Mê Loạn Tình Dục – Tiếp Tục Siêu Phẩm ( FULL END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mê Loạn Tình Dục – Tiếp Tục Siêu Phẩm ( FULL END )

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 1180 Lượt Xem

Chương 21, 22:

Sau giữa trưa, Trình Tuyết ở trong lòng Tiểu Vũ tỉnh lại, nhiều lần thâu hoan làm cho nàng đối với trinh tiết trong hôn nhân không còn bảo thủ, không có giống như lần đầu tiên ngoại tình mâu thuẫn cùng hối hận, hơn nữa tối qua lại bị Lý Thiên Hạo đối xứ lạnh nhạt làm lòng nàng chua xót cùng tổn thương, nghĩ đến Lý Thiên Hạo ở bên ngoài cùng con hồ ly tinh kia, nàng lại hận nghiến răng nghiến lợi.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt nàng không khỏi vặn vẹo oán giận. Nhìn sang khuôn mặt tuấn tú của nam sinh ngủ bên cạnh, trong lòng không khỏi ấm lên vài phần.

Khoé miệng kéo lên một nụ cười, khí sắc Trình Tuyết hôm nay rất tốt, cười rộ lên thế nhưng lại tỏa ra vài phần kiều my.

Trách không được nhóm phu nhân mà nàng quen đều thích tìm nam nhân trẻ tuổi, tối qua hoan ái kịch liệt làm cho nàng tuy bủn rủn tay chân, nhưng tinh thần sảng khoái cực kỳ.

Tiểu Vũ đã sớm tỉnh lại, thế nhưng hắn chỉ giả bộ ngủ mà thôi, ánh mắt hơi híp lại, nương theo ánh năng từ của số chiếu vào, vụng trộm dò xét tâm tình của Trình Tuyết.

Thời gian trước, Trình Tuyết vẫn luôn luôn tìm lý do tránh mặt hắn, bây giờ xem nàng cười như vậy, trong lòng Tiểu Vũ vui mừng, xem ra Trình Tuyết đối với hắn rất vừa lòng.

Nhưng là, lúc trước vì sao nàng luôn luôn trốn hắn?

Tiểu Vũ chậm rãi tỉnh dậy, con ngươi ướt át chống lại tầm mắt của Trình Tuyết, đáy mắt cả hai đều tràn ra thâm tình dành cho đối phương.

Giọng nói mang theo chút khàn khàn ngái ngủ, nói: “Trình tỷ, lúc trước vì sao không trả lời điện thoại của tôi.”

Bị nam nhân trẻ tuổi hỏi đột ngột, Trình Tuyết nhất thời tìm được lý do, ngoài bận rộn chuyện tình cảm với Lý Thiên Hạo, còn có do nàng nhất thời chưa chấp nhận được chuyện mình ngoại tình với nam nhân khác ở bên ngoài.

“Trong nhà có một số việc, không có thời gian gặp cậu, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều.” nàng nói.

Tiểu Vũ vừa nghe đến đây, nhớ tới mấy hôm trước ở trụ sở nghe bát quái, hôn nhân của Trình Tuyết xuất hiện vấn đề, chẳng lẽ đây là sự thật?

Gạt bỏ hoài nghi trong lòng, Tiểu Vũ xoay người ôm chặt lấy Trình Tuyết, ôn nhu nói: “Tôi có thể giúp chị giải quyết, Trình Tỷ, tôi không muốn nhìn chị không vui vẻ.”

Tiểu Vũ biểu hiện tình ý thắm thiết như thế, trực tiếp làm cho Trình Tuyết cảm động không thôi, trong lòng thả lòng rất nhiều, cúi đầu vẻ mặt bi thương nói: “Tôi…tôi hoài nghi chồng của tôi ở bên ngoài có người khác…” lại nói tiếp “Hắn tối hôm qua muốn cùng với tôi ly hôn.”

Tiểu Vũ nghe tin này, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, nhanh chóng cúi đầu che dấu nụ cười nhếch lên ở khóe miệng.

Nếu chồng sai lầm dẫn đến ly hôn, vợ có thế được hưởng một nửa tài sản, đến lúc đó Trình Tuyết chính là một viên kim cương tráng lệ, chính mình nắm chắc nàng, cũng có thể được hưởng thụ vài phần.

“Đừng sợ, Trình Tỷ không phải chị còn có tôi sao? Tôi sẽ vẫn luôn bên cạnh chị, hơn nữa…Tôi hy vọng chị luôn luôn vui vẻ.”

Ngụ ý chính là làm cho nàng nhanh chóng ly hôn đi.

“Cảm ơn cậu.” Nam nhân rõ ràng là đang an ủi nàng cùng với ánh mắt thâm tình, làm cho nàng hưởng thụ vô cùng.

Nàng chỉ có đơn phương độc mã chống đỡ lâu lắm rồi, Tiểu Vũ lúc này ở trong lòng nàng đã trở thành hậu phương vững chắc của nàng, nếu nàng mất đi nam nhân mình yêu, thì vẫn còn nam nhân trẻ tuổi này.

Phút chốc, Tiểu Vũ xoay người đè Trình Tuyết xuống, lo lắng Trình Tuyết suy nghĩ nhiều, sẽ phát hiện sơ hở của hắn.

Tỉnh lại phản ứng của nam nhân vô cùng rõ ràng, để nam căn cọ xát với bụng dưới của Trình Tuyết, phân tán lực chủ ý của nàng.

Trình Tuyết đỏ mặt động tình, nâng hai chân lên vòng quanh thắt lưng Tiểu Vũ, im lặng tiếp nhận hắn.

Tiểu Vũ nhất thời phát động cuồng bạo đánh sâu vào, nghĩ đến Trình Tuyết ly hôn sẽ nhận được nhiều tài sản, càng thêm hưng phân không thôi.

Trong phòng, ánh sáng vụn vặt có thể thấy được hai thân thế lòa lồ quân quít không rời trên giường, thật lâu thật lâu cũng chưa tách ra.

Bên này Lý gia, ở trong phòng của Lý Kiều, hai cha con cũng ôm nhau ngủ… không phải, là kiểu ngủ của tình nhân mới có.

Từ lúc tối hôm qua Lý Kiều ngất xỉu ngủ say đến giờ, hai người vẫn còn tiếp tục tư thế dây dưa không dứt ra. côn thịt của Lý Thiên Hạo vẫn ở trong huyệt động ấm áp kia nghỉ ngơi, không buông tha nơi ấm áp thoải mái của Lý Kiều.

Chỉ có khổ Lý Kiều, tinh hoa nam nhân bắn ra bị vật nam tính thức dậy buổi sớm chắn không có đường ra, làm cho nàng vô cùng trướng bụng.

Lý Kiều cuối đầu nức nở mở to mắt, thân mình mệt mỏi giật giật, đôi đồng tử ướt át trách cứ nhìn Lý Thiên Hạo. Thế nhưng Lý Thiên Hạo còn chưa có tỉnh, làm sao đáp lại được cô đây.

Cô đành phải tự mình nâng mông, dời thân mình, ngồi trên bụng dưới của hắn.

Trừng mắt một lúc chứng kiến sự việc kia, mặt chợt đỏ ghé sát vào trên người Lý Thiên Hạo. Một cỗ chất lòng theo chỗ tư mật chảy ra, dính sát ẩm ướt vào cơ bụng của hắn. Lý Kiều than một tiếng thoải mái, tiếp tục năm úp sấp ngủ. Nam nhân dưới thân mở to mắt liền nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của Lý Kiều, một tay vỗ vỗ lưng trần của cô, trấn an một lát, mớt cần thận lấy di động ở trên bàn xem.

Giữa trưa 12h hơn, có mấy tin nhắn trong di động, rất nhanh Lý Thiên Hạo đã xem xong.

Con ngươi sâu thẳm phát ra tia lãnh ý, lâm vào trâm tư. Nhanh chóng trả lời ngắn gọn với đối phương, mới buông điện thoại ra.

Hắn hiểu rõ Trình Tuyết chưa về, tự nhiên cũng không vội rời giường. Đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua da thịt tuyết trắng của Lý Kiều, lãnh ý trong mắt bị thay thế bằng nhu tình dịu dàng.

Liếc mắt xuống nhìn dung nhan không hề phòng bị đang ngủ say của Lý kiều, đôi môi anh đào nhếch lên như hoa, hai hàng mi xếp như quạt phát qua lồng ngực của hắn.

Bụng dưới căng thẳng, bàn tay to không biết khi nào đã lướt xuống, nắm lấy mông thịt đầy đặn của Lý Kiều.

Lý Thiên Hạo nhắm chặt mắt lại, cố gắng bình phục lại khát vọng đang bùng cháy lên trong cơ thể, thở dốc ồ ồ.

Tối hôm qua Lý Kiều đã thực sự mệt mỏi, hôm nay hắn phải khắc chế, con gái bảo bối của hắn rất mềm mại.

Nhưng mà vẫn có thể kiếm ít đậu hũ đi…

Lại một ngày nữa trôi qua. Chủ nhật, Lý Thiên Hạo có việc gấp phải ra ngoài, để lại Lý Kiều một mình ở nhà, mà Trình Tuyết ra ngoài từ tối hôm kia vẫn chưa có trở về nhà.

Trong phòng, Lý Kiều ngồi trước máy tính đọc báo, vừa xong thì đã là 1h, bụng vừa lúc reo lên, cô mới nhớ mình còn chưa có ăn cơm trưa.

Đứng dậy xuống lầu, đến phòng bếp xem vài lần, không có đồ ăn tự nấu sẵn, ngay cả đồ ăn trong tủ lạnh cũng không còn.

Lý Thiên Hạo trước khi ra ngoài đã nói là không trở lại ăn cơm, xem ra hôm nay cơm trưa phải tự mình làm.

Lý Kiều buồn bực nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, dù không muốn nhưng Lý Kiều vẫn phải trở lại phòng thay quần áo để đi ra ngoài ăn trưa.

May mắn cách tiểu khu không xa có một phố buôn bán, đi qua đường hơn mười phút sẽ đến.

Đến nơi, bởi vì Lý Kiều lần đầu tiên đến đây, tùy ý chọn một cửa tiệm. Tiệm ăn này sạch bóng, trang trí đơn giản làm cho người ta vô cùng thoải mái, trong tiệm ít người, không khí không sai, đến đây đều là những người có tiền.

Vào tìm vị trí ở phía góc phòng, người bán hàng lập tức cầm menu đi theo lại. Lý Kiều xem đi xem lại vài lần, gọi vài phần món ăn. Lấy di động ra, hỏi Lý Thiên Hạo khi nào thì về nhà. Bên kia Lý Thiên Hạo không biết bận việc gì, thật lâu không có trả lời điện thoại.

Lúc này món ăn đã được dọn lên, Lý Kiều cũng không tiếp tục xem di động nữa, trước hết phải lấp đầy cái bụng đã.

Cho dù là rất đói, nhưng động tác ăn cơm của Lý Kiều vẫn rất tao nhã, cùng với vẻ đẹp sinh động lòng người của có, tạo thành một mỹ cảnh tuyệt vời thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người trong quán.

Khi sắp dùng cơm xong, Lý Thiên Hạo gọi điện lại, nói đang ở trên đường về. Đơn giản đáp lại vài câu, lại làm cho trong lòng Lý Kiều ngọt ngào sung sướng không thôi, cô phát hiện mình càng ngày càng ỷ lại vào hắn, vô luận tình cảm hay là cuộc sống cũng thế.

Buông cốc nước trong tay ra, chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên trước mặt hiện lên một bóng người, vị trí đối diện là một người nam nhân đang ngồi. Hoặc nói chỉ là một nam sinh.

Lâm Bỉnh trêu tức nhìn Lý Kiều, thân mình khuynh tới gần Lý Kiều. Lý Kiều lấy lại tinh thần sau khi sửng sốt, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, kéo khoảng cách của hai người ra.

Trừng đôi mắt nhìn vị khách không mời mà đến này, đây chính là đại lưu manh Lâm Bỉnh ở trường học bám lấy cô không dứt, đến nơi đây thế nhưng đen đủi lại gặp lại hắn, hôm nay là ngày gì vậy trời?

Tâm tình tốt ban này đều bị nam sinh này phá hư đi.

“Hì, chúng ta thật sự có duyên phận đây.” Đang nói, Lâm Bỉnh duỗi tay cầm lấy tay Lý Kiều ở trên mặt bàn.

Lý Kiều dùng sức rút tay khỏi tay hắn, đứng lên, mặt hung hăng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Không đợi hắn phản ứng lại, bước nhanh ra khỏi tiệm ăn. Không thể tưởng tượng được Lý Kiều sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, Lâm Bỉnh cũng không tức giận, ngược lại càng hứng thú, chậm rãi đuổi theo Lý Kiều.

Đi ra khỏi quán ăn một đoạn rất dài, Lý Kiều quay lại phát hiện Lâm Bỉnh như âm hồn không tan đi theo mình, một cỗ bất an hiện ra, đẩy nhanh tốc độ của bước chân.

Đáng tiếc dù có tăng tốc độ như thế nào, Lâm Bỉnh vẫn đuổi kịp, nhìn hành động của Lý Kiều, mắt hắn dần mất đi sự kiên nhẫn.

Hắn nghĩ hắn muốn dạng nữ nhân nào mà không được, Lý Kiều đây là người đầu tiên không nể mặt hắn.

Mím môi nhíu mi, trêm mặt lộ ra biểu tình âm trầm, đi nhanh vài bước đuổi theo Lý Kiều. Chân dài sải rộng bước, Lâm Bỉnh giữ chặt tay Lý Kiều, dùng sức lôi kéo Lý Kiều về phía sau, nhào vào lòng của hắn.

“Cậu buông ra!” Không đoán được Lâm Bỉnh lại lớn gan lớn mật như vậy, Lý Kiều thẹn quả hóa giận đem hắn đẩy ra, kề sát vào thân thể hắn, làm cho cô buồn nôn, trừ bỏ Lý Thiên Hạo, người khác cô đều kháng cự.

“Haha, không cần thẹn thùng, tớ sẽ rất đau lòng, để cho tớ ôm cậu, tớ nghĩ đến cái ôm này lâu lắm rồi.” Lâm Bỉnh không tức giận cười nói, ngữ khí rất cả nhờn.

Nhìn xung quanh bốn phía, lúc này thân ảnh bọn họ thân mặt trên đường, hai bên lề đường là hàng cây cổ thụ lớn, người đi đường rất thưa thớt, tạo cho hắn cơ hội làm chuyện xấu.

Nam sinh phóng đãng khiến cho Lý Kiều cả kinh, khóe mắt liếc nhìn bốn phía, trên đường vắng vẻ tựa như chỉ có hai người bọn họ, tâm không ngừng rơi xuống.

Cô có dự cảm, Lâm Bỉnh này sẽ làm ra chuyện xấu gì đó. Lý Kiều cũng chỉ là một thiếu nữ, lập tức bị

Lâm Bỉnh dọa sợ đến nổi mắt ẩn ẩn nước, sợ hắn làm ra chuyện phóng đãng với mình.

Thân thể mềm mại càng cố vùng vẫy xoay chuyển, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Nức nở nói: “Buông! Tránh ra.”

Lâm Bỉnh nắm thắt lưng của Lý Kiều, Sắc tâm bị khơi dậy, lại bị bộ dáng nhu nhược đáng thương của Lý Kiều kích thích, dẫn tới cả người lửa nóng.

Lý Kiều hoảng hốt, dùng toàn bộ sức lực để phản kháng, quay đầu né tránh hắn định hôn cô.

Cách đó không xa, một chiếc xe ô tô đang lao đến, Lý Kiều tập trung nhìn vào, là xe của Trình Tuyết.

Thừa dịp Lâm Bỉnh không để ý, ra sức đẩy hắn, nhắm về phía trước mà nhắm tới, dương tay ý bảo Trình Tuyết dừng xe.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận