Mẹ Đẹp Phải Giữ Lời Hứa (Full) – Mẹ và con trai.

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ Đẹp Phải Giữ Lời Hứa (Full) – Mẹ và con trai.

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Ngày Cập Nhật : 12/05/2025

Bộ này ngắn, có 6 chương, e đăng free cho mn đọc nhé. Có 6 chương buôn bán gì mang tiếng ra kaka, chủ yếu lấy uy tín với các bác. Mn ủng hộ các truyện khác e đang làm thì LH telegam: Cuulongdiquan123

(Phần 1)
“Quân, dạo này học hành chăm chỉ quá ha, gần mười hai giờ rồi mà chưa ngủ sao?”

Đêm khuya, trong ký túc xá nam, Quân đang miệt mài học bài dưới ánh đèn. Vở ghi chép và giấy nháp chi chít chữ khiến bạn cùng phòng phải tặc lưỡi. Thằng này không biết bị gì nữa, hồi trước ham chơi lắm, mà tháng này cứ như bị ai nhập, ngày đêm cắm đầu học, cố gắng hết sức.

Nhận thấy giọng điệu có phần tò mò của bạn cùng phòng, Quân hơi hoảng hốt, gương mặt dưới ánh đèn thoáng ửng hồng khó nhận ra, cậu trả lời qua loa: “Ờ… ờ, đâu có, chỉ là tao thấy mình học lớp mười một rồi, giờ không cố gắng thì thi tốt nghiệp khổ.”

“Thiệt không nhìn ra luôn đó, hồi trước tao thấy mày có quan tâm gì tới học hành đâu.” Giọng cậu bạn có chút giễu cợt. Quân cười gượng, giải thích có phần luống cuống: “Thật ra… mẹ tao hứa nếu đợt kiểm tra tháng này tao đứng nhất, mẹ sẽ cho tao món quà tao thích lâu rồi, nên tao muốn cố gắng thử xem.”

Lý do này nghe cũng hợp lý, cậu bạn cùng phòng cười hề hề sáp lại gần: “Mẹ mày tốt với mày thiệt đó nha, quà gì vậy? Máy chơi game mới? Hay giày? Mấy bữa trước tao mới xin mẹ tao, bả chửi anh một trận đó. Thiệt ganh tị với mày có người mẹ tốt như vậy á…”

Nghe lời bạn cùng phòng, tâm trí Quân lại càng bay xa. Lần này cậu cố sống cố chết học hành, tuy nói là vì món quà, nhưng thật ra không phải máy chơi game hay gì đó tương tự, mà là một lời hẹn ước với mẹ.

Nhìn tờ giấy thi, tâm trí Quân khó mà tập trung lại vào đề bài được nữa, trong đầu hiện lên gương mặt mẹ cậu, Linh Chi. Ngón tay cậu cũng từ từ siết chặt lại, mặt càng lúc càng nóng ran.

Quân, tên thật là Phạm Quân, theo họ mẹ là Phạm Linh Chi. Từ lúc cậu biết chuyện, cậu đã căm ghét người cha trên danh nghĩa kia đến tận xương tủy. May mà người đàn ông đó không mấy khi về nhà, gần như một tay Linh Chi nuôi cậu lớn. Mẹ cậu là giáo viên môn Giáo dục công dân ở trường cấp ba, tình cờ lại chủ nhiệm lớp của Quân. Dù đã ngoài bốn mươi, nhưng năm tháng dường như không để lại dấu vết nào trên người bà. Gương mặt trái xoan tuyệt đẹp, đôi mắt trong như nước mùa thu càng lấp lánh tựa dải ngân hà. Ngay cả trong sân trường cấp ba vốn nhiều người đẹp, mẹ cậu vẫn nổi bật. Làn da trắng hơn tuyết, thân hình đầy đặn mà không hề nặng nề, đặc biệt là hai bầu vú trước ngực cao vút, eo thon chân dài. Nhìn từ xa, vóc dáng đó chẳng thua kém gì các cô gái đôi mươi, ngược lại còn thêm mấy phần khí chất trưởng thành, cao nhã, khiến người ta không thể rời mắt.

Dù Quân đã sắp thành niên, cậu vẫn không thể rời vòng tay của Linh Chi. Bộ ngực mềm mại mang theo hương sữa thoang thoảng ấy đã giúp Quân ngủ ngon qua biết bao đêm dài thao thức, cô đơn.

“Vậy mày cứ cố gắng tiếp đi, tao ngủ đây. Mai mốt mua được máy game nhớ cho tao mượn chơi ké nha!” Cậu bạn cùng phòng cười hề hề trèo lên giường tầng trên. Không lâu sau, thành giường đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt, kèm theo tiếng thở dài thỏa mãn của cậu bạn, mấy cục giấy vệ sinh dính mùi tanh được ném xuống đất, rồi ký túc xá lại chìm vào yên lặng kéo dài.

Toàn là đám trai trẻ mười bảy, mười tám tuổi đang tuổi sung sức, chuyện này cũng không cần né tránh. Nhưng mỗi lần đến lúc này, Quân lại có cảm giác kỳ lạ. Bởi vì không biết từ lúc nào, khi cậu giải tỏa dục vọng, trong đầu hiện lên không phải là những cô bạn gái cùng tuổi, cũng không phải nữ diễn viên phim người lớn trên màn ảnh, mà là gương mặt phụ nữ trẻ trung quyến rũ của mẹ cậu, mặc bộ đồ ngủ mỏng tang cực kỳ tôn dáng, mắt lúng liếng như tơ. Ban đầu Quân chỉ nghĩ đó là sự quyến luyến với mẹ, cho đến khi dần dần cậu bắt đầu thường xuyên mơ thấy giấc mơ như vậy, mơ thấy mình và mẹ ôm ấp nhau trên giường, làm chuyện đó…

Trong lòng đôi khi hoảng sợ, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu phát hiện tia hoảng sợ đó cũng bị đè nén xuống, bởi vì cậu nhận ra mẹ dường như không để tâm đến hành vi có phần vượt quá giới hạn này của cậu.

Quân hít sâu một hơi, lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở lại đoạn chat với mẹ một tháng trước.

【Quân à, sắp thi tốt nghiệp rồi, mẹ mong con đừng ham chơi nữa, tập trung tinh thần vào việc học, nếu không mẹ sẽ thất vọng lắm đó.】

【Con không muốn làm mẹ thất vọng, con nhất định sẽ cố gắng, để kỳ kiểm tra tháng này có tiến bộ!】

【Đây mới là con trai ngoan của mẹ. Nếu lần kiểm tra tháng tới con được hạng nhất lớp, con có thể nêu ra một nguyện vọng, mẹ có thể đáp ứng cho con, coi như phần thưởng!】

【Thiệt hả mẹ? Vậy… con muốn xem mẹ mặc đồ hầu gái, như vậy cũng được hả mẹ?】

Nhìn thấy tin nhắn này, Quân dường như lập tức quay lại cảm giác lúc gửi tin nhắn, tim đập thình thịch, tay bấm phím cũng không kìm được run rẩy, mấy lần bấm nhầm chữ cái, hồi lâu mới do dự gửi đi. Vốn tưởng mẹ sẽ từ chối, hoặc sẽ tức giận, dù sao yêu cầu này quả thực có chút vượt quá quy tắc, nhưng đêm hôm trước Quân mơ thấy mẹ mặc bộ đồ hầu gái tai thỏ màu hồng, khiến cậu gần như máu nóng sôi trào.

Nói xong liền hối hận, nghĩ cách cứu vãn, nhưng điều khiến cậu không ngờ là mẹ rất nhanh đã trả lời một tin nhắn.

【Được chứ, chỉ cần Quân có thể thi được hạng nhất, mẹ làm gì vì con cũng được, Quân nhất định phải cố gắng lên nha!】

Tay Quân dừng trên màn hình, nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm đó, tim lại đập nhanh dữ dội, ngay cả mặt cũng trở nên bỏng rát. Cậu đặt tay lên mép tủ, bên trong chính là bộ đồ hầu gái cậu đã mua từ lâu, tưởng tượng vóc dáng trắng nõn, đầy đặn của mẹ nếu mặc bộ đồ này vào, sẽ quyến rũ đến nhường nào…

“Dáng mẹ đẹp như vậy, mặc bộ đồ hầu gái này vào chắc chắn càng thêm duyên dáng…”

Nghĩ đến cảnh tượng khiến người ta kích động đó, Quân không nhận ra mình đã bất giác lẩm bẩm thành tiếng. Giường trên truyền đến giọng nói ngái ngủ của bạn cùng phòng: “Quân, em lẩm bẩm gì đó? Không ngủ nữa là trời sáng bây giờ.”

“Ờ! Không, không có gì, em ngủ liền đây!” Quân vội che miệng, không cho mình phát ra tiếng, qua loa dọn dẹp bàn học chuẩn bị đi rửa mặt. Lúc đứng dậy mới phát hiện dương vật ở hạ thân đã sớm cương cứng đến không ra hình dạng gì, quần bị đội lên thành một cái lều nhỏ. “May mà tụi nó ngủ hết rồi! Haizz.” Quân lén lút vào nhà vệ sinh, trong đầu càng thêm phóng túng bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ quyến rũ của mẹ, tay cũng thò vào trong quần nhanh chóng tuốt lên xuống. Đợi đến khi dục vọng tuôn trào, trên người đã là một mảng mồ hôi nhớp nháp. Đứng dậy nhìn thấy khuôn mặt mình đang mỉm cười trong gương, Quân không nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, tâm trạng pha lẫn cảm giác tội lỗi cuối cùng cũng bị sự mong đợi che lấp.

“Kiểm tra tháng cố lên!” Khát vọng và sự thôi thúc học tập chưa từng có đạt đến đỉnh điểm vào lúc này. Xem ra tháng này, thật sự phải cố gắng một phen, bởi vì cậu thực sự quá muốn nhìn thấy mẹ mặc đồ hầu gái, đặc biệt là bộ đồ hầu gái cậu mua, màu hồng phấn, đến lúc đó tôn lên làn da trắng như sứ của mẹ chắc chắn rất đẹp. Vạt váy vừa che qua mép quần lót càng khiến người ta suy nghĩ miên man, kéo dài đến tận gốc đùi trắng như ngó sen của mẹ, chìm vào khu rừng đen huyền bí đáng khao khát kia, đó là vùng đất bí ẩn khiến cậu ngày đêm hồn xiêu phách lạc mà không dám nói ra.

Nhận ra suy nghĩ dần bay xa, Quân vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt, tinh thần mới dần dần bình tĩnh lại. Những ngày tháng sống cùng mẹ bao nhiêu năm nay cũng như một cuốn phim chiếu chậm trong đầu.

Lúc cậu còn rất nhỏ, cha đã tuyên bố ly hôn với mẹ, nhưng dù vậy, cha vẫn thường xuyên dẫn những người phụ nữ trang điểm đậm, lòe loẹt khác nhau về qua đêm, còn mỹ miều nói rằng căn nhà này ông ta có bỏ tiền ra, lúc nào cũng có chỗ của ông ta. Tính mẹ yếu đuối hiền lành, bị đôi gian phu dâm phụ tát vào mặt cũng không nói tiếng nào, chỉ ôm Quân vào phòng khóc.

“Mẹ ơi, tiếng gì vậy? Ba đang làm gì với dì đó vậy?” Đôi khi nghe thấy tiếng rên rỉ và những từ như “Con đĩ!”, “Mau liếm sạch cho tao!”, “Tao địt chết mày!” phát ra từ phòng của cha do phấn khích, Quân lại mở to đôi mắt ngây thơ hỏi mẹ.

“Con ngoan, đừng nghe.” Mẹ sẽ nhẹ nhàng bịt tai cậu lại, nước mắt lã chã rơi. Cùng lúc đó, cậu đột nhiên nhớ lại một lần tình cờ xông vào phòng cha, nhìn thấy một người phụ nữ tóc uốn lượn sóng ngồi dạng chân trên eo cha, dây áo ngực tuột khỏi vai, hai bầu vú đồ sộ lắc lư không ngừng theo chuyển động của cơ thể, vẻ mặt càng thêm đê mê. Lúc đó cậu không hiểu, nhưng trái tim non nớt lại đập loạn xạ như trống đánh. Âm thanh này gần như ám ảnh Quân suốt ba bốn năm, cho đến rất lâu sau này, nửa đêm tỉnh giấc, Quân đột nhiên hiểu ra âm thanh đó có nghĩa là gì.

Cậu thầm rủa cha trong lòng, hận không thể mong ông ta chết đi, nhưng đồng thời, mỗi khi nghĩ đến bầu vú lắc lư trước ngực người phụ nữ kia, lại hoảng loạn không thể tự chủ. Cho đến một buổi tối sau khi lên cấp hai, Quân từ bên ngoài về vô tình xông vào phòng tắm, không chủ ý nhìn thấy mẹ trần truồng đang tắm bên trong, thân thể dưới vòi hoa sen trắng nõn mịn màng, đặc biệt là hai bầu vú xinh đẹp tinh xảo trước ngực đập vào mắt, gần như giao thoa với thân thể người phụ nữ kia nhiều năm trước, chồng lên nhau. Gương mặt hoảng hốt của mẹ không những không làm Quân sợ hãi, ngược lại càng khiến cậu thêm mấy phần thương cảm và rung động với mẹ.

Đây là một tình cảm vô cùng phức tạp, người mẹ đã chăm sóc, bầu bạn với cậu suốt mười mấy năm trời, giờ đây khi Quân nghĩ đến, trong lòng lại mang theo mấy phần xao động khó kìm nén. “Á! Là Quân hả?” Mẹ kêu lên một tiếng kinh ngạc, theo phản xạ dùng khăn tắm che trước ngực, hai bầu vú quyến rũ kia biến mất trước mắt Quân. Thấy là Quân, Linh Chi thở phào nhẹ nhõm, hơi nước mờ mịt, không biết có phải Quân nhìn nhầm không, cậu lại phát hiện hai má mẹ ửng lên hai vầng hồng mỏng. “Con muốn dùng nhà vệ sinh hả? Đợi chút mẹ tắm xong liền.” Linh Chi nhẹ giọng hỏi, không một chút hoang mang.

Ánh mắt Quân hoảng loạn vô cùng, vội vàng rời khỏi phòng tắm, mẹ ở sau lưng nói thêm gì đó cậu hoàn toàn không nghe thấy, trong lòng chỉ nghĩ đến việc mẹ vừa rồi lại hoàn toàn không có chút bất mãn nào với việc cậu xông vào, điều này khiến tim cậu đập nhanh một cách khó hiểu, nhưng đồng thời dường như ở nơi nào đó sâu thẳm trong lòng, một cánh cửa cấm kỵ từ từ hé mở một khe hở.

“Quân, sao nhìn con không vui vậy? Cãi nhau với bạn học, hay là không khỏe trong người? Để mẹ xem nào.”

Quân mơ màng nhìn thấy mẹ quấn khăn tắm bước ra, trên người còn mang theo hơi nước bốc lên, không đợi cậu nói gì, mẹ trực tiếp ấn đầu cậu vào lòng mình. Sự mềm mại và ngọt ngào khiến cậu vô cùng yên tâm đó, đã không còn đơn thuần như trước nữa. Quân hít hà mùi hương quyến rũ trên người Linh Chi, cảm nhận được dương vật đang dần cương cứng của mình, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn khó tả.

Đây là mẹ của cậu!

Mặc dù trông trẻ trung như chị gái, dáng người càng được giữ gìn cẩn thận, trước lồi sau vểnh, khí chất cũng tao nhã như người phụ nữ chưa từng sinh con, nhưng cuối cùng vẫn là mẹ của cậu. Mấy lần muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này, nhưng Quân lại càng phát hiện, càng trốn tránh, cảm giác đó lại càng chân thật. Đôi khi nhìn mẹ nấu cơm trong bếp, cậu phải tự cấu mình thật mạnh, mới có thể kìm nén được sự thôi thúc muốn ôm mẹ từ phía sau, thậm chí là muốn hôn sâu lên chiếc cổ trắng ngần của bà. Cậu không biết thứ tình cảm đáng xấu hổ này nảy sinh từ đâu, có phải liên quan đến sự dẫn dắt của cha lúc ban đầu hay không, nhưng khi ý thức được vấn đề này, cũng đã là một bước chân vào, ngoảnh lại đã không kịp nữa rồi.

Thậm chí khi đi học ngang qua tiệm áo cưới, cậu cũng từng vô số lần tưởng tượng có thể cùng mẹ chụp một bộ ảnh cưới đẹp, có thể kết hôn với mẹ, cùng nhau sống hết đời. Ngay cả trong tưởng tượng, mẹ vẫn luôn mặc bộ đồ hầu gái quyến rũ đến nao lòng đó…

Nhìn tờ giấy thi trước mắt, còn có đoạn chat với mẹ, đôi mày Quân dần dần giãn ra. Trước đây cậu cảm thấy chuyện này là ngõ cụt, chỉ khiến cậu đau khổ, nhưng bây giờ cậu phát hiện, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng có thể xảy ra, ảo tưởng không còn là ảo tưởng, chỉ cần cậu chịu cố gắng, thì cái gì cũng sẽ có cơ hội…

“Mẹ ơi, con rất muốn ở bên mẹ mãi mãi, không xa rời.” Trong đêm tối tĩnh lặng, Quân nhẹ giọng thì thầm, ôm chặt điện thoại vào lòng, cơn buồn ngủ dần kéo đến, khóe miệng còn vương nụ cười hạnh phúc.

“Quân, hôm nay sao vậy? Trong lớp cứ lơ đãng hoài! Tối qua không nghỉ ngơi tốt hả? Sắp thi đến nơi rồi, con như vậy sao được?”

Một tuần trước, Quân còn đang chìm đắm trong vui chơi, không hề hứng thú với việc học, ngay cả trong tiết học của Linh Chi, Quân cũng không hề kiềm chế chút nào, thường xuyên lơ đãng. Giọng nói lo lắng kéo suy nghĩ của Quân hoàn toàn trở về từ bên ngoài. Quân thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ vào, cây bút đang xoay tròn trong tay cũng dừng lại đột ngột, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong lớp học, không biết sao lại lơ đãng nữa rồi. Giờ đây mới chú ý thấy mẹ Linh Chi đang đứng trước bàn học của cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu.

“Mấy ngày nay trạng thái của con không tốt chút nào, rốt cuộc là sao vậy?” Linh Chi cuộn sách lại, gõ mấy cái lên đầu Quân, bất mãn trách móc.

Hôm nay có liên tiếp hai tiết Giáo dục công dân, nhưng Quân nhìn mẹ trên bục giảng, lại không có chút hứng thú nghe giảng nào, tâm trí hoàn toàn không ở đó. Kiến thức trong sách quá nhàm chán, từng chữ một như có chân chạy loạn trên sách, chạy đến nỗi cậu hoa cả mắt, hai mí mắt cứ díp lại, buồn ngủ rũ rượi. Nhưng bị mẹ gọi dậy phê bình trước mặt bao nhiêu người thế này, trong lòng vẫn rất bối rối bất an.

“Con xin lỗi mẹ, con vừa mới lơ đãng, lần sau sẽ không vậy nữa.” Quân lúng túng cầm sách lên, đầy áy náy cúi đầu. Các bạn học xung quanh đều rất ngưỡng mộ Quân, ngưỡng mộ cậu gần quan được ban lộc, có một người mẹ làm giáo viên, như vậy thì việc học hành gì đó cũng không thành vấn đề. Nhưng chỉ có Quân biết, tình cảm khó xử giữa cậu và mẹ khiến cậu vô cùng đau khổ về mối quan hệ của hai người, thường xuyên không biết nên dùng biểu hiện gì để đối mặt với mẹ.

Thấy Quân như vậy, Linh Chi trong lòng thở dài không thôi. Mặc dù bà là mẹ của Quân, lại là giáo viên của Quân, nhưng hai người bình thường đều ở ký túc xá riêng của trường, trừ những ngày nghỉ cũng không ở cùng nhau. Gần đây thành tích của Quân sa sút nghiêm trọng, cũng không biết là nguyên nhân gì. Thấy con trai tâm trạng không tốt, Linh Chi trong lòng vừa lo lắng vừa đau lòng.

Dù sao thì tuy Quân là do một tay bà nuôi lớn, nhưng vì Quân thiếu tình thương của cha, Linh Chi luôn cảm thấy tình yêu mình dành cho Quân chưa đủ nhiều. Bà yêu sâu sắc đứa con trai duy nhất này, một khi có chỗ nào không thể đáp ứng được cho con trai, bà liền cảm thấy rất có lỗi với Quân trong lòng, áy náy không yên, ăn không ngon ngủ không yên. Giờ đây thoáng cái Quân đã đến tuổi dậy thì, tâm sự càng khiến bà khó mà đoán được. Nghĩ đến đây, lại càng cảm thấy thêm phiền muộn.

Phải làm sao để con trai vui lên đây?

Cho đến giờ ra chơi, Linh Chi vẫn ngồi ngẩn người trước bục giảng, nhìn đứa con trai dần trở nên trưởng thành, đẹp trai nhưng lại trầm lặng ít nói, Linh Chi thở dài một tiếng, đứng dậy định qua tìm Quân nói chuyện. Nhưng vừa mới đứng dậy, một học sinh cầm đồ uống chạy vội vàng qua.

“Ái chà! Cô ơi, em xin lỗi! Vô ý làm bẩn áo cô rồi!” Học sinh đó nói đầy áy náy. Thằng nhóc mười bảy, mười tám tuổi sức lực không vừa, Linh Chi đi giày cao gót đứng không vững, bị đụng một cái trẹo chân, ngã ngồi xuống sàn, đồ uống đều đổ lên ngực áo.

“Không sao không sao, cô về ký túc xá thay cái khác là được rồi, các em cứ tự học đi.” Linh Chi xua tay, thấy vết bẩn quá khó coi, đành vội vã về ký túc xá thay đồ. Bà vốn rất coi trọng hình tượng, càng luôn bốn chữ “mô phạm nhà giáo”, lúc lên lớp luôn ăn mặc rất nghiêm túc, áo vest nhỏ phẳng phiu tươm tất. Nhưng về đến ký túc xá mới phát hiện, hôm qua bà đã giặt hết đồ công sở, lục tung cả tủ quần áo, lại chỉ tìm ra được một bộ đồ sạch.

Nhìn thấy bộ đồ này, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Chi nhăn lại thành một cục. Mặc dù bộ đồ này là do chính tay bà mua, cũng rất thích, nhưng thực sự không phù hợp để mặc khi dạy học sinh. Nhưng thời gian eo hẹp, nhất thời mấy bộ đồ công sở kia lại không thể khô ngay được, không còn cách nào khác, đành phải mặc tạm để dạy nốt tiết học còn lại.

“Quân, sao thấy mẹ em đi rồi, em vui vậy hả? Mẹ ruột dạy mình thì tốt quá còn gì, không bị phạt đứng, bài tập không biết làm còn nhờ mẹ giúp, em đúng là sướng mà không biết hưởng!” Bạn cùng bàn tò mò hỏi Quân.

Quân trong lòng bất đắc dĩ, tâm trạng phức tạp này lại không biết giải thích thế nào, chỉ trả lời qua loa: “Mắt nào của anh thấy em không vui?”

“Em còn lừa anh, anh vừa… Ây! Mẹ em về rồi kìa!”

Quân kìm nén niềm vui thầm trong lòng chưa được mấy phút, nghe thấy câu này sắc mặt lại trầm xuống. Liền nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, tiếp theo là giọng nói quen thuộc của mẹ: “Xin lỗi các em, cô về trễ, bây giờ chúng ta tiếp tục học!”

Tùy ý ngẩng đầu, biểu cảm của Quân lại lập tức đông cứng trên mặt, ánh mắt dán chặt vào người Linh Chi như bị hút vào, không thể nào động đậy được! Chỉ thấy Linh Chi nửa thân trên mặc áo sơ mi đen cổ chữ V sâu, hai bầu vú trắng nõn trước ngực gần như muốn làm nổ tung áo, ép chặt ở cổ áo như sắp bung ra. Nửa thân dưới là váy ngắn xếp ly, vừa vặn che qua đầu gối, đôi giày trắng đế thấp càng tăng thêm mấy phần gợi cảm.

Đặc biệt là đôi chân thẳng tắp mỹ miều của Linh Chi lộ ra, được bao bọc chặt chẽ bởi lớp vớ da màu thịt, càng thêm tràn đầy vẻ quyến rũ. Nhìn thấy đôi vớ đó, cả người Quân lại run rẩy li ti, hai mắt sáng lên rực rỡ, tim đập loạn xạ, hận không thể lao thẳng tới xé toạc ra!

Vốn đã không tự nhiên với bộ trang phục này, Linh Chi gượng gạo kéo vạt váy xuống một chút, ngay sau đó liền chú ý đến ánh mắt khác thường từ Quân. Ngẩng đầu lên liền thấy đứa con trai vốn hướng nội của mình biểu cảm lại thay đổi hẳn, hai mắt nóng rực như lửa, chăm chú nhìn mình, biểu cảm vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa xấu hổ, môi cũng hơi hé mở, cực kỳ khao khát nuốt nước bọt, vẻ mặt đó vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.

Gần như cùng lúc, Quân cảm nhận được một luồng hơi ấm chạy qua bụng dưới, dương vật đã sớm cứng rắn đội lên ở đáy quần. Tâm trạng cậu trồi sụt khó yên, lập tức dùng hai chân chống vào chân bàn, hai tay cũng không tự nhiên che lấy hạ thân, mặt đỏ bừng. Khoảnh khắc ánh mắt chạm phải Linh Chi, cậu vội vàng cúi đầu.

Quân sao vậy?

Linh Chi bị Quân nhìn đến có chút không tự nhiên. Bộ trang phục này quả thực khác với ngày thường, cả người đều mang một vẻ yêu kiều quyến rũ, hoàn toàn khác với phong cách trưởng thành mà nền nã trước đây. Nhưng sao lại khiến con trai như vậy? Một cảm giác kỳ lạ và sự phỏng đoán dâng lên trong lòng, lẽ nào con trai là vì bộ trang phục này của mình mà đột nhiên phấn khích sao? Không biết tại sao, nghĩ đến tầng này, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Chi đỏ bừng lên, dường như vừa xấu hổ lại vừa bối rối.

“Cô ơi, cô mặc bộ đồ này đẹp thiệt đó!”

“Cô trời sinh xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp, chỉ là đột nhiên thay đổi phong cách, thật sự làm người ta sáng mắt đó cô!”

Quân học trường nam sinh, đám con trai ở độ tuổi này mới biết yêu, đối với chuyện tình cảm cũng vừa mới khai mở, nhìn thấy Linh Chi ăn mặc thế này ai nấy đều biến sắc, ánh mắt không ngừng dò xét. Chỉ là ngại vì là giáo viên, nên so với ánh mắt phóng túng của Quân, cũng không đáng kể gì. Chỉ có cậu bạn cùng phòng tối qua thủ dâm ở giường trên khe khẽ nói với Quân: “Quân, có người mẹ như vậy, bắt anh lần nào cũng thi hạng nhất anh cũng cam lòng đó.”

“Gì chứ, đừng nói bậy…” Mặt Quân đột nhiên đỏ bừng, nhưng câu nói này lại như một câu thần chú, lởn vởn trong đầu cậu không dứt. Tiết học thứ hai, thân hình đầy đặn quyến rũ của mẹ cứ đi đi lại lại trên bục giảng, Quân cầm bút, khóe miệng không ngừng nhếch lên. Chỉ là khi ánh mắt di chuyển đến đôi vớ trên chân mẹ, lại không dám nhìn nhiều nữa, đôi vớ đó như mang một lực hút mãnh liệt nào đó, khiến cậu hận không thể ôm chặt lấy mà hít hà kỹ lưỡng, bụng dưới càng từng cơn tê dại.

Gần hết giờ học, Linh Chi kinh ngạc phát hiện con trai đã thay đổi rất nhiều. Tiết học này cậu nghe giảng đặc biệt nghiêm túc, ghi chép cũng không sót một chữ, mỗi lần bà đặt câu hỏi trong lớp, Quân đều là người đầu tiên trả lời, thái độ tích cực hăng hái. Nghĩ đến tiết học trước con trai vẫn không ngừng lơ đãng, Linh Chi bất đắc dĩ lắc đầu, đứa trẻ tuổi dậy thì lúc thế này lúc thế khác. Mặc dù không biết rốt cuộc con trai bị làm sao, nhưng cố gắng nghe giảng dù sao cũng là chuyện tốt, bà trong lòng không khỏi cảm thấy một trận vui mừng.

“Quân, câu hỏi này trả lời rất tốt đó.” Lại một lần nữa đặt câu hỏi cho Quân, nhìn con trai đứng dậy thao thao bất tuyệt, trả lời xong, Linh Chi đi lên phía trước, mỉm cười nhìn Quân, từ từ cúi người xuống, như khen thưởng mà xoa đầu Quân. Lại phát hiện ánh mắt con trai nhanh chóng liếc về phía hạ thân của bà, ánh mắt đó như lửa cháy, chứa đựng vạn loại tình cảm, nhưng càng giống như đang săm soi món đồ yêu quý của mình, từ mắt cá chân thon thả trắng nõn, một đường đi lên đến cặp mông tròn trịa vểnh cao. Tiếp đó là cả người run lên, gốc đùi Quân cọ sát chặt vào chân bàn, trong đầu hiện lên cảnh mẹ vừa cúi người xuống, cổ áo mở rộng lộ ra nửa bầu vú tròn trịa, gần như muốn đập vào mặt, dường như gần thêm chút nữa là có thể cảm nhận được hương sữa. Động tác cọ chân bàn của cậu cẩn trọng mà lại không khỏi tăng tốc, đồng thời căng thẳng để ý không để các bạn học xung quanh phát hiện. Cuối cùng, cậu thở ra một hơi, vẻ mặt trên mặt kinh sợ nhưng như trút được gánh nặng.

Cảnh tượng này bị Linh Chi thu hết vào mắt, lòng bàn tay bà dần dần trở nên nhớp nháp, trên trán cũng rịn ra một ít mồ hôi thơm. Lẽ nào… lẽ nào thái độ của Quân đột nhiên chuyển biến như vậy, là vì cách ăn mặc của mình? Quân vừa rồi lại có phản ứng sinh lý với mình? Bà biết mình xưa nay luôn được khen là phụ nữ trẻ đẹp mặn mà, con trai đang tuổi dậy thì mê luyến mình bà cũng sớm có cảm nhận tinh tế, nhưng bà chỉ coi đó là tình cảm đặc biệt giữa hai mẹ con chưa vượt quá giới hạn. Mà khi hôm nay sự phỏng đoán này nảy ra, Linh Chi cũng không khỏi tim đập nhanh hơn, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Nhưng ngay sau đó bà đột nhiên nghĩ, nếu mình thay đổi một số trang phục gợi cảm, thật sự có thể khiến Quân chuyên tâm học hành… thì cũng chưa hẳn không phải là một cách rất tốt. Dù sao thì tuy Quân ngoan ngoãn, nhưng việc học hành lại luôn là nỗi lo lớn trong lòng bà. Chỉ cần có thể khiến Quân thi đạt thành tích tốt, bà làm gì cũng cam lòng.

Giờ ra chơi, Linh Chi âm thầm chú ý thấy chuông vừa reo hết tiết, Quân liền vội vã chạy vào nhà vệ sinh, áo đồng phục buộc quanh eo dường như đang che giấu điều gì đó. Sự phỏng đoán trong lòng càng thêm được chứng thực, Linh Chi quyết định thử thêm một bước nữa. Nghĩ đến buổi chiều thầy giáo thể dục bị bệnh, bà cố ý đổi tiết học thành tiết Giáo dục công dân, quyết định thay một bộ trang phục táo bạo hơn nữa, để xem phỏng đoán của mình có đúng sự thật hay không…

Trong ký túc xá thoang thoảng một mùi hương thơm nhẹ nhàng, mùi hương đó không nồng nặc như nước hoa, mà thoang thoảng. Giờ nghỉ trưa, Linh Chi cố ý tắm rửa, tỉ mỉ làm sạch từng tấc da thịt trên người. Khi bàn tay mềm mại lướt qua hai bầu vú căng tròn trước ngực, trong đầu lại hiện lên ánh mắt khao khát của Quân nhìn qua lúc ở trên lớp buổi sáng, liếm đôi môi khô khốc, nhanh chóng liếc đi chỗ khác, như thể bắt gặp phải điều gì cấm kỵ.

Quân đã sớm không còn là đứa trẻ nằm trong lòng mình bú sữa nữa, không biết từ lúc nào, Quân đã cao đến một mét tám, vai rộng chân dài. Mỗi lần chơi bóng xong mồ hôi đầm đìa về nhà, quăng quần áo sang một bên, để lộ cơ bắp săn chắc, dáng người quả thật đẹp. Khi Linh Chi ý thức được mình lại đang nghĩ về những điều này của con trai, bà hoảng loạn lau khô người lao ra khỏi phòng tắm.

Bộ quần áo bà đã chuẩn bị sẵn, chiếc váy ngắn ôm mông khá là dâm đãng vừa vặn che đi cặp mông tròn lẳn. Bên dưới là đôi vớ lụa mỏng không đường may màu cà phê càng là bà tỉ mỉ lựa chọn, bởi vì bà chú ý thấy Quân dường như đặc biệt có cảm giác với vớ lụa, buổi sáng ánh mắt nhìn chằm chằm vào vớ của bà thậm chí có chút không kìm nén được.

Dạy học rất mệt, nên bà luôn đi giày đế thấp, nhưng lúc này cũng cố ý đổi sang đôi giày đinh tán cao đến 7cm, đinh tán màu đỏ tươi bắt mắt cùng với mắt cá chân trắng như tuyết tôn lẫn nhau, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích không muốn rời tay, hận không thể trực tiếp nâng cao chân lên gác vào eo người đàn ông không ngừng thúc đẩy. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn diễm lệ như năm nào trong gương, trước ngực một đôi căng tròn như muốn bung ra, dưới lớp áo mỏng, ngay cả hai hạt nho nhỏ cũng ẩn hiện. Khóe miệng Linh Chi nở nụ cười e thẹn. Nghĩ đến việc mình như vậy có thể khiến con trai có động lực cố gắng học tập, trong lòng liền trào dâng mãnh liệt. Có thể khiến Quân trở nên tốt hơn, bà làm mẹ như vậy cũng không coi là thất bại.

Suy nghĩ lung tung cả buổi chiều, mãi mới đến tiết Giáo dục công dân, Linh Chi mới càng thêm chứng thực được phỏng đoán trong lòng. Vừa vào lớp học, liền thu hút tiếng xì xào của đám con trai, mấy chục đôi mắt dán chặt vào người mình. Linh Chi không để tâm, chỉ chăm chú nhìn Quân, muốn chú ý đến biểu hiện của cậu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Quân lập tức sững người tại chỗ, nhìn chằm chằm Linh Chi mười mấy giây, mặt đã đỏ lên không ra hình dạng gì. Linh Chi biết bộ đồ này thay đúng rồi, hít sâu một hơi, cười tươi đi đến trước bục giảng bắt đầu giảng bài. Mỗi khi Linh Chi đọc sách đi đến bên cạnh Quân, đều có thể cảm nhận được hơi thở của Quân trở nên gấp gáp, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào trang phục của bà, đặc biệt là đôi vớ lụa, ánh mắt đó khiến Linh Chi cũng cảm thấy kinh ngạc, như thể ánh mắt nóng rực đó có thể trực tiếp làm thủng một lỗ trên vớ vậy.

Mẹ sao lại đột nhiên ăn mặc gợi cảm quyến rũ đến vậy?

Quân cố gắng hết sức kìm chế vẻ mặt phóng túng và hơi thở gấp gáp. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ mặc đồ ở mức độ này. Trong khoảnh khắc mẹ vô tình vén tóc dài, cậu dường như ngửi thấy làn gió nhẹ mang đến từng đợt hương thơm, đó là mùi cơ thể đặc trưng của mẹ, đã theo cậu từ nhỏ đến lớn.

Nhưng giờ đây, mùi hương này lại xen lẫn một sự xao động khó kìm nén. Nhìn thân hình đáng ngưỡng mộ của mẹ, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, hơi thở Quân lại trở nên nặng nề. Ánh mắt cũng theo những động tác đầy quyến rũ của Linh Chi mà không ngừng chuyển đổi, lúc thì là đôi chân dài mượt mà, đường vân của vớ lụa hiện rõ, lấp lánh theo chuyển động của Linh Chi, nếp gấp ở khoeo chân kéo dài đến tận gốc đùi trắng nõn, bị váy ngắn che khuất, ẩn mình trong khu rừng bí mật không ai biết.

Quân không kiểm soát được nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy dương vật càng thêm sưng tấy, gần như sắp nổ tung.

Theo bài giảng của Linh Chi, Quân gắng sức đưa tinh thần trở lại sách vở. Có một “cô giáo” như vậy bên cạnh, cậu còn lý do gì mà không học? Đúng như lời bạn cùng phòng vừa nói, cậu dù có học đến khuya mỗi đêm, cũng là cam tâm tình nguyện.

Thấy Quân cố gắng nghe giảng như vậy, thậm chí trả lời đúng một câu hỏi liền nhìn vớ lụa của Linh Chi, dường như đang tự thưởng cho mình, Linh Chi trong lòng đã có đáp án rõ ràng. Xem ra… con trai quả thật có suy nghĩ về phương diện đó với bà. Linh Chi vừa căng thẳng lại vừa mong đợi, thậm chí còn nảy sinh một cách hoang đường ý nghĩ, mình còn có thể hữu ích như vậy với con trai thật là vui.

Đặc biệt là khi gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi qua, chiếc váy ngắn bị những làn gió mỏng manh thổi bay lên, Linh Chi bất an dùng bàn tay ngọc ngà trắng nõn ấn lên mông, mắt Quân gần như trợn tròn. Vạt váy vốn đã ngắn bị tốc lên, cặp mông tròn trịa dưới sự khắc họa của vải càng thêm đầy đặn, ngay cả góc quần lót ren trắng dưới lớp vớ lụa cũng ẩn hiện thấp thoáng. Quân như ma xui quỷ khiến, bàn tay đặt trong ngăn bàn hư không sờ một cái, dường như cảm nhận được làn da mềm mại của mẹ, chất liệu của vớ lụa, thậm chí trong đầu còn mường tượng mẹ cởi giày cao gót, đặt đôi chân ngọc ngà nhẹ nhàng vào lòng cậu, mà trên người, thì lại mặc bộ đồ hầu gái còn quá đáng hơn…

“Quân?”

Giọng nói của bạn cùng bàn kéo Quân hoàn toàn thoát khỏi ảo tưởng. Cậu hoảng hốt làm đổ sách trên bàn, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Linh Chi, nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước mùa thu của mẹ lóe lên ánh sáng rung động lòng người, tim cũng không khỏi đập thình thịch, cảm giác tội lỗi dâng lên, mặt cũng đỏ như đít khỉ.

Linh Chi trong lòng đã rõ, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi chân Quân kẹp ngày càng chặt, và dương vật đã sớm dựng đứng như cột cờ, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cho đến khi hết giờ, ngay cả bước chào hỏi con trai thường ngày cũng bỏ qua, cầm sách vở vội vã trở về ký túc xá. Mãi đến khi soi gương, mới phát hiện không biết từ lúc nào, sắc mặt mình lại cũng đỏ bừng lên.

Sao thế này? Bà nhíu chặt đôi mày ngài, nghĩ rằng mình đã lầm đường lạc lối rồi, sao sau khi phát hiện con trai có ý nghĩ không đứng đắn với mình lại có một chút e thẹn và phấn khích? Đặc biệt là khi thân hình đáng ngưỡng mộ này của mình phô bày trước mặt con trai, lại mang theo mấy phần mong đợi, điều này quả thực là hoang đường! Nhưng nghĩ lại, nghĩ đến việc cách này có thể khiến thành tích của Quân tốt lên, liền cũng thấy nhẹ nhõm.

Còn về những suy nghĩ không hợp lẽ thường này, về sự ham muốn tình dục của Quân đối với mình, cũng không thể cứ thế bỏ qua. Dù sao cũng đã liên quan đến vấn đề đạo đức luân lý, đây là điều bà không thể chấp nhận được, cuối cùng vẫn phải tìm một thời cơ thích hợp để nói chuyện rõ ràng với Quân mới được.

Nghĩ đến đây, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quân, dù sao chuyện này nói trực tiếp cũng khá là khó xử.

【Quân à, mẹ thấy mấy ngày nay trạng thái của con không tốt lắm, có chuyện gì nhất định phải nói với mẹ, không được ảnh hưởng đến việc học, biết chưa?】

【Mẹ, con… không có, chỉ là gần đây hơi ham chơi, con sẽ mau chóng điều chỉnh lại trạng thái, con xin lỗi mẹ.】

【Quân à, sắp thi tốt nghiệp rồi, mẹ mong con đừng ham chơi nữa, tập trung tinh thần vào việc học, nếu không mẹ sẽ thất vọng lắm đó.】

…………

Nhìn tin nhắn qua lại, Quân dần dần trở nên mạnh dạn hơn, cậu hít sâu một hơi, trả lời một tin.

【Thiệt hả mẹ? Vậy… con muốn xem mẹ mặc đồ hầu gái, như vậy cũng được hả mẹ?】

“Chúng ta hãy chúc mừng bạn Quân!”

“Quân à, cô thật sự tự hào về em, không ngờ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, em lại tiến bộ hơn chục hạng, kỳ kiểm tra tháng này trực tiếp đạt được thành tích hạng nhất toàn lớp!”

Nắng vàng rực rỡ, Quân tay cầm giấy khen đứng trên bục giảng, nhìn nụ cười tán thưởng của cô giáo chủ nhiệm dành cho mình, cũng ngại ngùng cười theo.

Tháng này cậu gần như ngày nào cũng học đến một hai giờ sáng, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng không bỏ qua, kiến thức trong sách giáo khoa càng thuộc làu làu, hận không thể ngay cả trong mơ cũng là nội dung của tiết Giáo dục công dân. May mà công sức bỏ ra không uổng phí, kỳ kiểm tra tháng này cậu cũng không phụ lòng mong đợi, cuối cùng đã đạt được thành tích hạng nhất toàn lớp. Đặc biệt là môn Giáo dục công dân của mẹ cậu, cậu lại đạt được điểm tuyệt đối! Đây là chuyện chưa từng có trong lớp, phải biết rằng môn xã hội như Giáo dục công dân muốn đạt điểm tuyệt đối là rất khó.

Không chỉ cô giáo chủ nhiệm, ngay cả các bạn học trong lớp cũng đều lần lượt nhìn Quân bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Một cậu bé vốn ham chơi lại có thể đạt được thành tích tốt như vậy trong thời gian ngắn, nỗ lực bỏ ra tự nhiên không cần phải nói. Bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên nói: “Quân, em giỏi thiệt đó, vì phần thưởng mẹ em nói kia, em thật sự đã cố gắng hết mình rồi ha!”

“…Ừm, vì phần thưởng.” Nghĩ đến lời hẹn ước với mẹ, Quân bất giác cúi đầu, trong mắt đã hiện lên vẻ mong đợi không thể chờ đợi được nữa. Suốt một tháng nay, mỗi khi cậu học không vào, cậu đều dựa vào lời hẹn ước này để động viên mình. Vô số lần trong đầu mô phỏng một cảnh tượng, đêm khuya thanh vắng, cậu một mình trong phòng ngủ, tiếng gõ cửa vang lên, dưới ánh đèn dịu dàng mờ ảo, là mẹ mặc bộ đồ hầu gái màu hồng, e thẹn từ từ bò lên giường cậu, cặp mông nhỏ tròn trịa nhô lên, đôi tay trắng như ngó sen vòng qua cổ cậu, nhẹ giọng thủ thỉ: 【Quân à, đây là lời hứa mẹ đã hứa với con, con còn thích không?】

Đó là hình ảnh cậu ao ước vô số lần trong mơ.

Nghĩ đến đây, tờ giấy khen trong tay liền bị Quân nắm chặt hơn. Bây giờ đã đạt được thành tích như vậy, chắc hẳn đợi đến tối cậu báo tin vui này cho mẹ, cảnh tượng vô số lần xuất hiện trong mơ kia cũng có thể thành hiện thực rồi! Tay cũng vì thế mà run lên vì kích động. Quân kìm nén sự phấn khích, nhanh chân chạy ra ngoài lớp học, trốn vào một góc gửi tin nhắn Zalo cho Linh Chi. Vì căng thẳng, gõ sai mấy chữ, giọng điệu cũng có chút ngập ngừng.

【Mẹ ơi, trước đây về chuyện kiểm tra tháng, chuyện mẹ hứa với con… còn tính không mẹ?】

Sau kỳ kiểm tra tháng là ba ngày nghỉ lễ ngắn. Lúc này Linh Chi đang ở nhà dọn dẹp vệ sinh, nhận được tin nhắn có chút nghi hoặc, Quân sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Lẽ nào đã có kết quả rồi sao? Nhưng nhìn trạng thái gần đây của Quân, tuy là cố gắng học tập, nhưng hạng nhất cũng không phải dễ dàng đạt được như vậy. Thế là bà nghĩ bụng cứ đồng ý trước đã, động viên Quân, dù sao cũng không thể để cậu vì chuyện này mà mất hứng thú học tập.

Linh Chi lắc đầu cười cười, trả lời tin nhắn: 【Dĩ nhiên rồi, mẹ chưa bao giờ nói dối Quân cả, cho dù lần này mất cơ hội, cũng đừng nản lòng, còn có kỳ kiểm tra tháng sau nữa mà!】

Mười mấy giây sau, tin nhắn của Quân hiện lên: 【Mẹ ơi, kết quả kiểm tra tháng có rồi, con hạng nhất! Hơn nữa… môn Giáo dục công dân của mẹ con được điểm tuyệt đối, vậy thì… lời hẹn ước trước đó, mẹ sẽ thực hiện cho con chứ ạ?】

Những con chữ ngập ngừng, giọng điệu muốn nói lại thôi, đợi đến khi Quân cẩn thận nhấn nút gửi, mới phát hiện trên trán mình đã rịn ra mồ hôi, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào màn hình không chớp, mong đợi câu trả lời của mẹ.

Mẹ xưa nay không bao giờ lừa cậu, lời hứa đã đồng ý càng luôn thực hiện đúng như đã nói. Nghĩ bụng lần này, mẹ chắc cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ? Dù sao cũng có lịch sử trò chuyện làm chứng, mẹ có lẽ dù muốn nuốt lời cũng không được. Nghĩ vậy, Quân lập tức đứng dậy, đã không thể chờ đợi được nữa mà vẫy một chiếc taxi bên đường. Cùng lúc đó, điện thoại trong tay lại rung lên.

【Quân thật sự thi được hạng nhất sao? Mẹ thật sự tự hào về con!】

Màn hình điện thoại tối đi, Linh Chi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của mình phản chiếu trong màn hình, đó là sự hoảng loạn xen lẫn một chút mong đợi. Không ngờ vì lời hẹn ước này, Quân lại thật sự có thể cố gắng thi được hạng nhất. Xem ra mình coi như không uổng công nuôi nấng Quân bao nhiêu năm nay. Cậu vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đầu óc lại thông minh, chương trình học cấp ba khó như vậy mà cũng cố gắng một chút là có thể nắm bắt được, xem ra từ nay bà cũng không cần phải lo lắng cho tương lai của Quân như trước nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Linh Chi một mặt vô cùng vui mừng, khóe miệng cũng không khỏi nở nụ cười, nhưng mặt khác lại bắt đầu rối rắm. Nội dung Quân vừa nói trong tin nhắn bà đều hiểu, chỉ là nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới phải. Về lời hẹn ước đó, đến lúc đó phải giải quyết thế nào đây? Dù sao trước đây đồng ý với Quân, cũng là nhất thời nóng đầu.

“Cạch——”

Đúng lúc này, ổ khóa cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng lách cách giòn tan, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống của Quân xuất hiện trước mắt, kèm theo giọng nói vui vẻ cao vút.

【Mẹ ơi, Quân về rồi.】

Linh Chi mím chặt môi, cố gắng nở nụ cười gượng gạo đón cậu…

2 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận