Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: Lén Lút, Mẹ Con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 3973 Lượt Xem
chương 120: viện trưởng ôn
nếu không phải cảnh tượng kỳ quặc trước đây của dì ôn, mẹ tôi có lẽ đã nghĩ rằng ai đó làm đổ cốc nước, hoặc một loại thuốc nào đó đã làm đổ. chuyện này ở bệnh viện đâu đâu cũng thấy kim tiêm và thuốc men, cũng không hiếm lạ gì.
nhưng kết hợp với hành vi kỳ lạ của dì ôn và mùi lạ quen thuộc trong phòng, mẹ tôi đột nhiên có một linh cảm xấu.
“tiểu phong,” mẹ tôi suy nghĩ một lúc và đưa mắt sang tôi.
tôi lo lắng tiến về phía mẹ, khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ, tôi nhanh chóng né tránh, không dám nhìn vào mắt mẹ.
từ nhỏ tôi đã được mẹ rèn luyên là không được nói dối, dù nói dối thì chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể nhìn thấu và vẻ ngoài của tôi càng khiến mẹ tôi tin rằng chắc chắn phải có điều gì đó kỳ quái trong đó.
“tại sao trong phòng có mùi hôi như vậy, có chuyện gì vậy?” mẹ tôi không trực tiếp hỏi tôi về vệt nước trên mặt đất, mà quay đầu lại để thử phản ứng của tôi.
“cái này……” đối mặt với câu hỏi của mẹ, tôi thât sự không biết phải trả lời thế nào, muốn tôi nói cho mẹ biết đây là nước dâm thủy mà tôi vừa mới tán tỉnh dì ôn à, trong dì ôn trào ra? lần này không có dì ôn ở bên cạnh giúp đỡ, đối với eq cua tôi đói phó với mẹ thật bất đắc dĩ.
tôi do dự hồi lâu, “đây là ….là…….”
“à đúng rồi” đột nhiên tôi lóe lên một tia sáng.
“vừa rồi là một co ý tá đi vào, con sơ ý làm đổ lọ thuốc cô ấy đang cầm, cho nên…” tôi không khỏi thán phục sự nhanh nhay của tôi, không chỉ có thể giải thích được mùi, mà còn có vết nước bẩn trên mặt đất. cùng lúc trả lời.
nhưng nó cũng phụ thuộc vào việc người đó là ai, có phải là hiểu trưởng của trường cơ sở số 1 thành phố không? ngay khi tôi do dự một lúc lâu và không hiểu tại sao, mẹ tôi đã biets rằng tôi sẽ nói dối.
chỉ là mẹ cũng không vội vạch tần tôi, mà tiếp tục hỏi : ” đơn giản vậy thôi? vậy con vừa rồi chần chừ cái gì?”
“con sợ mẹ trách con vụng về.” tôi cúi đầu và nói.
chỉ là mẹ cũng không hỏi thêm câu nào mà chỉ nhìn tôi thật sâu.
mẹ càng ngày càng cảm thấy khó chịu, người phụ nữ đó sẽ không cùng với tiểu phong……. khii bà nghĩ rằng tiểu phong có thể đã có quan hệ như vậy với người phụ nữ đó, bà bất giác trở nên khó chịu, khó chịu hơn cả lúc bức thư bà thường gửi cho cục giáo dục bị từ chối không hài lòng không vui.
ngay lập tức, mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và tự nghĩ.
đúng vậy, người con trai còn trẻ và hoạt bát, đang tuổi tò mò về tình dục, người phụ nữ đó trí tuệ, hào sảng, dịu dàng và xinh đẹp, không một người đàn ông bình thường nào có thể cưỡng lại, huống chi là người con trai đầy tinh lực của bà.
mẹ chớt nhớ lại cảnh dì ôn rủ xuống cổ, trong lòng thầm hận.
ngay cả bộ ngực của cô ta….. cũng rất lớn…. đó là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với người con trai dâm đãng của bà.
có thể bởi vì tính tình của con trai bà, sẽ không chủ động,l nhưng người phụ nữ đó có thể không biết bao nhiêu tiền, biết những gì mình đã trải qua, mặc dù bà rất xấu hổ nhưng dương vật to lớn chạy qua người bà. cảm giác về âm đạo của mình, bà vẫn có thể nhớ rất rõ cho đến hôm nay.
chính vì vậy mà bà hiểu ra rằng những điều lớn lao của con trai bà , đối với một người phụ nữ trưởng thành đã lâu không được nuôi dưỡng là một báu vật tói cao.
theo tìm hiểu của mẹ thì chồng của người phụ nữ đó ử tỉnh lẻ đã lâu, cả tháng không nhất thiết về mọt lần, mẹ cũng là phụ nữ nên cũng biết cảm giác một mình ở chỗ phòng không nhà trống, mà chồng thường xuyên vắng nhà trong thời gian dài.
mặc dù mẹ không cảm thấy gì mỗi khi bố làm tình với mẹ, nhưng một khi quan hệ tình dục ít hơn, dường như thiếu một cái gì đó.
đặc biệt là sau khi mối quan hệ của bà và con trai thay đổi, cảm giác trống rỗng của bà ngày càng mạnh mẽ hơn.
bà tra cứu nó trên mạng và biết rằng đó là ham muốn tình dục của phụ nữ sau một đột tuổi nhất định.
làm sao một người phụ nữ chồng có ít thời gian ở nhà hơn lại không cảm thấy cô đơn và cần sự an ủi của đàn ôn.
cảm giác khủng hoảng nảy sinh một cách tự nhiên, như thể một thứ gì đó quý giá sắp bị cướp đi.
sau đó, mẹ tôi không hỏi về vết nước nữa, và tôi coi như yên tâm.
nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng tượng, vì mấy lần mẹ tôi nhìn tôi rất lạ, như nhìn tôi chằm chằm, và ánh mắt như đề phòng.
tôi thực sự không thể chịu nổi cái nhìn của mẹ, khi tôi hỏi mẹ đã xảy ra chuyện gì, tôi đã bị mẹ đối xử lạnh nhạt.
bà ấy có vẻ hờn đỗi với tôi, nhưng khioong nói điều gì đã giận tôi, chỉ là bà ấy không nói chuyện với tôi.
giống như cuộc chiến tranh lạnh giữa các cặp đôi nhí trong phim thần tượng.
bằng cách này, trong những ngày tiếp theo khi mẹ tôi nằm viện, tôi chỉ đơn giản là bị dày vò.
dù chỉ còn một ngày nữa là mẹ tôi xuất viện nhưng đối với tôi nó không khác gì nửa thế kỷ.
tôi vốn tưởng rằng mình có thể lợi dụng bệnh tình của mẹ để tăng cường mối quan hệ với mẹ, nhưng mơ hồ đã có, tôi còn giúp mẹ thay quần áo, chứng kiến thân thể sóng gió của mẹ, dĩ nhiên vì sự nhát gan của mình mà bỏ qua dịp được nhìn thấy âm hộ của mẹ mà đã thỏa mãn rồi, rồi được một trận với dì ôn trong bệnh viện.
chỉ là ai biết được chính mình vội vàng quay về lại buồn bực như vậy, chẳng lẽ đây là vui buồn trong truyền thuyết sao? chiều ngày hôm sau, cô y tá đến rút chai nước kim tiêm cuối cùng ra thông báo mẹ chờ bác sĩ trực đến kiểm tra xác nhận và ký giấy đồng ý cho xuất viện, mẹ có thể được xuất viện.
tôi đang giúp mẹ dọn hành lý, vốn dĩ tôi muốn giúp mẹ cầm lấy mu bà ntay nơi kim châm, nhưng lại bị mẹ nhìn chằm chằm trước khi bước tới, nên tôi đàng phải lặng lẽ bước sang một bên để đóng gói hành lý của tôi.
từ hôm qua đến giờ, mẹ luôn đối xử với tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và căm hận, tôi đã quen rồi.
mặc dù tôi vẫn chưa đoán ra được mình đã làm gì sai khiến mẹ không hài lòng với tôi, nhưng tôi cũng cố nghĩ xem mẹ có phá hiện ra chuyện tôi và dì ôn lén lút làm gì không, nhưng sau khi nghĩ lại thì mẹ tôi biết chuyện của tôi và dì ôn, thật là lạ nếu bà ấy không tàn sát tôi, làm sao bà ấy có thể cho phép tôi được yên ổn bây giờ.
nếu bạn không hiểu, đừng nghĩ về nó. hãy nghĩ về nó ở một góc độ khác. thái độ của mẹ tôi đối với tôi ngày xưa dường như không khác gì bây giờ.
không lâu sau, cửa phòng bệnh lẠI bị đẩy ra, tôi và mẹ tôi tưởng bác sĩ đến giúp mẹ tôi khám bệnh, nhưng là dì ôn đến.
trái với ngày hôm qua, áo trắng của dì ôn hom nay vẫn thế, nhưng có rất nhiều bài vị.
chiếc áo sơ mi trắng tương đối bảo thủ của ngày hôm qua đã không còn nữa, nó được thay thế bằng một chiếc áo lưới màu xanh với cổ tròn hình chữ u, lsy do tại sao nó là hình chữ u là nó đang góp phần vào các quả bóng ngực khổng lồ.
mà dưới là chieecsvasy bút chì ôm sát hông theo phong cách châu âu tôn lên bờ mông tròn trịa và đầy đặn đến mức đáng kinh ngạc mà ngay cả chiếc áo khoác trắng rộng cũng không giấu được và in ra cũng không thua kém sự cám dỗ của dì đằng trước.
hai chân thẳng tắp của người đẹp trong rất gợi cảm khi được mặc vào đôi tất vải tuyn màu đen, kết hợp với một đôi giày cao gót màu trắng bạc, tiếng gót giày bén nhịn cọ vào mặt đất khiến nhịp tim người ta bất giác đập nhanh.
giờ phút này, tôi chỉ muốn nói, dì ôn, dì là bạch y thiên thần, đơn giản chính là bị đồng phục cám dỗ, người ta mặc đồng phục để cho người ta trải qua thị giác.
dì ôn, dì đang biến bộ đồng phục thành giấy bạc của mình, và sự cám dỗ đã ăn sâu vào xương của dì.
cũng có một chút thánh khiết trong sự cám dỗ, sự kết hợp của tội lỗi và sự cứu rỗi khiến người ta cảm thấy rằng họ sẽ không liều lĩnh.
không phải vô cớ mà tôi ngây người ra, tôi nghĩ bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ tạm thời lơ đễnh khi nhìn thấy dì ôn vào lúc này.
“thục nhàn, tiểu phong” dì ôn bước vào chào/
“dì ôn, sao lai là dì vậy?”
“hì hì, sao? không hoan nghênh dì à.”
tôi nhanh chóng phủ nhận, “đương nhiên là không phải, dì ôn giúp mẹ cháu kiểm ra sức khỏe tự nhiên yên tâm rồi ạ.”
nhìn thấy dì ôn chào hỏi thân thiện với tôi, trên mặt mẹ tôi thoáng hiện lên một tia không hài lòng, nhưng bà nhanh chóng thu lại che dấu đi.
“hôm qua tôi đã gây rắc rối cho cô một lần rồi, làm sao hôm nay tôi lại gây rắc rối cho cô và làm mất thời gian quý báu của cô được. tôi chỉ là một bệnh viêm dạ dày nhỏ, saocos thể làm phiền tới giám đốc có thẩ mquyeenf của khoa phụ sản. nếu ai đó biết, sẽ nghĩ tôi là người quan trọng nào, tôi mới lên làm hiệu trưởng không lâu, cô không thể hại tôi đâu nhé.”
mẹ nói nửa đùa nuawr thật.
nhưng giọng văn nghe kỳ lạ với tôi, tôi không biết phải diễn tả thế nào, nếu phải so sánh với một món ăn thì đó là cảm giác của món mì nóng hổi và chua chua.
tôi có thể nghe ra câu chuyện cười của mẹ, dì ôn làm sao lại không nghe thấy.
tôi thấy dì ôn không nói gì, chỉ cười.
“cô nói đùa, cô là bệnh nhân của tôi dến bệnh viện của tôi, thân phận của cô lớn cỡ nào cũng không quan trọng. hơn nữa, tôi đã phẫu thuật cho cô, vì vậy nên có trách nhiệm với cô. thật không may , đã có lịch phẫu thuật. mấy ngày nay, tôi chỉ có thể giao cho những bác sĩ nội trú khác, tôi nên cảm thấy xấu hổ, ”
“hơn nữa, thục nhàn, cô không phải là bệnh viêm dạ dày ruột bình thường, bệnh viêm dạ dày của coo đã có dấu hiệu ung thư rồi, chuyện này có thể không lớn không nhỏ, nhưng không thể cẩu thả được, nếu thật sự là ung thư thì phiền phức lắm, ra viện thì phải uống thuốc đúng giờ theo chỉ định của bác sĩ, cẩn thận không được làm quá sức khỏe nếu không sẽ dễ tái phát.”
“nào, tôi sẽ kiểm tra đơn giản cho cô, tôi nghĩ cô nằm viện nhiều ngày như vậy mệt mỏi, muốn mau chóng xuất viện rồi.”
nghe dì ôn nhắc tới bệnh, mẹ tôi nhất thời bỏ đi không vui, trên mặt cười nói: ” cô thật là đừng nói như vậy, ngày ngày đối mặt mùi thuốc khử trùng này tôi cảm thấy muốn ói.” mẹ nằm xuống và để dì ôn khám cho bà.
sau khi kiểm tra ngắn gọn, dì ôn mất đi vẻ nghiêm túc, tươi cười trở lại.
“nhìn chung không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần cô uống thuốc đúng giờ và không bị mệt, nhưng bệnh vẫn khó hồi phục hoàn toàn, căn nguyên gây bệnh dạ dày thì không thể trong ngày một ngày hai mà loại bỏ được. ăn một ít táo gai, khoai mỡ, hạt dẻ và những thực phẩm khác có tác dụng bổ tỳ vị, bồi bổ dạ dày.” dì ôn đặt cây khám lại trong hộp, mang qua, đồng ý xuất viện ký tên.
“được rồi, cứ cầm cái này xuất viện.”
“cảm ơn rất nhiều, viện trưởng ôn” tên mẹ tôi gọi dì ôn hôm qua đồi từ uyển đình ngày hôm qua thành viện trưởng ôn, có thể thấy mẹ tôi không buông bỏ thành kiến vì dì ôn đến kiểm tra cho bà mà đổi sắc mặt.
trong suy nghĩ của mẹ, hành động của dì ôn vừa khẳng định bà là người siêng năng cần cù, lại càng tin rằng dì ôn có ý đồ với con trai bà.
mẹ tôi quay sang tôi và nói: ” tiểu phongk, con đến quầy lễ tân giúp mẹ làm thủ tục xuất viện”
“dạ được ạ”, tôi không hề do dự mà bước ra khỏi phòng bệnh.
chỉ là tôi không biết vào lúc này, một cuộc chiến phụ nữ không khói thuốc súng sắp được dàn dựng ở phòng.
sau khi tôi đi ra giúp đóng cửa lại, mẹ tôi lại đưa mắt nhìn về phía dì ôn, bà khẽ cười, “tiểu phong quả là một cậu bé ngoan”
“vậy tôi không biết viện trưởng ôn nghĩ gì về con trai tôi thế?”
mẹ đột ngột hỏi.
dì ôn sửng sốt một chút, tiềm thức nói: “tiểu phong là một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, biết hiếu thuận, bây giờ điểm số cũng bắt đầu cao. tính cách lại càng không thẻ tả nổi, cao ráo và đẹp trai, cậu ấy tốt hơn nhiều so với đứa trẻ trong gia đình tôi.”
“thật không? tôi thận chí còn không biết rằng tiểu phong có nhiều lợi thế như vậy”, mẹ nói với một ý nghĩ sâu sắc.
ôn uyển đình đột nhiên có chút ý nghĩ không hiểu về mẹ, thầm nghĩ hiệu trưởng gian xảo của trường cấp 2 số 1 đã tìm ra t hứ gì đó, đúng không? không cần lai lịch gì, tuổi còn trẻ như vậy cũng có thể trở thành cán bộ cấp sở, ôn uyển đình không dám coi thường người phụ nữ trước mặt.
Tiếp tục đi ban
Đọc đéo nứng vì kể quá ngu
Vãi lol truyện chuyển cảnh kiểu gì thế? Ở chương 56 dì dĩnh đang lái xe mà thế đéo nào chuyển 1 phát sang cảnh ngồi trc mặt cầm cu BJ? Chịch thì cũng phải có lý tý chứ, ảo thật đấy!
hay
Ra tiếp đi