Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: Lén Lút, Mẹ Con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 4016 Lượt Xem
Chương 123 nghi ngờ
Ngay cả khi ý tưởng này là vô lý, làm thế nào bố có thể làm một điều như vậy với nhân vật của mình.
Nhưng sau khi tất cả những điều không thể được loại trừ, t hì điều không thể còn lại cũng là sự thật.
Nhìn vào bảng báo cáo này, tôi không biết phải làm sao, và không biết có nên nói với mẹ không, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tính xác thực của bản báo cáo này, không ai đến mức bỏ một bản báo cáo vào túi vải thô của bố, và nó rõ ràng là do bố , người rõ ràng đã nhìn thấy bản báo cáo này bỏ vào.
Chỉ cần phát hiện ra mẹ trên diễn đàn mẹ-con là tôi đã đủ sốc rồi, quả bom của bố cứ thế nổ tung từ trong ra ngoài.
Tôi phải làm sao đây , tôi có nên nói với mẹ tôi không?
Biết được điều này thì từ tính cách của mẹ tôi, không có gì ngạc nhiên khi không làm trời cho. Có lẽ có thể sẽ ly hôn với bố trong lúc nóng nảy. Dù tôi rất muốn lấy mẹ nhưng nếu muốn đổi bố như một cái giá, tôi sẽ không.
Sau tất cả, bố là một người bố tốt trong tâm trí tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng mỗi khi tôi bị mẹ dạy dỗ khi bé, chính bố là người đã an ủi và mua đồ chơi cho tôi, bố cũng là ánh sáng và bóng tối khoiong thể phai mờ trong trái tim tôi.
Nhưng dù không nói ra thì loại chuyện này cũng không thể giấu được lâu, người phụ nữ trong bản báo cáo này rõ ràng là đang mang thai đứa con của bố, nếu cô ta đến cửa, mẹ tôi phải xử lý như thế nào.
Hơn nữa, mẹ tôi còn là hiệu trưởng của trường, để xảy ra chuyện như thế này thì thật hổ thẹn, công việc của mẹ tôi khioong suôn sẻ, những kể cả ngày chỉ nghĩ đến lợi ích chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để tấn công mẹ tôi, có thể họ có thể nhân cơ hội để kéo mẹ xuống.
“aaaaaaaa”
Vừa lúc tôi đang đau khổ và cáu kỉnh, cửa phòng đột nhiên bị gõ, tiếng mẹ tôi từ ngoài cửa truyền đến.
“kêu cái gì mà kêu, còn không mau ngủ đi, mai dám đến muôn, xem ta dạy dỗ con thế nào.” “ ồ con biết rồi”
Tôi hít một hơi thật sau quyết định không nói cho mẹ trước, nhưng phải kiểm tra lại trước. Bây giờ bố tôi không thấy đâu, không biết đi đâu. Ông ấy đã biến mất rất nhiều ngày.
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, tôi thường xuyên ngủ gà ngủ gật, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi học hôm nay, sau khi nghỉ nhiều ngày, mẹ tôi sẽ ăn thịt tôi nếu tôi không đi.
Nói đến mẹ, mẹ xứng đáng là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ phải đi làm ngày hôm sau khi xuất viện, tôi thuyết hục mẹ nghỉ ngơi vài ngày sau khi xuất viện nhưng mẹ đã từ chối.
Than ôi, bạn cũng biết rằng tôi thực sự không có quyền nói trước mặt mẹ tôi, ngay cả khi tôi có quan hệ bất thường với mẹ tôi bây giờ.
Việc làm ăn của bố chỉ có thể tạm gác lại một th ời gian. Chờ đến trường xem có thời gian không.
Ai bảo tôi sống dưới ách độc tài của mẹ tôi, có ngày tôi phải trở mình, trở thành địa chủ.
Nhưng theo sự so sánh của tôi với mẹ, liệu ngày này có thực sự xảy ra?
Ngay cả toi cũng không có tự tin.
Vừa tan học, tôi nóng lòn chạy ra khỏi cổng trường và chạy một mạch về nhà, vì trong giờ giải sao hôm nay, tôi tình cờ nghe được một bạn học lớp sau đi ngang qua tôi và gọi tên một bạn khác là lý cảnh minh.
Ngay lập tức, những ý nghĩ hiện ra, chú cảnh minh, thái cảnh minh.
Mặc dù họ khác nhau, nhưng cùng một người tên là cảnh minh, bạn thân của bố.
Tôi nhớ rằng lần trước chú ta đến nhà tôi với tư cách khách, người phụ nữ trẻ đi cùng chú ta vẫn còn quyến rũ như cũ, hình như vợ chú ta tên là lưu huệ anh.
Tôi còn nhớ một đoạn nhỏ khi tôi t iễn chú cảnh minh xuống dưới nhà, lúc đó tôi cảm thấy người phụ nữ thật quyến rũ, đến nhà làm khách.
Trong báo cáo của bố tôi, không phải tên của người phụ nữ dưới tên của bố tôi là lưu huệ anh sao?
Có lẽ là do tôi gần đây bị dì ôn và mẹ làm trúng độc nhiều, với một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp nhất, trướng mạo và khí chất, làm sao có thể quan tâm đến loại cấp hai như lưu huệ anh.
Giờ tôi đang vội về nhà vì sợ nhớ nhầm, kiểu này không đùa được đâu, phải xác nhận lại nhiều lần mới dám đưa ra kết luận, không chỉ cái tên. Bức ảnh của chú cảnh minh, trong mờ ảo, tôi nhớ lại một bức ảnh mà tôi đã vô tình nhìn thấy.
Sau khi tôi biết về mối liên hệ giữa cái tên lưu huệ anh và bố tôi, không hiểu sao tôi luôn có một ấn tượng trong đầu, nhưng nó đã quá cũ kỹ đến mức tôi gầ như không thể nhớ nổi. Dù sao thì, tôi đã cảm thấy rằng chìa khóa của mọi thứ có thể được tìm thấy trong một bức ảnh duy nhất.
Về đến nhà, tôi lập tức chạy vào phòng và nhanh chóng lấy ra bản báo cáo mà tôi đã giấu, tên người phụ nữ được ghi trên đó đúng là lưu huệ anh.
Vậy câu hỏi đạt ra là, tại sao vợ của chú cảnh minh lại muốn làm xét nghiệm quan hệ bố con với bố? Chẳng lẽ là bố và dì huệ anh này…. tôi không nghĩ nữa, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy, người trung thực và thân thiện như bố, nên có một số hiểu lầm.
Với bức ảnh, trực giác của tôi cho tôi biết rằng câu trả lời cho mọi thứ đều có trong bức ảnh.
Tôi bắt đầu lục tung nhà, nhưng không tìm thấy ảnh cũ ở đâu, tôi nhớ ngay lập tức gọi điện cho mẹ, chắc mẹ biết.
Nhưng mà mấy ngày nay mẹ tôi có vẻ không thân thiện với tôi lắm, thở dài, tôi không quan tâm, trước khi chết đi, tôi sẽ chiến đấu trước.
“này mẹ, mẹ có rảnh không? Con có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi mẹ” nhân điện thoại ở nhà, sau cuộc gọi, tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề, bây giờ chuyện quan trọng sinh tử có thể sẽ giải quyết được một vấn đề lớn khi ghép hình.
“có chuyện gì quan trọng như vậy, sau khi tan học con đi đâu, không đến phòng làm việc đợi mẹ cùng con về?” giọng nói lạnh lùng của mẹ tôi vàng lên, sau tôi lại cảm thấy có cảm giác oán hận giữa các dòng.
“con bây giờ đang ở nhà, con có chuyện gấp lắm, mẹ làm ơn cho con biết album ảnh cũ ở nhà cất ở đâu? ”
“ chuyện gấp? Con có thể có cáu chuyện gấp gì chứ, mẹ thấy con là gấp chạy tới nhà tiểu khỉa chơi thì có” âm thanh của mẹ càng ngày càng kinh khủng, tôi sao càng ngày càng cảm thấy kinh hãi, nhất là giọng điệu phát ở đoạn cuối cùng kỳ lạ, cảm giác ớn lạnh thấu xương từ đầu dây bên kia truyền đến toàn thân tôi.
Thực giác nói với tôi rằng nếu tôi không trả lời đúng, tôi sẽ chết một cách xấu xí.
“tại sao con lại đến nhà tiểu khải mà khong có lsy do?”
“con tự biết.”
“con biết cái gì chứ? hiện tại con thực sự đang ở nhà, mẹ con nói rất nghiêm túc, chuyên này đối với con rất quan trọng, mẹ hãy nói cho con biết nơi mẹ đặt album ảnh cũ của con.”
“mẹ không biết nữa, mẹ còn phải làm việc, vậy nhé.” nói rồi cúp điện thoại.
Tay càm điện thoại tôi lúng túng như muốn phát điên lên, tôi đã xúc phạm mẹ như thế nào, dù sao cũng giải thích một lý do để tôi chết đi cho rõ ràng.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Điều mà tôi hông hiết là ở đầu dây bên kia, sau khi mẹ tôi cúp máy, tức giận ném điện thoại sang một bên, cây bút trên tay đang viết một bức thư nhưng sức mạnh đến mức nó sẽ cắt mất cái bàn.
Bà không ngừng lẩm bẩm, “ tiểu phong, tên khốn, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ ra viện đi làm, đã gọi điện thoại đến còn không thèm quan tâm, còn hỏi về album ma quái gì đó, đồ khốn kiếp không có lương tâm, trứng thối.”
Mà tôi đã từng đế n văn phòng của mẹ mỗi ngày sau khi tan học để lịch sự, nhưng bây giờ tôi thậm chí không nhìn, có phải bị mê hoặc bởi người phụ nữ đó rồi không.
Hừm, không phải chỉ là ăn mặc sến sứa sao? Mẹ ocn thua cô ta sao? Về thân hình t hì cũng có ngực… như bị phản ứng lại, trần thục nhàn đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ, bà tự hỏi mình sao nghĩ đến, bà đã trở nên vô liêm sỉ từ khi nào, làm sao lại có thể đột nhiên hỗn loạn khi nghĩ đến tên tiểu tử kia, bà thật sự là không có bổn phận làm mẹ.
Nhưng tất cả đều trách cho tên tiểu tử kia, nói yêu mẹ nhưng suốt ngày chạy sang nhà một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành khác.
Nó không quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình một chút nào.
Thật ra bản thân mẹ cũng khoong biết tại sao mình lại tức giận như vậy, đáng ra mẹ biết rõ nhưng mẹ vẫn chưa thể trút bỏ được lớp ghẻ lạnh cuối cùng nen chỉ có thể tiếp tục lừa dối bản thân và tiếp tục bao biện cho tình cảm mà bà ấy muốn che giấu.
Và sau khi tôi bị mẹ cúp máy, vì mẹ toi không chịu nói với tôi, nên tôi không còn cách nào khác ngoài viejc tìm kiếm nó từ từ.
Nhưng vừa rồi tôi tìm khắp nhà cũng không thấy, thậm chí phòng mẹ tôi cũng không thấy.
Không phải chỉ là một cuốn album ảnh cũ sao, lẽ nào nó biets bay? Tất cả là lỗi của tôi khi tôi không thường nhìn vào những thứ này và không chú ý.
Khi cần sử dụng, chỉ có thể ngoáy tai, ngoáy má.
Nhân tiện, nó sẽ được đặt trong phòng sách chứ? Tôi chợt nghĩ đến khả năng này, hiện tại nơi duy nhất tôi chưa tìm là phòng làm việc, tôi thực sự không thể nghĩ ra nơi nào khác ngoài phòng làm việc để đặt một cuốn album ảnh lớn như vậy.
Bây giờ tôi chỉ không biết có chìa khóa không, sẽ rất tệ nếu mẹ tôi mang nó đến trường.
Ngay lập tức, tôi vội vàng lên phòng mẹ, mở ngăn tủ đầu giường ra kiểm tra , thấy chìa khóa phòng học nằm im lìm bên trong, tôi mới yên tâm.
May mắn thay, a di đà phật, chúa phù hộ, mẹ tôi không mang theo chìa khóa cửa đi với bà, nếu không sẽ thực sự khó khăn.
Biệt mẹ hờn dỗi không rõ lý do, tôi thấy lạ.
À, có vẻ như mẹ tôi thường không cho tôi vào phòng sách.
Dù thế nào đi nữa, tôi vào phòng làm việc của mẹ, lập tức lục tung các hộp, sau một hồi tìm kiếm khắp nơi trong phòng làm việc, cuối cùng tôi tìm thấy cuốn album ảnh cũ trong hộp các tông ở góc.
Thổi sạch lớp bụi dày trên đó. Tôi không biết album này đã để ở đó bao lâu. Đúng vậy, không ai có thời gian xem album. Bố tôi thường xuyên vắng nhà, còn mẹ tôi thì làm việc còn không xong thì nhìn thế nào được, còn với tôi thì càng không thể. Tôi thà luộc bộ sưu tập của từ béo khi có thời gian còn hơn xem album ảnh. Nếu không phải lần này cần thiệt, tôi sợ tôi còn không nhớ ở nhà có một cuốn album ảnh.
Tôi mở cuốn album ra và xem những bức ảnh cũ này, một số trong số đó là của tôi khi tôi còn nhỏ, nhưng tôi không có tâm trạng để thở dài trong tâm trí tôi. Đoạn ký ức đó là bức ảnh nào, tôi chỉ nhớ rằng tôi đã nhìn thấy nó khi còn nhỏ và để lại ấn tượng.
Càng không tìm được, tôi càng lo lắng, thậm chí còn tự hỏi liệu trí nhớ của mình có nhầm không, đã lâu như vậy rồi, sai lầm là chuyện bình thường, nhưng để kiểm chứng phognr đoán trong lòng, tôi chỉ có thể tìm nó bằng cảm giác.
Tôi nhanh chóng lướt qua album này và chuyern sang cuốn tiếp theo.
Cho đến khi lấy sub album của album dưới cùng ra, tại sao lại nói sub album, nó thực chất là một phần mở rộng của một album, tức là một số ảnh phụ sẽ được đặt phía sau album chính và gắn kết lại với nhau.
Cuốn album màu đen mà tôi đang cầm trên tay giờ đã có cảm giác cũ kỹ, bề mặt đóng bìa tồi tần trông không có gì nổi bật, nhưng bìa đen luôn mang đế ncho tôi cảm giác bí ẩn.
Bí mật mà trực giác mách baroddeeuf nằm ở đây. Nhìn thấy album này sắp ddcj mở ra, tôi chợt thấy hồi hộp không thể giải thích được. Tôi không biết diễn tả thế nào, nhưng đó là cảm giác hoảng sợ.
Không giống như lần trước thoải mái và dễ dàng, lúc này tay tôi bất giác run lên vì quá căng.
Kìm nén cơn hoảng loạn này, tôi hít một hơi thật sâu, chuyển sự chú ý trở lại cốn album và từ từ mở nó ra.
Ảnh tỏng album này alf ảnh của bố và mẹ khi còn nhỏ, lúc nhỏ tôi mới biết mẹ mình rất đẹp, lúc đó mẹ chưa cứng nhắc như bây giờ, trong ảnh mẹ ăn mặc đẹp, không có khí chất nghiêm túc như bây giờ vậy, bà có chút trẻ trung hơn một chút so với mẹ hiện tại.
Điều duy nhất khiến tôi bật cười là, không ngờ hồi nhỏ mẹ tôi không thể bỏ được cặp kính gọng đen nặng trĩu, tôi không nói nên lời, chiếc kính gọng đen có phải là thiết lập nhân vật của mẹ không? À đúng rồi, có một ddieuf không thay đổi đó là cặp vú to trên ngực mẹ, tuy ảnh chụp mẹ ngày đó không rõ như bây giờ nhưng tôi vẫn phân biệt được rõ ràng kích cỡ của mẹ, có mấy bức cảnh gần trước ngực bành trướng lộ ra nữa.
Thảo nào mà vú của mẹ tôi to đến thế, đến mức kỳ diệu khi tôi còn nhỏ, bây giờ có thể tưởng tượng ra.
Tôi tiếp tục lật xem ảnh của bố khi còn trẻ, ngoại hình không có gì nổi bật, cũng may là tôi không giống bố, tuy không đẹp trai nhưng ít ra tôi cũng có vài nét gen giống mẹ.
Nhưng chẳng thấy đâu cả.
Tôi thấy rằng nhiều bức ảnh của bố tron album này có hình của chú cảnh minh, và hầu hết chúng đều là ảnh của hai người bên nhau, điều này cho thấy bố và chú cảnh minh là những người bạn tối như thế nào.
Ông bố trong ảnh đang tựa vào vai chú cảnh minh, cười rất tình cảm.
Ơ, dùng thân mật thì không sao. May mà ngày đó không có thứ gọi là bạn tốt, nếu không bố và chú cảnh minh chắc chắn sẽ bị nhầm thành cong. May mà sự tồn tại của tôi chứng minh rằng bố không phải là một dụng cụ lấy xà phòng.
Tôi không biết tại sao, thật là ác… này, người phụ nữ trong bức ảnh này….khi tôi đột nhiên lật sang trang sau, tôi nhìn thấy bức ảnh của bố tôi và một người phụ nữ lạ, kỳ lạ là một đoạn dẫn đến trí nhớ của tôi, phía sau bức ảnh, đó là…..
Sau khi đọc câu chuyện của người mẹ này, tôi có một cảm giác không thể giải thích được, và trái tim của tôi như bị lẫn lộn.
Tôi thực sự ghen tị với con trai cảu cô ấy, và cuối cùng nó có thể có được những gì mình muốn.
Nhưng còn tôi thì sao? Với thái độ cứng đầu của mẹ đối với tôi bây giờ, tôi thậm chí không biết mình phải đi bao xa.
Hả? Đây là một bài trả lời, chờ đã, tại sao tài khoản của người đăng này lại quen thuộc như vậy.
Tôi khẽ gật đầu và nhận thấy rằng tên tài khoản hiển thì trên cùng bên phải của trang diễn đàn giống hệt với người đã đăng chủ đề trả lời này.
Đó không phải là câu trả lời của mẹ sao.
Vì vậy, lòng tôi trào dâng, và tôi chợt muốn biết mẹ tôi đã trả lời như thế nào.
Ngay khi tôi nóng lòng muốn biết nội dung trong bài trả lời của mẹ tôi, thì có một chuyển động từ phòng tắm trên ban côn. Dù chỉ cách nhau một bức tường, tôi vẫn có thể phát hiện ra bằng thính giác nhạy bén cảu mình.
Tôi thầm nghĩ chắc là mẹ tôi từ trong buồng tắm đi ra, tôi có nên đánh liều để bị mẹ phát hiện và đọc bài này không? Nó bị tôi từ chối ngay lập tức. Mẹ bây giờ đang rất tệ, vì vậy tốt hơn hết là đừng làm mẹ tức giận.
Dù sao cũng lâu rồi, bài đăng sữ không chạy mất ở đó, khi nào có cơ hội mẹ không có ở nhà mới vào.
Suy nghĩ xong, tôi lén mở cửa phòng làm việc và kiểm tra động tĩnh bên ngoài, biết mẹ đi tắm xon sẽ đi phơi quần áo nhưng để đảm bảo an toàn thì nên cẩn thận.
Sau đó quẹt quẹt ném vào phòng mẹ, sau khi đưa chì khóa vào phòng làm việc, tôi nhanh chóng trở về phòng.
Có ai nghĩ rằng sẽ có một chút xen vào, nghĩ rằng tôi sẽ bị mẹ va chạm không? Hehe suy nghĩ nhiều quá, sau mà có nhiều tập nhỏ như vậy, nếu cứ lặp đi lặp lại chuyện này, sợ rằng tim mình sẽ không trụ nổi tới ngày sách kết thúc.
Nếu tôi chết và tác giả xấu xa nào đso thay đổi chân lợn thì sao? Tôi không muốn giao mẹ cho người khác đâu.
Truyện mới đọc trên diễn đàn, thấy mẹ bị sếp hiếp dâm, không chịu được, muốn nhảy vào văn để cứu.
Dù biets đó không phải là mẹ mình nhưng cảm giác muốn thay thế khiến tôi không thể ngăn mình lại.
Vừa bước vào phòng, tôi háo hức cầm chiếc máy tính bảng lên và kết nối wifi thành công.
Bây giờ có mạng, nhiều việc dễ dàng hơn nhiều nên tôi trải ngay một phần mềm dịch trên mạng về.
Ngay lập tức, tôi lấy bản báo cóa trong cặp của bố ra, kiểm tra lại bản tiếng anh lần lượt rồi nhập vào phần mềm dịch, chẳng mấy chốc tôi đã có được bản thông dịch tiếng trung.
Mặc dù tiếng trung do phần mềm dịch thuật khiến tôi muốn phàn nàn, nhưng ý nghĩa chung chung có thể hiểu được.
Chính vì vậy mà sau khi đọc hết bản báo cáo, tôi xúc động đến run cả tay đến mức không cầm nổi máy tính bảng.
Bố thực sự đã làm điều này.
Tôi không thể tin được.
Đây có thực sự là điều mà người bố cứng đầu cảu tôi đã làm không? Theo kết quả bản dịch tiếng anh, rõ ràng sau chữ đã in sâu vào mắt tôi, bản báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ bố con.
Xét nghiệm quan hệ bố con, tỷ lệ trùng hợp là 98,98%
Trong chuyên mục thẩm định viên, tôi thấy rõ ràng tên của bố tôi, bên dưới là tên một người phụ nữ, lần trước tôi nghĩ tên người phụ nữ này rất quen thuộc, nhưng chỉ là tôi không nhớ ra, và bây giờ tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó, thậm chí được gọi tên.
Nhưng tại sao bố tôi lại làm xét nghiệm quan hệ bố con với người phụ nữ này? Tuổi của người phụ nữ này được ghi trên đó, hơn mẹ tôi ba tuổi, không thể là con gái của bố tôi.
Nếu họ là anh chị em, họ sẽ không làm xét nghiệm quan hệ bố con , và mối quan hệ huyết thống giữa anh chị em cũng không cao như vậy.
Ngoài ra, tôi chưa bao giờ nghe nói về viejc bố tôi cso anh chị em nào, gia đình chúng tôi luôn là một thế hệ duy nhất.
Vậy rốt cuộc….lúc này trong tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, đó là bố tôi vụng trộm, người phụ nữ này đang mang thai đứa con của bố tôi.
Tiếp tục đi ban
Đọc đéo nứng vì kể quá ngu
Vãi lol truyện chuyển cảnh kiểu gì thế? Ở chương 56 dì dĩnh đang lái xe mà thế đéo nào chuyển 1 phát sang cảnh ngồi trc mặt cầm cu BJ? Chịch thì cũng phải có lý tý chứ, ảo thật đấy!
hay
Ra tiếp đi