Mẹ tôi là giáo viên chủ nhiệm – Update Chương 5

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ tôi là giáo viên chủ nhiệm – Update Chương 5

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 28/12/2024

Tôi có thể nhìn thấy được sự lo lắng, thất vọng trên gương mặt mẹ. Nỗi lo lắng đó có lẽ đến từ lời tuyên bố trước toàn trường nó liên quan đến lòng tôn của một giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết và nó cũng liên quan rất đến sự nghiệp thăng tiến của mẹ tôi. Buổi tối hôm đó, không khí trong nhà trở nên im lặng hơn thường lệ. Sau bữa ăn, mẹ ngồi trong phòng làm việc, đèn bàn sáng rực, tay cầm cây bút đỏ mà vẫn không ngừng suy tư. Tôi nhìn mẹ qua khe cửa khép hờ, trong lòng thấy thương nhưng không biết phải nói gì. Trong bữa ăn sáng hôm sau mẹ vẫn vui cười nói chuyện bình thường tôi biết mẹ đang cố che đi sự lo lắng bất an trong lòng. Là một giáo viên trẻ, mẹ đã dành cả tâm huyết và sự nhiệt thành cho công việc. Lời tuyên bố trước toàn trường không chỉ là một bước đi táo bạo mà còn là một thử thách lớn đối với lòng tự trọng và trách nhiệm của mẹ. Tôi biết mẹ muốn chứng minh năng lực của mình, không chỉ để khẳng định bản thân mà còn để làm gương cho tôi. Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, sáng nay tôi đi qua lớp mẹ thì thấy hình như thằng Long hôm nay nghỉ học, chiều nay mẹ có lớp dạy thêm cho bọn cá biệt. Tôi cũng rõ chuyện chiều nay lắm vì chiều nay bọn tôi có tiết học ở trường, chắc cũng không có chuyện gì vì nay tôi khi tôi về lúc 17h thấy có vẻ như lớp đã học xong và mẹ trông có vẻ mệt mỏi và cũng không thấy có gì bất thường. Về nhà tôi đi lên phòng thay quần áo xong chơi game một tí, rồi xuống phụ mẹ nấu đồ ăn. Trong bữa ăn mẹ vẫn giữ nụ cười dịu dàng và hỏi thăm tôi về ngày học ở trường. Dù cố gắng che giấu, nhưng tôi vẫn nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt mẹ. Đôi mắt mẹ trĩu nặng, như vừa trải qua một ngày dài với bao nhiêu suy tư.

Bữa ăn hôm ấy có vẻ im ắng hơn mọi ngày.

Tôi muốn hỏi mẹ về buổi dạy chiều nay, nhưng lại sợ làm mẹ thêm bận lòng. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa thương vừa lo. Tôi biết công việc của mẹ không hề dễ dàng, nhất là khi phải dạy thêm cho những học sinh cá biệt, những đứa trẻ cần sự kiên nhẫn và tình thương đặc biệt. Ăn xong tôi vẫn dọn bát đũa nay thấy mẹ có vẻ mệt mỏi nên tôi rửa bát hộ mẹ, lên tầng thấy mẹ vẫn ngồi trong phòng làm việc viết giáo án. Tôi thì về phòng làm bài tập xong thì chơi game, chán quá thì đọc truyện, tôi mở máy tính lên xem thử zalo mẹ xem sao. Thì thấy mẹ nhắn tin cho Long.

Mẹ: Sao hôm nay em không đi học hả ?.

Mẹ: Tôi đề nghị em ngày mai em đi học đầy đủ cho tôi.

Mẹ: Tối mai cô rảnh. Cô sẽ dạy thêm cho em lúc 20h.

Mẹ: Em biết là khi có người nhắn mà không trả lời là bất lịch sự lắm không.

Mẹ: Tôi sẽ báo việc này lên thầy hiệu trưởng.

Long: Cô thích thì cô cứ báo đi. Nói với em làm gì. Phiền quá.

Mẹ: Được mai tôi sẽ nói chuyện với bố em và thầy hiệu trưởng.

Long có vẻ bất cần lắm rồi, áp lực mà mẹ phải chịu đúng là không nhỏ. Tôi lướt xuống thấy không có cái gì đặc biệt, thế là lại vào đtcl chơi vài ván xong đi ngủ. Hôm sau tôi đến trường để ý có vẻ như thằng Long vẫn nghỉ thật, đến tầm giữa buổi thì trường tôi có 1 con mec đến thấy cả thầy hiệu trưởng cũng phải ra đón thế là bọn tôi túm tụm đứng ở hành lang ngó xem nhân vật lớn nào. Bước xuống xe là một ông béo nhìn là biết người có quyền có thế, thấy có nhiều học sinh đúng hóng quá thế là thầy hiệu trưởng cho bảo vệ đánh trống vào lớp sớm. Tôi thấy ông kia và thầy hiệu trưởng đi vào phòng hiệu trưởng, tầm 15p thì có giáo viên đi xuống lớp mẹ, xong mẹ đi thẳng và vào phòng hiệu trưởng. Tôi đoán có lẽ lão già đó là bố thằng Long bảo sao nhìn mặt cũng giống nhau phết, học xong hết tiết vẫn không thấy mẹ đi ra. Trong đấy chắc căng thẳng lắm, vào tiết thứ 4 được tầm 15p mới thấy mẹ ra và nhìn mặt mẹ trĩu xuống có vẻ mọi việc không thuận lợi lắm. Hết tiết học chúng tôi được ra về, thấy xe lão vẫn đỗ ở đấy. Tầm 11h30, mẹ không về nhà sau giờ tan học như thường lệ. Tôi đợi mãi đến chiều, nhưng vẫn không thấy mẹ xuất hiện. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong buổi sáng. Chắc chắn có chuyện gì đó không ổn.

Một lúc sau, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.Mẹ bảo rằng mẹ sẽ không về ngay mà đi ăn với bố của Long. Tôi nghe trong giọng nói của mẹ một sự mệt mỏi và căng thắng, như thể một cuộc gặp gỡ nào đó đã kéo dài hơn dự tính.Tôi không hỏi thêm gì, vì biết mẹ đang phải đối mặt với tình huống khó xử. Mẹ nói rằng sẽ bàn về chuyện Long, về việc học của cậu ấy và những hành động bất cần mà Long  thể hiện trong thời gian qua. Mẹ có vẻ rất lo lắng về tình hình của Long, những cũng rất muốn làm rõ mọi chuyện với gia đình cậu ấy.

Nghe đến đấy xong tôi cũng không nghĩ gì nhiều ăn xong rồi đi ngủ. Đến tầm 2h thì có tiếng bấm chuông cửa là mẹ, mẹ về với 1 tâm thế mệt mọi và căng thẳng tôi phụ mẹ dắt xe vào cho mẹ. Tôi không dám hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo mẹ vào trong nhà. Mẹ ngồi xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc đấu tranh căng thẳng. Tôi đứng bên cạnh, không biết phải làm gì để an ủi mẹ.Mẹ nhìn tôi, đôi mắt trĩu nặng, rồi cuối cùng lên tiếng.

Mẹ: Mẹ vừa nói chuyện với bố của Long và thầy hiệu trưởng. Mọi chuyện không như mẹ tưởng, nhưng mẹ phải làm hết sức mình để giúp đỡ thằng Long. Cậu ấy không dễ dàng thay đổi, nhưng mẹ sẽ không bỏ cuộc.

Mẹ cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã ba đường, một bên là trách nhiệm với công việc, một bên là lòng kiên nhẫn và tình yêu thương với những học trò. Có khi công việc này thật sự quá nặng nề.Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mẹ. Tôi biết mẹ đang rất khó xử, nhưng cũng hiểu rằng công việc của mẹ không chỉ là dạy học mà còn là một sứ mệnh, một trách nhiệm lớn lao.Mẹ nhẹ nhàng vỗ vai tôi, khẽ cười.

Mẹ: Con đừng lo, mẹ sẽ ổn thôi. Mẹ chỉ cần thời gian để xử lý mọi chuyện.

Tôi: Con tin mẹ sẽ làm được mà.

Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng lắng nghe và ở bên mẹ, vì tôi biết dù có thế nào thì mẹ cũng sẽ vượt qua được khó khăn này. Sau một ngày dài đầy căng thẳng, mẹ cuối cùng cũng đi lên phòng, còn tôi ở lại dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù bữa tối không có nhiều câu chuyện, nhưng tôi cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm sâu sắc mà mẹ dành cho tôi, và tôi biết rằng dù mọi chuyện có ra sao, gia đình vẫn sẽ là điểm tựa vững chắc nhất cho mẹ. Có lẽ cuộc trao đổi của mẹ và bố Long đã thất bại thảm hại vì tối nay Long vẫn không đến. Tầm 9h thì thấy thông báo tin nhắn vào thì thấy mẹ nhắn trong Long.

Mẹ: Sao nay em vẫn nghỉ?

Long: Nay cô gặp bố em chưa?

Mẹ: Tôi gặp rồi. Và tôi đã có 1 cuộc nói chuyện rất dài với bố em. Đó cũng là lí do tại sao đến giờ tôi vẫn nhắn cho em đấy.

Long: Thế bố em ra điều kiện gì với cô vậy?

Mẹ: Tôi tưởng cậu phải biết rồi chứ.

Long: Bố em không nói, nhưng em nghĩ nó cũng là một cái giá cao đó.

Mẹ: Thế giờ em muốn gì? Đừng vòng vo nữa.

Long: Giờ em muốn cô thực hiện một yêu cầu của em và em sẽ đi học đầy đủ.

Mẹ: Yêu cầu gì?. Tại sao tôi phải thực hiện nó.

Long: Thế giờ cô muốn sao.

Mẹ: Cô……Được tôi sẽ chấp nhận 1 yêu cầu của em. Nhưng nó không được vượt quá giới hạn và em phải đạt được ít nhất 7đ trong bài kiểm tra toán vào 2 tuần sau.

Mẹ: Em nói cho cô yêu cầu của em là gì?. Hợp lý tôi sẽ chấp nhận.

Long: À. Nó cũng chả có gì quá đáng cả. Chỉ cần cô chịu đi date với em 1 hôm thôi.

Mẹ: Date là đi đâu?

Long: Là đi ăn, đi xem phim thôi.

Mẹ: Tôi không rảnh để làm mấy việc như vậy. Yêu cầu khác đi.

Long: Thế em cũng không rảnh để vùi đầu vào cố gắng học. Cô nghĩ trong 2 tuần từ thằng suốt ngày 3-4đ lên 7-8đ là vấn đề nhỏ à. Mà cũng chì là đi ăn uống tâm sự bình thường thôi.

Mẹ: thế nếu em không đạt được thì sao?

Long: mặc cô xử chí.

Mẹ: thế chúng ta hoàn thành giao kèo. Tôi sẽ cho em làm bài kiểm tra vào tối t5 vào 2 tuần sau.

Long: Em sẽ cố gắng. Thế tối mai cô có kèm thêm không?

Mẹ: mỗi tuần tôi chỉ có thể kèm cho em 1 buổi.

Nói xong Long tim tin nhắn mẹ xong không rep nữa. Tôi cũng thật sự muốn xem 1 thằng ngu như nó 2 tuần làm sao được 7đ. Mọi chuyện cứ tiếp diễn yên bình, trong các ngày tiếp theo mẹ vẫn duy trì kèm thêm cho đám học sinh cá biệt và Long, và trong 2 tuần này Long đi học cũng rất đầy đủ còn có học khá hơn hay không thì tôi không biết. Hôm nay là t5 và đúng hẹn Long đến đúng 8h mẹ phát bài kiểm tra cho nó làm được tầm 90p thì mẹ thu, trong suốt thời gian làm bài mẹ ngồi bên cạnh nó nên chắc chắn đây là điểm thật 100% của nó. Sau khoảng 15p chấm bài thì đúng như tôi dự đoán nó chỉ được có 5,8đ không đạt yêu cầu.

Mẹ: đây em xem bài em đi.

Long: thế công sức 2 tuần mà chỉ được có 5,8đ thôi sao.

Mẹ: dù 2 tuần này tôi thấy em rất cố gắng. Nhưng kiến thức em quá nhiều lỗ hổng. Nhưng dù sao đây cũng là công sức của em nên hãy trân trọng nó.

Long: em thua rồi. Giờ cô muốn em làm gì, em cũng chấp nhận.

Mẹ: tối nay cô cho em nghỉ sớm. Và em về chép lại những công thức cô đã dạy 10 lần. Xong thì ngày kia nộp cho cô.

Long: Cô có thể cho em 1 cơ hội vào ngày kia được không.

Mẹ: em có cố gắng nhưng  khoảng cách đến điểm 7 của em vẫn còn khá xa vời.

Long: cô cho em cơ hội đi. Chắc chắn lần kiểm tra vào thứ 7 em sẽ làm tốt hơn.

Mẹ: nếu em muốn thế thì được cô cho em thêm 1 cơ hội.

3.5 8 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
20 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Juninho

Dạo này web cứ đăng bài của mấy cha bán truyện hoặc ” chuyên gia ” drop không. Chất lượng đi xuống quá

Buồn cho rồi

Rồi lại chuẩn bị thành bồn chứa tinh

Thánh mẫu

Hiện chuyện này mình đang bán nha. Ai muốn mua liên hệ gmail: nhanba2310@gmail.com

Tun

Mô típ nữ chính khôn với thiên hạ nhưng dễ với phản diện, gặp phản diện giỏi thao túng r bị thuần hóa dần à

Lần cuối chỉnh sửa 10 ngày trước bởi Tun
An danh

Do mẹ t cũng là gv nên thích mấy bộ kiểu này, hồi xưa đi học bạn bè toàn nửa đùa nửa thật khen mẹ mình ngon :))

Snwk

Mẹ bác giờ nhiêu tuổi r ? Còn dạy k