Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: Lén Lút, Mẹ Con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 3943 Lượt Xem
Chương 57: bà cố tha cho cháu đi.
Con cặc to, cộng với sức mạnh lại, cộng với mùi nồng nặc gây mũi như thế này là điểm yêu thích của những người phụ nữ đói khát. Chưa kể, thậm chí dì ấy còn suýt chút nữa không nhịn được vừa cho tôi sex bằng miệng, sau khi tôi bắn tinh dịch ra, dì ấy ngửi thấy mùi dâm dục, và cơ thể dì ấy đã bộc phát lần đầu.
Đúng vậy, dì dĩnh đã đạt cực khoái. Khi giúp tôi quan hệ bằng miệng, dì ấy thậm chí đã phải xuất tinh một lần, đây là lần đầu tiên trong đời dì ấy đạt cực khoái chỉ vì thụ động phục vụ một người đàn ông mà không chủ động kích thích.
Sự cám dỗ cấm kỵ của chuyện loạn luân không chỉ mình tôi trải qua, thực ra dì DĨnh cũng động tình vì nó khi giúp cháu trai quan hệ bằng miệng, hơn nữa dì cháu từ nhỏ đã được nhìn thấy nhau rồi, nhìn đứa cháu Tiểu Phong thật dễ thương. Với khuôn mặt dịu dàng, dì ấy thực sự đang liếm bộ phận sinh dục của cháu mình. Điều này thật thú vị làm sao?
Một lúc sau , sau trận chiến trước, dì Dĩnh cũng biết là đang chọc tức mình, có lẽ thật sự là một sai lầm lớn. Mặc dù từ lâu đã quen với việc phản bội chồng mình, hồng hạnh đã vượt hết chân tường, nhưng đối mặt với ngườ cháu thân thiêt nhất của mình, dì vẫn luôn không thể vượt qua được sự đấu tranh trong lòng. Suy cho cùng, giữa dì ấy và tôi vẫn tồn tại một rào cản tự nhiên, dù có thể gạt khoảng cách tuổi tác sang một bên thì dì ấy vẫn bị ràng buộc bởi huyết thống.
Loạn luân dì cháu? Dì ấy chưa thực sự nghĩ về điều đó, trước đó, dì ấy chỉ muốn trêu chọc toi, nhưng tình tiết đã phát triển một cách khó hiểu đến nỗi chính dì ấy cúng không thể ước lượng được. Đúng là dì Dĩnh không biết cháu lại có “ năng khiếu” dụ dỗ bản tính tình nhân như vậy.
Dì DĨnh đứng dậy nhìn chằm chằm tinh dịch màu trắng sữa khắp người, đến đây không có cách, hôm nay mặc váy không có túi, giờ tim khăn giấy cũng khó. Dì ấy không thể đi ra ngoai như thế này , phải không? Trong lúc tuyệt vọng, chỉ có thể dùng ngón tay chọc vào những viết trên mặt, cho dù không được dọn dẹp sạch sẽ thì còn hơn không làm gì cả.
“Tiểu Phong thối này, làm ơn giúp nó thoải mái, thế mà đối xử với mình như thế này , hả?”
Lúc này , tôi cũng đã khôi phục sau khoái cảm xuất tinh, nghe thấy tiếng kêu oàn của dì, tôi không dám nói ra lời của mình. Tôi lấy ra một gói khăn giấy từ thắt lưng và đưa cho dì.
Dì Dĩnh đương nhiên không khách sáo, đều là đồ của đứa nhỏ này. Lấy khăn giấy, liếc tôi một cái dì quay người lại và lặng lẽ lau sạch tinh dịch trên người.
Tất nhiên tôi không dám nói ra một chút ác cảm nào, và tôi cũng không biết phải nói gì. Tôi nó nên xinh lỗi dì Dĩnh không?
Xin lỗi vì đã bắn lên dì?
Chỉ có kẻ ngốc mới nói như vậy.
Lặng im như cánh ve sầu!!
Đây là từ tốt nhất để giải thích tình trạng hiện tại của tôi. Đối mặt với người phụ nữ mạnh mẽ, với tư cách là một tình nhân nhỏ, tôi chỉ có thể chịu đựng.
Trong khi dì DĨnh đang dọn dẹp đống hỗn độn, tôi nhìn dì di chuyễn liên tục dáng người duyên dáng của mình, cặp mông tròn trịa và đầy đặn của dì lắc lữ thật quyến rũ. Lúc này dì đang lau vú nên tự nhiên không thể nào kéo quần áo ra được, thân trên của dì vẫn trần như nhộm, làn da trắng nõn, vòng eo tinh xảo, đường cong bán cầu tròn trịa thấp thoáng từ phía sau. Con cặc vừa xuất tinh xong chưa kịp hồi lại đã có dấu hiệu trồi lên.
Cái mông to béo giật giật và tôi thề là tôi rất muốn cầm lấy con yêu tinh này trong lòng mà bóp dưới hàng để cho dì nếm thử con cặc bự của tôi.
Thật tiếc vì dù sao thì tôi cũng không có gan, nhưng tôi cố gắng nghĩ trong lòng rằng một ngày nào đó, tôi phải tàn phá cô gái thần tiên này.
Trên đường trở về xe với dì DĨnh, tôi và dì không nói chuyện, lúc đầu tôi nghĩ dì sẽ tán tỉnh tôi một hai câu, hoặc tán tỉnh tôi hay gì đó, cố ý trêu chọc tôi và muốn xem những chuyệ cười của tôi. Nhưng thật không ngờ, dì lại không có, khiến tôi không thể tin được.
Tôi thấy dì đang trên đường trở về với vẻ mặt u ám, tôi không biết dì đang nghĩ gì, tôi thấy dì nhíu mày, lâu lâu lại lén nhìn tooik, rồi dì thở dài với đôi mắt long lanh.
Tôi không chủ động hỏi dì Dĩnh tại sao, mà âm thầm giữ kín chuyện này trong đầu, có thể sau này sẽ có cơ hội hỏi ra đáp án.
Khi tôi và dì quay lại xe, mẹ tôi và Nhụy Nhụy đã ngồi trên xe đợi chúng tôi, da của Nhụy Nhụy đã tốt hơn rất nhiều, cà có vẻ như không có gì sai cả.
“mẹ, mẹ và anh trai đi đâu vậy? Sao lúc về không thấy mẹ?”
“chị Dĩnh, không phải nói quay lại lấy đồ sao? Sao lại mang nó đi rồi biến mất?”
Ngay khi họ quay lại xe, mẹ và Nhụy Nhụy lần lượt xuất hiện câu hỏi, tôi biết họ chắc chắn sẽ hỏi dì và tôi đi đâu, thời gian và mọi người sẽ khó hiểu.
“ở trong xe chán quá, ra ngoài hóng gió đi dạo” tôi giải thích với mẹ và Nhụy Nhụy bằng những lời dặn dò mà tôi đã chuẩn bị từ lâu. Tôi không lo dì sẽ nói nhảm, bởi tôi tin rằng dì sẽ không ngu ngốc như vậy, trước mặt con gái của mình mà nói ra điều gì đó về việc giúp cháu mình.
Dì DĨnh vặn chìa khóa khởi đông xe “ vừa rồi chị quay lại đã thấy Tiểu Phong không ở đó, sợ nó như một đứa trẻ lang thang ở nơi xa lạ này sẽ gặp nguy hiểm, mới chạy đi tìm.”
“ôi, th ảo nào mẹ lại về với cái anh trai xáu xa. Theo con thì nên để anh trai xấu xa này một mình đi, để anh ấy ở đây để anh ấy tự về, hừ”
Tôi ngồi phía trước cười khổ, Nhụy Nhụy này nhỏ, quỷ, nguyên lai tôi thật sự không dám almf cho bé tức giận, nếu không không biết sẽ tức giận bao lâu. Nhưng cuối cùng tôi đã lừa dối Nhụy Nhụy. Tuy nhiên, người mẹ ở bên trong có vẻ hơi mất tự nhiên, mặc dù câu trả lời của dì là đúng, nhưng trực giác của mẹ là một người phụ nữ rất nhạy cảm nhận ra không khí ân cần giữa con trai Tiểu Phong và chị Dĩnh.
Nhìn con trai và chị, trực giác cho mình biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, trong lòng luôn cảm tháy có gì đó kỳ quái, đó là cái gì?
Ừm… mùi vị? Đúng, chính mùi vị.
Chị Dĩnh và Tiểu Phong đều có một mùi quen thuộc với họ, như thẻ họ dã ngửi thấy ở đâu đó. Ngoài ra, mùi trên người chi Dĩnh đặc biệt nồng nặc, có mùi tanh nhàn nhạt và yên tĩnh, nồng nhưng không có mùi, rất chắc chắn rằng mình đã từng ngửi thấy mùi này, hình như là bản thân từng trải qua, nhưng trí nhớ thì đã đề cập đến cổ họng của cô ấy. Không thể nghĩ ra nó trong một lúc.
Hành trình tiếp theo rất suôn sẻ, tốc độ trở nên rất ổn định sau khi không dừng lại ở giữa, và chúng tôi quay trở lại thành phố trong vòng chưa đầy một giờ. Chỉ tiếc hành trình sau này sẽ không có những tình tiết nhỏ như vậy, rốt cuộc làm sao có nhiều tai nạn nhỏ như vậy được.
Sau trận chiến với dì Dĩnh, tôi tự nhiên không dám nhìn lén dì nữa, con yêu tinh này thật đáng sợ, dường như mọi hành tung của tôi đều nằm trong tầm kiểm soát của dì ấy. Bên cạnh đó, chỗ phồng trên ngực của dì đã biến mất, và có vẻ như dì ấy đã gắn miếng dán ngực. Mặc dù dáng người xinh đẹp của dì vẫn vô tình thu hút ánh mắt của tô nhưng ít nhất dì sẽ không quá phô trương, tôi nghĩ cho dù dì có phát hiện ra thì cũng sẽ không làm gì được toi.
Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của tôi, nếu dì giúp toi hút nó ra một lần nữa vì điều này, tôi sẽ không từ chối. Tưởng tượng….
Thật tiện lợi khi có xe, dì đưa mẹ con tôi tới tận cửa, điều đó đã cứu tôi và mẹ tôi đi bộ về từ nhà ga.
Dì Dĩnh đậu xe dưới lầu nhà tôi, phía sau xe còn rất nhiều đồ mà chú hai đưa cho tôi chở về, thật là trắng tay nếu mà trở về với đầy đủ hàng, trái tim không thể từ chối. Bây giờ, mẹ tôi xuống xe mở cửa trước, Nhụy Nhụy một cô bé hiếu động làm sao có thể ngồi yên trong xe được? Lâu rồi không đến nhà tôi, liền theo sau mông mẹ đến hứng gió mùa thu.
“Tiểu Phong”
Khi tôi chuẩn bị xuống xe để dọn đồ, dì Dĩnh đột nhiên ngăn tôi lại.
Tôi cảm thấy trong lòng rùng mình, liếc nhìn mẹ tôi và Nhụy Nhụy cách đó không xa, quay đầu lại nghĩ, dì sẽ không muốn ở đây phải không?
“cháu đang nhìn bằng con mắt gì vậy? Dì như thể ăn thịt cháu không bằng? Còn có mẹ cháu còn cưa đi xa, cháu đang suy nghĩ gì đó” dì DĨnh nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của tôi, đột nhiên dì thay đổi vẻ đờ đãn trong chiếc xe, thay đổi trở lại như trước đây.
Không hổ danh là một người phụ nữ trưởng thành chín chắn, than ôi, tôi không thể đánh bại dì ấy. Hãy ngoan ngoãn thừa nhận điều đó thôi.
“không, cháu chỉ là….”
“ha ha, không sao, nếu Tiểu Phong vẫn muốn, dì vẫn có thể cung cấp dịch vụ”
“ý cháu không phải vậy, ài cháu..ah…bà cố , tha cho cháu đi;…”
Tôi nghĩ mỗi lần đối mặt với dì, khuôn mặt của tôi cười khổ, quả thật là cực hình.
Tôi thà bị mẹ mắng mười mấy lần tám lần còn hơn ở một mình với dì. Mặc dù người ngồi trước mặt tôi là một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp với đủ thứ tình cảm đa tình, những người đàn ông khác lẽ ra phải rất hạnh phúc, nhưng tôi lại không hề có cảm giác đó, yêu những người lớn tuổi của tôi nhất. Vâng, dì ấy đã giúp tôi bú cặc hơn một tiếng trước, nhưng rào cản tâm lý không phải là thứ có thể vượt qua ngay lập tức.
Người ta nói đàn ông là loại vật có tư duy hạ tiện, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng không hiểu sao mỗi lần đối mặt với dì, tôi lại không khỏi tức giận. Như kiểu bị dì ấy khắc chết, dù sao thì tôi cũng đã chấp nhận số phận của mình rồi, đứng trước tên yêu tinh chết tiệt này, xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát.
“dì không phải bà cố của cháu nhé, đừng gọi dì là bà, không vì lý do gì đã thành thêm 1 thế hệ.”
Đôi mi đen của dì Dĩnh chớp chớp, vẻ mặt đột nhiên thay đổi và ngừng cười, hỏi: “Tiểu Phong…”
“cháu … bình thường cháu cũng lớn thế này à?”
“hả ?” tôi không hiểu ý của dì trong một lúc.
“ý dì là, cháu có thường… xuất tinh nhiều như vậy không? Chính là lúc cháu tự mình ….làm…”
Lúc này, tôi nhận ra rằng dì đang nói về số lượng xuất tinh mà sợ, nhưng tôi đã hơi lạ, sao tự nhiên dì lại hỏi thế này, mà dì hay đánh bài thế này thì chắc không phải vậy.
“không…phải….cháu bình thường không có nhiều như vậy, chỉ “kích thích..” …khi lớn hơn….”
Tôi chấp nhận số phận của mình, và tôi không quan tâm nếu đó là chuyện riêng tư hay không, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát với dì, tôi có thể trả lời bất cứ điều gì dì ấy hỏi. Ngay cả khi có một chút ngại ngùng khi nói ra.
“ồ?”
“vậy thì Tiểu Phong chưa từng có quan hệ tình dục với một cô gái, phải không?”
“cháu….”, tôi phải làm gì đây? Tôi muốn nói rằng mẹ tôi và dì Ôn đã làm điều đó từ rất lâu rồi, nhưng tôi không thể nói thành lời.
“ừ, nhìn Tiểu Phong ngây thơ dễ thương, nhìn không ra dáng tay cao thủ tình trường.”
Nghe được lời của dì DĨnh, tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà dì không nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Roots cuộc thì hai mẹ con là loạn luân, còn lại giao cấu với mẹ bạn của mình, chuyện này thật đáng xấu hổ. Nếu chuyện bị lộ ra ngoài, mẹ con tôi sẽ xấu hổ cả đời. Bên canh đó, vấn đề còn liên quan đến dì Ôn, một người phụ nữ mà tôi hằng ao ước.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng dễ thương của tôi phải nói là còn hơi đẹp trai, gen nhà mình đây, mẹ và dì đều là những đại mỹ nhân, không thể nào chê tôi xấu được. Nước da trời nắng khỏe mạnh, mày rậm, dáng người cao lớm, tuy không vạm vỡ như bố tôi nhưng khỏe hơn người. Hơi thở nam tính tự phát ra làm cho thân thể mong manh của gì dĩnh chấn động. Không thể không xuất thần.
Miệng lẩm bẩm đầy ẩn ý : “giá như dì không phải là dì của cháu thì tốt biết mấy…”
“a, dì vừa nói gì vậy?”
“không có gì, xuống xe chuyển đồ đi, đừng lề mề rồi lại bị mẹ cháu mắng cho”
“ồ, vậy thì cháu đi xuống trước.”
Dì Dĩnh định thần lại, tự nghĩ chuyện vừa rồi đã xảy ra với mình, rằng dì thực sự bị dụ dỗ bởi cháu trai của mình.
Chẳng lẽ bản thân thực sự là một phụ nữ thèm muốn sao? Đều đã ở sau lưng chồng cô và ở cùng trợ lý của anh ta rồi, bây giờ cô vẫn còn suy nghĩ tới cháu trai của mình.
Tiếp tục đi ban
Đọc đéo nứng vì kể quá ngu
Vãi lol truyện chuyển cảnh kiểu gì thế? Ở chương 56 dì dĩnh đang lái xe mà thế đéo nào chuyển 1 phát sang cảnh ngồi trc mặt cầm cu BJ? Chịch thì cũng phải có lý tý chứ, ảo thật đấy!
hay
Ra tiếp đi