Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: Lén Lút, Mẹ Con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 4098 Lượt Xem
Chương 126: lươn lẹo
Buổi tối mẹ đi làm về, nhìn thấy một bàn nhiều món ngon, tưởng là chồng về nhưng lòng như bừng bừng, định phóng hỏa đốt nhà.
Nhưng đột nhiên tôi từ trong bếp bưng ra bát canh ra, thấy mẹ đứng ngẩn người ở cửa ra vào nên tôi gọi: “ mẹ ơi, đồ ăn vừa chín tới, mẹ vào ăn đi”
“con làm tất cả những thứ này à?”
Tôi gật đầu và đặt canh lên bàn.
Mẹ đi qua thấy trên bàn đầy bát đĩa đồ ăn, mẹ không biết diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào, không ngờ mẹ lạnh lùng nói với tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm đến điều đó và chuẩn bị thức ăn để chờ bà ấy trở lại.
Dù trong thâm tâm bà ấy biết tôi làm vậy là để lấy lòng bà, nhưng người đàn ông nào đó thậm chí còn không ra mặt khi bà ốm.
Lúc trước vì ôn uyển đình mà giận tôi, bà cảm thấy không nên như vậy, tôi ở với bà chăm sóc bà từng bước trong bệnh viện, nhất thời bà cảm thấy rất có lỗi.
Mẹ ngồi trước mặt tôi, “con về vộ vàng như vậy chỉ để nấu cơm cho mẹ?” “cũng không…” tôi nghĩ trước hết nên giấu chuyện của bố với mẹ, nên tôi đổi giọng “ coi là thế đi ạ.”
Lúc này mẹ tôi hông còn như trước nữa, nghe tôi nói xong, mẹ tôi chỉ còn vẻ mặt hối hận “mẹ xin lỗi tiểu phong, giọng điệu của mẹ trên điện thoại tệ quá.”
Mẹ cảm động đã quên rằng tôi đã gọi cho bà ấy để hỏi về album.
“ăn cơm đi mẹ.” tôi cười như không để trong lòng.
“ừ” mẹ cúi đầu cầm bát đũa, thực ra mẹ đã ăn ở ngoài về rồi, mẹ còn tưởng đứa con hư của mẹ vội vàng chạy về nhà chắc là lại đi lêu lổng bên ngoài rồi, hơn nữa hôm nay tan học nó cũng không đi tìm bà, tiểu tử này bị đói đáng đời, lúc ăn cơm ở ngoài còn nghĩ đến bà đói bụng ở nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Không ngờ, con trai bà thực sự đã chuẩn bị bữa ăn ở nhà chờ bà về, trước đó bà đã nghĩ đến việc trả thù con trai mình vì đã bỏ đói bà, làm sao bà không cảm thấy xấu hổ.
Xấu hổ hơn là cảm động.
Dù đã ăn no nhưng mẹ vẫn ăn rất nhiều mà không quan tâm chút nào, bởi với bà, đó là tất cả tình cảm sâu nặng của con trai.
Bà gắp một miengs thịt cho vào miengj, nước thịt ngọt ngọt thấm vào lòng, bà thầm mừng rỡ, vẫn coi như thằng nhóc con có lương tâm không uổng công bà cho ăn đậu phụ.
Đột nhiên, bà rất muốn ôn uyển đình ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, lại muốn khoe khoang với ngoài phụ nữ thèm muốn con trai mình, nhìn ra chưa, con trai tôi thật sự yêu tôi nhất. Hừm, tieru phong của tôi sẽ mãi là tiểu phong của tôi.
Trong lòng bà vô tình không có góc tường, có thể bà không để ý không khí giữa bà và con trai có một sự thay đổi tinh tế.
Trước đây, bà quan tâm quá nhiều đến danh của mẹ, nhưng bây giờ bà đang dần chuyển từ mẹ sang người yêu bất kể bà làm gì hay nghĩ gì.
Bữa ăn này càng gắn kết mối quan hệ của tôi với mẹ tôi gần hơn, tương ứng là mẹ tôi không còn hờn dỗi tôi nữa, và cuối cùng không còn vẻ mặt thẳng thắn khi giao tiếp với tôi nữa, tôi không kìm được mà bật khóc. Điều đó thật không dễ dàng chút nào.
Về điều này, tôi càng củng cố thêm quyết tâm giấu mẹ, không muốn người mẹ xinh đẹp, hay thay đổi của mình phải khóc và buồn, dù vì gia đình này, tôi cũng phải gác chuyện của bố trong lòng và chờ đợi cho đến khi mọ thứ rõ ràng.
Buổi trưa ngày hôm sau nghỉ trưa, buổi chiều là buổi thuyết giảng vè hoạt động sức khỏe tâm sinh thần, mặc dù hiện trường sẽ có rất nhiều người, giáo viên không thể giám sát, nhưng tôi vẫn phải cẩn thận.
Dù sao đây cũng coi như trốn tiết, nếu bị bắt được, giáo viên nhất định sẽ nói với mẹ tôi, nghĩ đến mẹ tôi biết tôi trốn tiết , hâu quả thật kinh khủng.
Hội nghị chuyên đề không kéo dài, chỉ là do giáo viên tâm lsy của trường phổ biến tầm quan trọng của sức khỏe tinh thần của học sinh.
Thực ra hoạt động này có gì đáng xem, nhưng thay vì ở trong lớp và buồn tẻ trong lớp, các bạn học sinh sẵn sáng tham gia vào hoạt động dù chỉ là những trò chơi nhỏ rất ngây ngô.
Một điều nữa hiến các em thích thú là các em có thể chơi với các bạn nữ, đối với các bạn nữ 16,17, 18 tuổi này dù ít hay nhiều cũng rất thích, các em thường rất nhút nhát, nhưng trong trò chơi kiểu này, các em có thể tiếp cân các bạn nữ, họ thích mà không cần phải đắn đo, làm thế nào điều này có thể không làm cho họ tham gia? Nhưng đối với tôi, tôi không có hứng thú chơi với mấy đứa nhỏ không có lông này, tôi đã quen với việc nhìn thấy cặp vú bự của mẹ tôi và dì ôn rồi.
Sau khi cởi bỏ thành công chiếc mũ xử nam, tôi nhìn những cậu bé ở độ tuổi của mình, cố gắng thu hts sự chú ý của những cô gái mà họ thích một cách liều mạng. Có một loại cảm giác khoảng cách thế hệ, tôi từng giống như họ, cuộc đơi con người thật là vô thường mà.
Sau khi hội nghị chuyên đề kết thúc, tôi lên kế hoạch rời khỏi khuuoon viên trường. Có bảo vệ khu học đường ở mọi cổng của trường, không phải tôi muốn ra vào là có thể ra vào được.
Nếu tôi dám công khai bước ra khỏi cổng trường, giây sau sẽ có tiếng gọi của cô giáo chủ nhiệm lớp, và tiếng gọ của mẹ cũng sẽ theo sau.
Đừng coi thường bảo vệ học đường hiện tại của trường cấp 2. trước đây khi lý hợp thanh nắm quyền, bảo vệ học đường chẳng là gì, họ làm ngơ trước những học sinh trốn tiết, dù sao thì những học sinh này có học hay không không phải chuyện của họ. Hơn nữa, những người thế hệ thứ 2 giàu có không quan tâm đến việc học này cũng sống rất tốt, họ thường tôn vinh họ bằng một ít thuốc lá, rượu, v..v.. và họ sẵn sàng hơn.
Tuy nhiên, từ khi mẹ tôi lên chức, mẹ tôi đã ra lện nhà trường nghiêm khắc bắt những học sinh trốn tiết, nếu không có giấy nghỉ phép của cô giáo trong giờ học thì sẽ không bao giờ được cho về.
Đi ra từ cửa chính sẽ không hiệu quả. Giải pháp duy nhất lúc này là vượt qua bức tường. May mắn thay, tôi từng có vài người bạn trong trường. Họ giống như cái gọi là mùi hôi. Tôi từng là một tên cặn bã trong trường. Cặn bã và cặn bã đều chất thành một đống, thường lẫn lộn thành từng nhóm lớn.
Mặc dù tôi không hoàn toàn cống hiến hết mình cho nhóm của họ, nhưng tôi có thể được coi là người lang thang xung quanh họ.
Đối với những người này, việc trốn học là chuyện thường ngày, điều đáng nói là cơn ác mộng của họ bắt đầu sau khi mẹ nhậm chức, chưa kể trốn tiết còn phải báo cáo với phòng kỷ luật vì một trò lố nhỏ trong lớp.
Cho nên như thế nào yên lặng rời khỏi trường học, hỏi bọn họ là rõ ràng nhất.
Không hỏi thì không biết nhưng giật mình khi hỏi , sau khi nghe họ bàn tán xôn xao, tôi chợt hiểu ra mới về trường cấp 1 số 1.
Tôi thấy ba năm học ở trường cấp 2 số 1 tp chẳng là gì, đến hôm nay tôi mới thực sự ra ngôi trường này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trường trung học cơ sở số 1 thành phố z, một trường trung học trọng điểm của tỉnh, một ngôi trường kiểu mẫu như vậy lại thực sự có vô số kẻ hở, có bốn năm chỗ có thể dễ dàng trèo tường chui ra ngoài, chưa kể một số chỗ dễ tìm hơn. Vâng, thế giới của những kẻ cặn bã thực sự dễ hiểu đối với những người phàm như tôi.
Sau khi nhận đc câu trả lời mình muốn, tôi chọn một nơi dễ treoef qua tường nhất, ngay sau một tòa nhà dạy học của trường chúng tôi. Nơi này thường được trường sử dụng để ném các mảnh vỡ. Nếu không cần thiết , về cơ bản là không có ai đến, vì vậy đây là an toàn nhất
Và do địa thế , hàng rào xây dựng tương đối ngắn, và một cây cổ thụ cong queo vươn ra ngoài hàng rào.
Bước lên cây cổ thụ cong queo và leo lên bức tường đá thấp này dễ như lòng bàn tay.
Chưa kể tôi đã tập luyện võ thuật, chỉ cần tôi không bị què là tôi có thể leo lên được.
Bước ra ngoài trường, tôi chưa bao giờ mơ rằng việc trốn học lại đơn giản như vậy, thả nào lũ kia thường trốn học cả ngày.
Nhưng bây giờ truy bắt gắt gao, nếu không có hoạt động hôm nay, tôi cũng không dám trốn, dù sao trốn được thì sư cũng không thể chạy khỏi chùa, thường nếu bạn biến mất ở trong lớp, nhìn thoáng qua có giáo viên văn phòng kỷ luật còn được, trước đây dùng phép nghỉ học ngu xuẩn, hiện tại có mẹ cầm mảnh này, thậm chí nghĩ đến chuyện này, một khi bị bắt quả tang, toàn trường sẽ báo cáo phê bình và thông báo cho phụ huynh.
Bạn biết vì sao mẹ tôi nỏi tiếng là dữ dằn ở trường không?
Nói trốn ra ngoài, nhưng tôi lập tức mất phương howngs, bởi vì tôi mới nhận ra rằng tôi vẫn chưa biết bố mình đang ở đâu, có nhiều người nư vạy, làm sao tôi có thể tìm được? Bây giờ điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là mối quan hệ giữa vợ và chú cảnh minh, bây giờ tôi chỉ có thể lần theo manh mối này, may mắn là tôi đã đến nhà chú cảnh minh vài lần , vẫn nhớ nó ở đâu.
Vì vậy, tôi đến nhà chú cảnh minh.
Nhà của chú cảnh minh nằm trong một khu chung cư ngoại ô t rung tâm thành phố, là căn hộ khách sạn thông tầng hai tầng, tuy kém xa hoa và sang trọng hươn nhà của từ béo nhưng có thể nói là tốt hơn rất nhiều nhà của tôi.
Gia đình chú cảnh minh làm kinh doanh, thế hệ bố mẹ chú ấy tương đối giàu có, mẹ và bố tôi hầu hết thuộc tầng lớp lao động nên đương nhiên không thể so sánh được.
Tôi bấm chuông cửa vài lần, ngay sau đó cửa đã được mở ra, người mở cửa là chú cảnh minh.
Chú ấy ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy tôi: “ đây không phải là tiểu phong sao?”
“chàu chú cảnh minh.” tôi lịch sự.
“vào ngồi đi” rồi chú cảnh minh mở cửa dẫn tôi vào, tôi thấy chú vừa đi vừa ngạc nhiên hỏi: “ hôm nay là thứ sáu mà? Sau rảnh rỗi qua nahf chú chơi vậy, hôm nay cháu không phải lên lớp sao?” tôi đứa trái cây tôi mua ở ngoài vừa rồi.
Xét cho cùng, nếu bạn đến nhà ai đó với tư cách là khách, bạn không thể biện minh cho điều đó mà không có vài món quà lưu niệm trên tay.
Và việc chạy đến nhà người khác là điều không tốt, vì vậy bạn phải tìm một lý do nào đó.
“ta bảo cháu tới đây mua cái gì chứ. Cháu là học sinh, không có nhiều tiền. Hoa quả bao nhiêu, ta trả lại cho cháu.”
“không cần đâu chú cảnh minh, một chút hoa quả mà thôi cũng không đáng bao nhiêu tiền, coi như chút tâm ý của cháu, nếu chú trả tiền lại cho cháu, bố cháu biết được khẳng định đánh chết cháu”, tôi trốn tránh.
Tôi cố ý nhắc đến bố tôi để xem phản ứng của chú cảnh minh sẽ biết được điều gì.
Chỉ là toi thất vọng, chú cảnh minh bề ngoài cũng không có gì khác lạ, cũng không vì nghe thấy nói đến bố mà lên tiếng.
“thôi, chú cảnh minh sẽ không khách sao với cháu vậy.” chú cảnh minh bạo dạn nói.
“vâng, lát nữa chú phải ra ngoài làm một số việc. Cháu ngồi xuống một lát, gia sĩ chốc sẽ về. Tôi nay ở chỗ của chú ăn cơm.”
“chuyện này không tốt, phía mẹ…” nghe chú cảnh minh đi ra ngoài cũng không biết trong lòng cao hứng như thế nào.
Ra ngoài thì tốt rồi, nếu không thì làm sao điều tra, tốt nhất chú nên đi lâu vào, tốt nhất đến tối hãy về.
“không sao đâu, tới lúc đó chú sẽ nói với thục nhàn một tiếng là được.”
“à đúng rồi, dù huệ anh đang ở đâu ạ.?”
“ồ, dì ấy à, công ty của dì ấy đã cử đì ấy đi công tác.” giọng chú cảnh minh vọng ra từ trong phòng.
Một lúc sau, chú cảnh minh đã thay một bộ quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, chú đi qua trước mặt tôi, “trong tủ bếp có đồ ăn nhẹ và đồ uống trong tủ lạnh. Cháu muốn ăn gì uống gì cũng đưuọc, cứ coi nó như nhà mình nhé.” “ vậy chú ra ngoài làm việc trước. Nếu cháu buồn chán , có máy vi tính trong nhà để chơi cũng không thành vấn đề, còn gia sĩ sẽ về sớm thôi.”
“chú đi làm đi, đừng lo cho cháu. Thật ra cháu tới đây để dùng điều hòa đấy, nhà cháu nóng quá hehe”, tôi nhìn chú cảnh minh một cách qua loa, tôi thấy vậy eq của tôi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, suốt ngày đối mặt với mẹ và dì ôn, nếu eq của tôi không cải thiện thì sớm muộn gì cũng sẽ bị áp lực quá, làm đàn ông thì làm sao mà chịu được, đúng không?? “ được rồi, chú đi đây.” hình như chú cảnh minh rất vộ, thậm chí còn không có thời gian để vẫy tay với tôi, chỉ giải thích rồi đi thẳng ra ngoài.
“cạch cạch”
Lúc cánh cửa đóng lại, tôi phấn khích đến mức suýt nhảy dựng lên, tôi đến thật đúng lúc.
Để tránh cho chú cảnh minh rời đi lại trở về, tôi ngồi yên lặng một lúc.
Ngay sau vài phút, tôi thở phào khi thấy bên ngoài cửa không có động tĩnh gì.
Tôi không biết dì huệ anh có để lại manh mối gì ở nhà hay không, theo suy luận của tôi, dì huệ anh có thể đang ở với bố tôi, nếu mối quan hệ cũ của họ nối lại thì đó là gian dối, tương đương với việc trêu đùa chú cảnh minh, nói cách khác, hông ai dám để lại bất kỳ bằng chứng nào trong nhà riêng của họ.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể sử dụng một con ngựa chết làm cứu ngựa sống. Manh mối duy nhất là một bức ảnh từ hơn mười năm trước. Làm sao tôi có thể tìm được nó? Hiện tại chỉ có thể nhìn ra kẻ hở có thể mở ra ở người phụ nữ có quan hệ mật thiet với bố mình hay không
Tôi bước vào phòng của chú cảnh minh và dì huệ anh, và tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bắt đầu từ phòng của người phụ nữ này.
Cũng may, vừa rồi chú cảnh minh không khóa cửa phòng chủ, nhìn lướt qua tất cả tủ và ngưn kéo trong phòng, nếu có manh mối thì nên để ở những nơi này.
Tôi bắt đầu lục ọi, và mặc dù việc làm khách đến nhà của một người làm thế là phi đạo đức, nhưng tôi không còn quan tâm đến điều đó nữa.
Theo suy nghĩ thường, đâu là nơi tốt nhất để giấu đồ trong phòng? Đó tất nhiên là tủ quần áo, nói chung là có đồ nhỏ gì thì cứ nhét vào đống quần áo, trừ khi cần thiết thì ai lại lục lọi đồ cá nhân của người khác chứ? Tủ quần áo trong phòng được chia thành hai phần, hình như vợ chồng chú cảnh minh mỗi người có một nửa, tôi không biết bên nào thuộc tủ quần áo của dì huệ anh, nhưng với tôi nó có khá biệt gì đâu? Dù sao, tôi cũng đang tìm kiếm nó, tất nhiên tôi sẽ không để lọt bất kỳ góc nào, và sau đó tôi mởi cánh cửa tủ bên trái, và tôi sững sờ với người phụ nữ đó.
Không ai trong số họ là bình thường và bảo thủ. Có một số cúp áo ngực thậm chí không cần một lớp lưới, vì vậy một lỗ thủng trực tiếp hiện ra. Khi tôi nghĩ đến người phụ nữ mặc áo ngực này, núm vú của cô ấy lộ ra, điều đó rất thú vị để nhấp vào.
Ban đầu tôi nghĩ đây là giới hạn rồi, nhưng khi tôi cầm một chiếc quần lót hở hang bằng ren trong suốt tôi nhận ra rằng thế giới của mình hóa ra lại hẹp đến vậy, và nó thậm chí còn quyến rũ hơn những gì tôi thấy ở dì thu vân.
Không phải dì thu vân không có đồ lót gợi cảm như vậy, mà là lần trước dì đã nói là chọn cho mẹ, nếu hở hàng quá thì nhất định không chấp nhận, nên thu vân bạn thân của mẹ, rất hiểu mẹ, hiểu rõ điểm mấu chốt của mẹ giới hạn ở đâu, những gì bỏ ra đề nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của mẹ.
Tôi nhìn cái quần lót này, chỉ là một vài dải vải nhỏ, nhìn quanh một lượt, tôi thực sự không biết nên mặc như thế nào, không biết dì ôn có bộ đồ lót như vậy không.
Đột nhiên hình ảnh dì ôn mặc chiếc quần lọt khe hở hàng này hiện lên trong đầu tôi, với đôi chân trắng nõn xinh đẹp và cái bướm âm hộ lộ ra bên ngoài, cái âm hộ lồi lõm, cứng ngặc của người đàn oong bị kẹp trong đó, rỉ ra chất dịch trắng.
Ngoài ra, chỉ cần một chút trên nhân mu, lông mu dày gần như đứt lìa, và với độ trong suốt của lỗ thông này, rừng đen gần như in ra.
Hơn nữa, tôi kéo hản cái quần tất đang hở ra bên dưới, từ đũng quần lên đến mông, không chỉ âm hộ mà ngay cả lỗ đít cũng hiện rõ.
Nếu mẹ tôi mặc chiếc tất hở này vào và ngồi trên giường và dang rộng hai chân mình… không thể nào, tôi không thể không phun máu chỉ nghĩ đến điều đó.
Nhìn loạt đồ lót và tất gợi cảm rực rỡ, có dây treo , ren, hoa văn, vải tuyn. Và những quầy hàng hở một mảnh, nó giống như một cửa hàng đồ lót nhỏ vậy.
Không ngạc nhiên khi lưu huệ anh đã nghĩ đế nvieejc chia tay với chồng mình sau khi kết hôn với chú cảnh minh, vì cô ấy chắc hản không hài lòng với sự quyến rũ của mình.
Tôi nhớ lại lần trước khi tôi đưa chú cảnh minh xuống nhà, dì ấy đã ngồi trên miệng của mình với cái âm hộ của mình, cái âm hộ nhỏ vẫn đang rỉ nước nóng, mấu chốt là có chảy vào miệng tôi khi tôi chạm vào.
Điều đáng nói hơn là chiếc quần lót tôi nhìn thấy lúc đó đã bị rách một mảng lớn ở đáy quần, lộ ra chiếc quần lót ren bên trong.
Lúc đó, tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ toi nghĩ rằng người phụ nữ không phải là đã quan hệ tình dục mãnh liệt với ai đó trước khi cô ấy đến, neeus không ống quần của cô ấy sẽ không bị rách.
Mà hôm đó, chú cảnh minh đến nhà chúng tôi với tư cách là một vị khách, chú ấy không nên đói như vậy, t hậm chí còn phải ăn một bữa với vợ trước khi đến nhà tôi làm khách? Và nếu thực sự có quan hệ tình dục với chú cảnh minh, thì nên ở nhà, vì không thể mang tất chân đã rách đến nhà người khác.
Bất cứ ai có bộ não đều có thể đoán rằng đó sẽ không bao giờ là chú cảnh minh, và không quan trọng đó là ai.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi xót xa cho chú cảnh minh, không chỉ đội chiếc mũ xanh bạc mệnh trước khi kết hôn, nhặt được đôi giày hỏng của bố rồi lấy làm vợ, còn tiếp tục đội nó sau khi kết hôn, phong cách mũ màu xanh lá cây.
Cả một vùng biển xanh mênh mông… hả? Đây là gì? Ngay khi tôi đang lật và tưởng tượng xem những bộ đồ lót khiêu gợi này sẽ trông như thế nào trên người dì ôn và mẹ tôi, thì một mảnh giấy đột nhiên rơi ra khỏi một mảnh đồ lót….
Tiếp tục đi ban
Đọc đéo nứng vì kể quá ngu
Vãi lol truyện chuyển cảnh kiểu gì thế? Ở chương 56 dì dĩnh đang lái xe mà thế đéo nào chuyển 1 phát sang cảnh ngồi trc mặt cầm cu BJ? Chịch thì cũng phải có lý tý chứ, ảo thật đấy!
hay
Ra tiếp đi