng bước chân này chắc chắn là một người đẹp, thế là tôi ló đầu ra từ bên cạnh giá sách.
Chỉ thấy từ trên cầu thang đi lên một người phụ nữ trưởng thành, trí thức, xinh đẹp, đoan trang.
Mũi ngọc, răng ngà, mắt hạnh, môi đào, lông mày liễu thon dài, da trắng, đôi mắt to sáng long lanh đeo một cặp kính gọng đen rất có khí chất mạnh mẽ, một mái tóc đen dài thẳng mượt buông trên vai, đôi môi đầy đặn tô son màu đỏ nhạt, gương mặt tinh tế lại có chút nghiêm nghị.
Phần trên là một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo rất cao, cài cúc kín mít, nhưng bộ ngực rất đầy đặn, cao vút, có thể thấy rõ đường viền của bộ ngực khủng sắp bung ra.
Chiếc áo sơ mi đoan trang lại bị đường cong của bộ ngực căng phồng phác họa ra một vẻ dâm đãng.
Vạt áo sơ mi được nhét chặt vào một chiếc váy công sở bó sát màu cà phê chất liệu cao cấp, một chiếc thắt lưng hàng hiệu thắt chặt vòng eo thon, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại trong một vòng tay.
Gấu váy bó sát màu cà phê dài đến đầu gối, bị cặp mông và đùi đầy đặn căng ra đến nhăn nhúm.
Dù từ phía trước không thấy được mông của cô, nhưng từ vẻ căng cứng của vải ở hông, có thể biết được phần thịt mông sau lưng chắc chắn cũng rất tròn trịa, cong vểnh.
Dưới váy lộ ra đôi bắp chân cân đối, có đường cong đẹp được bao bọc bởi lớp tất đen trong suốt.
Toàn bộ phần chân dưới eo cực kỳ thon dài, như người mẫu.
Chân đi một đôi giày cao gót màu đen 5cm, càng làm nổi bật vẻ đẹp trí thức, trưởng thành, cao quý của người phụ nữ.
Mỹ nhân đeo kính này có thân hình rất cao ráo, nhìn gót giày cao gót cũng không quá cao, không tính gót giày, lờ mờ ước tính cũng phải cao từ 1m75 đến 1m78, đôi chân lại càng thon dài.
Tay cô cầm một chồng sách, toàn thân toát lên một khí chất lạnh lùng, khó gần của một nữ trí thức, nhưng thân hình gợi cảm lại toát lên đầy vẻ nữ tính.
Vậy mà ở đây lại gặp được một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp, gợi cảm như vậy, lòng tôi không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ cô ấy là giảng viên đại học ở đây?
Tôi cứ thế đứng bên giá sách lén lút nhìn, cô ấy từ cầu thang đi lên, quay người đi đến một dãy giá sách bên cạnh.
Tôi nhìn thấy bóng lưng của cô, quả nhiên mông của cô cũng rất có phong thái của một người phụ nữ trưởng thành.
Chiếc váy bó sát màu cà phê ôm chặt lấy cặp mông căng tròn.
Thịt mông căng cứng, mông tròn trịa, cong vút. Cặp mông to béo đi lại rung rinh theo từng bước chân, eo thon lắc lư, dáng điệu nhẹ nhàng, đôi chân dài trong tất đen tao nhã bước tới lui, cặp mông đầy đặn lúc lắc hai bên, rất gợi cảm.
Mông của mỹ phụ này so với mẹ dường như nhỏ hơn một chút, cũng không có vẻ tròn trịa, béo mập quyến rũ như mẹ.
Nhưng tỷ lệ đôi chân dường như sắp vượt qua tỷ lệ vàng chín đầu, người cũng cao hơn mẹ một chút.
Chỉ là mặc váy bó sát, không biết đường cong đùi có đầy đặn, săn chắc không.
Cô ấy đang ở giá sách bên cạnh tôi, dường như cũng đang lật tìm sách trên giá, tìm cuốn sách nào đó.
Tôi và cô ấy chỉ cách nhau một lớp giá sách, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trưởng thành từ người cô, nghe thấy tiếng giày cao gót của cô chậm rãi gõ trên sàn, lòng tôi không ngừng xao động.
Nơi đây vắng vẻ, tôi thầm nghĩ có lẽ có thể bắt chuyện với mỹ phụ này.
Phụ nữ trưởng thành bây giờ không phải đều thích những chàng trai trẻ như tôi sao.
Nếu nói chuyện hợp, có lẽ duyên phận của mình sẽ đến.
Nhớ lại khuôn mặt đẹp trai nhưng bây giờ thấy hơi đáng ghét của Diêu Lượng, cậu ta có nhiều bạn tình như vậy, lòng tôi thấy rất không phục.
Giả vờ như vô tình, tôi từ từ đi vòng qua đầu giá sách, thấy cô ấy đang cầm một cuốn sách lật xem.
Nhìn từ bên cạnh, mỹ phụ này đứng với tư thế tao nhã, chân hơi cong, ngực căng phồng dưới chiếc áo sơ mi, mông căng tròn trong chiếc váy ôm, đôi chân trong tất đen cân đối, quyến rũ, rất tự nhiên đã phác họa ra một đường cong gợi cảm, toát lên một sức quyến rũ lạnh lùng của một người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ này thật sự rất gợi cảm. Tôi nuốt nước bọt, từ từ đi đến bên cạnh cô, có chút căng thẳng.
Mùi hương trên người cô không giống mẹ, là một mùi nước hoa hàng hiệu hơi nồng, ngửi mà thấy hơi nóng trong người.