MẸ YÊU VÀ CHỊ GÁI XINH ĐẸP – Update Chương 19

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: MẸ YÊU VÀ CHỊ GÁI XINH ĐẸP – Update Chương 19

Tác Giả:

Thể Loại: , , ,

Ngày Cập Nhật : 10/08/2023

Chương 3: Gặp Được Người Tình Trong Mộng​

Trong một dịp như vậy, khi tôi bất ngờ nhìn thấy cô gái trong mộng của mình, tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị tâm lý và tôi đã choáng váng. Hoa Hạ, chị ấy nhận lấy chiếc ô từ con gái, quay đầu lại và chào tạm biệt tôi:

-Chí Dũng, chị đi đây… Này, em sao vậy?

Thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi, cô gái không khỏi phá lên cười. Tôi lúc này mới định thần lại, cố ý hỏi:

-Ơ… Đây là… con gái của chị sao?

Chị Hoa Hạ cười khúc khích:

-Hihihi… Sao, hai mẹ con tôi trông không giống nhau hả?

-Ơ… Không, không.

Tôi vội xua tay. Thế là… Hai mẹ con nhìn nhau cười đi ra ngoài. Suốt buổi trưa, tôi như người mất hồn, trước mắt tôi là bóng hình cô gái vừa rồi, nụ cười tinh nghịch của cô hình như vẫn còn đơ ngoài cửa. Một cô gái dễ thương như vậy phải là cô công chúa xuất thân từ một gia đình giàu có mới phải, nhưng tại sao bố mẹ cô lại là người như vậy. Một người là ông già hói đầu được miêu tả là khốn khổ trong một studio chụp ảnh, còn người kia là công nhân tạm thời dọn dẹp, tôi không thể không khỏi xót xa trước sự bất công của số phận.
Tuy nhiên, trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ khác, trong trường hợp này, cô gái này không phải là không thể đạt được, hơn nữa, mẹ cô ấy đang ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi có thể làm hài lòng chị Hoa Hạ, thì tôi có thể hy vọng có được cô gái đó. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu có thể dành cả cuộc đời này với cô gái này! Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp…

Buổi chiều mưa vẫn rơi nặng hạt, các đồng nghiệp lần lượt ra về. Tôi không muốn quay lại ký túc xá cử nhân của mình, vì vậy tôi vẫn đợi trong văn phòng với một quyển sách. Tuy nhiên, tâm trí tôi hoàn toàn không đặt trên cuốn sách, và tôi cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong hành lang, tôi ước gì chị Hoa Hạ có thể đến vào buổi chiều, bởi tôi có rất nhiều điều muốn hỏi chị về cô gái ấy. Thật không may, cho đến khi kết thúc công việc, toàn bộ tòa nhà vẫn yên tĩnh và không có ai đến. Tôi tự giễu cợt cười nhạo chính mình: “Dưới thời tiết kinh khủng như vậy, Lâm Hoa Hạ tự nhiên sẽ không tới, ngươi nóng lòng như vậy, làm sao sẽ có người biết?”

Ngày hôm sau, tôi đến đơn vị sớm và Hoa Hạ đang dọn dẹp. Tôi bước đến bên chị ấy và thì thầm:

-Chị xong rồi, đến văn phòng của em nha!

Chị Hoa Hạ nhìn tôi, mỉm cười và gật đầu. Tôi ra ngoài mua ít trái cây và hạt dưa, vội vàng quay về văn phòng, sợ đồng nghiệp phát hiện sẽ chia nhau những thứ này nên cất giấu cẩn thận. May mắn thay, vẫn chưa có ai đến làm việc, vì vậy tôi trở lại văn phòng, sắp xếp đồ ăn nhẹ và đợi Hoa Hạ mẹ của cô gái trong mộng của tôi đến. Thời gian trôi thật chậm, như kiến bò trên chảo nóng, tôi không thể không đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng, Hoa Hạ mở cửa bước vào, mỉm cười với tôi ở cửa. Tôi có chút luống cuống, có chút lắp bắp nói:

-Ưm… Dì Hoa Hạ, mau tới ngồi xuống ăn… ăn chút hạt dưa đi.

Hoa Hạ càng cười to hơn, cô ấy ưu nhã đi tới ngồi trên ghế, nhìn tôi chằm chằm, giọng ngọt ngào hỏi tôi:

-Oh! Chí Dũng, sao hôm nay em lại gọi chị là dì và còn tốt với chị như vậy? Ưm, có phải em muốn gì ở chị không?

Tôi không dám nhìn vào mắt chị ấy, bởi vì tôi phát hiện trong mắt chị ấy như muốn bắn ra lửa, nên tôi cúi đầu nói:

-Ơ… Không… không có gì, em chỉ muốn nói chuyện… nói chuyện với dì thôi.

Hoa Hạ cười khúc khích:

-Hihihi… Tiểu tử này, nhất định là có ý đồ xấu, nói cho tôi biết, có chuyện gì? Hừm…

Sau đó chị ấy bĩu môi với tôi rồi đi đóng cửa lại. Không kịp suy nghĩ, tôi vội vàng đóng chặt cửa lại, trở lại ngồi trên ghế, chỉ nói:

-Dì Hoa Hạ…

Chị ấy ngắt lời tôi và tức giận nói:

-Đừng gọi tôi là dì, như thể tôi già rồi ấy…, cứ gọi tôi là chị cho nó trẻ trung chút xíu. Hừm…

Sau đó, chị ấy đứng dậy và đến bên tôi, đặt một tay lên vai tôi, áp mặt đến gần tôi, và nói với một giọng ngớ ngẩn:

-Nè! Người anh em ngốc nghếch của tôi, nếu cậu có bất cứ điều gì muốn nói với con gái tôi, thì tôi sẽ hứa với cậu …

Tôi lúng túng một lúc, nếu chị ấy không phải là mẹ của người tình trong mộng của tôi, tôi nhất định sẽ đứng dậy bỏ chạy, nhưng bây giờ tôi làm sao dám đắc tội với chị ấy? Có vẻ như chị ấy đã hiểu lầm, nghĩ rằng tôi đang cố gắng lợi dụng chị ấy bằng cách cư xử lịch sự với chị ấy, vì vậy tôi đã chủ động chào hỏi chị ấy. Nhưng trước tiên tôi tự suy diễn: “Ưm… Mình phải làm gì? Thành thật mà nói, tôi đang tìm con gái của chị thay vì gặp chị? Sau đó, có thể người phụ nữ này nhất định sẽ nổi giận, và mình sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác … Haizz, tốt hơn là chỉ cần có thể khiến chị ấy vui vẻ, thì đã thành công hơn một nửa, haizz…cứ như vậy trước đã…” Nghĩ đến đây, tôi đặt tay lên vai chị ấy, cười nói với chị ấy:

-Là lỗi của em, em còn nhỏ như vậy, làm sao em có thể gọi dì là chị được?

Hoa Hạ lại cười khúc khích, di chuyển cơ thể của chị ấy đến gần tôi hơn, thậm chí còn chạm vào mặt tôi bằng một tay khác, trêu chọc nói:

-Thật tốt khi câu biết rằng mình đã sai, sau…nói cho tôi biết, tôi nên trừng phạt cậu như thế nào?

Tôi không nói nên lời, suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Ơ… Chị muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.

Hoa Hạ nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước, và nói với một nụ cười quyến rũ:

-Oh! Em thật tốt, để chị nghĩ cách trừng phạt em … Thôi… Quên đi, hôm nay chị sẽ để em đi, và chị sẽ tính sổ với em lát nữa. Hihihi…

Sau đó là một âm thanh nhẹ nhàng khác. Cười cười, chị quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi, nháy mắt tinh nghịch với tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, và ngạc nhiên khi thấy rằng Hoa Hạ thực sự giống con gái mình, không chỉ ở các đường nét trên khuôn mặt mà còn ở phong thái, giọng điệu và thậm chí cả điệu cười. Cũng may con gái thừa hưởng gen của mẹ, nếu giống bố thì không thể nào nhìn ra được. Bởi vì ông bố xấu quá! Vẻ mặt tôi dần dần thư thái, tôi bắt chuyện với chị ấy:

-Ưm… Chồng chị làm việc ở đâu?

Vẻ mặt của Hoa Hạ lập tức tối sầm lại bởi câu hỏi của tôi, chị ấy sốt ruột nói:

-Hừ… Đừng nhắc đến con ma chết đó, anh ấy làm việc trong một studio chụp ảnh và sắp nghỉ hưu.

-Oh! Thế còn con gái thì sao?

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng chị ấy nhập tâm trả lời thẳng thắng:

-Ý cậu là Chiêu Quân, con gái của tôi à? Con bé nhà tôi thông thường sẽ lập tức đón ca trực của linh hồn đã chết, tức chồng tôi, đồng thời cũng đến studio chụp ảnh nữa…

Khi chị ấy nhắc đến con gái mình, vẻ mặt của Hoa Hạ dịu mờ đi. Ôi, người tình trong mộng của tôi tên là Chiêu Quân sao, cái tên hay quá, tôi ghi nhớ trong lòng. Tôi không đợi nữa nên hỏi tiếp:

-Ơ… Thế con gái chị bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai chưa?

-Oh! Năm nay con bé mười tám tuổi rồi, nhưng chưa có bạn trai.

Ôi bằng tuổi mà chả biết ai hơn tháng nào. Hoa Hạ đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, và nghi ngờ hỏi:

-Eh! Tại sao cậu lại hỏi về điều này, hay là cậu có ý thích con gái tôi hả?

Tôi ngượng nghịu cười nói:

-Ưm… Không… không, em làm sao dám leo cao được?.

Hoa Hạ nghiêm túc nhìn tôi:

-Này cậu nhóc hư, khó trách hôm nay cậu lại như vậy, thật sự nếu đã xảy ra chuyện! Bất quá, nếu cậu không có bạn gái, thì cũng không phải là không thể…

Tôi lập tức vui mừng khôn xiết, hỏi:

-Hihihi… Thật à, dì Hoa Hạ, dì đang đùa con đấy à? Hihihi…

Hoa Hạ sau đó nói, giọng điệu có gay gắt:

-Xem cậu háo hức như vậy, tôi có nói hay không cũng không quan trọng nữa, nhưng con gái của tôi có thích cậu hay không cũng khó nói, cho dù Chiêu Quân có thích cậu, thì nhà chúng tôi do là quỷ chết quyết định, tức do ông chồng của tôi, nếu như hắn nói không, thì cậu có nói lời lẽ ngọt ngào cũng vô dụng thôi! Hừm… Haizz…

Tôi hơi nản lòng ngay lập tức, vâng, không có dấu hiệu của tử vi, tức mê tín dị đoan nhưng tại sao tôi rất vui mừng? Hoa Hạ nhìn tôi và đột nhiên phá lên cười:

-Hahaha… Tuy nhiên, nếu cậu hài lòng với tôi thì không có hại gì. Tôi thực sự muốn làm mẹ vợ của cậu. Hahaha…

Tâm trạng của tôi đột nhiên được cải thiện, và tôi gật đầu lia lịa. Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, đồng nghiệp lần lượt đến làm việc. Hoa Hạ đứng dậy và đến bên tôi, đưa tay vặn vẹo mặt tôi, cười khúc khích, quay người bỏ đi. Vài ngày sau, Hoa Hạ đến văn phòng của tôi, lấy từ trong túi ra hai vé xem phim, đưa cho tôi và nói một cách thần bí:

-Nè! Tôi đã nói với Chiêu Quân và con bé có vẻ không ghét cậu, đây là hai vé xem phim tối nay, cậu đợi con gái tôi ở lối vào rạp chiếu phim lúc bảy giờ tối. Nhớ nhé?

Trong lòng tôi mừng rỡ, vội vàng lấy tiền ra:

-Ơ… Chị Hoa Hạ, sao có thể để chị trả tiền, đây này!

Hoa Hạ lại cười khúc khích:

-Hihihi… Tôi thích cậu gọi tôi là ‘chị’, nhưng nếu cậu cưới Chiêu Quân, thì cậu vẫn gọi tôi là ‘chị’ nha? Còn tiền thì… Quên đi, đừng đưa tiền cho tôi, hãy nhớ rằng cậu nợ tôi hai ân huệ!

Nói xong chị ấy đứng dậy đi ra ngoài. Tôi choáng váng với số tiền trong tay, dễ vậy sao? Ông trời quá tốt với tôi! Buổi chiều, tôi đi cắt tóc, tắm rửa, ăn vội và mặc vội quần áo cho đến khi cảm thấy hài lòng rồi mới phi thẳng đến rạp chiếu phim. Tôi đến đó, rồi xem đồng hồ thấy vẫn còn một tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn. Tôi mua một ít đồ ăn nhẹ và cầm trên tay, rồi háo hức nhìn về phía trước, mong đợi sự xuất hiện của bóng dáng đã ám ảnh tôi. Chờ đợi và chờ đợi, tôi muốn xem phim quá, nhưng bộ phim đã bắt đầu mà tôi vẫn chưa thấy Chiêu Quân đâu. Trái tim tôi dần trở nên lạnh giá, và tôi tự nghĩ, lẽ nào cô ấy không đến?

Sau năm phút nữa, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo, dường như tất cả đều vui vẻ, vì vậy tôi muốn quay lại, nếu Chiêu Quân không đến, tôi sẽ không có tâm trạng để xem bất kỳ bộ phim nào! Lúc này, một bóng người yêu kiều xuất hiện ở trước mắt tôi, chính là Chiêu Quân! Tâm trạng tôi từ vô cùng chán nản chuyển sang cực kỳ sung sướng trong nháy mắt, trong lòng không chịu nổi, cảm thấy khó thở, muốn chào cô nhưng không thể phát ra tiếng, muốn đi về phía trước để gặp cô ấy, nhưng tôi không thể di chuyển đôi chân của mình. Chiêu Quân nhíu mày và nháy mắt đi đến chỗ tôi, cười với tôi:

-Hihihi… Vào đi anh.

Tôi vẫn còn trong cơn mê, và theo cô ấy như một con rối vào rạp chiếu phim. Tôi không biết bộ phim nói về điều gì nhưng trái tim tôi chỉ hướng về người con gái bên cạnh tôi. Trên người cô ấy có mùi thơm ngọt ngào như hoa lan, khiến tôi rất say. Mắt tôi cứ nhìn cô ấy bên cạnh, như thể mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất, chỉ còn cô ấy trên thế giới này. Hết phim, tôi thẫn thờ theo em ra ngoài, nhưng ngay cả dũng khí để nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em cũng không có. Trong tâm trí của tôi, cô ấy giống như một nàng tiên không thể bị xúc phạm, và tôi sợ rằng những hành động hấp tấp sẽ khiến cô ấy tức giận. Tôi muốn đưa cô ấy về nhà nhưng Chiêu Quân lắc đầu từ chối. Tôi thẫn thờ trở về ký túc xá, đêm nay tôi lại bị mất ngủ. Ngày hôm sau, Hoa Hạ đến văn phòng của tôi, đi đến trước mặt tôi và phàn nàn:

-Haizz… Thường ngày cậu rất thông minh lanh lợi, nhưng chuyện tối qua xảy ra, Chiêu Quân con gái tôi buồn bã và nói với tôi rằng: “Anh ta giống như một khúc gỗ!”

Tôi cũng khó chịu vì sự vô dụng của mình, và thực sự muốn tự tát mình, vì vậy tôi không thể đáp lại lời của Hoa Hạ. Chị ấy nói tiếp chắc để an ủi:

-Eh! Này, cậu muốn tôi nói gì với Chiêu Quân không? Con bé có ấn tượng khá tốt về cậu. Con gái tôi nghĩ cậu rất đẹp trai và có học thức… nhưng Chiêu Quân sẽ không thích một tên mọt sách!

-Ơ… Chị, giúp em một lần nữa đi.

Tôi nắm lấy tay Hoa Hạ, như thể nắm lấy ống hút cứu mạng, và trong lời nói của tôi như có tiếng khóc. Chị ấy dỗ dành tôi:

-Ôi, đứa nhỏ đáng thương của tôi, cậu thật là làm con gái của tôi buồn. Hừ, chàng trai, tôi lại giúp cậu một lần nữa, nhưng như vậy thì cậu đã nợ tôi ba ân tình, tôi sợ rằng cậu không trả được?

-Ơ… Chị đừng sợ, tôi sẽ để cho chị làm bất cứ chuyện gì! Tôi thề đó.

-Ừm… Vậy thì hãy đợi tin tốt lành của chi đi, hỡi chàng trai mê gái. Hihihi…

Hoa Hạ trả lời xong thì đột nhiên hôn lên má tôi, và chạy đi với một nụ cười quyến rũ. Tôi bàng hoàng sờ lên mặt, đúng vậy, không phải ảo giác, đòn đánh lén bằng nụ hôn vừa rồi của Hoa Hạ đã để lại trên mặt tôi một vệt nước bọt: “Ồ, cái này gọi là gì nhỉ? Con gái còn đó nhưng lại có ý tưởng chuẩn bị lên giường với mẹ vợ là sao…???” Vài ngày sau, vào một buổi chiều thứ Sáu, Hoa Hạ lặng lẽ bảo tôi đợi Chiêu Quân ở cổng công viên lúc tám giờ sáng mai.

Huyện lỵ chỉ có một công viên, công viên chỉ có một cổng, công viên này rất đơn giản, bên trong có một ngọn đồi đất, trên đỉnh đồi có đình quán, nhưng đây là nơi có phúc của tôi, ngày này là rất thành công. Lời nói dí dỏm của tôi khiến Chiêu Quân che miệng và cười khúc khích nhiều lần. Trong vọng lâu nhỏ ấy, lần đầu tiên tôi nắm bàn tay bé nhỏ của em, khi về tôi vòng tay ôm eo em, ở cổng công viên, tôi mua cho em một chai nước uống, mặc dù em vẫn không chịu cho tôi tiễn cô ấy. Khi tôi đến cửa nhà, tôi được yêu cầu đi cùng cô ấy một đoạn đường dài hơn.

Tôi tin rằng cuộc hẹn này sẽ thay đổi ấn tượng của Chiêu Quân về tôi, và ngày chúng tôi xác nhận mối quan hệ sẽ không còn xa nữa. Quả nhiên, sau khi đi làm vào thứ Hai, Hoa Hạ nóng lòng đến văn phòng của tôi để báo tin vui cho tôi:

-Nè, Chí Dùng! Chiêu Quân nói với tôi rằng, con bé nghĩ cậu là một người tốt, và tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cậu. Hihihi… Nè! Thế thì sao cậu không cảm ơn tôi?

Chị ấy nói xong, rồi chị đưa khuôn mặt của chị lại gần hơn với tôi. Thế là… Tôi cố tình hôn lên má chị ấy để thay cho lời cảm ơn. Hoa Hạ nói với một nụ cười hài lòng:

-Oh! Cũng không tệ lắm! Nhưng mà…nụ hôn này là sao ta??? Hihihi…

Chị ấy ghẹo tôi xong thì vỗ vào mông tôi và bước đi với một nụ cười quyến rũ. Tôi không khỏi bật cười, tôi đuổi theo chị ấy kiểu nô đùa, nhưng chị ấy hình như cũng không cho tôi đuổi theo, nên cứ chạy…? Tôi tự nghĩ: “Than ôi, hãy đặt tình hình chung lên hàng đầu, đến lúc phải hy sinh màu sắc lòe loẹt của mình, bởi lúc này mình phải sẵn sàng, tôi tự an ủi mình trong giây lát.”

Sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Chiêu Quân dần dần nóng lên, trong rạp chiếu phim, tôi hôn lên mặt cô ấy, sau gốc cây vào ban đêm, chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên, trong góc công viên, tay tôi chạm vào ngực cô ấy…

………

….Nữa năm sau…..

Vào một buổi chiều nửa năm sau, Hoa Hạ nói với tôi rằng cô ấy, tức Chiêu Quân, sẽ cho tôi đến nhà cô ấy vào buổi tối, bởi vì hồn ma đã chết, tức bố của cô ấy muốn gặp tôi. Tôi biết rằng một thử thách cuộc đời nữa sắp đến nên tôi vội vã trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc, đến cửa hàng mua thuốc lá, rượu và quà để có dịp biếu cho ông ta, rồi tìm đến nhà cô ấy theo địa chỉ mà Hoa Hạ đã cho. Đây là sân trong của một gia đình, tất cả đều là nhà gỗ, và có vẻ ngôi nhà đã hơi cũ. Sau khi vào cửa, tôi nhìn thấy ông già đầu trọc đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với cửa, với ánh mắt không mấy thiện cảm, lạnh lùng nhìn tôi. Tôi thầm kêu trong lòng có chuyện không ổn, trên mặt tươi cười cầm một món quà bước tới chào hỏi:

-Dạ! Chào chú.

Ông ấy không đứng dậy, không nói chuyện, chỉ gật đầu và vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ác độc, khiến tôi sởn tóc gáy. Hoa Hạ và Chiêu Quân đặt thức ăn lên bàn và mời mọi người ngồi xuống, và cuối cùng họ cũng giải vây cho tôi. Bố của Chiêu Quân rót rượu trắng vào hai chén trà, đưa cho tôi một chén, nói:

-Lần đầu gặp mặt, nào chúng ta uống rượu đi.

-A… Là rượu trắng sao chú?

Tôi sửng sốt: “Hừm, bởi chén rượu này chí ít có ba lượng, một ngụm uống hết, chẳng phải là giết mình sao? Trước đó mình cũng uống rượu, nhưng nhiều nhất uống ba hai giọt là không được rồi, phải uống từ từ. Nhưng hôm nay…”

-Hừm, hừ… Cái gì, ngay cả rượu trắng nhỏ giọt này cũng không uống được mà muốn làm con rể của ta hả? Cút khỏi đây đi! Hừm, hừ hừ…

Giọng nói của lão ta nghiêm nghị, không chừa bất cứ khoảng trống nào cho tôi xen vào minh bạch. Tôi vừa nghiến răng dốc hết sức, vừa nâng cốc rượu trắng rót vào miệng, vị cay nồng làm tôi nghẹn ngào đến ứa nước mắt. Uống xong, tôi đau đầu như búa bổ, mắt hoa lên, ngồi không yên trên ghế.

-Hahaha… Này, ngươi cũng không tệ.

Ông ta gật đầu, từ trong cốc uống một ngụm. Sau đó ông ta lại rót thêm hai ly rượu vẫn còn đầy, đưa một ly đến trước mặt tôi:

-Nào! Uống thêm ly rượu này nữa đi.

-Hả? Còn uống rượu nữa sao chú?

Tôi ngơ ngác nhìn ông lão, không thể tin được. Nhưng lão ta cứ nhàn nhạt đáp:

-Hừm… Đương nhiên, quy củ trước tiên uống ba chén, sau đó muốn làm gì thì làm.

Cả Hoa Hạ và Chiêu Quân đều có thể thấy rằng tôi sắp chết, nhưng cả hai đều không dám nói gì, họ chỉ nhìn tôi với vẻ thương cảm. Cơn say dâng lên, tôi cảm thấy buồn nôn trong bụng, và tôi cảm thấy như mình sắp nôn ra. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên thật mờ ảo, tay tôi đang cầm chiếc cốc mà hình như không giữ vững được, nó lắc lắc dữ dội. Ông già thấy vậy mới trố mắt nhìn tôi trầm giọng nói:

-Hừ, hừ… Uống đi nào! Không uống được thì đừng hòng đến với con gái ta. Hừ, hừ..

Tôi suy nghĩ nhanh trí: “Chẳng phải chỉ là một ly rượu sao, uống vào cũng không chết được đâu, bắt quá bị nôn ói mà thôi!” Lòng tôi chùng xuống, nâng ly rượu rót vào miệng, không ngờ mình cầm không vững, ít nhất nửa ly rượu tràn ra ngoài. Lão ta thấy cử chỉ của tôi thì đập bàn đứng lên, nóng giận nói:

-Hừ, ngươi thoạt nhìn không phải người xấu, bởi ngươi thật thà quá! Uống rượu, trộm cắp, gian dâm, người như vậy mới là con rể của ta được. Còn ngươi thì yếu đuối, rượu không biết uống thì không có cách nào là con rể ta được! Hừ…

Tôi bị lời nói của ông ta chọc tức, nên ném ly rượu xuống đất, lớn tiếng đáp lại:

-Hừm… Ông bắt nạt người quá đáng. Bởi ông là tửu sắc, tôi thì không! Đừng đem uống rượu ra làm khó tôi, cũng đừng uy hiếp tôi. Chỉ là làm con rể thôi, có chuyện gì mà to tát, tôi không uống rượu, ông làm gì được tôi?

Lão ta tức giận chửi:

-Hừm… Mẹ mày là đồ khốn nạn, muốn đảo lộn thiên hạ trong gia đình này sao? Cút khỏi nhà tao, đừng bao giờ vào nhà tao nữa! Hừ…hừ…

Chiêu Quân thấy bố mình nóng nảy như vậy thì vội vàng tiến lên đỡ ông ấy, tức giận nói:

-Bố, sao bố lại làm như vậy? Đừng nóng tính như vậy!

Còn Hoa Hạ thì đến giúp tôi:

-Chí Dũng, thôi em về trước đi. Có gì thì sau này tính tiếp.

-Không có tính tiếp cái quái gì cả. Không biết uống rượu thì đừng hòng làm con rể tao. Rõ chưa? Hừ hừ…

Khi nghe vợ ông khuyên tôi thì ông ta chen vào một câu thấy nực cười. Sau đó… Tôi loạng choạng bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy phiền muộn một lúc, không ngờ cha của Chiêu Quân lại là người như vậy… Hoa Hạ lo lắng đi theo tôi, và quay lại cho đến khi chị ấy đưa tôi trở lại ký túc xá. Nửa đêm, tôi thót tim và nôn ói dữ dội đến mức suýt nôn cả bụng ra ngoài. Tôi không đi làm trong một tuần sau đó, và nỗi đau thể xác nhanh chóng hồi phục, nhưng nỗi đau tâm lý làm sao có thể hồi phục? Nếu tôi mất Chiêu Quân, thì cuộc sống của tôi sẽ ra sao? Tôi đã mong Chiêu Quân đến gặp tôi biết bao, nhưng tôi đã thất vọng, cô ấy không biết rằng tôi đang chết vì nhớ nhung cô ấy sao?

Chiêu Quân không đến, nhưng Hoa Hạ mẹ cô ấy thì có. Bước vào phòng ngủ của tôi, chị ấy cau mày khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, rồi dọn dẹp phòng cho tôi mà không một lời giải thích. Tôi lặng lẽ nhìn chị ấy, đã mấy ngày không gặp, trông chị ấy cũng phờ phạc đi rất nhiều. Thu dọn xong, chị ấy đi tới ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, thương hại vô hạn nói:

-Chí Dũng, đừng chiều chuộng bản thân như vậy, nhìn thấy em như vậy chị rất đau lòng.

Nói xong lời lẽ đó với tôi thì…, những giọt nước mắt rơi xào xạc trên khóe mắt của chị. Hoa Hạ lúc này trông giống như một người mẹ yêu thương, tôi đột nhiên nghĩ đến mẹ tôi, nếu bà biết tôi bây giờ như thế này, liệu bà có yêu con trai mình đến vậy không? Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi yếu ớt hỏi chị ấy:

-Ơ… Tại sao Chiêu Quân không đến gặp tôi?

Hoa Hạ không trả lời câu hỏi của tôi mà nói với tôi bằng một giọng dịu dàng:

-Cậu phải giữ gìn sức khỏe của mình và đừng luôn nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Sau cùng, có thể chúng ta vẫn còn … hy vọng.

Nói xong, chị ấy nức nở đứng dậy, nhìn tôi đầy trìu mến rồi quay đầu bỏ đi. Sự xuất hiện của Hoa Hạ khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, và những lời cuối cùng của chị ấy đã thắp lại ngọn lửa hy vọng trong trái tim tôi. Tôi cố gắng ra khỏi giường, quyết tâm vực dậy tinh thần. Tôi trở lại đơn vị làm việc, đồng nghiệp ai cũng biết chuyện, nhìn tôi thương cảm nhưng cũng không biết an ủi thế nào. Mặc dù có vẻ như cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường, nhưng tôi biết rằng trái tim tôi đã rỉ máu, Chiêu Quân thì không có tin tức gì, Hoa Hạ dường như đang trốn tránh tôi nữa, tôi cảm thấy như một xác sống mỗi ngày, và không gì có thể khiến tôi cảm thấy tốt hơn .

………

…….Hơn một tháng sau….

Như vậy hơn một tháng sau, Lâm Chiêu Quân đột nhiên tìm tôi, vẻ mặt phiền muộn nói:

-Ưm… Tối nay anh lại tới nhà em đi, bố em có chuyện muốn nói với anh.

Trong lòng tôi bỗng mừng rỡ, không thể tin nên hỏi cô ấy:

-Ơ, Là anh cùng bố em nói chuyện sao?

-Ừ…

Hoa Hạ vội vàng đi sau khi con gái mình nói xong. Chẳng lẽ là ông trời có mắt? Tôi lập tức vui lên, như thể mình là một người khác nhập vào, tôi vội vã trở về tắm rửa thay quần áo, đến trung tâm thương mại mua rất nhiều quà, đến nhà Chiêu Quân trước khi trời tối. Chiêu Quân mở cửa cho tôi, tôi có thể thấy rằng cô ấy cũng tiều tụy sau một thời gian dài không gặp.

Ông bố của người yêu vẫn ngồi trên chiếc ghế đối diện với cánh cửa, sau khi tôi bước vào, Chiêu Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại và ra hiệu cho tôi ngồi trên ghế, sau đó tôi mới thấy Hoa Hạ đang ngồi ở góc ghế ấy. Mắt lão sáng ngời, tôi không dám nhìn ông ta, chỉ nghe ông ta nói:

-Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là vì muốn nói chuyện với cậu về chuyện của cậu và Chiêu Quân con gái tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của ông ấy, lên tiếng nói:

-Con thành tâm với Chiêu Quân. Mong chú giúp đỡ con. Con sẽ đối xử tốt với Chiêu Quân và hiếu thuận với chú và dì.

Nghe tôi nói xong, lão ta ánh mắt dịu đi rất nhiều, gật đầu nói:

-Ừm, vậy thì tốt, hi vọng cậu nhớ kỹ những gì cậu đã nói. Bất quá, ta có ba điều kiện, nếu như cậu đồng ý, ngày mai có thể cùng ta nói chuyện. Chiêu Quân tự nguyện đồng ý, nếu nó không đồng ý, thì cậu có thể tự bày tỏ tình cảm, và Chiêu Quân nhà tôi mà không chịu thì cậu đừng nghĩ đến điều đó.

Tôi vội gật đầu:

-Dạ! Bác nói đi.

-Thứ nhất, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái Chiêu Quân à, nếu mà gả cho cậu, thì cậu phải đi ngược lại với gia đình cậu, sau này, đứa con trai hay con gái đầu lòng mà cậu sinh ra sẽ theo họ vợ, những đứa con sau có thể theo họ của cha.

-Ơ, ưm… Cái này…

Không ngờ điều kiện đầu tiên lại khắc nghiệt như vậy ở quê chúng tôi, đứa con đầu lòng sinh ra mà mang họ mẹ là một việc rất mất mặt, con nhà người ta, tức gia đình đó gần như là một điều sỉ nhục. Ông ấy thấy tôi im lặng thì nói:

-Hừm…. Làm sao mà im lặng lâu vậy hả? Nếu như ngươi không đồng ý, vậy về sau không cần nói.

Mặt lão ta và ánh mắt đột nhiên lại trở nên nghiêm nghị. Tôi nghĩ ngợi: “Vì nữ nhân mình yêu, gần như có thể từ bỏ sinh mệnh của mình, tại sao lại quan tâm đến tiểu mỹ nhân này? Thôi thì, đành có lỗi với gia đình mình vậy!” Vì vậy, tôi gật đầu:

-Dạ! Con hứa ạ!

Lão ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại nhu hòa, gật đầu tán thưởng, rồi nói một câu dài:

-Kha Kha… Ngoan, ngoan lắm, ta không có nhìn lầm ngươi, bởi còn trẻ ta cũng như người đều chết mê chết mệt vì gái. Hahaha… Nhưng còn… Điều kiện thứ hai là, sau khi ngươi lấy Chiêu Quân làm vợ, thì cậu sẽ chăm sóc Chiêu Quân con gái ta suốt đời. Còn tiền của cậu đều do con bé quản lý, vả lại cậu cũng không được phép có phụ nữ khác ở bên ngoài, cậu nhất định phải một lòng một dạ với Chiêu Quân, coi vợ chồng già chúng ta như cha mẹ.

-Dạ! Con hứa ạ!

Tôi thầm thở dài, có vẻ như tôi không có tự do sau khi kết hôn, nhưng chỉ cần tôi có thể ở bên Chiêu Quân cả đời, tôi sẵn sàng trao đi mọi thứ của mình, vì vậy tôi khẽ gật đầu. Lão ta cười cười, ngữ khí trở nên rất ôn hòa nói tiếp điều kiện cuối cùng:

-Điều kiện thứ ba, cái này… Bởi vì ta cùng con gái sống chung trong căn nhà này nên rất có nhiều kỷ niệm, bất quá là bình thường sau này cha con không còn gặp mặt thường xuyên, cho nên…như vậy sau khi ngươi kết hôn với con gái ta. Chiêu Quân sẽ không cô đơn. Bởi dù gì con bé cũng là…con của tôi…nên cậu đừng hòng bắt nạt nó…

Giọng điệu của ông ta rất kỳ lạ, tôi không thể không ngẩng đầu nhìn ông ấy, biểu cảm trên khuôn mặt ông ấy cũng khó đoán, tôi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của ông ấy là ám chỉ điều gì, tôi nhìn Chiêu Quân hiện đang đứng sau ông ấy một cách khó hiểu, và đột nhiên tôi phát hiện Chiêu Quân mặt đỏ bừng, cảm giác thẹn thùng khó chịu. Tôi càng khó hiểu, quay lại nhìn Hoa Hạ đang ngồi ở góc ghế, phát hiện vẻ mặt của chị ấy cũng rất kỳ lạ, thấy tôi đang nhìn chị ấy, nên tôi vội cúi đầu xuống. Lão ta có chút không kiên nhẫn, khoát tay với tôi nói:

-Hừm… Hiện tại ngươi không hiểu cũng không sao, sau này ngươi sẽ hiểu, ngươi phải tự mình suy nghĩ, trước khi ngươi đáp ứng ba điều kiện này, nhất định phải đồng ý. Có thể lấy Chiêu Quân, sau này mỗi người mỗi đường đi cũng không chừng, nếu ngươi biết rõ mọi chuyện! Hahaha…

Dù trong lòng đầy nghi ngờ nhưng tôi biết cuộc đời mình và Chiêu Quân gắn bó mật thiết với nhau, tôi không muốn mất cô ấy dù thế nào nên cuối cùng cũng kiên quyết gật đầu đồng ý. Lão ta cười nói:

-Hahaha… Người trẻ tuổi, chúc mừng ngươi, nhưng ta nói trước, nếu như ngươi hôm nay hứa hẹn, sau lại hối hận thất hứa, cũng đừng trách ta vô tình. Đừng nghĩ ta đã gần sáu mươi mà lợi dụng bắt nạt, bởi vì xương cốt ta còn khỏe lắm, ta còn có thể đánh gãy chân của ngươi, ngươi có tin hay không? Hahaha…

Tôi vội vàng nói:

-Dạ! Côi tin, con tin!

Trước mặt lão ta, tôi giống như một con gà con được phép chơi đùa với ông ấy, tôi vô lực phản kháng. Lão ta hài lòng ngồi dậy, chào hỏi mọi người:

-Được, chúng ta nói chuyện xong rồi, ăn cơm đi!

Trên bàn ăn lần này, lão ta không uống rượu làm khó tôi nữa, tự rót rượu cho tôi muốn làm gì thì làm, nhưng ông vẫn thuyết phục tôi rằng đàn ông không nên giả bộ hèn nhát trước mặt mọi người, nếu không mình sẽ bị người khác coi thường, vì vậy tôi mới ý thức về việc rèn luyện tửu lượng của mình. Để chiều lòng ông ta, tôi còn cắn răng uống hơn nửa ly rượu trắng. Sau bữa ăn, lão ta gọi Hoa Hạ vợ mình:

-Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo, cho đôi vợ chồng trẻ này ở riêng với nhau một thời gian. Lâu lắm rồi chúng nó mới gặp nhau. Tôi nghĩ bọn trẻ này đều như vậy. hehe…

Hoa Hạ trách móc ông ta, nhưng cũng đứng dậy và đi ra ngoài với ông ta luôn. Chiêu Quân thì đỏ mặt và đóng cửa lại, quay lại và lao vào vòng tay tôi. Dù tôi có muôn ngàn lời muốn tâm sự với cô ấy, nhưng lúc này dường như thật dư thừa, chúng tôi ôm nhau thắm thiết. Chiêu Quân chủ động hôn tôi, đưa bàn tay nhỏ bé của cô ấy đến háng tôi để chạm vào bộ phận sinh dục của tôi, tôi rất dâm đãng, dương vật của tôi đột nhiên cương cứng, và tôi ôm Chiêu Quân lên giường mà không cần giải thích.

Quá trình tiếp theo gần như điên cuồng, cho đến khi tinh dịch của tôi chảy vào âm đạo của Chiêu Quân, tôi vẫn như đang trong một giấc mơ: “Tôi cởi quần áo ra sao, vào bằng cách nào, tôi làm việc đó trong bao lâu, tôi không nhớ, và chút rượu tôi uống trong bữa tối khiến đầu óc tôi mơ hồ một lúc.” Chiêu Quân đã mặc quần áo xong, vừa nhanh chóng dọn giường, cô ấy vừa giục tôi mặc quần áo nhanh lên. Sau khi tôi thay quần áo, Chiêu Quân ôm tôi và hôn tôi, sau đó giục tôi rời đi, nói rằng cha mẹ cô ấy quay lại xem sẽ không tốt. Tôi trở về ký túc xá trong trạng thái mê man, trước khi đi ngủ, tôi chợt nghĩ đến một câu hỏi quan trọng, Chiêu Quân có còn trinh không? Vừa nãy tôi không nhìn lên, cô ấy mất màu đỏ sao?

3 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận